Chương 17 - Báo thù
Thẩm Thu Tâm sau khi tới Thuận Châu, liền thấy toàn bộ Thuận Châu thành đều đã bị Phó gia quân vây chặt không một kẻ hở, mỗi tướng sĩ đều tràn đầy tinh lực, lòng quân vững chắc.
Lại nhìn về xa xa phía trên tường thành Thuận Châu số binh sĩ coi giữ thành của Thụy Vương, mỗi người đều là da bọc xương, tựa hồ như lâu rồi chưa từng hảo hảo ăn một bữa ngon lành.
Nhìn lại nơi Thụy Vương đóng quân, trên tường thành tướng sĩ chỉ một bộ dáng da bọc xương, tựa hồ đã rất lâu rồi chưa từng được ăn uống đàng hoàng. Ngay cả kì xí*(chỉ chung những loại cờ) cũng bị cắm nghiên nghiên ngã ngã. Thấy thế, Thẩm Thu Tâm thầm nghĩ, "Quả thật Thụy Vương khí số đã tận."
Kỳ thực Thụy Vương bồi dưỡng hơn mười vạn quân đội cùng tử sĩ, có thể nói mỗi người đều là dũng mãnh thiện chiến, chỉ là Thụy Vương chọn sai thời điểm. Muốn tại nơi đầu sóng ngọn gió, quan viên triều đình không hài lòng về hắn, bách tính cũng không phục tùng hắn để tạo phản. Càng bởi vì hắn chọn nơi vừa hẻo lánh lại nghèo nàn như thành Thuận Châu để làm căn cứ, ông trời hết lần này đến lần khác đều chẳng hợp tác, hai tháng liều hạn hán, đến một giọt mưa cũng không rơi.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cái gì Thụy Vương cũng mất. Hắn thất bại chỉ là vấn đề thời gian. Thụy Vương cũng vì một lúc kích động mà làm nên quyết định khiến hắn phải hối hận, khổ tâm trù hoạch*(lên kế hoạch) suốt mười năm, vậy mà hôm nay lại thua.
Nhìn một chút doanh trướng của Phó gia, Thẩm Thu Tâm nắm dây cương thúc ngựa đi thẳng tới.
Bên kia, bởi vì Tất Tình Nhu không cưỡi ngựa, cũng không có võ công, cho nên so với Thẩm Thu Tâm đến chậm hơn ba ngày. Vốn dọc đường đi Lưu Ly đều ở bên cạnh nàng, nhưng khi tới khách điếm ở một trấn nhỏ cách Thuận Châu trăm dặm, thừa diẹp Lưu Ly ngủ say, đã lén bỏ lại nàng mà chạy.
Tất Tình Nhu thầm nghĩ, nếu tới Thuận Châu rồi, nhất định phải tìm được Thẩm Thu Tâm sau đó chính tay đâm chết kẻ thù, cho nên Lưu Ly tuyệt đối không thể đi theo nàng.
Nàng tới Thuận Châu cũng vừa lúc nhìn thấy Tướng quân xuất ra Phó gia quân công phá cổng thành Thuận Châu, quấn lính Thuận Châu uể oải chống cự không nổi một trận công kích. Bọn họ đã mất ý chiến đấu từ lâu, số quân sĩ liều mạng chống lại cuối cùng chết trận, số còn lại vẫn còn người nhà nhớ nhung thì đã sớm hạ vũ khí đầu hàng. Thành hạ, Tướng quân tiến quân thần tốc vào thành đến thẳng phủ của Thụy Vương.
Tất Tình Nhu nắm lấy mũi, len lén lột đi khôi giáp trên người binh sĩ Phó gia đã chết mặc lên người, lại lấy bùn chà lên mặt mình, xen lẫn vào trong Phó gia quân chạy đến Thụy Vương phủ.
Thụy Vương phủ đã bị Phó gia quân vây kín, tử sĩ của Thụy Vương liều mạng chống lại nhưng dù sao vẫn là nhiều ngày chưa từng ăn no, nhân số Phó gia quân lại nhiều hơn bọn họ. Cho dù võ nghệ có cao đến đâu cũng không thể chống lại số phận Thụy Vương phủ bị công phá.
Mặc dù đã đến bước đường cùng, tử sĩ của Thụy Vương vẫn liều mạng mang Thụy Vương ra khỏi phủ, Tất Tình Nhu nhìn thấy Thụy Vương đơn độc cưỡi tuấn mã đỏ thẩm chạy về sau núi thành Thuận Châu, nàng cũng không kịp nghĩ liền đoạt ngựa đuổi theo Thụy Vương.
Tất Tình Nhu không biết cưỡi ngựa, dọc đường đi nàng thiếu chút nữa ngã khỏi lưng ngựa, nhưng nàng vẫn gắt gao chóng đỡ. Nắm chặt đoản kiếm trong tay, thề phải chính tay đâm chết kẻ thù. Thế nhưng nàng không nghĩ tới, nàng càng ngày càng rời xa Phó gia quân.
Thụy Vương rẽ trái quẹo phải chạy vào rừng, Tất Tình Nhu không ngừng đuổi theo. Thụy VƯơng quay đầu lại, thấy phía sau chỉ có một truy binh, quay đầu ngựa rút ra bội kiếm. Tất Tình Nhu thấy vậy, cũng nhanh chóng kéo cương, không ngờ do quá vội vàng, ngựa bị kinh động liền vung lên thẳng đứng khiến cho Tất Tình Nhu ngã xuống.
Mũ giáp của Tất Tình Nhu cũng bị hất đi, tóc đen như mực liền xõa ra.
Thụy Vương nhìn thấy kẻ truy sát mình đúng là một nữ tử, thả ngựa đi tới trước mặt nàng từ trên cao nhìn xuống, "Vị cô nương này, ta và ngươi không thù không oán hà tất phải vất vả truy sát."
Tất Tình Nhu nắm chặt đoản kiếm, ánh mắt hung hăng nhìn hắn, "Cẩu tặc, ngươi giết phụ mẫu ta, nạp mạng đi!" Nói rồi liền đâm về phía Thụy Vương, Thụy Vương chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lên liền đánh bay đoản kiếm của nàng.
Thụy vương nhìn nàng: "Nói như vậy, ngươi là nữ nhi của Tất Lương."
Tất Tình Nhu nắm lấy hổ khẩu*(phần giữa ngón cái và ngón trỏ) đang tê dại vì bị chấn động, không trả lời mà chỉ hung hang nhìn hắn.
Thụy Vương thấy nàng không nói, tiếp tục hỏi, "Nếu như ta nói, ta căn bản không có phái người đi giết phụ mẫu ngươi, ngươi sẽ tin sao?"
Tất Tình Nhu vẻ mặt không tin, "Cẩu tặc, trừ ngươi ra còn ai vào đây?"
Thụy Vương cười ha ha hai tiếng, "Bổn vương làm việc luôn luôn cẩn thận, thế nào sẽ sơ ý làm rớt lệnh bài? Chỉ là có người muốn dồn bổn vương vào chỗ chết mà thôi."
Tất Tình Nhu nhặt lên đoản kiếm, "Chỉ là lời nói từ một phía, cẩu tặc nạp mệnh đ!"
Thụy Vương thở dài, lại một lần nữa đánh bay đoản kiếm của nàng, thanh kiếm sáng loáng chỉ vào cổ Tất Tình Nhu, "Ngươi đã bị cừu hận che mắt, bổn vương cũng chỉ là cầu một đường sống mà thôi. Ngươi thế nhưng chấp nhất như vậy, ta sẽ đưa ngươi đi gặp phụ mẫu ngươi." Nói xong liền giơ lên kiếm hướng Tất Tình Nhu đâm tới, Tất Tình Nhu thấy thế nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra lệ, "Phụ thân mẫu thân, nữ nhi xin lỗi các ngươi." Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, có từ nhỏ tại Tất phủ chơi đùa, cũng có cha mẹ ở cạnh khi mình đọc sách, tiếng cười vui vẻ, càng nhiều hơn ký ức tại phủ Tướng quân cùng Thẩm Thu Tâm ngày ngày ở cùng một chỗ. Trong ấn tượng Thẩm Thu Tâm luôn luôn lộ ra dáng vẻ tươi cười, ánh mắt nàng tràn đầy tinh quang, đêm đó tay nàng vung lên bình rượu nhẹ giọng hỏi, "Muốn uống sao?"
Thu Tâm, Thẩm Thu Tâm, hẹn gặp lại. Khuôn mặt Tất Tình Nhu đều là nước mắt.
Một tiếng 'vèo' phá vỡ không gian truyền đến, sự đau đớn trong dự liệu cũng không có, trái lại nghe được Thụy Vương kêu lên một tiếng, đau đớn ngã ngựa.
Tất Tình Nhu mở mắt thì thấy Thẩm Thu Tâm một thân khôi giáp, tay cầm cung đang vội vàng chạy về phía nàng.
Tất Tình Nhu lau nước mắt, Thu Tâm, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi .
Suy nghĩ của tác giả: Tác giả viết càng ngày càng phức tạp, bản thân cũng sắp choáng đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro