
Chap 21:Một Buổi Tối Hoàn Hảo Theo Cách Của Chúng Ta
Ngày hôm đó kết thúc bằng một bữa tiệc ấm cúng tại một nhà hàng nhỏ gần công ty, nơi mọi người cùng nhau cười đùa và thư giãn. Aroon và Nara chiếm trọn spotlight, liên tục kể những "kỳ tích" của mình trong ngày, khiến ai nấy đều không thể nhịn cười.
Ann thì chỉ ngồi nhìn hai nhóc với ánh mắt dịu dàng, thỉnh thoảng quay sang Cheer và nở nụ cười đầy yêu thương. Cheer, dù mệt nhoài sau cả ngày chạy theo "cơn lốc sinh đôi", cũng không giấu được niềm hạnh phúc khi thấy gia đình mình tràn đầy tiếng cười.
Một ngày khác, khi cả gia đình quây quần trong phòng khách, Cheer bất ngờ lên tiếng:
-Chị Ann, em nghĩ mình cần có một ngày hẹn hò riêng. Chỉ hai chúng ta thôi.
Ann bật cười trước đề nghị đó, ánh mắt lấp lánh sự thích thú:
-Hẹn hò sao? Được thôi, nhưng còn hai nhóc thì sao?
Cheer nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó quay sang hai đứa trẻ:
-Aroon, Nara, các con muốn qua chơi với ông bà không?
Aroon nhảy cẫng lên:
-Đi chơi với ông bà vui lắm! Có cả bánh nữa!
Nara thì nhẹ nhàng hơn, gật đầu đồng ý.
Ngày hẹn hò của Ann và Cheer cuối cùng cũng đến. Cheer đã chuẩn bị kỹ lưỡng: một bữa tối dưới ánh nến tại một nhà hàng bên bờ sông, nơi ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt nước. Ann mặc một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, còn Cheer thì diện bộ vest khiến cô trông càng thêm phần quyến rũ.
Không khí giữa hai người đầy ấm áp và lãng mạn. Cheer không ngừng tìm cách làm Ann cười, còn Ann thì thi thoảng nhìn Cheer, ánh mắt chất chứa sự trân trọng và yêu thương.
-Cheer này, chị không ngờ em lại chu đáo đến thế. – Ann khẽ nói, nụ cười thoáng qua.
Cheer tự hào nhướn mày:
-Em đã nói rồi mà, chỉ cần là chị, em sẽ luôn cố gắng hết mình.
Họ tiếp tục trò chuyện, nhắc lại những kỷ niệm đáng nhớ từ lúc quen nhau đến hiện tại. Cheer kể về những lần cô vụng về tìm cách gây ấn tượng với Ann, còn Ann thì không nhịn được cười trước sự ngốc nghếch đáng yêu của cô.
Nhưng khi bữa tối gần kết thúc, điện thoại của Ann bất ngờ reo lên. Cô liếc nhìn màn hình và bật cười:
-Là mẹ.
Ann bắt máy, và sau vài câu trao đổi, cô quay sang Cheer, ánh mắt không giấu được sự bất lực pha lẫn hài hước:
-Hai nhóc vừa "quậy banh" nhà ông bà. Bà nội gọi để cầu cứu đây.
Cheer thở dài, tựa người ra ghế, rồi khẽ bật cười:
-Chà, chúng ta hẹn hò chưa được bao lâu thì đã bị hai "vị thần nhỏ" gọi về rồi.
Ann mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên tay Cheer.
-Em đừng buồn. Dù thế nào thì chị vẫn rất trân trọng ngày hôm nay. Mọi thứ em làm cho chị đều tuyệt vời.
Cheer nhướng mày đầy hài hước.
Chị đang an ủi em vì bọn nhỏ phá hỏng không khí lãng mạn của chúng ta đấy à?
Ann cười khúc khích, không trả lời, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô đủ để Cheer cảm thấy mọi sự bực bội tan biến.
Khi họ về đến nhà ông bà, cảnh tượng hiện ra trước mắt không khỏi khiến cả hai bất ngờ. Aroon và Nara đang chạy khắp phòng khách, ông bà thì ngồi trên ghế, vẻ mặt vừa bất lực vừa buồn cười. Đồ chơi vương vãi khắp nơi, và có vẻ như hai đứa trẻ đã tận dụng toàn bộ sự sáng tạo để biến ngôi nhà thành một "chiến trường".
-Con đây rồi! – Mẹ Ann thốt lên nhẹ nhõm khi thấy Ann và Cheer bước vào. – Cứ tưởng hôm nay ông bà phải "đầu hàng" mất thôi!
Aroon nhanh chóng phát hiện ra ba mẹ mình, liền chạy đến, nắm lấy tay Cheer và nói đầy hớn hở:
-Mẹ Cheer! Con với chị Nara xây lâu đài nhưng sập mất rồi! Ba có muốn xây lại cùng con không?
Cheer thoáng nhìn Ann, ánh mắt pha chút hài hước lẫn bất lực.
Aroon à, hôm nay ba và mẹ Ann hẹn hò mà...
Nara từ xa đã lên tiếng chen vào, tay giơ cao một chiếc váy nhỏ của búp bê:
-Mẹ Ann! Chị làm váy mới cho búp bê đẹp không?
Ann bật cười, tiến đến chỗ Nara, xoa đầu cô bé.
-Đẹp lắm, Nara. Nhưng lần sau nhớ không bày đồ khắp nhà nhé, bà nội sẽ mệt đấy.
Cheer thở dài, rồi ngồi xuống sàn, bắt đầu dọn dẹp đồ chơi. Aroon lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho Cheer những mảnh đồ chơi nhỏ xíu:
-Mẹ Cheer, nhanh lên! Xây lâu đài!
Ann nhìn cảnh tượng đó, không khỏi bật cười. Cô đến ngồi cạnh Cheer, nhặt những món đồ chơi lên giúp, thì thầm:
Xem ra buổi hẹn hò của chúng ta phải kết thúc bằng một buổi "trực chiến" thế này rồi.
Cheer quay sang Ann, giả vờ làm bộ mặt đau khổ.
-Không khí lãng mạn của em tiêu tan hết rồi!
Ann mỉm cười dịu dàng, khẽ tựa đầu lên vai Cheer.
-Nhưng em biết không? Chị nghĩ chúng ta đã có một buổi tối hoàn hảo, theo một cách rất riêng.
Cheer cảm thấy trái tim mình ấm áp khi nghe những lời ấy. Dù kế hoạch của cô có bị phá hỏng, nhưng chỉ cần thấy nụ cười của Ann, mọi chuyện đều trở nên xứng đáng.
Aroon và Nara tiếp tục líu ríu bên cạnh, nhưng Cheer chẳng còn cảm thấy khó chịu nữa. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những buổi hẹn hò lung linh, mà còn là việc cùng nhau trải qua những điều bình dị, ngập tràn tiếng cười như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro