Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

"Chị còn có sở trường vẽ cơ thể người nha, em có muốn làm người mẫu cho chị không?"

Đó là nghệ thuật, không được suy nghĩ vớ vẩn. Phác Thái Anh tuy rằng biết Lạp Lệ Sa đang nói giỡn nhưng là khi cô dán vào lỗ tai mình, hơi thở đặc biệt ái muội, còn có thấp giọng trêu ghẹo...... Lạp Lệ Sa luôn thích như vậy, thích làm cho nàng mặt đỏ tai hồng mới chịu bỏ qua.

"Ha ha......" Lạp Lệ Sa nhìn biểu tình của Phác Thái Anh, quả nhiên đạt tới hiệu quả mong muốn, cong môi mà nở nụ cười hài lòng, còn cười lớn một trận sau đó từ trên ghế cao đứng dậy, bảo Phác Thái Anh ngồi "Tới, ngồi xuống."

Phác Thái Anh mới vừa bị chọc ghẹo có chút "nhũn cả chân", ngồi xuống vừa vặn liền tốt. Lạp Lệ Sa đứng ở phía sau Phác Thái Anh, duỗi tay cởϊ áσ bông, tiếp tục ôm nửa người nàng "Thái Anh, em biết vẽ tranh không?"

"Chỉ biết phác hoạ một chút."

Thân thể Lạp Lệ Sa vẫn là dán vào người mình. Nói đến dính người, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa so với chính mình "dính" còn nhiều hơn. Bình thường lúc chỉ có hai người ở chung, Lạp Lệ Sa liền thích ôm nàng, hiện tại nàng tuy rằng vẫn là có chút thẹn thùng nhưng là so với lúc mới bắt đầu đã khá hơn rất nhiều.

Nàng cùng Lạp Lệ Sa hẳn là đang ở trong kỳ "cuồng nhiệt" của tình yêu đi cho nên hận không thể mỗi ngày đều dính lấy nhau. Phác Thái Anh không chủ động, không có nghĩa trong lòng không muốn. Khi Lạp Lệ Sa ôm nàng hôn nàng, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.

"Cầm bút như vậy......"

"Xích lên một chút, đúng."

"......"

Lạp Lệ Sa đặc biệt cẩn thận từng chút từng chút dạy vẽ, tay Phác Thái Anh bị cô nắm, trên cơ bản đã không có tâm tư vẽ tranh. Lạp Lệ Sa dựa gần như vậy, chóp mũi Phác Thái Anh ngửi được mùi hương giống như muốn thấm vào trong lòng. Chắc là do luôn bị Lạp Lệ Sa ôm, Phác Thái Anh cảm thấy trên người bản thân mình bắt đầu cũng có mùi hương giống như Lạp Lệ Sa, có đôi khi buổi tối trở về ký túc xá còn có thể ngửi thấy được, liền kiềm lòng không được mà nhớ đến cô.

"Em mất tập trung –" Lạp Lệ Sa quay đầu đi, nhắc nhở Phác Thái Anh.

"A......" Phác Thái Anh cúi đầu, nhìn đến Lạp Lệ Sa đang vòng một cánh tay qua eo mình, một cánh tay khác nắm lấy tay mình vẽ vẽ trên giấy, tình huống như vậy có thể không thất thần sao? Hơn nữa Lạp Lệ Sa như vậy, xác định là nghiêm túc tới dạy nàng vẽ tranh?

Phác Thái Anh hạ tay trái xuống, trực tiếp bắt lấy cánh tay của Lạp Lệ Sa đang ở trên người mình, có chút khẩn trương mà nhỏ giọng nói "Chị dạy như vậy... Em làm sao học......"

"Chính em không chuyên tâm, còn nói chị dạy không tốt sao ?"

"Nào có cô giáo dạy như vậy......" Tuy rằng nói chuyện không có chút gì khí thế nhưng Phác Thái Anh vẫn là không chịu thua.

"Ừ, đối với bạn gái thì phải dạy như vậy." Lạp Lệ Sa thò đầu qua ở trên sườn mặt nàng hôn lên "Như vậy không tốt sao?"

Phác Thái Anh xoay chuyển thân mình, gần thêm một chút nữa là có thể dán lên khóe môi của Lạp Lệ Sa "Lệ Sa......"

Sau khi gọi tên xong, đầu Phác Thái Anh nóng lên, nhắm mắt lại trực tiếp hôn cô, chủ động ngậm lấy đôi môi mà chậm rãi thưởng thức.

Lạp Lệ Sa cũng nhắm mắt lại. Ngay thời điểm Phác Thái Anh hôn cô, khóe môi Lạp Lệ Sa cười cười, tay phải buông tay Phác Thái Anh, ngược lại nâng lên gương mặt đối phương cố định cái đầu có chút ngọ nguậy.

Lần này không giống như trước, Phác Thái Anh cảm giác Lạp Lệ Sa không có chủ động mà hôn mình, giống như đang chờ đợi cái gì. Tim Phác Thái Anh đập loạn xạ cả lên, học theo Lạp Lệ Sa chủ động, tuy rằng còn có chút trúc trắc nhưng rất mau liền gợi lên sự nhiệt tình của đối phương.

"Ưm~" Phác Thái Anh nghe được Lạp Lệ Sa chóp mũi phát ra tiếng vang rất nhỏ giống như chất xúc tác, làm động tác giữa môi lưỡi của hai người càng thêm cuồng nhiệt.

Phác Thái Anh chìm đắm vào nụ hôn xen lẫn với hương vị của ánh mặt trời, không thể tự thoát ra được. Vô tình, bút vẽ trong tay rơi trên mặt đất nhưng tay trái Phác Thái Anh còn vẫn duy trì tư thế ban đầu, đầu quay qua cũng cứng ngắc, nhưng mấy cái đó Phác Thái Anh đều không để ý, toàn tâm toàn ý đều đặt giữa cuộc chiến môi-lưỡi của hai người.

"Đồ ngốc, em có mệt hay không." Vẫn luôn quay đầu như vậy, cũng không biết đổi tư thế, giống như bị đứt dây thần kinh nào đó, hôn bao nhiêu lần cũng đều như vậy. Lúc hai người tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc, Phác Thái Anh xấu hổ vội mím mím môi, cảm thấy thật nóng.

"Ha ha......" Lạp Lệ Sa vuốt gương mặt đang nóng lên, "Sao lại đáng yêu như vậy."

Phác Thái Anh quay đầu đi cười cười, cảm giác khi chủ động hôn Lạp Lệ Sa thật sự rất tốt. Đặc biệt là lúc đối phương có phản ứng giống mình, kia trong nháy mắt, nàng có thể cảm nhận rõ ràng Lạp Lệ Sa cũng thích chính mình.

Ba tháng sau, Phác Thái Anh rốt cuộc viết đơn xin chuyển chính thức. Nghe nói có thể ở lại Runner không bị đào thải, cũng đã xem như một loại khẳng định năng lực bản thân nhưng Phác Thái Anh cảm thấy vẫn là không đủ. Nàng còn muốn được bình chọn nhân viên ưu tú, như vậy liền có thể đi nước ngoài. Đương nhiên Phác Thái Anh vẫn là có mục đích, bởi vì Lạp Lệ Sa cũng sẽ đi, nàng muốn cùng Lạp Lệ Sa đi.

— Bạn đồng nghiệp, nghe nói năm nay nhân viên ưu tú ngoài tiền thưởng còn được đi du lịch Châu Âu bảy ngày.

— Phải nha, còn có thể cùng đi với cấp cao của công ty, không chừng còn có thể quyến rũ một cái kim cương vương lão Ngũ (gồm 5 tiêu chí: giàu có, đẹp trai, học cao, thông minh tài giỏi và biết giữ mình)

— Tiểu Lạp tổng vẫn là độc thân a, các cô gái nhà lành nắm chặt cơ hội a.

Nhắc tới đến chuyện bình chọn nhân viên ưu tú, trong diễn đàn lại nổ tung. Nói đến Tiểu Lạp tổng chính là Lạp Trạch. Từ sau khi Lạp Lệ Sa tới công ty, Lạp Trạch liền lui về vị trí thứ hai.

— Còn có Lạp tổng mới tới a ~

— Ai! Cô thiệt quá đói khát, người khác xem náo nhiệt liền thôi đi, một cô gái như cô ham vui cái gì ~

— Các cô thì biết cái gì nha ~ nam không phải ai cũng cong, nữ không phải ai cũng thẳng, tôi nguyện ý vì Lạp tổng mà cong!!!

— Nghe nói Lạp tổng cũng là độc thân?

— Còn không phải sao, tiểu Lạp tổng của các người, Lạp tổng là của tôi.

......

Phác Thái Anh vẫn luôn "núp bóng" mà nhìn, khi nhìn thấy có người có ý đồ với Lạp Lệ Sa, thật muốn ở trên bàn phím điên cuồng mà gõ cạch cạch câu trả lời: Lạp tổng đã có đối tượng, mấy người đừng si tâm vọng tưởng!

Nhịn xuống nhịn xuống, mắt không thấy tâm không loạn, Phác Thái Anh tắt đi rồi thở dài một hơi, năm nay nhân viên ưu tú nàng xác định không có cơ hội. Tháng này Phác Thái Anh vừa mới chuyển thành nhân viên chính thức, hết thảy trong quy trong củ, lại không có công trạng nổi bật gì. Nàng nếu có thể bắt được cái giải thưởng này, phỏng chừng toàn công ty có một nửa người đều có thể bắt được.

Cùng Lạp Lệ Sa đi Châu Âu bảy ngày a, nỗ lực một chút xem sang năm có thể đi hay không.

"Thái Anh, giao cho em một việc." Lư Băng đem một xấp nhỏ giấy A4 đưa đến trước mặt Phác Thái Anh "Em nhìn trước xem."

Phác Thái Anh nhận lấy, là một phần kế hoạch về hạng mục hoạt động của trò chơi trên thiết bị cầm tay, chủ yếu là "làm nóng" tài chính cho hạng mục năm sau. Bởi vì trước đó không lâu, Lạp Lệ Sa ký kết với chủ bá Tiểu Việt mà Tiểu Việt vừa dời lại một hoạt động cuối năm, vừa hay có chỗ trống cho nên hoạt động này cũng mới được thêm vào. Hoạt động trực tuyến và ngoại tuyến cùng tiến hành dựa vào cơ sở fan của Tiểu Việt, thật có thể cho hạng mục trò chơi tăng lên mức độ nổi tiếng.

"Em nhìn xem, đây chả phải là dày vò người ta hay sao? Vốn dĩ đã bàn xong với Tiểu Việt, hoạt động tới tháng tư năm sau mới tổ chức mà vì một câu của cô ta, hoạt động này nói làm liền phải làm. Chúng ta vẫn còn đỡ, em xem đám đồng nghiệp bên phòng kế hoạch bị hành cho mệt thành cẩu, vì hoạt động này mà cả đêm phải tăng ca."

Lại là người này, Phác Thái Anh thật không muốn nhìn đến cô ta, tưởng tượng thôi cũng nổi giận. Tuy rằng như vậy nhưng công tác vẫn là phải làm. Ngày hoạt động được định là 20 tháng 1, cách hiện tại cũng chỉ có nửa tháng, vậy cũng quá gấp "Nửa tháng, làm gấp như vậy, địa điểm chắc chưa liên hệ đi?"

"Chính là vấn đề này! Phòng kế hoạch cũng không có cách, chúng ta bên này không phải nhiều người sao? Bọn họ liền nhờ vả chúng ta tới làm chuyện này."

"Chị Lư, Giám đốc sẽ không đồng ý đi?" Bình thường liên hệ địa điểm làm hoạt động cũng ít nhất trước một tháng, đừng nói là cuối năm, chuyện này căn bản là không được.

"Còn không phải sao, nghe nói Tổng giám tự mình đến phòng kế hoạch nói chuyện này nên không dễ từ chối." Lư Băng cũng không biết làm sao, buông tay nói "Chị biết chuyện này là thực khó xử. Thái Anh, em cố gắng hơn một chút nhưng nếu liên hệ không được thì thôi, cái này thật rắc rối. Hơn nữa fan Tiểu Việt cũng chủ yếu là hoạt động trực tuyến làm tốt là được, ngoại tuyến nếu làm không tốt cũng không sao."

Phác Thái Anh cầm lấy bản kế hoạch, tuy nói như vậy nhưng nếu là không mướn được sân, bản kế hoạch này không phải thành giấy bỏ sao? "Em sẽ cố hết sức."

Sau khi biết rõ yêu cầu về sân bãi tổ chức, Phác Thái Anh ưu tiên liên hệ mấy nơi thường xuyên hợp tác nhưng họ đều nói không có vì chủ yếu là do thời gian quá gấp, lại vừa lúc dịp cuối năm – lúc các loại hoạt động diễn ra nhiều nhất. Gọi liên tiếp hai, ba mươi cuộc điện thoại chả có cái nào thành công, Phác Thái Anh cảm giác miệng đều muốn rách nhưng bất quá cách ngày hoạt động còn có nửa tháng, hai ngày này phải tranh thủ, thành phố S lớn như vậy sẽ có cơ hội vớt được cái gì đó.

"Xin chào, tôi từ Runner......"

Phác Thái Anh lặp lại lời nói giống như cái máy. Hôm nay đại khái đã gọi sắp được một trăm cuộc điện thoại, ngoại trừ có hai chỗ nói để kiểm tra rồi lại liên hệ, những nơi khác đều bảo không có.

10 giờ tối, Phác Thái Anh vừa ngẩng đầu lên, phát hiện cả phòng chỉ còn lại chính mình, danh sách để gọi điện hỏi thăm cũng gạch hơn một nửa, nếu đều liên hệ xong rồi còn tìm không được, nàng cũng là tận lực. Nàng đeo tai nghe nhạc, mệt mỏi ghé vào trên bàn chợp mắt trong chốc lát.

Hôm nay Lạp Lệ Sa tăng ca có chút trễ cho nên bảo Phác Thái Anh tan ca trước nhưng lúc đi thang máy xuống, vẫn có thói quen dừng ở tầng của bộ phận Thị Trường một chút bởi vì lúc trước rất nhiều lần đều thấy Phác Thái Anh ở lại tăng ca một mình, giống như hôm nay.

Đèn trong Bộ phận Thị Trường đều còn sáng, Lạp Lệ Sa đi vào nhìn thấy Phác Thái Anh nằm sấp trên bàn, nhẹ giọng nói "Làm sao vẫn chưa về...."

Phác Thái Anh sắp ngủ mất tiêu, đột nhiên bị một tràng tiếng tin nhắn làm tỉnh dậy còn tưởng rằng là chỗ liên hệ sân vừa rồi, vội vàng mà mở ra. Hóa ra là Kim Trân Ni gửi tới, vừa xem là một đoạn video "tối mờ mờ", khẳng định là Kim Trân Ni lại quay chút video nhàm chán.

Bất quá nể mặt một chút, Phác Thái Anh di con chuột, click mở.

Sau đó......

Từ lần Kim Trí Tú nói Kim Trân Ni kỹ thuật không tốt, về sau số lượng phim Kim Trân Ni xem liền thẳng tắp bay lên, buổi tối lại click mở thư mục "tư liệu tham khảo" vừa tải mấy đoạn video ngắn. Kim Trân Ni xem một nửa đột nhiên nhớ bạn tốt Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đã cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, nàng như vậy ngốc nghếch lại không chịu học một chút, không biết ở trên giường "bị ăn" thành cái dạng gì.

Vì thế Kim Trân Ni chọn đoạn cao trào của một bộ phim "tươi mát" nhất cho Phác Thái Anh cùng hưởng một chút.

Phác Thái Anh click mở cái video kia, về sau liền hết buồn ngủ, đặc biệt là hình ảnh phối hợp âm thanh hai cô gái xích – thân – lõa – thể ở trên giường... Phác Thái Anh sợ tới mức lập tức đem tai nghe tháo ra, Kim Trân Ni gửi cái gì a...... Hoảng cả hồn, hai mắt Phác Thái Anh lại nhìn màn hình, qua hai giây chậm rãi mang lên một bên tai nghe......

Tuy rằng cảm thấy thật thẹn thùng nhưng lại rất muốn nhìn, Phác Thái Anh thấp thỏm bất an mà nhìn chằm chằm màn hình thêm vài giây.

"Thái Anh, em sao còn chưa về......"

Lạp Lệ Sa xem Phác Thái Anh nghiêm túc như vậy cũng chưa chú ý tới mình từ phía sau Phác Thái Anh đi đến, tuy rằng hỏi như vậy nhưng toàn bộ lực chú ý của Lạp Lệ Sa đều tập trung ở trên màn hình máy tính.

"A! Em......"

Vừa thấy Lạp Lệ Sa đột nhiên đến bên cạnh mình, Phác Thái Anh đại não bùm một cái trực tiếp nổ tung, luống cuống tay chân di chuyển chuột tắt đi video nhưng vô tình lúc này con chuột bị kẹt!

Phác Thái Anh động tác có tật giật mình càng khiến cho Lạp Lệ Sa chú ý, sau đó hai người liền ở trước màn hình trước, cùng nhau nhìn màn hình kia hai người vẫn "luôn như vậy" rồi "lại như vậy"......

Thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời Phác Thái Anh cũng không bằng hiện tại...

Nàng lập tức đứng lên dùng lưng che lại màn hình máy tính, kéo xuống một bên tai nghe, mặt đỏ đến mức bốc khói "Chị... chị sao lại tới đây......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro