Chương 10: Kỷ Ngưng gì đó cũng chỉ là phù du
Huấn luyện quân sự ngày thứ hai mươi tám, Diệp Hiểu Tư luôn luôn thực quật cường, khóc.
Sinh viên đại học năm nhất huấn luyện quân sự kỳ hạn ba mươi ngày, hai mươi mấy ngày vất vả phía trước nàng không khóc, sáng sớm năm giờ huấn luyện dã ngoại đi bộ mấy mười km nàng không khóc, bởi vì đồ ăn không hợp khẩu đau bụng nàng cũng không có khóc, chỉ riêng lúc sắp giải phóng này đây, nàng khóc.
Bởi vì Kỷ Ngưng.
Kỷ Ngưng gọi điện thoại cho nàng, "Hiểu Tư, thực xin lỗi, ngươi nên tìm kiếm hạnh phúc của ngươi."
Luôn luôn làm bộ như không tim không phổi Diệp Hiểu Tư ngây ngẩn cả người, tay nắm chặt di động nửa ngày nói không ra lời, mà đầu bên kia điện thoại lại bảo trì trầm mặc.
Đại khái qua năm phút đồng hồ đi, có lẽ lâu một chút, Diệp Hiểu Tư khắc chế tâm tình của mình nói, "Hảo."
Cúp điện thoại, ngực khó chịu hỗ loạn mãnh liệt, vì thế mở QQ, muốn nói cho Nghiêm Thiều Nguyệt khó chịu của nàng, chỉ là, sau khi nhìn thấy biểu tượng màu xám kia mới nhớ tới, đây là giữa trưa, tỷ vẫn đang làm việc.
Sau đó, liền nhận được tin tức do Nguyễn Vân phát tới: "Biết không? Kỷ Ngưng cùng Tiếu Dĩ Bằng ở cùng nhau rồi."
Sau khi nhìn thấy những lời này, Diệp Hiểu Tư tâm trạng đang thực hỗn loạn rốt cục cũng không có biện pháp khống chế, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Diệp Hiểu Tư gắt gao nắm di động, phảng phất muốn làm di động bị nắm vỡ với sức lực bình thường.
Ngày đó giữa trưa, nàng nằm ở trên giường của mình, đưa lưng quay về phía giường của bạn cùng phòng, nước mắt thấm ướt gối. Đợi tới khi đồng hồ báo thức vang lên, đau đầu muốn chết, nhưng vẫn là cố nén mặc quần áo, đi giầy, đội mũ tử tế tiếp tục huấn luyện.
Nghiêm Thiều Nguyệt thẳng đến buổi tối mới biết được chuyện này, đối với máy tính đau lòng nửa ngày, lại không có chút biện pháp nào.
Nàng biết hài tử đã chết tâm tư kia một mực che dấu nổi thống khổ của mình, cho nên làm bộ như không về việc đó, chính là, hôm nay.... ai.....
Sau khi Diệp Hiểu Tư tắm rửa, phơi quần áo xong, không giống thường ngày lập tức nằm chết dí trên giường chơi di động mà mặc vào áo T-shirt quần giầy cứng của mình, chậm rãi đi ra cửa ký túc xá, sau đó bước lên cầu thang đi lên sân thượng ở tầng cao nhất, ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn lên bầu trời đêm.
Sáu năm cảm tình, cho dù chỉ là bằng hữu, cũng không có cách nào nói quên liền quên, huống chi là người nàng yêu sâu đậm.
Bắt đầu từ ngày chia tay đó, nàng mỗi ngày đều cố ý làm đủ loại chuyện tình để chuyển hướng sự chú ý đi, thậm chí không đi ăn cơm mà liều mạng ngủ, sau đó lại càng liều mạng chơi trò chơi.
Nàng làm bộ như quên đi trên thế giới còn có cái người kêu Kỷ Ngưng kia, làm bộ như quên đi nguyên lai cái người tên Kỷ Ngưng kia đối với nàng rất trọng yếu.
Chính là, chỉ làm bộ quên đi.
Nhan Mộ Sương là đi lên sân thượng gọi điện thoại cho mẹ, chưa từng nghĩ đến sẽ chứng kiến một thân ảnh dị thường phong phanh ở trong bóng đêm kia.
Khi nhìn đến đạo thân ảnh kia, nàng chỉ hơi hơi sửng sốt, cũng không có bị dọa, bởi vì đây là sân thượng nha, cũng sẽ có người ở trên này gọi điện thoại.
Chính là đến gần mới phát hiện cũng không phải như nàng suy nghĩ.
Lúc này Diệp Hiểu Tư mặc dù không có khóc, chỉ là ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, nhưng xung quanh người phát ra đầy vẻ cô đơn.
Tuy rằng không biết người đang ngồi kia bị làm sao , nhưng Nhan Mộ Sương khi cảm nhận bầu không khí này , khi nghe đến ở đầu bên kia điện thoại mẹ kêu tên mình, vẫn là theo bản năng giảm thấp âm thanh xuống.
Mà Diệp Hiểu Tư cũng ở khắc này ý thức được có người đến đây, nhưng không có đứng dậy, thậm chí cả mặt đều lười ngẩng lên nhìn.
Ngươi gọi điện thoại của ngươi, ta phát điên của ta, không liên quan tới nhau.
Bởi vì ý nghĩ như vậy, Diệp Hiểu Tư không hề cố kỵ ngồi, cuối cùng rõ ràng nằm ở trên mặt đất.
Nhan Mộ Sương mặc dù đang gọi điện thoại, chính là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía đạo thân ảnh kia, sau khi nhìn thấy nàng nằm chết dí trên mặt đất nhịn không được trong lòng nhảy dựng, vì thế sau khi nói chuyện điện thoại xong đi qua nói, "Ngươi như vậy, thực dễ bị cảm lạnh."
Diệp Hiểu Tư híp mắt nhìn cái người đang nhìn xuống mình kia, một lát sau mới nói, " Là ngươi?"
Mà Nhan Mộ Sương cũng nhận ra nàng, mang theo một ít ngữ khí kinh ngạc đáp, "A là ngươi nha, như thế nào tại đây nằm, không trở về ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt?"
Trong đầu ý niệm có trăm ngàn xoay chuyển, Diệp Hiểu Tư trong nháy mắt suy nghĩ đủ loại đáp án, cuối cùng chính là thở dài đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, "Cần trở về rồi."
Tựa hồ ý thức được đây không phải chân chính trả lời, cũng không có hỏi tới, Nhan Mộ Sương gật đầu nói, "Cùng nhau đi."
Sau đó hai người sóng vai hướng đầu hành lang đi đến, một đường không nói gì.
Thẳng đến khi đi tới cầu thang , Diệp Hiểu Tư mới chịu đựng không nổi loại quỷ dị không khí này chủ động nói, "Học tỷ cũng ngụ ở tòa nhà này?"
"Ân, ở lầu bốn, trên lầu của người."
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Diệp Hiểu Tư sửng sốt, tiện đà cười cười, "Ngươi trí nhớ thật tốt."
Nhan Mộ Sương chính là thản nhiên cười cười không nói gì thêm, vì thế hai người lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Lúc đến lầu bốn, Nhan Mộ Sương rẽ sang hành lang, trước khi rẽ dường như nhớ tới điều gì, xoay người nói, "Sau khi đừng nằm như vậy, sân thượng gió lớn, dễ dàng cảm mạo."
Diệp Hiểu Tư lại sửng sốt, sau đó hoàn toàn theo bản năng đáp, "Nga, hảo."
Trở lại ký túc xá, trước ánh mắt nghi hoặc của bạn cùng phòng thay đi y phục, sau khi Diệp Hiểu Tư nằm chết dí trên giường lấy điện thoại di động ra, đăng nhập QQ.
Nghiêm Thiều Nguyệt sau khi nhìn thấy biểu tượng của nàng xuất hiện, tâm trạng luôn luôn treo lên kia mới hạ xuống, sau khi chứng kiến tin tức kia của nàng một lần nữa lại nâng lên.
Cái tin tức kia là: tỷ, ta quyết định , nàng nói muốn ta tìm hạnh phúc của ta, ta đây tìm cho nàng xem. Ta tới đại học Z đã lâu như vậy, liền chứng kiến một mỹ nữ, chính là cái học tỷ ngày đó, cho nên, ta quyết định ta muốn theo đuổi vị học tỷ kia.
Tuy rằng biết rõ Diệp Hiểu Tư tâm tình như vậy là không đúng, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế Nghiêm Thiều Nguyệt thở dài, hồi phục nói, "Hảo, chính là ngươi ngay cả tên của người ta đều không biết."
Diệp Hiểu Tư hồi đáp: "Ta sẽ nghĩ biện pháp hỏi thăm, hôm nay mới phát hiện nàng và ta ngụ ở cùng một tòa nhà."
Cùng Nghiêm Thiều Nguyệt tán gẫu trong chốc lát, Diệp Hiểu Tư bị thúc giục tắt QQ, sau đó nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cuộn thành một cái bánh lớn, thủy chung ngủ không được.
Trong óc loạn thất bát tao gì đó phía sau tiếp trước dũng mãnh tràn vào.
Nàng không phải là người hay chủ động, có thể nói, thậm chí có chút đầu gỗ.
Thổ lộ, nhưng thật ra là Kỷ Ngưng thổ lộ trước, kết giao thời gian, đa số cũng là Kỷ Ngưng chủ động.
Cho nên, chia tay, cũng là Kỷ Ngưng chủ động đưa ra, nàng chỉ là một người ở đó bị động chờ đợi.
Dùng sức lắc đầu, cố gắng đem cái tên Kỷ Ngưng này đuổi khỏi trong đầu, Diệp Hiểu Tư tự nói với mình, Kỷ Ngưng gì đó đều là phù du, bắt đầu từ ngày mai, hết thảy đều lấy xinh đẹp học tỷ làm trọng.
Nghĩ tới dạng này, cảm giác tựa hồ đỡ , Diệp Hiểu Tư nghiêng thân mình nhìn vách tường, không biết vì cái gì, chợt nhớ tới đã gần một tháng nàng không có chơi Du Kiếm Giang Hồ.
Không biết Nguyệt Dạ thế nào, không có nàng liên luỵ, thăng cấp hẳn là nhanh hơn chứ.
Một đêm trước khi huấn luyện quân sự bắt đầu, Diệp Hiểu Tư cùng Sương Nguyệt Dạ nói nàng có thể một tháng không thể login, mà Sương Nguyệt Dạ chính là thản nhiên nhắn lại cái chữ "À" .
Có đôi khi Diệp Hiểu Tư suy nghĩ, phải là cái dạng chuyện tình gì, mới có thể khiến cho Sương Nguyệt Dạ không cần luôn bình tĩnh như vậy.
Nếu Sương Nguyệt Dạ biết chỉ là tiểu bạch kiểm người chồng trên danh nghĩa này là nữ, còn có thể như vậy bình tĩnh sao?
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ này, nhịp tim lại đột nhiên có cảm giác bị nâng lên, sau đó ở ngay sau đó nặng nề mà buông xuống, khiến Diệp Hiểu Tư cảm thấy có một loại đau nhức kỳ quái.
Nguyệt Dạ làm sao có thể biết nàng là nữ, các nàng căn bản là không nhận thức a. Huống chi, coi như biết thì có sao, đây chỉ là trò chơi, không phải sao?
Ở thời gian sắp ngủ, Diệp Hiểu Tư trong não nghĩ loạn một đoàn, chốc lát là ven hồ bích y nữ tử trong trò chơi, chốc lát là cái thân ảnh màu xanh nhạt dưới bóng cây ở hiện thực kia, chốc lát lại là Kỷ Ngưng mặt đầy nước mắt trong ngày mưa nhỏ đó chia tay.
Mà hết thảy này, thẳng đến nàng ngủ, như trước nàng trong mộng rối rắm, nhiễu trong lúc nàng ngủ mơ,hàng lông mi đẹp kia nhẹ nhàng nhăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro