Chương 54
Tuyết càng rơi càng lớn, mang theo từng cơn gió lạnh.
"Đã quen chưa? Bên này lạnh hơn thành phố L nhiều."
"Dạ, quen rồi, thật lâu em chưa thấy qua tuyết rơi lớn như vậy." Trong xe rất ấm, lúc Phác Thái Anh xuống xe bị nhiệt độ âm mấy độ kí©h thí©ɧ nên trong nháy mắt liền nổi da gà.
Lạp Lệ Sa một tay cầm ô, một tay ôm vai Phác Thái Anh, hai người đội gió tuyết đi vào nhà. Đi mới chỉ một phút đồng hồ mà đã khiến cho Phác Thái Anh đông lạnh đến cả người đều co lại, run bần bật.
"Thật sự quen? Chị còn chưa quen đâu......" So sánh với thành phố S, Lạp Lệ Sa vẫn là thích khí hậu của thành phố L hơn cho dù chỉ ở bên kia hai năm "Quá lạnh."
Ô che dính đầy bông tuyết được gác ở ngoài cửa, Phác Thái Anh theo Lạp Lệ Sa cùng nhau vào phòng rồi đóng cửa lại. Lúc này gió lạnh bị ngăn cách, thân thể mới từ từ dễ chịu.
Phác Thái Anh đứng phía sau Lạp Lệ Sa, mới vừa tiến vào phòng liền đem đối phương ôm lấy. Do dự một chút, Phác Thái Anh nhắm mắt lại sau đó lại ôm chặt thêm làm khoảng cách giữa hai người không còn khe hở.
Phác Thái Anh đem đầu dựa vào lưng Lạp Lệ Sa, vui vẻ hưởng thụ giờ phút chỉ thuộc về hai người. Buổi tối ngày đầu tiên tuyết rơi, lúc Phác Thái Anh gọi điện thoại, Lạp Lệ Sa đã muốn ôm nàng thật chặt nhưng hai tuần kế tiếp, Lạp Lệ Sa đều không có thời gian cùng Phác Thái Anh ở chung.
"Lệ Sa......"
Đèn trong phòng vừa sáng, ngón tay Lạp Lệ Sa còn đặt trên công tắc, nói một câu "Quá lạnh". Vừa mới dứt lời liền cảm nhận được vòng tay ấm áp, Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn cánh tay Phác Thái Anh đang vòng ở bên hông mình, bên tai truyền đến âm thanh Phác Thái Anh mềm mại nỉ non một tiếng gọi tên mình, Lạp Lệ Sa ôn nhu đáp lại "Lại làm sao vậy?"
"Nhớ chị." Phác Thái Anh vẫn là nhắm hai mắt, dùng mặt cọ cọ vào lưng Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh nhẹ nhàng hít sâu, vẫn là mùi hương yêu thích nhất. Phác Thái Anh có chút mất khống chế mà nói ra hai chữ này, cho dù mỗi ngày đều có gọi điện thoại nhưng Phác Thái Anh vẫn là vô pháp khống chế việc bản thân muốn gặp Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh càng thích sự chân thực như thế này vì có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Cho dù là người không biết nói lời hay ý đẹp hay ăn nói vụng về nhưng lúc tình cảm dạt dào nói ra lời chân thành tha thiết chính là lãng mạn nhất.
Ít nhất lúc này, Lạp Lệ Sa bị hai chữ lãng mạn này đả động. Cô xoay người, thay đổi tư thế chủ động ôm Phác Thái Anh, Phác Thái Anh liền ngoan ngoãn tiến vào trong lòng ngực để Lạp Lệ Sa ôm. Lạp Lệ Sa thỏa mãn mà cười, Phác Thái Anh so với lúc hai người mới xác lập quan hệ càng dính người.
"Nhớ bao nhiêu a?"
Hai người ở cửa ôm thành một đoàn, ngay cả giày cũng chưa đổi.
"Rất nhớ...... Mỗi ngày đều nhớ." Đặc biệt là cho dù ở công ty gặp mặt lại chỉ có thể ở xa xa giữ khoảng cách mà gọi một tiếng Lạp tổng, cảm giác đó thật không dễ chịu.
Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười. Phác Thái Anh nghĩ mỗi ngày đều có thể như vậy, lại lo lắng Lạp Lệ Sa có thể hay không ngại chính mình quá ngây thơ, quá nhõng nhẽo.
Lạp Lệ Sa vuốt đầu nàng, hỏi: "Thái Anh, vậy em dọn lại đây ở cùng chị đi."
Ở chung !! trong đầu Phác Thái Anh trước tiên hiện ra hai cái chữ to lớn này nhưng như vậy, có phải hơi sớm quá không? Hai người mới xác định quan hệ chưa bao lâu "Em......"
"Nói giỡn a, em không cần lo lắng."
Thấy Phác Thái Anh chần chờ, Lạp Lệ Sa lại cười nói. Mặc kệ như thế nào, nàng đều sẽ tôn trọng ý nghĩ của Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nếu là nói chậm vài giây, Phác Thái Anh có khả năng liền đáp ứng rồi bởi vì Phác Thái Anh đang định gật đầu. Nào biết Lạp Lệ Sa lại nói như vậy làm Phác Thái Anh sợ tới mức nàng đem lời nói khẩn cấp nuốt xuống, thầm nghĩ chính mình cũng quá xúc động, một câu vui đùa tùy tiện cũng coi như thật nếu vừa rồi lại đồng ý thì thật xấu hổ.
Phác Thái Anh rất ít tới nhà Lạp Lệ Sa, chỉ mới tới hai, ba lần bởi vì Lạp Lệ Sa thường xuyên không ở nhà, công việc lại bận rộn. Tác dụng của căn nhà cũng chả khác gì khách sạn.
"Vì sao không đi rạp chiếu phim?"
"Chị muốn yên tĩnh một chút, chỉ hai người chúng ta."
"Dạ." Nếu chỉ có một chút thời gian ở chung, Phác Thái Anh cũng hy vọng chỉ có mình cùng Lạp Lệ Sa hai người một thế giới.
Khi Phác Thái Anh nhìn đến phòng chiếu phim trong nhà mới hiểu được Lạp Lệ Sa vì cái gì muốn mang mình về nhà xem, thật sự thoải mái hơn ở bên ngoài rất nhiều.
"Em muốn xem cái gì thì chọn đi, chị đi lấy đồ ăn."
Phác Thái Anh giữ chặt tay cô, nói mình là tới xem cùng Lạp Lệ Sa "Vẫn là chị chọn đi."
"Chị rất ít khi xem phim, em thích là tốt rồi."
Phác Thái Anh cũng không thích xem phim, cho nên hai người đều không thích xem phim lại hẹn nhau... Xem phim? Đột nhiên Phác Thái Anh dường như có chút hiểu ra. Xem phim cái gì đều không quan trọng, chỉ cần cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau liền tốt.
Bữa tối gọi bên ngoài là pizza thịt xông khói cùng bắp rang, Phác Thái Anh tùy tiện chọn một bộ phim hành động. Xem poster có vẻ rất hay nhưng lại chưa từng nghe thấy tên.
Phác Thái Anh ngồi ở trên thảm dày, nghiêm túc xem phim Mỹ, hiệu ứng cũng không tệ lắm.
"Đây là phim gì?" Lạp Lệ Sa ngồi xuống bên cạnh Phác Thái Anh, vừa hỏi vừa cầm một miếng pizza đưa cho Phác Thái Anh.
"Phim hành động, xem giới thiệu cũng được." Phác Thái Anh đưa tay muốn cầm lấy miếng pizza.
"Đừng làm dơ tay." Lạp Lệ Sa đeo bao tay nhưng Phác Thái Anh không có, liền trực tiếp đem pizza đưa đến bên miệng Phác Thái Anh.
"Dạ." Phác Thái Anh há miệng nhỏ ra cắn một miếng, pizza được bỏ vào lò nướng lại vài phút nên đặc biệt thơm. Chỉ là phô mai kéo thành sợi, Phác Thái Anh cắn hoài mà vẫn không xong, nghĩ thầm bộ dáng này của mình thật thô lỗ nhưng cố tình Lạp Lệ Sa còn nhìn chằm chằm xem. Sớm biết vậy sẽ không ăn pizza......
"...... Từ từ ăn, cẩn thận nóng."
Phác Thái Anh nghiêng đi mặt nhìn Lạp Lệ Sa ăn miếng pizza mình vừa mới cắn kia. Lúc này Lạp Lệ Sa lại đem pizza đưa tới, Phác Thái Anh rất tự giác lại cắn một miếng, bỗng chốc ăn uống liền trở nên ái muội mờ ám... Làm cho tâm tư Phác Thái Anh đều không đặt ở trên phim.
"Bình thường em thích xem loại phim này sao?"
"Đi rạp chiếu phim liền xem loại này."
Phác Thái Anh mới vừa nói xong câu đó, sau đó......
Liền tới một đoạn diễn giường chiếu nóng bỏng! Phác Thái Anh vốn dĩ cho rằng hơn mười giây liền sẽ chuyển cảnh, cuối cùng ba phút còn không có kết thúc. Phác Thái Anh cảm giác xấu hổ lại nổi lên, xem poster còn tưởng rằng là phim rất trong sáng. Nói thật, ngoại trừ lần trước xem bộ phim Kim Trân Ni gửi cho kia, Phác Thái Anh còn chưa từng xem qua bộ phim nào "tiêu chuẩn" như vậy.
Mấu chốt là...... Hiệu ứng âm thanh thật sự quá tốt, Phác Thái Anh nghe thấy mặt mày đỏ bừng, phòng còn lại mờ mờ tối tối. Phác Thái Anh chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên. Lạp Lệ Sa chưa nói cái gì, giống như còn xem đến rất nghiêm túc, tay vẫn tiếp tục đút pizza.
Phác Thái Anh chuyên tâm ăn pizza, một hơi liền ăn nửa cái. Chờ đến thanh âm kia mau kết thúc mới nghiêm túc nhìn nhìn màn hình, nhìn đến một đôi nam nữ nằm ở trên giường hôn nhau, rõ ràng không có "kịch liệt" như vừa rồi.
"Hình ảnh cắt nối biên tập cũng không tệ lắm."
"Phải không?" Phác Thái Anh bỏ bắp rang vào miệng, ba phút trôi qua vẫn không nhìn xem màn hình thế nào.
Sau đó chính thức tiến vào cốt truyện, tình tiết hoàn hoàn logic, hai người đều xem đến nghiêm túc. Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ôm bắp rang, hai người vừa ăn vừa xem, không nói một tiếng. Lúc phim đi được một phần ba, Lạp Lệ Sa mới nói "Chị đoán...... nữ đặc công này thích nữ bác sĩ đó."
"Không thể nào..." Phác Thái Anh không tin "Em nhìn không ra nha."
"Bởi vì em ngốc." Lạp Lệ Sa cười nhéo mũi nàng một cái.
Phác Thái Anh vẫn là không phục, xoay đầu oán giận "Chị lại nói em ngốc."
"Vậy chúng ta đánh cược, nếu nữ đặc công thích nữ bác sĩ thì em liền đáp ứng chị một chuyện, nếu không phải thì chị đáp ứng em một chuyện."
Phác Thái Anh ngốc ngốc không biết bộ phim này còn có cả bách hợp. Rõ ràng là thua chắc rồi mà nàng còn đồng ý đánh cuộc. Trải qua chuyện này, Phác Thái Anh học được một đạo lý là nhất định không thể cá cược với Lạp Lệ Sa bởi vì Lạp Lệ Sa chưa bao giờ đánh cược mà không biết chắc kết quả.
"Lại có thể là thật sự......" Nhìn trên màn hình đặc công cùng bác sĩ cuối cùng ôm hôn ở bên nhau, Phác Thái Anh mím môi, uể oải ngồi trên thảm, xoay người hỏi Lạp Lệ Sa "Chị xem rồi phải không?!"
Lạp Lệ Sa lắc đầu, một bàn tay chống trên thảm, một cái tay khác vuốt mặt Phác Thái Anh "Biết tại sao em nhìn không ra không?"
"Chắc là......"
"Giống như lúc trước em cũng là nhìn không ra...... Chị thích em."
Trong nháy mắt, tim Phác Thái Anh đập thình thịch, tuy rằng biết được cảm tình của Lạp Lệ Sa đối với mình nhưng Lạp Lệ Sa chưa từng nhìn thẳng vào mắt mà nói ra những từ này.
"Lệ Sa" Phác Thái Anh trực tiếp nhào vào trên người cô, Lạp Lệ Sa bởi vì quán tính mà ngã ra sau. Dường như là lúc đó, hai người đều thật ăn ý nhẹ nhàng mà hôn lên môi đối phương.
Kỳ thật khi đó, Phác Thái Anh không phải nhìn không ra, chỉ là không dám nghĩ như vậy. Về sau suy nghĩ cũng không dám làm, Lạp Lệ Sa mắng nàng rùa đen rút đầu là đúng. Nếu phần tình cảm này không phải do Lạp Lệ Sa chủ động như vậy, khẳng định hai người không có khả năng ở bên nhau.
Phim còn chưa hết hẳn, trên màn hình màu đen lướt qua một chuỗi từ đơn tiếng Anh. Giọng nam của BGM buồn bã mà dịu dàng, có chút "lừa tình". Phác Thái Anh có tiết tấu mà hôn Lạp Lệ Sa, bao nhiêu ngày không gặp liền có bao nhiêu ngày nhung nhớ, toàn bộ đều ngưng đọng lại trong xúc cảm ấm áp. Lạp Lệ Sa mấp máy môi, vừa nhẹ nhàng hôn Phác Thái Anh, vừa đem cánh tay chống ở trên thảm từ từ vòng lên cổ Phác Thái Anh, hai người hoàn toàn nằm ngã xuống đất.
Phác Thái Anh nằm ở trên người Lạp Lệ Sa, dùng chóp mũi cọ chóp mũi của Lạp Lệ Sa mà không nhịn được khóe miệng cong cong. Hôn môi thật sự sẽ bị nghiện? Nếu không, như thế lại thấy vui vị này vẫn không đủ đây, chỉ cần tới gần Lạp Lệ Sa liền sẽ nhịn không được...
"Ừm –"
Mỗi lần nghe được giọng mũi này, Phác Thái Anh liền kiềm không được cả người xao động, động tác vốn nhẹ nhàng cũng sẽ trở nên "thô lỗ", hoàn toàn không biết bản thân mình so với Lạp Lệ Sa thở dốc còn lợi hại hơn nhưng chính là luyến tiếc tách ra "ừ ~"
"Thái Anh, có tiến bộ......" tay Lạp Lệ Sa lần theo cổ mà chậm rãi xoa gáy Phác Thái Anh, ngón tay xen vào trong tóc nàng khẽ vuốt.
Phác Thái Anh liếʍ liếʍ môi đã hơi hơi sưng đỏ, ngón tay tiếp xúc da đầu, đặc biệt thoải mái nhìn mặt Lạp Lệ Sa.
Nàng nhịn không được cúi đầu, chuồn chuồn lướt nước hôn xuống rồi lại gắt gao mà bao phủ lấy môi đối phương, tiếp tục một phen môi lưỡi truy đuổi.
Whisky không biết đi vào khi nào, ngồi xổm cách đó không xa, vẻ mặt ngốc ngốc le lưỡi, lẳng lặng "xem phim". Đột nhiên hướng về hai người đang nằm trên thảm không lớn không nhỏ kêu một tiếng "...... Gâu âu..."
Nghe được thanh âm, Phác Thái Anh lập tức ngừng lại, quay đầu liền thấy Whisky "vẻ mặt ngây ngô" mà nhìn hai người, cảm giác này...... tựa như làm chuyện thiếu nhi không nên làm mà lại bị nhìn lén. Phác Thái Anh đem mặt vùi vào cổ Lạp Lệ Sa, ngượng ngùng mà cọ cọ.
"Ha ha......" Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh ha ha nở nụ cười, sau đó mới làm bộ nổi giận với Whisky nói "Whisky, mau đi ra!"
"...Ô......" Whisky lăn lăn hai cái rồi chậm chạp trốn dưới sô pha, sau đó thò cái đầu ra ngoài.
Hai người nằm nghiêng, mặt đối mặt nằm trên thảm.
"Thẹn thùng?" Lạp Lệ Sa vuốt môi Phác Thái Anh đã bị hôn đến đỏ bừng.
Phác Thái Anh "mặt cà chua" lắc đầu, tương đối xấu hổ chính là vừa rồi có phải mình quá "đói khát" hay không, đem Lạp Lệ Sa đều hôn tới mức không thở được.
"Thái Anh, bên ngoài lạnh lắm."
"Dạ, thật lạnh."
Lạp Lệ Sa vuốt nàng tóc, "Đêm nay ở lại, đừng về."
Phác Thái Anh tim đập gia tốc "Được, em đánh cuộc thua, thua thì phải chịu......"
"Này không phải yêu cầu vừa mới đánh cược." Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú vào đôi mắt Phác Thái Anh.
"Kia...... Vậy chị muốn em đáp ứng yêu cầu gì?" Phác Thái Anh rối rắm.
"Cứ để đó, về sau lại nói."
"Dạ."
"Em còn chưa trả lời, đêm nay ở lại sao?"
Ngón tay Phác Thái Anh chọc chọc tấm thảm trên mặt đất, cuối tuần Lạp Lệ Sa liền phải xuất ngoại rồi, cô đi cả một tuần nên không thể gặp được như vầy. Phác Thái Anh luyến tiếc chỉ có thể hiện tại nhìn nhiều thêm một chút, có thể ở cùng thêm một giây cũng là vui vẻ, Phác Thái Anh khẽ cắn môi gật đầu.
"...... Quá lạnh, em ngày mai lại đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro