Chương 40
Cuộc điện thoại đến từ -R-, âm thanh thông báo vang lên một lần rồi lại một lần nữa, cứ lặp lại như thế.
Lạp Lệ Sa cầm điện thoại di động lên, lê bước chân đến nơi có ánh sáng, gió nổi lên, đầu không còn buồn ngủ chút nào.
Đây đã là lần thứ ba rồi, bên tai Phác Thái Anh vẫn luôn truyền đến âm thanh nhắc nhở không có người nhận điện thoại, nàng không biết đã đi hết bao nhiêu vòng trong căn phòng nhỏ này nữa, cho nên chiều hôm đó Lạp Lệ Sa cũng có loại tâm tình này sao? Chiều hôm đó, Lạp Lệ Sa gọi cho nàng mười mấy cuộc điện thoại, nàng đều coi như không nghe thấy.
Lạp Lệ Sa nhất định là đang giận nàng, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, dù là người có tính tình tốt cách mấy, cũng sẽ chịu không được mà tức giận đi, cũng khó trách đêm nay Lạp Lệ Sa nhìn thấy nàng, hoàn toàn không muốn để ý tới nàng.
Phác Thái Anh hầu như không có ôm bất cứ hy vọng đối với việc đối phương sẽ nhận điện thoại của mình, đầu bên kia giống như đã kết nối được, nàng tưởng bản thân mình đang ảo giác, đưa điện thoại di động ra nhìn chằm chằm vào màn hình, quả thật là biểu hiện cuộc trò chuyện đã được kết nối, nhưng bên kia thực sự rất an tĩnh.
Lạp Lệ Sa nhận điện thoại, nhưng không nói gì, qua bốn năm giây sau, cô nghe được âm thanh mang theo một chút do dự quen thuộc kia, thậm chí so với lần trước càng mềm mại càng thêm rụt rè.
"Lệ Sa......" - Phác Thái Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Lạp Lệ Sa vẫn không có trả lời, nói không giận là giả, xế chiều hôm đó, mặc kệ bản thân mình có liên hệ với nàng như thế nào thì cái con rùa đen rụt đầu này cũng không nhận mà cũng không có từ chối một cuộc gọi nào. Từ chối hay là chấp nhận, hoặc là nói cần thêm một chút thời gian để suy nghĩ, chỉ cần Phác Thái Anh có thể trả lời một cuộc điện thoại thôi cũng tốt, nhưng Phác Thái Anh một cuộc điện thoại cũng không có trả lời, đây mới là điều khiến cho Lạp Lệ Sa tức giận.
Ba ngày kế tiếp càng tức giận hơn, nếu bản thân mình vẫn không xuất hiện trước mặt nàng, nàng liền lựa chọn tiếp tục trốn tránh hay sao? Ngoài miệng nói không thích cái tên Từ Kế kia, vậy mà bản thân ba ngày nay không phải vẫn ngây ngốc cùng hắn sao, miệng nói không phải là quan hệ nam nữ yêu đương, lại chơi quan hệ nam nữ ái muội. Còn nữa, hay là Phác Thái Anh là thích cùng người khác có mối quan hệ ái muội như vậy...... Cho nên khi mình ôm nàng, thậm chí là hôn nàng, nàng đều không có cự tuyệt.
Con người ta khi càng để ý một người liền càng dễ suy nghĩ nhiều chuyện.
"Lệ Sa, chị có nghe được không......?" Đối diện vẫn không có ai trả lời.
Lại một lát sau.
"Chị nghe thấy."
Cô nói ba chữ này thật nhẹ nhàng, thậm chí hai chữ sau cũng chưa có rung động dây thanh quản, nghe được giọng nói có chút trầm thấp, Phác Thái Anh rất khẩn trương, trong tay nàng có dán một tấm giấy ghi chú...... Trước kia khi tham gia trình bày luận văn, giáo sư có nói cho nàng, nếu ở trên bục phát biểu sợ quên, phải thủ sẵn một tờ giấy ghi chú ghi rõ trình tự ở đó, dán ở địa phương mình có thể xem được, đến lúc đó có quên thì mặc kệ nói như thế nào, ít nhất kết cấu logic sẽ không loạn.
"...... Mấy ngày nay chị đi đâu?"
"Đi công tác."
"Có phải rất mệt không......"
Lạp Lệ Sa nhíu mày, lại như thế này, nói những chuyện không liên quan để rồi trốn tránh, còn muốn duy trì tốt mối quan hệ bên ngoài giữa các nàng sao?
"Em còn có chuyện khác?"
"Em......"
Phác Thái Anh nghe giọng nàng mang theo một chút mỏi mệt:
"Chị nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Phác Thái Anh cũng an tĩnh, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói muốn giải thích với cô, nhưng chính là khi nói lại biến thành kết cục như vậy. An tĩnh trong chốc lát, Phác Thái Anh lại bắt đầu chủ động nói chuyện, trước kia cùng Lạp Lệ Sa nói chuyện điện thoại đều không tẻ nhạt bởi vì Lạp Lệ Sa luôn luôn.................
"Lệ Sa......"
"Còn có chuyện gì khác nữa sao?"
"Em không nên không tiếp điện thoại của chị..."
"Còn nữa không?"
"Thực xin lỗi."
"Chỉ có nhiêu đây?"
Phác Thái Anh nhìn mảnh giấy ghi chú trong tay, còn dư lại hai điều cuối cùng, khẽ cắn môi nói đi......
"Nếu chỉ là những việc như thế này......"
Lạp Lệ Sa nhìn xuống dưới lầu, một màn đêm tĩnh mịch. Đêm đã khuya, cô thở phào nhẹ nhõm chậm rãi nói:
"Về sau không cần gọi cho chị."
Cứ như vậy, cuộc trò chuyện bị ngắt đi.
Không cần liên hệ với cô...... Phác Thái Anh còn đem điện thoại dán ở bên tay, mũi chua xót, nước mắt liền rơi xuống, mảnh giấy ghi chú kia trong tay nàng đã bị nhồi nhăn nhúm, bởi vì quá khẩn trương.
Điều thứ nhất: Gần đây đi đâu?
Điều thứ hai: Em không nên không tiếp điện thoại của chị.
Điều thứ ba: Thực xin lỗi.
Điều thứ tư: Hiện tại thông suốt còn kịp không?
Điều thứ năm: Em thích chị.
—————————————————————————————-
"Sớm nha ~ bạn học tiểu Phác ~ tối hôm qua làm sao vậy, thức đêm xem phim Hàn?"
Ngày hôm sau đi làm, Lư Băng nhìn thấy hai mắt Phác Thái Anh sưng lên giống như quả hạch đào, trong mắt còn có không ít tơ máu.
"Không phải."
Phác Thái Anh kết nối máy tính, mở bảng biểu Excel, làm tiếp công việc mà hai ngày nay vẫn chưa hoàn thành.
"Thất tình?"
Lư Băng bưng bình giữ nhiệt rót nước nóng trở về, lanh mồm lanh miệng nói vài câu, nhưng lập tức phản ứng lại Phác Thái Anh không phải là người hay nói giỡn, cho nên nhanh chóng giải thích:
"Chị cùng em nói giỡn a, công tác tốt nha. Buổi tối đi ngủ sớm một chút, thanh niên trẻ tuổi như các em cứ thích thức đêm."
Sau khi từ khách sạn trở về, Phác Thái Anh không có ngày nào không thức đêm. Lại nói tiếp, đều đã trở thành thói quen. Giữa trưa Từ Kế không đến tìm nàng ăn cơm, chuyện này làm cho Lư Băng hiểu lầm nàng thất tình, mọi người ở Bộ phận thị trường đều đem Từ Kế xem là bạn trai của mình, Phác Thái Anh cảm thấy đây là cái giá của việc bản thân đã do dự đi.
Tối hôm qua, nàng đã suy nghĩ rất lâu, không thấy Lạp Lệ Sa mấy ngày nay, nàng thật sự là không muốn buông bỏ đoạn tình cảm này, dựa theo cách nói của Kim Trân Ni, nàng nhất định phải tìm Lạp Lệ Sa để nói chuyện. Buổi chiều, Phác Thái Anh cầm di động lặng lẽ gửi cho Lạp Lệ Sa một cái WeChat:
[Em có lời muốn nói với chị, có thể gặp mặt không?]
Nhưng Phác Thái Anh biết, ban ngày chị ấy đều rất bận, nếu có nhắn trước thì ban ngày cũng không có trả lời nàng, đừng nhắc tới hiện tại, cũng không biết chị ấy có chịu nhìn đến hay không, hay là thấy được cũng không có trả lời. Phác Thái Anh càng không dám gọi điện thoại, bởi vì sợ quấy rầy đến công tác của chị ấy......
Cứ cách nửa tiếng đồng hồ, Phác Thái Anh đều sẽ xem thông báo, xem cô có trả lời hay không. Cứ như vậy nửa giờ nửa giờ qua đi, rất nhanh tới giờ tan tầm, công việc hôm nay không có tồn đọng, nhưng Phác Thái Anh vẫn ở lại, coi chừng di động mà phát ngốc. Chờ đến khi mọi người trong công ty đã rời đi không sai biệt lắm, nàng mới một mình đứng trên thang máy, hướng đến văn phòng của Lạp Lệ Sa ở tầng trệt mà đi tới.
Đinh! Lại là một mảnh đen kịt.
Tâm tình Phác Thái Anh có chút mất mát. Thời điểm trước kia, nàng luôn ngồi ở văn phòng tăng ca, luôn là người rời công ty cuối cùng, khi đó còn mua thức ăn khuya đem đến cho Lạp Lệ Sa, luôn là mang theo tô mì thịt của quán ăn kia. Hiện tại Phác Thái Anh mới nghĩ đến, đoạn thời gian ấy Lạp Lệ Sa ăn mì thịt nhiều đến vậy cũng đã ngán đi.
"Mì thịt đây, cho chị ăn nhiều hơn một phần mì thịt."
"Cùng nhau ăn."
"Ừm, như thế nào lại bỏ hành, em lấy ra cho chị......"
"Thân mật như thế, nếu không em đút cho chị ăn?"
Mỗi lần Lạp Lệ Sa đều nói giỡn như vậy, bản thân đều mờ mịt, sau đó lại ngây ngốc một câu cũng không biết trả lời như thế nào .
Lúc ấy Lạp Lệ Sa liền cười nói:"Trêu em đấy, đồ ngốc."
Đứng thất thần chốc lát, Phác Thái Anh lại đi xuống. Khi đó là thời kỳ đặc biệt nên cô mới tăng ca, hạng mục hiện tại không bận rộn đến như vậy, Lạp Lệ Sa cần gì phải mỗi ngày ở lại đây.
Quả nhiên, buổi tối Lạp Lệ Sa mới trả lời tin nhắn của nàng, ban ngày quả thực không có thời gian để xem.
[– Em không có làm sai cái gì, không cần xin lỗi. Nếu em muốn gặp chị, chỉ vì không muốn mất đi một người bạn bè thông thường, vậy không cần.]
[Nếu muốn gặp mặt, cũng đừng lại xem chị là một người bạn bình thường, Phác Thái Anh, em hiểu ý tứ của chị không?]
Phác Thái Anh xem đi xem lại tin nhắn này hơn mười lần, sau đó ở trong khung thoại nhiều lần nhập tin nhắn, nhưng lại xóa đi từng cái một.
Lạp Lệ Sa cầm di động, nhìn chằm chằm vào giao diện nói chuyện phiếm, ước chừng đã hơn mười phút "Đối phương đang nhập văn bản", nhưng mà mười phút sau, Phác Thái Anh chỉ gửi đến hai chữ cùng với một hàng dấu ba chấm:
'' Kỳ thật...................''
Tiếp theo, không quá hai giây, đối phương lại xóa tin nhắn...
Lạp Lệ Sa: "......"
Đem mọi thứ nói rõ ràng khó đến như vậy sao?
Vẫn là nhịn không được, Lạp Lệ Sa chủ động gọi điện thoại cho nàng, không cho nàng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở miệng:
"Thái Anh, chị hy vọng em phải thật sự nghĩ cho kỹ, rồi quyết định chúng ta có cần gặp mặt hay không."
Lạp Lệ Sa đã nói rõ ý nghĩ của mình, dù cho độ nhạy cảm của Phác Thái Anh đối với loại tình cảm này rất thấp, nhưng với sự lý giải ý nghĩa của những chữ này, nàng cũng hiểu được ý Lạp Lệ Sa muốn nói. Nếu gặp mặt, phải cho cô một câu trả lời rõ ràng, mà không phải giống như hiện tại chuyện gì cũng không nói rõ.
Phác Thái Anh nghĩ, giống như Lạp Lệ Sa nói:
"Lệ Sa, cho em một chút thời gian......"
"Ừm."
Đây là câu trả lời mấy ngày nay Lạp Lệ Sa muốn nghe nàng nói.
Nhìn đến giao diện nói chuyện phiếm Phác Thái Anh xóa cái tin nhắn kia, Lạp Lệ Sa vẫn là nhịn không được bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng giận dỗi nói, "Đồ ngốc...... " Phác Thái Anh mấy ngày này vẫn có chủ động liên hệ với mình, so với ngày đó chạy trối chết, có lẽ hiện tại đối với nàng mà nói đã là sự thay đổi rất lớn.
Lạp Lệ Sa cảm thụ được từ việc nàng ấp a ấp úng, nàng còn để ý đến bản thân mình. Chỉ là nàng luôn có thái độ mập mờ, làm bộ giống như không có việc gì cần trốn tránh, nhưng Lạp Lệ Sa không muốn nhìn thấy như vậy nhất. Phác Thái Anh càng bị động, Lạp Lệ Sa càng phải buộc nàng chủ động.
Không biết nàng cần bao nhiêu thời gian, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn nghĩ, nếu Phác Thái Anh cần chỉ là thời gian, cô có thể chờ chỉ là đừng để cô đợi quá lâu.
Ngày đầu tiên của tháng 11, thành phố S dần dần đã bắt đầu có cảm giác mùa đông đến, tất cả mọi người đều bận rộn mà nói chuyện với nhau, hy vọng tháng 11 là thời điểm tốt đối với mình. Kỳ thật Phác Thái Anh cũng nghĩ như vậy, giống như là cảm giác của một loại nghi thức, ngày đầu tiên của mỗi tháng, đều mong chờ vào một khởi đầu mới.
"Chị hy vọng em phải thật sự nghĩ cho kỹ, rồi mới quyết định chúng ta có cần gặp mặt nhau hay không."
Sau ngày đó, Phác Thái Anh không có lập tức liên hệ với Lạp Lệ Sa, bởi vì hiện tại nàng cần suy nghĩ lại hết tất cả mọi chuyện. Ngay cả bản thân cũng không rõ lắm có phải cảm giác của mình chỉ là nhất thời rung động hay không, làm thế nào để chứng minh cho Lạp Lệ Sa biết, nàng thật sự đã suy nghĩ kỹ.
Nhưng một tuần lễ sau......
Lạp Lệ Sa, em muốn gặp chị.
Cùng Lạp Lệ Sa tạm thời không tiếp xúc là sáng suốt, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới hiểu được rằng tình cảm nàng đối Lạp Lệ Sa đã sớm vượt mức tình bạn. Mất đi một người bạn bình thường nàng cũng sẽ tiếc nuối, sẽ khổ sở, sẽ tưởng niệm, nhưng sẽ dần dần bị thời gian chậm rãi mà hòa tan đi, nhưng đối với Lạp Lệ Sa không giống vậy......
Tan tầm, Phác Thái Anh lại một lần nữa đến văn phòng của Lạp Lệ Sa, lúc này đây không có đến muộn. Nguyên một tầng đèn còn sáng, trợ lý Berry đang thu thập vật dụng chuẩn bị tan tầm, Berry biết Phác Thái Anh với Lạp Lệ Sa rất thân thiết, thấy Phác Thái Anh đi lên, liền cười hỏi nàng,
"Cô tới tìm Lạp tổng sao?"
"Ừm, đúng vậy."
Berry nói buổi tối Lạp Lệ Sa đi tiếp đối tác, có khả năng khuya mới về, bởi vì trong nhà mình có công việc nên Lạp Lệ Sa cho nàng đi về trước.
"Chị ấy có nói khi nào về không?"
"Phỏng chừng rất nhanh, thời điểm tôi về cũng sớm kết thúc."
Berry thu thập xong hết mọi thứ, đang chuẩn bị tắt đèn khóa cửa văn phòng, nhưng nhìn đến Phác Thái Anh vẫn còn đang đứng ở kia không đi:
"Cô còn không đi sao? Hay là... Cô ở dưới chờ Lạp tổng cũng được, tôi cần khóa cửa nơi này."
"A, ngại quá."
Phác Thái Anh mới ý thức được bản thân đang tạo thêm phiền toái cho người khác.
"Cô tìm Lạp tổng... Có việc gì gấp sao?" Berry hỏi Phác Thái Anh, lại nói, "Tôi lái xe Lạp tổng trở về, đang dừng dưới lầu, cô đi đến đó chờ có khả năng sẽ gặp được Lạp tổng."
"Không...... Cảm ơn."
Phác Thái Anh ở dưới bãi đỗ xe ngoài trời tìm một vòng, quả nhiên thấy được xe của Lạp Lệ Sa. Berry nói Lạp Lệ Sa rất nhanh sẽ trở về công ty, Phác Thái Anh đứng ở trong gió siết chặt áo khoác, cứ như vậy chờ một lát. Nửa giờ sau, còn chưa thấy Lạp Lệ Sa đến, nàng bắt đầu co rúm lại, muốn gọi điện cho Lạp Lệ Sa, nhưng kết quả máy vẫn đang bận......
Thẳng đến lúc những chiếc xe chung quanh đều đã đi hết, Phác Thái Anh nhìn thời gian, đã đợi một tiếng rưỡi không sai biệt lắm lúc này Lạp Lệ Sa mới gọi điện cho nàng.
Buổi tối sau khi tiếp tối tác xong, Lạp Lệ Sa thấy thời gian cũng đã trễ, xe cũng đưa cho Berry lái trở về công ty, liền liên hệ tài xế Lạp gia, buổi tối trực tiếp quay về Lạp gia, vừa lúc mấy ngày nay Whisky cũng ở bên kia bồi bọn họ.
Sau khi tắm rửa xong, Lạp Lệ Sa mới nhận được điện thoại của Berry nói là Phác Thái Anh buổi tối tới văn phòng giống như có chuyện gì muốn nói.
"Em ở đâu?!"
"Em ở công ty......" Phác Thái Anh nhỏ giọng nói, "Chờ chị."
"Em đã chờ bao lâu?!"
Phác Thái Anh không dám nói bản thân mình đã đợi gần hai giờ:
"Không bao lâu, em bỏ thêm một chút thời gian tăng ca."
"Chờ chị thêm hai mươi phút, chị lập tức đến ngay."
Nói là hai mươi phút, Lạp Lệ Sa chỉ cần hơn mười phút đã đến. Lúc đầu cô tưởng rằng Phác Thái Anh ở bên trong công ty chờ, không nghĩ tới có thể ngốc đến mức đứng ở quảng trường dưới tòa nhà chờ, khi thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bị gió thổi đến hồng toàn bộ.
"Lệ Sa......"
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chạy chậm tiến đến.
Là Lạp Trạch lái xe đưa Lạp Lệ Sa tới, Lạp Lệ Sa quay đầu:
"Tiểu Trạch em về trước đi."
"Được rồi ~"
Lạp Trạch vừa thấy tình huống này, cười tủm tỉm lái xe đi.
"Em không biết gọi điện thoại cho chị sao?!"
Đêm nay mỗi câu nói của Lạp Lệ Sa đều mang theo dư vị quan tâm, cái này làm cho Phác Thái Anh cảm thấy bị đông lạnh cũng không có sao, ít nhất Lạp Lệ Sa đối với mình không có lãnh đạm như trước kia. Nhưng chuyện gọi điện thoại thật sự không thể trách Phác Thái Anh, lúc Lạp Lệ Sa về nhà còn cùng đối tác nói chuyện thêm một giờ, cuộc điện thoại của Phác Thái Anh căn bản là không có nhận được.
"Em có gọi nhưng không được......"
Lạp Lệ Sa lúc này cảm thấy bản thân mình đuối lý, thanh âm nhu hòa rất nhiều:
"Vậy em cứ như vậy mà chờ?"
Bộ dạng Phác Thái Anh lúc này, vừa nhìn liền biết không phải chỉ chờ một chút.
"Lệ Sa......"
Phác Thái Anh cố thu hết mọi dũng khí, nàng nhìn vào đôi mắt Lạp Lệ Sa:
"Em nghĩ kỹ rồi......"
"Đã nghĩ kỹ cái gì?"
Lạp Lệ Sa đứng cách xa nàng nửa thước, trên mặt không có biểu tình gì.
Lạp Lệ Sa nhất định là cố ý hỏi như vậy. Phác Thái Anh cảm thấy, nếu chính bản thân mình không biết cách biểu lộ cảm xúc, vậy không cần phải nói những chuyện không cần thiết nữa, nói thẳng chủ đề đi.
"Lạp Lệ Sa, em hiện tại đã thông suốt... hiện tại thông suốt còn kịp không?"
Hốc mắt nàng hồng hồng, Lạp Lệ Sa tin tưởng đó không phải bị gió thổi. Lạp Lệ Sa cũng nhìn vào đôi mắt nàng, trong lòng tràn đầy ấm áp. Cô đi đến gần Phác Thái Anh một chút, nói với đối phương:
"Không còn kịp rồi."
Phác Thái Anh nửa mở miệng cũng không phát ra âm thanh gì, thoáng bị bốn chữ này của Lạp Lệ Sa làm cho rối loạn:
"Lạp Lệ Sa......"
Lạp Lệ Sa cầm đôi tay lạnh băng của nàng đặt ở trong lòng bàn tay của mình mà che lại:
"Em quá ngốc, như thế nào lại không hiểu, lạnh như vậy...... Cũng không biết tránh một chút."
Khóc...
Phác Thái Anh không làm chủ được bản thân trực tiếp khóc. Thời điểm đôi tay kia của Lạp Lệ Sa nắm lấy tay mình, ngữ khí ôn nhu mà oán trách, giống như trở về lúc trước. Nàng nhìn Lạp Lệ Sa mím môi khóc, sau đó lại cười......
"Chị đợi em lâu như vậy, hiện tại bất quá để em chờ chị một chút, liền ủy khuất như vậy sao?"
Lạp Lệ Sa thấy bộ dạng khóc rồi lại cười của nàng, hốc mắt cũng có chút nóng lên. Cô duỗi tay lau nước mắt của Phác Thái Anh, sau đó ôm chặt lấy nàng, một cái ôm rất lâu, không cần phải che dấu tình cảm.
Lạp Lệ Sa đi tới Phác Thái Anh lập tức liền mở tay ra, vòng qua eo cô, dùng sức ôm chặt cô. Rốt cuộc lại ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, Phác Thái Anh nhắm mắt lại, đem đầu dựa lên trên vai cô hưởng thụ cảm giác ấm áp của hai người ôm nhau. Chính là cảm giác như vậy, nàng thật sự thích ôm Lạp Lệ Sa.
Lạp Trạch đem xe ngừng ở cách đó không xa, âm thầm quan sát đã lâu. Cuối cùng thấy hai người ân ân ái ái mà ôm nhau, rốt cuộc cũng buông xuống được một cọc tâm tư. Mấy ngày này nhìn bộ dạng ủ ê mặt mày của chị hắn, thật là làm cho người khác rầu thúi ruột.
Lạp Trạch lặng lẽ chụp bức ảnh, gửi đi cho Dương San.
[– Xem ra chị đã theo đuổi tới tay.]
Dương San nhìn ảnh chụp nửa ngày, gật đầu, rốt cuộc bà đối với tiểu cô nương này ấn tượng cũng không tệ lắm.
[–Mẹ cũng thấy cả hai rất thích hợp.]
Lạp Trạch một bên cười một bên đánh chữ, mấy ngày nay tâm tình Lạp Lệ Sa không tốt, bản thân mình chỉ nằm thôi cũng trúng đạn.
[– Về sau, rốt cuộc cũng không cần chịu tính tình hung dữ của chị con.]
"Kỳ thật ngày đó em gọi điện thoại cho chị, đã muốn nói."
Nếu ngày đó không phải Lạp Lệ Sa cắt đứt điện thoại, có khả năng nàng đã nói ra, nhưng khả năng cũng không có suy nghĩ thông suốt hết mọi chuyện. Bất quá Phác Thái Anh cảm thấy chuyện này bản thân mình vẫn là bị ủy khuất, Lạp Lệ Sa như vậy mà ngắt điện thoại của nàng, làm nàng khóc cả đêm.
"Chị không tin......"
Lạp Lệ Sa cười xoa đầu nàng:
"Em nha, chỉ là rùa đen rụt đầu."
"Thật sự."
Phác Thái Anh buông Lạp Lệ Sa ra, bắt đầu vội vàng, lấy từ trong túi ra tờ giấy kia, đây chính là chứng cứ.
Lạp Lệ Sa nhận tờ giấy ghi chú kia: "Đây là cái gì?"
"Em ngày đó muốn nói...... Nhưng chị lại cúp điện thoại của em."
Lạp Lệ Sa nhìn mấy chữ【Em thích chị】này, nhìn rất lâu, vừa buồn cười lại vừa bực tức nhưng càng cảm động nhiều hơn, nước mắt cô rưng rưng trên khóe mắt:
"Không ai dạy em, chuyện quan trọng nhất phải nói trước sao?"
Bất luận như thế nào, Phác Thái Anh cũng không nói lại Lạp Lệ Sa, đứng ở tại chỗ có chút ủy khuất, cúi đầu:
"Đều do em......"
Lạp Lệ Sa cười ôm nàng, kéo vào trong lòng ngực:
"Chị đây hiện tại cho em cơ hội, để cho em nói."
"Không phải đã nhìn thấy sao......"
Phác Thái Anh cảm thấy nói ra rất thẹn thùng, huống hồ Lạp Lệ Sa đều đã biết, vì cái gì phải nhất định phải nói ra.
"Chị muốn nghe em nói."
Phác Thái Anh có ý đồ giãy dụa một chút:
"...... Trong lòng chị hiểu rõ thì tốt rồi."
"Em không nói chị đây không rõ."
Bướng bỉnh như vậy, Lạp Lệ Sa càng muốn nàng nói ra.
"Em thích chị."- Phác Thái Anh rầm rì một câu.
Lạp Lệ Sa dùng tay nâng mặt nàng lên, để cho nàng nhìn vào đôi mắt của mình:
"Không nghe rõ, thanh âm quá nhỏ.''
"Lạp Lệ Sa, em thích chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro