Chương 62
Bên ngoài cửa phòng ngủ truyền đến một trận ồn ào, Phác Thái Anh tuy rằng nghe không rõ các nàng đã nói cái gì nhưng thấy động tĩnh này phỏng chừng tình hình cũng không tốt một chút nào đi. Này đã là lần thứ ba, Phác Thái Anh khóc không ra nước mắt mà đem đầu vùi ở trên vai Lạp Lệ Sa, lại từ trên người cô đi xuống.
Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa mặc thêm áo khoác, trực tiếp đi thẳng đến căn phòng phát ra âm thanh. Bên này vừa mới đẩy cửa ra, trong phòng hai người thoáng chốc liền an tĩnh, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, bốn người hai mặt nhìn nhau.
Kim Trân Ni và Kim Trí Tú vừa thấy Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa tiến vào cũng không cãi nhau, hai người quy quy củ củ mà đứng cứng ngắc tại chỗ. Kim Trí Tú cười "Các cậu...... Các cậu nghỉ ngơi đi, không quấy rầy đến các cậu chứ?"
"Đúng vậy, các cậu đi ngủ đi."
"Không......" Phác Thái Anh theo bản năng liền muốn nói "Không quấy rầy", sau đó Lạp Lệ Sa bấm lên mu bàn tay của nàng một cái, trực tiếp nói "Các cậu như thế, vậy tụi mình ngủ như thế nào?" Này còn gọi không quấy rầy, nếu là quấy rầy phỏng chừng nóc nhà đều bị bay đi.
"Lạp Lệ Sa –" Phác Thái Anh xoay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, lôi kéo ống tay áo của cô, thấy không khí này rất lo lắng một lát nữa cả ba người sẽ cãi nhau ầm ĩ.
"Các cậu trước tiên bình tĩnh một chút, Trí Tú?" Lạp Lệ Sa nhìn về phía Kim Trí Tú, ý bảo muốn cô đi ra ngoài nói chuyện.
Kim Trân Ni và Kim Trí Tú tách ra, trong phòng này rốt cục cũng an tĩnh trở lại. Lạp Lệ Sa giống như có chuyện muốn nói với Kim Trí Tú, Phác Thái Anh liền ở lại bồi Kim Trân Ni. Nàng rót một ly nước ấm đưa cho Kim Trân Ni, thấy Kim Trân Ni đang nổi nóng, Phác Thái Anh liền vỗ nhè nhẹ lên lưng Kim Trân Ni, nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh nói chuyện không được sao, như thế nào lại cãi nhau?"
Kim Trân Ni vừa mới cùng Kim Trí Tú cãi nhau, làm cho miệng lưỡi khô. Nâng cái ly lên uống một hơi liền đem hơn phân nửa nước uống hết, sau đó liền đem cái ly đặt thật mạnh lên bàn, lau miệng, vừa nói vừa khóc "Nàng...... Nàng chết không biết xấu hổ, nàng còn mắng mình!"
"A? Trân Ni......" Phác Thái Anh rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Kim Trân Ni. Vốn dĩ muốn ôm Kim Trân Ni một cái, đột nhiên nhớ tới lời Lạp Lệ Sa nói nên chỉ dùng tay thay nàng vỗ lưng thuận khí "Vì sao cậu cùng Trí Tú cãi nhau, có thể nói rõ ràng một chút không?"
Từ đầu tới đuôi, Phác Thái Anh mới nghe Kim Trân Ni hai ba câu như vậy, chi tiết cụ thể cũng không biết. Lạp Lệ Sa nói giữa các nàng có hiểu lầm, hẳn là sẽ không sai.
"Không phải mình đã nói với cậu sao? Ngày đó... Ngày đó mình tan tầm trực tiếp đến nhà cô ấy. Vừa mới mở cửa liền thấy cô ấy cùng với một nữ nhân ôm nhau, quần áo các nàng đều bị cởi hết, ném đến trên sô pha, trên mặt đất khắp nơi đều có a! Mình thấy các nàng là thái ngày thiên bám* vào người đi, đến lên giường cũng không chờ kịp, thật là ô uế đôi mắt của mình. Nữ nhân kia mình cũng biết. Lúc trước ở quán bar đã gặp mặt, là bạn gái cũ của cô ấy. Cậu nói Kim Trí Tú cô ấy đều như vậy, mình còn chẳng chia tay chờ đến cùng cô ấy cùng nhau ăn tết sao?! Nhưng càng tức hơn, Kim Trí Tú vừa mới nãy còn mắng mình, nói mắt mình mù! Mình cứ như vậy mà chia tay thì thật tiện nghi cho cô ấy, không nên không nên. Mình nhất định phải chỉnh đốn cô ấy một trận! Thái Anh, cậu nhất định phải đứng về phía mình...... Ô ô ô......"
*thái ngày thiên bám: hận mỗi ngày đều bám vào nhau
Nói đến khúc sau, Kim Trân Ni lại khóc lớn hơn. Quá trình mỗi lần Kim Trân Ni chia tay, Phác Thái Anh đều hiểu biết rõ ràng. Bây giờ gặp phải loại tình huống này, Phác Thái Anh cảm thấy Kim Trân Ni còn bình tĩnh.
Cùng lúc đó, Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
"Có rượu không?"
"Trước tiên mọi chuyện còn chưa giải thích rõ ràng, cậu đừng mong uống." Lạp Lệ Sa lắc đầu. Lúc này mà cho Kim Trí Tú uống rượu, phỏng chừng việc này liền vĩnh viễn không dứt "Mình không hỏi vì sao cậu lại cùng Kim Trân Ni ở bên nhau, nhưng chuyện này dù sao cậu cũng phải có ý kiến đi? Cùng Trân Ni ầm ĩ lên cậu cũng là..."
Lạp Lệ Sa một lời khó nói hết. Ngày thường Kim Trí Tú xử sự cũng coi như thành thục, nếu không cũng đã không kinh doanh được nhiều cửa hàng đến thế. Nhưng lần này cư nhiên lại có thể cùng Kim Trân Ni ầm ĩ thành vậy, còn mắng chửi lẫn nhau...... Nàng chính là lớn hơn Kim Trân Ni tám tuổi a.
"Mình cũng muốn bình tĩnh mà giải thích với cô ấy nhưng chính là cô ấy không nghe. Mở miệng ra là mắng mình, mình còn có thể làm sao bây giờ?"
"Vậy vì sao Kim Trân Ni lại mắng cậu? Kim Trí Tú, cậu thật sự đi nɠɵạı ŧìиɧ?"
Làm cho Kim Trân Ni bị ủy khuất đến thành ra như vậy, Kim Trí Tú cảm thấy bản thân mình mới nên khóc. Nàng làm gì Kim Trân Ni? Từ sau khi cùng Kim Trân Ni ở bên nhau, cũng được Kim Trân Ni quản thật nghiêm. Kim Trí Tú quán bar đều không đi, buổi tối trước 10 giờ đúng hạn về nhà. Cứ như vậy... Còn không thể hiểu vì sao lại phải gánh cái danh "nɠɵạı ŧìиɧ" .
"Ngày đó Tiểu Hi chia tay, cô ta tới tìm mình, mình đứng ở cửa chờ... Mình uống nhiều rượu, liền đem cô ta trở thành Kim Trân Ni, sau đó......"
"Cậu là uống bao nhiêu rượu, đến người cũng không phân biệt rõ?!"
"Nhưng cậu trước hết nghe mình nói cho xong đã. Lạp Lệ Sa, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, mình sẽ làm loại chuyện nɠɵạı ŧìиɧ như vậy sao?" Kim Trí Tú lại nói "Thật sự tụi mình chuyện gì cũng chưa phát sinh. Đang đứng ở phòng khách cởi cái áo khoác thì mình nhận ra có gì đó không thích hợp. Nhưng lúc này Kim Trân Ni quay về, chắc chắn khẳng định giữa hai chúng ta có chuyện, mắng hai câu liền chạy. Sau mình lại đuổi theo giải thích với Kim Trân Ni cũng không dưới mười lần. Thật sự cái gì cô ấy cũng không chịu nghe, gặp mặt liền nói muốn chia tay. Lạp Lệ Sa, lần này mình bị nha đầu này tra tấn đến thảm rồi."
"Cậu đối với Kim Trân Ni là nghiêm túc?" Kim Trí Tú chia tay luôn luôn là sạch sẽ lưu loát, lần đầu tiên Lạp Lệ Sa thấy nàng ướŧ áŧ bẩn thỉu giống như vậy.
"Nếu không phải là nghiêm túc, mình còn tìm Kim Trân Ni giải thích nửa tháng? Trực tiếp chia tay không phải là xong rồi sao."
"Vậy cậu phải cùng cô ấy nói hết, ầm ĩ cái gì?"
Trong lòng Kim Trí Tú đau khổ. Phác Thái Anh ngoan giống như con thỏ con, Lạp Lệ Sa đương nhiên không biết khi bạn gái nổi giận có bao nhiêu thống khổ "Đừng nói chuyện không đâu, cậu cho rằng Kim Trân Ni dễ nói chuyện giống như Phác Thái Anh? Nếu cô ấy ngang ngược lên, dù là cả hai chúng ta đi nữa cũng không phải là đối thủ của cô ấy."
Lạp Lệ Sa không phúc hậu mà cười, nhìn dáng vẻ của Kim Trí Tú xác thực là bị Kim Trân Ni lăn lộn đến rất thảm, nhưng cũng rất ít thấy Kim Trí Tú để ý một người nhiều đến thế. Xem ra thật là đối với Kim Trân Ni tốn không ít tâm tư, đây chưa chắc là không phải một chuyện tốt.
"Lạp Lệ Sa, cậu còn cười?!"
"Chúc mừng cậu tìm được tình yêu đích thực a. Kỳ thật cậu và Trân Ni còn rất xứng, quý trọng cho tốt."
"Chia đều đã chia, còn quý trọng cái gì." Kim Trí Tú thừa nhận, tuy rằng ngày thường không ít lần ầm ĩ cùng Kim Trân Ni nhưng quả thật đều là dùng tâm.
Lạp Lệ Sa vỗ vỗ vai nàng "Ngày mai gọi Trân Ni và Thái Anh, chúng ta bốn người cùng ăn bữa cơm. Các cậu cũng không cần đơn độc giải thích, đỡ phải mọi chuyện chưa nói rõ ràng lại làm ầm ĩ lên."
Bên kia phòng, Kim Trân Ni còn phun hết những nỗi khổ chất chứa trong lòng cho Phác Thái Anh nghe.
"Thái Anh, mình lấy kinh nghiệm người từng trải nói với cậu." Kim Trân Ni nắm tay Phác Thái Anh, tận tình khuyên bảo mà nói "Cậu nhớ kỹ, phòng cháy phòng trộm phòng người yêu cũ, người yêu cũ này nhất định phải phòng! Đúng rồi, cậu biết quá khứ của Lạp Lệ Sa sao?"
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, lập tức lại giải thích "Mọi thứ đã qua đi, thì cứ để cho nó qua đi. Mình không để bụng." Ai đều từng có, bản thân nàng cũng có a, nàng chỉ quan tâm hiện tại và tương lai.
"Ngốc nghếch!" Kim Trân Ni vỗ vỗ đầu Phác Thái Anh "Mình nói với cậu, đối với người yêu cũ cậu nhất định phải để tâm nhiều hơn, có một chút dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng* đều có khả năng tro tàn lại cháy*, đến lúc đó đỉnh đầu đội cái nón xanh, cậu cũng không biết bị chụp khi nào! Phòng hoạn khi chưa xảy ra, có hiểu hay không?"
(_dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*: tình ý, vương vấn không dứt; tro tàn lại cháy: sự việc đã lụn bại nhưng nay sống lại, thường chỉ nghĩa xấu. Ý của Kim Trân Ni muốn nói là chỉ cần có một chút tình ý thì cũng có thể quay lại với nhau. )
(_cái nón xanh: bị người yêu ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ)
Nếu thật theo như lời nói của Kim Trân Ni, ở bên nhau còn không tin tưởng đối phương như thế. Muốn vất vả như vậy, vậy thì vì sao ngay từ đầu còn muốn đến với nhau? Điểm này, Phác Thái Anh không đồng ý với Kim Trân Ni "Lạp Lệ Sa không phải là người như vậy, mình tin tưởng chị ấy."
"Cậu nhìn Kim Trí Tú xem, mình cũng không thấy cô ấy giống như cái loại người này a, kia còn không phải......" Kim Trân Ni lại thay đổi cách nói "Thái Anh, mình không phải nói Lạp Lệ Sa không thật lòng đối với cậu nhưng đây là quy luật phổ biến."
"Tùy cậu muốn nói như thế nào, dù sao vẫn mình tin tưởng Lạp Lệ Sa."
Kim Trân Ni hận rèn sắt không thành thép* mà đánh vào sau ót của Phác Thái Anh
"Người khác là mang thai ngốc ba năm, cậu là nói chuyện yêu đương ngốc ba năm, không thể cứu cậu được nữa!"
*rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Tại phòng khách trên ghế sô pha.
"Lệ Sa, phòng cháy phòng trộm phòng người yêu cũ, người yêu cũ nhất định phải phòng! Nhìn mình đây này." Kim Trí Tú và Kim Trân Ni không ai nói ai cùng lúc mà ăn ý, nói chuyện đều không có sai biệt "Cậu cũng ngàn vạn đừng để cho Tô Tịnh Nhiên ra tới thọc cái sọt*, đến lúc đó cục diện rối rắm khó thu thập được."
*thọc cái sọt: châm chọc
"Trí Tú, mình cùng với Tô Tịnh Nhiên đã phủi sạch quan hệ. Nàng sẽ không tìm mình, mình cũng sẽ không tìm nàng." Lần trước Tô Tịnh Nhiên tới tìm Lạp Lệ Sa, cô đã nói rất nặng lời thậm chí mang theo vũ nhục. Cô biết tính khí Tô Tịnh Nhiên cao ngạo, tuyệt đối sẽ không hạ thấp phong thái mà tới tìm cô, mà trên thực tế đúng là như thế. Sau khi Lạp Lệ Sa trở lại thành phố S, trừ bỏ công tác ngẫu nhiên gặp mặt, mọi thứ khác cũng không có tiếp xúc.
Kim Trí Tú không tiếp tục nói, tình huống của Lạp Lệ Sa xác thực đặc thù hơn so với bản thân mình, hơn nữa Lạp Lệ Sa vẫn luôn không thích người khác đề cập đến đoạn chuyện kia cho nên Kim Trí Tú cũng theo đó mà ngừng lại.
Vừa đến nửa đêm 12 giờ, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa mới đem hai người an ủi xong. Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một hồi đến phòng, các nàng đồng thời nói:
"Chị Trí Tú thật quá đáng."
"Chuyện này có hiểu lầm."
"A? Cái gì hiểu lầm?" Phác Thái Anh ngây thơ mờ mịt hỏi Lạp Lệ Sa "Chị Trí Tú nói như thế nào?"
"Trân Ni nói như thế nào?"
Nghe Lạp Lệ Sa nói phiên bản sau của Kim Trí Tú, Phác Thái Anh mê mang, cảm giác này hai người nói quả thực không cùng một việc a.
Buổi sáng ngày hôm sau, toilet lầu một lại ồn ào lên.
"Toilet nhiều như vậy, chị lại tới nơi này, muốn tôi chướng mắt chị sao!"
"Kim Trân Ni, bình tĩnh nói chuyện được không?"
"Tôi không muốn. Ai lại cùng cái người không biết xấu hổ bình tĩnh nói chuyện!"
Kim Trí Tú nhẫn nhịn, cố nén, tiếp tục nhẫn "Chị cùng cô ta cái gì cũng chưa có phát sinh, em liền nhìn đến như vậy. Trân Ni, đừng náo loạn được không?"
"Nga, vậy đều do tôi hỏng chuyện tốt của Kim* tiểu thư rồi."
Phác Thái Anh nghe được thanh âm, hoang mang rối loạn vội vàng xuống lầu, lo lắng hai người các nàng sẽ đánh nhau.
"Trân Ni, nếu là chị thực sự làm chuyện có lỗi với em, hoặc là từng có những suy nghĩ có lỗi với em, ra ngoài chị sẽ bị xe đâm."
Kim Trân Ni không để ý cô nữa mà lôi kéo tay Phác Thái Anh "Thái Anh, bồi mình đi ra ngoài đi dạo, mình đã sớm muốn đến bên này chơi.''
Lạp Lệ Sa nói giữa trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm giải thích rõ ràng, Phác Thái Anh cảm thấy trước hết nên đem hai người này tách ra bình tĩnh một chút thì tốt hơn "Được, mình mang cậu đi ra ngoài đi một chút."
Phác Thái Anh mang Kim Trân Ni đến công viên gần đây đi dạo vài vòng. Theo cách nói của Lạp Lệ Sa, Kim Trân Ni cũng không phải nói "Bắt lấy – cưỡиɠ ɠiαи – trên giường", chính là thấy Kim Trí Tú cùng với nữ nhân kia ở bên nhau thôi "Trân Ni, cậu như thế nào lại xác định giữa các nàng có............"
"Thân thể cũng đã ôm nhau, chẳng lẽ là đã từng sao? Còn có cái gì để nói."
Hai bên đều bên nào cũng cho là mình đúng, Phác Thái Anh cũng không có cách nên chỉ có thể giữa trưa để cho mọi người ngồi cùng nhau mà giải thích. Thời điểm gần đến giữa trưa Phác Thái Anh nhận được điện thoại của Lạp Lệ Sa "A?! Thật vậy chăng?"
"Làm sao vậy?" Kim Trân Ni hỏi.
"Chị Trí Tú bị xe đυ.ng phải."
Cho người làm chuyện trái với lương tâm còn thề độc "Bị đâm như thế nào?! Có tàn phế sao! Ở đâu bệnh viện nào? Cậu mau đưa mình đi a!!!"
Phác Thái Anh vốn đang muốn nói chỉ là trầy da một chút không có nghiêm trọng nhưng thấy dáng vẻ khẩn trương của Kim Trân Ni, vạn nhất nói cho nàng biết, nàng lại không đi thì phiền toái, vì thế cũng chỉ nói một chữ
"Ờ......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro