Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18



"Chuyện của tôi thì tôi tự mình xử lý."

Vốn dĩ hôm nay khí sắc Lạp Lệ Sa không được tốt lắm, nhìn thấy ngoài cửa là khách không mời mà đến, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, một câu đều không muốn nói, trực tiếp duỗi tay đóng cửa.

" Lệ Sa......"

Tô Tịnh Nhiên chặn tay Lạp Lệ Sa, hẳn là đã sớm dự đoán được quan hệ của hai người sẽ đi đến bước này, chỉ là trong lòng còn hy vọng sẽ có đường xoay chuyển.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi......"

"Hôm khác đi, hôm nay không tiện."

Mặc kệ đối phương nói như thế nào, Lạp Lệ Sa vẫn thốt ra một câu lạnh như băng.

"Tại sao lại không tiện?"

Tô Tịnh Nhiên giằng co tại chỗ, một bên nhíu mày một bên cười, hé miệng lại không biết nói cái gì, cuối cùng vẫn không cam lòng hỏi một câu.

"Cho nên...... Thật là bạn gái?"

Vừa dứt lời, Tô Tịnh Nhiên không khỏi cảm thấy chính mình hỏi quá mức dư thừa, nếu không phải là có quan hệ thân mật, Lạp Lệ Sa sao có thể trở thành như vậy, hơn nữa... Không phủ nhận chính là thừa nhận rồi.

"Chuyện đó có liên quan gì tới cô sao?"

Lạp Lệ Sa đẩy tay Tô Tịnh Nhiên ra.

"Chỗ ba tôi, tôi sẽ tự mình liên hệ, không cần cô phải nhọc lòng, được rồi, cô trở về đi."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Whisky lại vọt ra, hướng tới Tô Tịnh Nhiên hung tợn sủa, khuyển đúng là động vật hiểu tính người, đừng nhìn nó ngày thường ngây ngốc, kỳ thật khi có chuyện đều bảo vệ Lạp Lệ Sa, chủ nhân thích nó liền thích, chủ nhân không thích nó liền không thích.

Lạp Lệ Sa cũng không ngăn cản, để cho Whisky hướng tới Tô Tịnh Nhiên sủa.

"Xin lỗi, em ngăn không được......"

Phác Thái Anh đuổi theo Whisky từ trong phòng ra tới, nàng không phải Lạp Lệ Sa, hoàn toàn không uy hϊếp được Whisky, thật kỳ quái, hôm nay Whisky sao lại hung dữ như vậy, giống như xem Tô tổng là kẻ cướp xông vào nhà.

Whisky chán ghét Tô Tịnh Nhiên, cũng là có lý do, đây không phải lần đầu tiên Tô Tịnh Nhiên chủ động tới tìm Lạp Lệ Sa, nửa năm trước đã ghé qua LEFT một lần, hai người còn có tranh chấp, lúc ấy Whisky cũng ở đó, nếu không phải Kim Trí Tú giữ lại, nó thiếu chút nữa liền hướng Tô Tịnh Nhiên nhào tới, từ đó về sau, Whisky liền nhớ kỹ nữ nhân này, đã nửa năm đi qua đều không hề quên.

Thấy Whisky bộ dáng hung thần ác sát, Tô Tịnh Nhiên theo bản năng lui lại mấy bước, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, nàng nhìn thoáng qua, lại nhìn nhìn Lạp Lệ Sa, chỉ có thể nói:

"...Nếu không tiện, vậy lần sau đi."

Chờ đến khi Lạp Lệ Sa đóng cửa lại, Whisky rốt cuộc mới an tĩnh, còn cọ cọ không ngừng trên người Lạp Lệ Sa, giống như muốn an ủi nàng.

"Tô tổng...... chị quen biết Tô tổng sao?"

Phác Thái Anh tò mò, Lạp Lệ Sa vậy mà quen biết Tô Tịnh Nhiên, hơn nữa Tô tổng... Vì sao gõ cửa nói một hai câu lại đi rồi?

"Cô ấy như thế nào......"

Những lời này Lạp Lệ Sa càng muốn hỏi ngược lại Phác Thái Anh:

"Làm sao em biết cô ta?"

"Cô ấy... là sếp của em."

Sếp? Đúng là trái đất tròn thật, mọi chuyện đều tập trung về một nơi.

"Vậy em đang làm việc ở Runner?"

"Vâng, đúng vậy!"

Lạp Lệ Sa cùng Tô tổng quen biết, Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú quen biết, thế giới này có cần nhỏ như vậy không.

"Thật trùng hợp a..."

"Cô ta là quản lý của em sao?"

"Dạ?"

"Chị hỏi Tô Tịnh Nhiên, cô ta là quản lý của em sao?"

Tô Tịnh Nhiên là tổng giám đốc khu Hoa Đông của Runner, đương nhiên là quản lý, bất quá cô ấy là một người bận rộn, khẳng định không có sức tới quản một viên chức nhỏ như mình.

"Em chỉ là một viên chức nhỏ, cách xa Tô tổng không biết bao nhiêu tầng...... Lạp Lệ Sa, chị cũng quen biết Tô tổng sao?"

"Đồng nghiệp cũ...... Trước kia chị cũng làm ở Runner."

Rất nhiều chuyện, ngoài miệng bâng quơ một câu không có gì nhưng trong lòng lại rất khó xóa đi được.

"Phải không?!"

"Ừm, đối với hình thức vận hành của Runner chị vẫn còn tương đối quen thuộc, em mới vừa vào công ty, nếu trong công tác có vấn đề gì, có thể hỏi chị."

Lạp Lệ Sa ở Anh quốc học MBA, điều này nằm ngoài tưởng tượng của Phác Thái Anh, cô có chút không tin, bởi vì Phác Thái Anh cảm thấy khí chất của Lạp Lệ Sa càng giống nghệ thuật gia hơn, không tranh không đoạt, bình tĩnh thong dong, hơn nữa Kim Trí Tú cũng nói qua, cô đối với kinh doanh quản lý không có hứng thú.

"Rất khó tin sao?" - Lạp Lệ Sa thấy nàng không nói lời nào.

"Không......"

Phác Thái Anh tuy rằng tiếp xúc Lạp Lệ Sa chưa lâu, nhưng lại có một loại đồng cảm không nói được đối với cô, Lạp Lệ Sa hẳn là loại người chỉ cần muốn làm liền có thể làm việc đó thật xuất sắc. Phác Thái Anh cảm giác, trông coi một tiệm cà phê ít khách, mỗi ngày trải qua sinh hoạt thoải mái tới lười biếng, không phải là điều cô thật lòng mong muốn:

"Lạp Lệ Sa...... Nếu LEFT ngừng kinh doanh, chị sẽ rời đi nơi này sao?"

"Sẽ."

"Đi thành phố khác?"

Thành phố L bất quá là một cái thành phố loại II, loại III, so với lý lịch của Lạp Lệ Sa, không đi một cái thành phố phát triển, đều quá đáng tiếc.

Lạp Lệ Sa thấy nàng trên mặt biểu tình có chút mất mát:

"Em muốn chị ở lại sao?"

Lúc này Phác Thái Anh lại nghĩ tới Kim Trí Tú nói, "Hay là em khuyên nhủ làm cậu ấy lưu lại?"

"Em... Vẫn là chính chị chọn đi."

Phác Thái Anh bất đắc dĩ cười cười, tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện này cũng không phải mình có thể quyết định được, bất quá, so với rời đi, xác thật Phác Thái Anh càng hy vọng cô có thể lưu lại.

*

Bởi vì thứ Bảy cho Kim Trân Ni leo cây, cho nên chủ nhật Phác Thái Anh còn tính mời Kim Trân Ni ăn bữa cơm đền bù, không nghĩ tới lúc này bạn học Trân Ni lại không chịu, Phác Thái Anh gọi điện thoại đến lần thứ năm mới nghe được.

"Cô nhỏ của tôi ơi, lại làm sao vậy? Có để người khác ngủ không đây......"

Bị làm phiền không chịu được, Kim Trân Ni mới từ trong chăn chui ra, cầm lấy di động nghe máy.

Điện thoại thông, đối phương lại đang ngáp liên miên, Phác Thái Anh nhìn xem thời gian, đã là 2 giờ chiều, đây là có bao nhiêu buồn ngủ? Bất quá dựa theo tác phong trước sau như một của Kim Trân Ni, thật vất vả mới tới cuối tuần, đương nhiên là......

"Cậu lại đi hộp đêm chơi suốt đêm à?"

Lúc này cũng thật oan uổng Trân Ni, nhắc tới việc này liền khiến cô ấy nổi giận, buồn ngủ đều bị làm cho tỉnh:

"Móa! Suốt đêm mình đều ở cái tiệm cà phê chết tiệt ấy! Cậu có biết cô ả kia phiền cỡ nào không? Cô ta bắt mình sửa lại cả đêm, là suốt cả đêm đó! Đến rạng sáng mình mới về nhà......"

"Hai người sửa cả đêm?"

Cách điện thoại Phác Thái Anh cũng có thể ngửi được mùi thuốc súng từ trên người Kim Trân Ni, giữa Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú có phải có cái gì hiểu lầm hay không, Phác Thái Anh vẫn cảm thấy Kim Trí Tú không giống người vô cớ gây sự như vậy:

"Cậu có phải đã ... đắc tội với chị Trí Tú không?"

"Mình...mình sao có thể đắc tội cô ta......"

Thời điểm Kim Trân Ni nói lời này vẫn có chút không chắc chắn, tuy rằng sau lưng mắng chửi người là không đúng, nhưng Kim Trân Ni không nghĩ tới lỗ tai của người kia có thể thính như vậy, nói thầm hai câu liền nghe thấy được:

"Phác Thái Anh, mình nói cho cậu biết, còn dám kêu cô ta một tiếng chị, có tin mình tuyệt giao với cậu hay không!"

Vẫn may Phác Thái Anh trước đó đem điện thoại cách ra lỗ tai rất xa, nếu không màng nhĩ đều bị Kim Trân Ni dùng công phu sư tử hống tàn phá, Phác Thái Anh nhanh chóng bỏ qua cái đề tài này,

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm không?"

"Không ăn, không có tâm trạng!"

"Mình mời cậu......"

"Được! Mình dậy liền."

Kim Trân Ni không tim không phổi, vẫn là không thể cứu được.

Thứ hai, tại Runner, Bộ phận Thị Trường.

Một ngày bận rộn nhất trong tuần, mỗi người đều vội đến đầu óc choáng váng, Phác Thái Anh cũng là người mới chính thức tiếp xúc nghiệp vụ công ty, mà hạng mục lớn nhất năm nay của Runner là một khoản góp vốn, cùng bên thứ ba – một công ty phát triển game hợp tác, bất quá danh tiếng công ty này trong nước không lớn, là một đội mới, nhưng Runner nhìn trúng sản phẩm của họ có tiềm lực phát triển trên thị trường, cho nên mới ký kết hiệp nghị hợp tác.

Bởi vì công ty phát triển game danh tiếng có hạn, sản phẩm trò chơi cũng chỉ thuộc giai đoạn mới bắt đầu, cho nên vòng góp vốn của Runner cho hạng mục này, là một thách thức lớn nhất, đương nhiên cũng vì giai đoạn đầu ở hạng mục đầu tư có chút thấp, nếu giai đoạn sau có thể phát triển lên, chắc chắn sẽ sinh ra một khoản tiền lời rất khả quan.

Phác Thái Anh đang nhìn tư liệu, cảm giác bả vai bị vỗ nhẹ một chút, nàng quay đầu lại, không phải đồng nghiệp quen thuộc.

"Hiện tại có thời gian không? Tô tổng bảo cô đi qua một chút......"

"...... Được"

Phác Thái Anh nghe đồng nghiệp nói như vậy, mới nhớ tới cô gái mang mắt kính này là trợ lý của Tô tổng, Tô tổng tìm nàng có việc gì chứ? Thật khó hiểu.

Phác Thái Anh vừa đi khỏi, bộ phận Thị trường liền bùng nổ, tất cả mọi người đều nhận ra người tới chính là trợ lý của Tô tổng, lúc này quả thật có trò hay để xem.

"Cái này cũng quá phách lối đi?"

"Ai kêu người ta là tổng giám đốc......"

"Nếu không phải dựa vào người trên kia, cô ta sao có thể ngồi vào vị trí này?"

"Liền nói có một chân... Còn không tin..."

"Chẳng lẽ... Tô tổng muốn mang cô ta đi tổng bộ, làm thư ký riêng?"

"Mang đi tổng bộ chắc không có khả năng đâu? Tô tổng khôn khéo như vậy, sao có thể ở ngay trước mắt tìm tiểu tam?"

"...... Lỡ như vậy mới cảm thấy kí©h thí©ɧ thì sao?"

"......"

"Tô tổng, người đã đến."

"Ừm, cô ra ngoài trước đi."

Trợ lý gật gật đầu, yên lặng đi ra ngoài đóng cửa lại.

"Tô tổng, ngài tìm tôi?"

Trong lòng Phác Thái Anh hiện tại cực kỳ lo lắng, nàng tới văn phòng của Tô tổng như vậy, sẽ làm người khác bàn tán là vượt cấp báo, đặc biệt là do trợ lý Tô tổng tự đi văn phòng kêu nàng.

Tô Tịnh Nhiên ngồi trên ghế xoay, đang cầm bút máy ký văn kiện, ngẩng đầu mắt nhìn Phác Thái Anh:

"Ngồi đi."

Phác Thái Anh liền cẩn thận ngồi xuống đối diện, Tô Tịnh Nhiên rất có khí thế, giống như một người quản lý bẩm sinh, cùng Lạp Lệ Sa cái loại này khí thế không giống nhau, trên người Tô Tịnh Nhiên giống như tự mang theo hơi thở của thương nhân, dễ dàng làm người khác đem cô xếp vào hàng ngũ tinh anh của thương giới, Lạp Lệ Sa sẽ không cho người ta loại cảm giác này.

"Đi làm ở Runner đã quen chưa?"

Tô Tịnh Nhiên vẫn nhanh chóng lật văn kiện, ở chỗ cần thì ký tên xuống, nói xong một lát, mới cười ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh.

"Đã quen...mọi việc đều rất tốt."

Những việc này, cũng không cần Tô tổng tự mình hỏi đi?

"Vậy là tốt rồi, tôi cảm thấy em tiếp thu không tồi, năng lực làm việc có thể bồi dưỡng, lưu tại Bộ Thị Trường quá lãng phí nhân tài, Lưu phó tổng bên kia vừa vặn thiếu một người trợ lý kinh doanh, tôi nói với bộ phận nhân sự, ngày mai điều em qua."

"Tô tổng, như vậy... Có phải hay không không quá thích hợp?"

Làm trợ lý cho cấp cao, cơ hội phát triển đương nhiên rất tốt, điều này tương đương với thăng chức, chỉ là Phác Thái Anh cảm thấy chính mình vừa tới công ty, lại chẳng có thành tích gì, cuối cùng vẫn không có tự tin.

"Đừng nói không thích hợp với tôi, đã cho em cơ hội, em liền chứng minh đi, quá trình là chuyện của em, tôi chỉ xem kết quả, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của tôi sẽ không sai."

"Tô tổng......"

Đáy lòng Phác Thái Anh vẫn cảm thấy như vậy không ổn, nhưng Tô tổng hôm nay kêu nàng tới rõ ràng không phải dò hỏi ý kiến, mà là trực tiếp đưa ra phán quyết, trừ bỏ một tiếng cảm ơn, Phác Thái Anh cũng không thể nói cái gì khác:

"Cảm ơn."

"Như vậy, em đi làm việc đi."

Mắt thấy Phác Thái Anh sắp đi tới cửa, Tô Tịnh Nhiên mới gọi lại:

"Đúng rồi Phác Thái Anh, em và Lệ Sa quen biết đã bao lâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro