Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

"Mẹ, người cũng đừng cản chị ấy đi hẹn hò ~"

"Tiểu Trạch con lại đây nói cho rõ ràng, hẹn hò gì?"

Dương San giống như phát hiện ra đại lục mới, thấy Lạp Trạch vội vàng chơi trò chơi không đếm xỉa tới bà, Dương San liền đoạt lấy điện thoại di động trong tay con trai:

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Lệ Sa có đối tượng?"

Di động bị lấy đi, Lạp Trạch không cam tâm tình nguyện mà trả lời:

"Đúng rồi, có tình ý, mau đưa di động lại cho con!"

"Nam hay nữ?"

Dương San đưa tay lên cao, không trả lời vấn đề này bà nhất quyết không đưa di động.

"Nữ."

Lạp Trạch ngồi xếp bằng ở trên sô pha, vuốt cằm nghiêm túc phân tích:

"Giống như 22 tuổi đi, lớn lên cũng rất thanh tú, không tệ lắm, mới vừa vào Runner nhậm chức. Xem phản ứng của chị, hẳn là rất thích cô gái kia, về phần những cái khác con còn đang âm thầm quan sát."

Lại là nữ, Dương San thở dài. Lạp gia bọn họ rốt cuộc làm sao lại có cái gen này? Tuy rằng bất đắc dĩ nhưng hiện tại cũng thấy thông suốt, ngày nay tự do đồng tính luyến ái, bà cũng không đến mức cứng nhắc như vậy. Vỗ một cái vào sau ót của Lạp Trạch:

"Bớt nói nhảm, quan trọng là nàng đối với chị con như thế nào, có thể là có ý đồ khác thì sao?"

"Chị của con thông minh như vậy, ai có thể có ý đồ gì khác với chị ấy được?"

Lạp Trạch từ trong dĩa đựng trái cây lấy một quả nho ném vào trong miệng, còn nói:

"Nhưng chị ấy giống như chưa theo đuổi được nàng, nói ra con cũng không tin."

"Con gái của mẹ mà còn không để mắt đến, người này cũng thật không biết trời cao đất dày!"

Lạp Trạch vỗ tay phụ họa:

"Đúng! Biết đi đâu tìm được một người tốt hơn chị của con đây ~"

Hai mẹ con một bên ăn hoa quả một bên trò chuyện, thường ngày cũng chính là như vậy.

*

Quán Starbucks bên cạnh công ty cách ký túc xá của nhân viên không xa, Phác Thái Anh rất nhàn rỗi đi bộ hơn mười phút liền tới. Nàng ngồi cạnh cửa sổ tại một vị trí dễ thấy nhất, sau đó ngây ngốc mà chờ điện thoại của Lạp Lệ Sa.

Vừa vặn nửa giờ, một phút cũng không sai lệch, Lạp Lệ Sa ở gần đấy đang tìm chỗ đỗ xe, từ xa còn chưa có xuống liền thấy được Phác Thái Anh. Bất quá chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, còn ngồi rất ngay ngắn. Lạp Lệ Sa không khỏi nở nụ cười, nàng thật giống như chưa bao giờ biết thả lỏng cơ thể.

Lạp Lệ Sa xuống xe, vừa nhấn dãy số của nàng, vừa đi đến chỗ nàng đang ngồi.

"Lệ Sa, chị ấy tới rồi sao?"

Lạp Lệ Sa đang đứng phía sau lưng chỗ ngồi của Phác Thái Anh, bất quá cách một lớp thủy tinh trả lời:

"Ừm, sắp tới rồi."

"Phải không?"

Phác Thái Anh nhìn chung quanh, cũng không có nhìn thấy người nào đến đây:

"Chị ấy mặc quần áo như thế nào?"

"Váy màu đen."

Lạp Lệ Sa sờ vào dãy số, liền đứng ở một bên xem bộ dạng ngây ngốc tìm người của nàng, nhìn Phác Thái Anh tìm kiếm xung quanh một chút mới nói tiếp:

"Em ra ngoài chờ."

Phác Thái Anh đứng lên, đem ghế dựa đẩy ra phía sau. Căn cứ theo chỉ dẫn của Lạp Lệ Sa mà đi ra ngoài cửa lớn nhưng chẳng qua bản thân lại đi theo hướng ngược lại với hướng của Lạp Lệ Sa đang đứng. Đôi mắt nhìn xung quanh, căn bản không phát hiện người nào mặc váy màu đen.

"Thái Anh, ở phía sau em."

Thiếu chút nữa là Lạp Lệ Sa nói cho Phác Thái Anh biết vị trí chính xác. Cô gái mặc áo thun trắng quay đầu lại, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh rồi thông qua microphone hỏi

"Em nhìn thấy chưa?"

"Thấy được......"

Thời điểm Phác Thái Anh xoay người về sau hoàn toàn ngẩn ngơ, trừ phi cận tám trăm độ mới không nhìn thấy. Lạp Lệ Sa đang đứng ở phía sau mình, trên người mặc váy màu đen. Cô một bên nghe điện thoại một bên đi về phía nàng, khoảng cách gần đến có thể nghe rõ hoàn toàn giọng của đối phương.

Đặc biệt nhớ nhung một người, người đó đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh bản thân. Chuyện kinh hỉ này nếu như không phải tự mình trải nghiệm qua, khẳng định không thể nào tưởng tượng được. Ít nhất, đây là lần đầu tiên trong đời Phác Thái Anh nhận được một sự kinh hỉ như vậy. Phác Thái Anh không biết nên nói gì, cũng quên cúp điện thoại. Nàng nhịn không được nâng khóe môi lên mà cười, so với ngày thường còn ngốc nghếch hơn, môi hơi mím lại muốn nhịn nhưng nhịn không được ý cười trên mặt. Lúc này nàng muốn nói với Lạp Lệ Sa vài chuyện nhưng lại không thể kìm nén sự vui vẻ. Có lẽ chỉ có kinh hỉ như bây giờ, ngoài ý muốn lại khiến bản thân cảm động mà cười, mới phù hợp với tâm tình của mình lúc này nhất.

Lạp Lệ Sa buông di động, đi đến trước mặt nàng. Vốn dĩ muốn mở miệng nói chuyện trước nhưng nhìn thấy nàng cười đến đôi mắt cong cong, cũng lẳng lặng đứng nhìn nàng rồi cười yếu ớt. Cứ như vậy nhìn nhau cười một lúc, Lạp Lệ Sa mới nói:

"Ở bên này có khỏe không?"

Khi Phác Thái Anh nghe được Lạp Lệ Sa nói ra những lời này, thật sự muốn khóc. Không có thông qua điện thoại, đối mặt nói chuyện với nhau cảm nhận được loại cảm giác ấm áp chân chính.

Vẫn luôn cảm thấy một thân một mình đến một thành phố xa lạ cần rất nhiều dũng khí. Phác Thái Anh làm như vậy, chứng thật rất cần sự dũng cảm. Cảm giác cô đơn từ nhỏ đến lớn của nàng cộng lại cũng không có bằng nửa tháng này. Tại một thành thị to như vậy, nàng một người cũng không quen biết, tất cả náo nhiệt đều không có quan hệ gì với chính mình. Vào buổi tối, nàng thậm chí có chút hối hận. Rời đi thành phố L, rời xa bạn bè thân thuộc, có phải là lựa chọn chính xác?

"Lạp Lệ Sa......"

Phác Thái Anh dang hai tay ôm lấy eo đối phương, thật sự rất muốn ôm chị ấy. Sự xuất hiện đột ngột của Lạp Lệ Sa rốt cuộc cũng khiến nơi này trở nên quen thuộc. Phác Thái Anh càng ngày càng thích mùi hương trên người cô. Mỗi lần ở thời điểm mình cần Lạp Lệ Sa nhất, cô đều xuất hiện đúng lúc như vậy.

Lạp Lệ Sa đưa tay ôm lưng Phác Thái Anh, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Có phải đi làm chịu ủy khuất hay không?"

Phác Thái Anh không sợ cực khổ, chỉ sợ sự cô độc. Ở trong lòng nàng, cô độc còn đáng sợ hơn rất nhiều:

"Không phải."

"Lạp Lệ Sa, em rất nhớ chị......"

Vốn dĩ bốn chữ này đã đánh trúng lòng của Lạp Lệ Sa, khiến cho trái tim cô rung động. Cố tình ngay lúc này Phác Thái Anh ôm cô, tiếp tục nói:

"Em cũng nhớ Trân Ni, tiểu Kiệt, còn có chị Trí Tú ......"

Lạp Lệ Sa: "......"

Nếu bàn về bản lĩnh sát phong tình, Phác Thái Anh xếp thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn lên trời, nắm thật chặt cánh tay. Cô nhóc đầu gỗ trong lòng cô đến khi nào mới có thể thông suốt đây.

"Chị có chuyện muốn nói với em, chúng ta đi vào trong đi."

" Dạ."

Phác Thái Anh lúc này mới buông cô ra. Luôn là cái dạng này, Lạp Lệ Sa có phải hay không ngại mình phiền phức. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lạp Lệ Sa, nàng luôn có đủ loại lý do để ôm lấy cô ấy. Thất tình ôm Lạp Lệ Sa, uống rượu say ôm Lạp Lệ Sa, bị người khác khi dễ cũng ôm Lạp Lệ Sa. Dần dần, việc ôm Lạp Lệ Sa càng ngày càng tự nhiên. Có thể nói, Lạp Lệ Sa giống như chị của mình, luôn quan tâm đến mình nhưng Phác Thái Anh lại không muốn cô là chị của mình.

Trong tiềm thức Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa thực sự hiểu mình, mặc dù các nàng kém nhau đến vài tuổi.

Tìm một góc yên tĩnh, gọi hai ly Cappuccino, Phác Thái Anh thật sự rất nhớ đến thời điểm khi còn ở LEFT. Mặc dù nàng không ở đó lâu nhưng đoạn thời gian ngắn ngủi kia làm nàng ấn tượng sâu sắc. Thời điểm không có khách, nàng và Lạp Lệ Sa cũng sẽ ngồi xuống như vậy, cùng nhau uống cà phê.

"Không phải đã nói mấy ngày mới đến sao? Vì cái gì không nói sớm cho em......"

Phác Thái Anh ngoài miệng tuy nói vậy nhưng việc đêm nay Lạp Lệ Sa "lừa" nàng lại khiến trong lòng rất vui vẻ:

"Khi nào chị đi?"

"Chị vừa mới tới em lại muốn đuổi chị đi sao?"

Lạp Lệ Sa giả vờ bất mãn, giọng điệu chất vấn nàng.

Không ngoài dự liệu, Phác Thái Anh quả nhiên khẩn trương. Nàng cắn môi dưới nhanh chóng lắc đầu:

"Em không phải có ý tứ đó, ý của em là......"

"Được rồi, chị biết ý của em."

Lạp Lệ Sa không định trêu ghẹo nàng nữa, trước hết nên nói chính sự trước. Dù sao về sau cũng còn có rất nhiều thời gian để chọc nàng:

"Thái Anh, chị lần này quay về thành phố S là muốn phát triển sự nghiệp lâu dài......"

Lâu dài, chẳng phải ý là ... không biết vì cái gì. Dù sao Phác Thái Anh cũng cảm thấy đặc biệt cao hứng giống như khi được phát tiền lương, đặc biệt khi nghĩ đến......

"Vậy về sau chị vẫn luôn ở nơi này sao?"

"Sẽ ở đây."

Lạp Lệ Sa cho nàng một câu trả lời khẳng định, đồng thời hỏi lại nàng một số vấn đề

" Còn em, trong khoảng thời gian này cảm giác thế nào? Có định ở lại bên đây luôn không?"

Nói đến lại cảm thấy kỳ quái. Trước khi Lạp Lệ Sa tới, Phác Thái Anh ôm một bụng bực tức ai oán, không có chỗ nào khiến nàng hài lòng. Hiện tại Lạp Lệ Sa hỏi mình như vậy, nàng không hề nghĩ ngợi liền nói:

"Cảm giác rất tốt! Các phương diện đều xuất sắc! Em cũng muốn ở lại nơi này."

Đây là chuyện Lạp Lệ Sa muốn nói với mình? Phác Thái Anh cảm thấy chuyện Lạp Lệ Sa muốn ở lại thành phố S là tin tức tốt nhất nàng được nghe trong tháng này.

Lạp Lệ Sa mười ngón tay chồng chéo lên nhau đặt lên bàn, cân nhắc một chút vẫn là quyết định trước tiên cùng Phác Thái Anh nói:

"Kỳ thật còn có một số chuyện......"

"Chuyện gì?"

"Chị quyết định trở về Runner công tác."

Lạp Lệ Sa làm như vậy cũng là có tính toán sẵn. Nếu cô nói trước cho Phác Thái Anh biết sẽ trở về Runner, lại đưa cho Phác Thái Anh phong thư tiến cử kia thì với tính cách của Phác Thái Anh, nàng khẳng định sẽ không muốn tới thành phố S. Nhưng nếu đem trình tự hai cái thay đổi đi một chút, kết quả cũng liền thay đổi.

"Thật vậy sao?"

Không chỉ có ở cùng thành thị, còn ở cùng một công ty. Nếu Phác Thái Anh biết thân phận và chức vị của Lạp Lệ Sa nhất định sẽ không nói những lời này:

"Chúng ta có thể cùng nhau đi làm?!"

"Có thể cùng nhau."

Phác Thái Anh lúc mới đầu cảm thấy nàng cùng với Lạp Lệ Sa thật là có một loại duyên phận đặc biệt. Thẳng đến sau này thì...... nàng mới hiểu được cái nàng gọi là duyên phận đặc biệt thực chất là do một tay Lạp Lệ Sa xây dựng "kế hoạch" tốt...

"Lệ Sa......"

Phác Thái Anh tuy rằng không ham chơi nhưng cũng không thể chịu được việc buồn quá lâu. Hiện tại Lạp Lệ Sa tới thành phố S thì tốt rồi, về sau...... có thể thường xuyên gặp mặt:

"Cuối tuần chị có thời gian không?"

Lạp Lệ Sa để ly cà phê đã uống một nửa xuống, nếu Phác Thái Anh không chủ động đề cập tới cô cũng sẽ nói:

"Có a, cuối tuần muốn chơi cái gì? Chị đưa em đi. Em vừa tới bên này, một mình khẳng định buồn đến hoảng đi."

Nghe giọng điệu của Lạp Lệ Sa như "Chị đối với bên này rất quen thuộc?"

"Chị từ nhỏ đến lớn đều ở chỗ này."

"Thì ra là như vậy.''

Phác Thái Anh xấu hổ. Lần trước gọi điện thoại còn nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng thật là... như thế nào cũng không phản bác lại mình, khiến cho bản thân mình ngượng ngùng như vậy. Phác Thái Anh tới tổng bộ nửa tháng cũng chưa phát hiện cổ đông lớn nhất của Runner họ Lạp, cho nên càng không biết Lạp Lệ Sa kỳ thật là người thành phố S:

"Em sao cũng được, đều nghe theo chị!"

Thêm ngày mai nữa liền đến cuối tuần. Phác Thái Anh cảm thấy may mắn khi cự tuyệt Từ Kế. Trước đây nàng có dự cảm Lạp Lệ Sa cuối tuần sẽ đến, không nghĩ đúng như vậy. Giác quan thứ sáu của con gái cũng không phải là để trưng nha.

"Được, cuối tuần chị tới đón em."

Nói xong, Lạp Lệ Sa lại nghĩ tới một việc:

"Whisky cũng cùng chị về đây, có thời gian đến nhà chị chơi. Gần đây nó luôn rầu rĩ không vui, có khả năng muốn em dỗ dành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro