Chương 48
Ngày thường Phác Thái Anh ngủ rất có quy củ, thậm chí nếu có người vẽ xung quanh nàng một vòng tròn thì ngày hôm sau tỉnh lại nàng cũng sẽ không có vượt ra ngoài cái vòng tròn đó, giống như khi ngủ thân thể đều cứng đờ, ngủ một giấc ngay cả khăn trải giường cũng sẽ không nhăn.
Nhưng tối hôm qua nàng không có giống với ngày thường, Phác Thái Anh tựa như con koala ôm chặt lấy Lạp Lệ Sa đã sớm không nói tới quy củ. Từ khi Phác Thái Anh bắt đầu hiểu chuyện, rất ít khi cùng những người khác ngủ chung trên một giường, theo lý thuyết hai người ngủ cùng một cái giường nàng hẳn là phải câu nệ hơn so ngày thường nhưng đối với Lạp Lệ Sa thì khác, có thể là tận đáy lòng của nàng nguyện ý dựa vào, khi cùng với Lạp Lệ Sa nằm cạnh nhau nàng đều không tự giác mà thả lỏng.
Đêm qua, ít nhất là đến 3 giờ sáng các nàng mới đi ngủ, Phác Thái Anh có khả năng ngủ trầm hơn nhưng khi Lạp Lệ Sa hôn nàng thì nàng hoàn toàn không ngủ được , tuy rằng biết mình như vậy quả thực không có tiền đồ, nhưng tối hôm qua ... Phác Thái Anh vuốt miệng mình, dư vị...... dư vị vẫn còn lưu lại.
Phác Thái Anh thức dậy sớm hơn Lạp Lệ Sa, nhưng cũng đã không còn sớm lắm, mấy ngày nay tuy rằng không có đi làm nhưng so với đi làm còn mệt hơn, nàng cũng coi như là hiếm khi được càn rỡ một phen, trực tiếp ngủ đến lúc tự tỉnh. Mở mắt ra, Phác Thái Anh cũng không biết bây giờ là mấy giờ, Lạp Lệ Sa còn ôm nàng, quả thật là một buổi tối ấm áp hơn so với ngày thường .
Nàng không dám động đậy sợ đánh thức Lạp Lệ Sa dậy, ngay cả hô hấp cũng đặc biệt nhẹ nhàng, chỉ là mở to mắt ra lẳng lặng nhìn mặt Lạp Lệ Sa, cũng mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, nhưng là nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Tối hôm qua trước khi ngủ đã gối lên cánh tay của cô, cho tới buổi sáng hôm nay vẫn thế, tỉnh lại nhất định sẽ đau nhức đi, Phác Thái Anh suy nghĩ.
"Sớm a ~ ~" Lạp Lệ Sa lười nhác mà mở mắt ra, vừa mới tỉnh đã nhìn thấy đôi mắt to tròn của Phác Thái Anh đang ngắm mặt mình thân thể lại không nhúc nhích, vừa ngoan ngoãn lại vừa an tĩnh, Lạp Lệ Sa liền cười hỏi nàng, "...... Mấy giờ rồi?"
Buổi sáng vừa mở mắt có thể nhìn thấy người mà mình thích, cảm giác đó đặc biệt ấm áp, đặc biệt thoải mái giống như khi kéo màn cửa sổ ra đón nhận ánh nắng mặt trời buổi sớm, cảm giác của Phác Thái Anh hiện tại chính là như vậy, thấy Lạp Lệ Sa đã hoàn toàn tỉnh nàng mới bắt đầu vặn vẹo thân mình, sờ di động, vừa nhìn thời gian, hôm nay quả nhiên ở trên giường đến muộn, "Đã 9 giờ......"
Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh lại gần, cánh tay núp ở trong chăn ôm eo nàng nhẹ nhàng nói, "Không sao, hôm nay không đi làm, chúng ta nằm lại trong đây một chút." Tuy rằng giường này không quá cứng cũng không quá mềm nhưng Lạp Lệ Sa đã lâu không có ngủ đến thoải mái như vậy.
Phác Thái Anh nâng thân mình lên, đem cánh tay Lạp Lệ Sa từ cổ mình dời ra, trong chăn, dùng tay nhẹ nhàng mát xa cho nàng, "Như vậy thoải mái một chút không?"
Ngón tay nàng ấn với lực vừa đủ, sáng sớm Lạp Lệ Sa lẳng lặng hưởng thụ cảm giác được nàng chăm sóc mình, thuận tiện hôn lên gương mặt nàng tựa như khen thưởng , "Thực thoải mái."
"Em đi xuống lầu mua bữa sáng......" Phác Thái Anh lo lắng ngày hôm qua Lạp Lệ Sa cũng giống với mình, không ăn cái gì liền quay trở về, lúc này bụng chắc hẳn đã đói lả đi, nói thế, Phác Thái Anh ngồi dậy, lại đắp chăn lại cho Lạp Lệ Sa, "Chị ngủ thêm một chút ."
"Ừm ~"
Bên ngoài ánh mặt trời rất ấm áp, Phác Thái Anh để tay trong túi áo khoác, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt trong miệng còn lẩm bẩm một ca khúc nào đó. Vừa nãy đi gấp cũng quên hỏi Lạp Lệ Sa muốn ăn cái gì bất quá xung quanh đây cũng chỉ cửa hàng bán mì hoành thánh, sữa đậu nành hay bánh quẩy gì đó, Phác Thái Anh liền nhìn xung quanh xem mình nên mua gì, trước tiên ăn vài ba món lót bụng, từ trưa hôm qua nàng đã không ăn gì mãi cho đến hiện tại đều đã đói đến mức cái bụng đã xẹp lép.
Hai mươi phút sau Phác Thái Anh cầm bữa sáng lên lầu, nàng cho rằng Lạp Lệ Sa hẳn đã dậy đi, bởi vì cảm giác được Lạp Lệ Sa không phải là loại người thích nằm lại trên giường, nhưng khi Phác Thái Anh mở cửa Lạp Lệ Sa cư nhiên còn lười ở trên giường, tuy rằng đã sớm thanh tỉnh, trong nháy mắt, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa như bị Kim Trân Ni nhập vào.
"Lạp Lệ Sa, dậy ăn bữa sáng đi." Một năm 365 ngày, đại khái có 364 ngày Phác Thái Anh ăn bữa sáng đúng giờ đi, Phác Thái Anh đem bữa sáng đặt ở trên bàn, sau đó vào phòng kêu nàng.
Lạp Lệ Sa chỉ là "Ừm" một chút, sau đó lười nhác trở mình.
Phác Thái Anh không còn có cách nào a, Lạp Lệ Sa lại có thể ăn vạ trên giường không chịu đứng dậy giống như một đứa con nít, cho nên... bữa sáng rốt cuộc có ăn hay không, nàng chỉ yếu ớt hỏi: "...... Chị không đói bụng sao?"
"Đói." Lạp Lệ Sa rầu rĩ mà nói một câu, nghĩ thầm, tối hôm qua ngủ trễ vậy mà sao Phác Thái Anh còn có thể dậy sớm như vậy, vốn đang muốn ôm nàng ngủ thêm một chút bất quá bụng quả thật rất đói. Nhìn thấy Phác Thái Anh tiếng lại gần, Lạp Lệ Sa liền dùng tay câu cổ nàng, đem nàng kéo đến trước mặt mình, "Đồ ngốc, ôm chị dậy –"
Bản thân tự dậy không phải là được rồi sao, như vậy có phải mệt hơn không? Phác Thái Anh nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nhịn không được mà nở nụ cười, duỗi tay ôm lưng cô, thân dán sát thân, ái muội mà đem cô ôm lên, để cho cô ngồi ở trên giường, "Em mua bữa sáng, chị dậy ăn một chút."
Chờ đến lúc ăn sáng, Phác Thái Anh mới nhớ tới rạng sáng hôm nay L.M có gửi tin nhắn cho nàng, tối hôm qua lại có thể giữa chừng quên mất chuyện này, nàng một bên dùng muỗng uống sữa đậu nành, một bên nhìn chằm chằm vào màn hình di động mở hộp thư ra, trực tiếp cầm ly sữa đậu nành đặt trên bàn .
"Cùng ai nói chuyện lại nghiêm túc như vậy?" Lạp Lệ Sa lấy khăn giấy lau cho nàng, "Ăn xong bữa sáng lại chơi......"
"Lạp Lệ Sa, chị còn nhớ rõ họa sĩ mà em nói với chị không? Chính là...... Chính là tác giả của《SPRING》 , chị đã cho em chữ kí của nàng." Nhắc tới L.M, trong mắt Phác Thái Anh giống như lóe sáng.
"Làm sao vậy?" Lạp Lệ Sa tiếp tục giả bộ.
"Mỗi năm em đều có nhắn tin cho nàng, năm nay nàng đột nhiên hồi âm lại cho em lại còn hồi âm lại rất nhiều." Biểu tình của Phác Thái Anh, tựa như fans nhỏ được thần tượng lật thẻ bài của mình mà hưng phấn , "Nếu có thể nhìn thấy được nàng thì tốt rồi"
"Em thực sự thích nàng sao?" Lạp Lệ Sa giống như lơ đãng hỏi.
Phác Thái Anh ngây ngốc mà trả lời lại, "Thích a, đương nhiên thích!"
Thẳng đến khi Lạp Lệ Sa dùng tay chống cằm, buông đôi đũa trong tay lẳng lặng nhìn nàng Phác Thái Anh rốt cuộc mới ý thức được mình đã nói sai, "Loại thích này không phải là loại thích đó, chính là thích bình thường......"
"Ừm ~" Lạp Lệ Sa kéo dài giọng, sau đó mới hỏi, "Vậy em đối với chị, là loại thích nào?"
"Chính là loại chỉ thích một mình chị ."
*
"Ừm ~ Kim Trân Ni, tha tôi đi...... Từ bỏ từ bỏ...... A ~"
"Kim Trí Tú, thoải mái sao? Kỹ thuật tôi tốt sao? Kêu lớn thêm chút nữa, nói ra đi~"
"......Em rất giỏi...... rất giỏi...... Tôi không được...... Không được......"
Tiếng chuông báo thức ồn ào vang lên, Kim Trân Ni vươn tay lạch cạch một tiếng ấn tắt cái đồng hồ báo thức, mở mắt ra, buổi sáng 7 giờ......
"Ừm... tên nhà giàu mới nổi chết tiệt, ngay cả nằm mơ cũng đến câu dẫn mình......" Kim Trân Ni thở phì phò, còn chưa hoàn thần lại sau khi mơ giấc mộng đẹp kia, tay nàng đặt dưới hạ thân của mình đã là ướt đẫm thành một mảnh, nàng vươn ngón giữa nhẹ nhàng trượt vào, trơn trượt mà không cần dùng kem cổ họng nàng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, "Ưm ~ ưm ~"
7 giờ 20 phút, Kim Trân Ni chân trần đi xuống giường, kéo thân thể mệt mỏi, việc đầu tiên nàng làm không phải là đi đến phòng tắm tắm rửa mà là đi đến chỗ lịch vạn niên treo trên tường, vị trí ngày hôm qua đã bị gạch chéo bằng nét bút đỏ thẫm. Quả thật rất tốt, nàng đã mười lăm ngày không có đi tìm Kim Trí Tú, đỡ phải để cho nữ nhân kia lại nói mình tự mình đa tình đối với nàng dây dưa không rõ có mưu đồ gây rối!
*
"Kim Trí Tú...... Muốn tôi...... Muốn tôi...... A......"
"Thoải mái chứ, hử?"
"Thoải mái...... Rất thoải mái...... Dùng sức... Ưm...... Tôi còn muốn......"
"Kim Trân Ni......" Kim Trí Tú từ trên giường ngồi dậy, trong tháng nàng đã mơ thấy cái loại giấc mơ này bảy tám lần không sai biệt lắm, từ khi nào nàng đã túng đến mức này, nhìn ngày, nửa tháng, Kim Trân Ni nửa tháng cũng chưa đến tìm nàng, "Kim Trân Ni, để chị xem em còn có thể nhẫn được bao lâu."
Cứ như vậy, hai người rõ ràng đều nghĩ đến đối phương, nhưng dù nghĩ đến nhau nhưng cũng không ai đi tìm ai.
Kim Trân Ni cảm thấy bản thân cần dời đi một chút sự chú ý, cũng không có hứng thú đi đến hộp đêm trêu ghẹo người, đã chơi mệt mỏi, hiện tại liền muốn một người đáng tin cậy nói chuyện yêu đương thật sự. Vì thế Kim tiểu thư đi khắp mọi nơi gửi yêu cầu tìm người yêu, có tiền hoặc là có sắc, chỉ cần có một trong hai, Kim Trân Ni không nói hai lời liền đến gặp mặt, căn cứ theo tốc độ này, ở trong công ty có thể thân thiết với một vài tên tiểu thịt tươi trừ nàng ra không có ai khác.
"Trân Ni, hôm nay tôi giới thiệu cho em một người chất lượng tốt."
Kim Trân Ni đã có chút mệt mỏi, lần gặp gỡ trước nói với mình là có tiền có sắc lúc gặp mặt đều là chút dưa vẹo táo nứt, "Đáng tin cậy sao?"
"Tuyệt đối đáng tin cậy, chính là anh họ chị, luật sư, cao 1m83, còn tự thân gầy dựng công ty, có nhà có xe, ở thành phố L có thể gọi là Bành Vu Yến."
"Điều kiện như thế còn phải đi gặp mặt?" Nói kêu kêu quát quát, Kim Trân Ni bán tín bán nghi, điều kiện tốt như vậy còn đi gặp mặt, sợ không phải là GAY thì là muốn lừa hôn đi?
"Người ta yêu cầu cao a, em xinh đẹp như vậy, có thể hai người gặp nhau liền nhất kiến chung tình."
Đây là nhắm vào giá trị nhan sắc a, buổi tối 7 giờ, Kim Trân Ni quay về nhà tự mình trang điểm, thay đổi một bộ quần áo, đúng giờ hẹn.
"Em chính là Kim Trân Ni Kim tiểu thư đi, rất vui khi được gặp."
"Ừm ~ anh tốt ~" Thân cao 1m83 không có thấp hơn, lớn lên cũng tương đối dễ nhìn, nhìn ra nhà hàng này cũng rất đắt, Kim Trân Ni ở trong lòng chà xát tay, âm thầm mừng trong bụng, này còn không phải là người yêu lý tưởng của nàng? Ngày hôm nay nên giả bộ tốt một chút.
"Kim tiểu thư ngày thường có yêu thích gì sao?"
Kim Trân Ni cười không lộ răng, hơi thở tản mát khí tức con gái rượu, giọng nói cũng là ôn nhu tinh tế, "Không có yêu thích gì đặc biệt, thỉnh thoảng đọc vài tác phẩm văn học cổ điển, ngẫu nhiên cũng đi xem kịch nói, con người của tôi tương đối an tĩnh......" Kim tiểu thư trước đó hỏi thăm qua, thanh niên Bạch Vũ Yên thành phố L này rất yêu thích văn học, nàng trả lời có thể nói là gần với đáp án tiêu chuẩn.
"Trùng hợp vậy, tôi cũng thích xem kịch nói, có cơ hội cùng đi xem......"
"Phải không? Anh cũng thích, rất khó gặp được người cùng chung chí hướng nha~"
Ngay từ khi Kim Trí Tú bước vào cửa, liền nhìn chằm chằm Kim Trân Ni suốt 3 phút, sau đó mới hoàn toàn nhận ra, mẹ nó! Đây cư nhiên thật là Kim Trân Ni, trang điểm kiểu tri thức như vậy, còn đeo khung kính giả nếu không thân còn tưởng đây là chị em song sinh của nàng.
"Kim Trân Ni, đã lâu không gặp a."
Thật là oan gia ngõ hẹp! Vừa thấy đến Kim Trí Tú, Kim Trân Ni liền khẩn trương, nữ nhân này còn không phải là tới phá à, nhưng vẫn phải bảo trì khí chất, đúng, phải bảo trì thật tốt khí chất, còn có người ngoài ở đây, "A~ Kim* tiểu thư, thật trùng hợp."
Kim Trân Ni nói một tiếng "A" này, khiến Kim Trí Tú nổi da gà , "Giọng cô không có việc gì sao?"
"Cô nhanh đi mau!" Kim Trân Ni dùng khẩu hình miệng nói với Kim Trí Tú, phóng ra một ánh mắt cảnh cáo Kim Trí Tú, không phát hiện bản thân đang có việc vội à......
"Trân Ni, bạn của em sao?"
"Ừm." Kim Trân Ni "Ôn nhu thành thục" gật đầu.
Kim Trí Tú nhìn liền muốn cười, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Kim Trân Ni , ôm lấy eo Kim Trân Ni, xoay đầu hôn lên mặt nàng, nói với nam nhân kia, "Đúng vậy, tôi là bạn gái của em ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro