Chương 25
"...... Thái Anh, chị có cái này muốn cho em xem."
"Cái gì vậy?"
Phác Thái Anh có chút ngốc, phản ứng đầu tiên của nàng là không có đồ vật gì để ở chỗ Lạp Lệ Sa.
"Buổi tối sẽ biết."
Cơm chiều đặt ở một nhà hàng cơm Tây rất sang trọng, Phác Thái Anh đối với việc ăn uống chơi bời cũng không hiểu biết cho nên địa điểm đều do chính Lạp Lệ Sa chọn. Khi vào cửa, nhân viên phục vụ ngăn các nàng lại, Phác Thái Anh buồn bực vừa định hỏi vì sao nhưng Lạp Lệ Sa đi ở phía trước nàng, cùng nhân viên phục vụ kia thấp giọng nói hai câu......
Nhân viên phục vụ cười đến có chút xấu hổ nhưng ngoài miệng vẫn là nói:
"Hoan nghênh, mời hai vị vào bên trong."
"Thái Anh......"
Lạp Lệ Sa dắt tay Phác Thái Anh, lôi kéo nàng:
"Đi vào thôi."
Phác Thái Anh rất hiếu kỳ Lạp Lệ Sa đã nói điều gì, nàng đi phía sau Lạp Lệ Sa, nhịn không được liền hỏi:
"Vì sao lại không cho chúng ta vào? Chị vừa mới nói gì đó......"
"Chưa nói cái gì."
"Chị thường xuyên tới nơi này hay sao?"
"Hôm nay là lần đầu tiên chị tới đây."
Phác Thái Anh không quá tin tưởng, thoạt nhìn rõ ràng cô có vẻ giống như ngựa quen đường cũ.
Cậu nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhìn các nàng tay trong tay, thở dài một hơi:
"Đáng tiếc......"
Bởi vì không phải cuối tuần nên người cũng không nhiều, các nàng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cảnh thành phố về đêm đều thu hết vào đáy mắt.
"Thật xinh đẹp ~"
Tuy rằng Phác Thái Anh ở thành phố L học bốn năm đại học, so với Lạp Lệ Sa còn ở lâu hơn nhưng một lòng một dạ vùi đầu việc học, cũng không biết nhà hàng này là nơi hẹn hò cho các cặp đôi yêu nhau nổi tiếng nhất thành phố L, cũng là quán cơm Tây với không gian lãng mạn nhất thành phố L, càng quan trọng hơn là nơi này chỉ đón tiếp những cặp đôi.
"Muốn ăn cái gì thì gọi đi, hôm nay em mời chị."
Giá cả trên thực đơn quả thật khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy nhức nhối, bất quá còn may khi năm tư còn có một khoảng học bổng cuối cùng cấp xuống cho nên mặc dù hiện tại nàng từ chức, kinh tế cũng không đến mức eo hẹp, ngẫu nhiên xa xỉ một lần, vẫn là có thể tiếp nhận.
Lạp Lệ Sa lật thực đơn, cúi đầu cười:
"Vậy tốt, chị liền ăn thả ga."
"Vâng."
Mỗi một lần nhìn bộ dạng cô cúi đầu cười đều có thể khiến mình nhìn đến thất thần, lúc này cũng thế, Phác Thái Anh cũng không xem thực đơn mà chỉ nhìn cô say đắm. Lấy lại tinh thần, Phác Thái Anh mới phát hiện không phải chỉ có bản thân làm chuyện này, đôi mắt nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm giống như có cái đinh đính chặt trên người Lạp Lệ Sa.
Quả nhiên ở cùng một chỗ với Lạp Lệ Sa, trước nay cũng không thiếu ánh mắt nhìn chằm chằm, Phác Thái Anh cố ý nói với nhân viên phục vụ bên cạnh:
"Làm phiền mang cho tôi một ly nước lọc."
Nhân viên phục vụ kia căn bản là không có nghe thấy gì nên vẫn nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nóng nảy, lại gọi thêm một lần:
"Tôi muốn một ly nước lọc."
"Khát sao?"
Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói như vậy, ngẩng đầu nhưng hướng đến nhân viên phục vụ kia nhẹ giọng nói, trên mặt còn mang theo ý cười:
"Làm phiền cho một ly nước lọc."
Dưới chân nhân viên phục vụ kia liền giống như bôi dầu, khỏi cần nói đến việc trả lời dứt khoát đến cỡ nào:
"Dạ được, tiểu thư, cô chờ một lát."
Phác Thái Anh lật thực đơn nhưng trong lòng tức giận bất bình, bộ dạng người phục vụ kia rõ ràng háo sắc ra mặt mà vì sao Lạp Lệ Sa lại còn cười với hắn.
"Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa thấy khóe môi của nàng hình như vểnh lên, lại không nói tiếng nào. Bộ dáng buồn bực khiến cho người khác cảm thấy muốn xoa xoa bóp bóp mặt nàng một chút, cô trêu chọc nàng:
"Cảm thấy đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị sao? Nếu không chúng ta đổi nhà hàng khác......"
"...Không cần, em chỉ là đói bụng."
Phác Thái Anh thất kinh một chút, lại nói Lạp Lệ Sa cười với người khác thì nàng mất mát cái gì, hoàn toàn là quan tâm mù quáng lại còn quy định Lạp Lệ Sa chỉ có cười với bản thân mình sao?
"Vậy chờ lát nữa ăn nhiều một chút."
"Dạ được."
Phác Thái Anh luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nơi nơi đều là hoa hồng làm cho trong không khí đều tràn ngập mùi hương hoa hồng. Hôm nay lại không phải là Lễ Tình Nhân, cần làm đến như vậy sao? Càng kỳ quái, tới ăn cơm cũng đều là các cặp tình nhân. Phác Thái Anh hoài nghi bản thân có phải nhớ lầm hay không, chẳng lẽ hôm nay thật sự là Lễ Tình Nhân?
Bò bít tết bảy phần chín, non mềm nhiều nước, vừa chín tới. Lạp Lệ Sa cắt thành một khối nhỏ, bản thân không có ăn miếng đầu tiên mà là giơ lên đến bên miệng Phác Thái Anh:
"Không phải đói bụng sao? Trước nếm thử xem ăn có ngon không."
Trong tay Phác Thái Anh còn cầm dao nĩa, sử dụng khẳng định không có thuận tay như Lạp Lệ Sa. Dù sao Lạp Lệ Sa ở nước ngoài nhiều năm như vậy. Nàng do dự một chút rồi vẫn là đưa đầu ra, cắn xuống khối thịt bò kia, chậm rãi nhai.
"Ăn ngon không?" - Lạp Lệ Sa hỏi nàng.
"Rất ngon......"
Các nàng như vậy giống như... một đôi tình nhân đang hẹn hò. Phác Thái Anh không biết Lạp Lệ Sa có ảo giác như vậy không, nhưng bản thân lại thấy cảm giác này rất mãnh liệt. Tuy rằng nàng cũng thường xuyên đi ăn với Kim Trân Ni nhưng là chưa bao cảm thấy như vậy. Nhất định là do bầu không khí, Phác Thái Anh nghĩ như vậy, chung quanh đều là tình nhân, âm nhạc cũng rất ái muội......
Đúng! Nhất định là do không khí.
"Lệ Sa......"
Ăn đến một nửa, Phác Thái Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện mà chiều nay Lạp Lệ Sa nói có thứ muốn đưa cho mình:
"Chị nói chị muốn đưa em vật gì?"
Lạp Lệ Sa dừng một chút, vẫn là úp úp mở mở:
"Trước tiên ăn đã, ăn xong rồi lại cho em xem."
Tuy rằng trong lòng Phác Thái Anh có một chút tò mò nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, cũng chỉ có thể nhịn:
"Khi nào thì chị rời đi đây?"
"Em thực sự hi vọng chị đi sao?"
Động tác trên tay Lạp Lệ Sa ngừng lại.
Phác Thái Anh vội lắc đầu nhưng liền lo sợ Lạp Lệ Sa nghĩ nhiều, nhanh chóng giải thích
"Không đúng không đúng......"
"Vậy em cam lòng cho chị đi sao?"
Vì sao lại nói những lời này, lần trước Kim Trí Tú cũng có hỏi nàng vấn đề y chang, hơn nữa hai chữ ''cam lòng'' lại đem không khí trở nên ái muội tăng thêm vài phần, giống như một cặp tình nhân tức khắc lại phải chia lìa, dường như là sắp phải yêu xa.
Phác Thái Anh trả lời khiến cho bầu không khí càng thêm ái muội
"Chị Trí Tú không phải ở chỗ này sao, em cảm thấy ở cùng một chỗ với bạn bè vẫn tốt hơn......"
"Chỉ cần em muốn chị ở lại, chị liền ở lại."
Này điển hình là hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lạp Lệ Sa vẫn không muốn buông tha.
"Cái này......"
Bình tĩnh mà xem xét, dù Lạp Lệ Sa muốn nàng giữ cô ở lại nhưng bản thân mình thì có lí do gì, lại lấy thân phận gì để cô ở lại? Cảm giác càng nói càng không thích hợp. Phác Thái Anh tự nói với lòng mình nhiều lần, không cần nghĩ nhiều không cần nghĩ nhiều. Nàng sờ sờ cái trán, vừa mở miệng liền sát phong cảnh nói:
"Em cảm thấy... Em cảm thấy vẫn là theo ý chị đi."
Lạp Lệ Sa đã đánh giá quá cao Phác Thái Anh. Nguyên bản cho rằng Phác Thái Anh ngay lập tức đáp ứng tới nhà hàng này ăn cơm, nói đến vậy trong lòng hẳn là hiểu rõ tám phần nhưng không nghĩ tới đầu gỗ này lại có thể không biết nhà hàng này chỉ đón tiếp các cặp tình nhân đến ăn.
"Cái này... Chị cho em."
Lạp Lệ Sa từ trong túi lấy ra một cái phong thư. Cô biết chuyện tình cảm phải thuận theo tự nhiên, hiện tại còn chưa phải thời cơ thích hợp để thổ lộ, mà giữa các nàng cũng cần thêm nhiều thời gian hơn.
Phác Thái Anh mở ra phong thư, thì ra là một phong thư tiến cử.
"Nghe nói em từ chức, có muốn đi đến địa phương khác thử xem?"
"Tổng bộ... Runner ?"
Trước nay Phác Thái Anh cũng chưa dám đem đơn xin việc nộp đến Tổng bộ Runner, đó khẳng định là lấy trứng chọi đá, ngay vòng đầu khẳng định đã bị đánh rớt. Nếu Lạp Lệ Sa có thể hướng tổng bộ tiến cử nhân tài, điều này cho thấy chức vụ của cô khẳng định không thấp đi? Phác Thái Anh quả thật rất ngây thơ, nghe Lạp Lệ Sa nói bản thân lúc trước có làm viên chức, liền đem người ta coi như là một nhân viên nhỏ. Phác Thái Anh đem phong thư trả lại Lạp Lệ Sa
"Em không thể nhận cái này."
Nếu nàng nhận lấy phong thư này không phải là sẽ cướp đi cơ hội của những người xứng đáng hơn sao.
"Em không cần cảm thấy như vậy không tốt. Kỳ thật trong Tổng bộ Runner 80% nhân viên đều được tiến cử từ bên trong nội bộ."
"Thế nhưng......"
Qua những lá thư Phác Thái Anh viết cho mình, Lạp Lệ Sa nhìn thấy được nàng có nhiều khát vọng và cũng ra sức để thực hiện những khát vọng đó. Lạp Lệ Sa giơ phong thư trong tay lên.
"Này chỉ là một bước đệm đầu tiên, có thể biến thành cành ôliu hay không vẫn phải dựa vào bản thân em."
Phác Thái Anh suy nghĩ. Trước mắt chuyện công tác mới của nàng cũng không có manh mối, này xác thật là một cơ hội. Tuy rằng ở bên công ty con này đã xảy ra một số chuyện không vui nhưng là Tổng bộ tồn tại tương đối độc lập, cơ chế quản lý cũng không giống nhau, hay là... đi thử xem một lần? Kiểm tra năng lực của mình một chút cũng tốt.
"Vâng, vậy em đây sẽ đi thử qua một lần, cảm ơn chị."
Lạp Lệ Sa không thích nghe trước miệng nàng luôn treo từ "Cảm ơn". Cái thói quen này của Phác Thái Anh sau này phải cần một thời gian dài mới thay đổi được
Bữa tối rất nhanh kết thúc, Lạp Lệ Sa đứng dậy:
"Chị đi toilet một chút."
Trên thực tế, Lạp Lệ Sa không đi toilet mà vòng đến quầy phục vụ.
"Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cho cô sao?"
Lạp Lệ Sa rút từ trong ví ra một cái thẻ, boa cho nhân viên phục vụ tờ 200 nhân dân tệ, thấp giọng nói:
"......Khi cô bé bàn 32 tính tiền, mọi người tìm lấy một lý do chiết khấu cho nàng 30%, còn lại thì cứ quẹt thẻ của tôi ."
Bởi vì tới ăn cơm đều là các cặp tình nhân cho nên nhân viên phục vụ thấy có chút ngoài ý muốn:
"Các cô là......"
"Ừm." - Lạp Lệ Sa cười cho hắn một cái ngữ khí khẳng định.
Thu tiền boa, đương nhiên nhân viên phục vụ đối với chuyện này phá lệ để bụng, còn có chút đỏ mắt. Người đẹp nhiều tiền lại yêu nữ nhân, bảo sao bản thân mình lại không có được. Đầu năm nay mỹ nữ đều tìm mỹ nữ đi, những người đàn ông độc thân như mình phải sống sao đây.
"Đây là hóa đơn của lần này, xin hỏi trong hai vị ai sẽ thanh toán?"
Phác Thái Anh chủ động tiếp nhận giấy tờ, đây là lần đầu tiên nàng tiêu đến bốn con số cho một bữa ăn mà còn chỉ có hai người, còn may mà...... học bổng đủ dùng.
"Quẹt thẻ của tôi."
"Tiểu thư cái này..."
Nhân viên phục vụ bắt đầu tìm lấy lý do để giảm giá, sau khi nghĩ ra bản thân cũng thở phào:
"Bởi vì hôm nay bàn số 32 của tiệm chúng tôi là vị trí may mắn cho nên ngài có thể hưởng chiết khấu 30%."
"30%?"
Phác Thái Anh hoài nghi bản thân nghe nhầm, hiện tại nhà hàng đều giảm giá nhiều đến như vậy?
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái, sau đó gật đầu:
"Đúng vậy, vận khí của cô rất tốt, hoạt động này chúng tôi một tháng mới tiến hành một lần."
"Vận khí cũng không tệ lắm nha ~"
Lạp Lệ Sa làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra , nghiêng đầu nói với Phác Thái Anh .
"Em lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trúng thưởng đó......"
Hiện tại Phác Thái Anh còn như đang lọt vào trong sương mù nhưng trúng thưởng xác thật cũng rất vui vẻ.
Lạp Lệ Sa thấy biểu tình kích động trên khuôn mặt nàng kia, cúi đầu cong môi cười.
Phác Thái Anh cũng không biết vì sao cô lại cười đến vui vẻ như vậy:
"Chị cười cái gì vậy. Thật sự, ngày thường vận khí của em rất kém."
"Không sao, hiện tại liền bắt đầu đổi vận rồi."
Về đến nhà, Phác Thái Anh tắm rửa rồi nằm úp trên giường , sau đó nàng gọi cho Kim Trân Ni một cuộc điện thoại, thuận tiện đem chuyện ăn cơm giảm giá chỉ lấy 30% giá gốc nói một lần.
"30%? Đó không phải giống như không lấy tiền......"
Độ mẫn cảm của Kim Trân Ni đối với tiền tài quả thực không có ai sánh bằng:
"Cậu ăn ở cửa hàng nào, hôm nào đó mình cũng đi."
Phác Thái Anh đem địa chỉ tiệm cơm Tây kia nói cho Kim Trân Ni, nàng ấy lại có thể biết đến nhà hàng này thì xem ra danh tiếng của nhà hàng này ở thành phố L cũng không nhỏ, Phác Thái Anh hỏi:
"Cậu biết nhà hàng này?"
"Mình đương nhiên biết! Mình phỏng chừng toàn bộ thành phố L không ai là không biết...... Từ từ......"
Kim Trân Ni khai quật được một tin tức rất quan trọng, nhà hàng cơm Tây này chỉ có những đôi tình nhân mới có thể vào nha.
"Phác Thái Anh, cậu thật sự có người yêu? Buổi tối ngày hôm đó cậu không về nhà, là cùng hắn qua đêm sao?!"
"Cậu nói cái gì, vì sao mình lại nghe không hiểu."
Vậy nói trắng ra cho xong, Kim Trân Ni lời ít ý nhiều:
"Có phải cậu quen bạn trai hay không?"
"Không có."
Phác Thái Anh vừa mới chia tay, căn bản vô tâm suy nghĩ đến những chuyện này.
"Vậy cậu quay lại với Trình Tân?"
"Mình cảnh cáo cậu đừng nhắc đến hắn."
"Vậy cậu cùng với ai đi? Nhà hàng cơm Tây kia, chỉ tiếp đón những cặp tình nhân."
"Cậu lại nói hươu nói vượn......"
Phác Thái Anh không tin, rõ ràng nàng và Lạp Lệ Sa cùng nhau đi vào:
"Vậy vì sao mình có thể đi vào?"
"Vì sao cậu có thể đi vào, trong lòng bản thân cậu rõ nhất a~"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười xấu xa của Kim Trân Ni:
"Có thời gian mang đến gặp mặt đi, giới thiệu cho mình quen biết ha ~"
Phác Thái Anh không rảnh tán gẫu cùng Kim Trân Ni nữa, nàng tự mình lên mạng tra cứu. Kim Trân Ni cư nhiên không có nói hươu nói vượn, nhà hàng kia thật sự chỉ đón tiếp các cặp tình nhân. Bởi vì cái quy định này, nhà hàng cơm Tây này đã trở thành nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố L.
"Cái quy định phá cách gì đây......"
Ngón tay Phác Thái Anh vẽ trên màn hình đột nhiên ngừng lại. Vì sao Lạp Lệ Sa lại chỉ tên nhà hàng này đây, chắc hẳn là chị ấy cũng không biết các quy định phá cách này phải không?
Nhưng Phác Thái Anh nghĩ tới thời điểm vừa mới vào nhà hàng, các nàng xác thật bị nhân viên phục vụ ngăn cản nhưng sau khi Lạp Lệ Sa nói với nhân viên phục vụ hai câu, nhân viên lại để cho các nàng tiến vào, Lạp Lệ Sa còn là... nắm mình tay tiến vào.
Cho nên Lạp Lệ Sa đã đối với nhân viên phục vụ... Nói gì đó?
Này hình như là một vấn đề rất dễ trả lời nhưng tâm tư Phác Thái Anh giờ đây hoàn toàn bị rối loạn. Hiện tại xem ra, lúc ấy Lạp Lệ Sa khẳng định biết đây là một nhà hàng dành cho các cặp tình nhân. Phác Thái Anh ôm cái gối đầu, rối rắm đã lâu, lăn qua lộn lại mà ngủ không được, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Kim Trân Ni.
"Trân Ni, mình hỏi cậu một việc......"
Ở trong mắt Phác Thái Anh, Kim Trân Ni liền giống như không có chuyện tình cảm nào có thể khiến nàng bối rối hay khó giải quyết được. Nàng đối với tình yêu luôn có thể nói đạo lý rõ ràng.
"Mau nói, nói xong ngủ......" - Kim Trân Ni vừa mới tắt đèn ngủ.
"...... Người đó biết đây là nhà hàng dành cho tình nhân, vì sao lại còn mang mình đi? Chúng ta không phải......"
Giữa nàng và Lạp Lệ Sa, dù chỉ là giả thiết, nàng cũng không nói nên lời đối với hai chữ ''tình nhân'' này.
"Đó chính là muốn theo đuổi cậu, bày tỏ một cách gián tiếp... Này không phải là chuyện rõ ràng sao? Chị gái~" - Kim Trân Ni ngáp một cái, miệng phun tào.
"Không có khả năng! Không có khả năng như thế này."
Phác Thái Anh một mực bác bỏ. Nàng và Lạp Lệ Sa là hai nữ nhân, làm sao có thể tồn tại khả năng như vậy.
Kim Trân Ni nhắm mắt lại, vừa ngáp vừa nói, thanh âm kéo dài như người già:
"Đó chính là muốn thổ lộ với cậu......"
"Kim Trân Ni, cậu có thể đứng đắn một chút hay không?!"
"Hắn chính là thích cậu. Mình muốn cúp máy, buồn ngủ quá."
Lạp Lệ Sa hẳn là chỉ muốn nếm thử thức ăn ở tiệm cơm Tây kia, nhà hàng cơm Tây ở thành phố L có danh tiếng như vậy nên khẳng định là có không ít người tò mò muốn nếm thử. Nói dối cũng không có gì đáng trách, đây mới là cách giải thích hợp lý nhất.
Phác Thái Anh tắt đèn bàn, kéo chăn đắp lên người, ở trong đầu đếm cừu, càng nghĩ càng không thể ngủ được...... Đầu nàng toàn hình ảnh Lạp Lệ Sa dắt tay mình, bộ dạng cô khi đút mình ăn cùng với việc phỏng đoán những lời Lạp Lệ Sa đã nói với nhân viên phục vụ...
A, muốn điên rồi muốn điên rồi. Phác Thái Anh đem mặt vùi vào gối đầu, còn có buổi tối ngày hôm đó đến nhà cô, nếu không phải có Whisky thì các nàng thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa liền hôn môi. Tuy rằng không có thật sự hôn nhau nhưng đạo lý Phác Thái Anh đều hiểu, đều dán gần như vậy...... Tuy rằng nàng rất muốn quên chuyện này nhưng lại phát hiện bản thân luôn không thể quên được.
Về sau Phác Thái Anh vẫn luôn nói do bản thân đêm đó uống quá nhiều, mới sinh ra ảo giác như vậy. Ảo giác, tất cả đều là ảo giác. Nhưng lúc này nghĩ đến tình cảnh nàng cùng Lạp Lệ Sa dán mặt, chóp mũi cọ chóp mũi, tim Phác Thái Anh lại đập không thể khống chế được. Tuy rằng điều hòa trong phòng mở 24°C, nhưng mặt nàng vẫn nóng đến đỏ bừng.
Ngủ! Đại não của nàng ra lệnh cho cơ thể, đêm nay, phỏng chừng lại nửa đêm gần sáng mới ngủ được.
"Chân còn đau không?"
"Không đau, Lạp Lệ Sa......"
Phác Thái Anh xoay người đem Lạp Lệ Sa đang đỡ mình đè ở trên tường, nhón chân, mặt hướng mặt Lạp Lệ Sa dán lên, càng dựa càng gần rồi dùng chóp mũi chạm lên địa phương đồng dạng của đối phương, nhẹ nhàng cọ. Nàng thích nhất là cái mũi của Lạp Lệ Sa, nhịn không được hôn lên mũi của nàng.
Phác Thái Anh thân mật mà cọ mặt cô, ngửi ngửi hương vị trên người cô, liền như ngày đó khi bản thân ở nhà cô tắm, mùi hương giống nhau.
"Thái Anh......"
Hai cánh môi của cô lúc đóng lúc mở, chính lúc đang gọi tên của mình, nhìn rất muốn...... hôn cô.
Còn chưa bắt đầu kề sát nhau, Phác Thái Anh liền cảm giác bản thân khẩn trương đến thở không nổi. Lúc này Lạp Lệ Sa đem đầu cúi gần về phía nàng, hôn lấy môi nàng. Phác Thái Anh chưa từng có cảm giác động tâm đến như vậy.
Phịch phịch!
Hoàn toàn trầm luân vào đôi môi vừa mềm vừa thơm của đối phương. Cánh tay Phác Thái Anh chậm rãi quấn quanh eo đối phương, đem cô ôm đến thật chặt. Lúc này mũi chân nhón lên chậm rãi buông, chỉ là nhắm mắt ngửa đầu để cảm thụ nụ hôn ôn nhu như nước này, nhưng cảm thấy vị ngọt lại không làm cho lòng người thỏa mãn. Phác Thái Anh bắt đầu chủ động mở đôi môi ra đòi nghênh hợp, hai chiếc lưỡi quấn quanh nhau gợi lên sự rung động ngọt ngào trong lòng người.
"Phác Thái Anh, em đang làm gì!"
Lạp Lệ Sa một phen đẩy bản thân mình ra, giống như thay đổi thành một người khác, chán ghét nhìn bản thân mình
"Em quá ghê tởm!"
"Em...... Em......"
"Lạp Lệ Sa!"
Phác Thái Anh đột nhiên kêu một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, chung quanh một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ. Nàng dùng tay vuốt ve môi mình. Giấc mộng vừa nãy hết sức chân thật, chân thật đến mức có thể cảm nhận được độ ấm của đôi môi đầu lưỡi của cô, phảng phất giống như các nàng thật sự hôn nhau.
Trong toilet vòi nước chảy ào ạt, Phác Thái Anh trực tiếp hứng nước lạnh vỗ lên mặt mình, nháy mắt thanh tỉnh không ít. Vì sao nàng lại có loại mộng này? Phác Thái Anh nhìn vào trong gương liếʍ liếʍ môi, vừa nãy tuy rằng là nằm mơ...nhưng cũng thật thẹn thùng, về sau cũng ngượng ngùng khi đối mặt Lạp Lệ Sa.
Đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Phác Thái Anh cảnh cáo chính mình. Đối với Lạp Lệ Sa, ngàn vạn lần không thể lại nghĩ đến phương diện kia.
Bởi vì tối hôm qua lại thức khuya cho nên ngày sáng hôm sau thức dậy, hai mắt của Phác Thái Anh có quầng thâm rõ ràng, tinh thần đặc biệt uể oải. Từ sau khi nghỉ việc, mấy ngày nay Phác Thái Anh tám chín phần là ở nhà ngủ, ăn không ngồi rồi. Nàng là người không thể chịu được rảnh rỗi, nếu không cả người liền không thoải mái cho nên khoảng bảy giờ, nàng vẫn xoay người rời khỏi giường. Bảy giờ rời giường đối với Phác Thái Anh mà nói đã tính là trễ, ngày thường sáu giờ nàng liền sẽ tự nhiên tỉnh.
Đơn giản rửa mặt một phen, Phác Thái Anh buộc cái đuôi ngựa, thay bộ đồ vận động, mang giày thể thao liền đi ra ngoài. Đã lâu cũng không có chạy bộ vào sáng sớm qua, đi hít thở chút không khí mới mẻ, thay đổi một chút tâm tình cũng tốt.
Ở công viên, trên cỏ, sau khi làm nóng người, Phác Thái Anh vừa mới chạy hai bước, chân còn chưa có bước lên, liền thấy được...... Phác Thái Anh xoay người, thật là lo lắng cái gì cái đó liền tới. Phải nói thành phố L nhỏ nhưng cũng không cần nhỏ đến vậy a. Trước kia bốn năm cũng chưa từng ngẫu nhiên gặp được Lạp Lệ Sa, giống như từ sau khi bản thân quen biết Lạp Lệ Sa, cảm giác giống như khắp nơi trên thế giới này đều có thể nhìn thấy cô.
"Trùng hợp như vậy, em tới chạy bộ vào sáng sớm?"
Cô vẫn là thấy được mình, Phác Thái Anh quay người sang, Lạp Lệ Sa đang dắt Whisky không quá ngoan ngoãn
"Đúng vậy, chị tới đây dắt chó đi tản bộ sao?"
"Chị mỗi buổi sáng đều tới nhưng rất ít thấy em."
"Em ngẫu nhiên tới......"
Phác Thái Anh lại nhìn khuôn mặt cô, đặc biệt là đôi môi của cô. Quả nhiên trong lòng vẫn có chút quái quái, không tự chủ được liền nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, vì thế giống như trốn tránh mà ngồi xổm xuống
"Tiểu Uy, xin chào ~~~"
Kỳ thật, hôm nay cùng Lạp Lệ Sa gặp gỡ cũng không phải một việc đặc biệt trùng hợp. Dù sao đây cũng là công viên gần nhất, hơn nữa sáng sớm mỗi ngày Lạp Lệ Sa đều dắt chó đi tản bộ.
Whisky nhìn thấy Phác Thái Anh liền bắt đầu dính nàng, gia hỏa này thật là trẻ con ham chơi. Lạp Lệ Sa ngẫu nhiên còn dữ với nó, nhưng Phác Thái Anh sẽ không cho nên ở trước mặt Phác Thái Anh liền làm ầm ĩ hơn.
"Buổi tối ngủ không ngon sao?"
"Em ngủ hơi trễ......"
Vốn dĩ Phác Thái Anh vừa mới đều đem việc kia quên đi mất, ngay lúc này Lạp Lệ Sa cố tình lại hỏi một câu.
"Bữa sáng còn chưa ăn phải không? Chờ lát nữa đi ăn cùng nhau nha."
"Dạ."
Cả ngày nghĩ đến một số chuyện lung tung lộn xộn, bất quá nàng và Lạp Lệ Sa chính là bạn bè bình thường, có phải cùng Kim Trân Ni ở chung lâu ngày nên liền dễ dàng bị nàng ảnh hưởng suy nghĩ? Người khác thỉnh thoảng đối với mình tốt một chút thì liền phóng đại thành tình yêu, dù sao Kim Trân Ni cũng là cái dạng người này. Điều kiện của Lạp Lệ Sa tốt như vậy, người theo đuổi cô khẳng định hai bàn tay cũng đếm không hết. Nếu bản thân mình là nam, cô khẳng định cũng chướng mắt chính mình. Phác Thái Anh thay đổi góc nhìn tự hỏi, giống như hết thảy tất cả đều hợp lý, tối hôm qua cư nhiên lại có thể nghĩ ra loại ý tưởng kia, đầu nàng khẳng định là bị lừa đá.
Sữa đậu nành bánh quẩy đơn giản, đã lâu Phác Thái Anh cũng không có nhàn nhã mà ngồi xuống ăn như vậy. Ngoan ngoãn ăn điểm tâm sáng, uống một ngụm sữa đậu nành ấm áp, nháy mắt cảm thấy hạnh phúc.
"Em định khi nào đến thành phố S?"
Tổng bộ Runner đặt ở thành phố S, Lạp Lệ Sa hỏi cái này cũng chính là hỏi Phác Thái Anh tính toán khi nào đi đến tổng bộ phỏng vấn.
Thành phố S là thành thị cực kì phát triển ở trong nước. Phác Thái Anh còn cảm thấy áp lực rất lớn nhưng trước mắt áp lực lớn nhất hẳn là việc có thuận lợi bắt được offer của Tổng bộ Runner hay không mới đúng. Chỉ có bắt được offer trước, mới có tâm tư mà suy nghĩ đến những chuyện khác:
"Một tuần nữa đi...... Em muốn chuẩn bị tốt một chút."
"Trước khi đi, chúng ta đến chỗ Trí Tú tụ họp một chút."
Phác Thái Anh cảm thấy cũng nên đi một chuyến. Nàng có thể quen biết Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú cũng là duyên phận. Nghĩ nghĩ hay là đem theo Kim Trân Ni luôn, cũng giảm bớt căng thẳng trong mối quan hệ của Kim Trân Ni và Kim Trí Tú. Giữa hai người các nàng khẳng định là có hiểu lầm:
"Lệ Sa, em có thể mang theo một người bạn cùng đến không?"
"Bạn bè, là bạn bè gì?"
"Bạn thân của em, nàng có quen biết chị Trí Tú nhưng giữa các nàng giống như có chút hiểu lầm......"
Phác Thái Anh không biết, mâu thuẫn giữa Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú đã không thể dùng từ "một chút" để hình dung. Đương nhiên đây là nhằm vào Kim Trân Ni mà nói, hiện tại mỗi ngày Kim Trân Ni đều đem Kim Trí Tú mắng một trăm tám mươi lần cũng chưa hết giận. Nhưng mỗi lần mắng lại là mỗi lần nghĩ. Ngày đó, kỳ thật cảm giác khi hôn cùng cô vẫn khá tốt, nếu không thì bản thân cũng sẽ không hôn nhau lâu như vậy...... Nhưng mà! Lần đó chính là bị cô ta chơi đùa, chính là cho cô ta chiếm tiện nghi. Cái tiện nghi này nếu là không chiếm trở về, bản thân mình nuốt không trôi cơn giận này.
"Kim Trí Tú! Cô nhớ kỹ cho tôi a!"
Kim Trân Ni chỉ vào cái mũi của mèo con, hung hăng mà nói.
Kim Trân Ni nhận điện thoại của Phác Thái Anh, không nghĩ tới cơ hội rất nhanh đã tới rồi.
"Trân Ni, tối ngày mốt có thời gian không?"
"Cậu nói có chuyện gì trước đi?"
Không có một chút hỏi thăm ân cần, căn bản là không đả động được người này, vẫn là Phác Thái Anh hiểu rõ Kim Trân Ni
"Có bữa tiệc, mời cậu uống rượu ăn cơm. Lại nói, qua hai ngày nữa không phải mình đến thành phố S sao? Chúng ta cùng nhau tụ họp ~ còn có người bạn luôn giúp đỡ mình đến, không phải cậu luôn muốn gặp người ta sao?"
Người này Phác Thái Anh chỉ chính là Lạp Lệ Sa, bởi vì nàng không ít lần ở trước mặt Kim Trân Ni nói về chuyện của Lạp Lệ Sa. Hơn nữa lúc trước Phác Kiệt cũng luôn miệng nói Lạp Lệ Sa có bao nhiêu tốt, không phải nàng liền không muốn cưới ai, Kim Trân Ni thật sự rất muốn nhìn xem. Lạp Lệ Sa này đến tột cùng sống như thế nào lại có thể đem chị em hai người này đều chinh phục được! Chinh phục Phác Kiệt rất dễ dàng nhưng mấu chốt là có thể làm Phác Thái Anh giống như mê muội, độ khó chuyện này rất lớn.
"Được được được. Được nhìn thấy nữ thần mình đương nhiên đi." - Kim Trân Ni ba hoa đáp ứng.
Phác Thái Anh nói hết nhưng trên cơ bản không có nhắc đến Kim Trí Tú, bởi vì nàng sợ Kim Trân Ni biết là Kim Trí Tú mời ăn cơm sẽ không chịu đi. Điểm này Phác Thái Anh hoàn toàn đoán sai, nếu Kim Trân Ni sau khi biết Kim Trí Tú mời khách, vậy nàng nhất định sẽ "Mặc trang phục lộng lẫy đến dự".
Lần này Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh có loại cảm giác không nói mà cùng ăn ý. Nàng chỉ nói với Kim Trí Tú biết Phác Thái Anh sẽ mang theo bạn đến, cũng không nói cụ thể người bạn này Kim Trí Tú cũng quen biết. Cho nên buổi tối ngày hôm đó, Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú thấy đối phương, bộ dạng mắt lớn trừng mắt nhỏ, hình ảnh quả thực là "Mỹ diệu".
Bởi vì ba người đang ngồi Phác Thái Anh đều quen biết cho nên nàng tính toán đứng dậy giới thiệu mọi người một chút......
Kim Trân Ni vỗ bàn một cái, bộ dạng cùng khí thế giống như muốn đánh nhau. Vừa mới mở miệng ra nói, trực tiếp lấn át giọng của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni cười đến mặt mày hớn hở:
"Thì ra là Kim* lão bản mời khách a?!"
"Trân Ni tiểu thư, đã lâu không gặp."
Kim Trí Tú cũng cười đến "xán lạn", khí thế không thua kém.
"Lâu như vậy không gặp, tôi còn cực kì nhớ cô."
"Nhớ tôi vậy sao không tìm đến tôi đây, như thế nào, sợ hãi?"
Kim Trí Tú đặc biệt muốn ám chỉ chuyện đêm hôm đó.
Vậy mà có thể không kiêng dè gì mà khinh bỉ mình, Kim Trân Ni nổi giận
"Ai sợ hãi, hay là hiện tại hai ta liền uống hai ly......"
"Trân Ni tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng."
Ánh mắt Kim Trí Tú nhìn Kim Trân Ni từ trên xuống dưới, dáng người bằng phẳng phân không rõ trước sau, giống như một tấm biển
"... Người như cô, tôi không có hứng thú."
Không hứng thú, những lời này đối với Kim Trân Ni mà nói chính là đả kích lớn, cái bàn này nếu có thể nàng cũng sẽ ném đi. Hiện tại nàng nổi giận đến nói năng lộn xộn
"Cô...... Cô chết đi đồ chú lùn!"
Chiều cao chính là vết thương lòng của Kim Trí Tú, lại bị Kim Trân Ni như vậy lấy ra chọc đến, cũng là quá tài
"Kim Trân Ni cô không muốn làm ăn, đúng không?!"
"......"
Phác Thái Anh khó xử bị kẹp ở giữa hai người.
"Trân Ni, đừng cãi nhau......"
Phác Thái Anh kéo kéo vạt áo Kim Trân Ni để cho nàng đừng chống đối như thế. Phác Thái Anh không biết có phải nàng ảo giác hay không nhưng mà lần gặp mặt này, mối quan hệ của các nàng dường như xấu hơn đợt trước.
Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú đang dỗi đến nổi lửa, căn bản không rảnh phản ứng Phác Thái Anh. Phác Thái Anh xấu hổ lại bất đắc dĩ mà nhìn về phía Lạp Lệ Sa
"Các nàng có chút hiểu lầm ......"
Lạp Lệ Sa cũng chống đầu, bất đắc dĩ mà nhìn Phác Thái Anh, hai người cùng nhau lắc đầu. Tuy rằng tính tình của Kim Trí Tú không được tốt lắm nhưng cũng không đến mức nổi điên giống như hôm nay vậy. Còn cùng một cô bé trẻ tuổi cãi nhau thành vậy, thoạt nhìn tuổi tác của cô bé này hẳn là cũng lớn bằng Phác Thái Anh không sai biệt lắm.
Lại qua vài phút, xem ra chờ các nàng chủ động đình chiến cơ hồ là không có khả năng. Lạp Lệ Sa đứng lên, ưu thế chiều cao trong bốn người thể hiện rõ ràng
"Trí Tú, canh nấu xong rồi sao?"
Khí tràng của một người có đủ cường đại hay không, không phải xem nàng nói ra những lời gì mà là lời nói của nàng có thể tạo ra hiệu quả như thế nào. Thời điểm Phác Thái Anh coi như không có cách gì, vậy mà chỉ với một câu nói không nặng không nhẹ của Lạp Lệ Sa lại có thể kết thúc cuộc chiến tràn ngập thuốc súng giữa hai nữ nhân này. Trong lòng Phác Thái Anh thầm viết hoa hai chữ ''nể phục'' đối với Lạp Lệ Sa.
"Xin chào, chị gọi là Lạp Lệ Sa."
Vừa rồi vừa vào cửa, ánh mắt đầu tiên của Kim Trân Ni đều chú ý đến Kim Trí Tú, đối với mọi người chung quanh đều không để bụng, lần này mới rảnh rỗi mà cẩn thận xem xét kỹ người con gái thanh cao trước mặt. Cô ấy chính là Lạp Lệ Sa, mỗi ngày Lạp Lệ Sa đều bị Phác Kiệt nói qua tám trăm lần lại bị Phác Thái Anh nhắc đến ba trăm lần, hôm nay rốt cuộc cũng có thể gặp được bản gốc. Thu hồi lòng ghen ghét, Kim Trân Ni thừa nhận là Lạp Lệ Sa so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn xinh đẹp hơn rất nhiều. Nguyên bản nàng cho rằng bất quá Lạp Lệ Sa chỉ là một cô gái trẻ tuổi chỉ có nhan sắc hơi cao một chút, không nghĩ tới là nữ nhân có hương vị thành thục như vậy
"Kim Trân Ni, gọi em là Trân Ni được rồi, Thái Anh vẫn luôn nhắc đến chị với em......"
Kim Trân Ni và Kim Trí Tú chính là cặp đấu như nước với lửa, một mất một còn, chỉ cần các nàng không ở chung một chỗ vậy thì chuyện gì cũng không có, Kim Trân Ni coi như cũng ôn hòa lễ độ đi.
"Phải không?"
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn nhìn Phác Thái Anh. Thật ra cô rất hiếu kỳ Phác Thái Anh sẽ đánh giá về cô như thế nào, Lạp Lệ Sa lại hỏi Kim Trân Ni:
"Em ấy nói về chị như thế nào?"
"Trân Ni......"
Phác Thái Anh nhỏ giọng gọi Kim Trân Ni một chút.
Kim Trân Ni căn bản không hiểu ý:
"Cậu ấy đặc biệt muốn biết..."
"Muốn biết cái gì?"
Lạp Lệ Sa tiếp tục hỏi.
"Cậu ấy đặc biệt muốn biết có phải có rất nhiều người theo đuổi chị phải không ?"
Nghe Kim Trân Ni nói xong, Phác Thái Anh liền nằm sấp trên bàn. Nàng thề, nàng chưa từng nói qua những lời này! Kim Trân Ni luôn thích tự cho là đúng mà tổng kết một cách khái quát, nàng đối Kim Trân Ni biểu đạt ý tứ rõ ràng là: Người giống như Lạp Lệ Sa khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi đi. Đây là cái câu cảm thán chứ không phải là cái câu nghi vấn!
Bất quá cũng do ngày thường Phác Thái Anh cảm thán quá nhiều, thế cho nên Kim Trân Ni cho rằng nàng là muốn biết Lạp Lệ Sa đến tột cùng có bao nhiêu người theo đuổi.
"Còn có......"
Kim Trân Ni là người nói nhiều, ngàn vạn lần đừng mở máy hát của nàng vì vừa mở ra liền không thể dừng được.
"Còn có?"
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh quay nằm úp sấp ở một bên, không nói lời nào.
"Sự tồn tại của chị ở trong lòng nàng cũng giống như nữ thần, ba câu đều là không thể xa chị."
Kim Trân Ni này nói có chút khoa trương, khẳng định là đem phần của Phác Kiệt đặt trên đầu Phác Thái Anh nhưng đây cũng là vì làm Lạp Lệ Sa vui vẻ nha. Nàng là một thiết kế sư kiêm chức chạy nghiệp vụ, ngày thường không xuống tay với người quen, vậy công trạng đâu ra? Kim Trân Ni có nghiên cứu đối với hàng đắt tiền nên vừa nhìn cách Lạp Lệ Sa ăn mặc còn có túi xách tay, khẳng định cũng giống như Kim Trí Tú, thuộc về hàng ngũ kẻ có tiền.
Thấy thời cơ đã đến, Kim Trân Ni từ trong túi rút ra một cái danh thϊếp, cười hì hì
"Lạp Lệ Sa, em là nhà thiết kế, nếu chị có nhu cầu có thể tìm đến em."
"Được."
Lạp Lệ Sa nhận lấy danh thϊếp của nàng.
"Kim Trân Ni!"
Phác Thái Anh hung hăng trừng mắt Kim Trân Ni, biết ngay là nàng tới mời chào nghiệp vụ. Lần này lại có thể lấy bản thân mình ra trêu đùa, thật quá đáng. Sớm biết thế liền không mang nàng lại đây.
Vừa thấy đã chọc Phác Thái Anh phát cáu, Kim Trân Ni nhanh chóng đổi chỗ ngồi.
"Ách... Mình đi xem Kim* lão bản nấu canh xong chưa."
"Thái Anh, có khoa trương như vậy không?"
Chờ Kim Trân Ni rời đi, ý cười trên mặt Lạp Lệ Sa còn chưa có tan đi mà hỏi Phác Thái Anh.
Vừa nãy Phác Thái Anh thẹn thùng, nàng xấu hổ mà cười rộ lên "Trân Ni nói chuyện cứ như vậy, không thể tin tưởng."
"Phải không......" Lạp Lệ Sa cúi đầu xoay ly thủy tinh ở trên bàn.
Lúc này Phác Thái Anh mới phát giác bản thân mình nói sai, nói như vậy không phải là phủ nhận thân phận "Nữ thần" của Lạp Lệ Sa sao. Nếu bản thân mình có thể nói chuyện giống như Kim Trân Ni được vậy thì tốt rồi
"Không đúng không đúng...... Nàng ngày thường nói chuyện có chút khoa trương, nhưng cũng không có nói sai."
"Không có ai theo đuổi chị."
Lạp Lệ Sa hướng Phác Thái Anh trả lời vấn đề đầu tiên của Kim Trân Ni nói.
"Cái gì?"
"Em không phải muốn biết sao?"
Phác Thái Anh muốn nói chuyện lúc nãy là Kim Trân Ni nói giỡn, không cần cho là thật nhưng Lạp Lệ Sa lại trả lời rất nghiêm túc.
Lạp Lệ Sa nhìn vào đôi mắt của Phác Thái Anh nói.
"Chị có thích một người nhưng nàng vẫn luôn không tới theo đuổi chị, làm sao bây giờ?"
"Vậy......"
Nàng vậy mà có người mình thích, Phác Thái Anh bỗng nhiên có loại cảm giác mất mát. Không thể như vậy, nếu Lạp Lệ Sa có người yêu thích thì bản thân mình hẳn là nên vì cô cao hứng mới phải. Không dám theo đuổi Lạp Lệ Sa là bởi vì Lạp Lệ Sa quá ưu tú đi, làm người chùn bước
"Hay là... hay là chị chủ động ám chỉ cho hắn một chút?"
"Chị đã ám chỉ qua nhưng là nàng quá ngốc, không rõ."
Phác Thái Anh còn ngây ngốc mà an ủi cô:
"Có thể là vấn đề thời gian, thời gian dài liền hiểu được."
"Thái Anh, vậy là cần thêm bao nhiêu thời gian đây?"
Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm đến khẩn trương. Loại chuyện đối với mỗi người mỗi khác, nàng làm sao có thể giải đáp:
"Này hẳn là...... Phải tùy người đi?"
"Đúng rồi, Trân Ni và chị Trí Tú vì sao còn chưa ra tới, đồ ăn nguội hết rồi."
Phác Thái Anh đứng dậy, hướng phòng bếp đi đến, trong miệng còn lo lắng.
"Sẽ không tiếp tục cãi nhau đi......"
Trong phòng bếp, Kim Trân Ni và Kim Trí Tú không có quá ầm ĩ lên nhưng lại "đánh võ mồm", lại còn rất kịch liệt.
Kim Trân Ni đứng ở cửa phòng bếp, dựa tường:
"Nhìn không ra đó, cô lại còn biết nấu cơm?"
Kim Trí Tú tuy rằng không quá cao, hơn 1m60 một chút nhưng dáng người tỉ lệ rất tốt cho nên không thấy lùn. Lồi lõm quyến rũ, bao nhiêu nữ nhân ghen ghét a. Kim Trân Ni không phủ nhận bản thân mình cũng ghen ghét, lần trước khi ôm hôn cô, vòng eo mềm mại của cô ôm đặc biệt thoải mái.
Canh xương hầm còn chưa có nấu xong, thiếu chút nữa là được nên Kim Trí Tú liền ở một bên chờ:
"Nhìn cô chắc cũng không đến nơi này nhiều đi."
Kim Trân Ni vào phòng, thuận tay giữ cửa một chút, ỷ vào ưu thế chiều cao của bản thân sau đó đem Kim Trí Tú đè lên vách tường, dùng thân thể chống trước mặt cô, dán đến thân mật khăng khít, sau đó dùng tay vuốt ve trên eo cô:
"Kim Trí Tú –"
Nàng đã ghẹo vô số nam nhân nhưng trước nay chưa có trêu chọc nữ nhân qua.
"Cô muốn làm gì?"
Kim Trân Ni trực tiếp hôn cô, sau đó mới nói:
"Không có gì, lần trước rất thoải mái, tôi còn muốn thử xem."
"Dừng tay!"
"Ai bảo cô lần trước chiếm tiện nghi của tôi!"
Kim Trân Ni cũng muốn một vừa hai phải nhưng dừng không được ......
"Biết rõ tôi chiếm tiện nghi của cô vậy mà hôm nay tiểu thư cô đây còn cố ý chủ động đưa tới cửa, không sợ sao?"
Rốt cuộc nếu nàng muốn chơi thì cô liền phụng bồi. Kim Trí Tú hoàn toàn không yếu thế, dùng tay ôm lấy cổ nàng, chủ động dán lên.
"Đủ rồi, Kim Trân Ni......"
Kim Trí Tú rút tay của mình về. Cô sợ các nàng nếu tiếp tục, thật sự sẽ phát sinh chuyện gì đó. Các nàng đến mức như thế này đã không còn giống vui đùa nữa rồi. Ở trong mắt Kim Trí Tú, Kim Trân Ni chính là một cô bé ngày thường cùng cô ầm ĩ, việc này cũng chỉ là nửa nói giỡn.
"Kim Trí Tú, cô sợ à."
"Cô sẽ hối hận"
"Sẽ không!"
Cửu Hào có phòng bếp chung lớn, hơn nữa Kim Trí Tú đang dùng là phòng bếp chuyên dụng. Phác Thái Anh không biết cụ thể là gian phòng nào cho nên đành phải xem xét từng phòng, thẳng khi đến đẩy cánh cửa đang khép hờ kia ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro