Chương 61
"Thái Anh, cậu rốt cuộc cũng tới, mình rất nhớ cậu!"
Vừa mới mở cửa phòng, Kim Trân Ni liền nhào tới và ôm lấy Phác Thái Anh chặt đến mức nàng không thở được. Vốn dĩ lúc đầu nàng không khóc nhưng sau khi ôm lấy Phác Thái Anh lại bắt đầu "Ô ô ô" lên.
"Trân Ni, chúng ta đi vào trong trước rồi nói tiếp." Phác Thái Anh vuốt lưng Kim Trân Ni, nhỏ giọng an ủi.
"Ô ô ô...... Ừm......"
Từ lúc vào phòng Kim Trân Ni vẫn luôn ôm Phác Thái Anh khiến cho sắc mặt của Lạp Lệ Sa đã lạnh thành một khối. Không cần phải nói nhiều, Phác Thái Anh đêm nay khẳng định trở về sẽ phải chịu phạt nặng.
"Lạp Lệ Sa...... Chị cũng tới......" Kim Trân Ni ôm Phác Thái Anh một hồi lâu, ngẩng đầu lên mới phát hiện có người đi theo phía sau hai người.
"Trân Ni, buổi tối đến nhà chị ở đi, không cần một mình ở bên ngoài, như vậy không an toàn." Lạp Lệ Sa cố ý cường điệu việc Kim Trân Ni có một mình, cường điệu hơn như thế để cho Phác Thái Anh nghe nhưng Phác Thái Anh đang vội vàng an ủi Kim Trân Ni nên căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.
"Vậy quá phiền phức cho chị......" Kim Trân Ni tiếp tục nói với Lạp Lệ Sa nhưng tay vẫn ôm bạn gái người ta mãi không chịu buông, hoàn toàn không ý thức được vấn đề này. "Mượn" bạn gái của người ta cả một đêm, chuyện này còn phiền phức hơn rất nhiều.
"Không phiền phức." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh. Nàng cứ để cho Kim Trân Ni ôm như vậy, đã ôm năm phút đồng hồ cũng nên ôm đủ rồi đi?! Hay là muốn bản thân mình tiến đến kéo các nàng ra thì mới chịu buông sao "Vừa lúc em và Thái Anh cũng đã lâu không gặp, nàng luôn nhắc mãi về em vậy đến nhà chị đi."
Kim Trân Ni nghe ra được ý tứ của Lạp Lệ Sa, quả thực chính là công khai xác định chủ quyền. Quan trọng hơn là từ khi nào Phác Thái Anh đã bắt đầu ở chung với Lạp Lệ Sa?! Kim Trân Ni rất muốn hỏi, nhưng hiện tại Lạp Lệ Sa ở đây nên cũng không tiện để hỏi.
"Đúng vậy Trân Ni, Lệ Sa cố ý tới đón cậu đấy ~"
"Thái Anh, mau đi lấy hành lý của Trân Ni." Lạp Lệ Sa phân phó cho Phác Thái Anh làm chuyện khác. Phác Thái Anh đang ôm chặt Kim Trân Ni bảy tám phần, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.
Nhưng sau khi lên xe, trên ghế sau......
"Thái Anh...... Ô ô ô......"
Phác Thái Anh lại ngồi gần, ôm Kim Trân Ni đang khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, vừa lau nước mắt cho nàng vừa dỗ dành "Mình ở đây ~ đừng khóc ~ đôi mắt đã khóc đến sưng lên rồi~"
"Ô ô ô...... Mình không biết đi đâu...... Liền tới tìm cậu......" Kim Trân Ni cắt ngang đem Phác Thái Anh ôm lấy, đầu dựa vào trong lòng ngực của Phác Thái Anh.
"Khụ......" Lạp Lệ Sa quay đầu lại nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, ho khan một tiếng. Cô thừa nhận bản thân ghen tị, mặc dù biết quan hệ của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni rất thân mật nhưng Phác Thái Anh giống như không hề suy xét đến cảm thụ của cô.
Phác Thái Anh cũng trộm nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa, trong lòng khổ sở. Bị kẹp giữa hai người quả thật không tốt, lúc này cả hai bên đều phải dỗ.
"Trân Ni, cậu cùng chị Trí Tú rốt cuộc là làm sao thế?"
Kim Trân Ni vỗ nàng một cái "Phác Thái Anh...... Cậu còn gọi nàng là chị, mình thật sự sẽ cùng cậu tuyệt giao!"
Cứ nhìn một màn như vậy, Phác Thái Anh quả thật càng giống như là bạn gái của Kim Trân Ni, Lạp Lệ Sa sinh khí không phải là không có đạo lý.
Quãng đường từ khách sạn trở về chỉ có khoảng nửa giờ mà hai người ở phía sau lại ôm nhau hết nửa giờ. Nhiêu đây còn chưa đủ, sau khi về nhà, các nàng còn dính nhau thành một khối không chịu tách ra. Tính tình của Lạp Lệ Sa không tính là quá kém nhưng sự nhẫn nại cũng có mức độ nhất định.
"Thái Anh, Trân Ni vừa đến bên này nên khẳng định là rất mệt mỏi, em đừng quấy rầy người ta nghỉ ngơi."
Kim Trân Ni không ngu ngốc, nghe hiểu được ý tứ của Lạp Lệ Sa. Khắp căn nhà đều nồng nặc mùi giấm chua, cái mũi của Kim Trân Ni linh hoạt hơn nhiều so với mũi của Phác Thái Anh. Vừa thấy Phác Thái Anh nhu nhược dễ bị khi dễ, bộ dạng bị "vợ quản nghiêm", tám phần cũng cam chịu giống mình.
Khóc cũng đã khóc đủ rồi, mặc kệ như thế nào thì Kim Trân Ni cũng không muốn để Phác Thái Anh bị kẹp ở bên trong mà khó xử "Thái Anh, mình một mình không có việc gì, các cậu đi nghỉ ngơi đi......"
"Lạp Lệ Sa, ngượng ngùng a......" Kim Trân Ni nói xin lỗi với Lạp Lệ Sa nhưng trong lòng lại nghĩ vật hợp theo loài, người phân theo nhóm. Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú thân như vậy, khẳng định cũng không phải là đèn cạn dầu.
Kim Trân Ni nhìn biểu tình vô hại trên mặt Phác Thái Anh, trong lòng ai oán. Đáng thương hoa tỷ muội các nàng, như thế nào lại gặp gỡ này hai nữ ma đầu...
"Ừ, em nghỉ ngơi cho tốt." Lạp Lệ Sa cười nói với Kim Trân Ni xong lại quay đầu lạnh mặt nói với Phác Thái Anh "Chúng ta đi ra ngoài."
Phác Thái Anh giống như đứa trẻ làm sai, đi theo sau Lạp Lệ Sa. Vào phòng ngủ, Phác Thái Anh dùng giọng điệu ủy khuất trước sau như một, kêu tên nàng "Lạp Lệ Sa –"
Tiếng thứ nhất, Lạp Lệ Sa không để ý tới nàng.
"Lạp Lệ Sa ~~~" Phác Thái Anh ủy khuất lại mang theo chút làm nũng. Quả nhiên Lạp Lệ Sa vừa nghe thấy nàng làm nũng, thái độ liền trở nên mềm mại.
"Em có biết hay không, trước mặt bạn gái lại ôm người con gái khác, bạn gái của em sẽ ghen?"
"Biết......"
"Biết vậy em còn...... em cố ý chọc giận chị sao?"
"Nhưng chính là giữa em và Trân Ni không phải là như vậy." Phác Thái Anh tuy biết, nhưng nàng và Kim Trân Ni vẫn luôn ở chung như thế.
"Không phải như vậy cũng không thể."
"Lão bà, em biết sai rồi." Bàn về tầm quan trọng của việc nhận sai, Phác Thái Anh không cẩn thận liền nói nhầm. Có thể là do ngày thường nói chuyện phiếm nhìn ghi chú của "Lão bà" nhiều lần, cho nên hôm nay mới nói nhầm, hơn nữa còn đặc biệt thuận miệng.
"Em gọi chị là gì?" Lạp Lệ Sa hỏi nàng, trong lúc lơ đãng đề tài cứ như vậy bị dời đi.
"Lệ Sa......" Phác Thái Anh lại sửa cách gọi. Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào nàng, đây tất nhiên không phải đáp án chính xác nên lại ngoan ngoãn gọi lại "Lão bà......"
Xưng hô như vậy rõ ràng là lúc trước Lạp Lệ Sa nói. Ngay thời điểm có dãy số kia, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa hẳn là đã ngầm đồng ý.
Lạp Lệ Sa chỉ là muốn nhắc nhở Phác Thái Anh một chút, cũng sẽ không nắm chặt chuyện này không buông, cô cũng đã qua độ tuổi vô cớ gây rối. Kỳ thật chỉ cần cái đầu gỗ Phác Thái Anh này hiểu tình hình một chút, dỗ Lạp Lệ Sa vui vẻ là một việc rất đơn giản.
"Chuyện của Trân Ni em cũng đừng quá nhọc lòng, ngày mai Trí Tú sẽ đến đây, có hiểu lầm gì thì gặp mặt giải thích rõ ràng. Một người khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề. Mâu thuẫn giữa các nàng, vẫn nên để cho các nàng tự giải quyết đi."
Mặc kệ khi nào, mỗi lần cô nói chuyện đều có trật tự như thế. Nó tốt hơn so với việc chỉ biết an ủi người khác, khó trách Phác Thái Anh luôn có suy nghĩ ỷ lại vào cô "Vâng, em nghe chị."
Trên thực tế lúc này Lạp Lệ Sa cũng coi như là xui xẻo. Chỉ cần là những chuyện của Kim Trí Tú và Kim Trân Ni, hết thảy mọi thứ đều không thể dùng những lý lẽ bình thường mà giải thích. Một mình Kim Trân Ni ở bên này, nhiều lắm cũng chỉ là khóc lóc một chút nhưng Kim Trí Tú thì khác, cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng ngực trống vắng. Duỗi một tay sờ bên cạnh thấy không có ai, nàng ngồi dậy phát hiện Lạp Lệ Sa đã thay xong quần áo "Như thế nào lại sớm như vậy?"
Hôm nay là cuối tuần, lúc này mới bảy giờ. Theo lý thuyết bình thường ở một mình thì lúc này Phác Thái Anh cũng sẽ dậy nhưng ở cùng với Lạp Lệ Sa, nàng sẽ cố ý ngủ dậy trễ hơn một chút.
"Hôm nay phải tăng ca." Lạp Lệ Sa cúi người hôn lên mặt nàng một cái, sờ sờ đầu tóc có chút loạn của nàng "Ngoan, em ngủ tiếp đi."
"Lại tăng ca......"
Lạp Lệ Sa không ngủ nàng cũng không muốn ngủ, Phác Thái Anh rời giường rửa mặt. Buổi sáng đưa Lạp Lệ Sa ra tới cửa nhìn cô đổi giày, Phác Thái Anh liền cầm túi xách cho cô. Lạp Lệ Sa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng khiến cho đôi môi nhàn nhạt của nàng dính màu của son môi .
"Trở về sớm một chút ~"
Kim Trân Ni không rên một tiếng ngồi ở trên sô pha, dùng ánh mắt tràn ngập u oán nhìn hai người các nàng đứng ở cửa mà hôn nhau. Không phải ra ngoài sao, đâu cần đến như vậy. Lại nói tiếp, nàng và Kim Trí Tú đã hơn nửa tháng chưa làm như thế.
Phác Thái Anh đóng cửa lại, vẻ mặt ngọt ngào mà quay lại, đột nhiên nhìn thấy Kim Trân Ni ngồi trên ghế sô pha cùng với đôi mắt nhỏ u oán, hoảng sợ. Phác Thái Anh cho rằng Kim Trân Ni tâm trạng không tốt muốn ngủ đến buổi chiều nên lúc nãy mới cùng với Lạp Lệ Sa làm chuyện kia... Chẳng phải là bị nàng thấy "Trân Ni...... Cậu... Cậu như thế nào liền dậy?"
"Phác Thái Anh, cậu là cái đồ thấy sắc quên bạn......" Kim Trân Ni ám chỉ chuyện tối hôm qua, các nàng là bạn bè thân thiết nhiều năm như vậy mà cư nhiên còn không thắng nổi Lạp Lệ Sa dù chỉ quen biết mới có nửa năm "Mình muốn cậu bồi mình một chút...... lại nhìn thấy bộ dạng của cô vợ nhỏ ngoan ngoãn của cậu......"
"Mình...... Mình hiện tại không phải đang bồi cậu sao......"
Kim Trân Ni nắm lấy ngón tay nàng, thấy hiện tại Phác Thái Anh đang ở chung với Lạp Lệ Sa rõ ràng không giống với cái lần đó ở thành phố S, hơn nữa nhìn mặt Phác Thái Anh thoạt nhìn còn mang theo vẻ mặt nở hoa...... "Cậu có phải đã cùng Lạp Lệ Sa làm cái kia?"
"Cái gì a......" Ngoài miệng Phác Thái Anh tuy nói vậy, nhưng gương mặt đỏ ửng của nàng đã chứng minh hết mọi thứ. Kim Trân Ni cũng đoán được các nàng đã làm. Lúc trước Phác Thái Anh nói các nàng đã ngủ chung trên một cái giường cũng chưa phát sinh cái gì, một lần như vậy còn có thể quay trở về như vậy a? Phác Thái Anh ngây ngốc nhưng thật ra cũng có khả năng. Lạp Lệ Sa vừa nhìn đã thấy là tài xế già. Kim Trân Ni thở dài, vỗ khuôn mặt nhỏ đã hồng toàn bộ của Phác Thái Anh "Bảo bảo ngoan của mình, thủ nhiều năm như vậy, vẫn là bị người ăn mất......"
"Kim Trân Ni!" Phác Thái Anh tiếp tục xấu hổ.
"Thái Anh...... cậu là thụ đi?" Vừa nói đến chuyện này, Kim Trân Ni cũng đã quên mắng Kim Trí Tú. Có thể là mấy ngày này mắng nhiều quá, bất quá hỏi vấn đề này cũng vô ích. Thấy đức hạnh của Phác Thái Anh, phỏng chừng nằm dưới cũng không dám xoay người.
Tuy rằng bản thân mình cũng thụ nhưng tốt xấu gì ngẫu nhiên cũng có thể trở mình, lại nghĩ đến Kim Trí Tú, Kim Trân Ni tức mà không có chỗ để trút giận!
"Mình......" Nhất thời Phác Thái Anh cũng không biết nói cái gì, thật là bị Kim Trân Ni xoay vòng vòng. Ngày hôm qua còn khóc thành như vậy mà hôm nay còn có tâm tư đùa giỡn "Trân Ni, cậu và chị Trí Tú, định làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao bây giờ, phân biệt cho rõ, mình liền khinh thường loại người như nàng! Coi như đã dẫm phải cứt chó......"
Nhưng tối hôm qua Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói giữa các nàng giống như có hiểu lầm "Cậu đã cùng nàng bình tĩnh nói chuyện chưa?"
"Đều đã bắt – gian – trên giường còn có thể nói cái gì?!" Nhắc tới chuyện này, Kim Trân Ni rất tức giận "Nếu là cậu nhìn thấy Lạp Lệ Sa cùng với nữ nhân khác ở trên giường làm chuyện kia...... cậu có thể nhẫn nhịn?"
Phác Thái Anh lập tức trầm mặc, Kim Trân Ni ý thức được bản thân đã so sánh không đúng cách "Thái Anh...... Thái Anh mình không phải ý tứ đó, cậu đừng nghĩ nhiều a......"
"Không có, mình hiểu ý cậu." Bất quá nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu gặp gỡ chuyện này thì Phác Thái Anh cũng sẽ giống với Kim Trân Ni, lựa chọn chia tay.
Buổi tối sau khi Lạp Lệ Sa tan tầm, thuận tiện đi đón Kim Trí Tú về nhà.
Bởi vì bên cạnh còn có Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, Kim Trí Tú và Kim Trân Ni cũng đều sĩ diện cho nên không có cãi vã. Nhưng Phác Thái Anh cảm giác các nàng càng trò chuyện bình đạm thì lát nữa khả năng đánh nhau càng lớn.
"Nha, Kim* tiểu thư cũng tới?"
"Kim Trân Ni, chúng ta nói chuyện đi."
"Được a......"
"Chúng ta vào trong phòng nói."
Kim Trân Ni và Kim Trí Tú đồng thời hướng Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh mỉm cười, thập phần ăn ý nói "Quấy rầy các cậu."
Buổi tối trước khi sắp ngủ, Phác Thái Anh vẫn có chút thấp thỏm bất an, nàng ngẩng đầu hỏi Lạp Lệ Sa "Để hai người các nàng ở chung, thật sự không có vấn đề sao?"
Lúc trước Phác Thái Anh từng thấy Kim Trân Ni và Kim Trí Tú cãi nhau. Trong trường hợp kia nàng cũng không dám tiếp cận.
"Em đừng nghĩ nhiều." Lạp Lệ Sa đem nàng ôm vào trong lòng ngực "Trí Tú có chừng mực, sẽ không cùng Trân Ni cãi vã, để cho các nàng nói chuyện rõ."
Phác Thái Anh cũng cảm thấy khó có thể tin nhưng hôm nay các nàng gặp mặt hình như là không có cãi nhau "Ừm."
"Lão bà ~~~" Phác Thái Anh lại ngượng ngùng mà kêu một tiếng. Nói đến lại buồn cười, từ sau khi Lạp Lệ Sa về nước liền gặp phải chuyện Kim Trân Ni và Kim Trí Tú ầm ĩ chia tay, đã nhiều lần làm cho các nàng đều không có cơ hội tốt......
"Ừm –" Lạp Lệ Sa hôn nàng, hạ thấp giọng, cười hỏi "Móng tay có cắt chưa?"
Phác Thái Anh hiện tại rốt cuộc có thể hiểu được cái cản trở này, trực tiếp đưa ra trước mặt Lạp Lệ Sa, trước tiên ân ái hôn nhau một chút, sau đó mới nói " Đã cắt~"
Phác Thái Anh đang muốn cởϊ qυầи áo của Lạp Lệ Sa......
"Tên nhà giàu mới nổi đáng chết! Vương bát đản*!"
*vương bát đản: khốn khϊếp
"Tôi đã giải thích bao nhiêu lần!"
"Chị cho là khi đó mắt tôi mù sao!"
"Nhưng còn không phải là em càn rỡ!"
"Trí Tú! Chị... chị đừng cho là tôi không dám động thủ!"
Sợ tới mức tay Phác Thái Anh nắm chặt cổ áo của Lạp Lệ Sa "Các nàng sẽ không đánh nhau đi?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro