Chương 71
Chương 71: Phiên ngoại: Gọi tên của ngươi (hạ.)
Trước đêm đại hôn, trên dưới Lâm gia đều mong đợi đại hôn ngày mai, ngoại trừ Lâm Vận một mình ở trong phòng.
Nàng nhìn giá y được nha hoàn để trên giường cười khổ một cái, người ngoài đều nói nàng gả cho thái tử Thượng Quan Thần là do ông trời tác hợp, trai tài gái sắc, duy chỉ mình nàng biết bị gả đi nàng có bao nhiêu không cam lòng, trong lòng có bao nhiêu đau khổ cũng chỉ mình nàng biết, nhưng nàng không cãi được, đây là hoàng mệnh, là thánh chỉ, kháng chỉ bất tuân là chém đầu cả nhà.
Cộc cộc.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ phòng truyền đến một âm thanh nhỏ, khiến Lâm Vận đang trầm tư trở nên hoảng sợ.
"Ai đó?!" nàng nhìn xung quanh, ánh sáng mờ tối của nến chiếu rọi xuống không có bất kỳ bóng người nào.
Đang lúc nàng nghĩ mình bị ảo giác, thì có một bóng người vọt đến phía sau nàng, ôm lấy nàng, khiến nàng hoảng sợ kêu thành tiếng khe khẽ, khi nghe đến âm thanh quen thuộc thì liền định tâm lại.
"Vận Nhi, là ta."
"A Ngạn?" Lâm Vận xoay người liền thấy Thượng Quan Ngạn xuất hiện, "sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến gặp ngươi." Thượng Quan Ngạn mỉm cười.
Từ khi hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho Lâm Vận cũng đã hơn nửa tháng nàng không gặp Thượng Quan Ngạn rồi, hôm nay đột nhiên gặp được Thượng Quan Ngạn trong lòng nàng có cảm giác như trải qua mấy đời, rõ ràng chỉ mới một tháng không đến, nàng lại cảm thấy đã lâu không gặp được Thượng Quan Ngạn.
Lâm Vận tiến lên ôm lấy thân thể gầy gò của Thượng Quan Ngạn, vì vào cổ Thượng Quan Ngạn, chỉ ngeh thấy nhàn nhạt vị rượu.
"Ngươi uống rượu?" Lâm Vận ngẩng đầu hỏi.
Thượng Quan Ngạn bị nhìn thấu liền quẫn bách gật đầu, Lâm Vận vẫn luôn không cho phép nàng uống nhiều rượu, bởi vì uống nhiều sẽ hại thân thể.
Lâm Vận khẽ thở dài, nàng nhìn ra được Thượng Quan Ngạn so với nửa tháng trước đã tiều tụy hơn rất nhiều, thân thể vốn gầy lại càng gầy hơn, trong lòng nàng biết vì sao Thượng Quan Ngạn lại thay đổi thành như vậy, cho nên không trách cứ nàng uống rượu.
"Vận Nhi, ngày mai ngươi phải gả cho hoàng huynh của ta rồi..." Thượng Quan Ngạn đột nhiên nói.
"..." Lâm Vận trầm mặc, đúng vậy, chính mình ngày mai phải xuất gia rồi, người là hoàng huynh A Ngạn, từ nay về sau chính mình nên đối mặt với A Ngạn như thế nào a?
"... ngươi thích hoàng huynh ta không?" trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Ngạn bất thình lình hỏi.
"A Ngạn ngươi nói ngốc gì vậy, ta vốn không thích thái tử, người ta yêu là ngươi, không phải ngươi biết rõ nhất sao." Lâm Vận vội vàng nói, nàng yêu Thượng Quan Ngạn, chuyện này cho đến giờ chưa từng thay đổi.
"Chúng ta cùng bỏ trốn đi!!" Thượng Quan Ngạn nắm tay Lâm Vận ánh mắt kiên định nói, "Mặc kệ thế tục quy định, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đến chỗ không người ẩn cư, sống cuộc sống chỉ có hai chúng ta thôi."
"Ngươi nói là.... đào hôn?" Lâm Vận nghe xong cả kinh, sau đó có chút dao động.
"Phải! chính là đào hôn, chúng ta cùng bỏ trốn!" Thượng Quan Ngạn gật đầu nói, "Vận Nhi, ngươi có đồng ý hay không?"
Nghe vậy, Lâm Vận nhíu mày suy tư, chỉ chốc lát sau ánh mắt nàng liền kiên định nhìn về phía Thượng Quan Ngạn, dùng sức gật đầu bỏ trốn, chỉ cần có ngươi bên cạnh đi đâu cũng được.
Thấy Lâm Vận đồng ý, Thượng Quan Ngạn vui mừng tiến lên hôn lên mặt Lâm Vân một cái, sau đó nghiêm túc: "Trước cửa Lâm phủ có thị vệ đang tuần, hơn nữa hạ nhân tương đối nhiều, chúng ta nhảy cửa sổ đi ra phía sau."
Vì vậy hai người từ cửa sổ gian phòng nhảy ra ngoài, vì Thượng Quan Ngạn lẻn vào cho nên đối với đường ra ngoài cũng quen thuộc, dọc đường đi rất thuận lợi, tránh thoát nhiều hạ nhân đi ngang qua, liền đến cửa sau Lâm phủ.
Kẹt ~
Thượng Quan Ngạn lặng lẽ mở cửa sau Lâm phủ, ló đầu ra ngoài xem, phát hiện không có ai liền kéo Lâm Vận nhanh chóng ra khỏi cửa sau, ra phía ngoài.
"Bao vây các nàng lại cho ta!" hai người vừa ra khỏi cửa sau Lâm phủ, còn chưa kịp thở liền bị hơn mười người bao vây, 20 người mặc hắc bào che mặt, nhất định là lai giả bất thiện.
Thượng Quan Ngạn theo bản năng che chắn trước người Lâm Vận, đem Lâm Vận hộ tống sau lưng.
"Ta biết, ngươi không dễ từ bỏ như vậy." từ phía sau đám hắc y nhân một người mặc bào vàng có mãng xà bốn móng trảo bước ra, chính là Thượng Quan Thần.
Thượng Quan Ngạn nhìn thấy Thượng Quan Thần, khuôn mặt liền trầm xuống.
"Ngạn Nhi, trên đời này còn ai có thể hiểu rõ được ngươi hơn ta chứ? tính cách của ngươi thế nào ta biết rõ, từ khi còn nhỏ ngươi là một người quật cường không chịu thua, tứ hôn lại không biết nên làm gì với ngươi." Thượng Quan Thần ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Ngạn.
"Ngươi đã biết tính cách ta thế nào thì cũng biết ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, ngươi cảm thấy chừng này người có thể cản được ta?" võ công của Thượng Quan Ngận rất giỏi, các hoàng tử khác cũng không phải là đối thủ của nàng, đến cả Thượng Quan Thần cũng không đến.
"Chỗ này không phải cho ngươi thỏa hiệp, đêm nay ta phải bắt ngươi về!" Thượng Quan Thần vung tay lên, đám hắc y nhân liền nhào lên, cùng nhau tấn công Thượng Quan Ngạn.
Thượng Quan Ngận quay đầu nhìn Lâm Vận cười ý nói nàng yên tâm, sau đó liền tiến lên quần đấu với đám hắc y nhân.
Đám hắc y nhân đều là ám vệ hoàng gia huấn luyện, thực lực từng người vô cùng mạnh, cho dù thực lực Thượng Quan Ngạn có lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng không chịu nổi nhiều người vây công như vậy, sau vài hiệp Thượng Quan Ngạn cũng bị thương, dần dần có chút mất sức.
"Ngạn Nhi, ngươi buông tha đi, đây đều là ám vệ hoàng gia đào tạo, với thực lực của ngươi không thể ngăn cản được." Thượng Quan Thần vẫn có chút không đành lòng nhìn thấy Thượng Quan Ngạn bị thương, hắn ở một bên cũng khuyên can.
"Đêm nay trừ phi ta chết, còn không đừng mong ta buông tha." Thượng Quan Ngạn đưa tay lau máu trên khóe miệng, nàng là người có tính khí quật cường, trong xương đều mạnh hơn người khác, sao có thể dễ dàng buông tha.
"Tất cả dừng tay lại cho ta." một đạo âm thanh hồn hậu có lực truyền đến, khiến mọi người tại chỗ đều dừng lại hành động, tất cả đều hướng về chủ nhân âm thanh quỳ xuống, đến cả Thượng Quan Thần cũng phải quỳ xuống.
Người đến mặc long bào vàng, khuôn mặt cương nghị, khí tràng đế vương không giận tự uy, chính là đương kim thánh thượng, phụ hoàng Thượng Quan Ngạn Thượng Quan Thần!
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Thượng Quan Thần cung kính nói.
Hoàng đế không để ý đến Thượng Quan Thaanfm chỉ nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngạn sau lưng ôm vết thương đang quỳ.
"Huynh muội đánh nhau, trò khôi hài này nên kết thúc rồi, các ngươi là huynh muội, cũng là hai đứa con duy nhất của ta và hoàng hậu, ta chỉ mong các ngươi có thể hòa thuận với nhau, nâng đỡ lẫn nhau, chứ không phải tương tàn như bây giờ." giọng hoàng đế mang chút tức giận, xem ra là giận thật.
"Phụ hoàng dạy chí phải, nhi thần hứa sau này cũng sẽ không như vậy nữa." Thượng Quan Thần liền cung kinh đáp.
"Hiểu là tốt rồi." hoàng đế hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Ngạn, "còn Ngạn Nhi ngươi biết đêm nay ngươi sai ở đâu chưa?"
"Phụ hoàng, ta không có sai." Thượng Quan Ngạn vẫn cố chấp.
"Hoang đường, đến giờ rồi còn không chịu nhận sai sao?"
"Phụ hoàng, yêu một người thì có gì là sai? ta yêu chỉ một người, thì sai chỗ nào?"
"Chấp mê bất ngộ, ngươi sai là không nên thích nữ tử, mà nữ tử này là hoàng tẩu tương lai của ngươi."
"Ngươi thích ai cũng được, cho dù thích một nữ tử bách tích nghèo khó cũng không sao, nhưng nàng thì không được, nàng đã định trước là thê tử hoàng huynh ngươi, là hoàng tẩu của ngươi."
"Phụ hoàng, người đây là đang ép Vận Nhi thành hôn, người làm vậy có cân nhắc qua cảm thụ của Vận Nhi không?"
"Nhiều lời vô ích, để tránh cho ngươi tiếp tục làm sai, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến Trấn Bắc quân đội, thuận theo xuất chinh trấn thủ biên cương quốc thổ, chờ ngươi nghĩ kỳ rồi, ta sẽ cho ngươi quay về." hoàng đế nhìn Thượng Quan Ngạn cố chấp không nghe, liền hạ chiêu cứng rắn.
"Phụ hoàng, ngươi không thể làm vậy, ta không đi, phụ hoàng." Thượng Quan Ngạn vội vàng tiến lên bắt ống tay áo hoàng đế, nhưng hắn vẫn ngoan tâm hất tay, tránh thoát nàng, không quay đầu ly khai.
Thượng Quan Ngạn nhìn bóng lưng hoàng đế vô tình rời đi, nước mắt không ngừng rơi, 16 năm qua nàng chưa từng cảm nhận được hoàng gia lãnh khốc vô tình, tuy nhiên hiện tại nàng cũng đã cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Đúng là khiến người ta tuyệt vọng muốn chết a...
Tâm tình kích động, nàng liền hộc máu, ý thức mờ nhạt liền ngã xuống đất.
Trước khi hôn mê, nàng dường như nghe tiếng Lâm Vận kinh hô cùng câu nói buồn bã của Thượng Quan Thần.
Hắn nói: "Ngạn Nhi, ngươi đừng trách ta, ai kêu ngươi là hoàng muội của ta chứ."
Vào lúc mất đi ý thức, nàng rốt cuộc hiểu rõ, mọi chuyện phát sinh đêm nay tất cả đều được Thượng Quan Thần tính toán hết rồi, nàng bất quá chỉ là một quân cờ trong đó mà thôi.
Hoàng huynh, ngươi đúng là hoàng huynh tốt của ta a...
Khe rạn nứt trong lòng nàng càng lớn hơn, đến mức không còn chắp vá được.
Ngày tiếp đó, thái tử Thượng Quan Thần cùng trưởng nũ Lâm Vận đại hôn, cả nước ăn mừng, trưởng công chúa Thượng Quan Ngận bị điều đi Trấn Bắc quân, trấn thủ biên quan.
Một người giá y đỏ rực lửa, một người bạch y bình thường.
Một người trong cung vô tưởng niệm, một người ở biên quan trấn giữ sa trường.
Cái từ biệt này chính là 4 năm, Thượng Quan Ngạn 20 tuổi, Lâm Vận 22 tuổi, Thượng Quan Thần 22 tuổi. Nếu không phải vì lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Thượng Quan Ngạn cũng không được gọi về trình diện.
Khi nàng quay về, đúng lúc lão hoàng đế sắp gần đất xa trời, vì vậy liền nhận được truyền chỉ nhanh chóng đến tẩm cung hoàng đế.
Trước khi lâm chung lão hoàng đế không triệu kiến ai, duy chỉ có thái tử Thượng Quan Thần cùng trưởng công chúa từ phương bắc biên quan chạy về đây kiêm Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân Thượng Quan Ngạn.
"Các ngươi từ nhỏ đã là huynh muội tốt nhất, sau này càng phải giúp nhau nhiều hơn, Ngạn Nhi ngươi phải trợ giúp hoàng huynh của ngươi..." lão hoàng đến kéo Thượng Quan Ngạn cùng Thượng Quan Thần, ngũ điệu nghiêm trọng nói.
Thượng Quan Thần thì chăm chú nghe mà đáp ứng, nhưng Thượng Quan Ngận từ đầu đến cuối cũng không mở miệng, thậm chí gật đầu lắc đầu cũng không có.
Cuối cùng lão hoàng đế sắc mặt phức tạp nhìn Thượng Quan Ngạn lo lắng thở dài rồi băng hà, di chúc truyền ngôi của hắn dĩ nhiên là thái tử Thượng Quan Thần, nhưng khiến người ta kinh ngạc là hắn lại đem 3/4 binh quyền của quốc gia đều giao cho Thượng Quan Ngạn, chỉ để lại 1/4 cho thái tử Thượng Quan Thần.
Thượng Quan Ngạn lần nữa gặp lại Lâm Vận là sau khi ra khỏi tẩm cung, đi đến ngự hoa viên, cũng giống như 7 năm trước lần đầu gặp nhau, nàng đang ngắm hoa, nàng đánh bậy đánh bạ, nhưng mà cả hai cũng không còn ngây ngô như khi đó nữa.
"Ngươi... vẫn tốt chứ?" Thượng Quan Ngạn không ngờ sau 4 năm gặp lại, câu nói đầu tiên lại bình thản như vậy, tâm tình cũng như vậy, nàng vốn cho là mình sẽ kích động tột đỉnh, hận không thể xông lên ôm một cái rồi hôn nhẹ, nhưng giờ thì ngược lại.
"Ta rất khỏe, còn ngươi 4 năm qua sống thế nào?" giọng cười Lâm Vận mềm nhẹ yếu ớt, tâm tình của nàng cũng rất bình thản.
"Cũng tạm thôi." Thượng Quan Ngạn tiến lên một bước, đến gần Lâm Vân đưa tay lên nhẹ nhàng xoa gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, ánh mắt ôn nhu.
"Ngươi cao hơn rất nhiều..." Lâm Vận đưa tay nắm chặt tay Thượng Quan Ngạn, ánh mắt nhu hòa, 4 năm không gặp Thượng Quan Ngạn thực sự đã cao hơn trước, so với nàng cao hơn vài phân, bất quá cũng gầy hơn, hiển nhiên cuộc sống cũng không tốt.
"Ta nói rồi, ta phải cao hơn ngươi." như vậy ta mới có thể bảo vệ được ngươi.
"Hoan nghênh trở về." Lâm Vận hơi cúi đầu, kéo tay Thượng Quan Ngạn, nhẹ nhàng thêm một nụ hôn, qua 4 năm đây là nụ cươi rực rỡ nhất.
"Ân, ta đã quay về, Vận Nhi." Thượng Quan Ngạn vì quanh năm chinh chiến sa trường, nên khuôn mặt cũng cương cứng, cuối cùng cũng nở nụ cười sáng lạn.
Thời gian 4 năm qua đi, hai người cuối cùng gặp lại, hết thảy tình cảm đều trở nên bình thản lại càng thâm hậu kiên cố hơn, 4 năm rời xa này tựa hồ không xấu.
Vì lão hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ mọi chuyện còn cần Thượng Quan Thần an bài, cho nên mấy ngày này Thượng Quan Thần luôn bận rộn không rảnh hồi cung, thái tử phi Lâm Vận bên này cũng không thể nhàn rỗi.
Đêm đó Thượng Quan Ngạn nhân lúc Thượng Quan Thần không ở trong thái tử cung liền lén đi vào, vừa vào phòng ngủ thái tử phi liền tiến lên ôm lấy Lâm Vận.
Đầu Thượng Quan Ngạn chôn trong cổ Lâm Vận, nhẹ nhàng cọ xát, hô hấp nhẹ cạn khiến Lâm Vận có chút ngứa ngứa.
"Mau đứng yên, đừng làm rộn." Lâm Vận đưa tay vỗ nhẹ lưng Thượng Quan Ngận.
"Ta không muốn, 4 năm không ôm được ngươi, chỉ muốn ôm một cái a." Thượng Quan Ngạn như đứa bé nổi tiểu tính khí đùa giỡn, hoàn toàn không có dáng vẻ uy phong đường đường của Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân, nếu bị thuộc hạ nàng nhìn thấy chắc là khiếp sợ đến rớt cằm, trên chiến trường giết địch như ma, thống lĩnh thiên quân vạn mã, tư thế hiên ngang Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân lại có tính tình như trẻ nhỏ.
Lâm Vận cũng hết cách, đành tùy ý Thượng Quan Ngạn ôm, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Dường như không chỉ thỏa mãn với ôm, Thượng Quan Ngạn hôn môi Lâm Vận, nụ hôn có chút gấp gáp, rồi lại kéo dài triền miên.
Lâm Vận bị gợi lên dục vọng đã lâu không có, nhiệt tình đáp lại Thượng Quan Ngạn.
Hai người ly biệt sau 4 năm, nụ hôn này triền miên thâm tình, đan xen 4 năm qua là vô tận tưởng niệm của hai người, khổ đau ngọt ngào toàn bộ đều hóa thành nụ hôn không tiếng động không ngôn ngữ cùng hòa tan.
Tình đến, hai người dần dấy lên dục vọng ham muốn, bất tri bất giác cả hai cùng ngã lên giường.
Thượng Quan Ngạn thở gấp nhìn Lâm Vận cũng như mình, trong mắt đối phương cả hai nhìn thấy chính mình, hết thảy không cần nói cũng hiểu.
Thượng Quan Ngạn chậm rãi đem quần áo của mình cùng Lâm Vận trút đi, cả hai rốt cuộc cũng thẳng thắn bộc lộ.
Đang lúc chuẩn bị bước tiếp theo, Thượng Quan Ngạn lại chống hai tay cúi đầu bất động trên người Lâm Vận.
"Sao vậy, A Ngạn?" Lâm Vận khó hiểu, nhìn Thượng Quan Ngạn đột nhiên dừng lại.
Thượng Quan Ngạn mím môi, cuối cùng mặt đỏ bừng, ngẩng đầu vô tội nhìn về phía Lâm Vận.
"Ta... ta không...." âm thanh rất nhỏ khó nghe, mà còn có chút ủy khuất.
Đúng vậy, Thượng Quan Ngạn đường đường là trưởng công chúa kiêm Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân, nhưng đối với chuyện này cũng không biết gì.
Điều này không thể trách nàng, nàng vừa biết đến tình ái thì đã bị lão hoàng đế hạ chỉ điều ra biên quan, đến biên quan làm gì có thời gian nghĩ những chuyện này, cả ngày đều sống trong ranh giới sống chết ngoài biên giới, chiến tranh chỉ có máu me cùng đao kiếm, căn bản không thể nghĩ đến việc yêu đương.
Lâm Vận nhìn Thượng Quan Ngạn vì quẫn bách mà đỏ mặt, khẽ cười, một tay ôm cổ Thượng Quan Ngạn một tay ôm eo nàng, hơi dùng lực liền đổi tư thế, đặt Thượng Quan Ngạn dưới thân.
"Không sao, ta dạy cho ngươi." nụ cười dịu dàng, khóe mắt mị ý lưu chuyển.
Cả đêm thâm tình triền miên cùng giao hợp, từ lúc gặp lần đầu cho đến giờ 7 năm, hai người rốt cuộc cũng cho nhau một đêm thực sự.
...
Từ đêm đó qua đi, Thượng Quan Ngạn cùng Lâm Vận ở trước mặt Thượng Quan Thần dường như không có gì khác lạ, nhưng lại ngầm qua lại với nhau không ngừng.
Tân đế đăng cơ xong, quốc sự cũng dần ổn định lại, vốn dĩ sau khi tân đế đăng cơ thì Thượng Quan Ngạn phải về biên cương, nhưng tân đế Thượng Quan Thần lại hạ lệnh mới, để Thượng Quan Ngận tạm thời ở lại kinh thành.
Lần này, vẻ mặt Thượng Quan Ngạn cũng bình thường, nhưng trong lòng lại vui vẻ, nếu có thể ở lại kinh thành thì sẽ có thểm thời gian bồi Lâm Vận.
Mấy tháng sau, Tộc Hung Nô luôn xâm phạm biên giới phương bắc đột nhiên đề nghị đàm phán hòa bình, vì biểu thị thành ý Tộc Hung Nô, đại vương tử dẫn theo mười mấy đàm phán đến kinh thành gặp mặt tân đế.
Đám Hung Nô này cho dù đã có Thượng Quan Ngạn trấn thủ biên quan phương bắc nhưng vẫn không ngừng xâm phạm, hung ác độc địa giả dối, thủ đoạn tàn nhẫn, những năm gần đây biên quan phương bắc luôn loạn lạc, nghiêm trọng hơn thì có vài tòa thành phương bắc bị tấn công, nhưng từ khi Thượng Quan Ngạn đảm nhiêm Trấn Bắc tướng quân thì đám Hung Nô cũng an phận đi nhiều, thứ nhất là bị Thượng Quan Ngạn làm cho sợ, thứ hai là kiêng kỵ thực lực của Thượng Quan Ngạn, đồng thời cũng kính nể nữ tướng quân như Thượng Quan Ngạn.
Là người bình thường cũng có thể nhìn ra lần này đám Hung Nô đến đàm phán rất đột ngột, không chừng sau lưng đã có chủ ý gì đó, nhưng Thượng Quan Thần cũng phải tiếp đón bọn chúng, không thể để người ta đến từ ngàn dặm xa xôi, bên này lại đóng cửa không tiếp, như vậy sẽ khiến người ta chê cười, mấy mặt không nói còn mất luôn quốc uy một phương.
Là thống lĩnh Trấn Bắc quân, Ngọc Diện tướng quân uy chấn tộc Hung Nô, Thượng Quan Ngạn tất nhiên phải tham gia, lần này là yến hội đàm phán hòa bình, thân là hoàng hậu một nước Lâm Vận cũng không thoát được, nhất định phải đến.
Trong yến hội ngoại trừ tân đế Thượng Quan Thần, hoàng hậu Lâm Vận, Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân Thượng Quan Ngạn cùng mười người Hung Nô đàm phán hòa bình thì còn có một ít quan viên văn võ có phẩm cấp.
"Luôn nói các đời đất rộng của nhiều, không chỉ nhiều mỹ thực, đến cả mỹ nhân cũng vô số a." đại vương tử Á Man dẫn đội Hung Nô vừa thưởng thức vũ đạo vừa nói.
"Các đời lãnh thổ quốc gia ta luôn mênh mông, dĩ nhiên tài nguyên ở đây cũng rất tốt." Thượng Quan Thần ngồi ơ chủ vị cũng nghe ra Á Man này đang châm chọc, hắn bình tĩnh trả lời.
"Bất quá, ta nghe nói hoàng hậu nương nương có dung nhan đẹp nhất thiên hạ, hôm nay gặp mặt quả thực là như vậy, xém chút làm ta loạn tâm a." Á Man nói chuyện vô cùng thô thiển, không chút cố kỵ hoàng hậu Lâm Vận.
Nghe lời Á Man nói, khó chịu không phải Thượng Quan Thần, mà là Thượng Quan Ngạn ngồi bên phải Thượng Quan Thần, nàng đẻ chén rượu xuống, mắt lạnh nhìn về phía Á Man: "Á Man, ngươi hãy chú ý lời nói, đây là địa bàn của chúng ta, không phải ở doanh địa các ngươi."
"Ai nha ~ đây không phải Ngọc Diện tướng quân đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta đây sao, ta vì thấy hoàng hậu nương nương xinh đẹp nên nhất thời khó kiềm chế nên quên quy củ, tướng quân đừng trách tội a." Á Man hướng Thượng Quan Ngạn chắp tay, thi lễ một cái, ngoài miệng tuy nói không có ý gì, nhưng thái độ chống lại Quan Thần nhiều hơn, dù sao tộc Hung Nô luôn tôn kính dũng sĩ chân chính chém giết trên chiến trường, mà Thượng Quan Ngận lại được bọn họ nhận là dũng sĩ chân chính.
"Hừ! ngươi câm miệng cho ta, bớt nói lung tung, coi chừng con mắt của ngươi đừng có mà nhìn loạn." Thượng Quan Ngạn giao thiệp với tộc Hung Nô quanh năm nên hiểu rõ tính nết Á Man, hắn cũng không có khách khí gì.
"Tướng quân tính tình quả thực vẫn trước sau như một luôn cương liệt, thẳng thắn, bọn ta bội phục nhất chính là điểm này của tướng quân, lịch triều có được một lương tướng như ngươi quả thực là may mắn." Á Man bưng ly rượu hướng Thượng Quan Ngạn, "Ta mời ngươi một chén."
Thượng Quan Ngạn bưng ly rượu đáp lại, sau đí liền cùng ngửa đầu uống cạn.
Ở biên quan 4 năm, tửu lượng Thượng Quan Ngạn đã được tôi luyện rất khá, một chút như vậy không làm khó được nàng.
Á Man khiêu khích lần đầu coi như bị Thượng Quan Ngạn đè xuống, mọi người ở đây cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá tính tình Á Man cũng không buông tha dễ dàng như vậy, chỉ an ổn một chút hắn liền gây rối tiếp.
"Thánh thượng, lần này chúng ta đến đây cũng không chỉ đàm phán với lịch triều, chúng ta còn muốn hòa thân." Á Man đứng dậy thi lễ với Thượng Quan Thần một cái rồi nói ra.
Nghe vậy, những viên quan tham dự yến hội bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, đến cả Thượng Quan Thần nghe xong cũng cau mày một cái.
Hòa thân nhìn có vẻ đơn giản, nhưng kỳ thực là đem người thân đưa qua tộc Hung Nô chịu chết, hơn nữa Thượng Quan Thần không có con, tất nhiên cũng không có hoàng nữ để chọn hòa thân, vậy thì chỉ có thể chọn đồng lứa với Thượng Quan Thần, nhưng trong tất cả các công chúa chỉ có Thượng Quan Ngạn là trưởng công chúa chưa xuất giá, Thượng Quan Thần không thể để Thượng Quan Ngận đi hòa thân, cho dù công hay tư thì hắn cũng không thể để Thượng Quan Ngạn đi hòa thân.
"Không biết, các ngươi tìm được đối tượng trung ý hòa thân chưa?" tuy trong lòng không vui, nhưng Thượng Quan Thần lại bình thản không gợn sóng trên mặt nói.
Nụ cười trên mặt Á Man càng thêm càn rỡ, hắn đưa tay chỉ hoàng hậu ngồi bên cạnh Thượng Quan Thần chính là Lâm Vận nói: "Chúng ta muốn hòa thân với hoàng hậu quý quốc."
Rầm.
"Á Man, ngươi đừng khinh người quá đáng." Á Man vừa dứt lời, Thượng Quan Ngạn liền đánh lên bàn một chưởng đứng dậy chỉ vào Á Man mắng, sắc lạnh như ngày đông, ly rượu trên bàn cũng bị đánh đổ, văng đầy đất.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Thượng Quan Ngạn, Á Man vẫn cười như thường, híp đôi mắt xảo trá nhìn Thượng Quan Ngạn tức giận, cùng Thượng Quan Thần sắc mặt khó coi.
Thượng Quan Thần sắc mặt xấu đi không phải vì hắn thích Lâm Vận, mà vì hắn là quân vương một quốc gia mà làm bị làm nhục mặt, nói thế nào thì Lâm Vận cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, hiện tại bị bắt nạt thành như vậy, là nam nhân dĩ nhiên phải tức giận.
"Á Man, ngươi cho trẫm là vật trang trí sao? dám dòm ngó hoàng hậu của trẫm, không sợ ta tiêu diệt đám người đại nguyên của ngươi sao." Thượng Quan Thần hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh đi.
"Đại Nguyên ta muốn cùng quý quốc hòa thân, nói vậy thánh thượng chắc sẽ không có tình người như vậy chứ." Á Man không chút hoảng sợ, mà thong thả, dường như chắc chắn Thượng Quan Thần sẽ không bắt hắn.
Đúng vậy, Thượng Quan Thần ngoài miệng hung ác, nhưng sẽ không dám làm vậy, hắn vừa đăng cơ không lâu, không thích hợp dựng binh chiến tranh.
"Việc hòa thân sau này hãy bàn, hôm nay ta và ngươi không nói chính sự." Thượng Quan Thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chọn lựa tránh đi đề tài hòa thân này.
Bất quá, Thượng Quan Ngạn lại không như vậy, nàng không thể cho kẻ khác dòm ngó Lâm Vận của nàng.
"Hoàng huynh, bọn họ rắp tâm bất lương, ngươi sao lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ."
"Việc này trẫm tự có tính toán, hoàng muội không cần lo lắng." Thượng Quan Thần nhíu mày nhìn Thượng Quan Ngạn.
"Hoàng huynh, bọn họ đang dòm ngó tới Vận... hoàng tẩu, sao ngươi cứ vậy cho qua được."
"Trẫm nói, trẫm tự có tính toán, hoàng muội ngươi yên tâm ngồi xuống đi." Thượng Quan Thần sắp mất kiên nhẫn.
"Nhưng mà..."
"Khụ khụ." Thượng Quan Ngạn còn muốn nói thêm, lại bị tiếng ho của Lâm Vận ngăn lại, Lâm Vận không dấu vết nhìn Thượng Quan Ngạn lắc đầu.
Thượng Quan Ngạn thấy vậy nên nhịn lại thở một hơi đặt mông xuống ngồi, hai tay dưới ống tay áo nắm chặt.
Yến hội qua đi, Á Man cùng người hắn mang theo được ở lại trong cung, còn chuyện hòa thân đôi bên còn giằng co chưa nghỉ.
Mầy ngày đầu trên dưới trong cung đều để phòng người Hung Nô có làm gì mờ ám không, nhưng qua vài ngày cũng không có động tĩnh, mọi người đối lập nhau cũng thả lỏng một chút.
Nhưng ngày vui chóng tàn, ban đêm ngày thứ năm Hung Nô ở trong cung, Phượng Vũ điện của hoàng hậu có thích khách tập kích, đúng lúc Thượng Quan Thần cũng ở đó.
Hoàng thượng hoàng hậu bị ám sát chuyện lớn như vậy nháy mắt liền truyền khắp hoàng cung, lòng người trong cung huyên náo, hỗn loạn bất kham.
Thượng Quan Ngạn nghe tin liền chạy như bay vào Phượng Vũ điện, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đến trước đại môn Phượng Vũ điện, chân trước nàng vừa bước vào điện liền nghe tiếng cung nữ thái giám hét chói tai.
Thượng Quan Ngạn nói thầm một tiếng không ổn, không dám kéo dài, liền chạy vào trong điện, vừa vào liền bị thích khắc mặc hắc y cầm đao tập kích, liền lạch người tránh thoát một kích, thân hình khẽ động rất nhanh liền xuất thủ, hai ba lần liền đánh ngã thích khách, tiếp tục chạy vào trong.
Hàng năm chém giết trên chiến trường, khiến nàng tôi luyện thành một thân kỹ năng mạnh mẽ, người bình thường căn bản không làm gì được nàng.
Chạy vào trong chừng 10 bước, nàng liền thấy có 5 thích khách hắc y bao vây quanh Lâm Vận và Thượng Quan Thần.
Thượng Quan Ngạn không nói hai lời liền xông lên đánh với thích khách thành một đoàn.
5 tên thích khách mỗi người trong tay đều cầm vũ khí, Thượng Quan Ngạn tay không cùng bọn chúng đánh nhau cũng không mất đi hạ phong, nhanh chóng giải quyết được hai tên thích khách, giành được đoản kiếm trong tay một tên thích khách, trở tay liền kết liễu tính mạng một tên thích khách khác.
Xoẹt!
Sơ sẩy cánh tay trái của Thượng Quan Ngạn bị rạch một vết thượng, máu chảy liên tục.
"A Ngạn." Lâm Vận phía sau thấy vậy nhịn không được khẩn trương hô một tiếng, muốn tiến lên liền bị Thượng Quan Thần kéo lại.
Lâm Vận thân thể vừa dừng lại, quay đầu liền thấy vẻ mặt Thượng Quan Thần không đổi đôi mắt lạnh lùng, nháy mắt chỉ im lặng nhìn không dám hành động.
Giải quyết xong thích khách thứ tư, Thượng Quan Ngạn liền đánh với người cuối cùng, thân hình thích khách này nàng có chút quen mắt, cổ tay khẽ động, xoay thân kiếm đánh bay mặt nạ, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, chính là Á Man.
"Là ngươi." Thượng Quan Ngạn ánh mắt lạnh lẽo, sát ý bạo khỏi, nàng biết Á Man này không đơn giản như vậy.
"Hôm nay, ngươi cùng tên hoàng đế này hoàng hậu đều phải chết ở đây." thân phận Á Man bại lộ không chút hoảng hốt, ngược lại nụ cười hung ác giơ đao xông về phía Thượng Quan Ngạn.
Thượng Quan Ngạn chuẩn bị tiếp chiêu nhưng không ngờ Á Man xoay người vòng qua nàng, hướng về Thượng Quan Thần sau lưng nàng phóng đến, đại đao sắc bén bóng lưỡng.
Phập!
Máu văng khắp nơi, vung đầy mặt đất, Thượng Quan Ngạn không dám tin mở to hai mắt.
"Vận Nhi!" tiếng hét vang dội tê tâm liệt phế vang khắp Phượng Vũ điện, toàn thân Thượng Quan Ngạn run lên, đoản kiếm trong tay rơi xuống đất.
Thì ra đại đao Á Man chém Thượng Quan Thần liền vọt đến Lâm Vận, thay Thượng Quan Thần đỡ được một kích nhưng chính mình lại bị đâm vào bụng.
"Á Man, ngươi dám đả thương nàng, ngươi phải chết cho ta." Thượng Quan Ngạn tựa như nổi điên xông về phía Á Man, đôi mắt đỏ rực.
Nhưng không chờ Thượng Quan Ngạn xông đến Thượng Quan Thần đã động thủ trước, hắn rút bên hông ra một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Á Man.
"Ngươi." Á Man không dám tin nhìn mặt Thượng Quan Thần không đổi, "Ngươi gạt ta..."
"Không phải trẫm lừa ngươi, mà là ngươi vốn không nên tin trẫm." Thượng Quan Thần cười lạnh nói, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần, trường kiếm vàng óng ánh lại càng đi sâu vào lồng ngực vài phần.
"Ha ha ha... không hổ là hoàng đế ngồi trên ngai vàng... khụ khụ, chỉ là ngươi làm như vậy không sợ Ngọc Diên tướng quân bất mãn sao?" Á Man sắp chết nhưng vẫn cười, miệng hắn phun máu, quỳ một chân trên đất.
"Ngươi quá nhiều lời." Thượng Quan Thần cầm trường kiếm rút ra.
Á Man phun ra một ngụm máu, rầm một tiếng ngã trên đất, dùng khí lực cuối cùng cười to, nói: "Ha ha ha ha, Thượng Quan Thần ngượi thực sự rất thủ đoạn, hôm nay ta nhận thua trên tay ngươi."
"Ta sẽ ở địa ngục chờ ngươi." nói xong, Á Man liền phun một ngụm máu lớn, trừng hai mắt không tức giận, chết đến kinh khủng, hệt như muốn đem toàn bộ con ngươi phóng ra ngoài.
"Vận Nhi, Vận Nhi!" Thượng Quan Ngạn căn bản không chú ý đến động tĩnh bên này, nàng vọt đến bên cạnh Lâm Vận đang ngã dưới đất, nhìn Lâm Vận nằm trong vũng máu, hai tay run rẩy ôm lấy Lâm Vận.
"Khụ khụ... A Ngạn.... sao ngươi lại khóc..." Lâm Vận hộc một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngạn nước mắt ràn rụa, "đừng khóc... khụ khụ... A Ngạn khóc rất khó coi.... ngươi là Trấn Bác Ngọc Diện tướng quân a... nên uy phong bát diện.... tư thế hiên ngang..."
"Đừng nói nữa Vận Nhi, ta, ta đi gọi ngự y.... gọi ngự y đến cứu ngươi, bọn họ nhất định cứu được ngươi.... nhất định...." Thượng Quan Ngạn tay trái run rẩy lau máu bên khóe miệng cho Lâm Vận, nhưng lau thế nào cũng không xong, gấp đến nước mắt nàng càng chảy xuống nhiều hơn.
"Đứa ngốc.... khụ khụ, thân thể của ta... ta biết rõ...." Lâm Vận cười nhẹ nhàng, như đóa tường vi mỹ lệ nở rộ, "A Ngạn... ngươi hãy nghe ta nói... có vài lời nếu hiện tại không nói... ta sợ... ta sợ sẽ không kịp..."
"Ta không hối hận vì yêu ngươi.... thậm chí.... thậm chí trong đáy lòng.... ta thấy chính mình may mắn vì đó là ngươi.... mà không phải người khác...." khí tức Lâm Vận càng suy yếu, nhưng nàng vẫn kiên trí muốn nói hết, "kỳ thực... kỳ thực có thể chết trong ngực A Ngạn ngươi... ta.... ta đã rất thỏa mãn rồi..."
"Không được, Vận Nhi ngươi không thể chết, cho dù muốn chết ta cũng sẽ chết với ngươi, ta sẽ không để ngươi đi một mình." nước mắt Thượng Quan Ngạn rơi xuống trên trán Lâm Vận, từng giọt tích tích, như là huyết lệ lòng nàng đang nhỏ xuống.
Nghe Thượng Quan Ngạn nói vậy, Lâm Vận dùng chút sức cuối cùng, đưa tay nắm lấy tay trái Thượng Quan Ngạn. "A Ngạn, ta không cho phép ngươi chết... nếu ngươi dám tìm chết.... ta vĩnh viễn sẽ hận ngươi.... ngươi phải sống thật tốt.... phải sống.... A Ngạn.... ta yêu ngươi...."
Nói xong câu đứt quãng này, Lâm Vận dùng hết sức lực cuối cùng, cũng không còn khí tức, nhắm hai mắt lại.
Thượng Quan Ngạn gắt gạo ôm Lâm Vận đã mất đi hơi thở vào lòng, tựa như đem huyết nhục Lâm Vận xoa nắn vào thân thể mình.
Toàn thân run rẩy kịch liệt vùi đầu vào cổ Lâm Vận, không tiếng động khóc rống, nàng thực sự không phát ra âm thanh nào, đến cả tên Lâm Vận nàng cũng không kêu được, chỉ khẽ nhếch môi nức nở đè nén tiếng khóc, mọi ngôn ngữ hô hoán của nàng đều đã đi theo Lâm Vận, nàng đem mọi tình yêu nhu tình đều giấu sâu dưới đáy lòng, đóng chặt lại.
Thượng Quan Thần một bên nhìn một màn này mặt không chút thay đổi, cũng không ngăn cản tùy ý Thương Quan Ngạn quỳ đó ôm thi thể Lâm Vận, không tiếng động mà khóc.
Lúc này ám vệ hoàng gia cũng đến đủ, bọn họ nhanh chóng đem thi thể thích khách dời đi, dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Ngày kế, Thượng Quan Thần liền hạ thánh chỉ: Hoàng hậu Lâm Vận vì anh dũng hộ giá bị thích khác Hung Nô giết chết, tổ chức quốc tang, chôn cất tại hoàng lăng, gia chủ Lâm gia sắc phong một chữ tịnh kiên vương, thăng quan tam phẩm.
Tang lễ này vô cùng long trọng, gần bằng tiên hoàng lúc băng hà, cả nước ai đều buồn bã.
Trong ngày tang lễ những người đến cũng đến đủ, chỉ có duy nhất Thượng Quan Ngạn nên xuất hiện lại không ở đây, khiến tất cả mọi người nghị luận, hoài nghi, suy đoán thì Thượng Quan Ngạn lại đến.
Nàng mặc một thân quân trang vàng đỏ, cầm trong tay chiến thương hoàng kim, tóc dài sạch sẽ gọn gàng cột lại sau đầu, khuôn mặt trầm tĩnh xơ xác tiêu điều, từng bước leng keng có lực đi về phía dàn tế, khi vượt qua tầm mắt mọi người và hoàng đế Thượng Quan Thần đi đến trước mặt kim ti nam mộc phượng hoàng quan quỳ một gối.
"Xin lỗi, ta đã đến chậm...." thần sắc Thượng Quan Ngạn nhu hòa nhìn phượng hoàng quan, nói "ngươi muốn ta sống khỏe mạnh, ta sẽ sống thật khỏe mạnh, tuyệt đối không để ngươi thất vọng, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho kẻ hại ngươi..."
Nói xong, Thượng Quan Ngạn hít sâu một hơi, đứng dậy, xoay người giơ lên chiến thương hoàng kim, cất cao giọng nói: "Người Hung Nô xâm phạm quốc thổ chúng ta nhiều đời, giết hoàng hậu lịch triều của chúng ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục."
"Ta, Thượng Quan Ngạn ở đây xin thề, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt tộc Hung Nô, rửa sạch huyết nhục, thay hoàng hậu báo thù rửa hận, ta lấy danh dự Trấn Bắc tướng quân ra đảm bảo, quyết không nuốt lời."
Âm thanh Thượng Quan Ngạn kiên nghị vang dội trên tế tự đài, thấm vào lòng mỗi người, tấ cả mọi người đều bị tư thế oai hùng của nàng làm mê say, nhiều năm sau bọn họ vẫn nhớ rõ thân ảnh nhỏ dài mặc chiến bào vàng đỏ ấy.
Chỉ với thời gian một năm Thượng Quan Ngạn liền đánh bại hoàn toàn tộc Hung Nô, đây có thể nói là lần đánh thống khoái nhất từ khi kiến quốc cho đến nay, ngoài ra nguyên nhân chính cũng là do Thượng Quan Ngạn kiêu dũng thiện chiến cùng dụng binh như thần, đánh đuổi tộc Hung Nô hầu như không còn sức chống trả.
Nàng đã thành nữ chiến thần oai hùng không chiến bại trong lòng bách tính vĩnh cữu.
Vào ngày Thượng Quan Ngạn khải hoàn chuẩn bị hồi triều, nàng đứng trên vách đá biên quan phía bắc xuất thần nhìn về phía xa, ánh mắt phức tạp.
Kỳ thực sự kiện ám sát ngày đó qua đi, nàng cũng điều tra qua, phát hiện là do Thượng Quan Thần cấu kết cùng Á Man bày ra. Mục đích đúng là vì giết chết Lâm Vận, Lâm Vận vì thay Thượng Quan Thần đỡ một kích mà chết, thực chất chính là do Thượng Quan Thần đẩy Lâm Vận ra để chết thay cho hắn, còn Thượng Quan Thần vì diệt khẩu liền giết chết Á Man.
Khi nàng biết chân tướng, trong lòng không chút động, tựa hồ đã sớm biết, chỉ là cảm thấy đau lòng.
Có lẽ đây chính là sự độc ác của đế vương, trong lúc tại vị là đế vương ai mà không tính toán tranh quyền đoạt lợi chứ.
Hoàng huynh của nàng đã sớm không còn là hoàng huynh năm đó chơi đùa cùng nàng rồi.
Nàng quyết định muốn báo thù nên không thu tay lại, một năm qua nàng không dám chạm đến tên người đó trong lòng nàng, nàng sợ khi mở vết sẹo len, thì tình cảm nàng dồn nén bao phủ lấy nàng.
Nàng dùng thời gian một năm tiêu diệt tộc Hung Nô và tạo cơ hội cho chính mình thản nhiên đối mặt, lúc này nàng đứng trên vách đá gió lạnh thổi qua, nàng đã chuẩn bị xong tất cả.
Khi nàng bỏ đi hết chỉ vì nàng mà sống, nàng mang thân thể này về dùng để báo thủ, dùng mọi thử đoán, tốt xấu không biết, chỉ vì báo thù, vì yêu báo thù.
Cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể gọi tên người đó trong lòng mình, ôn nhu quyến luyến, si tình uyển chuyển.
"Vận Nhi!"
Tên của ngươi cất dấu trong lòng ta là tất cả ôn nhu tình yêu say đắm, từng lần gọi tên, chính là ta đang nói ta yêu ngươi, ngươi nghe thấy không?
Vận Nhi...
Lời cuối sách: năm 65 lịch triều Nguyên, tiên đế Thượng Quan Thần băng hà, tân đế Thượng Quan Ngạn đăng cơ, lập trưởng nữ Lâm gia Lâm Vận vi hậu, phòng hào Vận Dương.
Năm tiếp theo, tân đế Thượng Quan Ngạn bênh chết, truyền ngôi lại cho cháu Thượng Quan Hạo, cùng hoàng hậu Lâm Vận hợp táng trong hoàng lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro