Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 210~212





Chương 210


Phó Thác



Thái Từ Cung

Gió đêm len qua khe cửa, khẽ hất ngọn nến đang cháy dở. Ánh lửa lay động, chiếu lên gương mặt Lôi Phong từng vệt sáng tối chập chờn — như chính tâm trí hắn lúc này, rối ren mà chẳng tìm được lối ra.

Hắn chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong điện, từng bước đều nặng tựa nghìn cân. Mày nhăn chưa từng giãn, sắc mặt phảng phất một thứ lo âu. Hắn không hiểu, thật sự không hiểu — kẻ ẩn trong bóng tối kia, hắn còn chưa chạm được đến một sợi tóc, vậy mà thân phận hắn chủ tử đã bị vạch trần giữa ban ngày. Không chỉ vậy, nay còn mang danh giết người bịt miệng.

Một chén nước được rót ra, hắn ngửa đầu uống cạn. Chén chạm bàn vang lên tiếng khô khốc, tựa tiếng lòng dồn nén đến cực điểm. Lôi Phong đưa tay xoa thái dương, hít sâu, rồi ngẩng lên nhìn về phía đại môn. Bóng người ngoài cửa vẫn đứng im như tượng, đuốc trên tay phản chiếu ánh sáng lóa lạnh — đây là mời tạm nghỉ tại đây vẫn là trá hình giam giữ lên?
Trần trụi, công khai ngay trong hoàng cung.

Lôi Phong hít sâu, đi một vòng quanh phòng, lục tìm giấy bút. Ngòi bút khẽ run nhưng nét chữ vẫn gấp gáp, quyết liệt. Viết xong, hắn gấp gọn, bước đến bên cửa sổ, ngọn gió lạnh lùa vào, mang theo hơi đêm ẩm nặng. Khe cửa chỉ hé vừa đủ để ánh trăng mờ soi qua. Lôi Phong nhìn quanh lần nữa, xác nhận bên ngoài không ai chú ý, mới huýt khẽ một tiếng.

Trong khoảng không tĩnh lặng, tiếng huýt nhỏ đến mức như hòa vào gió, nhưng chỉ lát sau, một cái bóng nhỏ từ xa vút đến — một con điểu đen sẫm, đôi cánh thu gọn, mắt sáng như chớp.

Hắn giơ tay đón lấy, động tác nhẹ đến mức ngay cả hơi thở cũng không dám mạnh. Mảnh giấy được buộc vào chân chim, ngón tay khẽ vuốt lớp lông mềm như trấn an.

"Đi đi," hắn thì thầm, giọng thấp gần như tan vào hơi đêm.

Cánh chim giương rộng, lướt qua khe cửa. Một luồng gió lạnh ùa vào, mang theo bóng dáng nó hòa vào tầng mây đặc quánh.

Lôi Phong đứng nhìn theo thật lâu, bóng dáng ấy dần biến mất không để lại dấu vết. Chỉ còn lại trong lòng hắn khoảng trống lạnh lẽo cùng dự cảm nghẹn nghèo —

Sau đêm nay, hy vọng... còn có thể thấy được ánh sáng.

...


Cùng lúc ấy, tại một gian phòng khác, Tô Tĩnh Lam ngồi trước ngọn đèn dầu leo lét. So với vẻ bồn chồn của Lôi Phong, nàng lại bình tĩnh đến lạ. Nhưng dưới lớp bình tĩnh ấy, mỗi khắc im lặng là một tầng sóng ngầm dâng lên cuộn cuộn.

Câu nói cuối của Lục Tam vẫn vang trong đầu nàng, rõ ràng đến rợn người:
"Là... hầu cận bên cạnh Cố..."

Ngón tay nàng khẽ gõ trên mặt bàn. Tiếng gõ đều đặn, lẫn trong hơi thở mỏng của đêm khuya. Cố... chẳng lẽ là Cố Thái hậu?

Tô Tĩnh Lam nhíu mày, tròng mắt khẽ đảo. Nếu quả thật như vậy, thì tin đồn kia không phải là lời đồn thất thiệt ngoài triều, mà là thứ được cố ý tung ra từ trong cung. Một nước cờ hiểm, vừa để thử, vừa để trói.

Nàng không hiểu vì sao Cố Thái hậu lại phải làm thế, nhưng có thể đoán — là vì nghi kỵ với Giai Kỳ nắm thực quyền trong tay, vì khát vọng quyền lực không muốn chia sẻ cùng ai, hoặc cũng có lẽ... vì sợ hãi.

Thế nhưng... Lỗ Tàu vì sao lại đến đúng lúc ấy. Tô Tĩnh Lam khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh như nước đá tan giữa đêm. Truy vấn sao? Không. Hắn đến không phải để hỏi, mà là để bắt — bắt đúng khoảnh khắc Lục Tam gục xuống, máu còn chưa kịp khô nơi khóe miệng.

Đó không phải trùng hợp, mà là sắp đặt. Hắn chờ khoảnh khắc ấy, để một bước biến người vô tội thành hung thủ, biến cái chết kia thành chứng cứ, và biến nàng cùng nhiếp chính vương thành kẻ bị dẫn dắt trên bàn cờ lớn..

Chỉ là — Lục Tam nguyên nhân chết là vì đâu?
Rõ ràng trước đó hắn vẫn còn nói chuyện được, nhưng đến lúc mở miệng nói nửa câu, máu lại phun ra như bị bóp nghẹt yết hầu.
Quá nhiều sự trùng hợp. Nàng chắc chắn... có kẻ đã chực chờ từng giây phút.

Tô Tĩnh Lam siết chặt chén nước trong tay, sứ lạnh ngắt dính vào lòng bàn tay ướt mồ hôi. Nàng nhấp một ngụm, vị đắng lan xuống cổ họng, trộn lẫn cùng hơi thở gấp gáp mà vẫn cố giữ vẻ thản nhiên.

Giờ phút này, điều duy nhất nàng mong, là Lão Phật Gia tạm thời không để lão hồ ly kia — kẻ mang khuôn mặt nhân nghĩa nhưng rắp tâm thâu quyền — lung lạc. Bằng không, đến cả cơ hội xoay chuyển cũng sẽ chẳng còn.

Ngoài cửa sổ, trăng bị tầng mây nuốt dần, ánh sáng bạc tan biến.
Bóng cây in xuống nền đất, méo mó, lay động, như những cánh tay vô hình đang lặng lẽ vươn ra, kéo tất cả vào một màn đêm sâu không thấy đáy.




Thế nhưng đêm nay cũng không vì thế mà lắng xuống.
Trên con đường lát đá dẫn vào Khánh Ninh cung, ánh đuốc chập chờn soi lên gương mặt âm trầm của Lỗ Tàu. Hắn vẫn khoác triều phục, bước chân chậm mà nặng, như đè theo từng tầng mưu kế giấu kín.

Đôi mắt hắn sâu hoắm, ánh sáng trong đó vừa lạnh vừa hiểm, phản chiếu ánh lửa như lưỡi dao vừa ra khỏi vỏ. Theo sau là vài đại thần cùng thị vệ cầm gậy vàng, hàng ngũ chỉnh tề, tiếng bước chân vang lên đều đặn, nặng nề như nhịp trống buộc tội trong đêm tĩnh.

Tiếng đánh canh ngoài cung cấm vừa dứt chưa bao lâu, đèn Khánh Ninh cung lại đồng loạt thắp sáng.

Thái hoàng thái hậu ngồi nơi cao, gương mặt tái nhợt, sắc môi phai như tro. Bà lắng nghe từng lời Lỗ Tàu tâu lại — lời nào cũng nặng tựa đá, cứa thẳng vào lòng người. Khi nghe đến đoạn "phạm nhân chết ngay trước mặt nhiếp chính vương", bàn tay bà khẽ run, mu bàn tay siết chặt lấy nhau, móng tay in hằn xuống lớp da mỏng.

"Dừng lại."

Giọng bà vang lên không lớn, nhưng khiến cả điện tức thì lặng đi.
" Chỉ vì nhìn thấy một phạm nhân chết, các ngươi liền dám đổ hết tội lên đầu nhiếp chính vương?"

Lời nói ấy sắc tựa đao.
Thái hoàng thái hậu đâu phải kẻ dễ bị mê hoặc. Bà đã sống giữa trung cung mấy thập niên, sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải? Một lời tấu, một câu buộc tội há lại đủ khiến bà tin?

Lỗ Tàu cúi đầu, khóe môi khẽ giật. Hắn sớm đoán bà sẽ phản bác, nên chỉ tỏ vẻ khiêm cung, giọng trầm khàn, khẽ run như chứa đầy nỗi bất lực:

" Lão Phật gia, vi thần lời nói, ngài có thể không tin. Nhưng... chẳng lẽ đến lời những vị này, ngài cũng không muốn nghe sao?"

Hắn vừa nói vừa hơi nghiêng người, tay khẽ chỉ ra sau. Mấy lão thần cùng đi theo đều chắp tay, mặt mày tái nhợt. Ánh lửa chập chờn hắt lên những gương mặt đã trải qua nửa đời triều chính — già nua, mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại mang theo nỗi bi ai phức tạp. Có người khẽ lắc đầu, có người chỉ biết cúi mặt xuống, tựa như không dám nhìn thẳng.

Thái hoàng thái hậu im lặng.
Bà biết rõ, những người kia đều là cựu thần của tiên đế, lòng trung không phải giả. Bọn họ tin lời Lỗ Tàu không vì dễ bị lừa, mà vì tin vào mắt mình — tin vào cái "thấy tận mắt" vốn là thứ nguy hiểm nhất trong chốn quyền trường.

Bàn tay bà dưới tay áo khẽ siết. Ánh mắt bà phủ một tầng u tối, sâu như nước giếng xưa. Bà có thể hoài nghi tất cả, nhưng duy chỉ có một điều bà không thể nghi: Kỳ nhi sẽ không giết người bịt miệng.

Hài tử này, từ khi còn bé đã theo bà lớn lên trong cung, lời nói cử chỉ, tính tình phẩm hạnh bà đều rõ hơn ai hết. Nếu bảo Kỳ nhi ra tay hại người — bà thà tin chính mình lầm, cũng không tin nàng phản.

Không khí trong điện đặc quánh. Chỉ còn tiếng nến nổ lách tách. Một lát sau, giọng Thái hoàng thái hậu vang lên, nhẹ mà vững như đá tạc:

" Chuyện này uẩn khúc quá nhiều, ai gia tin Kỳ nhi sẽ không làm ra loại sự tình ấy."

Lỗ Tàu hơi híp mắt, khóe môi nhếch nhẹ.

" Lão Phật gia, nhân chứng đều ở đây, thi thể phạm nhân còn chưa nguội lạnh. Người chết cũng đã chết, chẳng lẽ nhắm mắt xem như không có chuyện gì sao? Sớm mai triều nghị, nếu bách quan truy hỏi — ai có thể giải thích vì sao phạm nhân đột ngột tử vong trong lao, mà lại đúng lúc nhiếp chính vương xuất hiện?"

Thái hoàng thái hậu hơi khựng lại, ngả người ra sau ghế, tay xoa nhẹ trán, giọng mệt mỏi:
" Chuyện này..."

Một lão thần thấy bà đã lộ vẻ do dự, lập tức chen lời, cúi người tấu:

" Lão Phật gia, nay triều cục vốn đã bất ổn, thừa tướng vừa tạ thế, nay nếu vì một chuyện mờ ám mà khiến lòng người dao động, e xã tắc khó vững a!"

Lời hắn vừa dứt, ánh nhìn trong mắt Lỗ Tàu lập tức sáng lên — hắn biết cơ hội đã tới.

Thái hoàng thái hậu khẽ nhíu mày, trầm ngâm rất lâu. Cuối cùng, bà khẽ mở mắt, giọng yếu đi, mang theo chút bi thương:

" Ai gia dù sao cũng chỉ là phụ nhân, triều cương đại sự, chuyện này... khó lòng nhúng tay."

Lỗ Tàu mừng rỡ, bước lên một bước, giọng trở nên cung kính mà đầy ngụ ý:
" Lão Phật gia, chính là vi thần..."

" Lỗ ái khanh!"— giọng bà lạnh đi, cắt ngang hắn " Ngươi tuy đứng hàng nhị phẩm, nhưng lời nói há có thể khiến bách tính tâm phục? Việc này, để người khác can dự thì hơn."

Mặt Lỗ Tàu thoáng biến sắc, lần đầu tiên mày nhíu chặt. Hắn hít sâu, giọng khẩn thiết:
" Lão Phật gia, vi thần trung với xã tắc, trung với tiên đế, với bệ hạ..."

" Ai gia biết." Bà khẽ cắt lời lần nữa, giọng dịu đi nhưng không mất uy lực:

" Nhưng hiện thời, triều đình cần người có danh vọng, có uy tín đứng ra giảng giải, để yên lòng người."

Các lão thần phía sau khẽ liếc nhìn nhau, như đang ngầm hiểu ý. Một người khom mình, thận trọng hỏi:

" Lão Phật gia, người nói... có phải hay không là Tam lão vương gia?"

Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lại nhưng sáng như có quyết đoán:
" Đúng vậy. Ngày mai, ai gia sẽ truyền chỉ triệu Cảnh Sinh vào cung một chuyến. Các ngươi... thấy sao?"

Một loạt tiếng đáp "vâng" vang lên. Mấy lão thần đều cảm thấy đây là cách thỏa đáng nhất — người vừa có uy tín, vừa không dính dáng tranh quyền.

Lỗ Tàu đứng một bên, gương mặt trong bóng đèn mờ tối thoáng hiện nét giận dữ bị nén chặt. Môi hắn mím lại, mắt tối sầm.

Thái hoàng thái hậu nhìn hắn, ánh mắt dần lạnh. Bà hiểu rõ dã tâm của kẻ này — nếu để hắn nắm quyền, triều chính sẽ chẳng khác gì vũng bùn không đáy.

Trong lòng bà, chỉ có một niềm tin còn lại: chỉ có Cảnh Sinh, người này chưa từng màng danh lợi, mới đủ để đưa ngôi triều này trở về quỹ đạo chính đạo.

Ngoài điện, gió đêm thổi qua hàng trụ đá, nến lay động, ánh sáng run rẩy như bóng triều chính đang chao đảo giữa hai bờ chính tà.



____





Quay trở lại buổi sớm đầu ngày, ở một diễn biến khác.

Sau khi Tần Hãn bị Thúc Tư Kỳ dùng lời lẽ sắc bén khiến không thể đáp lại, cả đại điện rơi vào trầm mặc. Giữa bầu không khí gượng gạo ấy, Kinh Lạc Y đột nhiên lên tiếng, giọng nàng bình đạm, chẳng vương chút cảm xúc nào, như thể câu chuyện này vốn chẳng liên can đến mình:

" Hảo, ta chấp thuận yêu cầu của ngươi."

Tần Hãn thoáng sững người, sau đó khóe môi nhếch lên, ánh mắt lóe sáng một tia tham lam. Hắn bật cười khan, gật đầu liên tiếp:

" Hảo, hảo! Vậy mong tướng quân giữ lời. Bản vương nhất định... sẽ đề cao sính lễ, rước nàng hồi Tây Cương!"

Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao. Tuy Thúc Tư Kỳ và Kinh Lạc Y đều đồng ý lời cá cược, nhưng trong mắt bách quan, ấn tượng về Tần Hãn đã hoàn toàn sụp đổ. Có người phẫn nộ, có kẻ lắc đầu, lại có kẻ chỉ lặng lẽ nhìn hắn như nhìn một kẻ đã tự đào hố chôn mình.

Không khí căng thẳng kéo dài chỉ đến khi Tần Hãn phất tay. Một hàng tráng hán cao lớn từ phía sau kéo ra một lồng sắt khổng lồ, trên phủ kín một tấm màn đen nặng trịch. Cùng lúc đó, binh lính mặc giáp đồng từ bốn phía tiến ra, vây kín quanh đài đấu. Khiên chắn giơ lên, giáo mác dựng thẳng, ánh đuốc hắt lên mặt giáp như phản chiếu ngọn lửa chiến trường.

Người trong điện lập tức im phăng phắc.
Một vài kẻ tò mò vươn cổ nhìn, kẻ khác thì khẽ rụt người lại, sợ đến toát mồ hôi.

Tần Hãn chậm rãi nâng tay, giọng trầm khàn vang lên:

" Mở ra."

Tấm màn đen vừa được kéo xuống, một luồng khí tanh hôi trộn lẫn mùi máu khô lập tức tràn ra, khiến không ít người phía dưới khẽ cau mày.

Con thú bên trong khẽ động — từng sợi lông trắng xám dựng đứng, như lớp tuyết dính bụi máu. Đôi mắt nó ánh lên thứ sắc đỏ nhợt, sâu và lạnh đến rợn người. Nó khẽ hít vào, rồi gầm khẽ một tiếng, âm trầm như từ dưới vực sâu vọng lên.

Nó hít sâu một hơi, cổ họng phát ra tiếng gầm khàn đặc, âm vang trầm thấp như đến từ vực sâu lạnh giá.
Sợi xích sắt dưới chân nó rắc một tiếng, kéo theo âm thanh rin rít rợn người. Tuyết lang hạ thấp thân hình, cơ bắp dưới lớp lông nổi gân, từng thớ thịt căng siết. Nước dãi chảy thành từng vệt đặc quánh, nhỏ xuống nền đá, hòa cùng mùi sắt gỉ và tanh nồng.

Ánh mắt nó lia qua một vòng, rồi dừng lại, lặng im. Cái nhìn đó — không phải của dã thú vô tri, mà là ánh nhìn của kẻ săn mồi đã chọn mục tiêu.
Chỉ trong khoảnh khắc, không khí trên đài như đông cứng lại. Không ai rõ nó đang nhìn ai, chỉ biết từng người đứng gần đều cảm thấy da đầu tê rần, khí lạnh bò dọc sống lưng.

Sắc bén như Phó Nguyệt Hàn và Kinh Lạc Y, chỉ thoáng nhìn qua đã hiểu ý đồ của Tần Hãn. Ngay khoảnh khắc tấm màn che vừa được kéo xuống, ánh mắt tuyết lang lóe lên ánh đỏ — đó không phải là dã tính đơn thuần, mà là cơn khát máu của kẻ đã bị bỏ đói suốt nhiều ngày.

Phó Nguyệt Hàn khẽ nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua Tần Hãn. Khóe môi nàng không nhúc nhích, nhưng trong đáy mắt đã hiện lên sự cảnh giác và toan tính — một kẻ dám mang thú hoang vào giữa triều đường, tất nhiên không chỉ để phô trương.

Còn Kinh Lạc Y, dù từng thấy tuyết lang một lần, nhưng cảm giác đối diện nó ở khoảng cách gần thế này lại khác hẳn — thứ hung khí trong lồng kia mang hơi thở của một cơn bão sắp cuộn trào. Nàng khẽ nhíu mày, bả vai vô thức căng lên, từng giác quan đều ở trạng thái cảnh giới cao nhất.

Ánh mắt nàng lặng lẽ tìm kiếm giữa đám người, cuối cùng dừng lại trên Thúc Tư Kỳ — bóng dáng người ấy vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ. Trong khoảnh khắc, Kinh Lạc Y nhận ra mình đang nín thở, chẳng rõ là vì cảnh tượng trước mắt... hay vì người kia.

Tiếng gió lọt qua kẽ giáp, tiếng hít thở của đám quan viên cũng khẽ run. Ai nấy đều hiểu... con lang này đã thật sự ngửi thấy mùi máu tươi.
Và cơn đói kéo dài bao ngày kia — sắp được nó trút ra, bằng móng vuốt và răng nanh.

Lúc này trên đài đấu, chỉ còn lại Thúc Tư Kỳ một mình đối diện với lồng sắt. Ánh sáng từ những ngọn đuốc soi lên lớp bụi mờ, chiếu vào thân hình dã thú bên trong — cặp mắt tuyết lang phản chiếu ánh lửa, sáng lên như hai đốm tinh hồn giữa màn đêm.

Một tiếng "rắc" khô khốc vang lên, khóa sắt được mở. Gần như cùng lúc, con thú gầm lên một tiếng rợn người, móng vuốt cào mạnh khiến khung sắt rung lên bần bật. Tựa như chỉ chờ khoảnh khắc ấy, nó lao vút về phía cửa, thân hình lớn đổ ập ra ngoài, nhe nanh phóng thẳng đến Thúc Tư Kỳ!

Tiếng hô kinh hoàng vang lên khắp đài. Có người bị dọa đến lùi mấy bước, có kẻ sợ đến nín thở. Nhưng Thúc Tư Kỳ — người đang bị con thú nhắm thẳng — chỉ trong chớp mắt đã dựng người, ánh mắt sắc bén, toàn thân dồn lực, bước chân chuyển thế phòng thủ.

Ngay khi tuyết lang lao đến nửa đường, sợi xích dưới chân nó bỗng kéo căng, "choang" một tiếng, cả thân thú bị giật ngược trở lại, rơi mạnh xuống nền đất. Nó rống lên một tiếng thê lương, móng vuốt cào tung lớp đá vụn, hơi thở phì phò, cơn khát máu càng dữ dội hơn.




____ ____ ____ ____





Chương 211


Trấn Lang Cầm khúc.



Cả trường dần từ hoảng loạn chuyển sang thở phào, tiếng bàn tán xì xào nổi lên. Trên đài cao, Phó Nguyệt Hàn vẫn giữ vẻ phong đạm khinh vân, chỉ đến khi con thú bị kéo ngược lại, bàn tay nàng mới chậm rãi buông lỏng, khẽ thở ra một hơi mà chính mình cũng không nhận ra. Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi thân ảnh kia — người đang đứng giữa sàn đấu, dáng thẳng như tùng, bình tĩnh đến lạnh người.

Chính vì vậy, nàng không nhận ra, Tần Hãn vẫn chưa rời bước. Hắn đứng sau lồng sắt, môi khẽ nhếch, nụ cười mang chút nham hiểm. Ánh mắt hắn hẹp lại, một tia tà quang lấp lóe, bàn tay chậm rãi vặn khóa xích.

"Keng—" tiếng kim loại rơi xuống, vang lên khô khốc giữa không gian căng như dây đàn.

Tuyết lang giật mạnh, lần này không còn trói buộc. Nó gầm lên một tiếng khiến cả trường run rẩy, rồi bổ nhào đến một lần nữa, thân hình to lớn lao thẳng về phía Thúc Tư Kỳ.

Tiếng hô kinh hoàng lại nổ lên, lần này lẫn cả tiếng thét thất thanh. Không ai kịp phản ứng.

Thúc Tư Kỳ sớm đã nhận ra điều bất thường, ngay khoảnh khắc xiềng xích rơi xuống, ánh mắt nàng lóe sáng. Toàn thân căng lên như dây cung, cổ tay khẽ xoay, vạt áo quét qua gió. Móng vuốt của dã thú sượt ngang chỉ cách gương mặt nàng một tấc, để lại vệt rách sâu dưới nền đất.

Phó Nguyệt Hàn đứng bật dậy, Kinh Lạc Y cũng suýt nữa đã rút nhuyễn kiếm, bàn tay nắm chuôi siết chặt đến trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng ép bản thân ngồi yên.

Giữa tiếng gầm cuồng loạn, thân ảnh xích hồng trên đài đấu lại di chuyển linh hoạt đến kinh ngạc. Nàng không có vũ khí, chỉ dựa vào thân pháp và phản ứng nhanh nhạy, lướt qua từng đòn công kích chí tử của tuyết lang, mỗi lần đều chỉ cách móng vuốt một đường tơ.

Toàn trường sững sờ — một thái y, lại có võ công?

Không chỉ có võ công... mà là thân pháp thuần thục, khí thế trầm ổn, từng động tác đều có sát ý tiềm ẩn.

Lúc tuyết lang tung người lần nữa, Thúc Tư Kỳ xoay người, giẫm nhẹ lên mép lồng sắt, định nhảy về phía Bạch Cầm thử vận khí trấn chế. Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào dây, tuyết lang đã phác tới từ phía sau.

Trong khoảnh khắc sinh tử, nàng không còn cách nào khác — ôm lấy Bạch Cầm, lăn nghiêng tránh khỏi cú vồ, gót chân đạp xuống đất, băng qua đài đấu trong cơn hỗn loạn.

Vạt áo tung bay giữa khói bụi, dáng người thon dài như ánh chớp.
Khắp khán đài, chỉ còn lại sự kinh ngạc tột độ và tiếng tim đập loạn nhịp của những kẻ vừa chứng kiến — vị "thái y" mà bọn họ vẫn xem nhẹ, nay lại tựa như một chiến tướng thực thụ.

Thế nhưng dường như con dã thú kia không cam lòng bị nhân loại né tránh, trong đôi mắt đỏ ngầu kia đột nhiên ánh lên một tia hung lệ dữ dội, chẳng khác nào lang vương trên thảo nguyên chợt nhớ lại bản năng săn mồi nguyên thủy.

Chỉ trong thoáng chốc, thân hình tuyết lang bật lên, động tác nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp. Móng vuốt sắc lạnh như đao gió xé rách không khí, nhắm thẳng cổ họng Thúc Tư Kỳ mà phóng tới.

Nàng lùi gấp, trường bào tung bay, mũi giày xoay nhẹ trên nền đá, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện — thế nhưng tốc độ của dã thú kia quá nhanh. Một khắc sơ sẩy, móng trảo liền xượt qua cổ, để lại một vệt máu dài đỏ thẫm.

Toàn trường tức khắc rúng động.
Tiếng hô kinh hãi vang lên khắp khán đài.
Kinh Lạc Y ngồi phía trên, sắc mặt bỗng trắng bệch, đôi tay vô thức nắm chặt chuôi nhuyễn kiếm bên hông. Ánh mắt nàng dõi theo từng nhịp thở của người kia, mỗi lần Thúc Tư Kỳ tránh thoát một đòn là lòng nàng lại siết chặt, như thể chỉ cần thêm một tấc thôi, máu kia sẽ không chỉ vấy lên cổ áo.

Đối diện, Tần Tự Vân cũng không kìm được đứng bật dậy, bàn tay run khẽ — ánh nhìn dán chặt vào thân ảnh đang xoay người, vẻ mặt tuy lạnh nhưng trong đáy mắt lại thấp thoáng một tia hoảng sợ.

Thúc Tư Kỳ khẽ sờ lên cổ, đầu ngón tay chạm phải máu ấm. Nàng nhíu mày, hơi thở thoáng loạn, nhưng không có thời gian để đau. Tuyết lang lại gầm lên, lần này không còn là công kích đơn thuần — mà là tuyệt sát.

Nó vọt tới, thân hình như mũi tên xé gió.
Bạch Cầm trên tay nàng bị buộc phải buông ra, rơi xuống nền đá phát ra tiếng "choang" chói tai.
Thúc Tư Kỳ nghiêng người tránh né, hai tay không tấc sắt mà vẫn cố xoay chuyển thân pháp, dùng lực phản đỡ từng đòn vồ. Song con dã thú kia như đã chiếm thế thượng phong, từng cú bổ nhào lại càng dữ dội, móng vuốt quét qua, khiến từng mảnh áo nàng rách toạc, gió lạnh lùa vào cắt rát da thịt.

Toàn trường nín thở.
Kinh Lạc Y nắm chặt chuôi kiếm đến mức gân xanh nổi hằn, chỉ cần thêm một bước thôi, nàng đã muốn lao xuống. Đôi mắt nàng ánh lên thứ gì đó — vừa lo, vừa giận, lại như vừa... sợ.

Nhưng ngay lúc ấy, tuyết lang bỗng xoay mình, mượn đà tấn công cuối cùng, thân hình to lớn đổ ập xuống, đè chặt Thúc Tư Kỳ dưới thân. Tiếng thép va, tiếng người thét, và tiếng gầm của dã thú hòa vào nhau, khiến khán đài như vỡ tung.

Chính là — ngay trong khoảnh khắc cận kề sinh tử ấy, đầu óc Thúc Tư Kỳ bỗng nhiên trống rỗng.
Âm thanh ồn ào ngoài khán đài như bị ai đó bóp nghẹt, chỉ còn lại những tiếng xì xào mơ hồ vẳng qua tai. Thay vào đó, tiếng tim nàng đập vang lên rõ rệt, từng nhịp từng nhịp như dội vào lồng ngực — mạnh mẽ, hỗn loạn, đầy sức sống.

Ánh mắt nàng hơi đảo, nhưng thế giới trước mặt đột nhiên như bị ai đó bấm nút tua chậm. Ngay cả đại đầu lang đối diện cũng chậm lại trong chuyển động, từng cú vồ, từng tiếng thở, từng sợi lông trên bộ lông trắng xám đều trở nên rõ nét đến mức kỳ dị.

Rồi — giữa cơn hỗn loạn ấy, ký ức trong đầu nàng bỗng lay động.
Từng tầng từng lớp, như những mảnh kính bị xé toạc, ùa về không báo trước.

Một tiếng cười khanh khách vang lên.
Giọng hài tử trong trẻo gọi "Phụ vương!"
Bóng dáng một tiểu công chúa nhỏ chạy trong sân điện, váy áo tung bay, đôi mắt đen láy phản chiếu nắng sớm — hình ảnh ấy khiến Thúc Tư Kỳ bất giác siết tim mình lại, không hiểu vì sao nước mắt muốn chực trào.

Khung cảnh đột nhiên chuyển.
Tiếng đao kiếm loang loáng, khói lửa rợp trời, ánh đỏ của chiến loạn nhuộm kín tầm mắt. Trong hỗn loạn, một bàn tay nhỏ bé bị kéo đi giữa đống tro tàn, tiếng kêu gào hòa vào gió tuyết, chỉ còn lại cảm giác bỏng rát và mùi máu tanh.

Một thoáng nữa, cảnh vật lại biến.
Bên trong hoàng cung, giữa màn sương tĩnh lặng, một nam nhân mặc long bào quay người lại. Đôi mắt hắn trầm tĩnh, phức tạp đến khó tả, nhìn nàng rất lâu rồi gọi khẽ:
"Kỳ nhi."
Giọng nói ấy, xa xăm mà quen thuộc đến mức lạ lẫm.

Liền sau đó, những hình ảnh khác ùn ùn kéo đến, không còn phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mộng.

Bão tuyết mịt mù.
Giữa tầng không giá lạnh, Cảnh Giai Kỳ ngồi bên một nữ nhân khác — gió thổi tung tóc, cả hai câu được câu không mà nói chuyện, ánh mắt lướt qua nhau mang theo thứ cảm xúc lạ lẫm mà sâu sắc, như giữa họ từng có điều gì chưa nói hết.
Trong mơ hồ, Thúc Tư Kỳ chỉ có một ý niệm duy nhất —
"Thì ra, ta và nàng... đã từng gặp từ trước. Cho nên, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Phó Nguyệt Hàn, ta mới cảm thấy quen thuộc đến vậy."

Tuyết lại rơi, ký ức chuyển mình.
Trước mắt là thảo nguyên hoang lạnh, tuyết lang gào thét giữa gió, nàng cùng Lôi Phong và vài binh lính khác tử chiến đến giọt máu cuối cùng.
Ánh đao lóe lên, tiếng gầm xé trời, thân ảnh nàng ngã xuống trong bão tuyết trắng xóa, chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Lôi Phong đang nhào đến.

Mọi thứ trong đầu diễn ra vừa chậm rãi, vừa nhanh đến nghẹt thở.
Như một kẻ quay đầu nhìn lại mấy kiếp, thoáng qua trong nháy mắt mà lại mang theo sức nặng ngàn đời.

Thế nhưng thực tế, ngoài đài đấu chỉ là vài khắc ngắn ngủi.
Toàn trường lặng như tờ, không ai dám hít thở mạnh.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Thúc Tư Kỳ — người đang bị tuyết lang ép chặt xuống nền đá, mà trong đôi mắt nàng lúc này, tựa hồ vừa lóe lên tia sáng của ký ức hồi sinh.

Phó Nguyệt Hàn lúc này cũng khó giữ nổi bình tĩnh.
Nàng siết chặt tay, có chút bối rối, mày kiếm nhíu chặt đến mức gần như vẽ thành đường thẳng. Ánh mắt loé lên tia lo lắng không thể che giấu, song khi vô tình liếc sang phía đối diện — Kinh Lạc Y cũng đang đứng dậy, biểu cảm chẳng khác gì nàng — lòng Phó Nguyệt Hàn chợt run lên, sắc mặt thoáng đổi.

Ngay lúc Kinh Lạc Y gần như không kiềm chế nổi, chỉ cần thêm nửa nhịp là nàng sẽ phi thân lên đài — thì cảnh tượng bất ngờ xảy ra.

Giữa đài đấu, một người một lang bỗng đồng thời chuyển động — nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ.
Chỉ thấy hồng y bóng dáng của Thúc Tư Kỳ thoắt nghiêng sang một bên, thân thể nàng linh hoạt đến mức như trượt khỏi móng vuốt tuyết lang chỉ trong gang tấc. Rồi ngay sau đó, bàn tay nàng như lướt qua một quỹ đạo quen thuộc — xoay người, lấy lực, mượn thế.

"Phập!"
Cú xoay ấy chuẩn xác đến tàn nhẫn, tay nàng đánh thẳng vào yếu hầu tuyết lang, điểm hiểm chỉ kẻ từng đối đầu sinh tử mới nhận ra.
Một đòn, rồi hai, ba đòn tiếp nối liền mạch — lực ra chiêu mạnh mẽ mà tiết tấu ổn định, không thừa không thiếu.
Người xem chỉ thấy tà áo bay lượn, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, từng cước từng chưởng đều mang theo hơi thở của kẻ từng tử chiến cùng tuyết lang nơi biên giới thảo nguyên.

Tuyết lang gầm lên, bị ép lùi, nhưng trong ánh mắt nó — đã bắt đầu xuất hiện sự e dè.

Toàn trường lặng như tờ, không một ai dám thở mạnh. Họ không thể tin được: vị Thái y ngông cuồng kia lại có thân thủ như vậy.

Thúc Tư Kỳ đứng thẳng dậy, áo choàng rách vài đường, vai còn vương bụi tuyết, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh đến lạ.
Không kịp phủi máu nơi cổ áo, nàng xoay người nhanh như một cơn gió, sải bước đến bên Bạch Cầm.

Động tác dứt khoát, gọn gàng — một tay ghì cầm, một tay đã đặt lên dây.
Chẳng có lấy nửa nhịp ngập ngừng.

Khoảnh khắc ấy, giữa đài đấu rộng lớn, tất cả âm thanh dường như bị bức ra ngoài: tiếng gió, tiếng người, tiếng thở, đều im bặt.
Chỉ còn lại bóng dáng người ngồi giữa đài, tay áo dính máu, ánh mắt tĩnh như hồ sâu, và tiếng dây đàn chuẩn bị cất lên —
tiếng dạo khúc đầu tiên, lạnh lẽo như dao chạm vào sương.

Bạch Cầm — dưới tay nàng — bật lên thứ âm sắc quái dị.
Không điệu luật, không tiết tấu, chỉ là chuỗi âm thanh hỗn loạn đan vào nhau: khi trầm như gió quẩn trong khe núi, khi rít lên như dã thú gào giữa đêm trăng

Vậy mà chẳng ai thấy khó nghe.
Ngược lại, trong lòng từng người dâng lên cảm giác khó gọi thành tên — như có bàn tay vô hình siết chặt lấy tâm can, khiến hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Phó Nguyệt Hàn khẽ đặt tay lên ngực trái, cổ họng nghẹn lại.
Nàng biết rõ — Bạch Cầm không có bản song sinh.
Mỗi sợi dây đàn đều do chính tay một người chế tạo, độ căng, âm sắc, cả cách bố trí đều nghịch với mọi quy tắc âm luật.
Người có thể khiến nó ngân vang như vậy, chỉ có hai khả năng: chính chủ nhân của nó — hoặc kẻ đã tạo ra nó.

Ánh mắt Phó Nguyệt Hàn dần trở nên mờ ảo.
Nàng nhìn nghiêng sườn mặt Thúc Tư Kỳ — ánh lửa phản chiếu trên gò má kia, lại khiến nàng thoáng thấy bóng hình năm xưa.

Một tiếng tru dài đột ngột vang lên, tiếng xôn xao kéo Phó Nguyệt Hàn trở về thực tại.

Trên đài đấu, tuyết lang đang run rẩy.
Đầu nó lắc từng hồi, như thể bên trong đang bị thứ gì đó xé nát. Âm cầm càng lúc càng dồn dập, hỗn loạn — mỗi nốt vang lên như mũi kim đâm vào tận xương tủy.

Tuyết lang gầm gừ, từng bước một lùi lại.
Ban đầu là kháng cự, sau là hoảng loạn — rồi nỗi sợ dần xâm chiếm. Mỗi lần dây đàn bật lên, thân thể nó lại co giật, móng vuốt cào rạch nền tuyết, ánh mắt dần trở nên mờ đục.
Không ai nghe thấy tiếng xích sắt, nhưng ai nấy đều cảm nhận rõ ràng: thứ vô hình nào đó đang trói chặt dã thú này.

Thúc Tư Kỳ vẫn ngồi yên, một thân váy áo tẩm máu tung trong gió.
Ngón tay nàng gảy nhẹ, động tác chuẩn xác đến tuyệt đối — như đang đối thoại với linh hồn của dã thú, hoặc với ký ức đang gào thét trong chính nàng.

Âm thanh ấy, giữa khán đài mênh mông, tựa lưỡi dao lạnh cắt ngang không khí.
Bách quan nín thở.
Mọi thứ ngưng đọng trong khoảnh khắc tuyết trắng phủ mờ —
chỉ còn tiếng đàn ma loạn, và bóng dáng tuyết lang khổng lồ đang cúi rạp đầu trước người ngồi giữa đài.

Trên đài đấu, Thúc Tư Kỳ giữa nền tuyết loang máu, gương mặt như họa nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng đến lạnh người.
Nàng khẽ nâng mi, nhìn con dã thú trước mặt — tuyết lang đã thôi gầm rú, thân thể to lớn run nhẹ, ánh mắt vốn đỏ ngầu nay chỉ còn vẩn đục mơ hồ, tựa như đã đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu.

Thúc Tư Kỳ thu tay, một khúc cầm kết thúc trong khoảng lặng nặng nề.
Âm thanh cuối cùng tan vào gió lạnh, mà toàn trường — không một ai dám thở mạnh.

Dưới ánh đuốc lay động, Thúc Tư Kỳ chậm rãi đứng lên.
Tuyết gió cuộn quanh gấu áo, từng bước nàng tiến về phía con dã thú, tiếng giẫm xuống nền đất, như cắt thẳng vào thần kinh người xem.
Không ai dám động đậy.
Chưa từng có kẻ nào dám áp sát tuyết lang khi nó còn sống, vậy mà giờ đây, con quái thú từng cắn nát thiết giáp lại chỉ cúi thấp đầu, rụt người lùi từng tấc, như bị bóng hình kia áp chế đến nghẹt thở.

Thúc Tư Kỳ dừng lại, cúi đầu nhìn nó.
Tuyết lang gầm gừ, nhe nanh đến mức lợi cũng ứa máu, đôi mắt đỏ ngầu như muốn xé nát nàng ra từng mảnh.
Thế nhưng giữa lớp dữ tợn ấy lại ẩn một thoáng chao đảo kỳ dị — tựa như dã thú đang vật lộn giữa bản năng giết chóc và nỗi sợ hãi khắc sâu trong huyết mạch.
Âm thanh gầm rít của nó vang lên khàn đặc, không còn cuồng nộ mà giống tiếng gào của kẻ biết mình sắp khuất phục.

Nàng bỗng bật cười khẽ, âm thanh nhẹ như gió, chẳng rõ là hoài niệm, châm chọc, hay tự giễu.
" "Hóa ra ngươi... chính là " tiểu lang trốn thoát năm đó a."

Không ai biết nàng nói những gì, chỉ thấy tuyết lang kia khẽ rít lên, gân cổ nổi cao, như bị đánh thức ký ức xa xăm nào đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đứng yên, không dám tiến thêm nửa bước.

Khán đài im phăng phắc một lúc, rồi tiếng xì xào kinh hãi lan dần, tiếp đó là tiếng vỗ tay, tiếng hò reo như sóng vỗ.
Tất cả đều nhìn Thúc Tư Kỳ bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa khâm phục — như thể nàng không phải con người, mà là kẻ điều khiển dã thú trong truyền thuyết.

Tần Hãn, đứng trên khán đài, hoàn toàn hóa đá.
Sắc mặt hắn trắng bệch như tuyết, đồng tử co rút, cả người cứng đờ không tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Năm đó, hắn phải ném mạng tám binh lính, máu loang đầy đất mới ép được con dã thú này vào lồng sắt — mà giờ đây, chỉ trong nửa canh giờ, một kẻ tay không, chỉ với một cây cổ cầm, lại khiến nó cúi đầu khuất phục.

Hắn cảm thấy như chính mình đang mộng, thế giới bỗng đảo lộn, mọi quy tắc quen thuộc đều tan rã.
Cái gọi là lý trí, sức mạnh, kiêu hãnh... phút chốc đều trở nên nực cười đến cực điểm.




____ ____ ____ ____





Chương 212


Một cái đầu... hai cái đại nạn!



Giọng Phó Nguyệt Hàn vang lên, thong dong mà đượm ý mỉa mai:
"Nga~ Mạc Bắc chúng ta thắng."

Tần Hãn quay đầu, bắt gặp ánh mắt của nàng — trong đó chứa cả châm chọc, khinh thường và vẻ đắc ý lạnh nhạt.
Hắn cười gượng, siết chặt nắm tay:
"Quả nhiên... mở rộng tầm mắt."

Thúc Tư Kỳ lúc này đã thu cầm, giọng nàng bình thản vang lên giữa tiếng gió:
"Những gì đã cược, mong Vương tử giữ lời."

Khán đài rộ lên lần nữa, tiếng xì xầm như bão cuốn. Trận đấu giữa người và lang — kinh tâm động phách, rồi lại kết thúc trong cảnh dã thú cúi đầu — khiến khí thế Mạc Bắc dâng cao chưa từng có.

Tần Hãn nghe vậy, sắc mặt càng u ám, gân xanh hằn rõ nơi thái dương. Nhưng hắn vẫn cố nén giận, chắp tay hướng Phó Nguyệt Hàn, giọng trầm thấp:

"Thần sẽ trở về cùng phụ vương... đề xuất. Thánh thượng, xin yên tâm."

Phó Nguyệt Hàn khẽ nhướng mày, môi cong lên nụ cười nhạt, giọng nói mang theo lưỡi dao ẩn dưới lụa:

"Đề xuất? Khi trước chẳng phải đã nói rõ sao? Vì sao đến giờ... lại biến thành đề xuất?"

Không khí lại lặng xuống.
Tần Hãn khựng lại, môi run lên, miễn cưỡng cười:

"Thần lời hứa tự nhiên sẽ thực hiện... chỉ là cũng cần phụ vương gật đầu một cái."

Phó Nguyệt Hàn nghe thế, ánh mắt tối đi, nụ cười trên môi càng sâu — tựa hồ vừa trông thấy một màn thú vị sắp diễn ra.


Dưới khán đài vẫn còn tiếng ồn ào bàn luận, nhưng người trên đài đấu đã biến mất từ lúc nào.
Thúc Tư Kỳ rảo bước qua hành lang phủ đầy tuyết, gió lạnh tạt ngang, làm vạt áo nàng bay phần phật. Giờ thoát khỏi sinh tử, tâm trí mới dần tỉnh, nhưng ký ức vừa khôi phục cũng theo đó ùa về — chiến loạn năm ấy, máu và tuyết hòa thành một màu, những gương mặt đã khuất cứ thế hiện lên trước mắt khiến ngực nàng nghẹn lại.

Một cơn đau nhói từ cổ truyền đến, nàng khẽ nhíu mày, ngón tay chạm vào vết thương. Máu ấm dính ra tay, xen lẫn chút sẫm màu khác lạ.
Thúc Tư Kỳ hít vào, nghĩ thầm: "Vừa thoát chết, chẳng lẽ lại chuẩn bị nửa chân bước vào quan tài?"
Nghĩ vậy mà môi nàng vẫn giật giật — đúng là vận xui đuổi không tha.

Chưa đi được mấy bước, cơn ho ập đến. Nàng vội che miệng bằng khăn tay, mở ra đã thấy một mảng đỏ tươi.
Thúc Tư Kỳ nuốt khan, lòng than thở: "Hảo a, quả thật sắp vào quan tài thật rồi."
Nàng định tăng tốc về Thái y viện, nhưng trước mắt chợt tối sầm, thân thể chao đảo. Chưa kịp ngã thì liền bị một vòng tay phía sau đỡ lấy, đồng thời một bàn tay khác từ phía trước cũng giữ vai nàng lại.

Hơi thở người trước mặt thoảng qua làn tóc, trộn lẫn mùi hương gỗ trầm dịu nhẹ. Thúc Tư Kỳ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt kia — trong trẻo mà sắc như gươm.

Nàng bật khẽ:
"Công chúa?"

Tần Tự Vân khẽ gật đầu, giọng nói có chút trầm hơn thường ngày:
"Ừ. Ngươi không có việc gì đi?"

Thúc Tư Kỳ còn chưa kịp đáp thì giọng lười nhác từ sau vang lên, ẩn ẩn chút bất mãn:
"Nga~ ngươi chỉ biết mỗi nàng thôi sao?"

Âm thanh quen thuộc ấy khiến nàng khựng lại, quay đầu nhìn.
Kinh Lạc Y đứng đó, tuyết phủ nhẹ trên tóc, khóe môi nhếch lên một cách vừa mỉa mai vừa như trêu ghẹo.

"Vì sao ngươi cũng đến đây?" — Thúc Tư Kỳ hỏi, giọng vẫn còn khàn.

Kinh Lạc Y mỉm cười, khóe môi khẽ cong như có như không, nụ cười ấy không hề trêu chọc mà lại như gió xuân xuyên qua trời tuyết, dịu dàng đến mức khiến người ta chẳng nỡ nhìn thẳng.
"Tìm ngươi."

Chỉ hai chữ thôi, mà tựa hồ phá tan cả tầng tuyết giá giữa hai người.

Thúc Tư Kỳ thoáng ngẩn ra. Cơn đau rát nơi cổ dường như cũng lùi xuống, chỉ còn lại một nhịp tim loạn nhịp khó hiểu.

Ánh mắt vừa va nhau, không khí như ngưng đọng, sóng mắt đan xen, chẳng ai nói thêm lời nào.

Cho đến khi giọng Tần Tự Vân vang lên, hơi khàn nhưng lạnh lẽo:
"Cứ nhìn thêm một chút nữa, e rằng ngươi phải nhặt xác nàng nha."

Câu nói khiến cả hai đồng loạt hoàn hồn.
Kinh Lạc Y nhíu mày, ánh mắt chuyển xuống cổ Thúc Tư Kỳ, nơi vết thương rớm máu. Nàng khẽ chạm vào, Thúc Tư Kỳ liền hít khẽ một hơi "tê" lên tiếng, làm mày của Kinh Lạc Y càng siết chặt.
Không nói thêm lời nào, nàng nắm lấy vạt áo người kia, giọng dứt khoát:

"Đi thôi. Ta đưa ngươi về trị thương."

Vừa bước được một bước, ống tay áo bên kia đã bị giữ lại. Tần Tự Vân mím môi, giọng bình thản nhưng chứa chút cứng rắn:

"Bản cung có thương dược. Hơn nữa điện của ta... gần hơn bên kia."

Kinh Lạc Y nghiêng đầu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Gương mặt thanh tú, khí chất nhu hòa mà cao quý, từng đường nét trên gương mặt Tần Tự Vân đều mang vẻ đẹp đặc trưng của Tây Cương — dịu mà dứt khoát, mềm nhưng ẩn chứa sự cứng rắn không thể xem thường.

Đôi mắt nàng sâu và sáng, như giấu trong đó cả bão cát phương xa, lại vừa mang thứ dị hương khiến người đối diện khó mà dời mắt.

Kinh Lạc Y nhìn một hồi, khóe môi cong nhẹ, ánh nhìn thoáng lạnh mà lại có chút... không vui. Nụ cười Kinh Lạc Y khẽ nhạt:

"Công chúa có lòng, nhưng chỗ ta... không thiếu."

Thúc Tư Kỳ đứng giữa, cảm thấy da đầu tê rần. Nàng thầm than:
"Chẳng lẽ đây là... Tu La tràng trong truyền thuyết?"

Rồi lại tự gạt đi:

"Nói ta cùng Lạc Y có một chân, ta nhận. Nhưng ta với Tần Tự Vân cái gì cũng không có, sao lại gọi là Tu La tràng được chứ?"

Nghĩ vậy, nàng lập tức giơ tay đầu hàng, nhịn đau rát mà cười khan:
"Hai vị đại gia, ta... vẫn có thể tự đi, thái y viện có đủ dược. Không phiền nhị vị."

Kinh Lạc Y liếc nàng, vẫn không yên tâm:
"Ta cùng đi."

Tần Tự Vân mím môi, chớp mắt, giọng mềm nhưng dứt khoát:
"Ta cũng đi."

Thúc Tư Kỳ khẽ nghiêng đầu, khoé môi run run, chỉ cảm thấy cổ đau một phần mà đầu đau mười phần.

Nàng chỉ muốn ngửa mặt thở dài — một cái đầu, hai cái đại nạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro