CHƯƠNG 23: Kết
Năm năm sau ngày cưới, Bảo Ngọc hạ sinh một bé gái, một thiên thần nhỏ xinh đẹp với hai má lúm đồng tiền và nụ cười rạng rỡ. Con bé là bản sao hoàn hảo của cô co tên là Fudy, dịu dàng và đáng yêu đến mức ai nhìn cũng phải xao xuyến.
Ngân Tuệ, từ xa dõi theo tin tức, đã từng nghĩ rằng có lẽ đây chính là sự viên mãn cuối cùng mà ông trời ban tặng cho Bảo Ngọc, người con gái em yêu nhất. Em đã tự an ủi mình rằng, chị ấy đang hạnh phúc, rằng cuộc đời ấy sẽ tốt đẹp hơn khi có một gia đình, một đứa con xinh xắn để yêu thương.
Nhưng mọi điều có thật sự như những gì mà mọi người thấy không? Mọi người chỉ nhìn thấy một Bảo Ngọc xinh đẹp, thành đạt, với đứa con gái nhỏ tuyệt vời, nhưng chẳng ai biết cô đã phải đánh đổi bao nhiêu thứ để có được bức tranh hoàn hảo ấy. Sau đám cưới, cô đã không còn là người con gái mà Ngân Tuệ từng yêu. Cô không còn là cô gái đầy tự tin, mạnh mẽ bước vào thế giới kinh doanh với đôi mắt sáng ngời. Thay vào đó, cô trở thành một người phụ nữ lặng lẽ chịu đựng những tổn thương, những cú sốc không thể chia sẻ với ai.
Bảo Ngọc đã cố gắng. Cô đã cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ. Cô cười, cô chăm sóc con cái, cô chăm chút cho ngôi nhà, nhưng đó chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Trong sâu thẳm lòng, cô luôn cảm thấy trống rỗng. Cuộc hôn nhân của cô là một bi kịch được che giấu dưới lớp vỏ hoàn hảo. Người chồng mà gia đình sắp đặt không hề yêu thương cô như những gì anh ta thể hiện trước mặt mọi người. Hắn ta là một kẻ nghiện cờ bạc, một kẻ nát rượu, và càng ngày hắn càng lún sâu vào thói hư tật xấu của mình.
Những khi thua bạc hay say xỉn, hắn trút giận lên người cô. Không có tình yêu, không có sự bao dung, tất cả những gì Bảo Ngọc nhận được là những lần cãi vã, những cú đánh đau đớn và những giọt nước mắt lặng lẽ vào ban đêm.
Đau đớn nhất với Bảo Ngọc là cảm giác cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Cô đã từng mơ về một tình yêu đẹp với Ngân Tuệ, một tình yêu không ràng buộc, không giả dối, nhưng mọi thứ đã vụt qua. Cô không thể quay lại được nữa, không thể lùi lại để nắm tay Ngân Tuệ, để hôn lên má cô ấy lần nữa.
Sau khi sinh con gái, Bảo Ngọc rơi vào trạng thái trầm cảm nặng. Sự cô đơn và khổ sở trong cuộc sống gia đình khiến cô suy sụp từng ngày. Những giấc mơ ngày xưa về một gia đình hạnh phúc, một tình yêu trọn vẹn giờ chỉ còn là những mảnh vỡ. Cô từng muốn rời bỏ cuộc sống này, nhưng nhìn con gái nhỏ, cô lại cố gắng chịu đựng.
Cô biết rằng, dù mọi thứ có tồi tệ thế nào, cô cũng phải sống vì con gái mình. Nhưng lòng cô đã chết từ lâu, chết cùng với những hy vọng về Ngân Tuệ, chết với những giấc mơ tình yêu mãi mãi không thành hiện thực.
Và rồi bi kịch đến một cách đột ngột.
Một đêm, sau khi người chồng say sỉn về nhà, hắn ta tiếp tục đánh đập cô vì một trận thua bạc nữa. Trong cơn tức giận, vì cản hắn mà hắn ta lao xe vào Bảo Ngọc khi cô đang đứng trước cửa nhà, không kịp né tránh. Cả thân thể cô bị tông mạnh, máu nhuộm đỏ cả mặt đường.
Khi xe lao vào, mọi thứ như tan vỡ. Cô không còn sức để kêu cứu, không còn thời gian để làm bất kỳ điều gì. Những giây phút cuối cùng trong đời, cô chỉ kịp nghĩ về Ngân Tuệ. Cô mong muốn được gặp lại em, được nói một lời xin lỗi, được một lần nữa nắm tay em, nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Cô ra đi, mang theo một sự tiếc nuối, một nỗi đau đớn khôn nguôi. Cô bỏ lại đứa con gái nhỏ mới chỉ ba tuổi, bỏ lại tất cả những ước mơ chưa kịp thực hiện, và bỏ lại Ngân Tuệ, người cô yêu hơn tất thảy, người đã từng là tất cả của cô.
Khi Ngân Tuệ nhận được tin Bảo Ngọc qua đời, em không thể tin nổi.
Tất cả những cảm xúc đã chôn sâu trong trái tim em bỗng dưng trỗi dậy mạnh mẽ, như những cơn sóng vỗ bờ. Em vội vã lao đến bệnh viện, nhưng tất cả những gì em nhận được chỉ là cái lạnh lẽo, sự im lặng của cái chết. Bảo Ngọc không còn nữa. Người con gái mà em yêu thương đến tận xương tủy giờ đã mãi mãi rời xa, và em chỉ còn lại hối hận trong trái tim mình.
Em ngồi đó, bên cạnh thi thể của cô, nhìn khuôn mặt thanh thản của cô trong giấc ngủ vĩnh hằng. Em muốn hét lên, muốn gọi tên cô, nhưng tất cả những gì em làm được chỉ là im lặng, để nước mắt tuôn rơi. Em không thể thay đổi được gì nữa. Tất cả những điều mà em từng bỏ lỡ, tất cả những cơ hội đã bị em đánh mất, giờ chỉ còn lại là nỗi đau không thể nào xóa nhòa.
Em nhận ra rằng mình đã sai.
Ngân Tuệ không thể không nhận ra rằng, những năm tháng qua, em đã sống trong sự hối hận. Em đã tự lừa dối chính mình, tự tạo ra những mối quan hệ khác để khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng, nhưng chưa bao giờ em yêu ai như yêu Bảo Ngọc. Chẳng ai có thể thay thế được cô ấy, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.
Nhìn đứa con gái nhỏ của Bảo Ngọc, em càng cảm thấy nỗi đau thắt lại. Con bé, một hình ảnh thu nhỏ của Bảo Ngọc, nhìn em với đôi mắt trong sáng và ngây thơ. Em biết rằng mình không thể mang lại hạnh phúc cho Bảo Ngọc, nhưng em sẽ cố gắng thay cô nuôi dưỡng đứa trẻ này, dù biết rằng, không gì có thể bù đắp được những thiếu sót trong cuộc đời cô ấy.
Sau khi Bảo Ngọc ra đi, Ngân Tuệ không còn là chính mình nữa.
Cảm giác trống rỗng, nỗi đau đớn và sự hối hận bao trùm lấy cô, nhưng cô không thể cứ để mọi thứ trôi đi mà không làm gì. Ngân Tuệ biết mình không thể cứu vãn được Bảo Ngọc, nhưng ít nhất, cô có thể làm một điều gì đó để trả lại công lý cho người con gái mà cô yêu thương.
Với các mối quan hệ có được từ công việc và những năm tháng đứng vững trong ngành, Ngân Tuệ đã không ngần ngại dùng sức ép của mình để đấu tranh. Cô đã vận dụng quyền lực để khiến tòa án xử lý gã chồng tồi tệ của Bảo Ngọc, buộc hắn phải nhận án chung thân vì tội danh lái xe khi say rượu và gây tai nạn chết người. Nhưng không chỉ có vậy, cô còn tố cáo hắn về việc buôn bán ma túy và tội cố ý gây thương tích khi hành hạ vợ con.
Cuối cùng, sự nghiệp tội ác của hắn cũng kết thúc khi hắn bị kết án và phải ngồi trong tù. Cả gia đình hắn đã vỡ vụn, và hắn sống những ngày tháng trong tù với sự dằn vặt, cơn khát thuốc và cảm giác tuyệt vọng. Cuối cùng, hắn chết mòn trong những tháng ngày không thể chịu nổi cơn thèm thuốc và sự bức bách trong lòng. Ngân Tuệ không vui mừng vì sự chết chóc ấy, nhưng ít nhất, cô biết hắn sẽ không bao giờ có thể làm hại ai nữa.
Còn bé Nhi, con gái của người cô yêu được em nhận nuôi.
Dù mới chỉ ba tuổi, bé Nhi vẫn ngây thơ và không hiểu được sự thật về mẹ mình. Bé sống trong vòng tay của Ngân Tuệ, nhưng có lẽ sẽ có một ngày bé phải đối mặt với quá khứ đau thương. Ngân Tuệ không biết mình sẽ nói gì với bé khi nó lớn lên, khi nó hiểu rằng mẹ nó đã chết vì một người đàn ông mà đã hành hạ cô. Cô biết rằng, dù bé có lớn lên như thế nào, sự mất mát mà bé phải gánh chịu sẽ mãi không thể xóa nhòa.
Ngân Tuệ cố gắng cho bé một cuộc sống tốt nhất có thể, chăm sóc và yêu thương con bé như chính con gái của mình. Nhưng trong lòng cô, mỗi lần nhìn thấy bé Nhi, cô lại càng thấy đau đớn hơn. Nhìn bé, Ngân Tuệ lại nhớ về Bảo Ngọc – về nụ cười ấy, về những ngày tháng hạnh phúc mà giờ đã tan vỡ. Ngân Tuệ sống trong hối hận, nhưng cô không thể quay lại được nữa.
Ngân Tuệ cũng không tiến tới một mối quan hệ nào nữa.
Cô sống một mình, chỉ lo cho bé Nhi. Mỗi ngày trôi qua, cô càng cảm thấy mình như đang bị kéo xuống, dần dần đánh mất bản thân. Cơ thể cô gầy đi, sức khỏe cũng suy yếu vì những đêm thức trắng, những suy tư và nỗi đau không có lối thoát. Ngân Tuệ không thể không tự hỏi mình: "Liệu nếu cô đã chấp nhận Bảo Ngọc, nếu cô đã không hờ hững, thì bây giờ họ sẽ có một kết thúc khác không?"
Có lẽ, nếu thời gian quay lại, mọi thứ sẽ khác.
Nhưng "giá như" không thể làm thay đổi quá khứ. Ngân Tuệ đã từng nghĩ rằng cô có thể có thời gian, có thể sửa chữa mọi thứ, nhưng khi Bảo Ngọc ra đi, cô nhận ra rằng những cơ hội ấy đã vụt qua. Và giờ đây, những giấc mơ về một tình yêu hạnh phúc chỉ còn là ký ức, những lời hứa cũng đã vỡ vụn theo năm tháng.
Ngân Tuệ sống trong đau đớn và hối hận, nhưng cô không thể thay đổi được gì. Cô có thể nuôi dưỡng bé Nhi, nhưng có lẽ, tình yêu của cô dành cho Bảo Ngọc sẽ mãi không bao giờ biến mất. Những nỗi đau ấy cứ mãi tồn tại trong tim, và Ngân Tuệ phải sống với chúng. Nhưng dù có thế nào, cô vẫn sẽ tiếp tục yêu thương bé Nhi, vì đó là món quà cuối cùng mà Bảo Ngọc để lại cho cô.
Thế là đã đến hồi kết rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình thời gian qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro