Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

"...Chị... chị sao lại tới đây......"

Hiện tại Phác Thái Anh thật sự chỉ muốn gϊếŧ Kim Trân Ni, thật xấu hổ đến muốn khóc. Lạp Lệ Sa khẳng định đã thấy được, chị ấy sẽ nghĩ về mình như thế nào? Phác Thái Anh đối mặt Lạp Lệ Sa, gượng gạo cười "...... Trân Ni gửi...... em cũng không biết là cái gì... Không cẩn thận click mở..."

Không biết là cái gì còn đỏ mặt? Phác Thái Anh giả bộ nghiêm trang giải thích, Lạp Lệ Sa cúi đầu cười sau đó nhìn ánh mắt trốn tránh của Phác Thái Anh, một bàn tay tì ở trên bàn làm việc, rất có ý vị gật gật đầu "Ừm, thật ra thỉnh thoảng xem cũng không có vấn đề."

"A ~" Phác Thái Anh xấu hổ mà sờ sờ cái trán, thở phào một hơi. Lúc này thật là nhảy vào sông Hoàng Hà đều rửa không sạch. Ở văn phòng xem loại phim "cấp 3" này, bản thân còn ghét bỏ chính mình. Lạp Lệ Sa sẽ không cho rằng nàng thường xuyên xem đi...

Nghĩ vậy, Phác Thái Anh lại còn tiếp tục giải thích "Đây là lần đầu tiên xem......"

Lần đầu tiên xem đã bị Lạp Lệ Sa túm được, xác suất cũng thật là cao~ Kim Trân Ni rửa cổ mà chờ đi!

"Ừ ~" Lạp Lệ Sa giữ nguyên nụ cười trên môi tiếp tục gật đầu. Thật là ngốc, không biết càng giải thích càng xấu hổ sao? "Chúng ta cùng tan tầm đi."

Lạp Lệ Sa vẫn luôn cười như vậy, Phác Thái Anh không dám nhìn vào mắt cô. Trên đường đi lời nói cũng ít đến đáng thương, đều nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.

— Cho cậu xem đồ tốt.

— Xem chưa? Nếu muốn coi nữa mình còn có bản đầy đủ a ~

Phác Thái Anh trở lại ký túc xá nhìn thấy tin nhắn Kim Trân Ni gửi cho mình trực tiếp bùng nổ. Mới vừa tính trả lời, trên màn hình hiện lên thông báo Kim Trân Ni gọi đến.

"Cậu xem video mình gửi chưa a?" Kim Trân Ni không biết rằng Phác Thái Anh không chỉ đã xem, còn làm trò cho Lạp Lệ Sa xem.

"Cậu thật quá đáng!" Kim Trân Ni cư nhiên còn có mặt mũi nói tới chuyện này.

Kim Trân Ni nằm ở trên giường, hai chân bắt chéo, cà lơ phất phơ mà nói "Cậu xem rồi? mình không phải phổ cập một chút kiến thức khoa học trước cho cậu sao, biết đường chuẩn bị."

"Cậu...... Không cần cậu cực khổ......" đến bây giờ mặt Phác Thái Anh vẫn còn nóng. Trước kia Phác Thái Anh cũng từ trong máy tính của Kim Trân Ni nhìn thấy "loại video" này, lúc ấy Kim Trân Ni còn muốn lôi kéo chính mình cùng nhau xem, Phác Thái Anh ngại ngùng không xem... Không nghĩ tới lúc này Kim Trân Ni trực tiếp gửi cho mình.

"Mình không vào địa ngục thì ai vào, giữa chúng ta còn xấu hổ cái gì a ~" Kim Trân Ni trở mình ghé vào trên giường tiếp tục hỏi, quan tâm chuyện tình cảm hằng ngày của chị em "Thái Anh, cậu cùng Lạp Lệ Sa tiến triển đến bước nào rồi?"

Phác Thái Anh trả lời đến hàm hàm hồ hồ

"Chính là mới vừa ở cùng nhau như vậy......" Ngoài miệng tuy nói một cách thản nhiên nhưng khi nhớ tới chi tiết lúc ở chung cùng Lạp Lệ Sa, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Lạp Lệ Sa thực dịu dàng thực tri kỷ giống như luôn là biết chính mình thích cái gì, muốn cái gì, so với cảm giác khi yêu trước kia hoàn toàn khác nhau. Phác Thái Anh đều nghĩ, nếu có thể gặp Lạp Lệ Sa sớm một chút thì tốt rồi.

"Hai người không phải còn dừng ở giai đoạn nắm tay đi......"

Phác Thái Anh cơ bản cũng không có giấu gì với Kim Trân Ni. Sau khi cùng Lạp Lệ Sa yêu đương cuồng nhiệt, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Kim Trân Ni nói một chút chuyện giữa nàng với Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh ngồi ở trên giường ôm gối đầu

"...... Ngày đó mình về thành phố S trước, chị ấy nửa đêm đến ký túc xá tìm mình, sau đó......"

"Sau đó liền không có?" Kim Trân Ni tuyệt đối hoài nghi nhân sinh, hai người ôm nhau cùng ngủ trên một cái giường, cả đêm nằm cư nhiên ngoại trừ hôn một cái, cái gì cũng chưa phát sinh cứ thế đến hừng đông?

"Ừm." Kỳ thật Phác Thái Anh cũng không quá hiểu biết chuyện kia, trước kia cùng Trình Tân ở bên nhau cũng là......

Nếu hôm nay không xem cái video mà Kim Trân Ni gửi, Phác Thái Anh cũng không biết hóa ra giữa hai nữ nhân cũng có thể như vậy. Chính là...... "Trân Ni, cậu vì sao lại xem loại phim này?"

"Mình......" Kim Trân Ni trong nháy mắt á khẩu không trả lời được "Mình không phải đều là vì cậu sao ~"

Phác Thái Anh trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh trên video kia, vẫn là cảm thấy thẹn nhưng nếu là...... Cùng Lạp Lệ Sa, chính mình hẳn là sẽ nguyện ý đi. Nhất thời Phác Thái Anh nghĩ đến mặt đỏ tai hồng, chính mình là làm sao vậy, cư nhiên lại chủ động nghĩ đến chuyện đó.

Kim Trân Ni cúp điện thoại được một phút đồng hồ, Phác Thái Anh nhịn không được lại gửi đi một cái tin nhắn, vừa rồi gọi điện thoại Phác Thái Anh không mặt mũi nói ra:

— Trân Ni, hay là cậu gửi cho mình bản đầy đủ đi, mình sẽ xem......

Kim Trân Ni nhìn thấy những dòng này...... Phác Thái Anh thật là trong nóng ngoài lạnh, rõ ràng chính là muốn xem phim "cấp 3" còn có thể nói ra một câu sặc mùi nghiên cứu học thuật như vậy. Kim Trân Ni nhận được yêu cầu liền đáp ứng, lập tức mở máy, toàn bộ thư mục đều gửi qua cho Phác Thái Anh

9 giờ sáng tại Runner, Phòng Thị Trường.

Tối hôm qua Phác Thái Anh xem hết những bộ phim Kim Trân Ni gửi tới tận rạng sáng, hôm nay đem đôi mắt gấu trúc đi làm.

Vừa mới đến bàn làm việc, Phác Thái Anh còn chưa có ngồi xuống liền nghe được Lư Băng ở một bên lớn tiếng nói

"Buồn ngủ tới như vậy, tối hôm qua thức đêm xem phim sao?"

"A, không có không có!" Phác Thái Anh chột dạ mà lắc đầu xua tay.

"Chị chưa nói ......" Lư Băng thấy Phác Thái Anh phản ứng lớn như vậy, chỉ vào một nam đồng nghiệp đang ngáp phía sau Phác Thái Anh, nhẹ nhàng giải thích

"Thái Anh, chuyện liên hệ sân không được thì thôi, Tổng giám cùng phòng kế hoạch bàn bạc hoạt động ngoại tuyến hủy bỏ."

"Hủy bỏ?" Phác Thái Anh có thể nhìn ra hoạt động lần này phòng kế hoạch phí tâm tư rất lớn, làm không được thật quá đáng tiếc hơn nữa xác thật là cơ hội tốt để tuyên truyền. Nếu chỉ làm hoạt động trực tuyến, hiệu quả khẳng định không bằng trực tuyến và ngoại tuyến kết hợp "Nếu có thể tìm được sân thích hợp thì sao?"

"Có thể tìm được đương nhiên là tốt nhưng mấu chốt là tìm không thấy, hiện tại công việc quá nhiều, thực sự rất bận rộn."

Phương án của toàn bộ hạng mục đều là mọi người cùng nhau tăng ca nghĩ ra được, Phác Thái Anh cũng biết Lạp Lệ Sa đối với hạng mục này thực để bụng. Lạp Lệ Sa mới vừa trở lại Runner, lần trước còn ở trước hội đồng quản trị bác bỏ phương án của Tô Tịnh Nhiên, hiện tại đều bị mọi người trong công ty chú ý. Bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm gây áp lực, nếu khâu nào xảy ra vấn đề thì sẽ lại rước lấy ít nhiều lời ra tiếng vào.

Phác Thái Anh mỗi lần nhìn Lạp Lệ Sa tăng ca xã giao mà chính mình lại không giúp được gì, trong lòng cũng không chịu nổi. Phác Thái Anh tuy rằng chỉ có thể làm một ít việc nhỏ nhưng cũng quan trọng a, có thể tranh thủ bao nhiêu thì tranh thủ bấy nhiêu.

"Chị Lư, có thể chậm hai ngày hay không, em cảm thấy cố gắng chút nữa vẫn có thể, hoạt động không làm thì thật đáng tiếc..."

"Cái này chính em đi nói với Trưởng Phòng đi. Em hiện tại cũng không ít việc sao lại còn rước mệt vào thân, ngốc ~"

Phác Thái Anh cảm thấy cũng không phải là rước thêm mệt chỉ là tốn thêm chút tâm tư mà thôi, Lạp Lệ Sa còn tăng ca mỗi ngày. Tuy rằng hai người đi làm ở cùng một tòa nhà nhưng trong khoảng thời gian này Phác Thái Anh càng ngày càng ít nhìn thấy Lạp Lệ Sa, đến cuối tuần mới có thể tụ tập.

Trưởng phòng vừa nghe Phác Thái Anh tự nguyện tăng ca đi làm chuyện này còn không chậm trễ công việc khác, tự nhiên không dập tắt tính tích cực của nhân viên nên nói nhiều nhất chậm lại một ngày, trễ thêm chút nữa cho dù tìm được sân cũng không kịp chuẩn bị vật liệu.

Hai ngày này, Phác Thái Anh đều là 8 giờ liền đến công ty, sau mười giờ mới tan tầm về nhà. Đừng nhìn Phác Thái Anh ngày thường có chút nhút nhát nhưng khi nghiêm túc làm việc lại có một phần kiên cường, cho dù hy vọng thực xa vời chỉ cần không có ván đã đóng thuyền, nàng đều sẽ không từ bỏ. Người khác nói nàng ngốc cũng được, nàng đều không để bụng cũng coi như là một loại của chứng cưỡng bách đi.

Nhưng không phải tất cả nỗ lực đều sẽ có kết quả, đây là hiện thực.

Hơn 10 giờ, trong văn phòng lại chỉ còn có một người, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn danh sách liên hệ trên tay đều đã gạch một lần, vẫn là thở dài.

"Là cô Phác phải không? Hôm qua cô có liên hệ thuê sân ở bên tôi, hiện tại còn cần không? Hôm nay vừa có một vị khách hủy đặt......"

"Có!"

Không phải tất cả nỗ lực đều sẽ có kết quả nhưng ngẫu nhiên sẽ trúng số, đây cũng là hiện thực.

Phác Thái Anh ghi lại địa chỉ. Vị trí này tuy rằng không tính là vị trí thật đắc địa nhưng ngày thường lưu lượng khách qua lại vẫn là rất khả quan. Phác Thái Anh cuống quít dọn dẹp túi xách cùng nhân viên công tác bên kia nói hiện tại liền đi qua xem, nhân viên kia nói có thể không cần gấp gáp, ngày mai đi cũng được nhưng ngày mai liền đến kỳ hạn, lại nói cũng muốn nhìn trước xem cái sân kia có phù hợp không mới có thể quyết định.

Vừa ra công ty gió lạnh từng cơn, Phác Thái Anh đi gấp đã quên mang khăn quàng cổ, không khí lạnh thổi tới tựa như mang theo mảnh tuyết vụn, lạnh đến trên mặt cũng thấy đau rát.

"Cô đi đâu?"

Phác Thái Anh đón một chiếc xe rồi báo địa chỉ, bác tài thấy nàng đông lạnh đến phát run liền nhịn không được lải nhải hai câu: "Trời lạnh, ra ngoài phải mặc thêm nhiều một chút, đêm nay coi chừng có tuyết rơi."

Tuyết rơi, đã rất nhiều năm Phác Thái Anh cũng chưa thấy qua tuyết rơi. Nàng sinh ra ở phía nam, cũng vẫn luôn sống ở phía nam, ngẫu nhiên sẽ có tuyết rơi một chút nhưng rơi xuống mặt đất cũng liền tan ngay đi, không có cảm giác gì đặc biệt cũng giống như trời mưa.

Đi đến thành phố S, Phác Thái Anh lần đầu tiên cảm nhận phương Bắc. Đôi khi có ấn tượng với một nơi có khả năng là do bắt nguồn từ con người nơi đó, thậm chí là người nào đó. Ở trong mắt Phác Thái Anh mặc kệ bên này trời giá rét cỡ nào, cô ấy cũng là một nơi ấm áp.

Chỗ sân bãi rất thích hợp, dù là bố cục hay là sức chứa đều phù hợp yêu cầu của phương án. Phác Thái Anh đông lạnh đến cái mũi hồng hồng, cũng coi như là không có phí công, ngay cả nhân viên công tác cũng phải bội phục nàng "Cô gái à, cô cũng quá liều mạng. Đêm nay nhiệt độ chính là dưới 0 độ, ngày mai tới xem cũng không phải là giống nhau sao."

"Cảm ơn, anh thật sự giúp tôi một việc lớn!" Phác Thái Anh liên tiếp cám ơn người kia, liều một phen vẫn là đáng giá.

Buổi tối 11 giờ, Phác Thái Anh đi ra, trời quá lạnh nên trên đường không có mấy người.

"Tuyết rơi!"

Phác Thái Anh không biết nghe được ai hô một câu sau đó ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời bông tuyết bắt đầu chậm rãi bay xuống hơn nữa càng lúc càng lớn.

Nàng cười, hơi thở ấm áp cùng không khí lạnh hóa thành một làn sương trắng, xòe tay hứng một mảnh bông tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên ở thành phố S.

Nhìn ngón tay mình đã đông cứng lại, Phác Thái Anh phà ra một hơi. Một mình đi ở trên đường, nếu hiện tại có Lạp Lệ Sa ở bên thì tốt rồi, nghĩ liền lấy di động ở trong túi ra.

"Lệ Sa, tuyết rơi."

Lạp Lệ Sa nghe điện thoại, đẩy ra cửa sổ sát đất dẫn ra ban công, gió lạnh đem theo bông tuyết hỗn loạn bay vào

"Thấy được, tuyết thật lớn."

Lạp Lệ Sa nghe được điện thoại đầu kia ồn ào tiếng gió, tiếng xe chạy "Em còn ở bên ngoài?! Mới tan tầm sao?"

Phác Thái Anh một bàn tay bỏ vào trong túi, dậm chân, sau đó tìm chỗ yên tĩnh

"...... Em đứng ở trên ban công, bên ngoài có chút ồn, hiện tại vào nhà."

"Ừ, đi ngủ sớm một chút."

"Lệ Sa, chị lạnh không?" hiện tại Phác Thái Anh cảm thấy thật lạnh, đặc biệt muốn ôm Lạp Lệ Sa.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì..." Phác Thái Anh cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên mặt đất "Đột nhiên có chút nhớ chị."

Nói xong, Phác Thái Anh cảm thấy chính mình có chút xạo sự, mới có hai ngày chưa thấy được Lạp Lệ Sa mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro