Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Phác Thái Anh chỉnh lí công việc tốt, lúc chuẩn bị rời đi mới phát hiện đồng nghiệp xung quanh đều đồng loạt nhìn mình, khiến cho nàng xấu hổ không biết nên làm gì, đành cười nói:

"Mấy ngày này, cảm ơn mọi người đã quan tâm."

Nói xong, Phác Thái Anh lịch sự cúi người chào.

Toàn bộ văn phòng không ai trả lời, điều này làm cho Phác Thái Anh càng thêm xấu hổ vì quyết định vừa rồi của mình. Bây giờ đã là 9h30 sáng, nhân viên nhân sự chuẩn bị đưa cô sang văn phòng mới.

Phác Thái Anh vừa mới đi, bộ phận thị trường lại sôi trào.

"Được rồi, đường dây mới của Lưu tổng"

"Hoàn toàn không nhìn ra, giả bộ thật sự đạt nha...."

"Please, dùng đầu óc ngẫm đi! Không có tí kinh nghiệm nào mà vào làm ở Runner, không dựa vào quy tắc ngầm thì còn dựa vào cái gì?"

"....."

Văn phòng mới không nằm cùng tầng trệt với bộ phận thị trường, cần đi thang máy lên trên. Tâm tư Phác Thái Anh cũng theo thang máy bay bổng mà bất an, luôn cảm giác như sắp phát sinh chuyện gì đó. Bởi vì là trợ lý phó tổng cho nên không gian làm việc tương đối độc lập, nhân viên dẫn đường đi đằng trước gõ nhẹ vào cánh cửa thủy tinh...

"Vào đi."

Được sự cho phép, hai người đẩy cánh cửa thủy tinh tiến vào.

"Tô tổng, Lưu tổng, trợ lý Phác đã đến."

Phác Thái Anh ngẩng đầu cười cười, tiến vào chào hỏi, Tô Tịnh Nhiên đã ở đây, nàng đang cùng Lưu phó tổng nói gì đó, thấy Phác Thái Anh tiến vào mới ngừng lại.

"Ánh mắt của Tô tổng quả thật không sai..."

Lưu phó tổng vừa thấy Phác Thái Anh đến hai mắt liền tỏa sáng, ông ta điều chỉnh lại mắt kính, tiếp tục đánh giá cô gái trẻ trước mắt.

"Không tồi không tồi, tôi rất hài lòng."

"Lưu tổng hài lòng là tốt rồi."

Tô Tịnh Nhiên không muốn nhìn trực tiếp vào khuôn mặt sáng sủa kia, cô đứng dậy đi tới trước mặt Phác Thái Anh vỗ vai cho có lệ:

"Tiểu Phác, làm việc thật tốt, đừng làm tôi thất vọng."

"Vâng, nhất định, cảm ơn Tô tổng."

Tô Tịnh Nhiên cười như không cười, không nói gì liền bước đi.

"Lưu tổng, bây giờ tôi phải làm gì?"

Lúc trước Phác Thái Anh có hỏi qua nhân sự trong công ty cụ thể về công tác chức trách, nhưng chỉ nghe được vài câu qua loa, còn bảo là Lưu tổng bố trí hết rồi.

"Không vội không vội——"

Lưu phó tổng khoát tay, đứng lên đi tới trước mặt Phác Thái Anh vịn cánh tay nàng, cười tới mức dữ tợn.

"Cô mới tới đây ngày đầu tiên, trước mắt làm quen với môi trường là được rồi, tôi biết những người trẻ tuổi mới đến đều rất có chí tiến thủ, nhưng tiến thủ cũng có nhiều phương pháp, có người chỉ bảo hướng dẫn sẽ làm tốt hơn, phải không?"

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy tay ông ta đặt ở cánh tay mình khiến cho toàn thân đều không thoải mái, theo bản năng lùi về sau một bước.

"Vậy Lưu tổng....tôi đi xem công việc."

"Được, ở đây có hai phần tư liệu, cô cầm từ từ mà xem, nếu chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi, tôi rất yêu thích những người hiếu học."

"Vâng, Lưu tổng."

Đi ra khỏi văn phòng phó tổng, Phác Thái Anh mới thở dài nhẹ nhõm. Cô tự hỏi có phải mình quá khẩn trương và nhạy cảm hay không, sửa sửa lại phần tư liệu, Phác Thái Anh lấy ra bút ký tên, cẩn thận đọc lại.

Nhưng mà sự thật chứng minh, sự nhạy cảm của nàng là chính xác, đến ngày thứ ba khi nhận chức trợ lý, sau giờ tan tầm buổi tối nàng nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

"Alo?"

"Tiểu Phác, tôi là Lưu tổng."

Không cần ông ta giới thiệu, Phác Thái Anh vừa nghe tới giọng nói đầy mỡ này là biết, nói thật, nàng không thích bị điều động về công tác này, giống như một chức vụ nhàn hạ.

"Tối mai có buổi hợp tác quan trọng, nhớ kỹ phải ăn mặc xinh đẹp, biết không?"

Câu cửa miệng của Lưu phó tổng chính là hai chữ "Biết không", nghe nhiều Phác Thái Anh cũng cảm thấy phiền nhưng ngoài miệng vẫn là đồng ý.

".....Vâng, được....."

Tắt điện thoại, trong lòng Phác Thái Anh vẫn có chút không được tự nhiên. Tám mươi phần trăm các doanh nghiệp đàm phán là trên bàn rượu, cô đương nhiên biết, làm thương vụ hợp tác thì việc xã giao là không thể thiếu. Nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt của Lưu phó tổng, lại cảm thấy có một sự phản cảm không nói nên lời. Công việc về sau thực sự phiền não hơn nhiều so với trước kia.

Mặc dù đáy lòng kháng cự nhưng vẫn phải gặp khách hàng, Phác Thái Anh ăn mặc cũng tỉ mỉ hơn. Nhân viên nữ ở Runner ăn mặc đều có phong thái mỹ nhân, đối với trang phục cực kì chỉn chu, một tuần không được mặc lặp lại, đó chính là yêu cầu cơ bản nhất. Về phần Tô Tịnh Nhiên, ít khi thấy cô mặc lại một kiểu quần áo.

Mưa dầm thấm đất, quần áo của Phác Thái Anh muốn cải thiện không hề khó, hơn nữa Kim Trân Ni trừ bỏ am hiểu thiết kế còn đặc biệt am hiểu phối hợp trang phục. Phác Thái Anh thích nhất cùng cô ấy đi dạo phố, giống như có riêng một nhà thiết kế, cho nên khi nhậm chức ở Runner, Kim Trân Ni đã chọn cho nàng thật nhiều bộ trang phục công sở, Kim Trân Ni còn nói cái này gọi là "Thua người không thua trận."

Vẻ đẹp của Phác Thái Anh không khiến cho người khác kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hơn hẳn là sự sạch sẽ thanh tú, người nhìn vào sẽ cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác ưa nhìn, đặc biệt là dung mạo của nàng.

Bảy giờ tối, bầu trời nhiều mây đen cho nên nhanh tối hơn so với bình thường.

Phác Thái Anh đi theo Lưu phó tổng ra ngoài bàn chuyện hợp tác, nói trắng ra là ăn cơm xã giao. Lưu phó tổng đi phía trước còn không quên dặn dò.

"Lát nữa, cô nhanh nhẹn chút, cùng nhóm lãnh đạo cao cấp kính rượu, làm họ hài lòng, cơ hội đàm phán sẽ lớn hơn, biết không?"

Phác Thái Anh có chút khó xử.

"Lưu tổng, tôi không uống được rượu."

"Không uống rượu sao được! Các cô gái mới tốt nghiệp còn quá mức quy củ, học uống rượu mới xài được, biết không?"

"Nhưng mà...."

Lưu tổng kéo tay nàng qua, thuận tiện còn sờ soạng hai lần, lời nói thấm thía.

"Về sau đi theo tôi, tôi dạy cho cô, cứ chậm rãi học, biết không?"

"Lưu tổng...."

Phác Thái Anh dùng sức rút tay mình ra, không cách nào đè nén được phản cảm trong lòng, đây là công việc mà nàng muốn sao? Phác Thái Anh có chút mê man...

Vừa đến khách sạn, bên ngoài mưa to tầm tã, mùa hè nói mưa liền mưa.

"Ồ, Lưu tổng, vài ngày không thấy ngài lại trẻ ra~"

Vừa vào khách sạn liền có một người đàn ông trung niên đầu bóng lưỡng như sân bay, tươi cười rạng rỡ đi tới đưa cho Lưu tổng một điếu thuốc, lại nhếch miệng nhìn Phác Thái Anh từ trên xuống dưới.

"Vị tiểu mỹ nữ này là ai vậy, lần đầu tiên thấy."

"Trợ lý mới của tôi, xinh đẹp không?"

Trên mặt Lưu phó tổng cười ra một đống thịt béo, hiển nhiên là do Phác Thái Anh cho hắn thể diện, tâm tình lại càng tốt.

"Tiểu Phác, vị này chính là Lý tổng."

"Xin chào Lý tổng."

Ghế lô mây mù lượn lờ, mùi rượu huân thiên, Phác Thái Anh thực sự cảm thấy không thoải mái.

"Xinh đẹp xinh đẹp, ánh mắt Lưu tổng làm sao mà sai được, mọi người nói có đúng hay không?"

Những bàn rượu khác đều đồng loạt ồn ào, đại bộ phận nhóm người này tuổi tác xấp xỉ cùng Lưu tổng, hơn nữa phần lớn họ đều dẫn theo bạn gái.

"Tiểu Phác là người mới tham gia công tác, mọi người không nên bắt nạt nàng." - Lưu phó tổng lên tiếng.

"Người của Lưu tổng chúng ta nào dám bắt nạt, đến đây, uống rượu uống rượu!"

"Đúng đúng đấy, uống rượu!"

Vừa nghe Phác Thái Anh mới chỉ 22 tuổi, là nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp nhóm người này liền trở nên càng hưng phấn, còn chỉ đích danh Phác Thái Anh đi kính rượu, nói là chỉ cần Phác Thái Anh chịu kính hết một vòng rượu, hợp đồng đêm nay coi như xác định rồi.

"...Lưu tổng, tôi thật sự không uống được rượu."

Phác Thái Anh biết bản thân tửu lượng kém, đương nhiên không chịu uống. Cả một bàn người chỉ quen mỗi Lưu tổng, đành hướng ông ta xin giải vây.

"Không uống thì càng phải uống, nếu không uống thì khi nào mới biết uống. Hơn nữa Lưu tổng chúng ta thương hoa tiếc ngọc như vậy, cô uống rượu say nhất định sẽ đưa về tận nhà, đến, tiểu mỹ nữ quyết đoán lên, uống hết ly này."

Lưu phó tổng làm sao mà bênh vực Phác Thái Anh, hắn còn ước gì Phác Thái Anh uống đến say mèm.

"Tiểu Phác, cô xem Lý tổng cũng kính cô, uống hết ly này, liền chỉ ly này thôi."

Dưới sự xúi giục, Phác Thái Anh cắn răng uống hết một ly, sặc đến giọng nói đều nóng rát đau đớn.

"Tốt!" Những người khác reo hò ầm ĩ một trận.

"Tửu lượng tốt như vậy mà nói không thể uống, nói dối phải phạt một ly!"

"Phạt một ly! Phạt một ly!"

"Lưu tổng, tôi thật sự không thể uống...."

Bất kể như thế nào, Phác Thái Anh cũng không thể uống được chén thứ hai. Kẹt giữa một đám người xa lạ, giống như tên hề diễn trò. Giờ khắc này Phác Thái Anh cảm thấy đặc biệt bất lực, thậm chí muốn khóc lên.

"Tiểu Phác, uống thêm một ly đi, tất cả mọi người đều đang chờ cô đây! Uống xong ly này lập tức không uống nữa, chúng ta không làm khó cô, cô cũng đừng làm mọi người mất hứng."

Uống vào hai chén, Phác Thái Anh đã thấy chóng mặt, nàng cảm giác đầu có chút nặng, chân cũng bủn rủn vô lực.

"Lưu tổng, tôi có chút khó chịu, muốn đi về trước."

"Bên ngoài còn mưa to, cô lại uống rượu, làm sao để cho cô một mình về nhà, đợi tôi lái xe đưa cô."

Lưu phó tổng gắp đồ ăn tới bát Phác Thái Anh.

"Yên tâm, hôm nay không bắt cô uống nữa, dùng bữa đi."

Phác Thái Anh không có khẩu vị, chỉ hy vọng có thể nhanh rời đi, nàng gọi phục vụ mang tới ly nước đá xem có thể tỉnh táo được không. Nhưng rượu này rất mạnh, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy choáng váng.

Hợp tác đêm nay diễn ra thật thuận lợi, hợp đồng liền kí luôn trên bàn cơm, Lưu phó tổng vui vẻ ra mặt, mọi người ồn ào muốn đi đợt thứ 2, ông ta lại từ chối.

"Nhìn Tiểu Phác có chút say, tôi đưa cô ấy về nhà trước."

Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều hiểu được ẩn ý bên trong.

"Vậy không quấy rầy chuyện tốt của Lưu tổng, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ, lần sau lại gặp."

Đi ra ngoài, mưa đã nhỏ đi nhiều.

Xong tiệc cũng đã hơn 10 giờ, Phác Thái Anh lập tức đứng dậy nhưng lại có chút đứng không vững. Lưu phó tổng được dịp đỡ lấy nàng, vốn tính toán vòng tay qua eo ôm gọn người đẹp vào lòng nhưng lại bị Phác Thái Anh tránh thoát. Phác Thái Anh muốn gọi điện thoại cho Kim Trân Ni tới đón mình, nhưng lấy điện thoại trong túi ra mới phát hiện nó đã hết pin.

"Lưu tổng, Tự tôi...có thể về....vậy...Được rồi."

Hôm nay Phác Thái Anh mặc bộ váy không tay liền áo, cánh tay bị hắn nắm rất là khó chịu, muốn tránh ra nhưng lại không có sức lực.

"Cô là con gái, một mình về sao được, tôi đưa cô về..."

Cho đến khi cảm giác được tay đối phương đang xấu xa vuốt ve cánh tay của mình, còn lôi kéo chính mình hướng vào trong xe, Phác Thái Anh mới ý thức được không ổn, nàng dùng sức giãy giụa.

"Lưu tổng, ngài đừng như vậy....Tôi phải đi về...."

"Vẫn còn mưa, nghe lời, mau lên xe!"

"Không cần! Tôi không đi...."

Phác Thái Anh chỉ có chút mơ màng, không phải say hoàn toàn, ý thức còn thanh tỉnh, ngay từ đầu cô đã có khúc mắc đối với người này, nên vẫn đề phòng vài phần.

"Nghe lời..."

Lưu phó tổng dứt khoát ôm thắt lưng của Phác Thái Anh, đẩy vào trong xe.

"Chỉ cần...chỉ cần cô đêm nay theo tôi về nhà, cô muốn cái gì tôi đều cho cô, biết không?"

Phác Thái Anh muốn hô cứu mạng, lại bị gã đàn ông này bịt miệng, muốn dùng chân đá hắn nhưng thế nào cũng đá không đến, mọi thứ dường như vô dụng, chỉ còn biết giãy dụa.

"Cô không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. . . . . ."

Gần như Phác Thái Anh dùng hết khí lực hung hăng cắn một phát lên tay hắn, tại lúc hắn bị đau rốt cuộc giãy thoát ra. Chạy, điều đầu tiên Phác Thái Anh nghĩ đến chính là chạy.

Trời đêm đánh xuống tia chớp, sau đó là tiếng sấm đùng đùng, giống như là mưa đá, nặng nề đánh vào trên người. Phác Thái Anh thật sự sợ hãi, đầu óc một mảnh hỗn loạn, nàng chỉ biết chạy tới hướng có nhiều người....

Ở giữa đường cái, một ánh đèn xe sáng chói chiếu vào người nàng. Trong nháy mắt lúc dừng lại, bởi vì quán tính mà Phác Thái Anh bị trật chân với giày cao gót, nặng nề ngã trên đất. Bầu trời vẫn mưa, trên mặt đầy bùn nước, làm cả người cô ướt đẫm.

Kim Trí Tú đột nhiên đạp phanh, cả người thoáng chốc toát mồ hôi lạnh.

"Người này bị điên sao?"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đang nâng một cô gái trên mặt đất, Kim Trí Tú đánh tay lái, chuẩn bị vòng qua bọn họ...

"Kim Trí Tú, mau dừng xe!"

Ban đầu Lạp Lệ Sa cũng không nhận ra Phác Thái Anh, cho đến khi Kim Trí Tú chạy lướt qua, cô ngờ ngợ thấy được mặt Phác Thái Anh.

"Làm sao vậy?" Kim Trí Tú vừa hỏi vừa dừng xe lại.

Lạp Lệ Sa trực tiếp mở cửa xe, cũng không cầm ô đã bước xuống đường.

"Này, cầm lấy ô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro