
Chương 9 mất mác
Đương yên đương làng chiếc phi cơ sắt thả bom công kích liên tục. Trên bầu trời xám xịt, từng chấm đen không tình rơi tự do xoay xoáy vài vòng trên không trung. Không khí căng thẳng tột độ. Thế giới như bị tước đi âm thanh của sự sống. Cô không còn nghe thấy gì nữa ngoài trái tim đang thình thịch. Và rồi âm thanh chói tai đùng đùng vang dội phá tan bầu không khí tĩnh mịch u uất. Ngửng đầu, cảnh tượng ám ảnh khắc sâu và tâm trí thiếu nữ mười chín xuân xanh. Từng người một ngã xuống, một vùng cỏ xanh chuyển tro tàn.
Ông bà tư cha má cô lại không có đây càng làm lòng cô bối rối bồn chồn lo lắng không thôi. Cầu mong ở một nơi nào đó cha má cô sẽ bình an, vượt qua giông bão bom đạn lần này. Ôm chặt Hường để nàng chui rúc chật chội trong lòng. Đồng thời bịt chặt tai nàng để nàng không nghe thứ âm thanh chói tai chết tiệt đó. Mẹ kiếp! Con chim sắt xứ giả thần chết chưa chịu rời đi. Nó muốn thêm người ư? Khốn nạn thật đã hàng chục người ngã xuống còn chưa đủ với nó sao. Cô câm phẫn, đôi mắt sắt lẹm vằn tia máu nhìn thứ lượn lờ trong không trung.
Hường nắm chặt tay ngoan ngoãn đặt trong lòng người đang ôm mình chặt thật chặt. Nàng cảm nhận được trái tim người kia đang đập không kiểm soát cứ nhanh dần nhanh dần. Nếu trực thăng không ngừng ném bom có lẽ chị Ngạn của nàng sẽ chết vì đau tim mất. Xòe lòng bàn tay, nàng bạo gan đặt lên ngực trái cô vuốt vuốt trấn an.
Rồi tiếng vù vù xa dần xa dần. Thực sự đã an toàn. Ngạn đem người trong lòng ra. Tựa trán mình vào trán nàng thở hổn hển. Giờ đây tâm trí cô đang hoàn toàn ở chỗ cha mẹ. Nếu cha má bình an hãy trở về với con. Và rồi chưa kịp suy nghĩ gì thêm bà tư đã khập khiễng khó nhọc lê từng bước đến đứa con gái. Mặt mũi bà tèm lem là nước mắt. Hường ngấm ngầm đoán ra được điều gì đã xảy đến. Nhưng ôi nàng không mong đó là sự thật. Đừng cướp đi người đó mà. Làm ơn!
Ngạn bất chấp có còn đạn bom hay không, bất chấp cả những cái xác nằm bên cạnh. Cô tránh bước lên người họ chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy má khóc thật to như đứa trẻ thuở nhỏ ôm mẹ tìm bình yên. Bà vuốt ve tóc con, khẽ hôn trán hôn hai bên má ửng đỏ và ôm chặt con gái bé bỏng.
Hường ôm bụng bầu bước dần lại má. Bà ôm luôn đứa con gái nuôi. Cả nhà ba người ôm nhau đầu xúc động. Song bà vội buông cả hai, dùng ngón trỏ quệt đi giọt nước mắt hãy còn dang dở. Cố kiềm nén nỗi đau đớn nghẹn ngào cất lời, "Ngạn ơi, Hường ơi, hai đứa ơi tía chết rồi." bà ôm mặt òa khóc. Hường đau lòng ôm chặt bà. Còn Ngạn, cô khụy xuống như không tin vào những gì mình đã nghe hai tay ôm đầu kích động gào thét. Mắt cô dại đi. Thứ nước âm ấm mằn mặn tuôn trào. Cô lại khóc, khóc thương người cha vừa mới ra đi.
Bà tư lại nói tiếp: "Má biết con buồn lắm. Nhưng Ngạn ơi mạnh mẽ lên, cả nhà chúng ta cùng chôn cất tía."
Ngạn lấy lại tinh thần, đứng dậy nắm tay má: "Không nên để tía lạnh lẽo nằm một mình đúng không má? Con sẽ thành đứa con bất hiếu mất."
Lặng lẽ trước nấm đất nhô cao. Không chỉ tía cô mà cả những người nằm xuống cũng được chôn ở đây. Dù là địa chủ giàu có hay tá điền nghèo hèn chết cũng chỉ có thể. Tiền vàng của cải càng không mang theo được. Không kiềm được cảm xúc cô đã rưng rưng, dù bản thân đã cố cắn chặt môi dưới nén xúc động vào bên trong. Chỉ khi nàng ôm, cô mới vứt bỏ vỏ bọc ngụy tạo gục đầu lên bờ vai nhỏ nhắn mặc nước mắt tuôn. Nàng lúc này như người mẹ hiền dỗ con thơ, liên tục vỗ về đứa nhỏ lớn xác nhà mình. Chính nàng cũng rất đau lòng. Tâm can như có ăn bóp nát. Lòng quặn thắt cảm giác này đáng sợ hơn cả ngày ấy bị kẻ khốn nạn cưỡng hiếp. Một lần nữa nàng mất đi người thân.
"Thôi số tía bây tới đây coi như tận. Ổng không đau nữa đâu.", ngưng một đoạn, người đàn bà thống khổ thở dài quệt đi nước mắt nói tiếp, "Má chỉ cho phép hai đứa khóc hết đêm nay. Ngày mai hẳn vui vẻ lên nhé. Tía bây biết ổng hiện hồn về la từng đứa một."
Rời khỏi đôi vai gầy, cô đưa mắt tới mộ tía, môi cố vẻ nên nụ cười nói: "Tía ơi tụi con đi nha tía. Con hứa sẽ trưởng thành sẽ chính chắn cho tía và em dựa vào. Tía đừng lo nha." nói xong cô nắm tay nàng và má mỉm cười lần cuối với người tía đáng kính. Song ba má con liền rời khỏi. Gió hiu hắt trời nhàn nhạt như tô điểm thêm cho nỗi buồn. Đến cả trời đất còn khóc thương cho những sinh linh vô tội đã lỡ vào tai thần chết, gục dưới tay quân giặc.
Cô tin rằng tía dù ở đâu vẫn dõi theo vẫn lo cho các con lo cho vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro