Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Sợi dây vô hình

Sau khi rời quán cà phê, Nhiễm bước đi trong ánh sáng lờ mờ của đèn đường. Tâm trí cô vẫn còn xoay quanh lời nói của nàng. Những câu từ ấy dịu dàng như cơn gió mát lành, nhưng lại gợi lên bao suy nghĩ hỗn độn trong lòng cô. Cô biết ơn sự giúp đỡ từ người bí ẩn kia, nhưng cũng không thể ngăn được cảm giác nặng nề vì món nợ vô hình mình mang.

Khi về đến nhà, cô rút trong cặp ra cuốn sổ tay nhỏ, một nơi cô thường ghi lại những suy nghĩ của mình. Dòng chữ nguệch ngoạc hiện ra:

"Làm thế nào để mình trả ơn? Làm thế nào để mình đủ mạnh mẽ để không cần ai giúp đỡ nữa?"

Cô ngồi lặng rất lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Là tin nhắn từ nàng:

"Mẹ em có tiến triển tốt, cứ yên tâm chăm sóc. Đừng lo lắng."

Trái tim Nhiễm chùng xuống. Cô cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc. Nàng đang âm thầm dõi theo cô, giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cô muốn cảm ơn, nhưng không biết phải làm thế nào.

Ở một nơi khác, nàng ngồi trong căn phòng làm việc nhỏ, đôi mắt dừng lại trên màn hình điện thoại. Sau khi gửi tin nhắn, nàng dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm. Nàng không muốn Nhiễm biết mọi chuyện, nhưng cũng không thể hoàn toàn im lặng. Nàng chỉ muốn cô bé yên tâm mà đối mặt với hiện tại, không phải loay hoay trong biển suy nghĩ tiêu cực.

Đặt điện thoại xuống bàn, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Những kỷ niệm ngày xưa lại ùa về. Nàng nhớ về bản thân mình, cô bé từng ngồi lặng lẽ trong góc lớp, chịu đựng những lời mỉa mai và những hành động ác ý của bạn bè. Nếu không nhờ người thầy năm xưa, nàng biết mình có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được sự bình yên của hiện tại.

"Có lẽ đây chính là sợi dây định mệnh" nàng nghĩ thầm. Nhiễm không chỉ là một học trò, mà còn là một phần của quá khứ mà nàng muốn cứu rỗi.

Những ngày sau đó, Nhiễm dồn hết sức lực vào việc học và chăm sóc mẹ. Mỗi ngày, cô đều đến bệnh viện sau giờ học, dành thời gian bên giường bệnh của mẹ, kể cho bà nghe những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, dù bà vẫn chưa tỉnh lại.

Trong lớp, mối quan hệ giữa cô và nàng cũng trở nên đặc biệt hơn. Nàng không bao giờ hỏi quá nhiều, nhưng sự quan tâm dịu dàng của nàng vẫn luôn hiện diện trong từng ánh mắt, từng lời nói.

Một buổi chiều, sau giờ học, nàng gọi Nhiễm ở lại. Cô bước đến bàn giáo viên, hơi lo lắng.

"Tôi muốn em phụ tôi kiểm tra vài bài thi" nàng nói, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhiễm ngồi xuống, nhận lấy xấp bài từ tay nàng. Họ cùng làm việc trong im lặng, nhưng không khí lại vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng, nàng nhìn cô bé đang chăm chú ghi chép, lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Khi xong việc, nàng lấy từ ngăn bàn ra một cuốn sách, nhẹ nhàng đẩy về phía Nhiễm. "Đây là sách tôi rất thích, có thể em cũng sẽ thấy hứng thú. Cứ giữ lấy mà đọc."

Nhiễm ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên. "Cảm ơn cô. Em nhất định sẽ đọc."

Cô cầm cuốn sách trên tay, cảm giác nặng nề trong lòng như vơi bớt. Có lẽ, nàng chính là người đã giúp cô, nhưng Nhiễm không dám hỏi. Thay vào đó, cô quyết tâm sẽ dùng sự cố gắng của mình để chứng minh rằng sự giúp đỡ ấy không uổng phí.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Nhiễm mở cuốn sách ra. Một mẩu giấy nhỏ rơi ra ngoài, trên đó có dòng chữ được viết tay:

"Mọi khó khăn đều chỉ là thử thách. Hãy tin vào bản thân, và em sẽ vượt qua."

Nhiễm ngẩn người nhìn dòng chữ ấy. Cô không biết nàng đã cố tình để lại hay không, nhưng những lời ấy như một ngọn đèn soi sáng con đường phía trước. Trong lòng cô, một tia hy vọng nhỏ bé bắt đầu bừng lên.

Những dòng chữ trong mẩu giấy không chỉ là lời động viên, mà như một hạt giống nhỏ, gieo vào lòng Nhiễm một niềm tin mới. Cô cẩn thận cất mẩu giấy vào ngăn bí mật trong sổ tay, nơi cô lưu giữ những điều quan trọng nhất. Trong lòng cô, bóng dáng của nàng ngày càng trở nên đặc biệt, như một ánh sáng dịu dàng dẫn đường giữa bóng tối.

Những ngày sau đó, Nhiễm không còn cảm thấy cô độc nữa. Mỗi buổi sáng đến lớp, cô chăm chú nghe giảng, ghi chép cẩn thận và luôn cố gắng trả lời câu hỏi của nàng dù có đôi khi còn ngập ngừng. Nàng, như thường lệ, vẫn không thể hiện điều gì khác biệt, nhưng ánh mắt khích lệ của nàng mỗi khi Nhiễm trả lời đúng khiến trái tim cô dần cảm thấy ấm áp hơn.

Một buổi chiều cuối tuần, Nhiễm rời bệnh viện sau khi ở bên mẹ. Gió đầu đông se lạnh thổi qua làm cô co người trong chiếc áo khoác mỏng. Trên đường về, cô ghé qua hiệu sách nhỏ gần trường.

Nhiễm không thường xuyên mua sách, nhưng từ khi nàng đưa cho cô cuốn sách hôm trước, cô bỗng cảm thấy hứng thú. Cô muốn tìm thêm những cuốn sách tương tự để đọc, vừa để thư giãn, vừa để mở rộng hiểu biết.

Khi đang lướt qua giá sách, ánh mắt cô dừng lại ở một cuốn sách mỏng có tựa đề: "Dũng cảm vượt qua bóng tối". Lật giở vài trang, cô thấy từng dòng chữ trong sách như đang nói về chính mình. Cảm giác bị tổn thương, sự tự ti, và cả nỗi sợ hãi khi đối mặt với thế giới.

Cô mua cuốn sách và mang về nhà, lòng đầy mong chờ.

Ở phía khác, nàng đang ở nhà, ngồi trên ghế sô pha với ly trà ấm trên tay. Ngoài cửa sổ, gió cuốn những chiếc lá vàng rơi lả tả. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi hiện lên một email từ trường học.

Ban giám hiệu đã thông báo về một buổi họp phụ huynh sắp tới, và mẹ của Nhiễm – người hiện đang nằm viện, bà chắc chắn không thể tham dự. Nàng hiểu rằng nếu không có ai đại diện, Nhiễm sẽ phải đối mặt với những ánh nhìn soi mói từ giáo viên và bạn bè.

Nàng cầm điện thoại lên, chần chừ một lúc rồi nhắn cho Nhiễm:

"Nhiễm, cô muốn hỏi... mẹ em có ai thay mặt trong buổi họp phụ huynh sắp tới không?"

Tin nhắn được gửi đi, nhưng mãi không thấy hồi âm. Một chút lo lắng dâng lên trong lòng nàng.

Đến tối muộn, khi nàng đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, điện thoại báo có tin nhắn. Là từ Nhiễm:

"Không có ai đâu ạ... Em sẽ tự giải quyết. Cảm ơn cô đã hỏi."

Nàng cau mày nhìn dòng tin nhắn. Tự giải quyết? Một cô bé lớp 11, đơn độc giữa hàng loạt phụ huynh? Nàng không thể để điều đó xảy ra.

Sáng hôm sau, trong giờ ra chơi, nàng gọi Nhiễm đến phòng giáo viên. Nhiễm bước vào, dáng vẻ bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cô muốn hỏi lại chuyện họp phụ huynh" nàng nói, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc.

Nhiễm cúi đầu. "Em thật sự không muốn làm phiền ai cả. Em có thể tự đi, cũng không sao..."

"Nhiễm" nàng cắt lời, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết "họp phụ huynh là để giáo viên và gia đình cùng thảo luận về việc học của em. Nếu không có ai đại diện, cô sẽ thay mặt mẹ em."

Cô ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng. "Nhưng... cô..."

"Không có nhưng gì cả," nàng mỉm cười. "Cô không chỉ là giáo viên của em. Cô muốn giúp em, không phải vì nghĩa vụ, mà vì cô tin rằng em xứng đáng nhận được sự quan tâm và ủng hộ."

Đôi mắt Nhiễm đỏ hoe. Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Thay vào đó, cô chỉ gật đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Ngày họp phụ huynh, nàng ngồi trong phòng họp, bên cạnh Nhiễm. Cô bé mặc đồng phục chỉnh tề, nhưng đôi bàn tay đan vào nhau đầy căng thẳng. Nàng khẽ chạm vào vai cô, mỉm cười trấn an.

Khi đến lượt nhận xét về Nhiễm, nàng đứng dậy thay mặt.

"Tô Thanh Nhiễm là một học sinh chăm chỉ và có tiềm năng. Dù hoàn cảnh của em ấy hiện tại gặp khó khăn, nhưng nghị lực và sự cố gắng của em ấy rất đáng khâm phục. Là giáo viên, tôi tin rằng Nhiễm sẽ còn tiến xa hơn nữa, nếu nhận được sự hỗ trợ và động viên đúng lúc."

Những lời của nàng khiến cả phòng họp rơi vào im lặng. Nhiễm ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt long lanh đầy xúc động.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, Nhiễm nhắn cho nàng:

"Cảm ơn cô. Cảm ơn vì đã ở bên em."

Nàng nhìn tin nhắn, khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời. Trong lòng nàng hiểu, sợi dây vô hình giữa họ ngày càng bền chặt, không chỉ là mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh, mà còn là một điều gì đó sâu sắc hơn, khó gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro