Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14



Bàn ăn là nơi tuyệt vời để xây dựng các mối quan hệ của con người, lời này quả là không sai. Chung quy theo lễ nghi truyền thống, mời khách ăn cơm là chuyện thường xuyên, rõ ràng...vì nó liên quan tới việc phát triển tình hữu nghị giữa hai bên hoặc là về mặt tình cảm, tạo cho ta một cơ hội kết giao tốt đẹp.

" Tới chỗ chị Trí Tú được không?"

Tuy lời nói như vậy, nhưng Phác Thái Anh vẫn có chút lo lắng cho túi tiền của mình liệu có đủ để ăn một bữa cơm Tây, hơn nữa lần trước nàng đã đồng ý với Lạp Lệ Sa rồi.

Lần trước Lạp Lệ Sa chỉ là thuận miệng nói, cô cùng Kim Trí Tú là bạn bè thân thiết, nếu là tới đây ăn nhất định sẽ không để Phác Thái Anh đãi khách. Nhưng với tính cách của Phác Thái Anh như vậy, nếu không cho nàng mời một lần thì có lẽ về sau sẽ không muốn đi nữa.

" ...Lâu rồi không ăn đồ nướng."

Lạp Lệ Sa ôm cánh tay hỏi Phác Thái Anh:

"Em có biết chỗ nào ăn ngon không?"

"Đồ...Đồ nướng?"

Ý tưởng của Lạp Lệ Sa lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán, nhưng quả thực mùa hè rất thích hợp để đi ăn đồ nướng. Bình thường Kim Trân Ni cũng rất thích ăn uống, Phác Thái Anh đi cùng nàng ấy nên hiểu biết không ít:

"Biết! Em cũng lâu rồi chưa ăn...."

Kẹt xe là chuyện mà vạn năm chẳng thay đổi, hơn nữa hôm nay lại là thứ sáu cuối tuần, lượng xe cộ còn nhiều hơn so với bình thường rất đông đúc.

Từ sau khi Lạp Lệ Sa về nước, cô thường xuyên thấy cảnh kẹt xe, nhìn nhiều tới mức khiến người ta đau đầu.

"Hay là đổi cái khác, chúng ta không ngồi xe."

"Không ngồi xe?"

Sau khi vào ga cùng với đám đông nghìn nghịt, Lạp Lệ Sa mới hiểu được ý Phác Thái Anh nói không ngồi xe là thế nào.

"Không ngồi nghĩa là đi bằng một phương tiện khác."

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa tiến đến ga tàu điện, nhưng loại tàu điện này nọ Lạp Lệ Sa vẫn rất ít khi đi:

"Bình thường chị không đi tàu phải không?"

"Ừm, cũng lâu rồi....." Lạp Lệ Sa gần như đã quên mất lần cuối nàng đi tàu điện là lúc nào, hẳn là qua nhiều năm rồi, cảm thấy lúc đó cũng không có nhiều người như thế này, người người chen chúc vào ga, có chút không thoải mái.

Phác Thái Anh thấy mình hỏi vấn đề này quả thực ngu ngốc, Lạp Lệ Sa có xe, đương nhiên sẽ không cần sáng tối chen chúc lên tàu điện ngầm. Phác Thái Anh mở ví ra lấy ra mấy đồng tiền xu:

"Chúng ta đi xếp hàng mua vé."

Khu vực đông đúc nhất trong trung tâm thành phố chính là ga điện ngầm, nhất là vào giờ cao điểm buổi tối, có thể so sánh với dịp lễ tết. Chẳng qua mấy năm nay Phác Thái Anh đã quen với sự đông đúc này, có khi còn gặp thời điểm khủng bố hơn nhiều. Chỉ là hôm nay có lẽ không nên mang Lạp Lệ Sa đi theo, thật sự rất đông người...

"Cho hai vé...."

Phác Thái Anh mua hai tấm vé, khi quay đầu lại không thấy Lạp Lệ Sa ở bên cạnh, nàng nhìn quanh đám đông chen chúc:

"Xin lỗi....Né qua một chút..."

"Lạp Lệ Sa~"

Thật may là Lạp Lệ Sa rất dễ thấy trong đám người, Phác Thái Anh tiến lại phía sau cô, cũng không suy nghĩ nhiều mà theo bản năng liền nắm lấy tay cô:

"Hôm nay thật đông quá, còn hơn cả kẹt xe."

Lạp Lệ Sa không trả lời, chỉ cảm thấy có đôi tay ấm áp nắm lấy tay mình, mặc dù đứng trong đám người cũng không cảm thấy ồn ào.

Phác Thái Anh liền lôi kéo cô tiến vào trong hầm, hai người đứng ở khu chờ tàu, Phác Thái Anh thấy hai thân ảnh phản chiếu trên cửa kính mới nhận ra mình vẫn còn nắm tay cô, ban đầu nắm rất tự nhiên bây giờ nàng đột nhiên buông ra, cố tìm chuyện gì đó để nói:

"Chỗ kia đồ nướng ăn rất ngon, ngày trước em thường xuyên tới đó."

Lạp Lệ Sa buông cánh tay trống không xuống, cảm thấy có chút mất mát, cô lại tiến gần Phác Thái Anh một chút:

"Vậy sao?"

" Vâng."

Hai mắt Phác Thái Anh tiếp tục nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa. Số lượng người đi trên đường ngoái đầu lại nhìn Lạp Lệ Sa rất nhiều, Kim Trân Ni ở ngoài đường cũng có nhiều người để ý, thường xuyên sẽ có vài gã đàn ông tìm cách làm quen. Nhưng Phác Thái Anh khẳng định sẽ không ai dám lại gần Lạp Lệ Sa để tìm hiểu làm quen.

Nói ra cũng lạ, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa mang lại cho người khác một cảm giác xa cách, ngay cả Phác Kiệt cũng luôn cường điệu rằng nàng đặc biệt "lạnh lùng". Nhưng thời điểm Phác Thái Anh ở chung với cô, không có loại cảm giác này, cô nói chuyện rất khéo léo tao nhã hào phóng. Nếu là ngày xưa, nhất định là loại danh môn khuê tú được người người yêu thích.

"Tàu tới rồi...."

Phác Thái Anh tiếp tục lạc trong suy nghĩ của chính mình, gần như là đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, xung quanh ồn ào, nàng cũng không nghe thấy, kể cả lời nói của Lạp Lệ Sa.

"Thái Anh, đi thôi?"

"A, Vâng..."

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn cánh tay đang bị nắm.... Mặc dù nói hai cô gái nắm tay đi dạo phố là chuyện quá bình thường nhưng nàng không biết tại sao chính mình lại cảm thấy khẩn trương, có trời mới biết nàng khẩn trương tới mức nào.

Đám đông đổ xô vào trong toa tàu, có một chỗ đứng là tốt rồi, các nàng liền chen vào trong góc để dựa vào thành tàu, hành khách liên tục lên tàu, mỗi toa gần như không có lấy một khe hở. Nếu biết trước đông người như vậy, bị kẹt xe còn đỡ hơn, Phác Thái Anh chỉ lo Lạp Lệ Sa bị chen lấn xô đẩy. Có điều việc chen chúc cũng không đáng nói khi mà hai người đang sáp vào nhau.

Ánh mắt Phác Thái Anh thoáng nhìn, đúng lúc Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn khiến cho nàng xấu hổ cười cười. Bỗng nhiên đoàn tàu bị rung lắc, nàng theo quán tính liền lao vào trong lòng Lạp Lệ Sa, muốn lui cũng không lui được cứ kề sát như vậy. Đáng thương hơn nữa là đầu nàng còn va phải tay vịn:

"Ách..."

"Em không sao chứ? Có đau không...." - Lạp Lệ Sa đưa tay lên xoa trán cho nàng.

"Không sao không sao...."

Phác Thái Anh nhanh chóng tóm lấy tay vịn, nàng có thể cảm nhận được mấy tên đàn ông bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt đầy ghen tị. Nàng không thấy đau nhưng lại cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt. Tự nhiên mặt lại đỏ như vậy, lại còn dựa vào Lạp Lệ Sa gần như vậy, càng không dám nhìn mặt cô nhưng cũng không thể nào né tránh.

Tại sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, Lạp Lệ Sa rất muốn lấy tay sờ lên khuôn mặt nàng, thỉnh thoảng thật hâm mộ những người trẻ tuổi, không cần trang điểm thần sắc cũng vô cùng tốt. Lạp Lệ Sa buông xuống cánh tay đang để trên trán nàng, mím môi nhìn nàng cười, không nhắc tới chuyện đỏ mặt, cũng không thừa cơ tiếp tục trêu ghẹo nàng, điều này làm cho Phác Thái Anh dễ chịu hơn.

Trời ạ, sao mãi chưa tới, trong lòng Phác Thái Anh không ngừng gào thét, cứ bị Lạp Lệ Sa "ôm" như vậy, mặt lại nóng bừng bừng, cảm thấy tàu hôm nay đi chậm hơn so với bình thường, cũng hơn 10 phút rồi mà chưa tới.

Năm phút sau rốt cuộc đã tới nơi. Phác Thái Anh nghĩ mỗi lần gặp Lạp Lệ Sa đều khẩn trương như vậy tám phần là do mỗi ngày Phác Kiệt đều nói bóng nói gió với nàng. Hắn luôn miệng nói Lạp Lệ Sa là "nữ thần", Phác Thái Anh nghe nhiều cũng bị thay đổi một cách vô tri vô giác. Cứ như vậy, khi bị "nữ thần" ôm sẽ khẩn trương mà đỏ mặt, đó là việc bình thường, đúng, rất bình thường!

"Chú Cao, cháu đến ăn đồ nướng~"

Đây là một quán ăn đơn sơ, chủ quán là một cụ ông với mái tóc hoa râm. Ông rất quen thuộc với Phác Thái Anh, vừa thấy là chạy ra tiếp đón.

"Tiểu Phác ư, mấy tháng nay không tới đây"

Ngày trước Phác Thái Anh hay tới cùng Trình Tân, ông chủ quen miệng hỏi một câu:

"Tiểu Trình không tới cùng cháu?"

Phác Thái Anh đang muốn lảng tránh vấn đề này, nhưng hóa ra thừa nhận lại dễ dàng hơn so với tưởng tượng nhiều, nàng có chút không thoải mái nhưng vẫn đáp:

"Cháu cùng anh ta đã chia tay, tính cách không hợp nhau..."

Chú Cao tiếp tục tưới nước sốt lên xiên nướng, thở dài:

"Các cháu là người trẻ tuổi, trong lòng tự hiểu là tốt rồi..."

"Vâng..."

Phác Thái Anh cúi thấp đầu, dừng một lát mới quay đầu hỏi Lạp Lệ Sa:

"Chị thích ăn cái gì? Chị gọi đi...."

Nhắc tới Trình Tân, Lạp Lệ Sa rõ ràng thấy nàng có chút mất mát, dù cho đối phương có bao nhiêu xấu xa, chia tay rồi vẫn có thể lưu lại ám ảnh, tóm lại là cần thời gian bù đắp:

"Em gọi đi, em hiểu rõ chỗ này hơn chị."

"Vậy để em!"

Liền một mạch Phác Thái Anh gọi rất nhiều, sau đó gọi gọi thêm:

"Chú Cao, cho cháu thêm hai chai bia đi."

Lần trước vẫn chưa được uống rượu, trong lòng nàng vẫn có chút tiếc nuối, không ngờ là vẫn ở trước mặt Lạp Lệ Sa uống rượu.

"A? Tôi còn tưởng một tiểu cô nương như cháu sẽ không uống rượu chứ..."

Chú Cao đưa cho các nàng hai chai bia lạnh, cô gái này không biết uống rượu, đến cả bia uống cũng không được hai ly.

"Lúc chú Cao còn trẻ, vợ chú ấy qua đời, chú ấy lại không muốn tái hôn. Một mình chú không con cái, trông quầy hàng đã nhiều năm, cho nên bọn em thường xuyên đến quán của chú ấy...."

Có lẽ mùa hè vốn dĩ nên uống từng ngụm từng ngụm bia, Phác Thái Anh rót nửa ly, thế nhưng không cảm thấy vị đắng chát, ngược lại cảm thấy có vị ngọt thuần tinh tế. Nàng vừa uống vừa kể:

"Mặc dù bên ngoài chú ấy hô hào mỹ nữ này mỹ nữ kia nhưng thực sự chú ấy chỉ yêu một người...."

"Gặp đúng người mới có thể chung thủy."

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào hơi nước trên ly bia, vừa đảo ly bia vừa nói:

"Thật ra chú Cao rất may mắn..."

"Đúng vậy, phải gặp đúng người mới có thể yêu..."

Phác Thái Anh lặp lại một lần, nhưng người nào mới được, làm sao chắc chắn người đó cũng thích mình? Đã từng ngã một lần, nhất định đối với chuyện tình cảm vô cùng cẩn thận.

Lạp Lệ Sa nhớ rõ Phác Thái Anh từng nói không thể uống rượu, nhưng bây giờ đã uống được hai chén, nhưng bởi vì là bia, cô cũng không để ý. Thật ra tửu lượng của chính mình như thế nào trong lòng Phác Thái Anh biết rõ. Nàng chưa từng mặc kệ bản thân, nàng sẽ làm chính mình uống có chút lâng lâng nhưng sẽ không làm cho chính mình say mèm.

"Công việc của em sao rồi? Đã quen chưa?" - Lạp Lệ Sa đúng lúc đổi đề tài.

"Tiết tấu công việc có chút nhanh, em sẽ cố gắng thích ứng"

Đêm nay tửu lượng Phác Thái Anh vượt xa bình thường, nàng uống gần một chai bia, có thể đây là giới hạn của nàng. Đến cuối cùng, nàng có chút mơ màng, Lạp Lệ Sa đỡ lấy nàng:

"Chị đưa em về nhà."

"Vâng ạ."

Lạp Lệ Sa giúp nàng đứng ổn định lại

"Ngại quá, đêm nay lại làm phiền tới chị."

"Mời chị ăn cơm sao còn nói ngại, choáng váng rồi sao?"

Phác Thái Anh bĩu môi, nếu không phải đang say nàng nhất định không có dũng khí mà phun trào:

"Sao lúc nào chị cũng nói em khờ vậy...."

"Không thể uống còn ráng uống, là tâm tình không tốt hay sao?"

Chú Cao trông thấy tình trạng của Phác Thái Anh thì cảm thấy lo lắng, không quên nhắn nhủ Lạp Lệ Sa:

"Mỹ nữ, cháu nên đưa con bé về nhà đi..."

"Vâng, Cháu biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro