Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38



Không nghe điện thoại, cũng không từ chối, chỉ tắt âm sau đó đưa điện thoại di động nhét trở lại trong túi. Mặc kệ không nghe thấy hay là không để ý, dường như cứ như vậy là có thể giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, đây đúng thật là phong cách của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp cũng không có ai bắt máy. Cô tùy tiện đem điện thoại ném ở trên ghế phụ, hai tay đan xen nhau đặt trên vô lăng, nhắm mắt lại, tâm nặng nề giống bị rót chì vào, thật sự có chút mệt mỏi......

"Lệ Sa, không thể...... Không thể như vậy......"

"Vì cái gì không thể?"

"Em......"

Kết quả là, nàng cũng không nói được cái lý do vì sao lại cự tuyệt. Lạp Lệ Sa nghĩ về những chuyện buổi chiều phát sinh từng chút từng chút một, bản thân mình vì sao lại yêu một con rùa đen rụt cổ như vậy đây......

Cho xe chạy rong ruổi ở trên quốc lộ, nhiệt độ buổi tối chỉ bằng một nửa của ban ngày. Gió đêm thật sự rất lạnh, thổi trên da giống như bị dao cắt. Lạp Lệ Sa nhìn chiếc ghế đặt di động, từ buổi chiều hôm qua đến giờ cũng không có một cái thông báo. Có lẽ giữa các nàng hẳn là nên bảo trì một chút khoảng cách. Phác Thái Anh cần thời gian, mà chính cô cũng cũng cần thời gian để bình tĩnh.

Bất quá nếu chỉ là vấn đề thời gian, cô có thể chờ, nhưng nếu như không phải là vấn đề thời gian thì sao? Phác Thái Anh không kháng cự, đến tột cùng là có cảm giác gì, hay là vẫn không biết cách từ chối.

———————————-

Ba giờ khuya, Phác Thái Anh nằm ở trên giường vẫn đang lăn qua lăn lại ngủ không được. Nàng suy nghĩ lại hết thảy mọi chuyện phát sinh vào ban ngày, cũng nhịn không được lại nghĩ về khoảng thời gian nàng cùng Lạp Lệ Sa bên nhau. Ban ngày lúc Lạp Lệ Sa hôn nàng, trong lòng nàng đặc biệt sợ hãi, không phải sợ hãi Lạp Lệ Sa hôn nàng, mà là sợ hãi...... vào lúc Lạp Lệ Sa hôn nàng, nàng lại có cảm giác xúc động muốn hôn đáp trả.

Phác Thái Anh vẫn luôn ra sức kiềm chế ý tưởng "hoang đường'' của chính mình. Nàng cảm thấy bản thân không nên có loại suy nghĩ này, như thế nào lại còn có thể dung túng cho nó tiếp tục sinh sôi ra.

"Em không cự tuyệt hắn, chính là tự cho hắn cơ hội."

Phác Thái Anh cảm thấy những lời này, đặt ở giữa nàng cùng Lạp Lệ Sa càng đúng đi. Không nhẫn tâm cự tuyệt, chính là tự cho nhau cơ hội. Nhưng biết rõ như thế, Phác Thái Anh vẫn không có cự tuyệt Lạp Lệ Sa hôn môi, khi rời đi không có dứt khoát mà kiên quyết cho cô lý do từ chối, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không dám nhận.

Phác Thái Anh nằm ở trên giường, ở trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, tỷ như cầm lấy di động như bình thường mà gọi cho Lạp Lệ Sa một cú điện thoại, sau đó tùy tiện nói một câu dứt khoát lưu loát liền giải quyết được phiền não của nàng:

"Em chỉ đem chị xem như bạn bè...... giữa chúng ta không có khả năng...... em không thích chị......"

Nhưng nàng lại không có biện pháp nói ra, không có biện pháp cùng với Lạp Lệ Sa nói ra những lời như vậy, nàng thậm chí ngay cả dũng khí cầm di động lên xem cũng không có.

Phác Thái Anh chán ghét bản thân mình như vậy, ở giữa cự tuyệt và đồng ý, do dự không ngừng. Lúc trước đối Trình Tân cũng là như thế, năm đó nàng lựa chọn đồng ý, sau đó thì sao......

Nàng thậm chí bắt đầu hâm mộ những ai có thể dễ dàng tiếp thu lại có thể dễ dàng kết thúc một đoạn cảm tình của một người, ít nhất vẫn là dám yêu dám hận. Nói cho cùng cũng mạnh mẽ hơn so với một kẻ rụt rè như mình.

"Tiểu bảo bối của mình, hiện tại mới 5 giờ, cuối tuần sao cậu lại dậy sớm như vậy......"

Kim Trân Ni nhắm mắt trả lời điện thoại của Phác Thái Anh. Nàng bốn giờ mới từ bên ngoài phóng túng trở về, mới nhắm mắt chưa được mười phút thì lại bị đánh thức:

"Mau đi ngủ tiếp đi, ngoan ~

"

Không phải thức dậy sớm, mà căn bản một đêm không ngủ.

"Trân Ni, mình đang rối rắm......"

Phác Thái Anh rối rắm đến mức cả ruột đều thắt lại. Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi điện cho Kim Trân Ni:

"Có người cùng mình thổ lộ......"

Vừa nghe đến câu này, Kim Trân Ni so với tiêm máu gà còn kích động hơn? lộc cộc một cái xoay người:

"Ai? Thu nhập như nào? Thân cao hay thấp? Dáng dấp đẹp trai không?"

Đây là ba tiêu chuẩn kén chồng của Kim Trân Ni, thứ nhất là thu nhập, thứ hai là chiều cao, thứ ba là giá trị nhan sắc.

"Mình không có tâm tình cùng cậu nói giỡn......"

Mỗi lần Phác Thái Anh có vấn đề về phương diện này, đều là tự hỏi một mình, nhưng hôm nay mới có 5 giờ sáng nàng đã gọi điện thoại cho mình, sẽ không......

"Cái người ngu ngốc này, cậu sẽ không phải rối rắm cả đêm đi?!"

"Ừm......"

Nàng không rối rắm không được a, thứ hai liền phải đối mặt với Lạp Lệ Sa, liền tính có thể trốn tránh điện thoại của cô, nhưng cũng không thể trốn được việc phải đi làm......

Rối rắm chính là không nghĩ đến việc từ chối, không nghĩ đến việc từ chối thì cứ ở bên nhau. Chuyện này nếu đặt trên đầu Kim Trân Ni chỉ cần một giây là có thể giải quyết hết mọi chuyện, nhưng là đặt lên đầu Phác Thái Anh liền không giống như vậy, nàng rất dễ suy nghĩ nhiều.

"Vậy cậu vì cái gì rối rắm?"

"Mình không biết......"

Lúc này Phác Thái Anh đang nói dối, nàng biết rõ bản thân vì cái gì lại rối rắm. Bởi vì các nàng đều là nữ nhân, Phác Thái Anh cảm thấy giữa các nàng cũng giống như ngày đó nhìn thấy cảnh Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú bên nhau, đều biết sẽ là một trò chơi không có kết quả.

"Cậu không biết...... Vậy cậu rối rắm làm cái gì......"

Kim Trân Ni một lần nữa cảm thấy hôm nay muốn tức điên chết:

"Hắn thổ lộ với cậu như thế nào ?"

"Nàng cái gì cũng chưa nói, liền hôn mình."

"Còn cậu? Không cự tuyệt để cho hắn hôn?"

"Ừm... Sau đó mình liền chạy......"

"A? Chạy?!"

Vừa mới bắt đầu có thể tiếp thu, thân cận đến một nửa lại vì cái gì mà không thể tiếp nhận nó, nàng và Phác Thái Anh quả nhiên không chung sống cùng một thế giới, hoàn toàn không hiểu rõ trong não Phác Thái Anh có chứa cái gì.

"Sau đó thì sao......"

"Mình không nhận điện thoại của nàng, nhưng nàng sau đó lại...... cũng không liên hệ với mình......"

Nói cho cùng, thời điểm không liên hệ, Phác Thái Anh có chút mất mát.

Kim Trân Ni cảm thấy chuyện này vẫn không có chút khoa học, luôn cảm thấy Phác Thái Anh nói ít đi một chút hoặc là lừa mình...... Nàng lại đau đầu mà suy nghĩ, nếu là không xác định quan hệ sao có thể tiếp thu được việc hôn môi? Hoặc là bản thân Phác Thái Anh rất thích người này, hoặc là người này rất đặc biệt. Nhưng mặc kệ thế nào, khẳng định Phác Thái Anh đã quen biết người này một khoảng thời gian dài, nếu không thì người đó căn bản cũng không có cơ hội tiếp cận Phác Thái Anh.

"Người kia là ai, mình có quen sao?"

Hỏi đến chuyện này, Phác Thái Anh khẩn trương lên, nói dối phủ nhận:

"Cậu...... Cậu không quen biết......"

Tốt, nghe ngữ khí trả lời kiểu này khẳng định là mình cũng có quen biết, Kim Trân Ni bắt đầu tìm tòi một ít dấu vết để lại......

Mười lăm giây sau.

"Cậu nói người kia, là Lạp Lệ Sa?"

Chỉ cần đem Lạp Lệ Sa đối chiếu lại, tất cả liền rất hợp lý. Phác Thái Anh nàng có rối rắm là có lý do, chỉ là, nàng ngượng ngùng đem cái này lý do nói ra.

Bị Kim Trân Ni chỉ một lần là đoán trúng, chẳng lẽ giữa mình và Lạp Lệ Sa ...... rõ ràng đến như vậy đi? Phác Thái Anh không nói, không nói lời nào chính là cam chịu.

Kim Trân Ni cũng trầm mặc, lần trước ở trước mặt Phác Thái Anh trêu ghẹo nàng, hỏi Lạp Lệ Sa có phải hay không thích nàng, mặt nàng đỏ...... Còn có lần trước cái người mang nàng đến quán cơm Tây dành cho tình nhân kia hiện tại không cần nghĩ cũng biết là Lạp Lệ Sa. Cũng không thể cứ trầm mặc mãi như vậy.

"Là chị ấy......"

Phác Thái Anh ngồi xếp bằng ở trên giường, cúi thấp đầu:

"Đúng không, cậu cũng cảm thấy như vậy không tốt......"

Nghe được ngữ khí khi nói chuyện của nàng, Kim Trân Ni liền cảm thấy tình huống không tốt lắm:

"Thái Anh...... Cậu thích cô ấy sao?"

Cái loại cảm giác này...... Là thích sao? Từ khi trở về đến giờ, Phác Thái Anh cũng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Vẫn là không trả lời, lại một lần nữa cam chịu.

Kim Trân Ni cùng Lạp Lệ Sa có gặp qua một lần, nàng không hiểu biết nhiều về Lạp Lệ Sa. Nhưng buổi tối ngày hôm đó cùng ăn cơm, nhìn ra được Lạp Lệ Sa đối Phác Thái Anh có ý tứ. Nhưng nếu Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú là cùng loại người, nàng tuyệt đối không muốn để cho Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở bên nhau.

Nhưng hiện tại vấn đề là, Phác Thái Anh hẳn là đã thích Lạp Lệ Sa.

Kim Trân Ni dang hai tay hai chân như hình chữ X nằm ở trên giường, này có thể là vấn đề tình cảm khó giải quyết nhất trong năm.

"...... Cậu phân biệt được đây là cảm động hay là thích sao?"

Kim Trân Ni tương đối lo lắng đến vấn đề này của Phác Thái Anh, nàng đặc biệt dễ dàng hiểu cảm động thành thích. Bởi vì không am hiểu, ngại ngùng cự tuyệt người khác, rất nhiều chuyện dễ dàng bị người điều khiển, vĩnh viễn luôn ở trạng thái bị động. Lúc trước nàng cũng rối rắm vấn đề của Trình Tân, cũng giống như thế này. Nếu chính nàng cũng không ý thức được vấn đề này, dù là bạn thân đi nữa cũng lực bất tòng tâm không thể làm gì được.

"Nếu cậu xác định bản thân là thích chị ấy, vậy thì ở bên nhau đi. Nếu cậu không xác định được, hoặc là phân không rõ là cảm động hay là thích, vậy thì tạm thời không cần tiếp xúc với chị ấy......"

Chuyện này Kim Trân Ni cũng đắn đo không biết làm sao cho đúng, nhưng cũng đã thật sự nghiêm túc mà đưa ra lời đề nghị:

"Nếu qua một khoảng thời gian nữa, cậu còn rối rắm, mình cảm thấy cậu có thể tìm Lạp Lệ Sa mà nói chuyện."

Nếu Phác Thái Anh thật sự là thích, Kim Trân Ni nàng còn có thể đánh gãy đôi uyên ương sao......

Kim Trân Ni vẫn luôn cảm thấy trong tình cảm quá mức thận trọng cũng không tốt. Chẳng lẽ gặp gỡ một người là có thể cùng người đó đi hết cả cuộc đời? Nếu vận may tốt như vậy thì tại sao trước nay mua xổ số cũng không trúng dù chỉ một lần. Lại nói, những người trẻ tuổi có mấy ai không gặp qua những tên cặn bã, vẫn còn có thời điểm vui vẻ ở bên nhau là được.

Cũng bởi vì Kim Trân Ni luôn ôm loại suy nghĩ này, trong mắt người khác nàng cũng là người xứng với danh xưng "cặn bã".

"Thế nhưng mình cùng với Lạp Lệ Sa...... Chúng ta như vậy thật sự thích hợp sao?"

Qua sau một lúc lâu, Phác Thái Anh mới tiếp tục hỏi Kim Trân Ni.

Tuy nói là nói thế nhưng Kim Trân Ni biết đại khái trong lòng Phác Thái Anh nhất định đã có đáp án, lúc này chỉ cần có người thúc đẩy đi một phen, Kim Trân Ni lại nghĩ tới sự tình lần trước:

"Cậu không phải có thể tiếp thu mình cùng Kim Trí Tú ở bên nhau sao? Sao đến chuyện bản thân cậu lại nghĩ như thế này......"

"Trân Ni......"

"Thái Anh, thích liền chấp nhận, không thích liền từ chối, không cần phải tự tạo ra cho bản thân thêm áp lực. Dù sao thì mình cũng đều ủng hộ cậu...... Lại nói hiện tại đã là thời đại nào, cậu không cần phải rối rắm chuyện này a."

Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú lúc đầu không có quen nhau, sau đó quan niệm này đã chuyển biến 360 độ, chỉ là các nàng còn không biết.

"Ừm."

Theo như lời Kim Trân Ni nói, Phác Thái Anh vẫn cảm thấy bản thân cần một chút thời gian. Chỉ là, Lạp Lệ Sa như vậy... có thể tính là thổ lộ sao? Nói cho cùng các nàng cái gì cũng chưa nói... Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú cũng đã hôn môi qua, Phác Thái Anh cũng không phát hiện hai người các nàng ở bên nhau......

Phác Thái Anh lại rối rắm hơn, cuối cùng nghĩ thầm, nếu Lạp Lệ Sa lại gọi điện cho nàng thì liền nhận......

Sau đó, đã ba ngày Lạp Lệ Sa không có liên hệ với nàng, cũng đã ba ngày nàng không thấy được thân ảnh của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cứ như là bốc hơi ở công ty.

Phác Thái Anh dại ra mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Ngày thứ ba, trong đầu nàng chỉ toàn nghĩ về Lạp Lệ Sa, đuổi mãi cũng không đi. Giống như sau khi từng tầng ái muội của cửa sổ giấy bị đâm thủng, trước kia nàng không có những cái ý tưởng đó bây giờ liền giống như con mãnh thú và dòng nước lũ, toàn bộ đánh ập đến.

Nàng suy nghĩ về Lạp Lệ Sa, hơn nữa lại mang những tình cảm trước đây không dám có.

"Lệ Sa, đừng như vậy...... Không thể như vậy......"

"Vì cái gì không thể?"

Phác Thái Anh nhớ tới ánh mắt của nàng khi nói những lời này, tuy rằng chỉ liếc qua một cái, nhưng lại khắc sâu vào trong tim, bởi vì nàng cảm nhận được...... Lạp Lệ Sa là nghiêm túc.

Nhưng nếu chị ấy là nghiêm túc...... Phác Thái Anh nhìn di động của mình, vì cái gì chị ấy không liên hệ mình, thật giống như mọi thứ đều không có phát sinh.

Ngây ngốc cả ngày, làm cho công việc trên tay kéo dài tới tan tầm còn tồn lại một đống lớn, Phác Thái Anh chui đầu vào đống văn kiện, tăng ca.

Cho nên, muốn mình chủ động liên hệ với Lạp Lệ Sa sao?

Ánh mắt Phác Thái Anh vô thần, ngón tay ở trên bàn phím gõ, chờ khi kịp phản ứng lại thì, văn bản đã chứa đầy dãy ký tự vô nghĩa, sau đó nàng lại ngây ngốc đem từng chữ từng chữ một mà xóa nó đi.

"Thái Anh......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro