Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Kế hoạch của Thục Anh

...

Thục Anh đã chú ý đến mối quan hệ giữa Nhiễm và nàng từ lâu. Ánh mắt dịu dàng của nàng khi nhìn Nhiễm, những lời hỏi han mà nàng dành riêng cho cô bé ấy, tất cả đều khiến Thục Anh cảm thấy bức bối. Là người vốn quen với việc đứng trên tất cả, Thục Anh không chấp nhận được việc một đứa như Nhiễm lại được ưu ái.

Trong phòng học vắng vẻ vào giờ nghỉ trưa, Thục Anh tụ tập với hai cô bạn thân. Cô ta vạch ra một kế hoạch:

"Lần này, tao sẽ khiến nó phải quỳ gối trước mặt tao, và tốt nhất là bị đuổi học. Để xem cô Lâm còn giúp gì được nó."

Buổi chiều hôm đó, một sự việc kỳ lạ xảy ra. Trong ngăn bàn của Nhiễm, ai đó đã nhét vào một chiếc điện thoại cũ, kèm theo hình ảnh của những bài kiểm tra Toán được chụp lại. Trước giờ lên lớp, Thục Anh giả vờ làm rơi bút, lén lút lục ngăn bàn của Nhiễm và hét lên:

"Thầy cô ơi! Em phát hiện Tô Thanh Nhiễm giấu tài liệu gian lận trong ngăn bàn!"

Cả lớp sững sờ. Nhiễm, người đang bước vào lớp, đứng chôn chân khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình.

"Không phải tôi!" Nhiễm vội vàng giải thích. "Tôi không biết gì về cái này cả!"

Nhưng Thục Anh đã khéo léo chuẩn bị mọi thứ. Đám bạn thân của cô ta lập tức đứng ra làm chứng:

"Đúng rồi! Sáng nay chúng em thấy cậu ấy cứ lén lút lục đồ gì đó trong ngăn bàn."

Tình hình trở nên hỗn loạn. Các thầy cô được gọi đến, trong đó có nàng. Khi bước vào lớp, nàng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Nhiễm và ánh mắt đắc thắng của Thục Anh.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nàng hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy uy nghi.

Thục Anh nhanh nhảu lên tiếng:

"Thưa cô, em và các bạn đã tìm thấy tài liệu gian lận trong ngăn bàn của Nhiễm. Đây là bằng chứng."

Nàng bước tới, cầm chiếc điện thoại lên, xem xét kỹ lưỡng. Sau một thoáng im lặng, nàng quay sang nhìn Nhiễm.

"Nhiễm, em có biết gì về chuyện này không?"

Nhiễm lắc đầu, ánh mắt đỏ hoe. "Em không làm. Thật sự không làm."

Nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt dò xét từng học sinh trong lớp. Cuối cùng, nàng hít một hơi sâu và nói:

"Chuyện này nghiêm trọng. Tôi sẽ gửi chiếc điện thoại này lên nhà trường để kiểm tra. Nếu đây là một sự hiểu lầm, tôi mong mọi người hãy thành thật."

Lời nói của nàng không to, nhưng sức nặng của nó khiến lớp học trở nên im lặng. Thục Anh thoáng cứng người, nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô tội.

Nàng nhìn quanh lớp học, ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng học sinh. Không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng, và mọi ánh mắt đều dồn về phía nàng.

"Các em biết đấy, mọi hành vi gian lận hay vu khống đều có thể bị xử lý rất nghiêm khắc. Tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng. Nếu ai có gì cần nói, hãy thành thật ngay lúc này."

Thục Anh đứng đó, ánh mắt không một chút dao động. Cô ta giả vờ ra vẻ lo lắng:

"Thưa cô, em không muốn làm lớn chuyện, nhưng em nghĩ là mình phải báo cáo để giữ gìn sự công bằng trong lớp."

Những lời nói ấy càng khiến nàng phải chú ý. Nhưng thay vì phản ứng ngay, nàng chỉ gật đầu và nói:

"Được, tôi sẽ gửi chiếc điện thoại này lên bộ phận kỹ thuật để kiểm tra nguồn gốc. Nếu đúng là tài liệu gian lận, tôi tin rằng dấu vân tay hay các dữ liệu bên trong sẽ cho chúng ta biết sự thật."

Lời nói ấy khiến Thục Anh thoáng giật mình. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt liếc nhìn hai cô bạn thân. Cả ba lặng lẽ trao đổi ánh mắt như ngầm hiểu ý.

Ngày hôm sau, nàng nhận được báo cáo từ phòng kỹ thuật. Chiếc điện thoại được sử dụng lần cuối cách đây vài giờ trước khi bị "phát hiện". Dấu vân tay trên thiết bị chỉ có một số người chạm vào, và điều kỳ lạ là Nhiễm hoàn toàn không để lại dấu vết nào.

Nàng không nói gì với bất kỳ ai mà lặng lẽ giữ lại thông tin này. Buổi chiều, nàng quyết định quan sát thật kỹ hành vi của Thục Anh và nhóm bạn.

Trong giờ nghỉ, nàng tình cờ đi ngang hành lang và nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng học. Dựa vào tường, nàng lặng lẽ lắng nghe:

"Mày nghĩ cô Lâm có phát hiện ra không?" Một trong hai cô bạn hỏi, giọng thấp nhưng vẫn đầy lo lắng.

"Đừng lo. Điện thoại đó là của anh họ tao, không liên quan gì đến tao hết," giọng của Thục Anh vang lên, đầy tự mãn. "Vả lại, tao đã bảo tụi mày đeo găng tay khi bỏ vào ngăn bàn. Không có bằng chứng gì đâu."

Nàng đứng im, lòng lạnh đi vì sự trơ trẽn của học sinh mình từng dạy dỗ. Không muốn làm to chuyện ngay lập tức, nàng rời khỏi mà không gây tiếng động nào.

Buổi chiều, nàng gọi riêng Nhiễm lên văn phòng.

"Nhiễm, em tin cô chứ?" Nàng hỏi, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn ươn ướt của cô bé.

Nhiễm ngước lên, đôi mắt tràn đầy bối rối, nhưng cô khẽ gật đầu.

"Cô tin rằng em không làm điều gì sai. Nhưng cô cần em giữ vững tinh thần. Có thể vài ngày tới mọi chuyện sẽ rất căng thẳng, nhưng cô hứa với em, cô sẽ bảo vệ em."

Nghe những lời ấy, Nhiễm không kiềm được nước mắt. Cô cúi đầu, khẽ nói:

"Em cảm ơn cô... Nếu không có cô, em không biết phải làm thế nào."

Nàng khẽ đặt tay lên vai Nhiễm, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

"Không ai được phép bắt nạt em. Nhớ điều đó."

Hai ngày sau, một cuộc họp lớp được tổ chức dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng. Nàng đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng từ phòng kỹ thuật, nhưng quyết định không lộ ra ngay. Thay vào đó, nàng sử dụng một chiến thuật tâm lý.

"Chúng tôi đã kiểm tra chiếc điện thoại" nàng nói, ánh mắt lướt qua từng học sinh. "Chúng tôi phát hiện dấu vân tay của một số người, nhưng tuyệt nhiên không có của Nhiễm. Điều đó nói lên điều gì?"

Không khí trở nên ngột ngạt. Thục Anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay cô ta nắm chặt dưới gầm bàn.

"Cô đã yêu cầu nhà trường điều tra thêm, và tôi tin rằng người đứng sau chuyện này không thể trốn tránh mãi."

Thục Anh biết mình không thể bị phát hiện, nhưng cảm giác bất an dâng lên. Cô ta giả vờ đứng lên, nói bằng giọng run rẩy:

"Thưa cô, em nghĩ có thể do ai đó muốn hại Nhiễm. Em thực sự không biết chuyện này xảy ra thế nào."

Nàng giữ im lặng, ánh mắt dán chặt vào cô học trò. "Nếu em không biết, vậy tại sao lại khẳng định tài liệu đó thuộc về Nhiễm ngay từ đầu?"

Thục Anh sững người. Đôi mắt cô ta lóe lên sự hoảng sợ, nhưng cô ta vẫn cắn răng nói:

"Vì... vì em chỉ nghĩ vậy thôi."

Nàng cười nhẹ, một nụ cười đầy sắc bén. "Nghĩ thôi mà đã khẳng định trước cả lớp? Em rất tự tin với suy đoán của mình, Thục Anh."

Hiệu trưởng nhìn Thục Anh, gương mặt bắt đầu nghiêm khắc. Thục Anh cảm thấy như bị dồn vào chân tường, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.

"Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm. Nếu ai có liên quan, tự thú ngay bây giờ sẽ được giảm nhẹ hình phạt."

Sự im lặng kéo dài trong lớp học. Nàng biết, trận chiến này vẫn còn dài. Thục Anh không dễ dàng bị khuất phục, nhưng nàng cũng không phải là người sẽ dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro