Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 126 - 130

Chương 126 Gây Họa Tự Gánh

Tô gia người đi rồi, Tiêu Bắc Đường ngồi xuống, thở ra một hơi, trình quan vốn chẳng đáng sợ, chỉ là nàng không muốn để Khương gia bị vạ lây.

Kẻ đi lại trên giang hồ kiêng chuyện dây dưa với quan nha; nếu lộ thân phận, về sau Khương gia dọc ngang giang hồ cũng sẽ không dễ.

Huống hồ việc này mà làm ầm to, mặt mũi Cảnh Đế cũng khó coi, quan khinh dân lại càng không ổn.

Nàng buồn phiền.

Hoàng hậu đi rồi, Khương Vãn Thuyền lén lút tới tìm nàng.

Tiêu Bắc Đường không có tâm trạng để ý nàng.

"A Đường, chuyện này ta gánh một nửa phần trách, ta sẽ không để ngươi đơn độc gánh! Ta giúp ngươi nghĩ cách!"

Tiêu Bắc Đường liếc nàng một cái: nàng có thể có cách gì hay? Đại cữu mẫu đã nói thẳng như thế, Tô gia cũng không chịu nhả.

Khương Vãn Thuyền vỗ ngực: "Ngươi yên tâm, ta quá trưa sẽ ra ngoài, dò xem tình hình địch!"

Tiêu Bắc Đường không để lời nàng vào lòng, cũng chẳng đáp lại, đứng dậy đi tìm Tống Thanh Thiển.

Chuyện phía trước chưa bao lâu mà hậu viện đã biết khắp, Tống Thanh Thiển cũng nghe ra việc này chẳng giản đơn như tưởng. Năm mươi vạn lượng, thật là quá khinh người.

Khương Tam cười ngửa tới ngửa lui, lại bị lão phu nhân gõ cho một cái.

Tiêu Bắc Đường ủ rũ quay về, thấy Tống Thanh Thiển liền định mở miệng, Tống Thanh Thiển tránh ánh mắt nàng, không cho nàng cơ hội nói.

Lời đến bên môi nàng lại nuốt xuống, ngồi phịch, nản chí.

Khương Tam bước tới trước mặt nàng, thấp giọng: "Ngươi xong rồi, tiểu Đường bảo."

Quả là xong rồi, Tống Thanh Thiển thật sự không chịu để ý nàng; bên ngoài còn có cành đào dở dang, Tiêu Bắc Đường bực bội, ngồi chẳng yên. Chẳng được bao lâu đã bật dậy đi luôn.

Nàng đi rồi Tống Thanh Thiển mới dừng tay, nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ thở dài.

Nàng ở phòng nhị cữu cữu đánh vào cọc mộc nhân cả nửa ngày, trút xong nặng nề mới về phòng mình.

Khi trở về, Tống Thanh Thiển không có ở đó; lại không ở, hẳn là chẳng muốn gặp nàng. Không có chút cơ hội nào, nói một câu cũng khó.

Tiêu Bắc Đường muốn đi tìm, vừa tới cửa thì đối mặt gặp nàng.

"Thiển Thiển, ngươi đã về." Nàng ân cần đón lấy hộp đồ ăn trong tay Tống Thanh Thiển, kéo nàng vào nhà, đặt hộp xuống, ôm lấy Tống Thanh Thiển, tựa đầu lên vai nàng cọ cọ: "Thiển Thiển, ta rất nhớ ngươi, ngươi đừng mặc kệ ta được không?"

Tống Thanh Thiển không nói, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng nàng.

Hai ngày, nàng một câu cũng chẳng có; Tiêu Bắc Đường như vừa trải qua hai năm dài đằng đẵng. Hai cái vuốt ve ấy là đáp lại duy nhất.

Nhớ một người có rất nhiều cách; có thể rất êm dịu, cũng có thể rất dữ dội.

Nàng thì rất dữ dội.

Mắt Tiêu Bắc Đường hoe đỏ, nhìn nàng thật lâu rồi khẽ cúi người hôn; đặt nàng dựa tường, sợ nàng trốn.

Đôi tay cũng không ngoan, cởi từng lớp từng lớp y phục, cho đến khi nàng trần như nhộng.

Nàng ngồi xuống, kể nỗi nhớ.

Nàng chẳng có gì để biện bạch; ấm ức thì ấm ức, nhưng Tống Thanh Thiển nhất định còn khó chịu hơn nàng.

Trận này không lời, nói hết mọi thứ còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn bất cứ khi nào.

Chỉ có tiếng thở gấp và nhịp tim thay lời bày tỏ.

Tiêu Bắc Đường đứng dậy, liếm đôi môi óng ướt.

Ánh mắt nàng sáng rực nhìn Tống Thanh Thiển, bế nàng lên đặt về phía sập.

Hôm nay nàng rất chậm rãi; hoặc dùng đầu lưỡi vẽ vòng tròn nơi này, hoặc vẽ vòng tròn nơi kia.

"Ngươi muốn cọ xát đến khi nào?"

Giọng Tống Thanh Thiển không giống mệnh lệnh, mang ôn nhu.

Tiêu Bắc Đường chỉ mong Tống Thanh Thiển chịu để ý tới nàng, bằng bất cứ cách nào.

Nàng ngoan ngoãn làm theo, ngẩng nhìn Tống Thanh Thiển một chút rồi cắn chặt môi dưới.

Mây mưa đã đúng, Tiêu Bắc Đường khẽ cắn vành tai nàng, nói: "Thiển Thiển, ngươi đánh dấu ngược ta đi."

Tống Thanh Thiển đang mê man bỗng chốc tỉnh, trong lòng dâng trào rồi lại như tan biến.

Đánh dấu ngược, là từ Khôn Trạch đánh dấu Càn Nguyên; lời đồn rằng bị đánh dấu ngược rồi, Càn Nguyên sẽ nghiện Tín Tố của Khôn Trạch đánh dấu nàng.

Giống như Càn Nguyên đánh dấu Khôn Trạch vậy, kẻ bị đánh dấu sẽ bởi thế mà khăng khăng một mực hướng về người đánh dấu.

Chỉ là lời đồn, chẳng thể nghiệm chứng.

Ai cũng nghe, nhưng chẳng thấy Càn Nguyên nào từng bị đánh dấu ngược; cũng hiếm Càn Nguyên chịu thử.

Tống Thanh Thiển nâng mặt nàng, khẽ vuốt; đáy mắt mù sương.

Tiêu Bắc Đường biết nàng đã quyết, cũng rất tủi; song nàng xưa nay biết đại cục, chưa từng bộc lộ ra ngoài.

Càng như vậy nàng càng áy náy.

Kết thúc rồi, hai người hơi thở rối nhòa vào nhau. Nằm đối diện, nhìn nhau, không nói một lời.

Ngoài trời xế bóng, Tống Thanh Thiển nhặt xiêm y trên đất, từng món mặc lại; ngồi xuống rót chén nước, đẩy sang phía đối diện vốn không người.

Tiêu Bắc Đường bước tới trước ly nước cũng ngồi xuống.

"Súc miệng." Giọng Tống Thanh Thiển bình đạm.

Tiêu Bắc Đường liếc nàng, ngoan ngoãn làm theo.

Tống Thanh Thiển lại rót thêm một ly đẩy cho nàng.

Nàng nhìn Tống Thanh Thiển.

Tống Thanh Thiển nói: "Uống."

Nàng lại làm theo.

Tống Thanh Thiển xách hộp đồ ăn tới, mở ra. Bên trong là điểm tâm nàng làm buổi sáng: năm loại băng da sắc màu, trong suốt như ngọc, nhìn rất ngon mắt ngọt miệng.

Theo Hoàng hậu tĩnh tâm học mấy ngày, thành quả ấy chí ít về sắc tướng là tuyệt hảo.

Nàng đẩy về phía Tiêu Bắc Đường.

Tiêu Bắc Đường biết hai lần đầu cũng là nàng làm; khi ấy tưởng Hoàng hậu làm, cắn một miếng liền để xuống.

Giờ không thể phụ lòng nàng, nàng cầm một khối, bỏ cả vào miệng.

Vừa nhai vừa nhíu mày.

Đắng.

"Ăn ngon chứ?" Tống Thanh Thiển hỏi.

Tiêu Bắc Đường cố nhai mấy cái, nuốt xuống, đáp nhỏ: "Ngon."

"Ngọt không?"

"Ngọt."

"Thật không?"

"Giả."

Tống Thanh Thiển lại rót thêm trà cho nàng, nói: "Nhân tim sen."

Tiêu Bắc Đường gật đầu, bưng trà uống. Xưa nay phạm lỗi nàng quen làm nũng, nhưng lần này, nàng thật chẳng cười nổi.

Tống Thanh Thiển nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ngươi định để Khương gia đứng ra gỡ chuyện cho ngươi sao?"

Tiêu Bắc Đường lắc đầu, thấp giọng: "Ta sẽ tự mình giải quyết."

Tống Thanh Thiển gật: "Dẫu dùng bạc cũng không thể khiến Khương gia bỏ ra. Tư khố của ta tính kỹ cũng chỉ còn chưa đầy ba mươi vạn lượng. Ta đã truyền tin về, bảo Tiểu Đào bán bớt đồ, đổi tiền mặt một số vàng bạc ngọc khí không trọng yếu, trước rút ra năm mươi vạn lượng để phòng."

Tiêu Bắc Đường có lẽ trước nay không nghĩ mình lại túng đến vậy. Nàng vẫn ở trong cung, tiền tiêu chỉ dựa vào lệ bạc, ngoài ra không có nguồn vào. Dù không thiếu tiêu dùng, nhưng nàng xưa nay vung tay, chẳng bao giờ tính sổ, bởi vậy chẳng còn bao nhiêu.

Tư khố nàng đúng là có nhiều đồ quý, có món giá trị cả thành; nhưng phần lớn là Cảnh Đế và Hoàng hậu ban thưởng, căn bản không thể đem bán; nhìn thì như nhiều, song dùng được chẳng bao nhiêu.

Khi Tống Thanh Thiển gả vào cung, ban đầu nàng có tư khố riêng; sau lại đem của hồi môn nhập kho cùng nàng. Của hồi môn bằng tiền chiếm quá nửa: Tống phu nhân đem một nửa gia tài nhiều năm tích cóp cho nàng. Trong cung chẳng thiếu đồ hiếm lạ, nhưng Tống phu nhân hiểu rõ, chuẩn bị bốn phương đều là vàng thật bạc trắng — khí chất của một chủ mẫu đương gia.

Tiêu Bắc Đường cũng không hay rằng nếu không nhờ của hồi môn của Tống Thanh Thiển chất đầy nhà kho, thì đến bạc chuộc thân cho Linh Lung nàng còn phải chìa tay xin Hoàng hậu.

Rõ là nàng cũng chẳng chịu nổi, thế mà vẫn muốn vì nàng dọn đống rối.

Lòng Tiêu Bắc Đường càng hụt hẫng, nói: "Ta sẽ tìm cách lo liệu, ngươi đừng vì ta mà nhọc lòng. Ta chỉ mong ngươi biết: ta không có nhận tú cầu, xưa nay chưa từng muốn cưới người khác. Ta biết giờ nói vậy cũng chỉ là lời suông. Thiển Thiển, ta chỉ mong ngươi đừng vì chuyện này mà tự ấm ức."

Tống Thanh Thiển không biểu lộ gì, nói: "Trên đời tai bay vạ gió nhiều không kể xiết. Ta biết ngươi có lẽ vô tội, nhưng gặp việc vẫn nên nghĩ trước cách xử trí cho thỏa đáng, chớ nóng nảy hấp tấp, trút cái tính trẻ con."

"Ta biết rồi." Tiêu Bắc Đường nắm tay nàng, nhìn nàng thật lâu.

Cơm tối xong, Khương Vãn Thuyền kéo Tiêu Bắc Đường về phòng mình. Tiêu Bắc Đường không muốn đi, nhưng không chịu nổi nàng năn nỉ, lại nói có chuyện hệ trọng muốn nói.

Nàng hồ hởi kéo Tiêu Bắc Đường vào ngồi, đắc ý rạng rỡ: "A Đường, ngươi đoán xem ta nghe được gì?"

Tiêu Bắc Đường vừa định mở miệng, nàng đã nóng nảy nói: "Tô chưởng quầy, với bảy dì, từng có một đoạn!"

Chương 127 Nghèo

"???" Tiêu Bắc Đường nhìn nàng với vẻ mặt "ngươi đang nói bậy" rõ mồn một.

"Ngươi không tin chuyện này? Hay là không tin ta?" Khương Vãn Thuyền nhìn thẳng vào mắt nàng, đầy nghi hoặc hỏi lại.

Tiêu Bắc Đường cau mày: "Ngươi nghe ở đâu ra?"

Khương Vãn Thuyền vỗ ngực: "Tuyệt đối đáng tin! Tam bá nói với ta. Hơn nữa ta cũng đã hỏi thăm, Tô chưởng quầy xác thật quen Bảy Dì từ khi còn bé."

Chuyện tú cầu này, Khương Tam vừa nghe đã có manh mối, hắn chỉ thấy buồn cười: trước kia Khương Bảy dùng thủ đoạn ấy để gả cho Tiêu Cảnh, nay người khác lại bắt chước y chang để sập bẫy nữ nhi của nàng.

Hắn bèn hé lộ việc này cho Khương Vãn Thuyền. Tiểu nha đầu ham chơi gặp rắc rối, ắt nên nghĩ cách bồi thường.

Tiếc là nàng từ nhỏ không có nương, trông vào vài vị trưởng bối trong nhà kéo lớn. Khương Tứ thì tính khí lại kém, dưỡng ra cho nàng cái nết tùy tiện, ít nghĩ ngợi, vốn không có ác ý.

Nếu không cho nàng cơ hội bù đắp, đợi Khương Tứ về, ít nhiều nàng cũng phải ăn một trận phạt.

"Quen biết thì không lạ. Nhưng ngươi nói 'từng có một đoạn' là có ý gì?" Tiêu Bắc Đường thấy nàng nói đâu ra đấy, trong lòng cũng hơi dao động.

"Theo lời tam bá, Tô chưởng quầy là tiểu tùy tùng của Bảy Dì từ trước. Nhà không mấy khá giả, Bảy Dì trước kia giúp nàng rất nhiều. Nàng vẫn luôn thích Bảy Dì. Ừm... tam bá còn nói mẫu thân ngươi hồi trước ghen vì nàng với Bảy Dì. Sau đó khi Bảy Dì tung tú cầu kén rể, nàng không cưới được Bảy Dì, Bảy Dì lại gả cho mẫu thân ngươi; hai năm sau Tô chưởng quầy mới lấy chồng..."

Nàng nói đến đây đã sốt ruột: "Nhưng đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là ta thấy nàng vẫn nhớ Bảy Dì không quên!"

"Ngươi nhìn ra từ đâu?"

Nàng diễn y như Dì Tư: đứng đắn mà không hẳn đứng đắn, đáng tin mà lại phảng phất không đáng tin. Mỗi câu Tiêu Bắc Đường đều phải cân nhắc xem độ tin cậy tới đâu.

Khương Vãn Thuyền điềm nhiên: "Hôm qua ta thấy ánh mắt nàng nhìn Bảy Dì. Ta cũng thấy Bảy Dì tránh đi."

"Thật sao?" Hôm qua Tiêu Bắc Đường chỉ mải nghĩ cách từ hôn, chứ thật ra chẳng để ý những điều này.

"Ta nhìn rất rõ." Khương Vãn Thuyền lại vỗ ngực.

"Ý ngươi là Tô chưởng quầy đối với nương ta còn ôm lòng không yên?"

Khương Vãn Thuyền gật đầu: "Ta thấy là vậy. Cái Tô chưởng quầy ấy, vừa nhìn đã thấy lòng dạ sâu."

"Nếu thế, nàng đúng là tà tâm chưa chết."

"Tuyệt đối chưa chết!"

"Nhưng nàng tà tâm chưa chết thì có thể thế nào?"

Khương Vãn Thuyền ra vẻ hiểu đời, khinh khỉnh nói: "Vừa thấy là biết ngươi chẳng hiểu chuyện tình ái. Thích một người, không chiếm được cũng muốn nhìn thêm vài lần. Cho nên ta thấy nàng muốn mượn chuyện hôn sự hai nhà để tiếp cận Bảy Dì."

Tiêu Bắc Đường thấy nàng nói năng vớ vẩn, xua tay: "Chuyện này tạm gác. Nếu biểu tỷ nói chịu gánh một nửa trách nhiệm, vậy ta muốn nhờ biểu tỷ giúp ta tra một việc."

"Ngươi nói đi." Tiêu Vãn Thuyền lập tức bò lại gần.

Tiêu Bắc Đường nhíu mày: "Hôm ấy tú cầu rõ ràng có người đặt lên người ta. Ta nghi là Tô gia dùng thủ đoạn."

"Dùng thủ đoạn?" Khương Vãn Thuyền hơi sững.

"Hôm ấy người quanh ta đột nhiên đông nghịt. Ta nghi Tô gia sắp xếp người theo chỉ thị đến trước mặt ta, rồi nhét tú cầu vào người ta."

Tiêu Bắc Đường nhớ đến tam cữu cữu từng kể cảnh Hoàng hậu vứt tú cầu, lại vừa rồi Khương Vãn Thuyền nhắc chuyện Hoàng hậu kén rể bằng tú cầu, nàng như đã hiểu ra điều gì.

"Đê tiện!" Khương Vãn Thuyền đập bàn đứng dậy. "Nếu thật như vậy, Tô gia còn dám tới cửa đòi tiền Khương gia sao? Chờ bị miệng lưỡi thiên hạ dìm chết đi!"

Tiêu Bắc Đường xấu hổ nhìn nàng, thầm nghĩ: Đừng mắng nữa, nhà ngươi trước mở màn đấy.

"Thật quá đê tiện! Sao có thể thủ đoạn như thế! Tô gia đúng là không ra gì!" Nàng càng mắng càng hăng.

Sắp thốt ra những lời khó nghe hơn, Tiêu Bắc Đường vội lấy tay bịt miệng nàng. Nàng "ư ử" mấy tiếng, không nói ra lời...

Tiêu Bắc Đường đành dặn: "Biểu tỷ, tạm đừng mắng. Ngày mai ngươi cho người rải ra ngoài tìm, nhất định phải kiếm đủ nhân chứng, vật chứng."

Khương Vãn Thuyền thề chắc nịch: "A Đường, ngươi yên tâm! Chuyện này, cứ để trên người ta!"

"Đa tạ biểu tỷ."

"Hây, đa tạ gì! Chuyện này nếu không phải ta..."

Thấy nàng lại sắp lải nhải, Tiêu Bắc Đường vội kiếm cớ chuồn mất.

Trên đường về, nàng cứ nghĩ mãi lời Khương Vãn Thuyền vừa nói. Tô chưởng quầy nếu thật còn ảo tưởng với mẫu hậu, cũng có thể lợi dụng một chút, tiện thể giúp mẫu hoàng dạy cho tình địch kia bài học.

Nàng vừa đi vừa nghĩ. Nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ: ngoài việc tìm nhược điểm của Tô gia, còn phải khiến đối phương tuyệt vọng, lại phải để ít lời đồn lan ra ngoài.

Đi được nửa đường, nàng lại vòng về, cùng Khương Vãn Thuyền bàn thêm vài chuyện rồi mới trở về.

Hôm sau, trong phòng Lão phu nhân, Đại phu nhân lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày đặt lên bàn, thở dài: "Ta tính hôm nay tự mình tới cửa. Chỗ này là thành ý, mong Tô gia chịu buông tay! Việc này vẫn nên sớm dứt."

Hoàng hậu gật đầu: "Ta đi cùng đại tẩu."

Tiêu Bắc Đường không đồng ý: "Làm phiền mợ quá. Nhưng ta đã có đối sách, xin cho ta thêm chút thời gian. Huống chi, nếu phải bỏ tiền, cũng không thể để Khương gia gánh thay ta."

Đại phu nhân ôn hòa cười: "Đường Nhi, đừng so đo với Khương gia chuyện này. Chúng ta là trưởng bối, ra mặt là điều nên. Nói gì phiền với chẳng phiền."

"Chuyện này ta vẫn thấy có điều không ổn. Ta muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành rồi mới tính. Hơn nữa ta đã bàn với Thiển Thiển: nếu thật phải bồi thường Tô gia, chúng ta tự gánh." Giọng Tiêu Bắc Đường bình thản, từng chữ đều đã cân nhắc.

Hoàng hậu hiểu rất thấu: "Đường Nhi, các ngươi lấy đâu ra nhiều tiền? Ngươi với Thiển Thiển cộng lại một năm cũng chỉ thu vào mười vạn lượng. Ngươi xưa nay tiêu tiền không tính toán, ta còn lén trợ cấp ngươi nhiều. Sao mà kham nổi?"

Tiêu Bắc Đường sững lại. Nàng... không có tiền sao? Nhưng Tống Thanh Thiển từng nói các nàng có ba mươi vạn lượng.

Nàng do dự nhìn về phía Tống Thanh Thiển.

Tống Thanh Thiển mỉm cười với Hoàng hậu: "Lúc ta xuất giá, mẫu thân cho ta hồi môn ba mươi vạn lượng. Sau lại bán bớt của cải không cần thiết để lấy tiền mặt, tạm ứng năm mươi vạn lượng đã tiêu trước rồi."

Tiêu Bắc Đường kinh ngạc nhìn nàng. Vậy chẳng phải nàng bây giờ không còn một văn? Chẳng lẽ trước đây nàng tiêu tiền đều là hồi môn của Tống Thanh Thiển?

Trong chớp mắt, mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu, hận không thể chui xuống đất.

Hoàng hậu rất cảm kích sự hiểu chuyện của nàng, nhưng cũng xót Tống Thanh Thiển chịu ấm ức còn phải bỏ tiền.

Nàng dịu giọng: "Thiển Thiển, hồi môn của ngươi là mẫu thân ngươi cho riêng. Ta lúc xuất giá, hồi môn còn khóa ở nhà. Cứ dùng hồi môn của ta. Trước mượn từ mợ ngươi, khi về ta trả."

Tiêu Bắc Đường càng thấy khó xử. Sao lại để hai nữ nhân dùng hồi môn để vá lỗ cho nàng?

"Nhi sẽ tự thu xếp ổn thỏa." Nàng không còn ở nổi, mặt đỏ hồng, cúi người hành lễ rồi vội vã lui.

Ra thật xa nàng mới hít sâu. Sao nàng lại vô dụng thế này!

Xem ra sau này phải nghĩ cách kiếm tiền thôi!

......

Với bản lĩnh Khương gia ở Trung Châu, tra vụ việc nhỏ này chẳng tốn mấy công.

Chưa đến trưa, Khương Vãn Thuyền đã ôm về một xấp lời khai, phấn khởi chạy tới.

"A Đường! Chuẩn rồi! Tô gia đúng là dám làm chuyện đó! Rốt cuộc vẫn là lũ thương nhân, chỉ biết tiêu tiền, lưu lại bao nhiêu chứng cứ. Nàng mà còn dám tới, ném thẳng đống lời khai này vào mặt nàng!"

Tiêu Bắc Đường cũng không lấy làm lạ. Dẫu Tô gia làm kín đến đâu cũng phải thuê người; bọn ấy phần nhiều là người giang hồ, mà chuyện giang hồ Khương gia muốn tra thì chẳng mấy khó.

"Lời đồn đã truyền ra chưa?" Tiêu Bắc Đường bình thản hỏi.

Khương Vãn Thuyền mím môi, lại xác nhận: "A Đường, chuyện này mà truyền ra thì danh tiếng ngươi không hay đâu! Ngươi chắc chắn muốn truyền chứ?"

"Còn chưa truyền à?" Tiêu Bắc Đường bất mãn hỏi lại, chẳng bận tâm đến cái gọi là danh tiếng.

Khương Vãn Thuyền điềm nhiên: "Cũng phải cần chút thời gian chứ... Ta nghĩ không cần ồn ào khắp nơi. Chỉ cần Tô gia biết là đủ. Phô trương quá lại giống bịa, hơn nữa hại danh tiếng của ngươi."

Tiêu Bắc Đường mặc kệ, cười tủm tỉm: "Tóm lại, phải nhanh cho ta."

"Ngươi yên tâm, cứ để trên người ta!"

Chương 128 Cầu Hôn

Đêm đến, Tiêu Bắc Đường trở về phòng, thẹn thùng đến mức ngồi cũng ngượng ngùng.

Tống Thanh Thiển trước đây chưa từng nói với nàng rằng tư khố của nàng chẳng còn tiền, hơn nữa nàng còn tiêu tiền của Tống Thanh Thiển, thật đúng là mất mặt đến tận nhà ngoại.

"Thiển Thiển..." Tiêu Bắc Đường chỉ mới nghĩ đến chuyện này đã thấy mặt nóng bừng, gọi tên nàng cũng thiếu tự tin.

"Làm sao vậy?" Giọng nàng thấp, hai má lại đỏ bừng. Tống Thanh Thiển theo bản năng đưa tay sờ mặt nàng, lại thăm trán, chẳng lẽ sinh bệnh?

"Ngươi nói Tống Phu Nhân cho ngươi ba mươi vạn lượng hồi môn, lại nói chúng ta tính toán đâu ra đấy chỉ còn ba mươi vạn lượng... Đó có phải là ý..."

Tống Thanh Thiển nhìn ra nàng hẳn là vì việc này mà thấy ngượng.

Nàng ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Bổng lộc mỗi năm của ngươi là tám nghìn lượng, bệ hạ ban cho đã vượt quy cách. Chỉ là ngươi không hiểu đạo kiếm tiền, miệng ăn núi lở, dùng mãi rồi cũng hết. Ta vừa mới gả vào cung, kiểm kê qua, ngươi chẳng còn tích cóp gì; hỏi Lục Tử bọn họ mới biết lúc ngươi không đủ tiền, là mẫu hậu bù vào, chỉ là không nói cho ngươi biết thôi."

Tống Thanh Thiển dừng một chút: "Lần chuộc thân Linh Lung, ngươi vốn chẳng có bấy nhiêu tiền mặt. Nhưng ngươi đã thành thân, lại đưa tay hỏi mẫu hậu lấy tiền thì không ổn, ta bèn rút từ hồi môn của ta ra ứng trước."

Nếu biết nàng đem tiền đi chuộc thân cho người khác, Tống Thanh Thiển chưa chắc đã cho.

Tiêu Bắc Đường cúi đầu, mặt càng đỏ hơn. Khó trách khi ấy nàng tức giận như vậy; đổi lại ai mà không giận!

"Vụ hỏa hoạn ở thư viện cũng là ta bỏ tiền tu sửa. Cũng may từ trước ta thường giúp mẫu thân xử lý việc buôn bán, hiểu được đôi chút môn đạo kiếm lời. Ta nói 'tính toán đâu ra đấy' là chỉ đem tiền bỏ ra lẫn lợi tức thu hồi về, mới có ba mươi vạn lượng."

Nói cách khác, hồi môn của Tống Thanh Thiển đã bị nàng tiêu mất mấy vạn lượng? Tiêu Bắc Đường nuốt nước bọt, càng thấy không biết chui vào đâu.

"Ta nói những điều này không phải để đả kích ngươi. Ta gả cho ngươi thì cũng là của ngươi, ta chưa từng so đo. Chỉ là ngươi từ trước không biết tăng thu giảm chi, về sau cũng nên hiểu đôi chút. Nhỏ là quản tư khố, lớn là quản quốc khố, đều cùng một đạo lý."

Yết hầu Tiêu Bắc Đường nghẹn lại, nửa câu cũng nói không nên lời.

Hiện tại đến vốn liếng cũng không có, nghĩ làm giàu cũng đành chịu.

"Ta còn chỗ nào làm chưa tốt, ngươi cứ nói hết với ta, được chứ?" Tiêu Bắc Đường nhìn nàng chân thành, cố gắng nở nụ cười.

Tống Thanh Thiển mỉm cười: "Chớ vội."

Tiêu Bắc Đường chui vào lòng nàng thở phào, quả là ứng câu nói kia: gái lớn ôm được thỏi vàng.

Nàng cưới được Tống Thanh Thiển, thực không biết là phúc phần tu mấy đời.

Ngày hôm sau Tiêu Bắc Đường chờ mãi không thấy Tô gia đến cửa, trong lòng có chút không yên. Chẳng lẽ Khương Vãn Thuyền không truyền lời đồn đi, hoặc là chưa lọt đến tai người Tô gia?

Khương Vãn Thuyền cũng cả ngày không ở trong phủ, Tiêu Bắc Đường muốn tìm nàng hỏi tình hình mà cũng chẳng thấy đâu.

Đến tối nàng mới về. Tiêu Bắc Đường rốt cuộc đợi được, hỏi qua tình hình. Nàng khẽ chớp mắt: "Xong!"

"Vậy sao hôm nay Tô gia không đến?"

Khương Vãn Thuyền cam đoan: "Ngày mai, bảo đảm ngươi thấy Tô gia đến cửa ~"

Tiêu Bắc Đường nghĩ ngợi một chút, nói: "Ta đột nhiên có cách càng hay hơn."

"Ân?" Khương Vãn Thuyền chăm chú lắng nghe.

Nàng mỉm cười nhẹ, nói: "Sáng sớm mai, ta chủ động đến cửa cầu hôn."

"Cầu hôn? Ngươi chẳng phải muốn Tô gia chủ động kia mà?"

"Nhưng nay ta muốn làm 'rể hiền' của nàng." Nàng suy nghĩ một chút, quay người đi luôn, nói: "Tới hỏi mượn đại cữu mẫu ít sính lễ trước đã."

"A Đường... Ta thấy hiện tại chúng ta nắm được nhược điểm của họ rồi. Cứ thẳng thừng từ chối Tô gia là được. Ngươi không phải nói nghiêm túc đấy chứ?"

Đầu nàng có vấn đề gì sao? Khương Vãn Thuyền không hiểu nổi; so với nàng còn thấy không đáng tin!

Trong mắt Tiêu Bắc Đường, cái 'nhược điểm' này còn chưa đủ dùng.

Đêm xuống, Tiêu Bắc Đường thu xếp xong mới trở về. Nàng nói muốn đi cầu hôn, sợ lộ tin, bèn nói vài câu cho có lệ. Người trong nhà đều tưởng nàng đau lòng tiền bạc nên chịu thỏa hiệp.

Người Khương gia không tiện khuyên, nạp thiếp cũng là tự do của nàng, chịu hay không chịu đều do nàng.

Hoàng hậu thì khuyên thật lòng suốt một hồi, cảm thấy làm vậy quá ủy khuất Tống Thanh Thiển.

Nàng giữ vững thái độ, nói xong câu cuối Hoàng hậu cũng giận.

Về phòng rồi nàng mới một mình giải thích rõ ràng với Tống Thanh Thiển, sợ nàng tưởng là thật. Rốt cuộc chuyện này nếu thành, đau lòng chỉ có nàng.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Bắc Đường vẻ vang kéo mấy rương sính lễ tự mình tới cửa.

Tô phủ cách Khương phủ không xa, nhưng đi từ Khương phủ phải băng qua phố chính, ai nấy đều nhìn thấy.

"Khương gia này là đi cầu hôn sao?"

"Nhìn dáng vẻ là vậy."

"Tiếc quá, ta nghe nói vị Khương tiểu thư kia..."

Người bên đường nhỏ giọng bàn tán, giọng đầy thương hại cho tiểu thư Tô gia.

Tô phủ nhìn cũng rất khí phái. Tiêu Bắc Đường ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, mỉm cười bước lên: "Làm phiền thông báo, nói rằng Khương gia Khương Đường đến cửa cầu hôn."

Tên sai vặt nhìn nàng từ đầu đến chân rồi quay vào bẩm báo.

Tô Phu Nhân đang vấn tóc. Hôm qua nghe được mấy chuyện, nàng tức đến mất ngủ cả đêm.

Tên sai vặt vào bẩm, nàng giật mình quay đầu, suýt nữa để trâm hoa đâm vào mặt.

Không kịp để ý, nàng bật dậy, hoảng hốt hỏi: "Ngươi nói lại lần nữa? Nàng đến làm gì?"

Sắc mặt nàng như muốn ăn người. Tên sai vặt nuốt nước bọt, đáp: "Khương tiểu thư nói, nàng đến cầu hôn."

Tô Phu Nhân thất vọng ngồi xuống. Nàng không muốn nghe đáp án này; nàng muốn là Khương gia đến nhận lỗi, tiện thể kiếm một khoản thật bõ.

Hôm qua quản gia trong nhà nói với nàng có tin đáng tin: Khương Đường có tật kín.

Ban đầu nàng không tin, bèn bỏ bạc ra hỏi thăm người 'trong nội bộ Khương gia', nói nàng ta xác thực có tật kín.

'Người nội bộ' kia chính là tùy tùng của Khương Vãn Thuyền; ai lại đi bịa đặt người nhà mình có tật? Có giấu còn không kịp.

Hơn nữa đã thành thân một năm, bụng của phu nhân nàng kia cũng chẳng thấy động tĩnh.

Tô Phu Nhân bắt đầu tin. Nàng vốn định đến cửa dàn xếp cho qua, nhưng nghĩ lại, người Khương gia trông chẳng có ý muốn cưới con gái nàng; nếu có thể moi ít tiền, lại bắt họ nhận lỗi trước mặt người ta, thế thì trong ngoài đều có.

Nàng lại khuyên Tô Nhiễm nửa ngày. Tiểu cô nương non nớt, hỏi nếu có tật kín thì sao?

Con gái còn trẻ chỉ biết nhìn cái mặt đẹp hay không thôi? Thật nông cạn!

Khuyên mãi, nàng mới dỗ được: cái Càn Nguyên kia đẹp mà vô dụng thì sao nên vợ? Việc này liên quan hạnh phúc cả đời, không thể hồ đồ.

Trước mắt Khương gia tới cửa cầu hôn, đây cũng là nàng tính toán sẵn. Dẫu không được nhiều, mười vạn lượng chắc không thành vấn đề.

Nàng bình tâm, dặn nha hoàn tiếp tục trang điểm. Cứ để Khương gia chờ một lát, bộ dạng phải đủ.

Nàng cố ý để Tiêu Bắc Đường đợi tròn một canh giờ.

Tiêu Bắc Đường thì chẳng vội, người cần vội không phải nàng.

Nàng chậm rãi uống trà, thảnh thơi chờ đợi.

Tô Phu Nhân làm bộ làm tịch, vừa vào cửa đã lười nhác nói: "Thiếp thân hôm nay thân thể không khỏe, chậm trễ."

Giọng điệu nàng chẳng có chút khách khí nào.

Tiêu Bắc Đường đứng lên, cười chắp tay: "Không sao, phu nhân hiện giờ đã đỡ chưa?"

Nụ cười sáng sủa tuấn tú của nàng khiến Tô Phu Nhân suýt quên vụ 'tật kín'.

"Bệnh cũ, giờ đã không ngại." Tô Phu Nhân khẽ liếc nàng một cái rồi ngồi xuống, như có như không vuốt mép váy.

Tiêu Bắc Đường mỉm cười: "Vậy thì tốt. Vãn bối yên tâm rồi."

Thái độ nàng có phần để bụng. Tô Phu Nhân thấy vậy trong lòng ngược lại bồn chồn.

"Khương tiểu thư lần này đến là..." Tô Phu Nhân biết rõ còn hỏi.

Tiêu Bắc Đường đáp không do dự: "Tự nhiên là đến cầu hôn."

Tô Phu Nhân liếc mấy rương sính lễ ngoài sân, hờ hững hỏi: "Hai hôm trước còn không muốn cưới Nhiễm Nhiễm nhà ta, sao hôm nay lại chịu?"

Tiêu Bắc Đường làm bộ khó xử: "Không dám giấu phu nhân, không phải vãn bối không muốn, chỉ là ngại với phu nhân nhà ta nên mới thoái thác. Nay trong nhà đã khuyên nhủ được nàng, vãn bối mới đến cửa cầu hôn."

Tô Phu Nhân buồn bã nói: "Vậy giờ tôn phu nhân thật sự không còn oán hận gì?"

Tô Phu Nhân liếc nàng một cái — phu nhân nhà nàng sợ là sớm muốn thoát khỏi nàng rồi!

Tiêu Bắc Đường vội nói: "Hôm nay có thể định việc hôn nhân luôn."

Tô Phu Nhân giơ tay: "Không vội..."

"Sao vậy?" Tiêu Bắc Đường ra vẻ nôn nóng.

"Có điều, Khương tiểu thư tính dùng danh phận gì để cưới con gái ta?"

Tiêu Bắc Đường biết nàng cố ý gây khó, bèn hỏi lại: "Lần trước chẳng phải nói 'bình thê' sao?"

Tô Phu Nhân đưa ra lý do thoái thác đã tính sẵn: "Giờ thì không được. Khương tiểu thư nếu có thành ý, hãy hưu thê. Cưới Nhiễm Nhiễm làm chính thê."

Tiêu Bắc Đường làm bộ khó xử, nhíu mày trầm tư.

Chương 129 Đảo Khách Thành Chủ

"Hảo, vãn bối đây liền trở về viết hưu thư!"

Tô phu nhân trừng to hai mắt — nàng ta thế nhưng lại đồng ý thật sao?

"Không dám giấu phu nhân, vãn bối cùng nàng sớm đã bằng mặt không bằng lòng, nếu không phải vì một số việc, ta đã sớm muốn hưu thê rồi! Giờ nếu định cưới Tô tiểu thư, thì ta cũng không cần miễn cưỡng giữ nàng lại nữa." Tiêu Bắc Đường cau mày, giọng đầy kích động, giống như oán hận đã dồn nén bấy lâu.

Tô phu nhân nghe đến đây thì có chút tiến thoái lưỡng nan. Nhìn dáng vẻ này, phu nhân kia hẳn đã chịu đựng nàng ta rất lâu... Nàng không thể gả nữ nhi cho người như vậy được.

"Hôm nay định xong hôn sự, vãn bối lập tức trở về viết hưu thư." Tiêu Bắc Đường thề thốt chắc chắn.

Tô phu nhân thấy nàng ta nóng ruột như vậy, lại định tìm một cái "lốp dự phòng" mà đá văng nguyên phối, rồi nhìn lại cái bộ dạng văn nhã bề ngoài mà trong lòng đen tối này, chỉ thấy thêm chán ghét.

Thật đúng là: văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú.

"Tô phu nhân còn có yêu cầu nào khác chăng?" Tiêu Bắc Đường tỏ vẻ thành thật truy hỏi.

"Cái này..." Tô phu nhân đảo mắt — chẳng lẽ phải nói đến bạc? Như vậy liệu có quá lộ liễu?

"Thật không dám giấu phu nhân, vãn bối cũng là mới mấy hôm nay mới biết nương ta cùng Tô chưởng quầy có giao tình. Nếu sớm biết, hôm ấy ta đã không nói mấy lời không biết điều như thế." Ánh mắt nàng lấp lánh, chậm rãi nói một câu.

Giao tình?

"Phu quân ta quen nương ngươi?" Tô phu nhân quả nhiên phản ứng.

"Hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, từ nhỏ vô tư." Tiêu Bắc Đường đem lời nói thêm mắm dặm muối, nói như thật.

"Thanh mai trúc mã? Hai nhỏ vô tư?" Tô phu nhân bật cười lạnh.

Hảo ngươi Tô Hà, còn giả vờ không quen biết? Khó trách trông quen mắt, chẳng phải là nàng trong bức họa ta quý nhất sao?

"Vãn bối cũng là mới biết, nếu không phải hôm đó Tô chưởng quầy hẹn mẹ ta ôn chuyện, ta còn chẳng hay biết! Quả thật thất lễ."

Lời của Tiêu Bắc Đường từng câu nghe như vô tình, kỳ thực từng chữ đều tính toán kỹ trong lòng.

"Ôn chuyện?!" Tô phu nhân siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo như gió bấc.

Còn định khơi lại tình xưa?

Tiêu Bắc Đường thấy sắc mặt nàng, lại tiếp tục bổ dao: "Như thế càng thêm thân mật, vãn bối trong lòng cũng rất vui."

Thân càng thêm thân? Vì chút thanh mai trúc mã mà bỏ mặc hạnh phúc của nữ nhi mình? Ánh mắt Tô phu nhân càng ngày càng lạnh.

"Tô phu nhân?" Tiêu Bắc Đường gọi nàng.

Tô phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, đứng bật dậy, giọng nghiêm nghị: "Khương tiểu thư, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thật."

"Phu nhân xin cứ hỏi."

"Bên ngoài đồn rằng Khương tiểu thư mang bệnh kín. Việc này là thật hay giả?" Tô phu nhân cũng chẳng buồn vòng vo, hỏi thẳng.

Tiêu Bắc Đường rõ ràng khựng lại, vội vàng giải thích: "Đó chỉ là lời đồn, phu nhân ngàn vạn lần đừng tin!"

Tô phu nhân thấy rõ phản ứng của nàng, bật cười lạnh: "Vậy vì sao ngươi hoảng loạn?"

Tiêu Bắc Đường liếm môi: "Vãn bối... chỉ là sợ phu nhân tin lời đồn thôi."

Quá non, nói dối mà chẳng biết giấu!

Tô phu nhân lại cười lạnh: "Khương tiểu thư, ta không giấu ngươi, ta đã phái người tra rồi, ngươi không cần giấu ta nữa. Ngươi đã mang bệnh kín, sao có thể cưới nữ nhi của ta?"

Nàng đi vòng quanh Tiêu Bắc Đường, tiếng cười lạnh sắc như dao: "Nếu ta đoán không sai, phu nhân ngươi với ngươi bằng mặt không bằng lòng cũng vì chuyện này? Sao hả, lừa một người chưa đủ, còn muốn lừa thêm nữ nhi ta?"

"Phu nhân minh giám! Vãn bối tuyệt không lừa ngài! Vãn bối thật lòng muốn cưới lệnh ái!"

Sắc mặt Tô phu nhân tối sầm: "Ngươi cho rằng ta tin ngươi sao? Ta không muốn nói nhảm với ngươi. Ngươi muốn cưới nữ nhi ta — tuyệt đối không thể!"

Nàng phất tay áo quay người: "Người đâu, tiễn khách!"

Tiêu Bắc Đường nhếch khóe môi, điềm nhiên: "Phu nhân khoan đã."

"Ngươi còn có gì muốn nói?"

"Lúc vãn bối tới đây, trên đường rất nhiều người đều thấy Khương gia tới cầu hôn. Hơn nữa, Tô tiểu thư ném tú cầu chọn vãn bối. Như vậy nàng phải gả cho ta. Ta cũng đã đồng ý hưu thê. Tô gia đổi ý... e rằng không ổn đâu?"

Tô phu nhân nghẹn họng: "Ngươi uy hiếp ta? Ngươi giấu bệnh, định lừa hôn, giờ còn uy hiếp ta?"

"Phu nhân nói sai rồi. Phu nhân chỉ dựa vào vài lời đồn đãi mà nói vãn bối mang bệnh kín — chẳng lẽ không e dè? Ta có bệnh hay không, thử qua sẽ biết, phu nhân ta có thể làm chứng!"

Tô phu nhân run lên vì tức: "Ngươi! Đúng là mặt dày vô sỉ! Nàng vì muốn thoát khỏi ngươi nên chắc chắn sẽ hùa theo ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu? Cút!"

Tiêu Bắc Đường cười như không cười: "Tô phu nhân, vãn bối thành ý tràn đầy. Nếu ngài xử sự như vậy, ta chỉ có thể báo quan."

"Ngươi còn có mặt mũi báo quan?" Tô phu nhân hôm nay xem như mở mang kiến thức.

"Có gì mà không dám?" Tiêu Bắc Đường diễn trò vô lại trơn tru như nước chảy.

Tô phu nhân dựng lông mày liễu, nhìn chằm chằm nàng. Một lúc sau, nàng chậm rãi dịu sắc mặt, nói: "Ngươi tưởng ta sợ ngươi? Nói cho ngươi biết, Hiền phi nương nương chính là biểu tỷ xa của ta! Chỉ một phong thư, Khương gia các ngươi sẽ vạn kiếp bất phục!"

Hiền phi? Có mà Hiền phi cái gì! Ngay cả tước vị còn không hiểu, nói chi thân thích thật?

"Kia vãn bối chờ." Tiêu Bắc Đường thong thả ngồi xuống, chơi trò vô lại.

Sự trấn định của nàng khiến Tô phu nhân vừa lấy lại bình tĩnh tức thì lại mất sạch, ánh mắt lạnh băng nhìn Tiêu Bắc Đường, rất lâu sau mới hỏi: "Ngươi muốn thế nào mới chịu từ bỏ?"

Tiêu Bắc Đường không chịu nhượng bộ: "Vãn bối thật lòng muốn cưới Tô cô nương!"

"Ngươi căn bản không thích nữ nhi ta, cần gì giả bộ?"

Tiêu Bắc Đường cười nhạt: "Phu nhân nói vậy là oan cho vãn bối. Ta thật sự thích nàng."

Tô phu nhân nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi muốn gì, cứ nói thẳng."

"Vãn bối chỉ cần Tô tiểu thư."

"Mười vạn lượng!"

Tiêu Bắc Đường cười, làm bộ nghe không hiểu: "Vãn bối nguyện lấy mười vạn lượng bạc sính lễ cưới Tô tiểu thư ~"

Tô phu nhân mặt mày sụp xuống.

"Ba mươi vạn lượng! Ta cho ngươi ba mươi vạn lượng, ngươi từ bỏ!"

"Này... không ổn đâu? Vãn bối—" Nàng kéo dài giọng.

Tô phu nhân cắn môi: "Năm mươi vạn lượng! Ngươi có thể cầm đi chữa bệnh, hà tất cố chấp?"

"Tô phu nhân không sợ ta làm ầm lên, khiến Tô gia không ngẩng đầu lên nổi?"

Tô phu nhân nghiến răng: "So với những điều đó, ta chỉ quan tâm hạnh phúc nữ nhi ta!"

Nếu nàng không nói vậy, Tiêu Bắc Đường tuyệt không mềm lòng — nhưng vì câu nói này, nàng ta cũng tạm buông tay.

Tiêu Bắc Đường đổi sắc mặt, nghiêm giọng: "Ta đã điều tra rồi. Tú cầu kia vốn dĩ là Tô gia các ngươi cố tình đưa cho ta."

Tô phu nhân cả kinh: "Ngươi biết hết rồi?"

Tiêu Bắc Đường không trả lời, nói: "Theo lời ban nãy, Tô gia đưa ta 50 vạn lượng. Ta sẽ không làm Tô gia mất mặt. Ta sẽ nhận lỗi công khai, giữ thể diện cho Tô gia. Hôn sự hủy bỏ. Ý phu nhân thế nào?"

Khoản bạc này coi như Tô gia tự chuốc lấy, vừa là trừng phạt tự mình, vừa là phí danh dự.

Tô phu nhân nhìn nàng, không biết nàng đang tính gì, chỉ thấy bất an.

Tiêu Bắc Đường thấy nàng còn ngờ vực, nói: "Phu nhân không cần lo, ta có thể viết giấy tay, hứa ngày mai ngoài phố nhận lỗi, ngài giao ta 50 vạn lượng, viết biên nhận rõ ràng, hai bên đều không đổi ý."

"Hảo!" Tô phu nhân sợ sinh biến, lập tức gọi: "Người đâu, mang giấy bút!"

Tiêu Bắc Đường ngồi xuống viết nội dung đã chuẩn bị kỹ trong đầu, lưu loát vô cùng.

Hai bên điểm chỉ, mỗi người giữ một bản.

Tô phu nhân cẩn thận xem lại, mới nhẹ nhõm thở ra.

Tiêu Bắc Đường thu chứng từ, nói: "Ngày mai, dưới lầu Nam Dương, phiền Tô gia đưa người đến. Ta sẽ nhận lỗi trước mặt mọi người."

Tô phu nhân gật đầu đáp.

Nàng cúi người hành lễ, rồi ung dung rời đi.

Chương 130 Bệnh Kín

Nàng mang của hồi môn theo về, đi đâu cũng khoe, mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.

Khương Vãn Thuyền nôn nóng chờ ở cửa, thấy nàng mang nguyên si đồ đạc về, vội hỏi: "Sao lại đem hết về thế?"

"Không đem về thì chẳng phải để nàng ta đắc ý sao?" Tiêu Bắc Đường sốt ruột, muốn gặp Tống Thanh Thiển để kể kết quả mọi chuyện.

"Thiển Thiển, ta về rồi!" Tiêu Bắc Đường phấn chấn vui mừng.

Hoàng hậu sắc mặt không vui, giọng chua ngoa: "Tính khi nào nghênh thú cô nương Tô kia?"

"Ta đâu có thật sự muốn cưới nàng." Giờ này không cần giấu nữa, nàng đem mọi chuyện giải thích một lượt.

"Cái gì???" Hoàng hậu tròn mắt như phát điên, sự chú ý dồn cả vào lời đồn nàng vừa tung ra.

Hoàng hậu cất cao giọng: "Ngươi lại đi đồn rằng chính mình có bệnh kín?"

Mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.

Tiêu Bắc Đường bị tiếng nàng làm ù tai, móc tai nói: "Nhỏ giọng thôi, kẻo lát nữa ai ai cũng biết!"

"Đã truyền ra thì sau này ngươi còn mặt mũi nào gặp người?" Hoàng hậu không hiểu nổi, sợ là đầu óc nàng có vấn đề.

Chẳng lẽ nàng thực sự mang bệnh kín? Hoàng hậu bắt đầu hoài nghi, đưa mắt dò xét Tiêu Bắc Đường.

Tiêu Bắc Đường bị nhìn đến nổi da gà: "Ta đâu phải người Trung Châu, sau khi hồi kinh cũng chẳng mấy ai biết chuyện này. Hơn nữa, đều là gió thổi qua tai, đâu có gì chứng thực."

Nàng vừa nói vậy, Hoàng hậu mới yên lòng đôi chút, nhưng vẫn bảo: "Ngươi có phải ngốc không, 'ba người thành hổ', giả dần hoá thật đấy."

Bị người cười nhạo thì sao mà dễ chịu cho được.

"Dù sao bọn họ cũng không quen biết ta. Cùng lắm là chuyện tán gẫu lúc trà dư tửu hậu, cũng chẳng truyền đến tai ta." Nàng chẳng thấy có gì không ổn.

"......"

Rồi nàng quay sang Đại phu nhân: "Mợ, ngày mai xin cho ta mượn mười vạn lượng bạc ròng dùng một chút."

Đại phu nhân theo bản năng gật đầu, tâm trí vẫn mắc kẹt ở chuyện rốt cuộc nàng có bệnh kín hay không.

Sau bữa tối, Hoàng hậu giữ riêng Tống Thanh Thiển lại, có chút ngượng không biết mở lời thế nào.

"Thiển Thiển..."

Nàng đỏ mặt: "Đường Nhi rốt cuộc có bệnh kín hay không?"

Tống Thanh Thiển mặt cũng đỏ bừng, biết hỏi sao bây giờ?

Thấy nàng không đáp, Hoàng hậu thầm nghĩ xong rồi...

"Thiển Thiển, nếu có thì cũng đừng vì sĩ diện mà không dám nói. Lục tỷ tỷ của ta y thuật cao, chỉ tiếc suốt ngày chẳng về nhà. Ta viết thư gọi nàng về nhé? Không thì hồi cung kêu ngự y khám. Xưa nay nó cứ bướng bỉnh, không chịu cho xem!"

Tống Thanh Thiển đỏ mặt nói khẽ: "Không thể nào... Mẫu hậu chớ lo."

Hoàng hậu vẫn chưa yên: "Ngươi cũng không thể vì nàng mà dối gạt!"

Nàng thở dài, tiện thể giục sinh: "Các ngươi thành thân đã một năm, vẫn chưa có hài tử. Nói thật, ta cũng hơi bất an!"

"Thật là không lừa ngài..." Nàng còn biết nói sao nữa, chẳng lẽ đem chuyện riêng tư kể hết ra!

"Thôi để ta gửi thư cho lục tỷ. Thật là, ta đã trở về mà nàng ấy cũng không về nhà!" Hoàng hậu lầm bầm, gọi người mang giấy bút.

Tống Thanh Thiển vội vã hành lễ rồi chuồn.

Tiêu Bắc Đường chờ bên ngoài, nắm tay Tống Thanh Thiển kéo về phòng, trên mặt giấu không nổi vẻ vui.

"Ngươi bày cái trò gì thế? Làm mẫu hậu lo muốn chết." Tống Thanh Thiển khẽ trách.

Nàng cười: "Mẫu hậu đến hỏi ngươi chuyện đó à?"

Tống Thanh Thiển gật đầu.

"Vậy ngươi nói thế nào?" Tiêu Bắc Đường nhướng mày.

Nàng lại không nghiêm túc, Tống Thanh Thiển thở dài: "Ta dĩ nhiên là nói thẳng, có chứ."

Tiêu Bắc Đường biết nàng đang bỡn cợt, bật cười.

Tống Thanh Thiển cũng cười: "Thật ra, mới vào cung, mẫu hậu từng nói lúc ngươi phân hoá có để lại căn bệnh, ta cũng tưởng là bệnh kín."

Tiêu Bắc Đường nhướn mày: "Vậy ngươi có lo lắng thật không?"

Tống Thanh Thiển nhẹ nhàng đáp: "Không đâu, trái lại ta còn thấy mừng thầm một chút."

Tiêu Bắc Đường đứng khựng, tròn mắt: "Vì sao?"

Tống Thanh Thiển chưa khựng bước, nói thật luôn: "Ngươi không có ý đồ xấu với ta, lúc ấy với ta mà nói, cầu còn không được."

Tiêu Bắc Đường đi nhanh mấy bước đuổi theo: "Ngươi không thích ta ngay từ đầu, cũng chẳng cần mong ta có tật xấu chứ!"

"Ta chỉ là không để bụng. Hơn nữa đêm tân hôn, ta đã dùng mê dược, ngươi có muốn với ta cũng chẳng thể."

Tiêu Bắc Đường lại tròn mắt: "Ngươi lá gan lớn thật! Cả nhà ngươi dồn hết gan cho một mình ngươi sao? Ta dù gì cũng là trữ quân, ngươi dám dùng thứ đó với ta, không sợ việc bại lộ à?"

Tống Thanh Thiển lại cười.

Tiêu Bắc Đường lúc này mới hiểu, bảo sao sáng hôm sau nàng ấy bình tĩnh, chẳng tỏ vẻ tủi thân gì, còn tưởng Tống Thanh Thiển khác người!

"Cho nên đêm đó ta không quay về, ngươi thật là vui chứ gì!"

Tống Thanh Thiển vẫn cười: "Ừ, ngủ rất ngon."

Tiêu Bắc Đường lầm bầm: "Ta bỗng thấy hối hận!"

"?"

Tiêu Bắc Đường cười: "Đêm đó ta nên quay lại xem ngươi sẽ phản ứng thế nào."

Nàng vòng tay ôm eo Tống Thanh Thiển, cười nói: "Mà ta quay về e là chẳng nỡ đi nữa. Ngươi mặc bộ hỉ phục kia đẹp lắm. Tiếc là lúc ấy ta chưa ngắm được mấy lần."

"Ta cũng là người mê sắc đẹp." Nàng nhỏ giọng lầm bầm.

Tống Thanh Thiển gỡ tay nàng từ trên người xuống, nắm chặt trong tay, vì nàng lại không ngoan, toan gỡ y phục của nàng, mà đây vẫn còn ở ngoài.

Tiêu Bắc Đường chỉ trêu nàng, cười: "Thiển Thiển, ngày mai ta có điều bất ngờ cho ngươi!"

Bất ngờ ư? Tống Thanh Thiển siết tay nàng, xem như đáp lại.

Đêm buông xuống, Tiêu Bắc Đường nằm trên giường lăn qua lộn lại trêu ghẹo nàng, vừa đùa vừa hỏi: "Rốt cuộc ta có bệnh kín hay không?"

Tống Thanh Thiển khẽ thở dốc hỏi lại: "Ngươi muốn nghe gì?"

Tiêu Bắc Đường cắn vành tai nàng, thì thầm: "Dĩ nhiên là sự thật."

"Có."

"Sao có thể!" Nàng sốt sắng minh oan cho mình.

"Ngươi làm chuyện đó... trong lúc ngủ."

Tống Thanh Thiển vừa nói xong, nàng chớp chớp mắt rồi nằm sấp xuống.

Quả là vui quá quên chuyện này.

Sáng hôm sau, dưới lầu Nam Dương tụ đông người, tin đồn bát quái truyền ầm ầm. Khương Vãn Thuyền chen trong đám đông, lát sau đã nghe ra không biết bao nhiêu phiên bản.

Xuất sắc, còn hay hơn cả thoại bản! Nếu đổi lại là nàng, e rằng từ đây không dám bước chân ra khỏi cửa Khương phủ.

Tiêu Bắc Đường bên đường xin lỗi, dâng mười vạn lượng bạc ròng. Tô phu nhân hơi ngạc nhiên, hôm qua đâu nói nàng phải đưa mười vạn, đây là có ý gì?

Việc xong, Tô gia sai người đưa tới sáu mươi vạn lượng ngân phiếu. Tiêu Bắc Đường bảo người đem mười vạn còn lại về, đúng là để tạ lỗi với Tô tiểu thư, rốt cuộc nếu nàng không cưới, Tô tiểu thư cũng sẽ lựa người khác thôi.

"Trời ơi! Năm mươi vạn lượng?" Khương Vãn Thuyền chưa từng thấy nhiều ngân phiếu thế.

Tiêu Bắc Đường cười, lại đưa hai mươi vạn lượng cho Đại phu nhân.

Đại phu nhân ngơ ngác, còn đưa lại mười vạn cho nàng, nói: "Đường Nhi, ngươi chỉ mượn mười vạn..."

Tiêu Bắc Đường đẩy về: "Mười vạn kia coi như bồi tội. Lần này khiến thanh danh Khương gia bị vạ lây, nên hôm qua ta đưa mười vạn nơi đường phố cũng xem như gỡ gạc phần nào cho Khương gia."

Nàng lại lấy mười vạn dâng Hoàng hậu: "Không biết có đủ đền bù những năm nay mẫu hậu trợ cấp..."

"Còn so đo với ta mấy thứ đó ư?"

Tiêu Bắc Đường cười: "Vậy coi như hiếu kính người."

Nàng giữ lại hai mươi vạn, đưa cho Tống Thanh Thiển: "Thiển Thiển, phần còn lại cho ngươi."

Đây là điều bất ngờ nàng nói ư? Tống Thanh Thiển quả thật không ngờ nàng mang về nhiều bạc đến vậy.

Nhưng so với tiền, Tống Thanh Thiển lại để tâm chuyện khác hơn.

Khương Vãn Thuyền lầm bầm: "Vốn đang yên lành, sao lại thành chia của..."

......

Khương Vãn Thuyền lại ra ngoài lăn lộn nửa ngày, về đến nơi, mọi người đã nghe tiếng nàng cười như điên, rồi thấy cả hàm răng phía sau.

Vừa bước vào cửa, nàng đã hớn hở kể chuyện náo nhiệt: "Tô phu nhân làm ầm với Tô chưởng quầy không nhẹ, nói nàng có lòng chẳng chết, Tô gia náo loạn như vỡ chợ."

Nàng ôm bụng: "Cười đến đau cả bụng. Tô chưởng quầy bảo Tô phu nhân ngu, chút tiểu xảo ấy cũng không nhìn ra..."

Mọi người sắc mặt bình thản. Nàng chớp mắt, sao chẳng ai phản ứng? Mấy biểu tình này là thế nào?

Khương Tam khẽ hắng giọng. Nàng nhìn về phía Khương Tam, mặt đầy nghi hoặc.

Khương Tam hơi ngẩng cằm ra hiệu, nàng nhìn theo hướng ấy.

Thấy Khương Tứ đứng sau lưng, ôm tay trước ngực, mắt âm trầm nhìn nàng.

"Mẫu... mẫu thân... Ngài về rồi..." Khương Vãn Thuyền lập tức mềm chân, giọng run.

Khương Tứ cười mà như không: "Ta nghe nói ngươi lại làm ta 'nở mày nở mặt', có phải không?"

"Mẫu thân... Ta biết sai rồi!" Nàng "bụp" một tiếng quỳ xuống.

Tiêu Bắc Đường hơi kinh ngạc, sao một kẻ bất cần đời như Khương Vãn Thuyền lại sợ mẫu thân đến thế?

Khương Tam đứng dậy: "Tiểu Tứ, Vãn Thuyền cũng không cố ý, ngươi đừng..."

Khương Tứ cười lạnh: "Vậy để tam ca thay nàng chịu phạt nhé?"

Khương Tam lập tức ngồi xuống, ngậm miệng.

Lão phu nhân cũng không can thiệp chuyện dạy con, nên xưa nay chẳng che chở.

Tiêu Bắc Đường đứng lên: "Dì Tư, biểu tỷ cũng coi như có công chuộc tội, xin người tạm tha cho nàng."

Tuy không biết sẽ phạt cách nào, nhưng nhìn mặt mũi Khương Vãn Thuyền, e là không nhẹ.

Khương Tứ liếc Khương Vãn Thuyền một cái: "Đã xin lỗi Thiển Thiển chưa?"

"Xin, xin rồi!" Khương Vãn Thuyền gật như giã tỏi.

"Còn tái phạm thì hậu quả thế nào, biết chứ?"

"Biết!"

"Về với ta." Sắc mặt Khương Tứ hơi tái, lạnh lùng nói.

Khương Vãn Thuyền vội bò dậy theo sau.

Thấy có điều lạ, Khương Tam cũng đi theo.

Khi trở lại, hắn gọi Tiêu Bắc Đường vào phòng.

Vào trong, Khương Tam đóng cửa, thở dài: "Dì Tư ngươi... bị thương."

Tiêu Bắc Đường bật dậy: "Nặng không?"

Bảo sao lúc nãy trông sắc mặt nàng không ổn.

"Tạm ổn, Vãn Thuyền đã bôi thuốc."

Tiêu Bắc Đường thở ra: "Gặp chuyện gì vậy?"

Khương Tam nói: "Đồng Tế Hội và Bắc Lương đúng là có cấu kết. Trước khi về, dì Tư ngươi đã gửi thư mật cho Tiêu Cảnh."

"Vậy dì Tư lộ thân phận rồi sao?"

Khương Tam lắc đầu: "Chưa. Nàng giỏi thuật dịch dung, đối phương không biết lai lịch. Chỉ là mấy năm nay Đồng Tế Hội thu gom trên giang hồ nhiều bang phái nhỏ, còn cả vài thủ lĩnh sát thủ và bọn rệp bẩn tên tuổi xấu xa. Dì Tư ngươi một mình, khó xoay xở."

"Đợi nàng lành, ta sẽ cùng nàng đi tiếp." Khương Tam nghiêm túc, lần đầu lộ vẻ ưu tư.

Tiêu Bắc Đường lo lắng: "Thôi đừng. Mẫu hoàng đã biết bọn chúng có cấu kết, đề phòng là được, không cần cữu cữu với dì lại mạo hiểm!"

Khương Tam than ngắn: "Trước mắt sợ không thể chỉ dựa vào phòng bị. Dì Tư nói bọn chúng làm việc, diệt hết nhân tính. Cũng chẳng riêng vì ngươi mà làm. Ngươi yên tâm, không chắc thắng, chúng ta sẽ không liều."

Tiêu Bắc Đường biết không thể khuyên được, đành gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt