Chương 19: Bữa sáng kẹo ngọt
Ánh sáng buổi sớm nhẹ nhàng tràn qua cửa sổ, phủ một lớp ánh vàng dịu dàng lên mọi vật. Nhiễm chậm rãi mở mắt, cảm nhận hơi ấm còn sót lại từ chiếc giường lạ lẫm nhưng không hề xa cách. Bên cạnh cô, nàng vẫn đang say ngủ, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, gương mặt tĩnh lặng như tranh vẽ.
Nhiễm nằm yên, không dám cựa quậy, sợ đánh thức nàng. Nhưng tim cô lại không ngừng đập nhanh, như muốn nhắc nhở rằng mọi chuyện tối qua không phải là mơ. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự an toàn và thân thuộc đến vậy, điều mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ đến.
Đột nhiên, nàng khẽ cựa mình, đôi mắt hé mở. Ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt ấy sáng lên, như có tia nắng riêng trong đó. Nàng chớp mắt vài lần, rồi nhìn sang Nhiễm, khẽ mỉm cười:
"Em dậy sớm thế?"
Nhiễm giật mình, lúng túng kéo chăn lên che nửa mặt. "Dạ... em không cố ý. Tại em quen dậy sớm..."
Nàng bật cười, giọng nói còn ngái ngủ nhưng dịu dàng. "Không sao đâu. Nhưng em nằm im thế này, tôi tưởng em còn ngủ."
Nhiễm đỏ mặt, không biết đáp lời. Nàng ngồi dậy, vươn vai, rồi nhẹ nhàng vuốt lại tóc. "Để tôi đi làm bữa sáng. Em muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được ạ... Em không kén ăn."
"Vậy thì ngồi yên đây đợi nhé" nàng nói, giọng pha chút hài hước, rồi đứng lên, bước ra khỏi phòng.
Khi nàng rời đi, Nhiễm khẽ thở phào nhưng không khỏi cảm thấy trống trải. Trái tim cô vẫn đập loạn nhịp, từng hình ảnh của nàng tối qua và sáng nay cứ hiện lên trong đầu.
Một lát sau, hương thơm của đồ ăn lan tỏa khắp căn hộ, kéo Nhiễm ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô bước ra khỏi phòng, thấy nàng đang đứng trong bếp, dáng vẻ ung dung và tự nhiên như thể mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của nàng.
"Em ngồi xuống đi, sắp xong rồi," nàng quay lại nói, mắt thoáng lấp lánh khi nhìn thấy Nhiễm.
Bữa sáng chỉ đơn giản là bánh mì nướng, trứng và một ly sữa nóng, nhưng đối với Nhiễm, đây là bữa sáng ấm áp nhất mà cô từng có.
"Cô... Cảm ơn cô nhiều lắm," Nhiễm khẽ nói, giọng nhỏ đến mức nàng suýt không nghe thấy.
"Ngốc quá" nàng dịu dàng nói. "Em không cần cảm ơn tôi đâu. Chỉ cần em chăm sóc tốt bản thân, thế là đủ rồi."
Cả hai nhìn nhau, không nói thêm gì, nhưng trong không khí đã có một sự gắn kết vô hình, nhẹ nhàng mà sâu sắc, như ánh nắng buổi sáng len lỏi qua từng kẽ lá.
Nhiễm ăn từng miếng bánh mì, cảm nhận được vị ngọt nhẹ từ sữa và vị thơm giòn của bánh mì. Mỗi miếng ăn trôi qua đều mang theo một chút ấm áp, khiến cô cảm thấy như đang lặng lẽ đắm chìm trong không gian bình yên này. Trong khi đó, nàng vẫn chăm chú vào việc chuẩn bị bữa ăn thêm chút đồ ăn vặt, thỉnh thoảng nhìn Nhiễm với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Nhiễm ăn xong bữa sáng, vẫn cảm nhận được vị ngọt nhẹ của sữa và bánh mì trong miệng, nhưng tâm trí cô lại không thể nào rời khỏi những cảm xúc hỗn độn đang tràn ngập trong lòng. Những hình ảnh của nàng tối qua, sự ấm áp và bình yên trong căn phòng này, tất cả như đang lắng đọng trong trái tim cô. Cô muốn hỏi một câu, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nàng đứng dậy, đi về phía bếp để lấy thêm nước, lúc quay lại, cô bắt gặp ánh mắt của Nhiễm đang nhìn mình, như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc.
"Cô ... có bao giờ cảm thấy trái tim đập loạn nhịp khi ở cạnh ai đó không?" Nhiễm hỏi, giọng nhỏ nhẹ, như sợ rằng câu hỏi của mình sẽ khiến không khí trở nên kỳ lạ.
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt sáng lên, rồi mỉm cười nhẹ. "Tôi nghĩ, khi chúng ta ở gần một người khiến mình cảm thấy an toàn, một người mà mình không thể rời mắt khỏi, trái tim sẽ tự nhiên đập nhanh hơn, phải không?"
Nhiễm im lặng, gật đầu. Cô không thể nói rõ rằng chính nàng là người khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng cảm giác này là rất thật, rất rõ ràng. "Cô... cô nghĩ vậy thật sao?"
"Ừ," nàng đáp, ánh mắt dịu dàng. "Và tôi cũng nghĩ, khi chúng ta tìm được một người mà mình có thể tin tưởng, không có gì phải lo sợ, trái tim sẽ tự nhiên cảm thấy bình yên..."
Nhiễm không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô, những lời đó như một lời thì thầm khẳng định những cảm xúc mà cô đã giữ kín bấy lâu. Trái tim cô vẫn đập nhanh, nhưng lần này, cô không còn sợ hãi, chỉ còn lại một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro