Chương 27
"Mình đây nếu thật sự thích cô ấy, cậu có thể tiếp thu chuyện hai người phụ nữ ở cùng một chỗ hay sao?"
Cái này... Phác Thái Anh cũng không biết trả lời như thế nào. Nàng cúi thấp đầu, đưa túi xách lại cho Kim Trân Ni
"Còn phải xem bản thân cậu nghĩ như thế nào đi."
Kim Trân Ni thuận miệng nói nhưng nhìn thấy bộ dạng cho là thật sự của Phác Thái Anh, nàng nhất định phải giải thích rõ ràng, không thể để chuyện này bị hiểu lầm sâu hơn nữa. Nàng – Kim Trân Ni quen vô số người con trai, lúc này làm sao có thể nào ngã quỵ trong lòng của một tay nhà giàu mới nổi danh.
"Thái Anh, cái này chỉ là giả thiết cậu không thể tưởng là thật nha!"
Kim Trân Ni phát điên. Nàng cùng Kim Trí Tú cả hai còn chưa nói thích nhau sao có thể ở bên nhau?
"Mình không thích cô ấy! Càng không thể cùng cô ấy ở bên nhau, cậu muốn mình nói mấy lần nữa hả bà cô của mình! Hơn nữa...... Mình thật sự thích nam nhân."
Kim Trân Ni cảm thấy chính mình còn cần phải cường điệu lại một lần nữa.
Chứng sợ đồng tính quá sâu, Kim Trân Ni có khả năng còn không ý thức được vấn đề này.
"Hơn nữa dựa vào cái gì nói mình trêu chọc cô ấy, rõ ràng là do tên nhà giàu mới nổi đó trêu chọc mình trước!"
Điểm này Kim Trân Ni liền không phục nhưng mà Phác Thái Anh nói sai cũng là tại mình. Rõ ràng là ngày đó Kim Trí Tú ở quán bar gây sự trước, nếu không phải đêm đó cô ta chủ động hôn mình thì làm sao có thể có tiết mục ngày hôm nay...
"Chuyện đã qua cứ để cho nó trôi qua đi...... Đừng nói nữa."
Mỗi lần nhắc tới, Phác Thái Anh liền sẽ nhớ tới hình ảnh lúc trước. Lúc ấy hai người các nàng quá mức nhập tâm đi, cũng khó tránh khỏi khiến Phác Thái Anh cảm thấy Kim Trân Ni đối với Kim Trí Tú thật sự có tình cảm.
"Lật qua lật qua......"
Nói cho cùng việc này cũng qua đi, Kim Trân Ni thở một hơi dài nhẹ nhõm, cắn ống hút hỏi Phác Thái Anh:
"Cậu thật sự tính toán đi đến thành phố S phát triển sao?"
"Ừm, dù sao hiện tại mình cũng không biết làm gì. Lạp Lệ Sa đưa cho mình thư tiến cử vào tổng bộ Runner, mình muốn đi xem thử."
"Lạp Lệ Sa đối với cậu khá tốt a......"
Kim Trân Ni đột nhiên nhớ tới một việc. Nếu Kim Trí Tú là đồng tính thì Lạp Lệ Sa cùng cô ấy chơi chung lâu như vậy có thể cũng là người trong giới hay không? Suy nghĩ như vậy cũng không phải không có khả năng, Phác Thái Anh thường xuyên hướng nàng nói về con người Lạp Lệ Sa tốt như thế nào, cái đứa ngốc này... Sợ là Lạp Lệ Sa chỉ đối tốt với một mình cậu ta ?
Hôm nay Kim Trân Ni cũng gặp qua con người của Lạp Lệ Sa, vừa xinh đẹp lại có khí chất, vậy mà vẫn luôn độc thân......
"Ừ, Lạp Lệ Sa thật sự là người tốt."
Phác Thái Anh cho rằng Kim Trân Ni chỉ đơn thuần khen Lạp Lệ Sa là người tốt nên lặp lại một lần nữa
"Thái Anh, Lạp Lệ Sa có phải là thích cậu hay không?"
Kim Trân Ni nói xong câu đó, tự nhiên thấy Phác Thái Anh đỏ mặt! Quả thật là đỏ mặt.
Thời điểm con người ta đang đỏ mặt chứng tỏ bản thân đang bất an mãnh liệt, tựa như Phác Thái Anh lúc này, đều có thể nhìn ra rõ ràng bộ dạng mặt đỏ tai hồng. Nàng nhỏ giọng trách cứ Kim Trân Ni nhưng ngược lại với biểu tình trên mặt, có lẽ nàng thực sự chột dạ
"Cậu nói bậy gì đó......"
"Mình chỉ là tùy tiện nói, cậu khẩn trương như vậy làm gì?"
Ban đầu Kim Trân Ni vốn chỉ là nói giỡn nhưng nhìn thấy phản ứng của Phác Thái Anh, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Cậu đừng nói bậy, nàng có người yêu rồi."
Phác Thái Anh luôn suy nghĩ có căn cứ, không chấp nhận được bản thân nói ra nửa điểm nhàn ngôn toái ngữ. Đặc biệt là đối với cái miệng rộng của Kim Trân Ni, nhất định phải coi trọng.
Lạp Lệ Sa thật sự là thích người kia đi. Đêm nay Phác Thái Anh thấy nàng khi nói đến người kia trên mặt cô hiện ra nụ cười thoải mái nhẹ nhàng. Lại nói đến đối với việc người nọ chậm chạp không chịu thổ lộ lại khiến cô bất đắc dĩ xen lẫn chờ mong, nếu có thể được Lạp Lệ Sa thích như vậy, người kia nhất định là hạnh phúc.
"Cậu phát ngốc cái gì đấy?"
"Không có gì, đi thôi."
*
Khi học đại học, Phác Thái Anh tin tưởng có thể lên kế hoạch cuộc sống, sau khi tốt nghiệp mới phát hiện cái gọi là càng lên kế hoạch càng dễ sụp đổ. Đề ra một cái kế hoạch lí tưởng ở trong nước lại không thể thích ứng được với sự thay đổi phức tạp của hiện tại. Có ai chưa từng mê mang, nếu thấy rõ phương hướng trong tương lai thì đó còn được gọi là nhân sinh hay sao?
Tuy rằng tâm tình thay đổi nhưng cũng may là Phác Thái Anh không đến nỗi bi quan. Nàng vẫn luôn tin tưởng kết thúc chính là sự khởi đầu, cách nói này dù ở thời điểm nào cũng không sai, chỉ có kết thúc công việc cũ thì mới có được cơ hội tìm được công việc mới.
22 tuổi, Phác Thái Anh lẻ loi một mình vác hành lý sau lưng đi tới thành phố S. Đi đến thành phố được bao quanh bởi con quái vật thép, tâm tình nàng giống như hàng vạn người trẻ tuổi khác, vừa khao khát mà cũng vừa mê mang.
Nhưng nàng tương đối may mắn khi ở độ tuổi tốt đẹp, nàng gặp được tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời.
Có lẽ câu chuyện tình yêu của nàng đã sớm bắt đầu lâu rồi nhưng mãi cho đến khi tới thành phố S, mới bắt đầu hậu tri hậu giác mà cảm nhận được.
*
Giữa tháng 8, Phác Thái Anh đi đến tổng bộ Runner phỏng vấn, đầu tháng chín chính thức nhậm chức. Toàn bộ quá trình tựa như mở cái công tắc, thuận lợi đến đáng sợ. Lúc đầu nàng cũng chỉ là muốn đi để thử xem vận khí, căn bản không hy vọng xa vời được nhận offer. Đương nhiên, Phác Thái Anh cũng không biết phong thư tiến cử kia của Lạp Lệ Sa có bao nhiêu trọng lượng.
Runner tổng bộ có kí túc xá dành cho nhân viên, phòng chung cư dành cho một người. Tuy rằng không thể tính là rộng nhưng rất thoải mái, một người ở như vậy là đủ rồi. Nhờ có cái này mà Phác Thái Anh giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nói cho cùng khi tới một cái thành thị xa lạ thì việc tìm phòng ở thật sự là rất tốn công.
Nhận được offer, việc đầu tiên Phác Thái Anh nghĩ đến chính là gọi điện cho Lạp Lệ Sa. Ngay cả bản thân nàng cũng chưa phát hiện việc nàng gửi tin nhắn cho L.M ngày càng ít, liên lạc với Lạp Lệ Sa ngày càng nhiều.
Lạp Lệ Sa nhận được điện thoại của nàng khi đang chờ trong phòng chuẩn bị lên máy bay..
" Lệ Sa, em đã thông qua phỏng vấn!"
Lần này thứ nhận được chính là cuộc gọi của nàng mà không phải tin nhắn, ít nhất điểm này cũng khiến Lạp Lệ Sa vui mừng không ít.
"Chúc mừng –"
Microphone bên kia truyền qua âm thanh Phác Thái Anh hưng phấn vui mừng. Lạp Lệ Sa nghe được nên tâm tình cũng không khỏi tốt lên, nhiều ngày không gặp nàng có chút nhung nhớ. Mấy ngày này, cô vừa mới tiếp nhận công việc ở Lạp thị, đi khắp nơi công tác, bận tối mày tối mặt.
"Ở bên kia sinh hoạt đã quen chưa?"
"Dạ, đã quen chút......"
Phác Thái Anh nói cho cô nghe một số tình huống ở đây, nàng nghe Kim Trí Tú nói Lạp Lệ Sa cũng đã rời thành phố L nhưng không biết cụ thể đi đâu
"Còn chị...... Chị hiện tại ở nơi nào?"
"Sân bay, chuẩn bị bay ra nước ngoài."
Trong lòng Phác Thái Anh lộp bộp một chút, cho rằng Lạp Lệ Sa là muốn định cư ở nước ngoài. Vốn là đang nói chuyện hưng phấn tâm tình bỗng chốc tiêu tán không còn một mảnh, nàng nhỏ giọng hỏi:
" Lệ Sa, vậy ...... vậy chị có trở về không?"
Vậy nàng còn có khả năng nhìn thấy chị ấy sao...
Nghe Phác Thái Anh hỏi như vậy Lạp Lệ Sa biết nàng hiểu lầm ý tứ của chính mình. Giọng điệu này nghe ra được sự mất mát lại ủy khuất, còn có một chút hiềm nghi nhẹ nhàng khiến Lạp Lệ Sa càng mong muốn sớm gặp lại nàng thêm một chút.
"Sẽ về, qua hai ngày liền trở về."
Lạp Lệ Sa đang lật tạp chí trên tay xem bỗng chốc ngừng lại, vừa lúc nhìn thấy dòng chữ "miss you" tâm huyết cô liền dâng trào, ôn nhu hỏi một câu
"Thái Anh, em đang nhớ chị sao?"
Hỏi xong, Lạp Lệ Sa lại tiếp tục lật xem tạp chí. Âm thanh bên kia thực an tĩnh, an tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp, vốn dĩ biết là sẽ không nhận được câu trả lời.
Ngay khi Lạp Lệ Sa chuẩn bị nói sang chuyện khác......
"Nhớ."
Một chữ không tính hữu lực lại có thể khiến lòng người xúc động. Phác Thái Anh suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời, khi trả lời còn cường điệu gật đầu một cái, dường như giống như muốn Lạp Lệ Sa trông thấy.
Nói xong Phác Thái Anh lại cảm thấy cuộc đối thoại của các nàng có một chút kỳ lạ, chính là cảm giác ấm áp hạnh phúc. Đặc biệt là khi nàng vừa đến một thành thị xa lạ, nhất thời có cảm giác cô đơn lại có thể nghe được những lời quan tâm như thế.
Bởi vì một chữ này của nàng, khóe miệng Lạp Lệ Sa cong lên
"Chờ chị trở về liền đi tìm em, được không?"
"Tìm em?"
Phác Thái Anh không quá hiểu ý nghĩa của hai chữ này.
"Chị muốn gặp em."
"Vâng ạ, khi nào chị tới thành phố S em nhất định sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho chị."
Hiển nhiên, hiện tại Phác Thái Anh cũng không có nghe ra được sự ái muội trong câu nói này. Nàng đem sự quan tâm đặt vào việc gặp mặt mà Lạp Lệ Sa lại đặt ở chỗ tưởng niệm.
*
Ngày nhậm chức đầu tiên làm Phác Thái Anh hiểu được cái gì là nhịp độ nhanh chóng chân chính. Câu nói tiếc thời gian như tiếc vàng ở tổng bộ Runner được thể hiện ra rõ ràng đến nhuần nhuyễn. Từ việc xử lý thủ tục nhậm chức đến tiếp nhận công tác đều hoàn thành trong thời gian ngắn, không có một chút thời gian để thích nghi. Nếu năng lực của bản thân không theo kịp nhịp điệu phát triển của công ty thì liền sẽ bị out ngay, đây là quy tắc trò chơi.
Phòng thị trường, chủ nhiệm đứng trong khu vực trung tâm vỗ tay, thanh âm vang lên vang dội
"Nhân viên mới đến Phòng thị trường, Phác Thái Anh, mọi người làm quen một chút."
Phác Thái Anh chung quy là không đủ kinh nghiệm, tự giới thiệu còn có điểm nhút nhát sợ sệt. Thật ra mỗi tuần đều có một buổi gặp gỡ nhân viên mới để dễ cho mọi người hiểu biết được đồng nghiệp của mình nhưng Phác Thái Anh vừa vặn bỏ lỡ, không thể làm gì khác đành phải đợi nhóm tiếp theo.
"Phác Thái Anh, đi ăn cơm sao? Cùng nhau đi."
Một chàng trai cao gầy mặc chiếc áo sơ mi trắng, ngũ quan cường tráng, cười rộ lên lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóc. Từ Kế ở bộ phận hoạt động, trong công ty Phác Thái Anh cũng chỉ quen biết hắn. Trước đây hai người cùng trong một nhóm phỏng vấn, hiện tại lại là cùng một nhóm nhậm chức
"Được, đi chung đi."
Vừa tới công ty không quen biết người nào, có người cùng nhau ăn cơm cũng không ai xấu hổ.
Hương vị cơm ở phòng ăn của nhân viên cũng không tệ có thể so sánh với nhà hàng bên ngoài. Nghe nói đầu bếp đều là những người có tiếng tăm, điều kiện ở tổng bộ Runner quả thật là không tệ.
"Vừa tới thích ứng chưa? Nghe nói Bộ phận thị trường của các cậu áp lực rất lớn."
"Vẫn tốt......"
Đây là từ ngữ Phác Thái Anh quen dùng, mỗi khi cùng người khác nói chuyện thường xuyên sử dụng.
Từ Kế giống như rất hăng hái, hắn nói rất nhiều. Tuy rằng lời Phác Thái Anh nói ra không nhiều lắm nhưng hai người còn không đến mức tẻ nhạt.
"...... Cậu vừa tới thành phố S nên nơi này có lẽ không hiểu biết nhiều lắm. Tôi từng học đại học ở bên cạnh, có thời gian mang cậu đi dạo, làm quen một chút."
Phác Thái Anh cho rằng hắn nãy giờ chỉ là nói lời khách sáo, vì thế nàng cũng có lệ cười trả lời
"Ừ, nếu có thời gian."
"Vậy cuối tuần có thể chứ?"
"A? Tôi......"
Từ Kế ngượng ngùng mà cười cười:
"Quá đột ngột phải không?"
Phác Thái Anh nhớ là Lạp Lệ Sa nói qua hai ngày về nước liền tới tìm nàng. Tuy rằng không biết ngày cụ thể nhưng khả năng vào cuối tuần rất lớn đi
"Ngại quá, cuối tuần bạn tôi đến, tôi muốn đi với người đó."
"Mạo muội hỏi một chút, là bạn trai sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không phải."
Từ Kế lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi:
"Vậy khi nào cậu có thời gian thì liên hệ tôi. Tôi mọi lúc đều rảnh."
"Ừ, cảm ơn."
Buổi chiều Phác Thái Anh ôm chồng văn kiện dày đi đến Bộ phận thị trường. Nàng vừa tới, không tránh được phải làm một chút việc lặt vặt, bất quá cũng thuận tiện quen thuộc được một chút hoàn cảnh trong công ty.
"Chị của em qua hai ngày nữa sẽ trở về. Chị Tịnh Nhiên, chúng ta cả ba người đã nhiều năm không gặp lại."
Trong thang máy, Lạp Trạch tháo cúc áo sơ mi đầu tiên ra. Hắn giống như một thiếu gia bất cần đời, thật sự không quen việc mỗi ngày cứ phải mặc tây trang giày da đi làm. Hiện tại chị hắn đã trở lại, hắn rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ cái chức vụ này, vui mừng nhẹ nhàng tự tại:
"Còn có, lần trước chị cùng chị của em nói gì đó? Vì sao chị ấy chịu trở về, quả nhiên chị của em chỉ nghe chị......"
"...... Em kiềm chế tí được không?"
Những lời này cứ quay vòng ở trong đầu nàng, Tô Tịnh Nhiên cười đến sầu thảm. Những lời Lạp Trạch nói lúc này giống như những lời châm biếm. Tô Tịnh Nhiên cúi đầu che dấu sự xấu hổ trên mặt:
"Không có gì, có thể là em ấy muốn quay về."
Thang máy vừa mới mở, Phác Thái Anh vội vàng hấp tấp thiếu chút nữa đυ.ng phải Lạp Trạch. Tuy rằng cuối cùng cũng đã dừng lại nhưng văn kiện vẫn rơi đầy đất:
"Ngại quá –"
Phác Thái Anh ngồi xổm trên mặt đất tay chân luống cuống mà nhặt văn kiện. Lạp Trạch nhìn thấy nửa bên sườn mặt của nàng, vì thế cũng ngồi xổm giúp nàng nhặt lại những văn kiện, còn hỏi nàng:
"Cô tên Phác Thái Anh?"
"Cảm ơn...... Làm sao cậu biết?"
Lạp Trạch đem văn kiện giao lại đến tay nàng, hai tay đút vào túi quần, ra vẻ thần bí, nhếch mép cười nói:
"Về sau sẽ nói cho cô."
Phác Thái Anh? Lạp Lệ Sa cư nhiên đem Phác Thái Anh điều đến đây, Tô Tịnh Nhiên còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.
"Tô......"
Gặp phải Tô Tịnh Nhiên, Phác Thái Anh lập tức nhớ tới những lời Lạp Lệ Sa nói với mình phải cách xa Tô Tịnh Nhiên một chút. Nàng liền không nói lời nào, nhận lại văn kiện đối Lạp Trạch gật đầu lại nói "Cảm ơn", liền vội vàng rời đi.
"Em quen nàng?" - Tô Tịnh Nhiên tò mò vì sao Lạp Trạch lại quen Phác Thái Anh.
"Nàng là bạn gái của chị em đó!"
Lạp Trạch còn nhìn chằm chằm bóng dáng của Phác Thái Anh, hướng Tô Tịnh Nhiên nói:
"Quả thật rất đáng yêu."
"Bạn gái? Lạp Lệ Sa nói vậy với em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro