Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Sự bảo vệ tuyệt đối

Bên phía Ái Phương, khi trời chạng vạng chuyển sang đêm, cô vừa chợp mắt được một chút thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất khẽ, như thể sợ ai đó phát hiện. Cô cảnh giác mở mắt, liếc sang Bùi Lan Hương vẫn đang dựa vào vai mình ngủ say, khuôn mặt còn hằn dấu mệt mỏi

- Có ai đó không?

Tiếng gõ lại vang lên, lần này nhẹ hơn nhưng dồn dập

- Ai? - Cô khàn giọng hỏi.

- Mợ Phương... là con, Quỳnh đây. Con đem chút đồ ăn tới, cái này có mở được không?

Là Ánh Quỳnh

Ái Phương lết người, cố hết sức dịch chuyển thân mình lại gần cửa kho. Cửa bị khóa ngoài, cô chỉ có thể kề sát mặt vào khe gỗ hở và thì thào

- Con mang cái gì đến vậy?

- Một ít cháo loãng với nước ấm. Con giấu được trong giỏ tre, che bằng áo cũ. Có người đang canh ở đầu dãy á, nhưng con bảo đi lấy củi… Hên là tụi nó không để ý

Nghe giọng con bé nhỏ run run vì sợ, Ái Phương nghèn nghẹn. Dù thân thể còn đau nhức, vẫn ráng gượng

- Giỏi lắm, con để sát cửa đi. Rồi con quay về ngay, đừng để ai thấy đó. Mau chạy trốn đi, đi về phía Nam...cứ chạy khoảng độ một canh giờ sẽ có người cứu trợ. Cứ nói là Ánh Quỳnh, còn hầu của Mợ Hằng

- Dạ. Mợ nhớ chia phần cho mợ Hương nữa. Mợ Hương nhịn từ sáng tới giờ rồi á

Phía ngoài cánh cửa vang lên tiếng soạt nhẹ, có lẽ Quỳnh đang đẩy giỏ đồ ăn sát vào khe thấp. Ái Phương đưa tay, cố gắng với tới, kéo lấy chiếc giỏ nhỏ vào trong

- Cảm ơn con… Quỳnh. Nhớ cẩn thận

- Dạ… mợ giữ sức nha…

Rồi tiếng bước chân nhỏ rón rén lùi xa

Trong bóng tối ngột ngạt của kho hàng, Ái Phương lấy chiếc giỏ tre, đưa tay lay nhẹ Bùi Lan Hương

- Hương… dậy đi em, có cháo rồi… có người vẫn nhớ tới mình

Hương chớp mắt, nghe mùi cháo thoang thoảng mà ứa nước mắt

Bùi Lan Hương vừa tỉnh giấc, mắt còn mờ mịt vì đói và mệt, thấy Ái Phương đang lúi húi cố mở giỏ tre. Tay cô bị trói nhưng vẫn linh hoạt rõ

- Cháo… thật hả mợ?

- Quỳnh mang đó

- Mợ ăn trước đi… - Hương thì thào

- Em đói từ sáng tới giờ rồi còn gì. Mợ không sao, chỉ uống nước cũng cầm cự được

Hương nhìn cô một lúc, rồi mím môi, cúi đầu nhận lấy thìa cháo đầu tiên. Vị cháo nhạt nhưng ấm nóng nơi cổ họng, xoa dịu cái bao tử đang cồn cào

- Để em, mợ còn yếu lắm rồi

Ái Phương cười nhẹ

- Chúng ta giờ thế này rồi còn phân ai yếu, ai mạnh… Chỉ cần còn sống, mình sẽ thoát

Nói là nói vậy, nhưng lòng cô không khỏi nhói đau khi thấy mặt Hương hằn đỏ vết tát, bả vai còn tím bầm vì bị đẩy ngã

- Mợ đừng nhìn em như thế Hương nói khẽ

- Mợ không có lỗi gì hết. Nếu không có mợ, chắc giờ em đâu còn sống

- Nhưng vì mợ… em mới bị nhốt ở đây

- Em muốn đi cùng mợ. Dù là địa ngục, em cũng muốn đi chung

Cả hai lặng người

Ái Phương bỗng liếc mắt về phía góc tối của căn kho, nơi ánh trăng hắt vào qua kẽ ván gỗ lộ ra một vật lấp lánh. Đó là một mảnh thủy tinh vỡ. Hương bắt gặp ánh nhìn ấy, nàng cũng quay đầu theo, lập tức hiểu được ý cô.

- Mợ thấy rồi hả?

Không nói gì, Ái Phương khẽ gật đầu. Hương cẩn thận trườn người tới, tay còn lại bị trói nhưng vẫn đủ linh hoạt để lần tới mảnh thủy tinh. Nàng dùng ngón tay kẹp lấy, cố gắng không tạo ra tiếng động. Rồi bằng tất cả sự nhẫn nại, nàng bắt đầu cứa vào sợi dây trói nơi cổ tay Ái Phương

Sợi dây thô ráp cứa vào tay nàng đau rát, nhưng Hương vẫn cắn răng chịu đựng, mặc cho từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng sợi dây cũng đứt. Ái Phương thoát khỏi trói buộc, cánh tay ê ẩm và rớm đỏ, nhưng cô không màng đến. Việc đầu tiên là cúi người xuống, nhanh chóng dùng mảnh thủy tinh ấy cắt dây trói cho Hương

- Mợ nhanh lắm... - Hương nói

- Không nhanh sao được, chúng ta không thể nằm đây chờ chết Ái Phương cắn răng đáp, giọng thều thào nhưng rắn rỏi

Tay đã được giải phóng, hai người thoải mái hơn rất nhiều. Tuy nhiên, khi Ái Phương thử nhích chân, cô lập tức nhăn mặt, thân người đổ về phía trước

- Chân mợ... không cử động được à?

- Chắc liệt rồi, vết thương sâu quá. Không sao, em cứ đi, bỏ mợ lại cũng được

- Không! - Hương nghiến răng

- Em không đi đâu nếu không có mợ

Nàng vòng tay ra đỡ lấy Phương, sát lại thật gần, để cô có thể tựa vào người mình.

- Chúng ta phải sống, sống để dạy Minh Ngọc gọi cả hai tiếng "mẹ". Phải thoát khỏi nơi này... mợ hiểu không?

Ái Phương nhìn vào mắt Hương. Cô khẽ gật đầu, môi run nhẹ.

- Ừ... mợ hiểu

Bên ngoài, tiếng động lạo xạo vang lên, có lẽ đám canh gác lại đổi ca. Hai người nhìn nhau, một lần cuối, rồi bắt đầu tìm đường ra ngoài. Máu vẫn chảy rỉ từ chân Phương, nhưng cô không để tâm nữa

Đám gia đinh canh gác đang đổi ca. Bên kia, Minh Hằng và cậu Thanh vẫn lần theo dấu máu, dần lần tới khu vực gần kho hàng cũ, nơi Ái Phương đang bị giam

....

Chỉ vừa kịp tháo trói xong, Ái Phương còn chưa đứng vững được thì cánh cửa kho bất ngờ bật tung. Trịnh Văn Hiển dẫn đầu, mặt lạnh như băng, bên cạnh là ba tên gia đinh to xác, tay lăm lăm gậy gộc

- Tách tụi nó ra cho tao! - Hắn gằn giọng, chỉ tay như ra lệnh

- Không! - Hương hét lên, ôm chặt lấy Ái Phương

Một tên gia đinh tiến tới, hung hăng kéo tay Hương ra khỏi cô. Ái Phương chống cự nhưng chân bị thương khiến cô khuỵu xuống, không thể giữ nổi. Tên còn lại lao tới, giữ chặt vai cô, ép xuống nền đất lạnh lẽo. Còn Hương bị kéo ra xa, vẫn cố giãy giụa, nước mắt tràn mi

- Mợ buông em ra đi! Buông em ra! - tiếng nàng nghẹn ngào, nhưng Ái Phương chỉ biết nhìn theo trong bất lực, tay đành buông nàng ra

Trịnh Văn Hiển nhìn hai người như thể đang xem trò diễn kịch rẻ tiền, nụ cười nhếch mép nở ra

- Cảm động đấy! Nhưng tao chưa cho chết là chưa ai được chết. Chơi với tao, thì đừng mong dễ thở

Hắn quay đi, lạnh lùng thốt thêm

- Canh chừng cẩn thận. Đứa nào dở trò nữa, tao xử cả hai!

Hắn ra hiệu, hai tên gia đinh lập tức giữ chặt lấy Ái Phương, mặc cho cô giãy giụa, vùng vẫy đến tím tái cả mặt mày. Hắn thong thả bước tới trước mặt Bùi Lan Hương, ánh mắt dơ bẩn quét một lượt từ trên xuống dưới như thể đang ngắm nhìn một món đồ sắp thuộc về mình

Hắn cúi xuống, chậm rãi nâng cằm nàng lên bằng đầu ngón tay

- Nhìn xem, một món quà đẹp đẽ thế này... lại để phí hoài cho thứ đàn bà như mày. Phí thật

Hương nghiêng mặt né tránh, đôi mắt ánh lên sự ghê tởm lẫn căm hận. Nhưng hắn lại cười khẩy, càng siết chặt cằm nàng hơn

Ngay lúc ấy, giọng Ái Phương vang lên đầy tuyệt vọng và phẫn nộ

- Đừng động vào cô ấy! Tao giết mày! Văn Hiển, nếu còn chút liêm sỉ thì dừng lại!

Hắn quay đầu nhìn Phương, nụ cười càng trở nên đáng sợ hơn

- Mày không có tư cách ra lệnh cho tao à? Cũng không có quyền bảo vệ ai hết

Rồi quay sang Hương, hắn cúi sát hơn, hơi thở hắn phả lên mặt nàng khiến nàng rùng mình. Nhưng trong đôi mắt Bùi Lan Hương vẫn chỉ có duy nhất một người, là Ái Phương, đang giãy giụa phía xa, bất lực nhìn mình bị xúc phạm

- Mày mà dám đụng vào cô ấy... tao thề... - Phương rít lên, giọng run rẩy vì phẫn nộ lẫn sợ hãi

- Cô định làm gì? Lết tới à? Với cái chân đó à?

Giọng hắn đầy mỉa mai, từng câu từng chữ khoét sâu vào lòng Phương, nỗi bất lực đau đớn khi không thể bảo vệ người mình yêu ngay trước mắt. Khiến Phương bất lực, bỏ mặc sự thanh cao, mạnh mẽ của mình mà quỳ xuống cầu xin hắn

- Làm ơn… xin mày… tha cho cô ấy… Cô ấy không có tội gì cả! Người mày cần… là tao!

Giọng cô run lên, chẳng biết vì sợ hãi hay vì tuyệt vọng, đôi mắt dán chặt vào thân thể đang bị trói phía sau, ánh nhìn không giấu nổi nỗi đau đến tê dại

Hắn bật cười

- Vậy à? Thương lắm sao? Quý đến thế cơ à?

Hắn cúi thấp xuống, bàn tay chạm vào nơi không ai được phép chạm

- Vậy để tao thử chơi nó… ngay trước mặt mày. Xem xem… khi nó đã dơ bẩn, tàn tạ… mày còn dám thương nó nữa không?

Bùi Lan Hương, run lên một cảnh giác tê dại lan tỏa...hắn thô bạo quá, tay hắn thô ráp, sần sùi làm Hương khó chịu đến nỗi muốn vùng vẫy nhưng hắn trói nàng, rồi dùng cơ thể dơ bẩn ấy đè lên người nàng

Chiếc áo bà ba, bị hắn xé toạt, cúc áo bung tứ tung, một chiếc còn lăn dài lên chỗ Ái Phương

- Em xin lỗi....Ái Phương...Em xin lỗi. Là em không giữ được trong sạch

Hắn từ từ mân mê cơ thể tuyệt đẹp ấy của nàng, đưa chiếc lưỡi xấu xa ấy mà nếm thử. Đúng thật, con ả Hương này rất thơm, đường nét quyễn rũ đến độ. Bên dưới không kiềm được mà cứng lên, như vỡ tung. Nhưng hắn thô bạo hơn, chỉ muốn Ái Phương tận mắt nhìn thấy, người cô thương đang bị hắn chà đạp

- Đau....

- MÀY DỪNG LẠI!!! LÀM ƠN....MÀY GIẾT TAO ĐI, ĐỪNG LÀM GÌ CÔ ẤY....

Hắn cúi xuống Hương, bàn tay thô bạo kéo nàng khiến Hương gần như kiệt quệ, giọng run lên khe khẽ

- Em… xin lỗi, Ái Phương…

- Em không có lỗi. Lỗi ở chị, vì đã không bảo vệ được em! - Phương gằn từng chữ, mắt đỏ rực

"Tao thề, t giết mày...Trịnh Văn Hiển, cả nhà mày..."

Tên gia đinh sau lưng cô khẽ lơi tay giữ. Phương nắm lấy khoảnh khắc ấy, trượt tay vào túi quần gã, rút ra con dao trong túi quần của hắn. Cô hất mạnh vai, trấn ngã hắn, rồi xoay lưỡi dao chém ngang cánh tay gã đang chồm tới. Gã hét lên, ngã quỵ xuống đất, rên rỉ như một con thú

Hai tên còn lại lập tức lao vào. Phương lăn dạt sang bên, xoay cổ tay đưa lưỡi dao ngạnh vào bụng kẻ đầu tiên, khiến hắn quỵ xuống. Tên cuối cùng vừa khựng lại, cô đã đánh bằng sống dao vào gáy gã, hạ gọn hơ

- Tụi mày! Chết hết đi, lũ thối nát  Phương quát, hơi thở gấp, máu chảy ròng trên vết thương cũ nơi chân

Trịnh Văn Hiển giật mình quay phắt lại. Chưa kịp phản ứng, Phương đã lao tới, đầu dao dí thẳng vào vai hắn, lưỡi thép cắt vạt áo lụa, kề sát da

- Mày làm thêm bước nữa thôi… là vai anh sẽ thủng lỗ, Trịnh Văn Hiển! - giọng cô lạnh tựa thép.

Hắn khựng lại, hơi thở nặng nề vì kinh ngạc lẫn phẫn nộ. Hương run rẩy trườn về phía Phương. Phương chống một tay, đỡ Hương đứng dậy, cố che nàng sau lưng mình

- Để tao đi hoặc tao cho tụi bây chết tại chỗ này

Dưới sàn, những tên bị hạ gục rên rỉ, còn Trịnh Văn Hiển ôm lấy vai, mắt lóe lên căm giận. Hắn lùi một bước, nuốt nghẹn cơn cuồng nộ

Ái Phương cố dìu Hương ra cửa. Bước chân cô lảo đảo, máu trên chân thấm qua băng vải

- Đừng lo...Em không bẩn! Chị vẫn sẽ thương em...

Hương không biết nói gì cả...sự bao dung của Phương quá lớn...

Bùi Lan Hương nằm bất động trên nền đất lạnh, ánh mắt lờ đờ, chẳng còn sức lực để phản kháng. Quần áo xộc xệch, mái tóc rối tung, nàng chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, như thể chỉ cần một cú chạm nữa thôi cũng đủ khiến nàng vỡ tan

Nhìn thấy Hương như thế, Phan Lê Ái Phương như hóa thành một con người khác

Mắt cô đỏ rực, sát khí bốc lên. Cả người cô, dù đang đau đớn vì vết thương nơi chân chưa kịp lành, vẫn bật dậy như lò xo, lao vào hắn

- Đồ cầm thú! - cô hét lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu

Hắn không kịp phản ứng, bị cô húc mạnh vào người ngã bật về phía sau. Hai người vật lộn dữ dội giữa nền kho lổn nhổn đầy bụi và máu. Hắn vung tay tát cô, nhưng Phương cắn chặt răng chịu đựng, tay vẫn bấu lấy cổ áo hắn, siết chặt. Sự giận dữ trong cô không còn kiểm soát được nữa

- Mày dám đụng vào cô ấy! Dám làm nhục người tao yêu! Thằng khốn nạn

Tên khốn cười gằn, định lật người phản đòn, nhưng Phương nhanh hơn, cô nhặt lấy một đoạn gỗ gãy, đập thẳng vào đầu gối hắn. Hắn rít lên vì đau, trượt về phía sau, máu rỉ ra bên mép

- Mày không xứng đáng là người! Cô gào lên

- Tất cả những gì mày làm... tao sẽ khiến mày trả giá!

Dưới đất, Hương thều thào gọi tên Phương, còn cô thì vẫn gào lên như điên dại, không còn là người dịu dàng thường ngày nữa. Giờ đây, cô là ngọn lửa giận dữ, là bản năng sống trổi dậy còn đang bảo vệ người mình yêu thương nhất khỏi móng vuốt của quỷ dữ

Ái Phương siết chặt con dao trong tay, ánh mắt đẫm lệ, nhưng không run rẩy. Cô nhào đến tên đàn ông đã làm tổn thương người mình yêu, người đã biến cô thành quỷ dữ, chỉ có quỷ mới đấu với quỷ. Cô giơ dao lên, dốc hết sức lực còn sót lại, chỉ định một nhát, kết thúc mọi tội lỗi tại đây

Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn vùng lên, tay đập trúng cổ tay cô, làm lệch hướng lưỡi dao. Trong tích tắc, chính con dao ấy lại cắm phập vào bụng Phương

Cô khựng lại

Mắt mở to, môi mấp máy. Cơn đau lan ra như sóng lũ, từng đợt nhói buốt xuyên qua từng thớ thịt. Lưỡi dao vẫn nằm trong bụng cô, máu trào ra, đỏ rực cả bàn tay

- Phương! - Hương hoảng hốt hét lên, từ dưới nền đất cố lết đến, nước mắt ròng ròng

Cô nhìn Hương, môi khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, yếu ớt

Tiếng cánh cửa sắt khép mạnh lại vang lên lạnh lùng. Trịnh Văn Hiển đứng bên ngoài, ánh mắt lóe lên tia căm hận và điên cuồng. Hắn không nói một lời, chỉ hất mặt ra hiệu. Mấy tên gia đinh lập tức mang thùng rượu, nắp mở bung, mùi cồn nồng nặc lan khắp lối đi như báo hiệu

Ánh sáng leo lét từ cây đuốc trên tay tên thủ hạ phản chiếu trong ánh mắt hắn, lạnh như băng, độc như rắn độc

- Đổ hết đi

Lệnh phát ra, từng can rượu nặng mùi bị tạt thẳng vào vách kho, rượu thấm đẫm đất, thấm cả những vết máu của Ái Phương còn in lại nơi cửa. Không ai nói gì. Không một tiếng động nào ngoài tiếng rượu trút xuống và bước chân giẫm nặng nề trên nền đất ẩm

Rồi ngọn đuốc được ném xuống.

Lửa bùng lên

Từng vệt đỏ lăn nhanh theo vết rượu, cuộn tròn như rắn lửa bò quanh kho. Tiếng gỗ mục bắt đầu nổ lách tách. Ngọn lửa không ngừng leo lên, bám vào các bức tường, nóng hầm hập như thiêu rụi mọi tội lỗi, mọi dối trá, và cả hai con người vẫn còn đang mắc kẹt bên trong

Hương ôm lấy thân thể rướm máu của Ái Phương. Mùi cháy khét bắt đầu lan tới, khói cuộn cuộn tràn vào như con quỷ dữ đang cười vang từng nhịp

- Phương! Tỉnh lại đi! Phương ơi!

Bùi Lan Hương ôm lấy thân thể bê bết máu của Phan Lê Ái Phương. Tay nàng run rẩy, lưng ướt đẫm mồ hôi. Mọi thứ là nỗi tuyệt vọng đang dâng cao

- Phương... Mợ tỉnh lại đi, em sợ lắm... Mợ đừng bỏ em mà...

Gương mặt Ái Phương trắng bệch, môi khô khốc. Bóng tối trong đôi mắt cô chưa tan, nhưng đâu đó, giọng Hương vẫn thì thầm như cứu rỗi linh hồn lạc lối

- Mợ hứa sẽ bảo vệ em... mà giờ em ở đây, còn mợ... nằm thế này sao?

- Không sao… không sao đâu, chị hứa mà… Em sẽ không sao đâu… Chị bảo vệ được em rồi…

Giọng Ái Phương thều thào

Mỗi chữ phát ra là một lần cô cố rút lấy chút hơi tàn còn sót lại, như để níu giữ một điều duy nhất trong cõi đời này là Bùi Lan Hương

- Ái Phương… Là em vô dụng… Phương ơi…

Phương nằm đó, người mềm nhũn, máu rịn qua lớp áo thấm ướt áo Hương. Vậy mà trên môi cô vẫn nở một nụ cười yếu ớt, dịu dàng và dịu dàng đến đau lòng

- Cho chị… gọi tên em một lần được không?

Bùi Lan Hương nghẹn lại. Nàng chỉ còn biết gật đầu, đôi tay siết lấy người trong lòng như sợ buông ra là tất cả sẽ tan biến. Tay run rẩy, nàng chạm lên má Ái Phương, vuốt ve những sợi tóc rối bời, lấm lem máu và bụi

- Được… - Nàng đáp, thì thầm như khấn nguyện

- Bùi Lan Hương… chị yêu em… Được em chạy theo hằng ngày, được em nấu ăn, được em giận hờn… Em còn sinh cho chị một đứa con… Minh Ngọc… Chị đến đây, như vậy là mãn nguyện rồi

- Đừng nói vậy… Chị đừng… Chị sẽ sống… sẽ sống với em… Hương khóc òa, môi run rẩy

- Em hứa… em sẽ sống thật tốt… Nhưng chị phải hứa với em… đừng bỏ em mà…

Ái Phương đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má Hương, như một thói quen cũ, nhẹ tênh… rồi mỉm cười

- Kiếp sau… chị sẽ mang trầu cau sang hỏi cưới em… Chị xin lỗi… vì những lời hứa chưa làm được

- ÁI PHƯƠNG!!! - Hương hét lên như xé nát không gian

- Làm ơn… làm ơn tỉnh dậy đi! Em xin chị mà…!

- Phan Lê Ái Phương

- Thần linh ơi....làm ơn cứu chị ấy...làm ơn, trả lại Ái Phương co con đi mà

Giây phút ấy, Phương gục đầu vào lòng Hương, ánh mắt khép lại nhưng vẫn nhìn nàng như lần cuối. Máu nhỏ từng giọt, từng giọt tí tách xuống nền xi măng lạnh buốt. Còn trái tim Hương, vỡ vụn từng mảnh, không thể ghép lại

Cô đã mãn nguyện, an tâm mà nhắm mắt

Ngọn lửa đã bắt đầu liếm vào góc vách nơi họ nằm. Gỗ kêu răng rắc.

Phải chăng, họ sẽ cùng kết thúc tại nơi này?

Lúc ấy, tiếng người vang lên từ xa. Có ai đó đang tới

Trịnh Văn Hiển lập tức quay đầu ra hiệu. Mấy tên gia đinh hốt hoảng, kéo hắn bỏ chạy qua lối sau, để lại kho hàng đang cháy rực trong tiếng nổ lép bép của gỗ mục và mùi khói đặc quánh khắp không gian

Cậu Thanh và Minh Hằng xông đến đúng lúc ngọn lửa bắt đầu liếm lên tận nóc kho. Không kịp suy nghĩ, cậu đạp tung cửa, lao vào biển lửa. Trong ánh lửa chập chờn, cậu thấy một thân người nằm bất động trên sàn là Ái Phương. Bên cạnh, Bùi Lan Hương gục đầu vào người cô, vẫn còn ôm chặt, toàn thân run rẩy, kiệt sức đến nỗi không còn ngẩng nổi đầu dậy

- ÁI PHƯƠNG! Anh tới cứu em đây! - Cậu Thanh hét lên, lao về phía họ. Minh Hằng phía sau cũng hối hả phụ một tay

Nhưng Bùi Lan Hương không chịu buông. Tay nàng siết chặt lấy người Ái Phương như thể linh hồn nàng đang bám víu vào thân thể ấy, sống còn không rời. Mắt nhắm nghiền, mặt lấm lem tro bụi và nước mắt

- Cứu Hương… cứu Hương trước… Em không đi nổi đâu… Pương thều thào, môi tím tái, cả người run lên bần bật vì cô chỉ có thể gượng đến vậy thôi

- Không! - Cậu Thanh gần như rít lên, giọng vỡ ra

- Em gái của anh… anh còn không cứu được thì còn xứng làm anh hai sao?!

Cậu Thanh quỳ sụp giữa biển lửa. Hai tay run rẩy lay gọi Ái Phương, nhưng Hương vẫn không buông cô ra. Cô gái ấy, dù bất tỉnh, vẫn siết chặt Phương trong vòng tay như thể nếu buông ra, cả thế giới này sẽ sụp đổ

Lửa cháy rần rật xung quanh, khói đen cuồn cuộn siết nghẹt lồng ngực, hơi nóng táp vào mặt như muốn thiêu cháy cả lý trí. Minh Hằng ho sặc sụa bên cạnh, cố gắng che chắn cho cậu, nhưng ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Ái Phương đang dần mất hút trong lửa

- Cứu Hương... cứu Hương trước...

- KHÔNG!!! - Cậu Thanh gào lên, tay đấm mạnh xuống nền đất nóng bỏng

- PHƯƠNG!! ANH XIN LỖI!!!

Nước mắt cậu rơi xuống, hòa lẫn tro bụi và mùi máu tanh tưởi. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn kéo mạnh Hương ra khỏi người Ái Phương. Hương lịm đi, không còn sức phản kháng, để mặc cho cậu ôm lấy thân thể nhỏ bé đã bị thiêu cháy một bên áo

Cậu bế Hương, chân bước loạng choạng giữa biển lửa đang gào thét. Sau lưng, Minh Hằng đứng chôn chân, nhìn lại… chỉ thấy thân hình Ái Phương nằm đó, bất động. Rồi ngọn lửa hung bạo nuốt trọn mọi thứ

- ÁIIII PHƯƠNGGGGGG!!!! - Cậu Thanh hét lên một tiếng xé lòng, cả đất trời như rung chuyển trong tiếng gọi ấy

Mọi thứ sụp đổ

Suốt dọc đường, nàng không nói gì, chỉ nằm im với đôi môi tái nhợt và hai hàng mi dính đầy khói bụi. Ánh mắt vẫn còn ươn ướt, nhưng chẳng biết là nước mắt hay tàn dư của cơn ác mộng vừa rồi

Về tới nơi trú ẩn, Minh Hằng vội lao đến. Cô cùng cậu Thanh đưa Hương vào phòng nhỏ phía trong, nơi ánh đèn vàng dịu hắt xuống gương mặt nhợt nhạt của nàng

- Để em lo cho cô ấy

Minh Hằng nhẹ nhàng nói rồi dìu Hương ngồi xuống. Tay run run tháo từng khuy áo dính bẩn, vết cháy sém loang lổ khắp vạt lưng. Cô cắn môi, rút miếng khăn mềm thấm nước lau những vết dơ và bụi than, rồi từ từ băng bó những vết trầy xước do bị kéo lê

Hương vẫn im lặng. Thân thể mềm nhũn, không phản kháng, không khóc, không nói, chỉ có tiếng thở khò khè và nhịp tim đập chậm rãi, mệt mỏi

- Hương... - Minh Hằng thì thầm, tay siết chặt một bên vai nàng

- Chị phải sống. Vì chị, vì Minh Ngọc... và vì cả Ái Phương nữa. Chị ấy không muốn chị bỏ cuộc đâu

Cậu Thanh đứng ngoài, tay vẫn chưa kịp rửa sạch vết máu khô. Anh tựa trán vào tường, lồng ngực dập dồn vì ân hận

Trong lòng anh, tiếng nói của Ái Phương, vẫn còn ở đó

- Cha má....con xin lỗi...Con kéo em ấy vào trong chuyện này....Con không bảo vệ được em gái...Con vô dụng

Cánh cửa vừa mở ra, cậu Đạt bước vào, trên tay còn cầm xấp giấy buộc chặt bằng dây vải. Gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng đã gom đủ bằng chứng, chỉ chờ một thời cơ duy nhất để lật đổ cái thế lực nhà họ Trịnh

Nhưng khung cảnh trước mặt khiến tim cậu thắt lại

Cậu Thanh ngồi bệt dưới sàn, hai bàn tay bám đầy máu và bụi than, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn. Trên chiếc phản tre cũ, một cô gái lạ đang nằm thiêm thiếp, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bời, tay chân đầy những vết thương rớm máu. Nhưng đôi mắt nhắm nghiền kia lại khiến cậu Đạt chợt nhận ra: đây không phải người xa lạ

- Là... là cô gái đó... - Cậu lẩm bẩm

- Là người mà Ái Phương từng bảo vệ

- Là Hương... - Cậu Thanh nói, giọng nghẹn

- Anh... anh không cứu được cả hai...

Cậu Đạt sững lại, ánh mắt quét một vòng khắp căn phòng. Không thấy Ái Phương đâu

- Còn Phương đâu?

Cậu Thanh không trả lời, chỉ cúi gập người, tay siết lấy tóc mình. Không cần nghe thêm gì nữa, cậu Đạt đã hiểu. Từng bước chân dừng lại bên thành giường nơi Hương đang nằm, cậu nhẹ đưa tay gạt đi lớp tóc lòa xòa trên trán nàng

- Ái Phương đã đánh đổi tất cả để bảo vệ cô ấy... - Cậu khẽ nói

- Không lẽ... mọi thứ đến đây là hết?

Không. Không thể kết thúc ở đây. Giấy nợ, phiếu nhập rượu lậu, bản sao hợp đồng ký quỹ, tất cả đều đã đầy đủ

●●●

Bùi Lan Hương giật mình giữa đêm, mồ hôi vã ra như vừa thoát khỏi cơn ác mộng. Biển lửa... kho hàng... mùi máu và khói cháy vẫn như còn phảng phất bên mũi. Nhưng khi bàn tay chạm được vào tấm chăn thô, khi ánh sáng mờ mờ từ ngoài khe cửa hắt vào, nàng mới biết: mình vẫn còn sống

"Vậy... Ái Phương cũng còn sống, đúng không?"

Nghĩ đến đó, Hương bật dậy, lao ra khỏi phòng. Đôi chân không kịp mang dép, cứ thế đạp lên nền đất lạnh mà chạy. Chạy giữa hành lang lạ hoắc, nơi nàng chưa từng đặt chân tới. Nàng mở từng cánh cửa, tìm từng ngóc ngách, chỉ thấy vài căn phòng im ắng không một bóng dáng quen thuộc

- Ái Phương! Chị Phương!

- Lan Hương! Đừng chạy nữa!

Minh Hằng vừa kịp nghe tiếng chân lộp cộp giữa đêm liền mở cửa lao ra, bắt gặp cửa phòng Hương mở toang. Cô hốt hoảng xỏ vội dép, chạy theo

Ngoài kia, Hương vẫn chạy, vẫn khóc. Khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ mất mẹ. Khóc vì nỗi đau bị lăng nhục, khóc vì tình yêu của nàng, thứ ái tình mong manh nhưng cũng đẹp đẽ nhất đời người, vừa chớm nở đã héo úa. Ái Phương đâu? Người đã bảo vệ nàng, đã yêu nàng bằng trái tim không phân biệt đúng sai, đã từng dang tay ôm nàng mỗi lần nàng sợ hãi... Nay ở đâu?

- Ái Phương! Chị ở đâu rồi...

Nàng ngã quỵ giữa sân, tay bám lấy cỏ khô mà gào lên như thể muốn cào xé trời đất. Minh Hằng từ phía sau ôm lấy Hương thật chặt. Mắt Hằng cũng hoe đỏ. Cô biết... cô biết rõ trái tim của người con gái này, và biết rõ người mà Hương vừa mất, là cả bầu trời

- Hương, chị ấy… đã hy sinh vì cô

- Không! - Hương gào lên, đôi mắt long lanh lệ trợn trừng

- Sao lại cứu em? Sao lại không cứu chị ấy?

Nàng đấm mạnh vào ngực mình, nước mắt giàn giụa như vỡ bờ. Nỗi đau tinh thần còn nhấn chìm nàng hơn trăm lần so với vết thương thể xác. Bởi vì bên trong cái tên "Phương"… vẫn luôn có chữ "Hương". Hai chữ ấy dính với nhau như máu thịt. Cắt đi, chẳng khác gì xé một phần linh hồn của chính mình

- Hương, bình tĩnh… chị ấy muốn cô sống. Sống thật tốt, thật hạnh phúc. Chị ấy đã chọn điều đó…

Minh Hằng vừa nói, vừa vuốt nhẹ lưng nàng. Không biết con Quỳnh, con Tú trốn đi đâu rồi, cả hai vẫn chưa thấy tung tích. Cô cầu mong tụi nhỏ còn sống, vì nếu có hy vọng, sẽ có đường cứu

- Không có chị ấy… Hương sống làm sao được? Không có Ái Phương... là không có gì cả…

Tiếng Hương khản đặc như nghẹn trong hơi thở

Một người đau đớn vì mất đi người mình yêu. Một người bất lực vì không thể bảo vệ được cả Phương và Hương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro