Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30



"Whisky cũng cùng chị về đây, có thời gian đến nhà chị chơi. Nó gần đây rầu rĩ không vui, có khả năng muốn em dỗ dành."

Đương nhiên nhà ở đây không phải là nhà của Lạp Hàn Thăng. Lạp Lệ Sa quen sống một mình, hiện tại vẫn là đang sống ở bên ngoài, chẳng qua ngẫu nhiên sẽ trở về nhìn xem ba mẹ cô. Hơn nữa bệnh của Lạp Hàn Thăng yêu cầu tịnh dưỡng, Dương San cảm thấy Lạp Lệ Sa và Mục Hàm hai người các nàng sống bên ngoài cũng khá tốt. Bởi vì mỗi lần các nàng gặp mặt đều là đối chọi gay gắt làm cho 2 vị ở nhà bất mãn, mấy lần trước còn khiến cho Lạp Hàn Thăng rất nhiều lần cấp hỏa công tâm.

" Dạ! Em cũng nhớ Tiểu Uy......"

Hôm nay là thứ sáu, ánh mặt trời rực rỡ. Phác Thái Anh tới Tổng bộ Runner đi làm lâu như vậy nhưng tâm tình chưa bao giờ tốt được đến thế, ngay cả giữa trưa ăn cơm cũng vui vẻ hơn so với ngày thường.

"Hôm nay có chuyện gì cười đến vui vẻ như vậy?"

Giữa trưa Từ Kế cứ theo thói quen tới tìm Phác Thái Anh cùng đi đến nhà ăn của nhân viên.

"Có sao?"

Đôi đũa trong tay Phác Thái Anh ngừng lại, hoàn toàn không ý thức được bản thân cả ngày hôm nay đều tươi cười.

"Đúng vậy, mấy ngày hôm trước trông cậu giống như không biết cười. Có chuyện gì tốt sao, có thể chia sẻ cùng tôi hay không ?"

"Không có gì."

Phác Thái Anh không muốn cùng hắn nói nhiều, liền trực tiếp trả lời bằng một câu đơn giản:

"Bạn của tôi ngày hôm qua tới, cũng đã lâu chúng tôi không gặp mặt ."

Ăn xong đũa cơm cuối cùng, Từ Kế buông đôi đũa, nói với Phác Thái Anh:

"Thật hâm mộ bạn của cậu nha, cuối tuần từ chối tôi chính là bởi vì hắn sao?"

Phác Thái Anh chỉ cười mà không có giải thích cụ thể.

"Buổi chiều có tiệc chào đón nhân viên mới, chắc là rất thú vị."

Cơm nước xong, Từ Kế cùng Phác Thái Anh sóng vai đi tới Bộ phận thị trường:

"Thái Anh, buổi chiều gặp lại, tôi về văn phòng trước."

"Ừm, buổi chiều gặp lại."

"Không tồi nha bạn học tiểu Phác, mỗi ngày có soái ca cùng nhau đi ăn cơm."

Phác Thái Anh vừa mới tới công ty công tác, đều là nhân viên Bộ phận thị trường thương. Lư Băng liền trêu ghẹo nàng, xong rồi oán giận:

"Em mới đến công ty nửa tháng liền trêu chọc được tiểu thịt tươi, chị đây đã ba năm rồi vẫn còn cô đơn... Mà nghe nói nhan sắc của con trai bộ phận hoạt động cũng không tệ. Hay là Bộ phận thị trường chúng ta cùng bộ phận hoạt động quan hệ hữu nghị một chút? Tiểu Phác, em không phải có quen biết bên kia hay sao, hoạt động này liền giao cho em làm, như thế nào?"

Lư Băng là nhân viên có thâm niên ở Bộ phận thị trường của Runner. Tuy rằng đã ba mươi tuổi nhưng lại có tính cách giống như con nít, ngày thường liền thích cùng với những thiếu nữ bàn về mọi chuyện, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi. Phác Thái Anh vừa đến Runner chính là nhờ Lư Băng giúp nàng quen thuộc với công việc, cho nên ở Bộ phận thị trường Phác Thái Anh quen thân nhất cũng chính là Lư Băng. Nàng là người rất hiền hoà cũng rất hài hước, chỉ là thích đùa giỡn. Phác Thái Anh luôn không thể tiếp thu nổi cho nên Lư Băng ở trong văn phòng tặng cho Phác Thái Anh cái biệt danh, gọi là "Tiểu cán bộ kỳ cựu", hằng ngày ghét bỏ Phác Thái Anh không biết hài hước.

"Chị Lư, chị lại lấy em ra đùa giỡn"

Lư Băng ngồi thẳng mình, biểu tình nghiêm túc:

"Không nói giỡn, Tiểu Phác chị đã nói với em công ty chúng ta tỉ lệ nam nữ chênh lệch thật khiến cho người khác không thể chịu đựng nổi, hiện tại em không nắm chắc cơ hội tốt thì......"

"Lão Lư, sao còn có thời gian nói chuyện phiếm đây? Tạm thời có nhiệm vụ......"

Quản lý bộ phận, chủ nhiệm Đặng đỡ cái trán đi tới, bộ dạng đau đầu:

"Đem số liệu hạng mục tháng 6, 7, 8 sửa sang lại cho tôi, mọi thứ một cái cũng không thể để sót! Buổi chiều ba giờ đưa đến văn phòng của tôi ......"

"Chị!"

Lư Băng rên một tiếng, hiện tại chính là thời gian nghỉ trưa, hơn nữa số liệu đó làm sao muốn có là ngay lập tức liền có? Cũng không báo trước một tiếng...

"Chị đây không phải đang làm khó người sao? Ba giờ chiều ......"

Chủ nhiệm Đặng buông tay:

"Không phải chị làm khó làm dễ em mà là Lạp tổng làm khó dễ em."

Lư Băng cho rằng chủ quản đang nói chính là Lạp Trạch, còn buồn bực:

"Lạp tổng không phải không quan tâm đến công việc của công ty hay sao? Hơn nữa những số liệu đó vẫn luôn trong mục báo cáo mà?"

Chủ nhiệm Đặng nhìn chung quanh, ghé vào lỗ tai Lư Băng nói nhỏ:

"Phó giám đốc mới tới, mọi thứ đều cùng Mục tổng đối nghịch. Cuộc sống thống khổ của chúng ta sắp tới rồi."

Phác Thái Anh nghe không hiểu các nàng đang nói cái gì, lại thấy các nàng kề tai nói nhỏ vì thế nàng tiếp tục quay đầu nhìn màn hình máy tính, làm tốt công việc thuộc bổn phận của chính mình là được. Chờ chủ nhiệm đi rồi, Phác Thái Anh nhìn thấy bộ dạng Lư Băng bận tối mắt tối mũi, liền hảo tâm hỏi nàng:

"Chị Lư, có chuyện gì cần em hỗ trợ không?"

Lư Băng nghe ngữ khí của Chủ nhiệm Đặng, Phó giám đốc mới tới khẳng định là cái không dễ chọc. Nếu số liệu này có một chút vấn đề vậy thì không phải mình sẽ bị đóng gói đem đi sao. Nàng vẫn là không dám để cho Phác Thái Anh làm những số liệu quan trọng như vậy:

"Không cần không cần. Buổi chiều không phải em còn có buổi tiệc sao? Đi chơi đi, chị một mình ứng phó được."

Phác Thái Anh cảm thấy bắt đầu từ buổi chiều, bầu không khí công ty có chút thay đổi, cả bên trong đều bao phủ bởi một mảnh khẩn trương. Tất cả mọi người đều chụm đầu ghé tai mà thảo luận chuyện gì đó nhưng nàng là một người mới đến, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Buổi chiều hai giờ, nàng nhận được thông tin từ Bộ phận nhân sự. Buổi chiều ba giờ, mỗi bộ phận phải cử ít nhất ba đại biểu đến phòng họp trung tâm để tham gia một cuộc hội nghị. Nói có tin tức quan trọng cần tuyên bố, buổi tiệc chào mừng nhân viên mới sẽ hoãn lại ba mươi phút mới bắt đầu.

Bởi vì Phác Thái Anh mới vừa nhậm chức không lâu nên trên tay có ít công việc nhất, theo lẽ thường hẳn liền trở thành một trong ba vị đại biểu kia. Đúng ba giờ chiều phòng họp trung tâm ở lầu 21 đã chứa không ít người. Loại chuyện mở họp này, đến trễ cũng chỉ có thể ngồi ở hàng phía trước chỗ không có ai.

"Ai! Thái Anh, ngồi ở đây."

Từ Kế liếc mắt một cái liền thấy được Phác Thái Anh, vừa vặn bên người không có ai ngồi.

"Cảm ơn."

Phác Thái Anh nhất thời không tìm thấy vị trí nên cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi:

"Đây là có chuyện gì ?"

"Hình như là viên chức cấp cao đến nhậm chức cho nên mở cuộc họp để mọi người cùng nhau gặp mặt."

Viên chức cấp cao đến nhậm chức? Phác Thái Anh ở trong lòng lẩm nhẩm lại một lần, sau đó nhìn trái phải hai bên, không phải là...... Lạp Lệ Sa đi? Nhưng mà long trọng như vậy...... Chắc là không phải cô.

Ừm, không cần hoài nghi giác quan thứ sáu của nữ nhân đích thị chuẩn xác.

"Lạp Lệ Sa......"

Vốn dĩ hội trường còn ồn ào nhốn nháo, thẳng đến khi thân ảnh của một nữ nhân cao gầy xuất hiện ở cửa, tiến vào tầm nhìn của mọi người. Một thân trang phục công sở sang trọng quý phái lại giỏi giang, mái tóc xoăn dài, khuôn mặt kia khiến cho cả nữ nhân cũng phải say mê. Không rõ là trang điểm làm cho ngũ quan của nàng trở nên tinh tế hay là ngũ quan của nàng vốn tinh tế như vậy rồi. Đôi giày gót cao 8cm kia gõ lên sàn nhà tạo ra âm thanh thanh thúy vang dội, liền giống như khí chất của cô luôn khiến cho mọi người chú ý.

"Đây là là con gái thứ hai của Lạp đổng......"

"Lớn lên cũng thật xinh đẹp......"

"Xinh đẹp thì có lợi gì, phỏng chừng cũng chỉ là một cái bình hoa ......"

"...... Làm phú nhị đại vô lo vô nghĩ không muốn, cố tình muốn tới quấy rối việc làm ăn, công ty này sẽ không phát triển nỗi a."

"......"

Đây thật là Lạp Lệ Sa sao? Phác Thái Anh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô. Chưa từng có gặp qua cô như vậy, cao cao tại thượng giống như nữ vương. Một mảnh nhàn ngôn toái ngữ đều nghị luận về cô. Cô chính là trung tâm của mọi sự chú ý, hơn nữa còn rất chói mắt.

Phác Thái Anh cảm thấy choáng váng, Lạp Lệ Sa sao có thể là người thường...... Nghe tới các viên chức cấp cao khác của công ty giới thiệu về Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh như đang nghe lời giới thiệu về một người xa lạ. Đúng vậy, nàng căn bản là không có hiểu biết gì về Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cái gì cũng không có nói qua với nàng...... Căn bản Lạp Lệ Sa cũng không coi nàng là bạn bè đi, chẳng qua là chính mình nhất thời tình nguyện thân cận cùng cô.

Cô ấy là lão bản, như thế nào sẽ trở thành bạn bè với một cái viên chức nhỏ nhoi đây?

Lạp Lệ Sa ở phía trên nói cái gì đó, Phác Thái Anh ở dưới cúi đầu, hoàn toàn không nghe thấy một lời nào, bộ dạng mất hồn mất vía.

"Thái Anh, uống nước đi ~"

Từ Kế đưa cho Phác Thái Anh một chai nước nhưng Phác Thái Anh tựa hồ không nghe được hắn nói, hắn lại gọi nàng một tiếng:

"Thái Anh?"

"A? Cảm ơn."

Phác Thái Anh tiếp nhận chai nước cười gượng gạo.

Phác Thái Anh ngồi ở nơi rất dễ nhìn, Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái liền nhận ra nàng. Bởi vì trước đây vẫn luôn không có nói quan hệ của mình với Runner, vấn đề giải thích cho Phác Thái Anh quả thật rất nhức đầu......

Sau khi hội nghị kết thúc là buổi tiệc chào đón nhân viên mới, Phác Thái Anh lại thấy Lạp Lệ Sa đạp giày cao gót phong quang vô hạn mà đi ra ngoài, chung quanh còn có một đám người đi theo. Cô hôm nay như thế nào có thể liên quan với Lạp Lệ Sa của hôm qua. Lạp Lệ Sa trong ấn tượng của nàng hẳn chỉ là Lạp Lệ Sa của hôm qua.

"Thái Anh, tối nay chị sẽ giải thích với em."

Lạp Lệ Sa trước tiên gửi cho Phác Thái Anh một tin nhắn sau đó lại đi đến cuộc hội nghị tiếp theo.

Tiệc chào mừng không có gì khác ngoài ăn uống và chơi chút trò chơi gì đó. Tâm tư Phác Thái Anh từ sau khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa cũng đã bay đi đâu cả rồi. Phác Thái Anh vẫn luôn nghĩ đến việc Lạp Lệ Sa vì sao luôn lừa gạt nàng, không phải việc mình được vào làm ở Runner cũng vì nhờ chị ấy. Càng nghĩ càng thêm thất vọng, chính mình không có kinh nghiệm, không bối cảnh nhưng được làm việc ở Runner, tám phần là bởi vì phong thư tiến cử kia của Lạp Lệ Sa rồi......

Phác Thái Anh thấy được tin nhắn kia của Lạp Lệ Sa gửi đến, nàng cũng muốn được nghe một lời giải thích. Nếu thật sự nhờ có Lạp Lệ Sa bản thân mới có thể làm việc ở Runner thì nàng ở lại nơi đây còn có ý nghĩa gì? Nàng nhìn thấy được tin nhắn kia nhưng không giống như trước mà trả lời.

Chờ hội nghị bên này của Lạp Lệ Sa kết thúc, cô nhìn di động, Phác Thái Anh vẫn là không có hồi đáp. Cái đầu gỗ này không phải là tức giận chứ? Lạp Lệ Sa đều có thể nghĩ được đến, khẳng định là lại sinh hờn dỗi. Lần trước giấu diếm nàng chuyện Phác Kiệt từ chức cũng làm nàng buồn bực một thời gian dài.

"Ha ha, hai người cùng nhau thua, dù thế nào cũng phải bị trừng phạt?"

Từ Kế che chở Phác Thái Anh:

"Phạt tôi là được rồi không cần làm khó một cô gái nha ~"

"Nha nha nha ~" - mọi người bắt đầu ồn ào

"Đã sớm thấy hai người không thích hợp, thành thật khai báo quan hệ của hai người là gì?"

Phác Thái Anh vốn dĩ là không hay nói giỡn, hiện tại tâm tình lại có điểm phức tạp, liền cảm thấy cứng ngắt.

"Được rồi được rồi, không làm khó dễ các người, đến một cái đơn giản......"

Bộ phận Tổng hợp là nơi phụ trách toàn hoạt động giải trí của công ty, tùy tiện kiếm một trừng phạt nhỏ còn có thể hạ bút thành văn. Hơn nữa mọi người nhìn thấy Từ Kế đối với Phác Thái Anh có ý tứ, liền nghĩ muốn hỗ trợ một phen:

"Tiểu Từ ôm Tiểu Phác chụp chung một bức ảnh đăng lên trên tường diễn đàn trai xinh gái đẹp gì đó của công ty cho mọi người đều thấy......"

Loại trò chơi nhỏ mập mờ kiểu này khiến cho mọi người hứng thú cực kì, dễ dàng đưa bầu không nâng lên cao:

"Ôm một cái, ôm một cái!"

"Phải là ôm kiểu công chúa –"

"Tới, camera đều chuẩn bị tốt!"

Đích thực đứng chế giễu cũng sẽ không đau thắt lưng, ồn ào, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hưng phấn.

"Thái Anh...... Cậu xem có thể chứ?" -Từ Kế thử hỏi Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh khó xử, như vậy không tốt lắm đâu, muốn cự tuyệt nhưng nhất thời không biết mở miệng như thế nào ở phương diện đối nhân xử thế. Nàng tuyệt đối là một người ngu ngốc.

Thời điểm Phác Thái Anh không biết làm sao không khí đột nhiên yên tĩnh.

"Lạp...... Lạp tổng......"

"Đây là đang làm gì?"

Lạp Lệ Sa họp xong, quay trở lại phòng họp trung tâm, đã ở ngoài cửa sổ đứng một hồi lâu. Khi cô nói những lời này thì trên mặt còn mang theo ý cười, sau đó nhìn nhìn Phác Thái Anh.

Ở đây ai cũng gọi một tiếng "Lạp tổng", Phác Thái Anh cũng ngượng ngùng gọi:

"... Lạp tổng."

Gọi xong lúc sau mới cảm thấy không thích hợp.

Biểu tình của Phác Thái Anh lúc này thật sự khiến cho Lạp Lệ Sa cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu nơi này không có người khác, Lạp Lệ Sa nhất định sẽ nhéo mặt nàng nói nàng ngốc, nhưng chuyện này lừa Phác Thái Anh quả thật là cô không đúng.

"Lạp tổng, đây là hoạt động phúc lợi chào mừng nhân viên mới nhậm chức, để thuận lợi cho đồng nghiệp mới nhanh chóng hòa nhập bầu không khí công tác ."

Lạp Lệ Sa nói ra một lời nói đùa, đem cả bộ phận Tổng hợp sợ chết khϊếp:

"Tôi cũng là đồng nghiệp mới, như thế nào lại không gọi tôi đây?"

"Cái này ......"

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Phó giám đốc sẽ đến nói như vậy nên da đầu mọi người lập tức tê dại.

"Hoạt động dành cho nhân viên phong phú, khá tốt."

Lạp Lệ Sa vui đùa đến đây thì ngừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phác Thái Anh rồi dùng ánh mắt ám chỉ điện thoại trong tay nàng, ý bảo là nàng xem tin nhắn, sau đó liền xoay người rời đi.

Mọi người thấy Lạp Lệ Sa đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi huyên náo đứng lên, lại bắt đầu tiếp tục:

"Trừng phạt".

"Tiếp tục tiếp tục......"

"Tiểu Phác không cần thẹn thùng mà......"

"......"

Cửa đột nhiên lại mở ra! Không khí lập tức an tĩnh lại......

Lúc này không phải Lạp Lệ Sa mà là thư kí của Lạp Lệ Sa. Berry nhìn một đám người xung quanh rồi nói một câu:

"Nơi này có nhân viên ở Bộ phận thị trường không? Mời theo tôi ra ngoài một chút."

"Tôi!"

Phác Thái Anh như được giải thoát, đi theo Berry ra ngoài. Vừa bước ra liền trực tiếp gặp được Lạp Lệ Sa, Berry thức thời mà đứng cách các nàng một khoảng xa.

"Hôm nay sau khi tan tầm đến Starbucks chờ chị."

Hành lang không có người nào, Lạp Lệ Sa nói khẽ với Phác Thái Anh cũng chỉ có vài giây:

"Còn có, thời điểm nên cự tuyệt thì không nên do dự, cứ làm thôi."

"Không phải...... Không phải muốn mở cuộc họp sao?"

"Đây là nội dung hội nghị."

Ngày hôm nay, có quá nhiều chuyện phát sinh. Tuy rằng chuyện gì cũng chưa làm nhưng khi Phác Thái Anh ngồi lại vị trí, cảm thấy tinh thần mệt mỏi. Một bên Lư Băng còn hùng hùng hổ hổ mắng, hiện tại Phác Thái Anh rốt cuộc cũng biết nàng mắng vì cái gì.

Năm giờ tan tầm, Phác Thái Anh vẫn là nghe theo Lạp Lệ Sa nói, đến Starbucks chờ cô.

"Thái Anh, hôm nay thật ngượng ngùng."

Mới ra thang máy, Từ Kế đã đuổi theo Phác Thái Anh:

"Bọn họ chính là thích nói giỡn."

"Ừm, không có việc gì."

"Đêm nay muốn mời cậu đi ăn cơm, sự việc buổi chiều thật ngại quá, không nên cùng với bọn họ nháo."

Phác Thái Anh phải giải thích nhiều lần:

"Thật sự không sao."

Bất tri bất giác đã muốn tới Starbucks, nhưng Từ Kế vẫn là đi theo nàng:

"Thật ngại, đêm nay không có thời gian, tôi có hẹn rồi."

"Vậy được rồi, lần sau tôi sẽ mời cậu."

Phác Thái Anh vẫn là ngồi ở vị trí ngày hôm qua các nàng đã ngồi, nhớ tới đủ mọi chuyện phát sinh vào ngày hôm nay. Đợi lát nữa gặp Lạp Lệ Sa, phải nói như thế nào đây? Trực tiếp hỏi cô...... Là bởi vì nhờ có cô, bản thân mình mới có thể tiến vào Tổng bộ Runner sao? Ngộ nhỡ Lạp Lệ Sa nói đúng...... vậy mình làm sao bây giờ, từ chức? Phác Thái Anh thật sự rối rắm, hơn nữa một lần rối rắm chính là một giờ ...không sai biệt lắm.

Vì sao còn chưa tới? Đều tan tầm một giờ rồi, Phác Thái Anh nhìn thời gian hiện trên di động. Lạp Lệ Sa hẳn là rất bận, đâu giống chính mình một viên chức nhỏ cứ đến giờ liền tan tầm. Lúc này một ly matcha đưa tới trước mặt mình, Phác Thái Anh tưởng Lạp Lệ Sa tới, vừa ngẩng đầu......

"Cậu như thế nào còn chưa đi?"

Từ Kế ngồi xuống đối diện nàng:

"Ăn cơm chiều lại đi ngang qua nơi này, vì sao lại không thấy bạn của cậu?"

"Nàng...... Nàng khả năng đang có chút vội, tối nay đến muộn."

"Tôi với cậu cùng nhau chờ, có người nói chuyện phiếm thời gian hẹn sẽ đến mau chút."

Phác Thái Anh tính nói không cần nhưng nghe hắn nói cũng có đạo lý, như vậy thời gian cũng đến mau hơn:

"Cảm ơn, làm phiền cậu."

Từ Kế hỏi nàng muốn ăn cái gì nhưng Phác Thái Anh không ăn uống chính là lắc đầu, vì thế pudding caramel, Tiramisu gì đó, mỗi thứ hắn đều gọi một chút:

"Làm sao vậy? Buổi sáng không phải rất vui vẻ sao?"

"Không có gì......"

"Ăn một chút gì, cẩn thận để dạ dày đói hư."

Lại đợi nửa giờ, Lạp Lệ Sa cũng không gọi cho nàng một cuộc điện thoại cũng không thèm nhắn một tin, Phác Thái Anh thật sự đói bụng, liền bắt đầu ăn.

Buổi tối bảy giờ, hội nghị hội đồng quản trị vừa mới kết thúc.

"Lạp Lệ Sa, tôi cảnh cáo cô, đừng quá càn rỡ."

Mục Hàm đứng lên cùng Lạp Lệ Sa đối mặt. Lạp Lệ Sa vừa mới tới công ty liền bắt đầu nhúng tay vào công việc, đặc biệt là bên tài vụ. Này rõ ràng là muốn hủy đi chỗ đứng của mình.

"Mục Hàm, cây ngay không sợ chết đứng."

"Vậy chờ xem."

Góc đường Starbucks:

"Còn chưa có tới, muốn cho gọi điện thoại cho bạn của cậu không? Hay là đi về trước......"

Phác Thái Anh đang cùng Lạp Lệ Sa giận dỗi liền không muốn chủ động gọi điện thoại, lại không muốn đi, quyết định ở chỗ này chờ:

"Từ Kế, cậu đi về trước đi."

"Không có việc gì, tôi ở lại với cậu."

Lạp Lệ Sa từ trong túi lấy điện thoại ra, một cuộc gọi nhỡ cũng không có, một tin nhắn chưa đọc cũng không. Không phải là cô không muốn xem mà vừa nãy cũng không có thời gian nhìn di động. Đã mấy giờ trôi qua, Phác Thái Anh chắc là đã về rồi?

Lúc bảy giờ, di động Phác Thái Anh rốt cuộc cũng vang, là Lạp Lệ Sa.

"Thái Anh, thực xin lỗi."

Mới nhận được điện thoại liền nói là thực xin lỗi, khiến cho Phác Thái Anh không thể giận dỗi được, liền dùng giọng bình đạm nói:

"...... Em còn đang đợi chị."

"Đồ ngốc! Chị hiện tại liền tới đây!"

Lạp Lệ Sa treo di động, đã qua hai giờ mà vẫn còn đợi, Phác Thái Anh quả nhiên là đồ ngốc.

Nghe được Lạp Lệ Sa nói những lời này, Phác Thái Anh cảm thấy chính mình ở lại chờ hai giờ cũng vui lòng. Thời điểm gọi điện thoại lại cảm giác kia vẫn là Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nghĩ chính mình có phải đã quá hẹp hòi hay không. Lạp Lệ Sa cũng không cần mỗi việc đều phải nói rõ với nàng, có một số chuyện không tiết lộ phải chăng cô có lý do riêng của mình?

"Từ Kế, bạn của tôi sắp tới, cậu đã đợi lâu như vậy, nãy giờ thật làm phiền cậu. Cậu sớm trở về một chút đi."

Lạp Lệ Sa hiện tại liền đến đây, Phác Thái Anh lo lắng Từ Kế nhìn thấy nàng cùng Lạp Lệ Sa đi chung, có thể hay không không tốt lắm. Không phải người ta đều nói cấp trên không muốn cấp dưới hiềm nghi sao.

"Bạn bè gì... Giới thiệu cho biết một chút, không được sao?"

"...... Vẫn là lần sau đi."

"Là bạn trai sao?"

Lần trước hỏi Phác Thái Anh có bạn trai hay không, nàng nói không có cho nên lần này Từ Kế thay đổi cách nói. Cũng khó trách người khác hiểu lầm, phản ứng của Phác Thái Anh quả thật rất giống có người yêu đến.

"Không phải......"

Chuyện này rất khó giải thích, Từ Kế không đi thì nàng đi. Phác Thái Anh đang chuẩn bị đi thì mới phát hiện bản thân đã ăn đồ ăn của người ta. Nàng không muốn thiếu nợ người khác ân tình, liền nói:

"Buổi tối bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu......"

Từ Kế là một đại nam nhân đương nhiên không cần Phác Thái Anh phải trả lại tiền, huống chi hắn còn muốn theo đuổi Phác Thái Anh:

"Không cần không cần, tôi mời cậu ăn."

"Không được, như thế nào lại để cậu mời tôi......"

Đối với vấn đề này, tính tình Phác Thái Anh rất cố chấp, nhất là chuyện trả tiền cơm này.

Đè nén đã lâu, Từ Kế cũng tìm được một cái lý do nhất cử lưỡng tiện:

"Lần sau cậu mời tôi ăn đi, tôi nhớ kỹ."

Tiếng chuông di động lại vang lên, vẫn là Lạp Lệ Sa. Xem ra chắc là tới rồi, Phác Thái Anh liền gật đầu:

"Được, lần sau tôi mời cậu ăn, bạn tôi đã tới, tôi đi trước ."

"Được, cậu đi chậm một chút."

Từ Kế kéo cửa ra cho nàng, đưa nàng ra ngoài.

"Cảm ơn."

Chuyện Phác Thái Anh nghĩ đến, Lạp Lệ Sa đương nhiên cũng có thể nghĩ đến. Lạp Lệ Sa hiện tại cũng ở Runner, nếu là đi cùng Phác Thái Anh khẳng định sẽ có lời đồn đãi vớ vẩn cho nên khi cô nhìn thấy Phác Thái Anh cùng người đàn ông kia ngồi cùng nhau cả buổi chiều, liền không trực tiếp tiến vào mà là đem xe dừng ở gần lề đường rồi gọi cho Phác Thái Anh.

"Quẹo trái, đi về phía trước một chút...... Lại đi phía trước một chút......"

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh, chỉ cho nàng địa điểm đến. Chờ khi Phác Thái Anh tới gần mình, cô bật đèn xe lên:

''Lên xe trước."

Phác Thái Anh ngoan ngoãn mà lên xe.

"Ngại quá, hôm nay có chút việc nên đến trễ ."

"Dạ" - Phác Thái Anh cúi đầu xuống thấp.

"Xem ra em cũng không ngốc, còn biết tìm người khác nói chuyện phiếm cũng ăn uống."

Hai tay Lạp Lệ Sa đặt trên vô lăng, giống như là tùy ý nói:

"Em cùng hắn rất quen thuộc sao? Chiều nay thấy các em ngồi chung một chỗ......"

"Không có, là đồng nghiệp cùng nhau nhậm chức ."

Nàng lúc nói chuyện giọng có chút buồn buồn không cao hứng giống như ngày hôm qua, cảm xúc đều viết ở trên mặt. Lạp Lệ Sa xoay người:

"Thái Anh, chị không phải cố ý gạt em, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào......"

"Em hiểu...... em hiểu."

Phác Thái Anh mím môi ngẩng đầu. Chiều nay lúc mới đầu xác thật thực có giật mình, cảm giác như Lạp Lệ Sa trước nay không đem nàng trở thành bạn bè nhưng sau ngẫm lại thấy Lạp Lệ Sa chỉ là không nói cho nàng biết, cũng không có lừa nàng.

"Chị không hy vọng chuyện này khiến chúng ta về sau xuất hiện khoảng cách."

" Dạ."

Khoảng cách chắc vẫn có đi, ít nhất ở công ty phải kêu cô một tiếng Lạp tổng, không thể tự nhiên gọi cô là Lệ Sa như trước đây.

"Em có thể vào Runner là bởi vì chị giúp sao?"

Phác Thái Anh vẫn là không thể xem nhẹ vấn đề này.

Lạp Lệ Sa đã đoán được trước nàng sẽ hỏi về vấn đề này, cô liền dùng giọng điệu công bằng để giải thích:

"Runner mỗi tháng mỗi quý đều có khảo hạch, nếu năng lực của em tốt thì sẽ được lưu lại, còn nếu không có năng lực liền sẽ bị out, chuyện này không phải chị có thể quyết định."

Nói như vậy, trong lòng Phác Thái Anh liền thoải mái một chút nhưng vẫn còn rầu rĩ trả lời:

" Dạ, em hiểu rồi."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt trốn tránh của nàng:

"Em giận chị?"

"Không có." - Phác Thái Anh luôn duy trì hình tượng "hiểu chuyện" trước sau như một của mình.

Có tức giận hay không Lạp Lệ Sa làm sao nhìn không ra, còn bày ra bộ dạng đang ủy khuất. Lạp Lệ Sa đưa tay qua nhẹ nhàng véo mặt nàng:

"Thật sự không có?"

"Có một chút đi." - Phác Thái Anh không được tự nhiên mà thừa nhận.

Lạp Lệ Sa cười:

"Là chị không đúng, chị sai rồi, tha thứ cho chị được không?"

Lạp Lệ Sa ôn nhu như vậy cùng với bộ dạng trong phòng họp hôm nay của cô quả thực như hai người khác nhau. Phác Thái Anh vẫn là thích bộ dạng của Lạp Lệ Sa lúc này hơn, kỳ thật quan niệm giai cấp của Phác Thái Anh không mạnh như vậy. Hơn nữa, từ sâu trong đáy lòng nàng đã đem Lạp Lệ Sa nhận định là bạn bè, chắc là còn cần chút thời gian để thích ứng đi.

"Chị có phải chưa ăn cái gì hay không?"

Thời điểm Lạp Lệ Sa gọi điện thoại, vội vội vàng vàng, phỏng chừng là vừa xong công việc liền chạy tới.

"Không có...... Nhưng chị xem em giống như đã ăn không ít."

Vòng tới vòng lui, lại vòng trở về việc cùng Từ Kế ăn cơm.

"Không, em ăn không no, còn muốn ăn......"

Phác Thái Anh che bụng, kỳ thật nàng đã no tám phần rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro