Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

"Em vẫn chưa no, còn muốn ăn......"

"Em muốn ăn cái gì?"

Lạp Lệ Sa không phải dạng người thích ăn, nếu là ở thành phố L, khẳng định liền trực tiếp đi quán "Cửu Hào", không cần giống như bây giờ phải đi khắp đường cái mà tìm, bất quá hỏi Phác Thái Anh cũng không có tác dụng gì, em ấy ngày thường chỉ biết nói "tùy tiện, đều nghe lời chị......"

"Hoặc là ăn ở quán kia đi."

Phác Thái Anh sau một hồi quyết đoán, chỉ ra ngoài cửa xe một quán mì nhỏ nhìn trông có vẻ sạch sẽ, nàng nghĩ Lạp Lệ Sa đến bây giờ còn chưa có gì trong bụng, khẳng định là rất đói, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng nhất là cần lót dạ trước.

"Được." - Lạp Lệ Sa cả ngày chưa ăn cái gì quả thật có chút đói bụng.

Vì thế hai người xuống xe đi đến quán ăn, nói dối quả báo rất nặng, khi một tô mì thịt được bày ra trước mặt, Phác Thái Anh sợ hãi. Nhưng thật ra Lạp Lệ Sa ăn rất ngon, không hề có phong thái của Đại lão bản, cũng khó trách có thể lừa được mình lâu như vậy. Phác Thái Anh cầm lấy đôi đũa tách ra, cũng không đưa vào trong miệng, dạ dày nàng không lớn, vừa mới ăn một chút món bánh ngọt liền no đến không sai biệt lắm, chẳng qua cùng Lạp Lệ Sa ăn cơm, chính mình cũng không thể ngồi ở một bên nhìn cô ăn, rất xấu hổ.

Phác Thái Anh cúi thấp đầu, lại giương mắt lên lặng lẽ nhìn bộ dạng ăn mì của Lạp Lệ Sa, nữ thần ăn cái gì cũng đẹp như vậy? Trước kia mỗi ngày Phác Kiệt đều ở trước mặt mình gọi Lạp Lệ Sa là nữ thần, Phác Thái Anh cảm thấy hắn quá tùy tiện, mà hiện tại, Phác Thái Anh tán thành quan điểm của Phác Kiệt, em trai mình nói không sai chút nào.

Đặc biệt là hôm nay, nàng nhìn thấy một mặt khác của Lạp Lệ Sa, thân phận bất đồng, hoàn cảnh bất đồng, khí chất bất đồng, chị ấy cũng đều biểu hiện rất tự nhiên, điều này khiến cho Phác Thái Anh càng thêm hâm mộ, càng thêm bội phục cô...... Thích cô. Có lẽ Lạp Lệ Sa không nên xuất hiện ở trong thế giới của mình, nhưng cô đã xuất hiện, có thể quen biết cô, Phác Thái Anh cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc trong cuộc đời mình.

Đang miên man suy nghĩ, Phác Thái Anh cũng chưa chú ý tới những sợi mì trong tô của mình đã ngày càng trương lên nhiều.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, vừa vặn, không cẩn thận bắt được đôi mắt nhỏ đang chuẩn bị trốn tránh của Phác Thái Anh, nhìn trong tô nàng một ngụm mì cũng chưa vơi đi, liền cười hỏi:

"Như thế nào lại không ăn ?"

"Ách...... Ăn......"

Phác Thái Anh gắp vài sợi mì đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, mà lúc này Lạp Lệ Sa đã ăn được hơn nửa tô mì thịt rồi.

"Nếu ăn không vô, cũng đừng miễn cưỡng."

Phác Thái Anh còn cố ăn, Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái liền đem nàng nhìn thấu:

"Buổi tối ăn nhiều không tốt, đừng ăn, khó chịu."

"Dạ......"

"Cho em mạnh miệng." - Lạp Lệ Sa giận nàng.

Mỗi lần khi cô nói như vậy với mình, Phác Thái Anh đều có loại cảm giác thỏa mãn lạ lùng, tuy rằng ngoài miệng sẽ không nói ra, nhưng trong lòng liền vui vẻ giống như được ăn kẹo, chẳng lẽ chính mình vẫn luôn có khuynh hướng thích bị ngược đãi?

Sau khi Lạp Lệ Sa nói xong bốn chữ này, lại dùng cái muỗng nhỏ húp nước mì, nước mì không thể nói là quá ngon, nhưng lại hợp với khẩu vị của cô, một loại bình đạm ấm áp. Đối với việc kinh doanh cô cũng không ham thích, cô không muốn cả ngày cùng đám người bụng phệ giao tiếp, cũng không muốn mỗi ngày đều phải tính kế lừa gạt người, không phải là không am hiểu mà là không thích. Sau khi trở lại thành phố S, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, cũng còn tốt khi có Phác Thái Anh ở bên cạnh cô, ít nhất ở trước mặt Phác Thái Anh, chính bản thân không cần cố tình ngụy trang, thời điểm ở chung với em ấy, mọi thứ đều trở nên đơn giản, rất ít người có bản lĩnh khiến cô có cảm giác như vậy.

Quán ăn này cũng quá keo kiệt đi, Phác Thái Anh nhàm chán, đếm số thịt trong tô, chỉ có bốn miếng mỏng, làm ăn như vậy không sợ quán phải đóng cửa sao? Nhìn thịt trong tô của Lạp Lệ Sa đều ăn đến gần hết, Phác Thái Anh liền đem thịt của mình gắp thêm cho cô...... Trước kia cùng Kim Trân Ni đi ăn mì, Kim Trân Ni luôn đoạt thịt trong tô nàng, sau này Phác Thái Anh thông suốt, tô mì vừa đem lên thì bản thân đã ăn hết thịt trước, khiến Kim Trân Ni gương mắt nhìn, nhớ tới một màn như vậy, Phác Thái Anh nở nụ cười.

Phác Thái Anh gắp hai miếng thịt, chuẩn bị đưa vào trong tô của Lạp Lệ Sa, thời điểm đưa đến một nửa tay Phác Thái Anh đột nhiên ngừng, bởi vì Lạp Lệ Sa đang nhìn nàng, nàng cùng Kim Trân Ni thường xuyên gắp đồ ăn cho nhau, nhưng là trừ bỏ Kim Trân Ni ra thì Phác Thái Anh còn chưa có đối với người khác làm những chuyện giống vậy, Lạp Lệ Sa nhìn mình, có phải là không thích không? Bạn học Phác bất kỳ lúc nào vẫn luôn duy trì cuộc sống nội tâm tương đối phong phú.

Phác Thái Anh lại lâm vào rối rắm, dù gì cũng đã đưa ra rồi không thể rút về được, đặt trong tô của cô cũng cảm thấy không thích hợp, trực tiếp cứng lại giống như bị mắc kẹt.

Lạp Lệ Sa trực tiếp nghiêng đầu tới, mở miệng ăn hai miếng thịt Phác Thái Anh đưa lại, thấy Phác Thái Anh ngốc nghếch phản ứng chậm, còn hỏi:

"Không phải đút cho chị ăn?"

"......Vâng !"

Quả nhiên là chính mình nghĩ quá nhiều, Lạp Lệ Sa ở chung tốt như vậy, sao có thể để ý chuyện này, bất quá lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên Phác Thái Anh "Đút đồ ăn" cho người khác, ngay cả Kim Trân Ni cũng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ này, nàng dứt khoát đem hai miếng còn lại gắp cùng nhau đút cho Lạp Lệ Sa, nghịch ngợm mà cười:

"Còn nữa ~"

Vốn dĩ đã ăn hơn phân nửa chén mì, bụng cũng đã no đến không sai biệt lắm, nhưng hiếm hoi lắm mới có chuyện đầu gỗ này chủ động một lần, Lạp Lệ Sa vẫn cười ăn tiếp hai miếng thịt em ấy đưa tới:

"Ăn thật ngon."

Sau khi ăn tối, đi tản bộ một chút để tiêu hóa thức ăn.

Lạp Lệ Sa: "Cuối tuần muốn đi chỗ nào chơi?"

Phác Thái Anh: "Cuối tuần đừng đi chơi."

Hai thanh âm đè lên nhau như một bản hợp tấu.

Lạp Lệ Sa mới vừa đến công ty nhất định còn rất nhiều công việc cần xử lý, Phác Thái Anh thấy cô hôm nay vội thành như vậy cũng biết, chị ấy mệt như thế còn muốn cuối tuần cùng mình đi chơi, như vậy thật không tốt.

Bước chân Lạp Lệ Sa đột nhiên chậm lại, cô nhớ tới buổi tối Phác Thái Anh cùng với nam nhân kia ăn cơm:

"Cuối tuần hẹn hò sao?"

"Không phải...... Chị vừa về có phải còn mệt không?"

Lạp Lệ Sa cười thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên đây mới là đầu gỗ mà mình quen biết, có chuyện gì cũng theo thói quen mà suy nghĩ cho người khác trước, cô tự nhiên tiến lên nắm lấy cánh tay Phác Thái Anh, lắc lắc:

"Đương nhiên mệt, cho nên ngày mai cùng chị đi thả lỏng một chút."

"Được! Chị muốn đi đâu em đều đi cùng chị."

Phác Thái Anh đồng ý ngay, cách thức nắm tay dắt đi, xem ra Lạp Lệ Sa đã nắm giữ đến quen thuộc:

"9 giờ sáng mai, chị tới đón em."

Kỳ thật, Phác Thái Anh rất muốn cùng Lạp Lệ Sa ở bên nhau vào cuối tuần, nếu không tối hôm qua nhìn thấy Lạp Lệ Sa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình cũng sẽ không vui vẻ như vậy.

Tắm rửa xong, Phác Thái Anh dựa trên giường lật sách, mấy ngày nay đồng hồ sinh học của nàng đã phục hồi lại, có thể làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, nhìn di động, còn chưa đến 11 giờ, lúc này mới phát hiện, đã lâu nàng không có gửi tin nhắn liên hệ với L.M, lần cuối cùng gửi tính đến nay đã là một tháng.

Trở mình, Phác Thái Anh cầm di động ghé vào trên giường, ngón tay ở trên bàn phím gõ xuống, soạn tin nhắn. Theo thường lệ, nàng chưa bao giờ đề cập cùng L.M những sự tình không thoải mái, cho nên việc bị đổi công tác, rời bỏ thành phố L, từ chức một loạt chuyện đã trải qua, đều bỏ bớt đi, chỉ nói chính mình đã đến thành thị mới sinh sống, sau đó ở nơi thành thị xa lạ gặp gỡ bạn bè cũ, nguyên lai bạn cũ lại là chủ của mình, cảm giác giống như là đang nằm mơ.

Phác Thái Anh nói xong những chuyện này, lại suy nghĩ, vì cái gì những chuyện đã trải qua này cảm giác giống như một quyển sách? Nàng vẫn luôn cảm thấy sinh hoạt của mình thật nhạt nhẽo nhàm chán, kỳ thật nếu cẩn thận nghĩ kĩ lại, vẫn có rất nhiều kinh hỉ cùng cảm động.

Đương nhiên, sau này khi Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa kỳ thực là L.M, nàng liền không nghĩ cuộc sống của mình bình ổn trôi qua, một khắc ấy nàng cảm thấy sinh hoạt của mình là "Truyền kỳ", phỏng chừng việc cùng với Lạp Lệ Sa ngẫu nhiên gặp gỡ, đã tốn hết may mắn cả đời của nàng, nhưng hết thảy mọi thứ đều rất đáng giá .

Trong thư phòng, Lạp Lệ Sa khép máy tính xuống, xoa mũi nâng cao tinh thần, mấy ngày nay cô liên tục ngủ không đủ năm tiếng, thật sự có chút chịu đựng không nổi.

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên.

"...... Đồ ngốc này."

Lạp Lệ Sa vừa nhìn email vừa cười, Phác Thái Anh còn hứng thú bừng bừng mà ở trong email miêu tả cảnh tượng đêm đó cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, lại nói đến ngoài ý muốn nhìn thấy cô mở cuộc họp mà miêu tả đến kịch tính, Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng không đi làm nhà văn thật là đáng tiếc, về sau nhất định phải cùng nàng nói một chút về thiên phú ở phương diện này mới được.

Luôn là như vậy, chưa bao giờ kể về những sự tình khổ sở, Lạp Lệ Sa nhìn lại những tin nhắn mà các nàng đã gửi, mấy năm nay, nàng đều dùng phương thức này để cổ vũ chính mình, rõ ràng bản thân cũng không phải là người kiên cường, lại muốn ngụy trang thành một bộ dạng cực kì mạnh mẽ đến mức không chê vào đâu được.

Xem xong email, Lạp Lệ Sa lấy thân phận L.M, gửi lại cho Phác Thái Anh một câu, sau đó liền đem điện thoại đặt ở một bên, chờ Phác Thái Anh đáp lại.

Phác Thái Anh lúc này vừa mới chuẩn bị ngủ, nàng căn bản không nghĩ tới L.M hôm nay sẽ trả lời nhanh như vậy, nghe được thông báo có tin nhắn, nàng một bên nói một bên cầm lấy di động ở đầu giường.

"Nhanh như vậy đã trả lời......"

— nhìn thấy được chuyện em đã trải qua giống như vì em mà vui vẻ. Bạn của em có phải thích em hay không?

Phác Thái Anh nhìn đến những lời này, trong lòng sửng sốt một chút, tuy rằng nàng không có nói thẳng giới tính của bạn mình, nhưng ở đại từ nhân xưng nàng vẫn luôn dùng she mà không phải he, L.M vì cái gì lại nói như vậy? Nghĩ kĩ lại nước Anh đối với người yêu đồng tính độ tiếp thu hẳn rất cao, cho nên Phác Thái Anh cũng không có ý cường điệu Lạp Lệ Sa là nữ, hơn nữa lần trước Lạp Lệ Sa có nói qua, chị ấy đã có người yêu....

— Sẽ không, chị ấy đã có người yêu. Chúng em chỉ là bạn bè.

Qua mười phút mới nhận được tin nhắn của Phác Thái Anh, khẳng định là vấn đề này làm em ấy khó xử, nhưng Lạp Lệ Sa rất muốn nhìn xem Phác Thái Anh sẽ trả lời như thế nào. Kết quả, vừa mở tin nhắn ra, Lạp Lệ Sa liền chịu thua Phác Thái Anh......

*

Ngày hôm sau, chưa tới 7 giờ Phác Thái Anh đã dậy, mấy ngày nay không có thức đêm, làn da cũng không tệ lắm, trắng nõn sạch sẽ, một bên vừa đánh răng một bên vừa nhìn vào gương trang điểm hai lần. Trang điểm tốt rồi nhưng bất quá mới 8 giờ, nàng quả thật có điểm hưng phấn quá mức.

Nhưng mà đều đã buồn bực lâu rồi, hôm nay vất vả lắm có cơ hội đi ra ngoài chơi còn có thể không hưng phấn sao? Phác Thái Anh cảm thấy mình nên cùng Kim Trân Ni học tập một chút kĩ năng trang điểm, hiện tại tốt xấu gì nàng cũng là một viên chức, nàng luôn cảm thấy tính tình của mình vẫn còn có chút trẻ con, hoàn toàn không có một chút khí chất nào.

Ở trong phòng đi qua trái một chút lại qua phải một chút rốt cuộc cũng tới 9 giờ, Lạp Lệ Sa thực đúng giờ mà gọi điện thoại cho nàng.

"Lệ Sa –"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro