Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

"...... Nàng hỗn đản! Lúc trước mắt mình quả thật bị mù, mới đáp ứng cùng nàng ở bên nhau ¥#%......&*......"

Phác Thái Anh mới nói hai chữ "Trân Ni", kế tiếp chính là thời gian của Kim Trân Ni. Các loại ngôn ngữ mắng chửi thô tục không lặp lại, làm cho Phác Thái Anh muốn chen miệng vào cũng không được. Cũng không biết đã xảy ra cái gì, từ khi nào nàng đã yêu đương Phác Thái Anh cũng không biết, hiện tại lại đột nhiên nghe được tin các nàng đã chia tay.

Mắng chừng một phút đồng hồ, Kim Trân Ni rốt cuộc cũng nghỉ lấy hơi, sau đó lại tiếp tục nức nở, nàng nhất định là đang rất khổ sở. Không phải Phác Thái Anh chưa từng nghe thấy Kim Trân Ni khóc nhưng đây là lần đầu nghe nàng khóc đến lợi hại như vậy, khả năng là thực sự bị tổn thương.

Nhưng tình cảnh hiện tại của mình Phác Thái Anh cũng thật sự rất xấu hổ a. Điện thoại của Kim Trân Ni lại không thể ngắt, nàng quay đầu lại nhìn Lạp Lệ Sa thấy quần áo của chị ấy đều đã bị mình cởi đi một nửa. Phác Thái Anh sửa lại áo ngủ một chút, đối Kim Trân Ni nói "Trân Ni, cậu chờ mình một lúc, lát nữa mình gọi lại cho cậu......"

"Mình đã khổ sở đến như vậy cậu lại ngắt máy......"

Không đợi Kim Trân Ni nói xong, Phác Thái Anh đã treo máy trước.

Lạp Lệ Sa còn tưởng rằng Phác Thái Anh sẽ lập tức cúp điện thoại cho nên liền bán khỏa thân nằm ở kia chờ nàng, kéo chăn tùy tiện che đậy thân hình trần trụi của mình.

" Lệ Sa......" Phác Thái Anh vừa tới gần đã bị Lạp Lệ Sa kéo qua, tiếp tục đè trên người nàng "Ừm ~"

Lạp Lệ Sa lại hôn, Phác Thái Anh thất thần mà đáp lại cô hai lần, sau đó né tránh, không tiếp tục dây dưa. Trong lòng nàng vẫn là lo lắng cho Kim Trân Ni "Lệ Sa... Trân Ni, nàng vẫn luôn khóc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì......"

Lạp Lệ Sa nâng mặt Phác Thái Anh, hôn lên cái trán trơn bóng của nàng "Vậy em gọi điện thoại hỏi Trân Ni trước đi."

"Dạ......" Phác Thái Anh cũng khó chịu, vừa nãy các nàng đều đã làm đến như vậy...... mọi cảm giác đều dâng lên mà lại bị một cuộc điện thoại làm giảm xuống. Nhìn bả vai trần trụi của Lạp Lệ Sa mặt mang bộ dạng ửng hồng, Phác Thái Anh rất luyến tiếc a. Nàng ở trên khóe môi Lạp Lệ Sa lưu luyến mà hôn lên "Chờ em một chút......"

Rời giường, chân Phác Thái Anh đều đứng không yên, toàn bộ thân mình đều là mềm nhũn. Nàng đi đến cạnh cửa sổ gọi điện thoại trả lời Kim Trân Ni, lỗ tai vừa mới thanh tĩnh trong chốc lát lại nghe thấy một trận khóc lóc mắng chửi chói tai "Phác Thái Anh! Cậu như thế nào bây giờ mới gọi điện lại cho mình a!"

Giọng của Kim Trân Ni rất lớn giống như cái loa phát thanh, Lạp Lệ Sa nghe được rõ ràng. Phác Thái Anh sợ làm ồn đến Lạp Lệ Sa, nói cho cùng cũng không nên để cho tất cả mọi người phải chịu đựng tiếng sư tử hống của Kim Trân Ni. Vì thế đối với Lạp Lệ Sa chỉ chỉ cái cửa phòng ngủ, ý bảo đi ra ngoài một chút.

Lạp Lệ Sa gật đầu, nói không mất mát là giả vì thế mở ra TV, tùy ý xem cái gì đó để quên đi một chút thời gian.

"Cậu đừng vội tức giận a, cậu không phải độc thân sao? Đến tột cùng là có chuyện gì......"

Kim Trân Ni há mồm có thể đem người sống nói đến chết, người chết nói thành sống, năm phút đồng hồ có thể trình bày rõ ràng hết mọi sự tình. Nếu nàng thêm mắm thêm muối một phen còn có thể nói liền năm tiếng đồng hồ "...... Chính là họ Kim*, tên nhà giàu mới nổi chết tiệt kia, cô ta khi dễ mình!"

"Cậu......Cậu như thế nào lại cùng chị Trí Tú ở bên nhau?" Lượng tin tức này có chút lớn, Phác Thái Anh cho rằng bản thân nghe lầm.

"Thì...... Thì cho phép cậu cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, không cho phép mình cùng Kim Trí Tú ở bên nhau sao......" Nói xong, Kim Trân Ni mới ý thức được chuyện này không phải là trọng điểm. Cũng không nói sự tình lại tiếp tục đem Kim Trí Tú mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Nửa giờ trôi qua, Phác Thái Anh vẫn không hiểu rõ giữa các nàng cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

"Kim Trân Ni, cậu nói vào trọng điểm đi......"

"Trọng điểm chính là, cô ta cư nhiên sau lưng mình... Cùng người yêu cũ lên giường???! Cậu nói mình %¥#@*......"

Đã qua hơn nửa giờ, trước tiên Phác Thái Anh đẩy cửa đi vào, cảm giác không lập tức dỗ được Kim Trân Ni bên này "Lạp Lệ Sa, hay là...... hay là chị đi ngủ trước đi..."

Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó tắt TV, đem điều khiển từ xa của TV ném ở một bên "Mặc áo khoác vào, đừng để cảm lạnh."

Nói xong, kéo chăn qua nằm xuống.

Kim Trân Ni lại có thể cùng Kim Trí Tú ở bên nhau! Lúc trước còn thề son sắt như vậy lại còn nói không thích Kim Trí Tú. Quả nhiên nữ nhân là động vật rất giỏi thay đổi mà Kim Trân Ni là một trong số những người phụ nữ đó. Kim Trân Ni đem tất cả nói từ đầu tới đuôi, những chuyện xảy ra giữa nàng và Kim Trí Tú, lúc khóc lúc mắng nói cho Phác Thái Anh nghe, nghẹn trong lòng thật sự là không chịu nổi......

"Nếu nói như vậy, chị Trí Tú cũng thật là quá đáng......" Nếu như Kim Trân Ni không có nói thêm những cái khác, lúc này đây Phác Thái Anh quả thật đứng về phía Kim Trân Ni. Nếu nói nghiêm túc ở bên nhau mà như thế nào còn có thể cùng bạn gái cũ làm ra những chuyện này.

"Đâu phải chỉ là quá phận, mình đều thấy bọn họ...... Chị ta thà chết chứ không thừa nhận! Nói mình vô cớ gây rối, cái này tính là cái gì a......"

Phác Thái Anh nghe Kim Trân Ni khóc thành như vậy, trong lòng cũng nghẹn muốn chết. Nàng hiểu biết Kim Trân Ni, nhìn bộ dạng của cô ấy bất cần đời như vậy nhưng thật ra lại đặc biệt trọng cảm tình. Dù cho tốt thì ở bên nhau, không tốt thì chia tay nhưng cố tình lại đi nɠɵạı ŧìиɧ. Từ trước đến nay Kim Trân Ni rất khinh thường việc nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên lúc trước còn đi theo Phác Kiệt đem Trình Tân đánh vài trận.

"Trân Ni, cậu hiểu hết mọi chuyện sao, có thể hay không có hiểu lầm a?" Phác Thái Anh cảm giác Kim Trí Tú hẳn không phải người như vậy đi. Tính tình của Kim Trân Ni rất nóng nảy lại dễ dàng xúc động, có đôi khi Phác Thái Anh cũng không dám trăm phần trăm tin tưởng những lời nàng nói.

"Mắt của mình không có mù! Cậu còn muốn giúp chị ta nói chuyện đúng không?!"

"Mình không có" Phác Thái Anh vốn không am hiểu việc giải quyết những vấn đề tình cảm, huống chi nàng cũng không quá hiểu rõ mọi chuyện, khó mà có thể nói cái gì. Nàng chỉ có thể an ủi Kim Trân Ni hai câu, làm nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, sau đó chính là tiếp tục nghe nàng mắng chửi Kim Trí Tú.

Cứ như vậy mà mắng hơn ba giờ, di động của Phác Thái Anh đã cảnh báo sắp hết pin, nhìn thời gian cũng đã 12 giờ "Trân Ni, cậu đừng khóc, nghỉ ngơi sớm một chút......"

Kim Trân Ni lau nước mắt "Mình biết cậu mệt nhọc, cậu ngủ đi, cứ như vậy......"

Phác Thái Anh thở dài đẩy cửa phòng ngủ ra, đã 12 giờ nhưng đèn trong phòng vẫn còn sáng. Nàng nhìn người trên giường mà giật mình, Phác Thái Anh nhẹ giọng hỏi "Lệ Sa, chị ngủ rồi sao?"

"Nói xong?"

"Vâng." Phác Thái Anh chui vào trong chăn nằm xuống cạnh bên Lạp Lệ Sa, nghĩ đến chuyện của Kim Trân Ni và Kim Trí Tú có cần nói với Lạp Lệ Sa một chút không. Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú thân nhau như vậy, hẳn là rất hiểu biết sự tình của Kim Trí Tú đi nhưng nhìn thấy thời gian đã trễ, Lạp Lệ Sa cũng mới quay trở về, khẳng định là rất mệt, ngày mai lại nói cũng được.

Phác Thái Anh duỗi tay tắt đèn, Lạp Lệ Sa đưa lưng về phía nàng, Phác Thái Anh đem thân mình dịch chuyển muốn ôm cô lại cảm giác đối phương nhẹ nhàng tránh tay nàng. Phác Thái Anh lại duỗi thân qua, Lạp Lệ Sa quả thật ngăn tay nàng lại.

"Lệ Sa......" Giọng Phác Thái Anh vừa ủy khuất lại vừa sốt ruột, có phải mình đã lạnh nhạt với Lạp Lệ Sa để cô một mình nằm ở đây mấy tiếng khiến cô không cao hứng hay không "Chị không cần sinh khí......"

"Em còn nhớ đến chị sao?"

"Em sai rồi –" Quả nhiên là sinh khí. Thay đổi góc độ mà suy nghĩ, nếu là chính mình bị Lạp Lệ Sa lạnh nhạt như vậy, không tức giận mới là lạ. Phác Thái Anh lắc lắc cánh tay của Lạp Lệ Sa, dáng vẻ nhận sai "Em sai rồi, nhưng là Trân Ni nàng......"

Lạp Lệ Sa hết lần này đến lần khác lại ăn giấm chua "Cũng không thấy em quan tâm chị đến như vậy......"

"Trân Ni nàng chia tay...... chị có biết chuyện nàng lúc trước cùng chị Trí Tú bên nhau không?"

Nghe đến đó, Lạp Lệ Sa xoay mình lại hỏi "Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú ở bên nhau?"

"Khoảng thời gian trước lại chia tay, em cũng mới biết được. Trân Ni nói là... là chị Trí Tú nɠɵạı ŧìиɧ, tâm trạng của nàng không có ổn định nên em cũng là không có yên tâm về nàng. Lệ Sa, chị không cần sinh khí được không... em thật sự không có biện pháp......" Phác Thái Anh tiếp tục lôi kéo cánh tay Lạp Lệ Sa, giải thích.

"Được, chị không tức giận."

Nghe Lạp Lệ Sa nói không tức giận, Phác Thái Anh lập tức vươn tay cánh tay ôm lấy cô, rúc vào trong l*иg ngực cô "Chị không tức giận thì tốt rồi."

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trong lòng nghĩ chuyện Kim Trí Tú là như thế nào, lúc trước còn cố ý giao cho cô. Nếu tìm người chơi đùa không cần đi tìm Kim Trân Ni... Nhưng lấy những hiểu biết của Lạp Lệ Sa với Kim Trí Tú, nếu cùng Kim Trân Ni ở bên nhau, cô không tin Kim Trí Tú sẽ nɠɵạı ŧìиɧ "Ngày mai chị tìm Trí Tú nói chuyện, đi ngủ sớm một chút."

"Bạn học Tiểu Phác, gần đây sắc mặt cũng không tồi nha, có phải hay không đã có bạn trai?"

"Nói thực ra, có phải lần trước đi nước ngoài gặp được tình yêu của mình hay không......"

"Không có...... Mọi người đừng nói giỡn......" Phác Thái Anh dùng hai tay xoa xoa mặt mình. Có phải gần đây cười quá nhiều, khiến mọi người liếc mắt một liền nhận ra mình đang yêu. Sắp phải dọn ra ở chung với Lạp Lệ Sa, nàng có thể không cao hứng sao.

Buổi tối chín giờ, Lạp Lệ Sa đúng giờ lái xe tới đón nàng. Từ đây, Phác Thái Anh chính thức kết thúc cuộc sống sinh hoạt một mình. Dép lê, ly nước, khăn lông, bàn chải đánh răng...... Phác Thái Anh nhìn tất cả mọi đồ dùng sinh hoạt đều biến thành đồ của hai người, thật là có cảm giác giống như vợ chồng già cùng nhau sinh hoạt. Phác Thái Anh ở bồn rửa tay bày biện đồ dùng của mình......

Lạp Lệ Sa đi vào phòng tắm, từ phía sau ôm lấy Phác Thái Anh, nắm tay nàng rồi cúi đầu cằm gác ở trên vai nàng "Ngày mai tan tầm, cũng không nên về sai chỗ."

Phác Thái Anh nhìn thấy chính mình và Lạp Lệ Sa ở trong gương ái muội mà ôm nhau liền xoay đầu dán lên mặt đối phương "Em ngốc đến như vậy sao?"

"Có." Lạp Lệ Sa hôn một chút lên gò má của Phác Thái Anh, nàng cười hôn đáp lại.

"Đêm qua...... Em muốn bồi thường chị như thế nào?"

"Thực xin lỗi –" Phác Thái Anh xoay người, dựa vào bồn rửa tay.

"Không cần thực xin lỗi......" Lạp Lệ Sa kéo cánh tay nàng để cho thân thể nàng dán vào thân thể của mình.

Phác Thái Anh duỗi tay ôm cổ Lạp Lệ Sa, ngửa đầu hôn lên đôi môi đỏ thẫm của cô. Ba ~, cố ý phát ra một tiếng sau đó nhếch môi cười lộ ra một cái răng khểnh. Khí sắc của Phác Thái Anh vốn dĩ rất tốt nhưng dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, hình như mặt nàng càng thêm đỏ bừng.

Chỉ cần thấy hình như mỗi ngày các nàng đều hôn môi, thế nên cho đến sau này, mỗi góc trong căn phòng này đều có hồi ức những lần hôn môi của các nàng. Lạp Lệ Sa luôn hôn đến đặc biệt tự nhiên, Phác Thái Anh thì sẽ ngượng ngùng hai ba lần nhưng bản thân lại sẽ quên hết tất cả, thậm chí còn muốn chủ động hơn so với Lạp Lệ Sa.

Trước khi gặp gỡ Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cũng không biết bản thân mình thích hôn môi đến như vậy, chủ yếu là Phác Thái Anh bên ngoài thì muốn cự tuyệt nhưng trong lòng thì luôn mong muốn còn có bộ dạng thẹn thùng làm cô nhịn không được mà thân thiết "Thái Anh, em muốn tắm rửa sao?"

"Chị tắm trước đi......"

"Chúng ta cùng nhau tắm......"

"Em......" Phác Thái Anh nhớ đến đêm kia ở Luân Đôn, các nàng ở bồn tắm... Thật sự cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng lại rất... kí©h thí©ɧ "Chị tắm trước đi......"

Lạp Lệ Sa sờ đầu Phác Thái Anh, còn nghĩ Phác Thái Anh còn rất thẹn thùng, khả năng không có thích ứng nhanh như vậy mà không nghĩ tới giây kế tiếp......

"Chị tắm trước đi, chờ lát nữa em liền vào......" Phác Thái Anh cúi đầu nói, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Không có việc gì, chị chờ em."

Phác Thái Anh đỏ mặt xoay người, đang định đến tủ quần áo lấy đồ ngủ thì lúc này điện thoại từ Kim Trân Ni lại tới, vẫn như cũ mang theo điểm khóc nức nở "Thái Anh, mình tới thành phố S, hiện tại ở......"

"A? Cậu tới bên này?! Hiện tại liền tới rồi......" Phác Thái Anh nghe nàng nói tên của một cái khách sạn "Cậu không đi làm sao?"

"Mình xin nghỉ đi giải sầu...... Buổi chiều đã tới, sợ quấy rầy cậu đi làm, liền không nói với cậu, hiện tại chắc cậu đã tan tầm đi? Thái Anh ~ cậu mau tới đây, mình cần cậu ~~~"

A, Phác Thái Anh đau đầu, tan tầm thì tan tầm nhưng là... Phác Thái Anh đẩy cửa phòng tắm ra, Lạp Lệ Sa đang mở nước vòi cho nước ấm chảy xuống "Lạp Lệ Sa, Trân Ni... Trân Ni nàng hôm nay đến đây, hiện tại ở khách sạn... Buổi tối muốn em ở cùng cậu ấy. Cậu ấy còn khóc......"

"Không được." Lạp Lệ Sa đặc biệt dứt khoát mà cự tuyệt, lạch cạch một tiếng đem cửa đóng lại.

"Lạp Lệ Sa –"

"Kim Trân Ni ở khách sạn nào, chúng ta đưa nàng đến đây, buổi tối thì ngủ ở bên đây là được, bên này nhiều phòng."

"Lệ Sa, cảm ơn chị......" Phác Thái Anh đương nhiên sợ Lạp Lệ Sa không cao hứng, cho nên vừa mới nói trước với Lạp Lệ Sa một chút. Như vậy xem ra vẫn là nên đem Kim Trân Ni đến bên đây thì tốt hơn, tuy rằng có chút phiền toái cho Lạp Lệ Sa.

"Đồ ngốc, em cùng chị nói cảm ơn làm gì, mặc nhiều quần áo, bên ngoài lạnh."

Trước khi đi đón Kim Trân Ni, Lạp Lệ Sa gọi cho Kim Trí Tú một cuộc điện thoại, mở miệng câu đầu tiên đã nói "Trí Tú, cậu còn cần lão bà cậu hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro