Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

"Kim Trí Tú, nơi này chính là nhà của tôi!"

Muốn để mình trốn dưới gầm giường? Việc này không phải sẽ tạo cơ hội cho người kia cười nhạo mình cả đời đi, Kim Trí Tú dứt khoát quyết định chậm rãi mà mặc quần áo vào:

"Phát hiện thì phát hiện chị cũng không bị tổn thất gì cả."

"Còn mấy phút nữa, chị nhanh mặc quần áo đi cầu thang xuống dưới......"

Kim Trân Ni đã gấp đến nỗi giống như con ruồi không đầu thế mà người kia còn cọ tới cọ lui. Kim Trân Ni nhặt từng món phụ tùng trên mặt đất lên ném vào người Kim Trí Tú thúc giục:

"Chị nhanh lên một chút a!"

"Em điên rồi sao? Làm gì mà giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ –"

Kim Trí Tú dám nói ra ý kiến như vậy hoàn toàn bởi vì hiện tại nàng đang đảm đương nhân vật "Gian phu", khiến cho một thân chật vật nhưng nói đến thật ra Kim Trân Ni cũng có rất nhiều khuôn mặt. Khả năng trên giường mới vừa được thoải mái xong thì xuống giường liền lập tức trở mặt xem như không quen biết, cứ thế mà đem mình đuổi ra khỏi phòng của nàng ta. Kim Trí Tú lớn như vậy chưa có lần nào bị nghẹn khuất giống như lúc này.

Kim Trân Ni chỉ nghĩ đến nếu như bị Phác Thái Anh nhìn thấy mình cùng Kim Trí Tú lăn lộn trên giường, cùng với "trộm tình" căn bản cũng không khác gì nhau mấy. Trước kia còn lập lời thề son sắt đáp ứng Phác Thái Anh nói sẽ không dính dáng, bất hòa với Kim Trí Tú, hiện tại thì sao? Nhưng việc này cũng không thể hoàn toàn oán trách bản thân mình a. Một cây làm chẳng nên non, nếu Kim Trí Tú không có ý tứ về phương diện này hai người các nàng còn có thể ở trên giường thường xuyên qua lại sao......

Hiện tại không phải là lúc nên oán trách, mới quá ba phút, Phác Thái Anh lại gọi điện thoại tới:

"Mình lên đây a ~"

"Chờ một chút chờ một chút......"

Kim Trân Ni nhìn đến bao ngón tay đã dùng qua trên sàn nhà, quơ chân liền đá xuống gầm giường, sau đó đẩy Kim Trí Tú đang mặc quần đi về phía cửa.

Phác Thái Anh lúc này đang ở bên trong thang máy, nàng vừa mới cùng Lạp Lệ Sa nói trước, trong nhà Kim Trân Ni khả năng rất loạn. Lạp Lệ Sa nói không có việc gì, thế là Phác Thái Anh trực tiếp đem người dẫn lên trên:

"Mình đều đã quen, Lệ Sa cũng sẽ không để ý."

"Mình để ý! Mình để ý! Các cậu chậm một chút!"

Kim Trân Ni vừa gọi điện thoại, vừa tìm giày cho Kim Trí Tú. Rạng sáng một giờ, lúc trở về các nàng ở trước cửa đã gấp đến không chờ nổi mà cởi hết quần áo sau đó trực tiếp lăn lên trên giường giày cũng không biết đá đi đâu rồi, Kim Trí Tú chỉ tìm được một chiếc.

"Ai! Đừng tìm nữa mang dép lê đi thôi! Kim Trí Tú, đây là lần cuối cùng! Lần sau đừng tới tìm tôi."

Muốn nàng mang dép lê đi ra ngoài? Kim Trí Tú là người luôn chú trọng hình tượng nhất, làm nàng đầu tóc rối bù còn phải mang đôi dép lê này đi ra ngoài, còn không bằng trực tiếp cùng với Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ngả bài. Còn không phải là hẹn cả đêm sao, có cái gì để phải ẩn nấp trốn tránh.

"Kim Trân Ni, em hiểu rõ là tốt. Về sau đừng có dây dưa với tôi, làm cho tôi nghĩ đến giống nhau......"

"Chị...... chị thời điểm cùng tôi lên giường, như thế nào không chê tôi dây dưa với chị!"

Thời gian cấp bách mà hai người còn ở đó mà đấu võ mồm một lúc, cuối cùng hai người nói ngắn gọn, đạt được hiệp định nhất trí: Về sau hai người sẽ không hẹn ngày gặp lại.

"Đi đi đi......"

Kim Trân Ni vừa muốn đi mở khóa. Ông trời ơi, bên ngoài trực tiếp vang lên tiếng đập cửa, càng đáng sợ hơn còn truyền đến thanh âm của Phác Thái Anh.

"Trân Ni, chúng tôi tới rồi ~ còn mang theo quà cho cậu nè ~"

Kim Trân Ni hóa đá, tưởng tượng đến cảnh Lạp Lệ Sa cũng ở ngoài cửa, Kim Trí Tú liền cứng miệng không nói gì được, này...... Trường hợp này rất xấu hổ, thấy bộ dáng mình như vậy lại nhìn đến mình...... ở chỗ này qua đêm.

"Chị đi đến toilet trốn trước đi."

Nói cho cùng so với gầm giường còn tốt hơn, Kim Trí Tú trực tiếp chạy đến toilet, giữ cửa, khóa trái lại.

Phác Thái Anh đã gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy Kim Trân Ni ra mở cửa, vừa định tiếp tục gọi điện thoại thì cửa đã được mở ra, Kim Trân Ni đầu tóc rối tung mặc áo ngủ, bộ dạng vừa mới tỉnh dậy.

"Cậu còn đang ngủ a?!"

Bây giờ đã hơn ba giờ chiều, Phác Thái Anh cố ý chọn thời gian này bởi vì sợ buổi sáng tới ngay lúc Kim Trân Ni còn đang ngủ.

"Cả tuần vất vả thế mà ngày nghỉ cậu còn không cho mình ngủ nhiều một chút."

Kim Trân Ni cười ha ha, nhìn đến Lạp Lệ Sa, một thời gian trước Phác Thái Anh không phải còn rối rắm chuyện của Lạp Lệ Sa sao? Hiện tại đã thân mật như vậy, hơn nữa hiện tại mặt của Phác Thái Anh còn có ý xuân tràn đầy, rất là khả nghi nha:

"Thái Anh, Lạp Lệ Sa, hai người vào trong ngồi có chút loạn ha ~"

"Ngại quá, quấy rầy em."

Lạp Lệ Sa xem bộ dạng này của Kim Trân Ni, giống như lúc này có chút không tiện.

"Không có việc gì, ngày thường em cũng như vậy."

Kim Trân Ni nghĩ cho các nàng tùy tiện ngồi một chút sau đó tìm đại cái lý do đem người đuổi đi liền ổn.

Phác Thái Anh tiến vào phòng liền hối hận, Kim Trân Ni chắc chắn vừa mới thu dọn phòng sao? Quần áo từ cửa đã bắt đầu ném, đông một thứ tây một thứ, trên sô pha cũng có, vừa nãy hẳn là nên cho nàng nửa giờ để dọn dẹp lại phòng. Phác Thái Anh ngượng ngùng mà nhìn Lạp Lệ Sa, phỏng chừng đã làm chị ấy sợ hãi đi.

Lạp Lệ Sa vẻ mặt bình tĩnh.

Trên bàn trà, trên mặt đất còn có vô số vỏ bia, Phác Thái Anh nhịn không được lại lải nhải:

"Cậu một mình uống nhiều bia như vậy ?"

Khó trách ngủ đến bây giờ còn chưa có tỉnh.

"...... Không, mấy ngày nay không có uống......"

Kim Trân Ni luống cuống tay chân mà dọn dẹp sô pha, tìm cho các nàng một chỗ để ngồi:

"Hai người ngồi a...... Không phải nói không quay về sao? Vì sao lại đột nhiên trở lại......"

"Cho cậu một cái bất ngờ để cậu khỏi trách rồi nói mình không có suy nghĩ, này không phải vừa mới trở về chuyện đầu tiên làm chính là tới gặp cậu sao."

Cái này "Bất ngờ" quả thật đủ lớn đi, Kim Trân Ni hiện tại vẫn còn chưa có hoàn thần, đặc biệt là trong toilet còn giấu một người. Nếu là không nhanh tiễn hai vị phật lớn trước mắt đi trong lòng nàng như thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

"Sao lại nói ra những lời này, mình là loại người như thế sao ...... Cậu không quay trở lại mình cũng sẽ không trách cậu......"

Kim Trân Ni một bên rót nước cho các nàng, một bên cân nhắc ở trong lòng chờ lát nữa liền làm bộ có khách hàng tìm đến sau đó liền đem hai người trước mắt tiễn đi Kim Trí Tú liền có cơ hội rời khỏi.

"...... Ai, điện thoại tới."

Kim Trân Ni bắt đầu, cầm di động dán vào lỗ tai:

"Oh, bà chủ Vương a, phương án thiết kế hiện tại có vấn đề? Như thế nào vội vã như vậy, ngài xem hôm nào khác có được không?"

Kim Trân Ni còn cố ý nhìn Phác Thái Anh nói, "A? Nhất định phải hiện tại......"

Phác Thái Anh uống nước, còn ngây ngốc mà nhắc nhở Kim Trân Ni:

"Trân Ni, cậu lấy điện thoại ra trước đi, điện thoại cầm ngược......"

Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh, đồ ngốc này lại có thể nói những lời ấy với vẻ mặt nghiêm túc thật khiến người khác dở khóc dở cười, chẳng lẽ em ấy thật sự không nhìn ra Kim Trân Ni là đang diễn trò sao? Cũng quá dễ bị lừa gạt a.

Kim Trân Ni: "......"

Bất quá, như thế nào lại cảm giác mấy tháng nay không gặp, Kim Trân Ni dường như trở nên ngu ngốc hơn trước.

Bầu không khí lại tràn ngập hơi thở xấu hổ, Phác Thái Anh thì có khả năng bị lừa đi, nhưng Lạp Lệ Sa hẳn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy ngay, mặc kệ như thế nào, Kim Trân Ni vẫn kiên trì:

"Kia...... Thật là ngại a, có khách hàng hiện tại muốn xem bản thảo thiết kế...... Hay là các cậu......"

"Không có việc gì ~" - Phác Thái Anh quả thật là không có hoài nghi.

Kim Trân Ni vừa mới thở ra một hơi, còn không đến nửa giây, liền thấy Phác Thái Anh đứng dậy đi đến toilet:

"Thái Anh! Cậu làm gì?!"

"Mình...... Mình dùng toilet một chút!"

"Không thể!" - Kim Trân Ni ngăn lại nàng:

"Bồn cầu hỏng rồi, bên trong lại rất ô uế, sợ dọa đến cậu."

"Trân Ni, hôm nay cậu làm sao vậy?"

Phác Thái Anh cảm thấy Kim Trân Ni hôm nay có gì đó không thích hợp, sau đó không cẩn thận nhìn đến xương quai xanh của Kim Trân Ni nơi đó có vài chấm hồng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Trân Ni bị côn trùng cắn, vì thế chỉ ,

"Cổ cậu......"

Kim Trân Ni dùng tay che lại, cả người không được tự nhiên:

"Khả năng là bị con gì cắn......"

Từ khi Lạp Lệ Sa vừa vào cửa đã chú ý tới, cái kia rõ ràng chính là dấu hôn mà trong phòng có đủ loại quần áo lẫn lộn, còn có những vỏ bia đó, vừa nhìn là biết có hai người. Nếu không đoán sai thì trong toilet hẳn là đang có giấu người khác đi.

Chẳng qua, Phác Thái Anh ngây ngốc nói trúng vừa vặn làm cho Kim Trân Ni trở tay không kịp, Lạp Lệ Sa ở một bên nhìn đủ mà trong lòng cũng đã cười đủ rồi. Đã đến lúc mang cô bạn gái ngốc ngếch này đưa đi thôi, cô lôi kéo tay Phác Thái Anh:

"Thái Anh, chị mang em đến chỗ Kim Trí Tú, đừng quấy rầy Trân Ni."

"Vậy được rồi, Trân Ni, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

"Được! Buổi tối gặp!"

Ít nhiều nếu không có Lạp Lệ Sa bản thân Kim Trân Ni thật sự đã bị Phác Thái Anh tra tấn đến chết.

Kim Trân Ni vừa nãy không có nhìn lầm Lạp Lệ Sa thật sự vừa mới nắm tay Phác Thái Anh dắt đi, hơn nữa khi các nàng nói chuyện, nhìn vào ánh mắt đối phương...... Dù sao Phác Thái Anh hiện tại cũng đã quay về, có thể kéo nàng hỏi cho rõ ràng giữa nàng và Lạp Lệ Sa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ra được rồi, các nàng đã đi rồi......"

Còn tốt khi không bại lộ, Kim Trân Ni nằm la liệt trên sô pha, cái ngày gì đâu, ngay cả cuối tuần cũng trôi qua không yên.

"Rốt cuộc đi rồi......"

Kim Trí Tú cũng chạy ra, nằm ngã bên cạnh Kim Trân Ni, hai người cùng nhau nằm than thở.

"Này! Tôi hỏi chị một số chuyện."

Kim Trân Ni dùng chân đá đá Kim Trí Tú:

"Lạp Lệ Sa...... cũng là người trong giới?"

"Đại tiểu thư em nói cho rõ một chút, cái gì gọi là 'người trong giới'?"

Kim Trí Tú biết Kim Trân Ni muốn biểu đạt cái gì nhưng là bản thân nghe không lọt tai cái cách nói này của Kim Trân Ni. Bản thân đã cong thành nhang muỗi lại còn không biết xấu hổ nói mình là một gốc bạch dương.

"Chính là...... Giống chị như vậy, ở bên ngoài kia gì gì đó...... chị hiểu mà?"

Kim Trân Ni muốn biết Lạp Lệ Sa có phải giống với Kim Trí Tú thích ở bên ngoài chơi đùa. Nếu thật là như vậy nàng khẳng định phải cùng Phác Thái Anh nói rõ ràng.

Kim Trí Tú lật thân bò lên người Kim Trân Ni, dùng tay vân vê cằm nàng,

"Không biết xấu hổ còn nói chị, không phải em cũng như vậy?"

"Chị dừng tay, đừng tới câu dẫn tôi."

Kim Trân Ni nói nhưng cánh tay lại tự giác mà nắn bóp mông của Kim Trí Tú, vừa vểnh lại vừa mềm, xúc cảm tốt:

"...... Lạp Lệ Sa thích nữ nhân sao?"

"Cậu ấy thích nữ nhân cũng sẽ không thích em, luôn hỏi về cậu ấy, em coi trọng cậu ấy?"

"Nói bậy, lão nương thích nam nhân." - Kim Trân Ni phản bác.

"Tiểu bạch dương đúng không?"

Kim Trí Tú nhìn tay của nàng, một tay còn đang xoa nắn trước ngực mình, tay còn lại đặt ở trên mông mình:

"Chị thấy em là gen biến dị, sờ đủ chưa?"

Kim Trân Ni thu hồi tay, này không phải là trước lạ sau quen sờ đến nhiều liền thuận tay:

"Còn không phải tự bản thân mình đưa tới......"

"Kim Trân Ni......"

Kim Trí Tú đột nhiên đứng đắn kêu tên nàng một tiếng sau đó lại cởϊ qυầи áo rồi vùi đầu hôn cổ nàng:

"Kim Trân Ni, dù sao cũng là một lần cuối cùng......"

Một lần cuối cùng, không được, Kim Trân Ni cảm thấy lúc này bản thân mình nhất định phải xoay người một phen.

"Kim Trí Tú......"

Kim Trân Ni đột nhiên xoay người gắt gao ngăn chặn nàng, đều đã ba mươi tuổi mà làn da vẫn còn tinh tế như vậy, Kim Trân Ni thở phì phò, oán trách:

"Kim Trí Tú, tôi là gen biến dị, đều là do chị làm hại......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro