Chương 33
"Lạp Lệ Sa? Lạp Lệ Sa......"
Phác Thái Anh ôm cô, tận lực thấp giọng gọi tên cô, nhưng đối phương không có một chút phản ứng. Lạp Lệ Sa hẳn là ngất đi rồi.
"Chị!"
Lạp Trạch thấy thế chạy như bay tới, sau đó đem cánh tay Lạp Lệ Sa vòng qua vai mình, đem cả thân người bế lên, đi đến thang máy xuống lầu.
Phác Thái Anh đứng tại chỗ sững sờ một hồi lâu, sau đó lại nhìn bóng dáng Lạp Trạch ôm Lạp Lệ Sa rời đi, nghĩ chắc là hẳn là đưa đến bệnh viện. Bất quá, tại sao Lạp Lệ Sa lại đột nhiên ngất xỉu? Phác Thái Anh cũng muốn qua đi nhìn xem, nhưng hiện tại đang là giờ làm việc.
Cả buổi chiều đều không có tâm trạng làm việc, chung quy vẫn là lo lắng cho Lạp Lệ Sa. Nhìn thời gian, rất nhanh sẽ tan tầm, gọi điện thoại cho Lạp Lệ Sa nhưng không có ai trả lời, chẳng lẽ còn hôn mê chưa tỉnh lại sao?
"Tụt huyết áp, mệt nhọc quá độ, trong khoảng thời gian này nhất định phải chú ý nghỉ ngơi."
"Đứa nhỏ này......"
Mấy ngày nay Dương San quả thực đã muốn đau tim. Mới có vài ngày, trong nhà liền có hai người vào bệnh viện. Nhìn Lạp Lệ Sa mặt đầy tiều tụy mà nằm ở trên giường bệnh, hai người này luôn làm nàng lo lắng, đau lòng muốn chết.
Ong — ong — ong —
Điện thoại của Lạp Lệ Sa nãy giờ vẫn luôn rung lên, Lạp Trạch thấy liền cầm điện thoại lên. Quả nhiên là có người gọi điện tới, chẳng qua màn hình di động chỉ ghi một chữ cái: "-R-?"
Ở phương diện khác Lạp Trạch có thể không thông minh lắm nhưng đối với phương diện này đặc biệt mẫn cảm. Hắn nhìn Lạp Lệ Sa nằm trên giường, lại nhìn di động, sau đó suy đoán thử nhận điện thoại:
"Alô?"
Giọng của con trai? Phản ứng đầu tiên của Phác Thái Anh là nhìn lại số điện thoại của đối phương, là Lạp Lệ Sa:
"Ngài là......"
"Tôi là Lạp Trạch..."
Lạp Trạch nói lúc vẫn cảm thấy nên thay đổi cách xưng hô tương đối thích hợp:
"Em trai của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh......"
"Ừm, Lạp tổng......"
Phác Thái Anh có ấn tượng đối với Lạp Trạch bởi vì thời điểm ngày đầu tiên nhậm chức, mấy cô gái ở Bộ phận thị trường đều thảo luận về giá trị nhan của cậu ta. Ngày thường ở công ty cũng gặp qua rất nhiều lần, hơn nữa buổi chiều cũng là nhìn thấy chính cậu ta đưa Lạp Lệ Sa đi bệnh viện.
Gọi nàng là Phác Thái Anh quả nhiên liền đúng, Lạp Trạch cảm thấy bội phục chỉ số thông minh cùng EQ của bản thân. Hắn hiểu rất rõ chị mình, các số điện thoại bình thường đều ghi chú tên đầy đủ, còn đối với những chữ cái giống như vậy, vừa thấy liền hiểu đây là ký hiệu có hàm ý đặc biệt, quá dễ đoán.
"Ai vậy?" Dương San thuận miệng hỏi một câu.
Lạp Trạch xoay đầu nói nhỏ với Dương San :
"......Cô gái kia."
Không hổ là mẹ con, ngay lập tức liền ăn ý mà hiểu được, cô gái kia là chỉ Phác Thái Anh, Dương San chỉ di động:
"...... Mở loa ngoài cho mẹ nghe một chút."
"Lạp...... Lạp tổng hôm nay có sao không ạ?"
Phác Thái Anh vốn dĩ định gọi trực tiếp là Lạp Lệ Sa, nhưng lại đem lời đang nói nuốt trở lại. Ở trước mặt Lạp Lệ Sa trực tiếp gọi tên thì cũng không sao, ở những trước mặt người khác quả thật là có chút không lễ phép:
"Buổi chiều thấy Lạp tổng... ngất xỉu, chị ấy hiện tại không có việc gì chứ?"
Dương San nghe được liền đặc biệt nghiêm túc, trong miệng còn nói khẽ nói thầm với Lạp Trạch:
"Giọng của đứa trẻ này thật dễ nghe."
"Đã đưa đi bệnh viện......"
Lạp Trạch không nói cụ thể tình huống của Lạp Lệ Sa, trực tiếp nói cho Phác Thái Anh biết địa chỉ bệnh viện và số phòng Lạp Lệ Sa đang nằm.
Dương San đối với Lạp Trạch dựng ngón tay cái lên, ám chỉ hắn đã làm được chuyện tốt:
"Con nói nàng sẽ đến sao?"
"Con đây cũng không biết......"
Lạp Trạch lại đem điện thoại để lại trong túi Lạp Lệ Sa.
Nhớ kỹ địa chỉ, việc đầu tiên Phác Thái Anh nghĩ đến là muốn tới đó, bệnh viện kia chỉ cách công ty đại khái chỉ có hai, ba km. Phác Thái Anh đón xe tới, thời điểm tan tầm lượng xe đổ ra đường rất nhiều khiến cho giao thông bị tắc nghẽn, chỉ có thể xuống xe tự đi bộ.
Tuy rằng đây là cuối hè, nhiệt độ không tính quá cao nhưng vội vội vàng vàng đi như vậy cũng sẽ cảm thấy nóng, thời điểm Phác Thái Anh đến bệnh viện trời mới chạng vạng tối, dựa theo số phòng mà Lạp Trạch đã nói để tìm, nơi này là khu vực phòng bệnh một người, đặc biệt an tĩnh, điều kiện so với các phòng bệnh khác cũng tốt hơn rất nhiều.
Phác Thái Anh gõ cửa, không ai trả lời, sau đó thông qua cửa kính nhìn vào bên trong thì thấy chỉ có một người đang nằm trên giường, hẳn là Lạp Lệ Sa, nhưng trừ bỏ Lạp Lệ Sa trong phòng cũng không có ai khác. Kỳ quái, sao không có ai chăm sóc cô? Phác Thái Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, trực tiếp đi vào.
Lạp Lệ Sa ngủ rồi, nhưng vẫn đang truyền dịch, tí tách nhỏ xuống cũng đã được hơn nửa bình. Phác Thái Anh rón ra rón rén sợ đánh thức Lạp Lệ Sa, đem hoa quả mới vừa mua nhẹ nhàng đặt một bên trên bàn, sau đó ngồi bên cạnh giường bệnh chờ, một chút tiếng động cũng không dám tạo ra.
"Mẹ, con nói người muốn thấy người ta thì trực tiếp đi vào chào hỏi không phải được rồi sao."
Thấy Dương San ở ngoài phòng bệnh nhìn lén, Lạp Trạch vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Con thì biết cái gì, nếu mẹ trực tiếp đi vào, các nàng ở cạnh nhau khẳng định đều không được tự nhiên... Vậy làm sao biết được nàng đối xử với con gái của mẹ có tốt hay không?"
Lạp Trạch không kiên nhẫn chờ đợi, chị hắn đang ngủ say làm sao lập tức tỉnh lại được:
"Mẹ, con ra ngoài tản bộ một chút, khi nào chị tỉnh lại nhớ báo cho con."
"Tiếc cho bình thường chị con đối với con tốt như vậy, giờ có một chút việc đều không dựa vào được."
"Bạn gái của chị cũng đã tới, chúng ta ở lại làm bóng đèn a, chị sẽ giận chúng ta nha."
Dương San nghĩ cũng phải, cũng không cần ở bên ngoài canh chừng:
"Cũng đúng, chờ lát nữa lại đến."
Buổi tối lúc 7 giờ rưỡi, có nhân viên y tế lại đây đưa đồ ăn. Lúc này mới làm Lạp Lệ Sa tỉnh dậy. Cô mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy lại là Phác Thái Anh, thanh âm có chút lười biếng:
"Thái Anh, sao em lại ở đây......"
Hình như là Lạp Trạch đem mình đưa đến bệnh viện.
Phác Thái Anh chờ đến ngủ gục mất, nghe được giọng Lạp Lệ Sa lập tức thanh tỉnh lại:
"Buổi chiều thấy chị ngất xỉu... Lạp tổng nói cho em biết chị ở bên này."
Liền đoán được là Lạp Trạch, Lạp Lệ Sa dùng tay nâng thân thể ngồi dậy, ôn nhu nói:
"Em đã đến rồi như thế nào cũng không gọi chị?"
Bất quá hỏi cũng bằng thừa, nếu Phác Thái Anh đánh thức cô dậy thì như vậy không phải là Phác Thái Anh, loại chi tiết nhỏ nhặt này thường khiến cho lòng người ấm áp. Lạp Lệ Sa cũng bị hành động thân thiết của nàng làm cho cảm động mất rồi.
"Chắc em chưa ăn gì, lại đây cùng chị ăn một chút...... Em có nhìn thấy Lạp Trạch không?"
"Không có, thời điểm em tới cũng chỉ có một mình chị ở trong phòng bệnh, làm sao vậy?"
"Không có việc gì, đến uống cháo."
Bữa tối được đưa đến là phần của hai người, rõ ràng là Lạp Trạch trước đó đã an bài tốt. Thằng nhóc này, thật biết lo nghĩ.
Cháo có hơi ít, nhưng so với mình nấu uống ngon hơn. Phác Thái Anh yên lặng húp hai ngụm, vẫn là nhịn không được. Nàng rất muốn quan tâm đến Lạp Lệ Sa nhưng lại sợ mình quấy nhiễu, làm phiền đến chị ấy:
" Lệ Sa, chị đừng làm quá sức. Buổi chiều...buổi chiều thực sự dọa người."
Phác Thái Anh hiện tại nhớ lại nghĩ vẫn còn sợ, còn may là Lạp Lệ Sa ngất trong lúc đang đi trên đất bằng, lỡ như đang lái xe hoặc xuống cầu thang thì sao? Thế thì không chỉ đơn giản là té xỉu như vậy.
"Chị đáp ứng em, về sau sẽ không như vậy."
Vì cái gì lại là đáp ứng mình, thân thể của mình không phải của người khác, giống như là phải hoàn thành nhiệm vụ, Phác Thái Anh nghĩ thầm. Lạp Lệ Sa chắc chắn không biết tự quan tâm đến sinh hoạt của bản thân, nếu không cuồng công tác cũng sẽ không thành ra như vậy, tụt huyết áp đến đứng không được còn muốn đi làm, một chút cũng không ý thức được thân thể đang khó chịu sao.
"Em đi rửa chút hoa quả."
Khi Phác Thái Anh rửa hoa quả xong trở lại phòng bệnh, Lạp Lệ Sa đã ngồi ở trên sô pha xem tư liệu, vừa nhìn là thấy đang nghiên cứu tư liệu công tác, quan trọng nhất là một tay vẫn còn đang còn truyền dịch:
"Chị xuống đây làm gì?"
"Ngủ lâu lắm rồi nên ngồi một lát."
Lạp Lệ Sa vẫn đang cúi đầu nhìn tư liệu trong tay.
Bất quá chỉ mới ngủ hai ba tiếng đồng hồ. Phác Thái Anh ngồi xuống bên cạnh cô, liếc mắt một cái, hình như là tư liệu có liên quan đến hạng mục lần này. Trước đây Phác Thái Anh cũng có hiểu biết một chút:
"Hay là nghỉ ngơi trước ngày mai hãy xem......"
"Không có việc gì, không mệt."
Phác Thái Anh cũng không có cách nào lay chuyển. Yên lặng cầm lấy dao gọt hoa quả mà gọt táo, Phác Thái Anh cũng có thể coi như không biết gì về vấn đề sinh hoạt, đặc biệt là việc gọt hoa quả này, hoàn toàn không hiểu biết, gọt vỏ quả táo cũng có thể đem một nửa thịt quả gọt đi.
Nàng tập trung tinh thần mà gọt vỏ, Lạp Lệ Sa thấy thế khóe miệng cong lên bất động thanh sắc nhìn nàng, một chút liền nhịn không được mà cười ra thành tiếng. Chủ yếu là Phác Thái Anh gọt với vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng trong tay chỉ còn dư lại cái lõi không sai biệt lắm.
"Chị cười cái gì?" Phác Thái Anh khó hiểu mà nhìn cô.
Thấy nàng nhìn mình với bộ dạng mờ mịt, Lạp Lệ Sa càng muốn cười, vừa cười vừa lắc đầu:
"Không có gì... Hay là chị ăn chuối đi."
Nghĩ thầm, lột vỏ chuối chuyện này chắc Phác Thái Anh cũng biết đi...
Lúc này Phác Thái Anh xem như đã hiểu Lạp Lệ Sa đang cười cái gì. Chắc hẳn là ghét bỏ tay nghề gọt vỏ hoa quả của mình, nhíu mày bất đắc dĩ mà cười, miệng còn quả quyết:
"Tuy có xấu xí một chút thế nhưng là ngọt a ~"
Phác Thái Anh hết lần này đến lần khác cùng quả táo giằng co......
Lạp Lệ Sa ở bên cạnh liền nhìn chằm chằm cách nàng gọt vỏ, đặc biệt sợ nàng cắt trúng tay, thỉnh thoảng còn nhắc nhở một chút:
"Cẩn thận ...... Em chậm một chút......"
Phác Thái Anh cũng cảm thấy bản thân không nên mua cái này mới đúng. Sớm biết thì đã mua trái cây cắt sẵn, một quả táo lớn đã bị nàng cắt thành bốn năm miếng kỳ lạ, nàng dùng tăm nhỏ ghim một miếng đưa đến trước mặt Lạp Lệ Sa:
"Chị nếm thử ~"
Nhìn Lạp Lệ Sa một tay cầm tư liệu, một tay truyền dịch, Phác Thái Anh dứt khoát đưa đến miệng cô, sau đó hỏi:
"Ngọt không?"
"Ngọt......"
Lạp Lệ Sa trong miệng chậm rãi nhai miếng táo, đôi mắt lại không chớp nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, làm cho nội tâm Phác Thái Anh bắt đầu phong phú lên, rất nhanh chóng ngượng ngùng, phải nói là đã xấu hổ. Nếu nhớ không lầm, đã nhiều lần, Lạp Lệ Sa đều nhìn nàng giống như vậy.
Bị người nhìn chằm chằm quá lâu liền sinh ra cảm giác không được tự nhiên, Phác Thái Anh cảm thấy hẳn là bản thân không ngừng có cảm giác này. Nàng dùng tăm nhỏ ghim thêm một miếng táo, đút cho Lạp Lệ Sa, sau đó cúi đầu nhìn dĩa đựng trái cây
"Vậy ăn nhiều một chút."
"Em cũng ăn đi."
"Em no rồi."
Phác Thái Anh vẫn là miệng nói một đường suy nghĩ một nẻo, sợ rằng bao nhiêu đây táo, một mình Lạp Lệ Sa ăn không đủ, quan trọng là nàng không muốn gọt vỏ trái cây nữa. Quả nhiên bản thân vẫn là không hiểu biết loại chuyện này.
Lạp Lệ Sa cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, kìm nén ý cười nhẹ giọng nói:
"Lại mạnh miệng."
"Rất thân thiết."
Nhìn qua cửa kính, Dương San mơ hồ nhìn thấy hai người ngồi ở trên sô pha. Lạp Lệ Sa vội vàng công tác, Phác Thái Anh liền ở một bên đút hoa quả cho cô:
"Rất ra dáng a ~"
"Con đã nói ánh mắt của chị sẽ không kém đâu, mẹ thật là phí công lo lắng."
Dương San quay đầu mắng Lạp Trạch một câu:
"Đúng vậy, mẹ tương đối lo lắng ánh mắt của con."
"Thái Anh –"
" Sao ạ?"
"Lại đây, chị có chuyện cần nói với em......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro