Chương 12 : Đấu ( Hạ)
Triều đình mấy ngày nay thế nhưng lại không yên. Đầu tiên là Thụy vương vạch tội Phó Phẩm, sau đó là Thẩm Thừa tướng lên án Thụy vương. Trước vừa có tin Binh bộ Thượng thư bị ám sát, sau lại có mật báo Thụy vương ngấm ngầm bồi dưỡng quân đội. Sóc Cảnh đế Cố Tử Lạc thở dài , xem ra trận tranh đấu này càng chiến càng dữ dỗi, không thể để tiếp tục như vậy.
Trên Thái Cực điện, quần thần cúi đầu hành lễ: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Các khanh bình thân." Đầu đội mũ miễn có đính mười hai viên châu, Cố Tử Lạc hhí độ uy nghiêm, lộ ra thiên gia phong phạm*(thần thái thuộc người bề trên). Quần thần đứng dậy, cúi đầu lui xuống đứng thành hai hàng phía sau Thụy vương cùng Thẩm Thừa tướng.
"Có việc khải tấu, vô sự bãi triều." Thanh âm nội quan bên cạnh vang lên, hắn còn chưa kịp nói xong Thụy Vương bên kia liền đã mở miệng: "Thần có việc khải tấu."
"Chuẩn." Sóc Cảnh đế nhíu nhíu mày.
"Thần nghe nói trong khoản thời gian này phủ Thẩm Thừa tướng đông như trẩy hội. Người đến đa số là mệnh quan triều đình. Thẩm Thừa tướng rõ ràng mượn hơi triều đình, lập bè kết phái. Quả thật là có mưu đồ gây rối cho xã tắc đại Sóc và thiên hạ Cố thị. Thần bất đắc dĩ thỉnh cầu hoàng thượng giảm lỏng Thẩm Thừa tướng, tra rõ việc này." Hắn nói rõ ràng, trong giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh. Tuy nói là thỉnh cầu nhưng lại chẳng có nửa điểm ý tứ thỉnh cầu. Trong lòng Sóc Cảnh đế hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ ngươi buộc tội người khác như vậy mà chính ngươi cũng mượn không ít hơi triều đình.
Nghe xong lời này, Thẩm Thừa tướng đương cũng muốn bước ra vì bản thân biện giải vài câu: "Xác thực mấy ngày nay có nhiều quan viên đến phủ của thần. Bất quá là bởi vì hoàng thượng ra lệnh cho thần mở kênh đào, quan viên trong triều thấy thần tuổi đã cao liền tụ đến nhà thần thương nghị công sự. Công bộ Thượng thư cùng Công bộ Thị lang đều có thể làm chứng. Thần suốt đời phụng sự Sóc triều, đất trời đều biết, mong hoàng thượng minh xét."
"Mở kênh đào, bản vương sao chẳng hay biết việc này?" Thụy vương lớn tiếng đặt nghi vấn.
"Hoàng thượng làm việc, hà tất phải nói cho Thuỵ vương ngài." Thẩm Thừa tướng không hề sợ hãi nói.
"Ngươi. . ." Thụy vương hơi tức giận.
"Được rồi, hai vị ái khanh không nên tranh cãi. Quả thật vì sợ liên lụy nên cũng không nói ra, Thụy vương lo lắng cho xã tắc hay công lao mở kênh đào của Thẩm Thừa tướng, trẫm đều ghi nhớ rõ." Sóc Cảnh đế đặc biệt nhấn mạnh hai từ 'ghi nhớ'. Trên đại điện, Thụy vương cùng Thẩm Thừa tướng ngừng khắc khẩu, trừng mắt liếc nhau.
"Hoàng thượng, thần có việc khải tấu." thấy hai vị nhân ngừng khắc khẩu Ngô Lâm, thân tín của Thụy vương, liền nhanh chóng từ phía sau Thuỵ vương tiến lên nói: "Thần nghe nói Binh bộ Thượng thư bị ám sát, thương thế nghiêm trọng, khó lòng có thể nắm giữ trọng trách nặng nề. Chức vụ này để trống tất sẽ khiến quân tình trong kinh hỗn loạn, phòng ngự không chắc chắn dễ dàng dẫn đến phản loạn. Thần khắp nơi tìm kiếm người tài rốt cục tìm được Tiến sĩ Ngụy Khắc Kỷ, người này giỏi giang hơn người, văn võ song toàn, mọi mặt đều tốt, nếu như cho hắn nắm giữ chứ Binh bộ Thượng thư thì chỉ có lợi chứ không có hại."
Ánh mắt Sóc Cảnh đế trầm xuống, Thụy vương này một bước lại một bước, âm thầm chiêu quân không nói, vậy mà đã có ý muốn cho người mình nắm giữ binh lực kinh thành.
"Hoàng thượng, thần cũng có một người tiến cử." Lúc này, Phó Phẩm đứng sau Thẩm Thừa tướng bước lên nói: "Vọng Lễ huyện thừa Tất Lương, thần đã tra qua hắn, người này nguyên là tài tử nổi danh ở Khởi Châu, do đắc tội với quan chủ khảo nên bài thi cần dâng lên cho hoàng thượng đã bị giữ lại, vì vậy chỉ có thể đến được chức Huyện thừa. Thần lén lút xem lại bài thi của hắn lúc đó, phát hiện người này không phụ danh xưng Khải Châu đại tài tử. Hoàng thượng hãy nhìn qua bài thi của hắn." Nói xong liền có người dâng lên bài thi.
Sóc Cảnh đế tiếp nhận bài thi bắt đầu lật lên xem, Phó Phẩm đứng phía dưới nói tiếp: "Người này không chỉ có tài hoa, trong thời gian làm Huyện thừa cũng công chính nghiêm minh*(thẳng thắng công bằng), thanh liêm, được nhiều bách tính yêu mến ủng hộ. Mặc dù Vọng Lễ thành nghèo khó, nhưng người này lúc tại nhiệm đã cai quản Vọng Lễ thành ngay ngắn rõ ràng, còn thuờg xuyên mở kho lương, kêu gọi rộng rãi việc buôn bán nhỏ. Kinh tế Vọng Lễ thành hôm nay đã có khởi sắc, như vậy có thể thấy được người này là một nhân tài. Chức vụ Bộ binh Thượng thư không chỉ có học thức, càng cần phải có năng lực lãnh đạo. Có người như vậy mới có thể thống lĩnh được quân đội ở kinh thành, đồng thời giúp cho quân đội ngày càng tiến bộ.
Sóc Cảnh đế coi xong bài thi gật đầu thỏa mãn: "Người này văn chương không thể tìm được điểm sai, một tác phẩm xuất sắc, trẫm vô cùng thưởng thức. Một người lãnh đạo xác thực cần có tài năng. Được, truyền chỉ, phon Vọng Lễ thành Tất Lương là Binh bộ Thượng thư. Một tháng sau nhậm chức, không được chậm trễ."
"Hoàng thượng!" Thụy Vương vội vàng đứng ra nói: "Một huyện thừa nho nhỏ, làm sao có khả năng đảm đương chức vụ lớn như bộ binh?"
Sóc Cảnh đế nheo mắt nhìn hắn: "Ngươi đây là nghi ngờ trẫm?"
"Thần không dám." Thụy vương cúi thấp đầu, đôi bàn tay nắm chặt giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, các đốt ngón tay nắm chặt có chút trắng bệch, toàn thân cũng run lên, Cố Tử Lạc ngươi chờ đó cho ta!
Nhất cử nhất động của hắn đều bị Sóc Cảnh đế ngồi trên long ỷ nhìn thấy rõ ràng. Cố Tử Lạc giấu diếm nụ cười, tiếp tục nói: "Việc này đã định như vậy, mặt khác hãy đem quan chủ khảo thất trách kia luận tội xử phạt, chủ khảo kia là người nào?"
Nghe vậy, Phó Phẩm liếc mắt nhìn Thụy Vương: "Hàn lâm viện Đại học sĩ Ngô Lâm." Ngô Lâm từ lúc nghe cái tên Tất Lương thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, lúc này lại nghe thấy Phó Phẩm chỉ ra chỗ sai của hắn thì toàn thân run lẩy bẩy. Hắn vội vàng 'phịch' một tiếng quỳ xuống: "Thàn tội chết vạn lần."
Thụy vương thấy thân tính của mình bị định tội, trong lòng càng tức giận. Nhưng lại không thể làm gì, dù sao tên của chủ khảo đương nhiệm được viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen. Muốn tránh cũng tránh không xong, còn nếu nói đỡ cho hắn, không chừng bản thân cũng bị liên lụy. Nhìn Ngô Lâm đang hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía hắn, chỉ nói một tiếng: "Đi thôi."
Vẻ mặt Ngô Lâm tuyệt vọng: "Thụy vương, ngươi sẽ gặp báo ứng . . Ngươi. ." Còn chưa nói xong liền bị lôi xuống dưới.
"Được rồi, bãi triều đi, trẫm cũng mệt mỏi." Trong lúc quần thần quỳ báy, Sóc Cảnh đế đứng dậy ly khai đại điện. Thụy vương hung ác trừng Phó Phẩm cùng Thẩm Thừa tướng liền rời đi.
Phó Phẩm đang muốn đi, Thẩm Thừa tướng ở bên cạnh ghé sát vào lỗ tai hắn hời hợt nói: "Chuyện nhà của ngươi, cần phải khéo léo xử lí cho tốt."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hai chương tranh đấu rõ ràng giữa Phó gia và triều đình, viết chuyện lục đục thật ảnh hưởng đầu óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro