Chương 10: Sự né tránh
Tô Thanh Nhiễm cảm thấy bản thân như bị kẹt trong một cơn lốc. Cô không thể tránh khỏi sự sợ hãi, nhưng cũng không thể phớt lờ được sự giúp đỡ của nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng, những cảm giác mâu thuẫn lại dấy lên trong lòng cô.
Nhiễm không thể chịu đựng thêm một lần nữa sự đe dọa mơ hồ mà cô nhận được, và những lời cảnh báo không tên. Cô bắt đầu tránh mặt nàng, dù trong lớp, dù ở hành lang. Mỗi khi nàng tiến lại gần, Nhiễm lại vội vàng quay đi, tìm lý do để không phải đối diện với nàng.
Một buổi sáng, khi nàng bước vào lớp, Nhiễm đã ngồi ở chỗ của mình từ lâu, cúi đầu, đôi mắt tránh xa nàng. Nàng dừng lại một chút ở cửa lớp, quan sát sự khác biệt rõ rệt trong cách Nhiễm hành xử. Những ngày trước, cô luôn mỉm cười, đôi khi còn tìm cách trò chuyện với nàng, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã thay đổi.
Lâm Diệc Thần quyết định không hỏi ngay, nhưng nỗi lo âu trong lòng nàng ngày càng lớn. Cô nhìn Nhiễm từ xa, và có thể cảm nhận rõ ràng sự né tránh trong từng cử chỉ của cô học trò. Nhưng nàng hiểu, sự lo sợ mà Nhiễm đang phải đối mặt không phải là điều dễ dàng để thừa nhận.
Sau giờ học, khi cả lớp đã rời đi, Nhiễm lại một lần nữa lựa chọn lẩn tránh. Cô vội vã thu dọn sách vở và đứng dậy, nhưng trước khi kịp bước ra khỏi lớp, giọng nàng đã vang lên từ phía sau:
"Em không sao chứ, Tô Thanh Nhiễm?"
Nhiễm không quay lại, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi lớp. Lòng cô quặn thắt, nhưng không thể dừng lại. Mỗi bước đi càng xa, cô càng cảm thấy sự an toàn, nhưng cũng càng thêm bất an khi biết rằng nàng sẽ không buông tha.
Ngày hôm sau, khi Nhiễm đến trường, nàng đứng đợi ở cuối hành lang. Cô không muốn tiếp xúc, nhưng nàng vẫn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt không rời khỏi cô. Dù biết rằng mình không thể trốn tránh mãi, nhưng nỗi sợ trong lòng Nhiễm lại khiến cô không thể bước tới.
"Em không cần phải chạy trốn" nàng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. "Cảm giác sợ hãi có thể khiến em chạy đi, nhưng nó cũng sẽ kéo em vào bóng tối một lần nữa."
Nhiễm đứng đó, đôi chân như bị chôn chặt dưới đất. Cô muốn nói, muốn giải thích, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Cô không thể đối diện với nàng, không thể nói ra nỗi sợ hãi đã bao trùm cả thế giới của mình.
"Em không cần phải đối mặt với tất cả một mình," nàng bước lại gần hơn, nhẹ nhàng đặt tay xoa đầu Nhiễm. "Em không phải làm điều đó nữa."
Nhiễm cảm thấy một chút ấm áp từ bàn tay nàng, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được nỗi bất an đang xoáy sâu trong lòng.
"Em chỉ cần tin tôi," nàng nói thêm, giọng nói kiên định nhưng đầy sự dịu dàng. "Dù có thế nào, tôi sẽ luôn ở đây. Không ai có thể làm tổn thương em nếu em để tôi giúp."
Nhiễm cảm thấy đôi mắt mình ươn ướt, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào nàng. Cô chỉ đứng đó, và cảm nhận sự bảo vệ mà nàng dành cho mình, nhưng trái tim cô vẫn chưa thể buông bỏ hết nỗi sợ hãi.
Từng chút một, nàng kéo cô ra khỏi những hố sâu tuyệt vọng. Nhưng cũng chính lúc đó, Nhiễm biết rằng cô phải vượt qua những bức tường do chính mình dựng lên, dù là một bước nhỏ.
Mặc dù Tô Thanh Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự giúp đỡ của nàng, nhưng ít nhất cô cảm nhận được sự ấm áp trong từng lời nói, trong từng hành động của người giáo viên ấy. Những bước đi đầu tiên chưa hẳn là dễ dàng, nhưng cũng là sự bắt đầu cho một hành trình dài, nơi cô có thể tìm lại chính mình.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Tô Thanh Nhiễm rời khỏi lớp như thể đang chạy trốn. Nhưng lần này, nàng không ngăn cô lại nữa. Nàng chỉ đứng đó, đôi mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần nơi hành lang.
Nhiễm về nhà với tâm trạng rối bời. Trong đầu cô là những mảnh ghép lộn xộn của cảm giác sợ hãi, áy náy và... một chút an ủi từ lời nói của nàng. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, bởi mọi lựa chọn đều như bị trói buộc bởi nỗi sợ mà tờ giấy đe dọa kia đã gieo vào lòng cô.
Cô nằm trên chiếc giường cũ kỹ, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong đầu, giọng nói dịu dàng của nàng vang lên: "Em không cần phải đối mặt với tất cả một mình." Cô khẽ thở dài, nhưng cảm giác bất lực vẫn nặng trĩu trong lòng.
Sáng hôm sau, Nhiễm đến trường sớm hơn mọi ngày. Cô muốn tránh ánh mắt của bất kỳ ai, kể cả nàng. Tuy nhiên, khi bước vào lớp, cô nhận ra rằng không thể né tránh mãi được.
Những lời xì xào phía sau lưng cô vẫn tiếp diễn. Thục Anh và nhóm bạn của ả tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, thi thoảng cười khẩy.
"Chắc mày nghĩ bám lấy cô giáo thì sẽ thoát khỏi tao à?" Giọng Thục Anh thì thầm khi đi ngang qua chỗ ngồi của Nhiễm. Cô không đáp, chỉ cúi đầu, siết chặt tay dưới bàn.
Nhưng điều làm cô hoảng loạn hơn là cảm giác rằng nàng đang dần nhận ra sự né tránh của mình. Trong giờ Toán, nàng dường như để ý đến cô nhiều hơn thường lệ. Ánh mắt nàng luôn dịu dàng, nhưng lần này lại khiến cô cảm thấy áp lực.
Sau giờ học, nàng bước đến bên bàn của Nhiễm, nhẹ nhàng nói: "Tô Thanh Nhiễm, em ở lại một lát được không?"
Cô cứng đờ người, định từ chối, nhưng ánh mắt kiên định của nàng không cho cô cơ hội để nói dối.
Khi cả lớp đã rời đi, chỉ còn lại hai người trong căn phòng. Nàng đứng trước mặt Nhiễm, đôi mắt đầy quan tâm.
"Em có điều gì muốn nói với tôi không?" Nàng hỏi, giọng trầm ấm.
"Không... không có gì đâu ạ." Nhiễm cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của nàng.
Nàng lặng lẽ quan sát cô học trò nhỏ. Sự bất an, sợ hãi, và cả nỗi buồn đang bủa vây lấy cô như một tấm màn đen tối.
"Nếu có ai làm phiền em, em phải nói với tôi," nàng tiếp tục, giọng nói khẽ nhưng đầy sức nặng. "Tôi sẽ không để ai làm tổn thương em."
Nhiễm im lặng. Cô muốn tin vào lời nói của nàng, nhưng nỗi sợ vẫn chiếm lấy tâm trí cô. Cô không thể mạo hiểm để mẹ mình bị kéo vào chuyện này.
"Em chỉ cần nhớ rằng, tôi luôn ở đây," nàng nói thêm, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhiễm.
Sự ấm áp từ cái chạm của nàng khiến Nhiễm suýt nữa bật khóc. Nhưng cô chỉ gật đầu, đứng lên rời khỏi lớp mà không nói thêm lời nào.
...
"Ánh mắt của em ấy..." Nàng nghĩ, bàn tay khẽ chạm vào lòng bàn tay còn vương lại hơi lạnh từ buổi trò chuyện trước đó. Đôi mắt ấy, dù cố tỏ ra bình thản, nhưng lại mang theo một nỗi sợ hãi mà nàng không thể bỏ qua.
Nàng không thể quên lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm. Cô ngồi ở cuối lớp, lặng lẽ như muốn biến mình thành một phần của bức tường phía sau. Nhưng chính sự lặng lẽ ấy đã thu hút sự chú ý của nàng. Có một điều gì đó khiến nàng muốn bước đến, muốn tìm hiểu và muốn bảo vệ cô.
Lâm Diệc Thần chưa bao giờ coi mình là một người mạnh mẽ. Quá khứ của nàng cũng từng có những mảng tối giống như Nhiễm, những lần bị chế giễu, bắt nạt, và cả cảm giác cô độc đến nghẹt thở. Nhưng nàng may mắn hơn Nhiễm, vì cuối cùng nàng đã tìm được ánh sáng để bước ra khỏi những ngày đen tối ấy.
Giờ đây, khi nhìn Nhiễm, nàng thấy lại chính mình của những năm tháng ấy. Cũng là một cô gái nhỏ bé, lạc lõng giữa thế giới đầy áp lực và bất công. Điều này khiến nàng không thể dửng dưng, nhưng cũng không dám quá vội vã.
"Em ấy đã quen chịu đựng một mình. Nếu mình đến gần quá, liệu có làm tổn thương em ấy không?" Nàng trăn trở, giữa mong muốn bảo vệ và nỗi sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Nhiễm.
Dù vậy, nàng không thể phớt lờ. Những dấu hiệu mà nàng nhận thấy — sự né tránh, ánh mắt đầy phòng bị, và cả những lần Nhiễm giật mình khi bị hỏi thăm — tất cả đều báo hiệu rằng cô gái ấy đang bị dồn đến giới hạn.
Nàng không phủ nhận, có một cảm giác kỳ lạ khi nghĩ đến Nhiễm. Không chỉ là sự quan tâm của một người thầy dành cho học trò, mà còn là một thứ cảm xúc khó gọi tên. Mỗi khi Nhiễm né tránh ánh mắt của nàng, lòng nàng lại dâng lên một nỗi chua xót. Nàng muốn xoa dịu, nhưng cũng hiểu rằng không thể ép buộc.
Đôi khi, nàng tự hỏi tại sao mình lại để ý đến Nhiễm nhiều như vậy. Phải chăng vì nàng nhìn thấy hình ảnh của mình trong cô? Hay vì sự mong manh của Nhiễm đánh thức bản năng bảo vệ mà nàng luôn giấu kín?
Dù lý do là gì, Lâm Diệc Thần biết rằng, từ lúc nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của Nhiễm lần đầu tiên, nàng đã không thể quay lưng đi nữa.
Suy nghĩ này sẽ là ngọn lửa dẫn lối cho nàng trong những chương sau, khi mối quan hệ giữa nàng và Nhiễm trở nên phức tạp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro