Chương 41
Phác Thái Anh lại mất ngủ, có thể đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng hưng phấn đến mất ngủ. Nàng ngơ ngác nằm ở trên giường, trong phòng rõ ràng là một mảnh đen kịt. Nàng lại còn trợn mắt nhìn trần nhà, trong lòng thầm nghĩ đến đoạn thời gian ái muội của nàng và Lạp Lệ Sa, đột nhiên có loại cảm giác thật ra các nàng đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.
Em thích chị, mà chị đồng thời cũng thích em, điều này quả là rất may mắn, bản thân mình như thế nào lại có thể vẫn luôn muốn trốn tránh...... Cái gì gọi là có thể, cái gì là không thể? Vào thời điểm lần thứ hai Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa, một giây đó trong lòng nàng tựa như hiểu rõ một chút, bởi vì chỉ cần ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, đã từng có những rối rắm nhưng tất cả rồi cũng không sao hết.
Ngày hôm sau, Phác Thái Anh đem theo đôi mắt có quầng thâm đậm hơn bình thường đến công ty đi làm, tươi cười mà chào hỏi với đồng nghiệp:
''Xin chào mọi người nha ~"
Lư Băng cùng những đồng nghiệp khác đột nhiên cảm thấy kỳ lạ đến bất thường, luôn cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh tản ra một cỗ hơi thở không tầm thường, rõ ràng quầng thâm ở đôi mắt rất đậm lại khiến người khác cảm giác mặt mày rạng rỡ.
"Tiểu Phác, có chuyện gì làm em vui vẻ đến vậy?"
Nụ cười treo trên mặt Phác Thái Anh cũng chưa tan đi mà nói tiếp:
"Không có gì nha ~"
"Miệng cũng đã ngoác đến tận mang tai mà cười toe toét ."
Sáng sớm một đống người tụm lại nói chuyện phiếm với nhau.
Phác Thái Anh vừa khởi động máy tính vừa nói:
"Sắp đến cuối tuần rồi, mọi người không vui sao?"
"Cắt –"
Tuy rằng đem công tác cùng sinh hoạt cá nhân lẫn lộn với nhau là không tốt, nhưng ai mà có thể phân biệt rõ ràng đến như vậy. Giải quyết xong một đống phiền não, hiệu suất công tác của Phác Thái Anh nhanh chóng được nâng cao. Đặc biệt là buổi chiều sau khi nhận được tin nhắn của Lạp Lệ Sa:
''Buổi tối tan tầm sớm một chút, cùng chị đi ăn cơm.''
Phác Thái Anh hận không thể một hơi đem lượng công việc trong ba ngày tới đến để làm hết.
Nói đến việc đi ăn cái gì, hai người cùng nhau nghĩ tới quán ăn kia, chủ quán vừa nhìn thấy Phác Thái Anh, rất nhanh đã nhận ra:
"Cô nương, còn muốn mì thịt?"
Phác Thái Anh dựng hai ngón tay:
"Hai tô, nhiều hơn một phần mì thịt, ăn ở đây."
Đây là lần đầu tiên các nàng cùng nhau đến đây kể từ sau khi xác nhận quan hệ. Phác Thái Anh cảm thấy cuộc đời này của nàng quả nhiên không có duyên với lãng mạn, vì cái gì người khác hẹn hò có thể lãng mạn đến thế mà nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến cái quán này. Còn có...... Lạp Lệ Sa đột nhiên trở thành bạn gái của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên cùng cô ở chung như thế nào.
Ngoài mặt nàng không có nói gì, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều thứ, Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm nàng:
"Lại đang buồn bực hờn dỗi cái gì rồi?"
"Em không có......"
Phác Thái Anh ngẩng đầu, ánh đèn chiếu xuống ngũ quan tinh xảo của Lạp Lệ Sa, đặc biệt dễ nhìn. Nàng lại có thể cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau, giống như đang nằm mơ. Vì sao Lạp Lệ Sa lại thích bản thân mình đây?
"Còn nói thông suốt, chị thấy em càng ngày càng ngốc."
Lạp Lệ Sa duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thái Anh, không để cho nàng thơ thẩn nữa:
"Đưa điện thoại cho chị.''
"Chị định làm gì?" - Phác Thái Anh khó hiểu hỏi.
"Đưa cho chị em sẽ biết, ngoan, nghe lời."
Khi Lạp Lệ Sa nói ''nghe lời ''giống như đem bản thân mình trở thành một đứa trẻ con, Phác Thái Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Quen biết Lạp Lệ Sa lâu như vậy, nàng lại có thể không biết Lạp Lệ Sa đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết là Lạp Lệ Sa và Giáo sư Dương là bạn cùng trường ......
Phác Thái Anh đem điện thoại đưa cho Lạp Lệ Sa, sau đó thấp giọng hỏi một câu:
"Lạp Lệ Sa...... Chị bao nhiêu tuổi rồi vậy?"
Nghe thấy đề tài mẫn cảm này Lạp Lệ Sa mới phát hiện bản thân hình như là chưa từng ở trước mặt Phác Thái Anh đề cập đến tuổi của mình, nhưng trước đây Phác Thái Anh vẫn luôn không hỏi, hiện tại lại đột nhiên hỏi... Lạp Lệ Sa làm bộ tùy ý mà trả lời:
"40."
"40?!"
Phác Thái Anh lặp lại một lần, đang uống nước thiếu chút nữa đem bản thân sặc chết, còn ngây ngốc mà ở trong lòng so sánh số tuổi. Lạp Lệ Sa 40 mình 22, đó chính là kém nhau 18 tuổi. Không đúng, đã qua 22 tuổi bây giờ đã là 23 tuổi, nhưng 17 tuổi cũng kém nhau thật nhiều a...... Phác Thái Anh cứ thế mà suy nghĩ lung tung.
Thấy phản ứng của Phác Thái Anh lớn như vậy.... nàng còn tin, Lạp Lệ Sa nhất định bị nàng làm cho tức chết, bản thân mình thoạt nhìn già đến như vậy sao?
"Phác Thái Anh, em hiện tại liền ghét bỏ chị già rồi?!"
Phác Thái Anh liên tục lắc đầu giống như cái trống bỏi:
"Không có, nhìn không giống đã 40, thật sự, nhìn chị giống như mới 30 tuổi."
"Em......"
Đối với một người chưa đến 30 tuổi như Lạp tổng câu nói này quả thực là đả kích lớn. Phác Thái Anh mở miệng ra nói chuyện liền ngây ngốc hơn khi không nói lời nào, quả thật không thể nói giỡn với cô bé si ngốc này, em ấy thật sự sẽ tin tưởng đi.
Vừa thấy bầu không khí này nhất định là nàng đã nói bậy, còn may khi ngay lúc này nhân viên phục vụ đem hai tô mì tới. Phác Thái Anh liền cắm đầu, lấy đũa trộn mì sợi, lại quên nói không cần bỏ hành, vì thế nghiêm túc mà đem hành thái trong tô từng miếng từng miếng gắp ra.
Phác Thái Anh bày ra một bộ dạng ngốc ngốc một cách đáng yêu khiến Lạp Lệ Sa tức mà không thể nổi giận, vì thế vừa nhìn dãy số trong điện thoại của Phác Thái Anh vừa giải thích:
"Chị so với Giáo sư Dương nhỏ hơn một tuổi."
"A?"
Bộ dạng Giáo sư Dương không đến ba mươi tuổi, vậy Lạp Lệ Sa chắc là khoảng 28 tuổi, Phác Thái Anh lúc này mới cảm giác được vừa mới nói sai chuyện gì, liền nghẹn nửa ngày:
"Em...... em vừa mới...... nói giỡn...... Ăn mì đi! Hành thái đều đã lấy ra! Nếu không ăn liền nguội!"
"Ha ha......"
Lạp Lệ Sa nở nụ cười, sau đó đem điện thoại trả lại cho Phác Thái Anh:
"Chuẩn bị cho tốt."
"Cái gì?"
Phác Thái Anh cúi đầu vừa nhìn đến thông tin bên trong điện thoại di động, thêm một dãy số mới, thình lình nhìn đến hai chữ: LÃO BÀ
Mặt Phác Thái Anh ngay lập tức đỏ lên, tay định thay đổi.
Lạp Lệ Sa dường như biết nàng sẽ định thay đổi liền nói:
"Không được sửa, có nghe hay không?"
"Vâng."
Lạp Lệ Sa dùng mu bàn tay hơi lạnh của mình cọ lên gương mặt nóng hổi của Phác Thái Anh, khó trách ngày đó hôn nàng một chút liền đem nàng dọa chạy. Lạp Lệ Sa cưng chìu mà vuốt mặt nàng, nhỏ giọng nói:
"Dễ dàng thẹn thùng như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?"
Còn may khi lúc này Phác Thái Anh vẫn đơn thuần nên cũng không có nghĩ gì nhiều. Nếu nàng có thể nghĩ đến những chuyện phát sinh về sau đoán chừng hiện tại mặt sẽ đỏ đến mức giống như con cua bị nấu chín.
"Số mới sao?"
"Lần trước em gọi điện thoại cho chị, chị không nhận được, không phải em cảm thấy ủy khuất lắm sao? Về sau muốn tìm chị, liền trực tiếp gọi vào dãy số này ...... chị chỉ cho một mình em."
Ban ngày, rất nhiều lúc Lạp Lệ Sa không có phương tiện để liên lạc, di động có khi trực tiếp đặt ở chỗ Berry. Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh liên hệ với mình không được, liền cố ý vì một mình Phác Thái Anh mà mua một chiếc điện thoại mới. Tuy rằng Phác Thái Anh thực sự rất tri kỷ, cơ bản không có quấy rầy cô vào thời gian công tác, nhưng cũng để phòng ngừa vạn nhất.
Hôm nay Lạp Lệ Sa cố ý hỏi Berry, Berry nói Phác Thái Anh tối hôm qua mấy giờ trước đã đi xuống dưới lầu chờ cô. Cái đồ ngốc này ước chừng đã đứng trong gió lạnh ngây ngốc mà chờ khoảng hai giờ thế mà còn nói không chờ bao lâu.
"Chỉ cho một mình em?"
"Cái di động này mà vang lên, chị liền biết có đồ ngốc muốn tìm chị."
Phác Thái Anh nhìn ghi chú trên màn hình di động trong lòng tràn đầy ngọt ngào cùng cảm động, ngoài miệng lại còn nói:
"Không cần phiền toái như vậy đi......"
"Tìm không thấy chị, em lại ngây ngốc chờ, làm sao bây giờ?"
"Lệ Sa......"
"Ăn mì đi."
Hiện tại đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tản bộ sau khi ăn, ban đêm nhiệt độ bên ngoài thật sự quá thấp. Các nàng cũng giống rất nhiều cặp tình nhân khác sau khi ăn cơm liền lựa chọn đi xem phim.
Người còn không ít đâu, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa một trước một sau đứng xếp hàng đợi mua vé.
"Người đẹp, có thể để lại phương thức liên hệ không?"
Ngày thường cùng Lạp Lệ Sa đi ra ngoài, người nhìn lén Lạp Lệ Sa rất nhiều, nhưng tiến đến gần hầu như không có. Phác Thái Anh không nghĩ tới hôm nay quả thật có người dám đi đến xin phương thức liên hệ, rất có khả năng vị soái ca này rất tự tin vào bản thân mình. Phác Thái Anh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, muốn biết người nọ bị Lạp Lệ Sa cự tuyệt như thế nào.
"Ngại quá, bạn trai này ."
Lạp Lệ Sa cười ôm chầm vai của Phác Thái Anh:
"Tôi đã có bạn gái."
Sau đó, Phác Thái Anh liền thấy nam nhân kia mang theo biểu tình một lời khó nói hết mà rời đi.
Phác Thái Anh trợn lên mắt nhìn Lạp Lệ Sa.
"Nếu như em không thích về sau chị cũng không nói như vậy."
Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh nhất thời còn chưa thể tiếp thu.
Phác Thái Anh lắc đầu, nàng chỉ là bội phục Lạp Lệ Sa mỗi lần nói chuyện đều có thể quả quyết như vậy, trước nay đều không có dông dài.
"Nếu em không ngại chị đây liền......"
Phác Thái Anh cảm giác được tay Lạp Lệ Sa lần theo cánh tay của mình đi xuống, sau đó cọ vào lòng bàn tay của mình. Ngón tay khanh mảnh chen vào khe hở giữa những ngón tay của nàng, mười ngón đan chặt nhau.
Phác Thái Anh nhìn vào đôi mắt của Lạp Lệ Sa cười gật đầu, Lạp Lệ Sa dắt tay nàng bước đi.
Lúc trước hẹn hò nàng cũng chưa từng có cảm giác vui vẻ như vậy. Thì ra cùng người mình thích ở bên nhau sẽ có loại cảm giác này. Mỗi một lần đối diện nhau, mỗi một lần trò chuyện, mỗi một lần tiếp xúc, đều cảm thấy rất hạnh phúc. Những khi đối phương gọi tên mình trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc tê dại tận sâu trong đáy lòng, cũng giống như khi nãy Lạp Lệ Sa đột nhiên ôm nàng, cũng giống như hiện tại khi cùng nàng mười ngón tay đan xen vào nhau.
Bộ phim kết thúc lúc 9 giờ rưỡi, Lạp Lệ Sa lái xe đưa nàng về ký túc xá của nhân viên.
Trong tiểu khu, bước trên con đường đầy những chiếc lá rụng, các nàng tay trong tay.
"Về sau, khả năng không có nhiều thời gian bên cạnh em."
"Không sao, em hiểu."
Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa rất bận, lại nói mới vừa đến với nhau nàng cũng sẽ không đưa ra những yêu cầu vô cớ hay là gây rối.
Phác Thái Anh luôn bày ra bộ dạng thấu tình đạt lý, Lạp Lệ Sa ngược lại muốn nhìn thấy một chút bộ dạng khi vô cớ gây rối của nàng, phỏng chừng vẫn là một điều bí ẩn đi:
"Qua một đoạn thời gian nữa, chị cùng em quay về thành phố L, cũng cùng với Kim Trí Tú và Kim Trân Ni bọn họ tụ hội."
"Được a, Trân Ni cũng nói mãi với em ~ cũng không biết mối quan hệ giữa Trân Ni và chị Trí Tú hiện tại thế nào......"
Phác Thái Anh đến bây giờ vẫn còn quan tâm đến hai người.
"Chuyện chúng ta trở về, đừng nói trước cho các nàng biết để cho các nàng có một cái bất ngờ."
"Dạ!"
Các nàng nào có biết rằng quan hệ giữa Kim Trân Ni và Kim Trí Tú bên ngoài không được tốt lắm nhưng trên giường lại rất hài hòa.
" Lệ Sa, đến đây được rồi."
Dù sao cũng là kí túc xá dành cho nhân viên của Runner, Phác Thái Anh vẫn sợ đồng nghiệp nhìn thấy sẽ không tốt. Rốt cuộc tình yêu nơi văn phòng đều phải che dấu, giữa nàng và Lạp Lệ Sa càng phải che dấu nhiều hơn.
"Ừm, trở về sớm một chút nghỉ ngơi."
"Chị cũng thế."
Phác Thái Anh rời đi được khoảng một chút sau đó quay đầu lại nhìn Lạp Lệ Sa, thấy cô còn đứng tại chỗ nhìn mình.
Phác Thái Anh rối rắm một lát, lại xoay người quay lại chủ động tiến đến ôm Lạp Lệ Sa:
"Hôm nay em rất vui vẻ ~"
Lạp Lệ Sa cười ôm chặt nàng, vuốt lên nàng mái tóc đen dài của nàng:
"Bên ngoài rất lạnh, nên trở về sớm một chút thôi."
Phác Thái Anh muốn nói ôm như vậy liền không lạnh, đó có phải sẽ có thể ôm nhiều hơn một chút hay không, nhưng vẫn là không có cách nào nói ra:
"Ngày mai gặp ~"
Trở về, Phác Thái Anh liền cầm điện thoại di động lên, đoán chừng Lạp Lệ Sa đang lái xe, liền không nhắn tin quấy rầy cô, sau đó luôn chờ đợi. Đợi đến bốn mươi phút, cảm thấy không sai biệt lắm mới gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.
— Về đến nhà chưa?
— Vừa đến nhà, chuẩn bị tắm rửa.
— Ừm.
Thấy Lạp Lệ Sa nói rằng đã về đến nhà, Phác Thái Anh cũng mới đi tắm rửa. Nhưng tốc độ tắm rửa hôm nay của nàng nhanh hơn so với thường ngày không ít, bởi vì nàng luôn cảm thấy Lạp Lệ Sa sẽ gọi điện cho nàng hoặc là nhắn tin đến. Vội vội vàng vàng mà thay áo ngủ từ phòng tắm bước ra việc đầu tiên liền cầm lấy di động, sau đó cái gì cũng không có......
Nhìn lại thời gian, đã sắp 11 giờ, Lạp Lệ Sa hẳn là ngủ rồi đi. Phác Thái Anh ngay cả câu ngủ ngon không dám nhắn, sợ quấy rầy đến cô.
Qua hai phút, Lạp Lệ Sa gửi cho nàng một đoạn video, Phác Thái Anh click mở nhìn rất nhiều lần.
Là đoạn video ngắn ghi lại hình ảnh Whisky. Whisky nhìn vào màn hình lè lưỡi ra, một bộ dạng vừa ngáo lại vừa ngơ, làm cho Phác Thái Anh nhìn màn hình di động vẫn luôn ngây ngô cười.
Trong video còn truyền đến thanh âm của Lạp Lệ Sa, cô đưa một bàn tay ra vuốt ve bộ lông của Whisky:
"Tiểu Uy, mau cùng đồ ngốc nói ngủ ngon nào, ngoan ~"
"Ngao ô ~"
Lạp Lệ Sa vuốt ve bộ lông của nó thì nó liền ngoan ngoãn gọi, đáng yêu cực kỳ.
Sau đó Lạp Lệ Sa lại gửi một đoạn tin nhắn bằng giọng nói:
"Gần đây quầng thâm ở mắt đều đã lộ rõ, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Phác Thái Anh chạy đến trước gương nhìn, như Lạp Lệ Sa nói, nàng cảm thấy khuôn mặt bản thân đều không thể nhìn được, vành mắt như thế nào lại thâm đến như vậy.
Lạp Lệ Sa cũng nhận được tin nhắn chỉ có ba giây bằng giọng nói Phác Thái Anh, click mở vừa nghe suốt ba giây chỉ nói một câu:
Vâng ạ......
Này quả thực là phong cách của Phác Thái Anh...
Lạp Lệ Sa nghe xong sau đó nở nụ cười, nhìn Whisky dưới chân đang quậy phá, nói với nó một câu:
"So với ngươi còn ngốc hơn."
Lại qua 11 giờ, Phác Thái Anh hoàn toàn không có buồn ngủ, đem video Lạp Lệ Sa gửi nhìn lại ba lần, sau đó nghe lại tin nhắn bằng giọng nói năm lần. Nàng nhớ tới bản thân đã lâu không có liên hệ cùng với L.M. Chuyện vui vẻ như vậy, nhất định phải cùng chị ấy chia sẻ một chút.
— Em xác định cùng cô ấy ở bên nhau, chính là người bạn lần trước có nói qua. Em mới phát hiện, thật ra bản thân đã thích cô ấy từ rất lâu rồi.
Thích rất lâu? Lạp Lệ Sa nhìn vào dòng tin nhắn. Thì ra lúc trước con rùa đen rụt đầu này đã bắt đầu trốn tránh từ rất sớm. Lạp Lệ Sa không trả lời nàng, mà là trực tiếp dùng dãy số mới mà gọi cho Phác Thái Anh......
Khi hai chữ 'lão bà' hiện lên trên màn hình, Phác Thái Anh vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng nhận điện thoại.
"Như thế nào còn chưa ngủ?"
Nửa giờ đã qua đi sau khi gửi lời chúc ngủ ngon.
"Em...... Em đã ngủ." - Phác Thái Anh nói dối.
"Còn nói dối, đừng nghịch di động nữa, ngủ đi."
Tuy rằng bản thân mình không quen nói dối nhưng cũng không rõ ràng đến vậy đi, Phác Thái Anh cảm thấy tối hôm nay Lạp Lệ Sa có phải hay không theo dõi di động của mình a......
Lúc trước Phác Thái Anh ngoại trừ đặc biệt muốn biết tuổi của Lạp Lệ Sa, còn đặc biệt muốn biết sinh nhật của Lạp Lệ Sa tột cùng có phải là ngày 11 tháng 11 không, luôn cảm thấy lúc ấy Lạp Lệ Sa đang lừa mình.
"Chị Trí Tú, em là Thái Anh."
Phác Thái Anh lúc này đang lặng lẽ tìm tòi hỏi Kim Trí Tú:
"Em muốn hỏi...... sinh nhật Lạp Lệ Sa là ngày nào?"
Kim Trí Tú rất ngoài ý muốn đột nhiên nhận được điện thoại của Phác Thái Anh, đặc biệt nàng còn chủ động hỏi thăm về Lạp Lệ Sa:
"Đúng vậy, chính là quá mấy ngày nữa, ngày 11 tháng 11."
Thật đúng là...... hôm nay Phác Thái Anh không có lời nào để nói.
"Lần trước chị có đáp ứng Lạp Lệ Sa tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, hay là hai người các em cùng nhau trở về đi."
Phác Thái Anh nhớ tới lúc trước có cùng Lạp Lệ Sa nói, phải cho các nàng một cái kinh hỉ, vì thế tiếp tục nói dối, "Chúng em không thể đi được...... Công ty bên này gần đây rất bận, đều luôn tăng ca, cũng không thể xin nghỉ phép, Lạp Lệ Sa còn phải đi nước ngoài công tác......"
Lần này tuyệt đối là lần Phác Thái Anh nói dối thành công nhất, nói giống như thật, lừa đến Kim Trí Tú loay hoay.
Hai ngày sau nàng và Lạp Lệ Sa trực tiếp bay đến thành phố L, có thể nói đây quả thật cấp Kim Trân Ni và Kim Trí Tú một cái ...... bất ngờ to lớn.
"Chúng ta đến chỗ Trân Ni trước đi, sau đó mang theo Trân Ni cùng đi đến chỗ chị Trí Tú."
Máy bay đáp xuống, Phác Thái Anh liền kiến nghị đến chỗ Kim Trân Ni. Lần trước Kim Trân Ni nói mình không có nghĩa khí, lần này trở về, liền đến gặp nàng trước, như vậy đủ nghĩa khí rồi đi!
"Vậy tốt, sẽ không quấy rầy đến nàng đi?" Lạp Lệ Sa đã nói trúng, quả thực là rất quấy rầy.
"Sẽ không! Trân Ni dễ nói chuyện lắm."
Chờ tới khi đến dưới lầu nhà của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh mới nói:
"Em gọi một cuộc điện thoại cho Trân Ni trước, cho cậu ấy một chút thời gian chuẩn bị."
"Ừm."
Lạp Lệ Sa cũng lấy di động ra:
"Chị cũng gọi cho Trí Tú nói trước một tiếng."
Vì thế, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đồng thời lấy điện thoại ra gọi.
Sau đó trong phòng ngủ của Kim Trân Ni, hai tiếng chuông di động đồng loạt vang lên......
"Cái tên nhà giàu mới nổi chết tiệt này, không có đi làm thì cô đừng có đặt đồng hồ báo thức!"
Kim Trân Ni vốn đang ôm Kim Trí Tú. Nghe được tiếng di động bắt đầu reo, liền nhắm mắt duỗi tay chụp ở trên mặt Kim Trí Tú.
Nàng và Kim Trí Tú ở bên ngoài chơi đùa đến rạng sáng mới về nhà, về đến nhà hai người tiếp tục ở trên giường lăn qua lăn lại hai ba tiếng đồng hồ. Tay và eo đều đau nhức đến mức không nhấc lên nỗi, còn nghĩ thừa dịp hôm nay là cuối tuần, muốn ngủ một giấc đến buổi tối.
"Là điện thoại......"
Kim Trí Tú đưa cánh tay trơn bóng từ trong ổ chăn duỗi ra ngoài, phát hiện hai cái điện thoại đều vang lên, vì thế thuận tay cầm lấy, mơ mơ màng màng mà đẩy Kim Trân Ni:
" Điện thoại của em này!"
Kim Trân Ni không cam tâm tình nguyện mà nhận di động, gãi đầu:
"Lạp Lệ Sa? Lấy sai di động rồi, cái này là của chị......"
"Tiểu Phác, của em......"
Hai người có chút không cam tâm mà ngồi ở đầu giường, ngáp một cái rồi trao đổi điện thoại di động cho nhau, sau đó quay lưng nhận điện thoại.
"Trân Ni, hôm nay mình đã quay về!"
"A? Như thế nào đột nhiên đã trở lại, khi nào đến, mình tới đón cậu~"
Vốn dĩ Kim Trân Ni còn có chút buồn ngủ, nghe những lời Phác Thái Anh nói xong, nháy mắt liền không còn buồn ngủ:
"Không cần tới đón mình, mình hiện tại ở dưới lầu nhà cậu, lập tức liền đi lên, mở cửa cho mình ha ~"
"Cái gì?! Thái Anh cậu nói giỡn...... sao."
"Không phải, Lạp Lệ Sa cũng cùng mình đến, hiện tại chúng mình đang đi lên."
Cùng lúc đó, Kim Trí Tú cũng phát ngốc.
"Kim Trí Tú, mình cùng Thái Anh đã quay về, hiện tại ở chỗ Trân Ni bên này, chờ lát nữa đến chỗ cậu."
Kim Trân Ni và Kim Trí Tú đồng thời cách không khí dùng khẩu hình miệng không tiếng động mà phát điên, khẩu ngữ:
"Làm — sao — giờ –"
"Thái Anh! Hai người chờ một chút! Phòng mình có chút loạn mình dọn dẹp một chút trước!"
"Mình cũng đã quen."
"Lạp Lệ Sa tới, thật ngại! Mình vẫn là nên thu dọn trước một chút đi!"
Phác Thái Anh quả thật rất sợ phòng của Kim Trân Ni dọa đến Lạp Lệ Sa:
"Vậy được rồi, chờ cậu năm phút đồng hồ."
"Các nàng muốn lên đây! Dưới gầm giường, dưới gầm giường!"
Kim Trân Ni vừa nói với Kim Trí Tú vừa chỉ xuống dưới gầm giường.
"Em để tôi trốn dưới gầm giường? Tại sao em không trốn đi......"
"Kim Trí Tú, nơi này chính là nhà của tôi!"
Kim Trân Ni nếu có thể trốn dưới gầm giường đã sớm trốn từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro