Chương 4: Những vết nứt
Buổi học kết thúc, Lâm Diệc Thần ngồi lặng lẽ trong phòng giáo viên. Trên bàn là cuốn giáo án mở dở, nhưng nàng không còn tâm trí để xem tiếp. Hình ảnh Tô Thanh Nhiễm, với ánh mắt lẩn tránh và dáng vẻ nhỏ bé, cứ hiện lên trong đầu nàng. Đó không chỉ là sự đồng cảm đơn thuần. Mà là sự thấu hiểu sâu sắc, bởi chính Diệc Thần cũng từng trải qua những năm tháng tăm tối không kém gì cô học trò nhỏ ấy.
...
Lâm Diệc Thần sinh ra trong một gia đình mà "bình yên" là thứ xa xỉ. Bố nàng là một kẻ nghiện rượu, còn mẹ thì nhẫn nhục chịu đựng những trận đòn roi trong im lặng. Ngày còn nhỏ, mỗi lần nghe tiếng bước chân của bố về đến cửa, trái tim nàng đều thắt lại trong lo sợ.
"Cô lại tiêu tiền vào mấy thứ vô dụng này à?" Tiếng gầm của bố vang lên, sau đó là tiếng đồ đạc đổ vỡ.
Những trận cãi vã thường kết thúc bằng tiếng hét của mẹ và tiếng khóc của Diệc Thần, lúc đó chỉ mới 8 tuổi. Nàng từng núp sau cánh cửa phòng, bịt chặt tai để không phải nghe thấy những âm thanh khủng khiếp đó, nhưng chúng vẫn len lỏi qua từng khe hở, như những con dao cứa vào tâm hồn non nớt của nàng.
Cái nghèo càng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Trong căn nhà cũ kỹ ở khu lao động nghèo, bữa cơm thường chỉ có cơm trắng với rau muối. Diệc Thần từng thèm thuồng nhìn những món ăn ngon lành mà các bạn mang đến trường, nhưng nàng chưa bao giờ dám mơ ước. Những đôi giày rách, bộ đồng phục sờn cũ trở thành đề tài chế nhạo của bạn bè trong lớp.
"Diệc Thần, sao cậu không đổi giày? Hay là nghèo quá không có tiền mua?"
Những lời nói đó ban đầu chỉ là những câu đùa giỡn, nhưng rồi ngày càng trở nên cay độc. Năm lớp 8, nàng trở thành mục tiêu bắt nạt của cả lớp.
"Cậu lúc nào cũng chăm chăm học giỏi, nghĩ mình hơn người à?"
"Đồ nhà nghèo mà bày đặt tỏ vẻ!"
Lần đầu tiên, nàng bị ép ăn một chiếc bánh mì đã dính bẩn trong thùng rác. Nàng muốn hét lên, muốn chống trả, nhưng ba người bạn cùng lớp giữ chặt tay nàng, còn một người nhét chiếc bánh vào miệng nàng. Mùi hôi thối khiến nàng buồn nôn, nhưng ánh mắt chế giễu của bọn họ còn tệ hơn gấp nhiều lần.
Một lần khác, chúng xô nàng ngã xuống sân trường khi nàng đang cầm khay cơm. Thức ăn đổ hết lên người nàng, chiếc áo trắng dính đầy dầu mỡ và vết bẩn. Mọi người xung quanh cười ồ lên, không ai đứng ra giúp đỡ.
Sau mỗi lần bị bắt nạt, Diệc Thần chỉ im lặng. Nàng không dám kể với thầy cô, càng không dám nói với bố mẹ. Bố nàng sẽ chỉ quát mắng, còn mẹ thì đã quá mệt mỏi để quan tâm đến những vấn đề của nàng.
Những năm tháng bị bắt nạt không chỉ khiến Diệc Thần mang trên mình những vết bầm tím, mà còn để lại những tổn thương sâu sắc trong tâm hồn. Nàng bắt đầu thu mình lại, sợ hãi khi phải tiếp xúc với người khác. Có những đêm nàng thức trắng, lặng lẽ khóc trong bóng tối, tự hỏi tại sao mình lại phải sống cuộc đời như vậy.
Nàng từng nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Đứng trên sân thượng trường học, gió lạnh thổi qua, nàng nhìn xuống khoảng không bên dưới. Một bước nhảy là đủ để chấm dứt mọi đau đớn. Nhưng rồi, nàng nhớ đến mẹ. Mẹ dù yếu đuối, dù chẳng thể bảo vệ nàng, nhưng bà vẫn là người duy nhất trên đời này yêu thương mình. Nghĩ đến mẹ, nàng lại không nỡ.
Hiện tại...
Diệc Thần thở dài, đưa tay xoa thái dương để xua đi những ký ức ám ảnh. Khi bước chân vào lớp học của mình lần đầu tiên, nàng đã nhận ra ngay dấu hiệu của sự cô lập. Cái cách Tô Thanh Nhiễm thu mình lại, ánh mắt né tránh mọi người, và những vết mực nguệch ngoạc trên bàn học sáng nay — tất cả đều quá quen thuộc.
Diệc Thần không thể bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt mà có lẽ người khác chẳng để ý. Cái cách Thanh Nhiễm cúi thấp đầu khi ai đó bước qua, đôi vai gầy gò khẽ rụt lại như muốn tự bảo vệ mình, và cả ánh mắt luôn tránh né khi bị người khác chú ý. Dấu hiệu của nỗi sợ hãi và cô đơn, quá rõ ràng.
Suốt buổi học hôm nay, Diệc Thần nhận thấy những tiếng thì thầm, ánh mắt chế giễu từ vài học sinh trong lớp khi Thanh Nhiễm lỡ làm rơi cây bút. Một đứa bạn ngồi phía trước khẽ hất bút về phía góc xa, khiến cô gái trẻ phải cúi người nhặt trong ánh mắt cười cợt của vài người xung quanh.
"Chỉ là những trò đùa," có lẽ người ngoài sẽ nghĩ vậy. Nhưng với những ai từng trải qua, Diệc Thần hiểu rõ rằng, đó không phải là những trò đùa vô hại.
Cô lặng lẽ quan sát, không trực tiếp lên tiếng. Không phải vì nàng không muốn can thiệp, mà vì cô cần thời gian. Bất kỳ lời trách mắng hay bênh vực nào trong lúc này cũng có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Thay vào đó, nàng quyết định tìm hiểu thêm.
Buổi chiều, khi học sinh đã về gần hết, Diệc Thần đi dọc hành lang lớp học. Ánh nắng hoàng hôn hắt lên những bức tường cũ, nhuộm vàng cả một góc trường. Nàng nhìn vào từng dãy bàn ghế trong lớp 11A, nơi Thanh Nhiễm thường ngồi, như tìm kiếm điều gì đó.
Trên bàn học của Thanh Nhiễm, vẫn còn những vết mực nguệch ngoạc mà cô đã nhận ra từ trước. "Đồ vô dụng," "kẻ thất bại," và cả những hình vẽ chế giễu. Những hình ảnh này khiến nàng nhớ lại những năm tháng mình từng chịu đựng.
Diệc Thần thở dài. Nàng cầm chiếc khăn lau bảng lên, xóa sạch những vết mực đó. Nhưng nàng biết, xóa chúng trên mặt bàn thì dễ, còn xóa khỏi tâm hồn của một người thì không hề đơn giản.
Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ của mình, Diệc Thần ngồi trước bàn làm việc, lật giở những hồ sơ của lớp 11A. Tìm đến hồ sơ của Tô Thanh Nhiễm, nàng chăm chú đọc từng dòng thông tin.
Tên: Tô Thanh Nhiễm
Học lực: Giỏi
Gia đình: Đơn thân (mẹ)
Những chi tiết đơn giản, nhưng phần nào vẽ nên bức tranh cuộc sống của cô gái nhỏ. Đơn thân. Điều này lý giải cho dáng vẻ gầy gò và nét buồn bã luôn hiện hữu trong mắt Thanh Nhiễm.
Diệc Thần không ngăn được dòng ký ức tràn về. Hình ảnh mẹ mình hiện lên rõ ràng, người phụ nữ gầy gò đã chịu biết bao tổn thương từ người chồng bạo lực. Nàng nhớ những lần mẹ cố gắng bảo vệ cô trước cơn thịnh nộ của bố, dù chính bà cũng bị đẩy ngã. Nỗi đau của mẹ chính là nỗi đau lớn nhất trong đời nàng, và đó cũng là lý do Diệc Thần quyết tâm thoát khỏi cái bóng của quá khứ để trở thành một người giáo viên, một người có thể làm điều gì đó cho những học sinh yếu đuối như Thanh Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro