Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Đoạn đường tăm tối

Những ngày sau cuộc trò chuyện với nàng, Tô Thanh Nhiễm cảm thấy có chút thay đổi trong lòng. Dù những lời đe dọa, ánh mắt khinh miệt của những kẻ bắt nạt vẫn còn đó, nhưng sự hiện diện của nàng giống như một tấm khiên vô hình bảo vệ cô khỏi sự tuyệt vọng.

Tuy nhiên, mọi thứ không dễ dàng như Nhiễm tưởng. Bọn Thục Anh không bỏ qua, mà ngược lại, chúng càng lấn lướt hơn khi nhận ra cô đã tìm được sự an ủi nơi Lâm Diệc Thần.

Trong giờ thể dục hôm ấy, khi cả lớp đang chia đội đá cầu, Tô Thanh Nhiễm được xếp vào đội của Thục Anh. Chỉ vài phút sau khi trò chơi bắt đầu, Thục Anh liên tục cố ý sút cầu về phía Nhiễm, nhắm vào đầu và vai cô.

"Không biết chơi thì tránh ra đi," Thục Anh hét lên khi Nhiễm lỡ bắt hụt một quả. Cả nhóm cười rộ lên, tiếng cười như những nhát dao cứa vào lòng cô.

Nhiễm cúi đầu, không đáp lại. Nhưng rồi, một quả cầu khác bay tới, trúng mạnh vào bụng cô. Cô khụy xuống, hơi thở dồn dập.

"Ôi trời, xin lỗi nha, lỡ tay thôi," Thục Anh nói với giọng điệu giả tạo, ánh mắt đầy ác ý.

Một vài bạn trong lớp bắt đầu xì xào, nhưng không ai dám đứng ra bênh vực. Nhiễm siết chặt nắm tay, cố gắng nuốt cơn đau xuống, đứng dậy tiếp tục chơi.

Chiều hôm đó, khi nàng đang ở phòng giáo viên sắp xếp lại giáo án, một tiếng gõ cửa vang lên. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhiễm đứng đó, trông như một chú chim nhỏ vừa trải qua cơn bão.

"Vào đi," nàng nói, giọng dịu dàng.

Nhiễm bước vào, tay nắm chặt quai cặp, ánh mắt ngập ngừng. "Em... em muốn hỏi cô một chuyện."

Nàng gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống. "Em nói đi."

"Ngày trước... khi cô bị bắt nạt, có ai từng khiến cô cảm thấy muốn bỏ cuộc không?"

Câu hỏi bất ngờ làm nàng khựng lại. Quá khứ như một cuộn phim quay chậm, từng hình ảnh đau đớn và tủi nhục ùa về trong tâm trí nàng.

"Đã từng," nàng đáp, đôi mắt nhìn vào khoảng không xa xăm. "Có những ngày tôi nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn nếu tôi biến mất. Nhưng..."

Nàng dừng lại, hít một hơi sâu, rồi tiếp tục: "Những suy nghĩ đó không phải là sự thật. Đó chỉ là bóng tối trong tâm trí tôi đang cố chiếm lấy tôi. Và tôi đã chọn không để chúng thắng."

Nhiễm im lặng lắng nghe. Cô không ngờ rằng người phụ nữ mạnh mẽ như nàng cũng từng yếu đuối như mình.

Buổi tối hôm đó, khi trở về nhà, Nhiễm phát hiện một tờ giấy được nhét qua khe cửa. Trên đó, nét chữ nguệch ngoạc viết:

"Nếu mày còn dám lải nhải với cô giáo, mẹ mày sẽ gặp chuyện."

Tay cô run rẩy khi cầm tờ giấy, trái tim đập thình thịch. Cô không biết ai đã để lại tờ giấy này, nhưng trong lòng cô dấy lên một nỗi sợ hãi không thể diễn tả.

Những ngày sau đó, cô cố gắng né tránh nàng, không dám trò chuyện hay lại gần. Nỗi sợ rằng mẹ mình sẽ gặp nguy hiểm khiến cô không dám liều lĩnh. Nhưng nàng nhận ra điều đó.

Trong giờ giải lao một buổi chiều, khi cả lớp đã rời đi, nàng giữ Nhiễm lại.

"Em có chuyện gì sao? Mấy ngày nay tôi thấy em lạ lắm," nàng hỏi, ánh mắt lo lắng.

"Không có gì" Nhiễm vội đáp, cúi đầu tránh ánh nhìn của nàng.

"Đừng nói dối tôi, Tô Thanh Nhiễm." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết. "Nếu em không nói ra, làm sao tôi có thể giúp em được?"

Nhiễm ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước. Cô muốn nói, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng như một sợi dây trói buộc cô.

"Có ai đe dọa em sao?" Nàng hỏi tiếp, giọng nói dịu xuống.

Nhiễm im lặng, nhưng ánh mắt lảng tránh của cô đã đủ để nàng hiểu. Nàng thở dài, đứng dậy, và đặt một tay lên vai cô.

"Em không cần phải đối mặt với điều này một mình," nàng nói. "Hãy tin tôi, Nhiễm. Tôi sẽ không để ai làm hại em."

Lời nói của nàng như một tia sáng len lỏi vào bóng tối trong lòng Nhiễm. Nhưng cô biết rằng, để nàng giúp mình, cô phải đối mặt với một nỗi sợ còn lớn hơn cả những gì cô từng trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro