Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

"Đúng vậy, tôi là bạn gái của em ấy."

Trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật tên nhà giàu mới nổi này lại có thể hôn mình. Kim Trân Ni dời thân mình cách xa nàng, cảm giác cục diện này còn có thể cứu vãn một chút, tiếp tục bày ra dáng vẻ tự nhiên nói, "Kim* tiểu thư, chị đừng nói giỡn."

"Trân Ni......" Kim Trí Tú đã thấy qua da mặt dày nhưng chưa từng gặp qua người có da mặt dày đến mức này, nói dối cũng không hề chớp mắt. Kim Trí Tú rất muốn xem nàng có thể tiếp tục giả bộ đến khi nào. Nàng trực tiếp vuốt đùi Kim Trân Ni, ngay trước mặt nam nhân kia bắt đầu tán tỉnh, "Nếu tịch mịch liền tới tìm chị a, cần gì phải tìm nam nhân thúi ......"

"Kim Trí Tú chị điên rồi......"

Kim Trân Ni kích động, giống như biến thành một người khác, lớn tiếng mắng nàng. Điểm quan trọng là khi Kim Trí Tú tới gần nàng, vừa nói vừa dùng chóp mũi, thời điểm đôi môi cọ vào mặt nàng, nàng cư nhiên lại động tâm.... nàng lại có thể đối với loại cảm xúc này động tâm.

Khả năng không phải Kim Trí Tú điên rồi, mà chính bản thân Kim Trân Ni điên rồi. Nếu không có những người khác, hiện tại nàng thật sự muốn cởi hết quần áo của Kim Trí Tú.

Chuyện này ngay cả Bành Vũ Yến ở thành phố L đều nhìn đến trợn tròn mắt, chuyện gì vừa diễn ra đây? Nhìn bộ dạng vừa dính người lại vừa tán tỉnh của Kim Trí Tú anh liền cảm thấy có chút phản cảm, nhíu mày mắng Kim Trí Tú: "Cô bệnh tâm thần a, có ghê tởm hay không......"

Khi câu này nói ra, không khí hoàn toàn thay đổi...

"Anh mới bệnh tâm thần !!"

Người mắng chửi không phải Kim Trí Tú mà là Kim Trân Ni. Kim Trân Ni nói ra những lời ấy giống như sư tử hống, sau đó vỗ tay lên bàn, cà phê đều bị chấn động mà văng ra. Nàng không quen thấy ánh mắt của nam nhân này khi nhìn các nàng, lớn lên một bộ dạng văn nhã thế nhưng miệng lại thối như vậy.

"Nàng là bạn gái tôi thì thế nào? Không phải loại người đáng ghê tởm như anh!"

Kim Trân Ni trực tiếp gỡ cái tròng kính ném lên bàn, tính cách của nàng trời sinh vốn là nữ hán, không thể giả bộ thành bộ dạng văn nhã cặn bã, Kim Trân Ni kéo tay Kim Trí Tú , "Trí Tú, chúng ta đi!"

Cứ như vậy, hai người nắm tay nhau, dẫm giày cao gót vạn phần phách lối mà đi ra cửa chính của nhà hàng lưu lại một đám người bắt đầu ríu rít nhàn ngôn toái ngữ.

"Tôi chỉ đùa một chút cô làm gì nghiêm túc như vậy?" Kim Trí Tú nói như vậy, ngầm thừa nhận bản thân mình tối hôm nay rất quá đáng.

Kim Trân Ni không trả lời cô, hiện tại cũng không có tâm tư cùng cô nói giỡn, trực tiếp kéo Kim Trí Tú vào một con hẻm nhỏ ỷ vào khí lực của mình lớn mà đem cô ấn ở trên tường, không nói hai lời liền hôn lên môi cô, cùng môi lưỡi của cô dây dưa một chỗ.

Lúc nàng vừa bắt đầu hôn, Kim Trí Tú liền nhịn không được đồng dạng kịch liệt mà đáp lại, vuốt ve eo rồi đến thân nàng nàng cơ hồ quên đi bản thân. Nụ hôn giữa các nàng chưa từng có ôn nhu qua lần nào, luôn là mang theo một cỗ hung hăng, mãnh liệt tựa như một cuộc chiến mà không ai muốn nhận thua.

Kim Trân Ni ngậm môi dưới của cô, hung hăng cắn lấy, nhưng Kim Trí Tú cư nhiên không có thả ra, tiếp tục dùng sức hôn, thẳng đến một lần nữa cô đành buông vũ khí đầu hàng.

Hai phút sau, Kim Trí Tú dùng tay sờ sờ vào cánh môi bị Kim Trân Ni cắn, "Em có ý tứ gì......"

"Kim Trí Tú, chị có phải đã yêu tôi hay không......"

Kim Trân Ni đã hy vọng nàng nói ''đúng'' đến dường nào, sau đó bản thân mình liền có thể nói, tôi cũng yêu cái đồ nhà giàu mới nổi chị rồi, sau đó liền không cần tiếp tục làm ầm ĩ xuống.

Nhưng mà......

"Em tự mình đa tình rồi."

"Vậy vừa nãy chị có ý tứ gì, phá hoại tôi khiến tôi mất phiếu cơm dài hạn."

"Nam nhân kia là... phiếu cơm dài hạn? Em đang xem mắt?"

Kim Trân Ni chịu không nổi, rốt cuộc chịu không nổi mối quan hệ thật thật giả giả của nàng cùng Kim Trí Tú, nàng xác thật có chơi đùa với Kim Trí Tú chỉ có điều...

"Được, Kim* lão bản, tôi đã chơi đủ rồi không muốn tiếp tục chơi nữa về sau đừng lại đến trêu chọc tôi, đồ hỗn đản!"

"Kim Trân Ni, em đứng lại!"

Từ khi bắt đầu quen biết Kim Trân Ni Kim Trí Tú thật sự nhìn nàng không vừa mắt. Chỉ cần nàng xuất hiện, không khí trong vòng phạm vi mấy dặm dường như không được sạch sẽ. Nhưng kể từ ngày đó đánh bậy đánh bạ mà hôn Kim Trân Ni mối quan hệ của các nàng liền chậm rãi thay đổi, đến bây giờ, ngay cả đấu khẩu cũng biến thành một loại quan tâm.

Kim Trí Tú không phủ nhận vừa nãy khi nhìn thấy bộ dạng Kim Trân Ni ở bên trong nhà hàng bảo hộ trước mặt cô, vì mình mà mắng người, vì mình mà nói chuyện cô đã cảm động......

"Không phải chỉ là một phiếu cơm dài hạn thôi sao cùng lắm thì tôi bù lại cho em một phiếu."

Kim Trân Ni nghe không hiểu ý tứ của lời này lắm , "A?"

Kim Trí Tú nắm lấy tay nàng không cho nàng đi, "Tôi cho em phiếu cơm dài hạn."

"Cái gì?!"

"Về sau nếu em phá sản liền dùng thẻ của tôi, tôi sẽ đưa em ăn cơm, đưa đi dạo phố, cùng em lên giường, đưa đón đi làm, làm bạn gái tôi em có hại sao?"

Thổ lộ một cách tràn ngập mùi vị tiền như thế này, giống y chang mong muốn trong lòng Kim Trân Ni, cái người này rõ ràng là thích mình, còn cãi bướng,

"Chị? Làm bạn gái chị?"

Kim Trí Tú đã hạ thấp mặt mũi nói những lời này, sẽ không có khả năng sẽ nói lại lần thứ hai, vì thế buông tay nàng ra, "Không muốn vậy thôi."

Kim Trân Ni đứng tại chỗ bất động đẩy nàng đi nàng cũng không đi, "Ở cạnh người giàu lắm tiền vì cái gì tôi phải đi? Những lời chị mới vừa lời nói, hiện tại đã đổi ý?!"

"Xem ra...... Kim tiểu thư rất mong muốn?"

Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc này của nàng Kim Trân Ni cảm thấy bản thân đã tự hạ thấp mình, mặt mũi cũng không giữ lại được chút gì thế nhưng ngoài miệng còn giận dỗi nói hai câu," Tự dát vàng cho bản thân mình, tiền ấy có phải là tiền dơ bẩn không..."

Nháo đủ rồi, Kim Trí Tú cũng không muốn cùng nàng tiếp tục ầm ĩ nữa. Có thể đây là lần đầu tiên các nàng chính thức nói chuyện với nhau như vậy, "Kim Trân Ni, chị là nói nghiêm túc, chúng ta ở bên nhau đi."

Ít nhất lần tách xa nhau nửa tháng này, Kim Trí Tú không ít lần nhớ về nàng có thể phải đợi đến thời điểm mất đi thì mới biết quý trọng.

"Kim Trí Tú, chị đã thích tôi... Đúng không?" Kim Trân Ni rất muốn nghe chính miệng nàng thừa nhận, muốn nghe lời thổ lộ chính thức.

"Đúng, tôi thích em, em dám nói em không thích tôi sao?" Kim Trí Tú dựa ở trên tường bày ra một bộ dạng chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.

"Tôi...... Tôi thích chị, đó là vinh hạnh của chị." Một khắc cuối, Kim Trân Ni còn muốn mạnh miệng.

"Kim Trí Tú, nhớ kỹ lời chị nói......"

Hai người đứng trong cơn gió lạnh ở một con hẻm nhỏ ôm nhau, lúc này chỉ là một cái ôm đơn thuần nhưng lại chứa cảm xúc mãnh liệt, cứ thế sưởi ấm cho nhau. Kim Trân Ni nhắm mắt ôm cô, cằm gác ở trên vai cô, khóe mắt có chút ướt, khi Kim Trí Tú vừa mới nói thích mình, đôi mắt nàng thực sự đã ướt.

Kỳ thật, chỉ cần bỏ đi chút hấp tấp yên tĩnh suy nghĩ kỹ một chút có lẽ sẽ thấy được đáp án mà mình mong muốn nhất. Kim Trí Tú vuốt ve lưng nàng, lại lặp lại một lần, "Giúp em cà thẻ, bồi em ăn cơm, đưa em đi dạo phố, cùng lên giường, đưa đón đi làm......"

Kim Trân Ni đem nàng ôm chặt hơn, "Tôi nói không phải câu này......"

"Câu nào?"

"Chị nói chị là nghiêm túc."

*

Cuối tháng 12 thành phố S đã hoàn toàn bước vào mùa đông.

Phác Thái Anh rảo bước trên con đường đầy lá, xào xạc xào xạc rung động, hai hàng cây bên đường đều đã trụi lủi chuẩn bị để đón một trận tuyết mới.

Nàng đẩy cửa kính của một nhà hàng Trung Quốc, máy sưởi bên trong nhà hàng đã sưởi ấm thân thể cứng ngắc vì bị đông lạnh của nàng.

"Tiểu thư, xin hỏi đi mấy người?"

"Hai người."

Phác Thái Anh đi theo nhân viên phục vụ đến một bàn ăn hai người, cởϊ áσ khoác trên người xuống rồi khoác lên trên thành ghế ngồi. Nàng chỉ mặc một kiện áo lông màu nâu nhạt, nhiệt độ trong phòng khá ổn định nên mặc một kiện áo lông cũng đủ giữ ấm.

Ly trà lúa mạch mới đem ra còn bốc lên hơi nóng, nàng ủ ở lòng bàn tay, vào mùa đông nàng rất thích loại cảm giác ấm áp lan ra từ lòng bàn tay này, giống như việc nàng thích được nắm tay Lạp Lệ Sa vậy. Rất nhanh đã đến 11 giờ rưỡi, từ hướng cửa Phác Thái Anh rốt cuộc cũng nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc, nàng rất nhanh đứng dậy, trực tiếp đi qua, hướng người nọ vẫy vẫy tay, "Giáo sư Dương ~"

"Phác Thái Anh, cô thiếu chút nữa không nhận ra em."Giáo sư Dương nhìn cô gái trước mắt trang điểm nhẹ nhàng, phong cách cùng với Phác Thái Anh nửa năm trước hoàn toàn khác nhau khiến người khác cảm giác mới mẻ, "Quả nhiên khi đã đi làm không giống như trước, chúng ta mới nửa năm không gặp đi?"

"Đúng vậy lão sư, chúng ta đã nửa năm không gặp." Phác Thái Anh biết được giáo sư Dương gần đây tới thành phố S tham gia hội thảo nghiên cứu cho nên mới cố ý liên hệ nàng, dù sao khi học đại học giáo sư Dương đã không ít lần chỉ đạo giúp đỡ nàng, ra khỏi cổng trường đại học cơ hội gặp mặt liền có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự khó có được.

"Hiện tại em đang làm ở đâu?"

Vài chén trà nóng cùng với phong cách nói chuyện của giáo sư Dương , Phác Thái Anh cảm thấy thời gian giống như quay ngược trở về thời đại học, thân thiết mà lại tràn đầy hoài niệm.

"Tuổi còn trẻ mà có thể vào Runner, Phác Thái Anh, cô thực xem trọng em, làm rất tốt."

Phác Thái Anh vào Runner cũng không có cảm thấy tự hào như vậy. Nàng biết nhất định là nhờ có Lạp Lệ Sa giúp nàng, dù không nhiều thì cũng là ít. Chuyện này nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nàng đã tìm Lạp Lệ Sa nói qua rất nhiều lần, nhưng Lạp Lệ Sa nói với nàng thay vì cứ rối rắm vì nó không bằng tự làm ra chút thành tích chứng minh bản thân mình.

Phác Thái Anh muốn từ chức đi cơ hội khác nhưng Lạp Lệ Sa nói cũng có đạo lý, đi nơi khác là vì theo đuổi cơ hội tốt hơn, nếu không có năng lực nắm chắc những công việc vậy thì vẫn nên làm đến nơi đến chốn để tích lũy vốn liếng.

Cho nên nàng không có rời Runner, vẫn là ở dưới tầm mắt bạn gái làm việc. Phác Thái Anh cũng thực sự nỗ lực mà công tác, nàng không muốn làm Lạp Lệ Sa thất vọng. Lạp Lệ Sa tốt như vậy, nàng sợ hãi khoảng cách giữa các nàng càng ngày càng xa.

Cơm mới ăn đến một nửa, tiếng chuông di động của Phác Thái Anh vang lên, có một tin nhắn chưa đọc. Hôm nay vì mời giáo sư Dương ăn cơm, Phác Thái Anh đã xin nghỉ đi ra ngoài, nàng lo lắng là chuyện công ty, vì thế lập tức nhìn tin nhắn:

— Tan tầm đến trước văn phòng của chị, buổi tối cùng nhau ăn cơm. 【 lão bà 】

Thì ra là Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhìn giáo sư Dương, lễ phép nói, "Giáo sư, thật ngại quá, em trả lời tin nhắn trước~"

Sau cái lần từ thành phố L trở về, Phác Thái Anh liền nhớ kỹ, đến từ 【 lão bà 】 điện thoại reo lên cần phải nhận trong vòng ba tiếng chuông, nhận được tin nhắn từ【 lão bà 】 phải lập tức trả lời.

— Dạ.

"Chuyện công tác, rất bận đi?"

Phác Thái Anh đem điện thoại để lại trên bàn, màn hình khóa vẫn còn sáng lên, "Vẫn tốt–"

Giáo sư Dương không cẩn thận thấy được màn hình khóa, là một bức tranh sơn dầu, đặc biệt quen mắt như đã từng thấy qua, cười nói, "Phác Thái Anh, em thích tranh của Lạp Lệ Sa vẽ như thế a, ngay cả màn hình khóa cũng là nó."

"Sao ạ?" Phác Thái Anh không quá nghe rõ, chuẩn xác chính là nghe không rõ, nhưng cảm thấy những lời này rất kỳ quái, giống như nghe được tên Lạp Lệ Sa.

"Tranh sơn dầu của Lạp Lệ Sa a, nói cũng lạ, em quen biết Lạp Lệ Sa như thế nào?" Lúc trước, khi Lạp Lệ Sa đột nhiên liên hệ với mình, Dương giáo sư rất giật mình. Cô và Lạp Lệ Sa nhiều nhất chỉ là quen sơ qua, đã qua nhiều năm như vậy lại đột nhiên nhớ tới thì ra là vì một học sinh của mình.

Lúc trước khi ở Anh quốc, Lạp Lệ Sa có tổ chức triển lãm tranh ở Luân Đôn liền có chút danh tiếng, đừng nói ở trường học, cơ hồ mọi người ai cũng biết đến cậu ấy.

"Cô...... Cô nói bức tranh này...... là của Lạp Lệ Sa?"

"Nàng là một truyền kỳ, tuy rằng ngành học chính của nàng là MBA, nhưng ở phương diện hội họa quả thật rất có thiên phú. Bởi vì các tác phẩm của nàng đều kí tên là L.M, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là L.M, nhưng sau khi cô về nước, cô cũng không có chú ý nhiều về nó lắm......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro