Chương 22
Phác Thái Anh quay mặt đi chỗ khác, lúc này hô hấp mới bình thường. Đôi mắt không biết nhìn về hướng nào, dù sao thì không nhìn Lạp Lệ Sa là được, vừa mới khóc như vậy trong nháy mắt, chính nàng cũng không biết trong lòng đến tột cùng là nghĩ cái gì, như thế nào sẽ ... Phác Thái Anh nỗ lực bình phục lại tâm tình của mình nhưng hơi thở đã rối loạn, hít vào, thở ra đều không biết làm sao.
Phác Thái Anh đỏ mặt, nhưng Lạp Lệ Sa lại mang dáng vẻ bình tĩnh giống như chưa có cái gì phát sinh. Cô đứng thẳng thân mình, ngữ khí mang chút trách cứ, nhỏ giọng trách mắng Whisky nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười
"Đừng nháo ~"
Bị Lạp Lệ Sa giáo huấn như vậy, Whisky giống như chịu ủy khuất to lớn lắm liền yên lặng trốn phía sau Phác Thái Anh.
"Đi tắm rửa trước, chị sẽ lấy cho em khăn lông cùng áo ngủ."
Trong phòng cũng không có người khác, Phác Thái Anh đương nhiên biết cô đang nói với chính mình, ...áo ngủ... Thật sự muốn nàng qua đêm ở nơi này sao? Mọi thứ nhất định là ảo giác, Phác Thái Anh cảm thấy chính mình sau khi uống rượu liền sinh ra ảo tưởng. Lạp Lệ Sa rõ ràng giống như lúc bình thường, có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều quá rồi ... Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh cảm thấy xấu hổ với Lạp Lệ Sa.
Trong nháy mắt Phác Thái Anh cảm thấy vẫn nên dời đi một chút lực chú ý đi, không cần luôn rối rắm, càng nghĩ càng thẹn thùng:
"Chị ... Cũng nên đi thay quần áo ướt đi."
"Ừ, chân em có còn đau hay không, một mình có thể tắm rửa chứ?"
Ý Lạp Lệ Sa muốn nói là... Có cần cô đưa nàng đi vào phòng tắm nhưng nhìn đến Phác Thái Anh mặt đỏ giống như quả cà thì Lạp Lệ Sa mới phát giác câu nói của chính mình còn có nghĩa khác, bất quá Phác Thái Anh như thế nào lại dễ thẹn thùng như vậy, làm cô nhịn không được mà trêu chọc nàng
"Muốn hay không chị giúp em một tay ... "
"A? Không cần......"
Phác Thái Anh lúc này liền khẩn trương giống như gà mắc tóc.
Lạp Lệ Sa cười, lúc này mới giải thích:
"Ý chị là để chị đỡ em vào phòng tắm?"
Phác Thái Anh cảm thấy lúc này Lạp Lệ Sa cười có chút khác lạ, cảm giác có chút xấu xa mà không đúng, chị ấy rõ ràng là cười xấu xa. Thà rằng đừng bổ sung những lời này còn tốt, bổ sung vào còn không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao. Lạp Lệ Sa khẳng định biết chính mình vừa mới lý giải sai, mới cố ý nói như vậy. Phác Thái Anh càng ngượng ngùng, nàng phát hiện đêm nay chính mình đặc biệt dễ suy nghĩ nhiều, nhất định là do uống hai ly rượu đó. Nàng nhìn chằm chằm bức tường màu trắng kia, ấp a ấp úng:
"Không đau ... Không đau, tự bản thân em... Có thể..."
Quá khẩn trương, nơi nào còn nhớ rõ đau đớn.
"Không đùa em nữa."
Lạp Lệ Sa hơi ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mắt cá chân mảnh khảnh của Phác Thái Anh
"Là nơi này sao?"
" A....." Phác Thái Anh phản ứng chậm nửa nhịp, còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Tuy rằng Lạp Lệ Sa xoa bóp không nặng nhưng đột nhiên bị đau đớn nên nàng bị kí©h thí©ɧ đến phát ra âm thanh.
Lạp Lệ Sa cuống quít ngừng tay, không đυ.ng vào nàng:
"Làm sao vậy, có phải chị làm đau em hay không?"
Phác Thái Anh lắc đầu, nàng không phải là người không thể chịu khổ. Vết thương nhỏ này không tính là gì, cũng không yếu ớt đến nỗi không đi được, kì thật nàng không cần Lạp Lệ Sa đỡ nhưng lại không thể cự tuyệt
"Không phải, đi một chút, hẳn là không có đáng ngại."
"Em vẫn nên tự mình đi ... "
Chưa nói dứt lời, Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa đang cúi đầu cởi giày cao gót cho mình. Này cũng quá mức để ý đi, Phác Thái Anh là một người đặc biệt dễ cảm động, thấy một màn như vậy nước mắt ở hốc mắt rưng rưng
"Lạp Lệ Sa, cảm ơn chị ... "
"Không có việc gì, đi đường phải cẩn thận một chút."
Cởi bộ quần áo bị nước mưa cùng nước bùn làm dơ ra, Phác Thái Anh chân trần đi đến vòi hoa sen cúi đầu xuống, nói cho cùng thì cái chân bị thương hành động như vậy cũng không tiện. Nước ấm vừa vặn tốt, bụi bẩn được rửa đi, thân thể sạch sẽ trở lại làm tâm tình Phác Thái Anh tốt lên không ít.
Lần đầu tiên nàng qua đêm ở nhà người khác, phòng tắm rất lớn cũng thực xa lạ nhưng lại có loại hương vị quen thuộc. Phác Thái Anh đem dầu gội nhỏ đến lòng bàn tay, nhịn không được đưa đến chóp mũi mà ngửi, khó trách, hương vị trên người Lạp Lệ Sa chính là như vậy nhưng lại không hoàn toàn giống. Mùi hương trên người cô càng nhạt mấy phần làm cho Phác Thái Anh cảm thấy hương thơm này so với bất kì loại nước hoa nào cũng dễ ngửi hơn.
"Tắm xong?"
"Dạ."
Khi Phác Thái Anh bước ra, Lạp Lệ Sa đã sớm tắm xong. Cô thay váy ngủ, giống như lần trước Phác Thái Anh tới. Lạp Lệ Sa tay cầm máy sấy tóc, tóc đã khô đến phân nửa. Cô nhìn mái tóc của Phác Thái Anh ướt sũng như cũ, đành kêu Phác Thái Anh sang đây ngồi:
"Tới đây, đem đầu đến sấy một chút."
Ở trước mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cảm thấy bản thân hoàn toàn giống như một đứa trẻ, cái gì cũng được cô chiếu cố. Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Lạp Lệ Sa để cho Lạp Lệ Sa giúp mình sấy tóc.
Trước đây ngoại trừ khi đến cửa hiệu cắt tóc thì chưa có người nào sấy tóc giúp nàng, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa sấy tóc so với cửa hiệu cắt tóc còn muốn thoải mái hơn. Có thể là bởi vì cảnh đẹp ý vui, sau khi quen Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cảm giác chính mình muốn triệt triệt để để trở thành kẻ si mê cái đẹp, những người khác rất khó nhìn vào mắt, ngay cả chính mình cũng giống như Phác Kiệt đi theo sau kêu cô một tiếng "Nữ thần".
Lạp Lệ Sa vừa nhìn gương mặt Phác Thái Anh trong gương, vừa thổi tóc vừa xem biểu tình của nàng phỏng chừng lại thất thần. Thấy vậy, Lạp Lệ Sa cúi đầu cười.
Phác Thái Anh kì thật không hề ngẩn người, nàng vẫn luôn nhìn Lạp Lệ Sa, nhìn bộ dạng cô cúi đầu cười thật làm cho nhiều người rung động. Phác Thái Anh nghĩ thầm Lạp Lệ Sa như vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi đi?
"Được rồi."
Phác Thái Anh bị thanh âm của cô kéo về hiện thực:
"Cảm ơn."
Nếu mỗi lần Lạp Lệ Sa vì nàng làm một việc, nàng liền nói một tiếng cảm ơn thì nàng không rõ cả đời này sẽ hướng cô nói bao nhiêu tiếng cảm ơn.
11: 30 pm, lúc này Phác Thái Anh vừa mới tắm rửa xong đang ngồi ở trên sô pha. Đồng hồ sinh học của nàng có thể nói là hoàn toàn bị phá vỡ. Nàng tiếp nhận cốc nước ấm mà Lạp Lệ Sa đưa cho, uống một ngụm rồi để lại trên bàn, sau đó cầm điện thoại đi sạc pin, rốt cuộc cũng có thể khởi động máy. Buổi tối hôm nay không về nhà, vẫn nên nói Phác Kiệt một tiếng.
Phác Thái Anh mở điện thoại lên, một cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn chưa đọc đều không có, xem ra Phác Kiệt còn chưa trở về nhà. Nếu Phác Kiệt trở về mà phát hiện thời gian này chị của mình còn chưa ở nhà, khẳng định là sẽ lục tung cả thế giới này lên mà tìm.
Nàng gọi vào số điện thoại của Phác Kiệt một lúc lâu đối phương mới nhận máy.
"Đêm nay chị không về nhà ."
Sau khi Phác Thái Anh thốt ra lời này, Phác Kiệt ở đầu bên kia trực tiếp bùng nổ. Đây chính là đi đêm không về ngủ a. Phải biết rằng việc này xảy ra trên người khác thì không trách nhưng đây là xảy ra trên người của chị mình, chuyện này ngàn năm mới có một lần:
"Chị... Chị đây là... Có chuyện gì ?"
"Em nói bậy gì đó ..."
Phác Thái Anh lười giải thích nhiều, dứt khoát liền nói dối:
"Chị đêm nay ở Trân Ni bên này ngủ."
"Oa .... Bà chị già, chị đây là thật sự có tình huống!"
Phác Kiệt nhìn nhìn Kim Trân Ni bên cạnh, hắn và chị quả nhiên không giống nhau, hiện tại nói dối đều không thở dốc.
"Không thèm nghe em nói nữa."
Đối diện ngữ khí muốn bao nhiêu đê tiện liền có bấy nhiêu đê tiện:
"Còn thẹn thùng?"
"Em đang nhàm chán sao? Treo......"
"Chị rõ ràng đang chột dạ!"
"Chị ở Trân Ni bên này ngủ có cái gì mà chột dạ hử?"
Phác Thái Anh nói xong lại trở nên rất rối rắm, bởi vì lúc này Lạp Lệ Sa vừa vặn từ phòng ngủ bước ra.
Lạp Lệ Sa trong tay cầm thuốc mỡ, thấy Phác Thái Anh đang gọi điện thoại cũng không nói cái gì mà trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng đem chân của Phác Thái Anh đặt lên đùi của chính mình.
Phác Thái Anh có chút kinh ngạc liền rụt chân lại, Lạp Lệ Sa nhìn nàng cười, nhỏ giọng nói:
"Không có việc gì, bôi chút thuốc sẽ thoải mái."
Phác Kiệt cố ý nâng cao giọng làm Kim Trân Ni cũng nghe đến việc Phác Thái Anh nói dối, nếu không phải đây là giọng của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni quả thật không tin đây là Phác Thái Anh nói. Đêm không về ngủ còn nói dối? Này rõ ràng là có chuyện.
"Được rồi, được rồi..."
Kim Trân Ni không có phúc hắc như Phác Kiệt.
"Cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn không cho chị cậu bay nhảy một chút?"
Phác Kiệt đem điện thoại đưa ra xa, sau đó quay đầu nói với Kim Trân Ni:
"Tôi không phải sợ chị ấy bị khi dễ sao?"
Lần trước gặp phải chuyện của Trình Tân, hiện tại cậu vẫn còn nuốt không trôi đây.
Đều là chủ động nói dối, vừa thấy là biết ngươi tình ta nguyện, Kim Trân Ni nhìn Phác Kiệt, ánh mắt toát ra sự khinh bỉ:
"Thôi bỏ đi, chị cậu cũng đã lớn rồi."
"Không được, muốn theo đuổi chị của tôi phải bước qua xác tôi!"
Phác Kiệt vẫn là không yên tâm về Phác Thái Anh, từ nhỏ đã hiền lành, dễ bị người khác khi dễ nên bảo vệ chị gái đã trở thành thói quen từ nhỏ của Phác Kiệt. Cậu lại đem điện thoại đến bên tai, nói thẳng:
"Chị, em hiện tại đang ở cùng với Kim Trân Ni, chị đừng nói dối, chị đang ở đâu? Em đến đón chị về."
Lời nói dối bị vạch trần, bằng bản lĩnh nói dối của Phác Thái Anh thì cũng chỉ đến trình độ này.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, thấy cô đang cúi đầu nhẹ nhàng xoa thuốc lên mắt cá chân của mình, thủ pháp của cô tuy không chuyên nghiệp, nhưng mềm mại nhẹ nhàng, làm cho Phác Thái Anh cảm thấy thực thoải mái. Tuyệt đối không thể nói với Phác Kiệt là chính mình đang ở nhà Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh không muốn nghĩ tới việc em trai ở trước mặt mình lúc nào cũng nhắc tới Lạp Lệ Sa vì mỗi lần nhắc tới thì tên nhóc kia liền bắt nàng đưa ra chủ ý giúp cậu ta theo đuổi Lạp Lệ Sa.
"Chị ... Chị đang ở nhà của bạn ... Em cũng đừng lo lắng ..."
"Bạn nào? Nam hay nữ?"
...... Phác Thái Anh tiếp tục khó xử.
Loáng thoáng nghe được tiếng nói bên trong điện thoại, Lạp Lệ Sa cũng đoán được là Phác Thái Anh đang gọi điện thoại cho Phác Kiệt. Còn tưởng rằng Phác Kiệt không tin Phác Thái Anh đang ở cùng cô vì thế Lạp Lệ Sa liền chủ động lấy điện thoại đi động của Phác Thái Anh qua:
"Phác Kiệt sao?"
Giọng nói của Lạp Lệ Sa! Không đến một giây Phác Kiệt liền nhận ra, nháy mắt một cái liền lên tinh thần, sống lưng cũng thẳng lên không ít, Kim Trân Ni nhìn còn tưởng rằng cậu ta bị động kinh.
"Thái Anh đêm nay ngủ ở nhà chị, em không cần lo lắng, ngày mai chị đưa nàng trở về."
Lúc này đến phiên Phác Kiệt nghẹn lời, đến khi điện thoại bị treo hắn còn chưa hiểu rõ được vấn đề. Phác Thái Anh như thế nào lại qua đêm ở nhà Lạp Lệ Sa? Rõ ràng là sự tình cậu muốn làm, chị cậu đã làm giùm hết luôn rồi.
OMG! Phác Thái Anh muốn hóa đá, ngày mai trở về nhất định sẽ bị Phác Kiệt tra khảo, nàng đem mặt vùi vào lòng bàn tay, bộ dạng khổ sở nói không nên lời.
"Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa thấy nàng đột nhiên làm ra biểu tình như vậy, cảm thấy vừa khó hiểu vừa buồn cười.
Lúc này Phác Thái Anh mới phát giác chính mình thất thố.
"Không có gì......"
"Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi ."
Tổng cộng có ba gian phòng, một gian phòng ngủ chính, hai gian phòng ngủ phụ. Phác Thái Anh buổi tối ngủ cách vách phòng Lạp Lệ Sa, Whisky ở tại gian phòng nhỏ kế bên phòng của Phác Thái Anh.
Tuy rằng đã hơn nửa đêm nhưng Phác Thái Anh lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, không phải bởi vì lạ giường mà là bởi vì sự tình phát sinh buổi tối. Nàng ngày mai đi làm nên đối mặt như thế nào? Trực tiếp viết đơn xin từ chức sao?
Khi Phác Thái Anh xoay người đến lần thứ mười ba thì nghe được tiếng gõ cửa, không nhẹ không nặng
"Thái Anh, ngủ rồi sao?"
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy khẳng định nàng sẽ ngủ không được. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Phác Thái Anh ra mở cửa, Lạp Lệ Sa đã biết mình đoán đúng.
Phác Thái Anh mở cửa ra liền thấy Lạp Lệ Sa đang đứng trước mặt.
"Ngày mai em đừng đến công ty, chị đến Runner một chuyến, chờ sự tình xử lý tốt em hẵng đi làm lại."
Phác Thái Anh không biết thân phận của Lạp Lệ Sa, tự nhiên cảm thấy làm như vậy sẽ rất kỳ quái. Rốt cuộc Lạp Lệ Sa chỉ là viên chức cũ của Runner, làm sao có thể quản nhiều sự tình như vậy đâu?
"Em muốn từ chức, chính mình vẫn nên tự đi một chuyến......"
"Từ chức cũng tốt, lưu lại cũng không vấn đề gì nhưng chuyện này cần phải cho em một cái công đạo. Thái Anh, có một số việc tuyệt đối không thể chịu thua."
"Lạp Lệ Sa......"
Đói một chút có thể ăn nhưng có một số việc lại không thể nén giận, Phác Thái Anh hiểu rõ đạo lí này chỉ là không biết làm thế nào để đi làm, trừ bỏ từ chức nàng không thể nghĩ ra cách giải quyết khác. Nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy cảm giác lo âu cũng vơi đi một chút.
"Yên tâm, chị rất quen thuộc với Runner, cũng có không ít người quen ở đó......"
Lạp Lệ Sa bước tới gần Phác Thái Anh, vươn tay nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy vào lòng
"Đừng nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm đi."
"Dạ."
Phác Thái Anh không có kháng cự cái ôm này, phải nói là nàng từ trước đến nay không kháng cự cái ôm của Lạp Lệ Sa. Có người không nghĩ tới việc dựa vào người khác nhưng có thể dựa vào một người, chung quy vẫn là hạnh phúc.
Có thể gặp gỡ Lạp Lệ Sa, có phải chính mình quả thật quá may mắn hay không...
Vào buổi tối, Tô Tịnh Nhiên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, bản thân định trực tiếp cúp máy, cho đến khi thấy rõ dãy số điện thoại:
" Lệ Sa......"
"Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro