Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Phút yếu mềm (16+)

Lưu Ý: Cấm trẻ em dưới 16+. Tui viết cảnh nóng không tục nên sử dụng ẩn dụ rất nhiều. Tui không có lậm cảnh nóng!!!!, fic này sẽ có những m.n phải tự tưởng tượng vì tui sử dụng ẩn dụ rất nhiều
                     ●●●
Tối ấy, trăng non treo lửng lơ trên mái ngói ánh sáng nhạt nhòa chẳng soi tỏ. Trong căn phòng im lặng chỉ còn tiếng gió khẽ luồn qua khung cửa, Hương ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, tay khẽ lật từng trang sách, mắt chẳng đọc nổi chữ nào. Bóng cậu Hiển hiện nơi ngưỡng cửa, bóng dáng cao lớn ấy từ lâu đã là cơn ám ảnh

Hắn bước vào, chậm rãi như một con thú rình mồi, hơi rượu lẫn mùi gió đồng phả ra nồng nặc. Hương đứng dậy, lùi vài bước, ánh mắt khẩn khoản van xin. Bao lần trước, nàng còn có thể khéo léo né tránh viện cớ mệt mỏi hay bệnh trong người. Nhưng lần này, cậu Hiển đã lạnh lùng khép cửa lại, khóa chặt tất cả đường lui

- Xin cậu…

Giọng nàng nhỏ như tiếng lá rơi, mắt rưng lệ

- Em mệt…

Nhưng cậu chẳng màng, từng bước một tiến lại gần như thể mọi lời kháng cự đều vô nghĩa. Dưới ánh đèn dầu leo lét, chiếc bóng đổ dài trên vách, phủ lên người Hương như một bản án vô hình. Tấm thân nàng run rẩy, trái tim nghẹn một tiếng kêu thầm, kêu cho tự do, cho nhân phẩm, cho những gì lẽ ra phải thuộc về nàng

- Cậu...đừng....

Ngoài kia, trăng khẽ trôi về sau mái nhà, mang theo cả một đêm dài đầy đọa

....

Phương đứng ở cửa, tim như ngừng đập khi nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng của Hương. Mỗi âm thanh ấy như cắt xé trái tim cô, như những ngón tay vô hình bấu chặt vào tim. Phương chưa bao giờ thấy Hương yếu đuối như thế, không phải vì cô không biết chuyện, mà là vì cô không thể lý giải được, tại sao người đã từng đối xử với mình như thế lại khóc khi đã đạt được chuyện này

Cậu Hiển, người chồng mà cô không yêu, người mà cô chẳng bao giờ có thể hiểu nổi, giờ đây lại là một bóng ma trong cuộc sống của cô và của Hương. Cô không hiểu, sao Hương lại phải làm vợ lẽ, sao lại phải chấp nhận lẩn khuất trong cái vỏ bọc mà bản thân đặt ra cho mình? Nàng đã trả thù như thế sao? Nhưng tại sao tiếng khóc đó lại không phải là sự trả thù mà là sự yếu đuối, sự tan vỡ, hay là nỗi tuyệt vọng đây?

Phương không thể đứng yên được nữa. Cô bước lại gần cánh cửa, tay đặt nhẹ lên nó. Đột nhiên, tất cả những lý do cô có để tránh xa Hương, để không phải đối mặt với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng, dường như không còn quan trọng nữa

Khi cậu Hiển đã đạt được điều mình muốn, thân thể mỏi mệt ngã xuống giường, hơi thở dần trầm ổn, chìm vào giấc ngủ chẳng vướng bận điều gì. Dưới ánh đèn dầu leo lét, căn phòng im lìm như bị bao phủ bởi một lớp không khí đặc quánh của đêm khuya và mùi xác thịt

Cô đẩy cửa bước vào, từng bước nhẹ như sợ làm kinh động đến bóng tối. Đập vào mắt cô là hình ảnh của nàng, Hương nằm quay mặt vào tường, tấm lưng gầy guộc phập phồng theo nhịp thở nghẹn ngào. Mái tóc rối, vạt áo xộc xệch, và cả tiếng nức nở bị kìm nén đến nghẹn ngào

Cô đứng sững. Cô đã tưởng rằng, nàng đến bên cậu Hiển là để trả thù, để giành lại danh dự đã mất. Nhưng lúc này đây, cô lại thấy một Hương rất khác. Không phải là người phụ nữ thắng thế, mà là một người đàn bà chịu đựng và mềm yếu

Ánh mắt cô dừng lại nơi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang siết chặt tấm gối, run rẩy như cố nén tất cả vào im lặng. Cô định bước tới, nhưng rồi lại lùi một bước. Trong lòng bỗng chốc rối bời. Bao nhiêu oán giận trước đó, phút chốc hóa thành một nỗi đau xót. Và rồi, cô không có ý chí mà đến bên cạnh vỗ về Hương. Cô chạy ra khỏi phòng

●●●

Hương rón rén bước ra khỏi phòng khi khắp phủ đều đã chìm vào giấc ngủ. Nàng đi như thể từng bước đều mang theo một nỗi nhục, thân thể rã rời

Nép vào bờ giếng khuất sau vườn, Hương vốc từng gáo nước lạnh, run rẩy lau đi những vết tích còn vương trên người, những dấu vết khiến nàng ghê tởm chính bản thân mình. Mỗi giọt nước rơi xuống đều như một lời oán thán, từng cái chạm vào da thịt đều là một lát cắt vào lòng tự tôn còn sót lại của mình

Phương đứng lặng phía sau khung cửa gỗ, thân mình nấp trong bóng tối. Cô không hề lên tiếng, cũng không rời đi. Mắt cô dõi theo từng chuyển động của Hương, từng vết bầm lấp ló dưới làn áo, từng cử chỉ cẩn trọng lau sạch sẽ thân mình

Trong khoảnh khắc ấy, mọi giận hờn và nghi hoặc trong lòng cô tan thành một nỗi thương cảm chua xót. Người con gái ấy, vào đây vì mục đích gì?

Cô đứng sau lưng Hương, ánh trăng lấp lóa soi lên bờ vai run rẩy của nàng, nước còn đọng trên tay chưa kịp lau khô

Một lát, Phương khẽ gọi

- Hương...

Giọng cô dịu như gió đêm

Hương giật mình quay lại, đôi mắt đỏ hoe hoảng hốt như một đứa trẻ vừa bị bắt gặp. Nàng vội vàng mặc áo, lùi một bước, trốn tránh ánh nhìn

- Sao... sao mợ lại ở đây?

Phương không đáp, chỉ đưa tay ra, rất chậm, rất nhẹ… như sợ làm nàng vỡ tan

- Làm ơn... đừng nhìn em lúc này… - Hương nói, giọng khản đặc

Phương siết chặt bàn tay mình. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Cô bước tới, không nói gì thêm, chỉ rút trong tay áo chiếc khăn lụa, cúi xuống, khẽ lau đi giọt nước còn vương trên cổ nàng

Hương im lặng để cô lau, nước mắt không kìm được lại trào ra, hòa lẫn cùng nước đọng trên cổ, trên vai. Phương dịu giọng

- Em đừng khóc nữa, tôi đau lắm

Hương cắn chặt môi, nghẹn ngào

- Tại sao mợ phải thấy em trong bộ dạng này? Em không muốn mợ nhìn thấy…

Phương ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng

- Vậy em muốn tôi nhìn thấy em trong bộ dạng nào? Tươi cười, giả vờ kiêu hãnh à? Mợ đâu phải người ngoài

Hương bật cười trong nước mắt, chua xót

- Mợ là gì của em chứ? Người em thương à? Vậy mà em lại thành vợ lẽ của chồng mợ...

Phương lắc đầu, bàn tay siết chặt hơn

- Không, em chưa từng là vợ ai trong mắt tôi cả. Dù thân thể em bị cưỡng ép, lòng em vẫn sạch

Hương bật khóc thành tiếng, ngả đầu vào vai cô

- Em sợ lắm, Phương à. Em không biết phải sống sao nữa. Mỗi lần cậu ta chạm vào người em, em chỉ muốn chết đi…

Phương ôm lấy nàng, như ôm cả nỗi uất nghẹn trong lòng mình. Cô ghé sát tai nàng, thì thầm

- Từ giờ, cứ để mợ gánh một nửa. Em không phải một mình nữa đâu

- Vì sao?

- Vì...tôi thương em

Hương run rẩy, vùi mặt vào cổ cô, lần đầu tiên dám để lòng mình yếu mềm đến thế

Lúc ấy, trong không gian vắng lặng chỉ còn lại tiếng thở của hai người, Phương bất chợt kéo Hương lại gần. Không có một lời nói nào, chỉ là đôi môi chạm nhau, dịu dàng nhưng đầy kiên định. Nụ hôn đầu tiên, không phải là sự say đắm của tình yêu thuần túy, mà là một sự an ủi, và thay như một lời xin lỗi

Hương khẽ run lên khi cảm nhận sự ấm áp từ đôi môi ấy. Nàng ngỡ ngàng, không hiểu vì sao Phương lại có thể dành cho mình một hành động như thế. Đầu óc nàng bối rối, nhưng trái tim lại không thể cưỡng lại ái tình

Nụ hôn kéo dài, chẳng vội vã, không gấp gáp, chỉ là sự thấu hiểu giữa hai con người đã từng tổn thương, những trái tim đã mệt mỏi nhưng vẫn không thể từ bỏ nhau. Phương không tách ra, mà giữ lấy, để Hương cảm nhận được rằng, trong tất cả những đau đớn, vẫn còn có Phương

Hương khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn nước, nhưng lần này là nước mắt của sự giải thoát, không phải là sự buồn bã. Nàng khẽ thì thầm

- Phương… em… em không xứng đáng…

Phương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng, lau đi những giọt nước mắt, để nụ cười nhỏ nhoi của nàng không bị vùi lấp trong nỗi đau

- Đừng giận mợ nữa được không? Đừng trả thù mợ nữa...Mợ đau lắm

- Hưm...Phương

Dưới ánh trăng mờ ảo, trong không gian tĩnh lặng của khu vườn, từng làn gió nhẹ nhàng vờn qua những cành lá, mang theo hương thơm của đất và cỏ. Đứng bên bờ ao nước, hai bóng hình thắm thiết, quấn quýt nhau như hai chiếc lá nhẹ nhàng. Những tiếng lách tách của nước vỗ vào bờ như một bản nhạc du dương, hòa cùng tiếng thở dài nhẹ nhàng

- Hương...

Phương nhìn Hương, đôi mắt cô như đắm chìm trong nỗi niềm khắc khoải. Từng tia sáng yếu ớt từ vầng trăng làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng của Hương, làn da nàng như được chạm vào ánh sáng, mượt mà và thanh thoát. Dưới ánh trăng ấy, Phương thấy một Hương khác, không phải là cô gái như mấy tuần trước, mà là một nàng thiếu nữ đầy sức sống, đầy khao khát được yêu thương

Hương nhìn vào đôi mắt Phương, không nói lời nào nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng truyền tải tất cả. Đó là sự tủi hờn sự khát khao được yêu, được che chở nhưng cũng là sự đồng cảm. Phương khẽ nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, như muốn xoa dịu đi những đau đớn mà nàng đã phải chịu đựng bấy lâu nay

- Mợ biết sai rồi, đừng trả thù mợ nữa

Phương thì thầm, giọng nói mềm mại nhưng cũng đầy sự kiên quyết

- Mợ sẽ không để em phải một mình. Dù cho thế gian này có thay đổi thế nào, mợ vẫn sẽ ở đây, bên em

Hương hơi khẽ cười một nụ cười nhẹ nhàng, như làn sóng êm ả nhưng mang theo chút buồn, có chút mong manh. Đôi tay nàng bám chặt vào vạt áo của Phương, một cử chỉ vô thức, như muốn tìm kiếm sự an toàn, sự yên bình mà lâu nay nàng vẫn mơ ước

...

Phương nhìn Hương trong lòng trào dâng một nỗi xót xa vô bờ, cô không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Nhìn Hương, người con gái trước kia đã từng làm tổn thương mình giờ đây lại đang chịu đựng bao nhiêu đau khổ, Phương cảm thấy mình không thể cứ vô tâm như vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ tốn nói

- Hương, mợ..... mợ xin lỗi. Mợ không biết phải làm gì để bù đắp cho em, nhưng mợ thật sự rất tiếc... vì những gì mình đã làm

Hương ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Phương. Dù trái tim nàng đang quặn đau, nhưng những lời xin lỗi ấy như làn sóng xoa dịu, khiến nàng không còn đủ sức để giận nữa

- Mợ không cần phải xin lỗi... Em... em chỉ... chỉ là quá yếu đuối thôi. Tất cả là lỗi của em

Phương vội vàng lắc đầu, ôm lấy Hương một lần nữa, như muốn truyền tất cả sự chân thành của mình qua cho nàng

- Không, không phải lỗi của em. Là mợ đã sai, là mợ không nhìn thấy được sự đau khổ của em. Mợ chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà quên mất em cũng có những nỗi khổ riêng

- Mợ sẽ bảo vệ em, sẽ cùng em vượt qua những đau đớn này, cho dù có phải từ bỏ tất cả

Hương nghe những lời ấy, lòng nàng bỗng thấy ấm áp, như bao nhiêu nỗi uất ức, nỗi đau khổ dồn nén bấy lâu nay dần vơi đi

- Mợ sẽ không làm em đau thêm nữa. Mợ hứa đấy - Phương dịu dàng vỗ về Hương

Hương khẽ đẩy Phương ra, ánh mắt nàng chẳng còn chút dịu dàng nào nữa. Chỉ còn lại một thứ gì đó u uất, cay nghiệt và tổn thương chất chồng. Giọng nàng nghẹn lại

- Mợ tưởng một câu xin lỗi là đủ sao?

Phương đứng lặng người, nhìn nàng không chớp mắt. Gió từ hành lang lùa qua, mang theo hơi lạnh. Nhưng không lạnh bằng ánh nhìn của Hương lúc này. Nàng bật cười, một nụ cười thê lương đến đau lòng

- Mợ từng bỏ mặc em, từng phủi sạch mọi thứ giữa hai ta như thể em chưa từng tồn tại. Đến khi em rơi xuống tận cùng, Mợ mới đến xin lỗi?

Phương định nói điều gì đó, nhưng cổ họng như tắc nghẹn. Hương lại cười khẩy

- Em không cần thương hại. Không cần sự tử tế từ mợ. Em đã học được cách sống mà không có mợ rồi. Và giờ... em cũng học cách hận

Phương khẽ bước lên, ánh mắt đầy lo lắng, ăn năn

- Mợ làm em đau một lần, đau đến tận tim. Em không quên được. Cũng không tha thứ được. Đừng mong nữa

Nói rồi, Hương quay đi, bóng dáng mảnh mai khuất dần sau rặng tre, để lại cô Phương đứng lặng, như kẻ vừa bị tạt một ráo nước lạnh

Cô ngẩn người, lòng rối bời, hơi thở nghẹn lại nơi cổ. Phải chăng cô đã mơ? Không phải mới ban nãy thôi, hai người còn quấn quýt bên nhau dưới ánh trăng nhạt, còn hôn nhau đến quên trời đất, còn thầm thì những lời yêu thương tưởng như suốt đời không cạn?

Thì ra… tất cả chỉ là phút yếu lòng

Phương siết chặt tay, móng tay bấm vào da thịt, cảm giác đau nhói ấy, vẫn không thể sánh bằng cái lạnh lẽo lan dần trong tim cô. Cô đã mơ một giấc mơ quá đẹp, để rồi tỉnh giấc chỉ còn lại gió thoảng qua . Nhanh quá...

Khi cả cô và Hương đều lặng lẽ trở về phòng mình, không ai hay biết, nép sau tấm vách ngăn mỏng manh kia, là Minh Hằng

Đôi mắt Hằng mở to, gần như sắp trợn tròn đến nỗi tròng trắng lấn át cả tròng đen, khuôn ngực phập phồng, tay run lẩy bẩy vịn lấy mép vách như sắp khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Cảnh tượng vừa thấy… quá đỗi kinh hoàng, quá đỗi khó tin

Hóa ra... Hương không phải vào phủ này vì tình cảm với cậu Hiển. Tất cả chỉ là một màn kịch, mà đích đến không ai khác, chính là Mợ Phương

Hằng ngỡ mình nghe nhầm, ngỡ cái cô gái mà Phương từng nhắc là một người con gái khác, đâu ngờ lại chính là cô đào vừa được cưới về làm vợ lẽ. Đằng này, đến số phận cũng trớ trêu trùng hợp đến vậy

....

Minh Hằng đến phòng Phương, nhẹ nhàng gõ cửa gỗ. Phương lên tiếng

- Ai vậy?

Hương trả lời

- Là em, Minh Hằng đây

Phương đứng dậy, bước ra ngoài mở cửa cho Hằng vào trong, giữa hai người là một không gian mù mịt, nặng trĩu. Thấy Hằng có chuyện gì đó không nói được, Phương khẽ cười

- Có chuyện chi, em cứ nói!

- Mợ Phương… – Hằng cất tiếng, giọng khàn như nghẹn lại

- Em… em thấy hết rồi

Phương giật mình, đôi chân khựng lại

- Hằng…

- Em cứ ngỡ mình nghe lầm. Em tưởng "em ấy" mà mợ nhắc tới là ai khác. Ai dè... lại là cô ấy

- Em biết rồi sao? Thật tình, mợ thương em ấy lắm nhưng số trời sao cứ bạc đãi mợ

Căn phòng lại chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng gió rít khe cửa

***
Outdoor!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro