Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Giữa hai trái tim

Sau sự kiện tại lớp, Thục Anh bị đình chỉ học một tuần để điều tra thêm. Tin tức lan khắp trường, kéo theo ánh mắt tò mò và những lời xì xào bàn tán. Dù phần lớn học sinh cảm thấy thoải mái hơn khi không có Thục Anh trong lớp, nhưng với Nhiễm, sự việc này không hề mang lại cảm giác nhẹ nhõm.

Những lời mỉa mai từ những người không quen biết, những tin nhắn ẩn danh liên tục xuất hiện trong điện thoại cô, tất cả đều khiến tâm trạng của Nhiễm trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Một buổi sáng, khi bước vào lớp, Nhiễm phát hiện vở bài tập của mình bị xé rách, những trang giấy nằm rải rác trên bàn. Trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc:

"Đừng tưởng thoát được dễ dàng như vậy."

Nhiễm cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng sự sợ hãi đang len lỏi trong lòng cô. Cô biết Thục Anh không dễ dàng buông tha cho mình, và khả năng cao là đám bạn thân của cô ta vẫn đang âm thầm gây rối.

Giữa giờ ra chơi, nàng gọi Nhiễm lên văn phòng. Khi Nhiễm bước vào, nàng đang ngồi bên bàn, mắt chăm chú vào một tờ giấy ghi chép.

"Ngồi xuống đi, Nhiễm." Nàng ra hiệu, giọng nhẹ nhàng.

Nhiễm chần chừ một chút rồi làm theo.

"Nhiễm, cô biết thời gian vừa qua rất khó khăn với em. Nhưng em cần nhớ, em không đơn độc. Có cô ở đây."

Những lời nói đơn giản, nhưng như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau trong lòng Nhiễm. Cô cúi đầu, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của nàng.

"Cô ơi..." Nhiễm lí nhí, giọng nghẹn lại. "Em sợ. Em không biết họ sẽ còn làm gì nữa."

Nàng đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt Nhiễm. "Em không cần sợ hãi. Đối với những người như Thục Anh, sự kiên cường và mạnh mẽ của em chính là câu trả lời. Cô sẽ luôn ở đây để bảo vệ em, nhưng em cũng phải học cách đứng lên vì chính mình."

Nhiễm lặng lẽ gật đầu, dù lòng vẫn còn nhiều lo lắng.

Trước khi cô rời đi, nàng gọi với lại: "Nhiễm, cuối tuần này em có thời gian không? Cô muốn mời em đến nhà cô. Có một số việc cô nghĩ chúng ta cần nói rõ với nhau."

...

Chiều thứ bảy, Nhiễm đến nhà nàng. Đó là một căn hộ cao cấp, gọn gàng và ấm cúng. Nàng đón cô bằng một nụ cười dịu dàng, mời cô ngồi xuống bàn.

"Em muốn uống gì?" Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Dạ, nước lọc ạ."

Nhiễm khẽ quan sát xung quanh. Căn hộ của nàng phản ánh rõ tính cách: đơn giản nhưng tinh tế, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

"Cô sống một mình ạ?" Nhiễm buột miệng hỏi, ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn ăn, nơi chỉ có một ghế.

Nàng gật đầu, mỉm cười: "Ừ, tôi quen rồi. Nhưng đôi lúc cũng hơi buồn.". Cả cha và mẹ nàng, đều đã không còn nữa.

Câu nói ấy khiến lòng Nhiễm bỗng trĩu nặng. Cô bước vào sâu hơn, ngồi xuống ghế sofa theo lời mời của nàng. "Cô sống một mình chắc vất vả lắm..."

"Không đến nỗi đâu" nàng đáp, mang đến một cốc nước cho Nhiễm. "Tôi thấy ổn. Nhưng tôi mời em đến đây là để chúng ta có thể nói chuyện thoải mái hơn."

Nàng ngồi xuống đối diện, đôi mắt dịu dàng nhưng ánh lên sự kiên định.

"Nhiễm, tôi muốn em biết rằng, em không hề đơn độc. Dù mọi chuyện ở trường có thế nào, em vẫn có tôi. Em không cần phải chịu đựng một mình."

Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe như cố kìm nén. "Cô ơi, em thật sự mệt mỏi... Em không biết phải làm sao để mọi chuyện kết thúc. Họ không dừng lại. Cứ như thể em không có quyền tồn tại vậy..."

Nàng lặng lẽ đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Nhiễm. Không một lời, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, truyền cho cô cảm giác an toàn lạ thường.

"Nhiễm, tôi biết cảm giác đó. Nhưng em không được nghĩ mình không có giá trị. Em xứng đáng được sống, được hạnh phúc. Và tôi sẽ luôn ở đây, giúp em."

Lời nói ấy, cùng với ánh mắt dịu dàng của nàng, làm trái tim Nhiễm như mềm nhũn. Không thể kìm nén thêm, cô bật khóc, nức nở như một đứa trẻ. Nàng im lặng, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

"Khóc đi, không sao đâu. Tôi ở đây."

Nhiễm áp mặt vào vai nàng, cảm nhận hơi ấm dịu dàng của nàng. Giây phút ấy, mọi nỗi đau, sự sợ hãi và mệt mỏi như được trút bỏ. Cô không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết khi ngước lên, ánh mắt nàng vẫn dịu dàng nhìn cô, không một chút trách móc hay khó chịu.

"Cô ơi..." Nhiễm thì thầm, giọng run run. "Nếu không có cô... chắc em không thể tiếp tục được."

Nàng khẽ vuốt tóc cô, đáp nhẹ: "Em đừng nói vậy. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ. Tôi sẽ giúp em nhận ra điều đó."

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ như biến mất. Ánh mắt Nhiễm dừng lại trên gương mặt nàng, nơi ánh sáng vàng của đèn hắt xuống tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng đến nao lòng.

"Cô thật đẹp" Nhiễm thốt lên, gần như không ý thức được lời nói của mình.

Nàng thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng bật cười, một nụ cười pha chút ngại ngùng. "Cảm ơn em. Nhưng giờ tôi thấy em đẹp hơn, vì em đã dám bộc lộ cảm xúc của mình."

Nhiễm cúi đầu, đôi má ửng hồng. Cô không biết điều này có bình thường hay không, nhưng trái tim cô đang đập loạn nhịp khi nhìn vào nàng.

Buổi tối, sau bữa ăn nhẹ mà nàng chuẩn bị, họ cùng nhau ngồi trên sofa, nàng đọc một cuốn sách, còn Nhiễm chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Sự bình yên này, sự gần gũi này, làm cô không muốn rời đi.

"Cô, em có thể hỏi một điều được không?" Nhiễm cất tiếng.

"Ừ, em hỏi đi."

"Nếu... nếu em thật sự cảm thấy quý mến cô, thì có sai không?"

Nàng thoáng ngẩn người, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Nhiễm. Nàng mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó phức tạp.

"Không ai có quyền phán xét cảm xúc của em. Cảm xúc vốn không bao giờ sai, chỉ là chúng ta chọn cách đối diện và trân trọng nó như thế nào thôi."

Câu trả lời ấy khiến trái tim Nhiễm như trĩu nặng mà cũng nhẹ nhõm. Cô cúi đầu, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt lấp lánh hơn, như vừa được tiếp thêm sức mạnh.

Khi Nhiễm rời đi, nàng đứng tựa vào khung cửa, nhìn theo bóng cô khuất dần dưới ánh đèn đường. Trái tim nàng gợn lên một cơn sóng nhỏ – một thứ cảm xúc mà nàng không dám gọi tên. Liệu đây có phải chỉ là sự đồng cảm, hay là điều gì đó sâu sắc hơn, đang chầm chậm len lỏi trong lòng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro