Chương 2: Vết thương ẩn giấu
Buổi học đầu tiên của cô Lâm Diệc Thần trôi qua nhẹ nhàng hơn Tô Thanh Nhiễm mong đợi. Cô giáo mới không chỉ nghiêm túc, mà còn khiến cả lớp phải chăm chú lắng nghe bằng cách khéo léo lồng ghép những câu chuyện đời thường vào bài giảng. Cách giảng bài của cô Diệc Thần vừa logic, vừa gần gũi, như thể cô hiểu rõ điều học sinh cần không chỉ là công thức hay định nghĩa, mà còn là cách nhìn nhận vấn đề từ một góc độ dễ tiếp cận hơn.
Giọng nói của nàng không quá lớn, nhưng mỗi lời đều như có sức hút lạ kỳ. Từng câu hỏi nàng đưa ra khiến học sinh không thể không động não. Nàng không ngại dừng lại ở một bài toán khó, hay kiên nhẫn lặp lại một bước giải thích cho đến khi tất cả cùng hiểu. Có lẽ, điều đó khiến cả những học sinh kém tập trung nhất cũng phải im lặng lắng nghe.
Tuy vậy, Tô Thanh Nhiễm vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bối rối khi nhận ra ánh mắt cô giáo thỉnh thoảng lại dừng ở mình. Ánh mắt ấy không phải là soi xét hay thương hại như những ánh mắt khác cô từng gặp, mà giống như một lời thì thầm nhẹ nhàng: Cô biết. Cô hiểu. Như thể cô Diệc Thần đang nhìn thấu cả những góc khuất mà Thanh Nhiễm cố giấu đi.
Khi tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, cả lớp rộ lên những tiếng cười nói, nhưng Thanh Nhiễm chỉ lặng lẽ cúi đầu, thu dọn sách vở rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp. Cô đi thật nhanh, né tránh ánh nhìn của những kẻ vẫn thường xuyên chế nhạo mình. Cô không muốn phải đối mặt với những lời nói độc ác, không muốn trở thành trò cười trong giờ giải lao.
Bước chân vội vã đưa cô đến cuối hành lang – nơi có một bậc thềm dẫn xuống sân trường. Thanh Nhiễm ngồi xuống, lặng lẽ đặt cặp sách bên cạnh, đôi mắt vô định nhìn xa xăm về phía sân trường. Bầu không khí yên tĩnh quanh đây giúp cô cảm thấy như mình được giấu đi, được tạm thời tránh xa ánh mắt của mọi người.
Nhưng Thanh Nhiễm không nhận ra rằng Lâm Diệc Thần đang đứng ở một góc khuất gần đó, lặng lẽ quan sát.
"Em tên là gì?"
Giọng nói dịu dàng vang lên, phá tan sự yên lặng. Thanh Nhiễm giật mình quay lại, ánh mắt bối rối khi nhìn thấy cô Diệc Thần đã đứng ngay bên cạnh mình từ lúc nào.
"Dạ... em là Thanh Nhiễm," cô lí nhí đáp, cúi đầu như muốn giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì lúng túng.
Lâm Diệc Thần khẽ mỉm cười, nét mặt không có chút gì trách móc hay soi xét. Nàng ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Thanh Nhiễm, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cô bé cảm thấy áp lực, nhưng cũng không quá xa để tạo cảm giác xa lạ.
"Chỗ này yên tĩnh nhỉ," cô Diệc Thần nói, mắt hướng về phía sân trường. "Tôi hiểu tại sao em lại thích ngồi đây."
Thanh Nhiễm im lặng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo đồng phục. Cô không biết phải trả lời thế nào. Sự hiện diện của cô Diệc Thần vừa khiến cô an tâm, vừa khiến cô hoang mang.
"Em có vẻ trầm lặng." Lâm Diệc Thần quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như muốn gợi mở một điều gì đó. "Ở lớp tôi thấy em ít nói, nhưng chắc hẳn em có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, đúng không?"
Thanh Nhiễm mím môi, ánh mắt né tránh. Cô không quen với việc bị người khác để ý, nhất là từ một người mới như cô Diệc Thần. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói và ánh mắt của cô giáo khiến cô không thể khép mình như mọi khi.
"Em... chỉ không muốn làm phiền ai," cô nói nhỏ, giọng yếu ớt như một lời biện hộ.
"Làm phiền ư?" Cô Diệc Thần bật cười khẽ, một nụ cười đầy bao dung. "Em nghĩ lặng lẽ ngồi đây, cố gắng làm bài tập và tránh xa mọi rắc rối là làm phiền người khác sao?"
Thanh Nhiễm bất giác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô giáo. Trong đó không có chút nào trách móc hay thương hại, chỉ có sự thấu hiểu dịu dàng.
"Thanh Nhiễm này," cô Diệc Thần nói, giọng trầm ấm, "em không cần phải tự thu mình lại. Đôi khi, việc chia sẻ sẽ khiến mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Nếu có chuyện gì khó khăn, em có thể tìm đến cô."
Lời nói ấy, dù nhẹ nhàng, nhưng như một cơn gió len lỏi qua bức tường mà Thanh Nhiễm đã xây dựng quanh mình. Cô không biết phải nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt mờ đi vì một cảm giác lạ lẫm.
Lâm Diệc Thần không ép thêm. Nàng đứng lên, phủi nhẹ chiếc váy, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh. "Cô sẽ không làm phiền em nữa. Nhưng nhớ rằng, nếu cần một người lắng nghe, cô luôn sẵn sàng."
Nói xong, cô quay người bước đi, để lại Thanh Nhiễm ngồi lặng lẽ trên bậc thềm. Bóng dáng của cô giáo khuất dần sau dãy hành lang, nhưng những lời cô vừa nói vẫn vang vọng trong đầu cô học trò nhỏ.
Trái tim Thanh Nhiễm, vốn lạnh lẽo như một bức tường đá, giờ đây như có một tia sáng yếu ớt len qua. Nhưng liệu tia sáng ấy có đủ để xóa tan bóng tối trong cuộc đời cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro