
Chương 205~207
Chương 205
Đêm...
Tiếng cửa gỗ khép lại, vang lên âm thanh cót két khàn khàn giữa đêm tĩnh.
Thúc Tư Kỳ vừa bước vào phòng liền nhóm than trong lò sưởi, ngọn lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt có chút mệt mỏi. Nàng ngồi xuống mép giường, tháo đai lưng, rồi thả người xuống nệm. Cơ thể rã rời, từng khớp xương như đang phản kháng, mỏi nhừ đến độ chỉ muốn tan ra thành khói.
Một hơi thở dài bật ra nơi khóe môi:
'Quả nhiên, cổ đại nhân sinh... chẳng dễ dàng chút nào a...'
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, lập tức bị thay thế bởi một nỗi trăn trở khác. Nàng chợt nhớ đến phong thư mà Lâm Thanh đưa chiều nay. Thúc Tư Kỳ xoay người, rút từ tay áo ra hai phong đã niêm kỹ, dấu sáp khác nhau, đỏ thẫm trong ánh than hồng.
Nàng mở phong đầu tiên — thư từ lão Vệ truyền đến.
Bên trong, từng dòng chữ nghiêm cẩn, viết bằng loại mực chỉ số ít người Nguyên Lăng mới dùng. Từ sau lần A Dương và Triệu Cao nhận được tín hiệu "Sinh Pháo", nay họ lại bắt được hai lần tín hiệu khác. Không thể nghi ngờ, đó là dấu hiệu của người mình.
Nghĩ đến đây, tim nàng khẽ rung. Giờ khắc để Nguyên Lăng một lần nữa giương cao quốc kỳ — đã gần kề.
Thế nhưng, trong lòng Thúc Tư Kỳ vẫn còn mối bận tâm không thể an yên.
Binh lực của họ hiện tại chưa đầy năm ngàn. Dù có vận dụng cả Huyết Ẩn Lệnh, lực lượng ấy vẫn quá nhỏ bé so với đại thế thiên hạ. Huống hồ, Nguyên Lăng nay chỉ còn là bóng quốc gia đã bị chôn vùi trong sử sách — một khi họ tái khởi, các chư quốc ắt sẽ không ngồi yên.
Một ngọn lửa vừa được nhóm, rất dễ bị dập tắt giữa cuồng phong của thiên hạ.
Nàng siết chặt phong thư, ánh mắt như dao khắc.
Không thể hấp tấp.
Mọi bước đều phải vững chắc, từng tấc phải có đường lui.
Và trên hết, để khởi binh nắm chắc tám phần thắng, điều tiên quyết — là phải tìm ra Quốc sư.
Chỉ có lão ấy mới nắm giữ toàn bộ địa đồ mật đạo Nguyên Lăng, mạch đường dẫn qua vô số thành lũy cũ, cùng những bí ẩn về lực lượng còn ẩn trong bóng tối.
Thúc Tư Kỳ ngồi thẳng dậy, mắt ánh lên sắc lạnh.
Than hồng trong lò khẽ nổ lách tách, phản chiếu bóng nàng lên tường.
Thúc Tư Kỳ lấy qua phong thư thứ hai, nhẹ nhàng bóc dấu sáp. Ngay khi nhìn thấy nét chữ uyển chuyển, nàng đã nhận ra — là Tĩnh Lam.
Không còn là giọng văn thâm tình hay đôi dòng hàn huyên như trước, lần này nội dung vỏn vẹn vài trang, lời lẽ ngắn gọn nhưng sắc bén. Nàng tỉ mỉ tường thuật tình hình triều chính Nam Uyên: thế cục đang âm thầm biến động, nhiều phe cánh giấu mặt dần lộ diện.
Cùng với thư là một bản danh sách mảnh, ghi tên mấy vị triều thần và thân thích trong hoàng tộc.
Thúc Tư Kỳ đọc qua từng hàng chữ. Đến cuối danh sách, ánh mắt nàng khựng lại, nhưng chỉ thoáng chốc. Nàng không để lộ cảm xúc, tiếp tục đọc như không có gì xảy ra.
Thế nhưng... đến phần tái bút, mọi suy nghĩ trong nàng bỗng chấn động.
Bốn chữ — "Nguyên Lăng Tàng Đồ."
Đã bao lâu từ khi nàng vô tình đọc thấy nó trong một quyển tịch cũ của hoàng thất tàng thư. Tưởng chừng thứ này đã theo tro tàn chiến loạn mà vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng đất, nay lại bất ngờ được nhắc lên trong phong thư tín.
Ngón tay cầm thư khẽ run. Ánh than trong lò hắt lên gương mặt nàng, soi rõ đôi mắt chấn động xen lẫn ngỡ ngàng.
"Nguyên Lăng... tàng đồ sao?" — giọng nàng khàn khẽ, như thể chính hơi thở cũng đông cứng lại giữa đêm.
Theo lời Tĩnh Lam, chuyện này có thể liên quan đến Phó Phục hoặc là hắn đã biết bí mật gì đó về nó.
Chỉ vài con chữ thôi đã khiến trong đầu Thúc Tư Kỳ lóe lên vô số mảnh ký ức rời rạc: tấm địa đồ chằng chịt ký hiệu hiện đại trên bàn án Phó Nguyệt Hàn, những đường nét như khớp nối với thứ gì đó nàng từng nghe qua; truyền thuyết về quốc sư ẩn danh của Nguyên Lăng, ngoại nhân duy nhất nắm giữ những bí mật hoàng thất và cả bản phác đồ đường hầm từng thấy tại Kha Lạc, vẽ bằng loại mực chỉ có trong thời Nguyên Lăng còn tại.
Những mảnh vụn ấy — tàng đồ, địa đồ, đường hầm, quốc sư — bỗng chốc đan chặt lại, tạo thành một chuỗi suy luận lạnh lẽo.
Hơi thở nàng chậm lại. Bàn tay siết chặt phong thư đến mức mép giấy gấp nhăn, tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Nếu tất cả thật sự cùng dẫn đến một điểm... thì sao?
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, mồ hôi lạnh đã rịn dọc sống lưng. Thúc Tư Kỳ chưa kịp lần thêm suy đoán, thì —
"Rốt cuộc... ngươi là ai?"
Một giọng nói vang lên từ khe cửa sổ, lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi gươm vừa rút khỏi vỏ.
Âm thanh ấy xé tan tĩnh mịch, mang theo sự trầm thấp nặng nề khiến Thúc Tư Kỳ lập tức cứng người, từng sợi thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Nàng xoay người theo hướng phát ra tiếng nói.
Không biết từ khi nào, cửa sổ khép hờ, hé ra một khe nhỏ. Từ trong bóng tối, một đôi mắt lạnh như băng xuyên thấu qua khe hở ấy, ánh nhìn sắc bén đến mức khiến không khí trong phòng như ngưng đọng.
Thúc Tư Kỳ lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa. Càng tiến lại gần, bóng người bên ngoài càng rõ nét — áo choàng đen phủ đầy tuyết, đường nét kiêu bạc dưới ánh trăng mờ ảo.
Nàng khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên không thể che giấu:
" Kinh Lạc Y?"
Kinh Lạc Y nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh:
" Thế nào? Hoảng hốt sao?"
Thúc Tư Kỳ thoáng chau mày, ý niệm đầu tiên không phải lo lắng vì bị phát hiện, mà là... người này đầu óc có vấn đề gì chăng? Đêm hôm còn mò đến tận đây, chẳng lẽ không biết đêm tuyết lạnh đến mức nào sao?
Nàng hít sâu một hơi, vòng ra chính môn, kéo mạnh then cửa. Gió tuyết lập tức ùa vào, từng hạt tuyết táp thẳng lên mặt lạnh buốt.
Không nói thêm lời thừa, nàng bước đến gần, vừa mở miệng vừa thuận tay nhẹ kéo áo choàng của Kinh Lạc Y, giọng pha hơi chút châm chọc nhàn nhạt:
"Đỉnh cái đại trời tuyết đến nghe lén người khác, là sở thích tao nhã của ngươi sao?"
Kinh Lạc Y bị nàng kéo vào trong, bước chân khựng nhẹ, nhưng không hề tránh mà thuận theo đi vào.
Tuyết trên vai rơi lả tả xuống nền, hòa vào hơi ấm trong phòng, tan đi nhanh như chưa từng hiện hữu.
Ánh mắt nàng khẽ hạ xuống — dừng lại nơi bàn tay đang vô thức nắm lấy tay áo mình, ngón tay mảnh khảnh nhưng lại mang theo một chút sức lực khiến thứ vốn nằm yên ổn bên trong lòng ngực nàng khẽ chấn động.
Một thoáng yên lặng trôi qua.
Kinh Lạc Y chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt như có gì đó lay động trong một khắc, rồi lại hóa thành mặt hồ phẳng lặng.
Giọng nàng trầm thấp, lạnh mà mềm, nghe như gió tuyết ngoài kia len qua song cửa:
" Nếu ngươi không muốn bị nghe lén... thì đừng nói những lời khiến người khác phải dừng bước."
Thúc Tư Kỳ khẽ quay đầu nhìn nàng, hơi hắng giọng, cố giữ giọng bình thản:
"Kia, ngươi nửa đêm mò đến ta phòng là có chuyện gì?"
Nhắc tới chuyện này, Kinh Lạc Y nhớ tới chính mình vốn đang tại phủ đệ ấm áp ấm áp nhấm nuốt điểm tâm, lại sực nhớ đến ngày mai còn không phải là ngày tỷ thí giao bang cái kia sao? Bèn khoác lên áo choàng, mặc kệ tuyết vẫn còn rơi mà nhập cung một chuyến, nàng muốn xem thử sắp đối đầu với tuyết lang cái người nọ đã chuẩn bị những gì, há chăng lại trùng hợp vô tình nghe được " Nguyên Lăng tàng đồ " bốn chữ nhạy cảm này.
Nàng thoáng cười, ánh mắt khẽ nheo lại, trong lời nói có phần ép sát mà vẫn giữ nhịp điềm tĩnh:
" Đừng cho là ta không biết ngươi đang ở đánh trống lảng."
Nói rồi, nàng phủi tuyết còn vương trên vai, tự nhiên bước tới mép giường ngồi xuống. Dáng ngồi hơi nghiêng ra sau, tay chống nhẹ lên thành giường, ngẩng mặt nhìn người đối diện.
Thúc Tư Kỳ vẫn đứng yên, bóng nàng in hằn lên nền gạch, rọi lẫn ánh đèn trầm vàng.
Ánh nhìn Kinh Lạc Y lúc này không còn quá lạnh, chỉ sâu và khó đoán — trong đó có cả chút gì như ngờ vực, như băn khoăn, lại như... có chút tìm tòi nghiên cứu.
Giọng nàng chậm rãi vang lên:
"Nói đi, vì cái gì ngươi biết Nguyên Lăng Tàng Đồ?"
Câu nói cuối cùng như một mũi dao mềm — không đủ để đâm, chỉ đủ khiến không khí khẽ rung lên.
Trong lòng Kinh Lạc Y thoáng qua một cái tên, mơ hồ như sương khói.
Nàng không dám khẳng định, chỉ mơ hồ nghi ngờ — người trước mặt này, liệu có thật là Cảnh Giai Kỳ mà nàng từng gặp ở Duyên Phong khi ấy không?
Khẽ ngừng một nhịp, song con ngươi đối diện Thúc Tư Kỳ, bình tĩnh mà thẳng thắn:
" Còn có... rốt cuộc ngươi là ai?"
Thúc Tư Kỳ cũng không lập tức trả lời.
Nàng quay người bước đến bàn trà, động tác thong thả, tựa như chẳng nghe rõ câu hỏi kia.
Nhưng khi tay khẽ lùa vào vạt áo — dù chỉ một thoáng — vẫn không thoát khỏi ánh nhìn sắc như dao của Kinh Lạc Y.
Thúc Tư Kỳ ngồi xuống, tầm mắt cùng nàng đối diện. Giữa hai người giờ khắc này như thể không còn mặt nạ, không còn vai diễn — mà chỉ là chính họ... gương mặt thật.
"Việc này... đại nhân không phải vẫn luôn ở quan sát ta sao?"
Nói rồi, nàng hơi nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt như gợn nước hài hước nhìn Kinh Lạc Y:
" Chẳng lẽ lâu như vậy, cái gì cũng chưa bắt đến?"
Kinh Lạc Y nghe ra nàng khiêu khích trêu chọc liền đen mặt, lạnh giọng:
" Ta nhưng không thời giờ cùng ngươi đùa giỡn."
" Đại nhân hiểu lầm."— Thúc Tư Kỳ bình tĩnh đáp lời, đầu hơi nghiêng, giọng điềm đạm — " ta nào dám đùa giỡn với đại nhân."
Nghe vậy, đường nét trên mặt Kinh Lạc Y giãn ra đôi chút, song ánh mắt vẫn như mũi thương chực chờ.
" Vậy thì, vì cái gì ngươi biết chuyện tàng đồ Nguyên Lăng?"
Thúc Tư Kỳ khẽ "a" một tiếng, vẻ mặt nghiêm trang mà ăn nói bậy bạ:
" Ta vừa mới nói những cái đó... chính là nghe người khác bàn luận."
Kinh Lạc Y nhướng mày:
" Người khác? Người nào?"
" Nga~ người qua đường."— Thúc Tư Kỳ nhún vai lắc đầu thần sắc có chút nghiêm túc đến mức gần như buồn cười, — " đi ngang qua phòng ta, tiện miệng nói một câu... tàng đồ gì đó, ta liền nghe được."
Kinh Lạc Y nhìn nàng, khóe môi khẽ run, ánh mắt phức tạp như đang tự hỏi chính mình vẫn là nên một cái tát hô qua đi hay là nhịn xuống đâu? Nàng chống một tay lên đầu gối, nhướng nhẹ người về trước, giọng hạ thấp:
" Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao?"
Khoảng cách bỗng rút ngắn.
Thúc Tư Kỳ nhìn thẳng nàng, ánh đèn chập chờn hắt lên gương mặt Kinh Lạc Y — đường nét nghiêm nghị kia bỗng khiến lòng nàng hơi xao động. Nàng khẽ cười, giọng nửa trêu nửa thật:
" Không dám. Nhưng nếu đại nhân muốn ta nói thật, vậy ta chỉ có thể nói — ta thật sự nghe được thôi."
" Từ đâu?"
" Trong mơ."
Khóe môi Kinh Lạc Y giật nhẹ, ánh mắt vốn hơi dãn ra lại bị lời nói của Thúc Tư Kỳ làm cho mạo nhiệt tức giận, thế nhưng lại bị đôi mắt như đang cố nén cười của Thúc Tư Kỳ quấy nhiễu. Một lát, nàng thở ra, cười khẽ mà không vui cũng chẳng hờn:
" Lôi Lãng, miệng ngươi vẫn lợi hại như trước."
" Đại nhân quá khen."— Thúc Tư Kỳ nhàn nhạt đáp, môi cong lên vừa đủ, — " ta chỉ nói thật thôi, chẳng qua thật của ta... hơi khó nghe."
Kinh Lạc Y nheo mắt:
" Ta thấy ngươi quen nói dối hơn đấy."
" Vậy sao đại nhân còn tin?"— Thúc Tư Kỳ nghiêng đầu, ánh mắt khẽ lóe, giọng vẫn ôn hòa mà câu chữ lại như vòng vo đâm ngược.
Kinh Lạc Y thoáng khựng, nhìn nàng, bất giác bật cười:
" Tin ngươi? Ta còn chưa đến mức hồ đồ như thế."
Thúc Tư Kỳ chỉ cười khẽ nhìn nàng mà không đáp. Ánh mắt giao nhau một thoáng, trong im lặng dường như còn có tiếng gió bên ngoài hòa cùng nhịp thở của cả hai.
Cuối cùng, Kinh Lạc Y nhếch môi, giọng thấp mà vững:
" Cũng tốt. Ta thích trò này."
Gió ngoài hiên thổi mạnh, tàn tro trong lò nghiêng ngả, mà trong căn phòng nhỏ, không khí lại như đang đan chặt từng sợi căng mỏng giữa ngờ vực và ý cười — chẳng phân nổi là đấu trí hay... hoà nhịp.
____
Tiếng trống lễ hội từng hồi, từng hồi vang dội, ngân dài trong buổi sớm Mạc Bắc như gọi dậy cả tầng mây phương bắc. Trên cao, mây sớm tan dần, để lộ vầng dương đầu ngày vừa hé, ánh sáng vàng nhạt trải xuống lớp tuyết mỏng phủ khắp quảng trường trước điện Thiên Nhật, phản chiếu thành muôn vạn tia sáng rực rỡ. Gió sớm lồng qua cờ hiệu, sắc đỏ của Mạc Bắc hòa cùng sắc lam của Tây Cương, tung bay đối lập mà uy nghi, như hai thế lực đang chờ thời va chạm giữa trời đất.
Hôm nay là ngày khai mở đại lễ "Tụ Chiến Giao Bang", cũng là lần đầu tiên sau ba năm hai nước tổ chức tỉ thí công khai.
Từ trong hoàng cung, tiếng nhạc lễ dâng lên, trống chiêng hòa nhịp cùng tiếng tù và trầm hùng, lan xa khắp quảng trường tuyết trắng. Âm hưởng ấy xuyên qua tầng không, vang dội như khúc ca khởi đầu của một trận phong ba — khiến cả mảnh Bắc địa giá lạnh cũng như được sưởi ấm bởi nhiệt huyết và kỳ vọng.
Bách quan hôm nay đều không vận quan phục thường triều mà khoác lên mình lễ y đặc trưng của dân Bắc địa — áo choàng ngắn viền lông chồn, đai bạc khắc hoa tuyết, từng bước đi đều dứt khoát, hào sảng. Các tướng quân dốc lòng chuẩn bị, từng đội ngũ chỉnh tề xếp hàng, giáo thương sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời, tạo nên một cảnh tượng khí thế lẫm liệt chưa từng có.
Trên đài cao, Phó Nguyệt Hàn đã đến từ sớm. Bạch bào thêu vân bạc, không mang nhiều châu ngọc mà vẫn toát ra khí thế bễ nghễ. Nàng lặng lẽ ngồi an vị giữa điện, ánh mắt trong trẻo mà trầm lắng, như nhìn thấu hết mọi cuộc so tài phía dưới.
Bên cạnh nàng là các đại thần chủ sự và sứ giả Tây Cương. Sau khi nhạc lễ dừng lại, một vị đại quan được chỉ định — Hàn Thượng Khanh, Thượng thư bộ Lễ — đứng ra giữa điện, giọng sang sảng tuyên:
" Giờ lành đã điểm, Tụ Chiến Giao Bang — chính thức bắt đầu!"
Tiếng trống nổi lên, dồn dập và mạnh mẽ.
Màn đầu tiên là tỉ võ. Hai bên lần lượt cử ra cao thủ đại diện. Từ phía Tây Cương, là võ tướng Lôi Hắc — người nổi tiếng sức mạnh phi thường, từng một đao chém đứt thiết giáp. Phía Mạc Bắc, người ra sân là Diêu Quảng — thân tín dưới trướng Kinh Lạc Y.
Cả hai vừa vào trường đã khiến đất tuyết rung chuyển. Lôi Hắc vung đao nặng như sấm sét, còn Diêu Quảng linh hoạt như gió, thân ảnh xoay chuyển liên hoàn. Tiếng binh khí va chạm chói tai, hàn quang loé sáng khiến người xem không dám chớp mắt.
Một đòn, hai đòn, rồi mười đòn. Lôi Hắc lực như hổ báo, nhưng Diêu Quảng lấy nhu thắng cương, mượn lực hóa chiêu. Đến khi kiếm Diêu Quảng ghìm được đao đối thủ xuống mặt đất, mũi kiếm đặt ngay cổ tay kia, khán đài lập tức bùng nổ tiếng hoan hô như sấm dậy.
Phó Nguyệt Hàn khẽ gật đầu, nét môi mím nhẹ như ẩn ý tán thưởng. Sứ giả Tây Cương cũng mỉm cười, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa dè chừng.
Sau màn tỉ võ, đến phần tỉ trí. Hai bên thay tướng bằng văn thần, lấy cờ bàn làm chiến trận, đấu trí trong ba ván. Một bên đại diện Mạc Bắc là đại học sĩ Tần Thập Cửu, nổi danh mưu lược. Phía Tây Cương, người ra trận là Mộc Lặc, quân sư trưởng biên.
____ ____ ____ ____
Chương 206
Lấy thắng làm vinh, cầu thú Kinh đại tướng quân.
Trên bàn cờ lớn bày giữa điện, từng quân đen trắng thay nhau hạ xuống, như binh mã giao phong trong im lặng. Từng ánh mắt, từng hơi thở quanh đó đều trở nên khẩn trương. Ngay cả các lão thần ngồi hàng ghế sau cũng nhịn không nổi mà đứng dậy, râu tóc phất phơ theo nhịp trống, mắt chăm chú nhìn từng nước đi.
Ba ván đấu qua đi, Tần Thập Cửu thắng hai, hòa một — thế cục nghiêng về Mạc Bắc.
Tiếng reo hò vang rền, tuyết rơi nhẹ như mưa bụi, hòa vào tiếng nhạc chiến thắng đầy tự hào.
Giữa khung cảnh rực rỡ ấy, Phó Nguyệt Hàn vẫn ngồi yên, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn long ỷ, ánh nhìn sâu như hồ băng cuối đông. Dường như trong niềm vui của bá quan, chỉ có nàng là vẫn thấy được bên dưới lớp lễ hội phồn hoa kia — là một cơn sóng ngầm đang dần dâng lên, dữ dội không kém tiếng trống hội ngoài kia.
**
Tiếng trống hội ngoài cung vẫn vang từng hồi xa xăm, rộn ràng như sóng. Nhưng giữa tĩnh điện này, mọi thanh âm đều dường như bị chặn lại nơi ngưỡng cửa. Chỉ còn khói hương mờ nhạt bay lên, cùng hơi thở chậm rãi của hai người.
Tiểu thái giám trẻ tuổi cúi đầu, tay cẩn thận vuốt phẳng từng nếp áo cho người trước mặt. Hắn thoạt nhìn nghiêm cẩn, nhưng khóe môi cứ run run như muốn bật cười. Rốt cuộc, "phụt" một tiếng rất nhỏ vang lên. Hắn giật mình quỳ sụp, lắp bắp:
" Nô tài vô lễ! Đại nhân... đại nhân thứ tội!"
Thúc Tư Kỳ ngước mắt, gương mặt vẫn bình thản, chỉ có khóe môi hơi run như cố nhịn gì đó, giọng nhẹ mà có chút khàn khàn:
" Không sao."
Tiểu thái giám nghe vậy, thở phào, lại cúi người tiếp tục. Thế nhưng Thúc Tư Kỳ cả người run quá, nút áo mãi không thắt xong. Một hồi lâu, hắn cắn môi, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà nói nhỏ:
" Đại nhân... ngài có thể trước đừng run được không sao? Nô tài... thắt mãi không xong..."
Thúc Tư Kỳ khẽ giật mình, mặt thoáng đỏ, định lên tiếng biện minh một chút thì cánh cửa điện nhẹ vang một tiếng "két".
Gió thu lùa qua khe cửa, mang theo hương gỗ trầm phảng phất. Cùng với làn sáng ngoài hiên, một bóng người cao mảnh khảnh hiện ra — áo choàng trắng nhạt, bước chân thong thả.
Kinh Lạc Y đứng tựa nơi cửa, ánh sáng phản chiếu lên gò má nàng, khiến nụ cười nhạt nơi khóe môi như được vẽ bằng tơ mỏng. Ánh mắt ấy chẳng mang ý giễu, chỉ đầy ý vị, mềm và sâu như muốn cười mà cố nhịn.
Nàng dừng lại một lát, ánh nhìn thoáng lướt qua Thúc Tư Kỳ — người đang cứng đờ vì ngượng — rồi khẽ, rất khẽ, bật ra một tiếng cười khúc khích, nhẹ như chạm vào mặt nước.
Âm thanh mảnh như chuông bạc, rơi giữa căn phòng tĩnh lặng khiến không khí khẽ lay động.
Thúc Tư Kỳ lập tức quay đầu, ánh mắt chạm phải nụ cười kia, trong chớp mắt chỉ thấy cả người nóng lên. Nàng hắng giọng, định trấn tĩnh, tay nắm chén trà siết nhẹ:
" Thời tiết hôm nay... quái lạnh."
Kinh Lạc Y vừa phất tay ra hiệu cho tiểu thái giám lui xuống vừa thong thả đáp:
" Lạnh sao?"
Thúc Tư Kỳ lập tức gật đầu, nghiêm túc đáp:
" Đã sắp giữa thu, lạnh là phải."
"Vậy a~"
Giọng Kinh Lạc Y vẫn nhàn nhạt, song tiếng bước chân của nàng lại càng gần. Đến khi chỉ còn cách nhau chừng một tấc, nàng dừng lại, ánh nhìn khẽ lướt qua cổ áo người kia.
Không nói gì thêm, Kinh Lạc Y cúi người, ngón tay thon dài khẽ thắt lại nút áo.
Động tác rất chậm, rất nhẹ — Thúc Tư Kỳ ngây người, hơi thở cũng đi theo chậm lại một nhịp.
Mỗi lần đầu ngón tay nọ lướt qua cổ áo, chạm thoáng vào da, tim nàng lại như bị gõ khẽ một nhịp. Nàng muốn nói "ta tự làm được", nhưng lời đến môi lại không ra được tiếng nào.
Chỉ biết đứng im, như người bị thôi miên, để mặc Kinh Lạc Y cài đến chiếc cúc cuối cùng.
Phía sau, A Khương đứng chết trân, ánh mắt không thể tin được. Nàng nhìn cảnh này không biết nên quay đi hay đứng lại. Lần đầu tiên trong đời, nàng thấy tiểu thư nhà mình vì người khác mà thắt cúc áo, mà người này vẫn là một cái nam nhân!
Kinh Lạc Y rút tay về, ánh mắt rũ xuống, khóe môi vẫn mang ý cười nhàn nhạt:
" Bắc địa gió lạnh, ngươi nên sớm quen đi thôi."
Câu nói nhẹ tênh, nhưng rơi vào tai Thúc Tư Kỳ lại như chạm vào lớp dây mảnh đâu đó trong lòng. Nàng khẽ gật đầu, giọng nhỏ mà chậm:
" Ta biết."
Hai chữ giản đơn, nhưng ai nghe cũng chẳng thể hiểu nàng đang đáp lại điều gì.
Không khí trong phòng lặng đi.
Mùi hương trên áo nàng, hơi trà, cả nhiệt khí từ tay Kinh Lạc Y chạm vào da dường như vẫn còn lưu lại.
Một lúc sau, Thúc Tư Kỳ khẽ hỏi, giọng có chút gượng:
" Ngươi vào đây... làm gì?"
" Ta nghe nói ngươi mấy hôm nay chẳng luyện khúc nào, liền tới xem thử."— Giọng Kinh Lạc Y vẫn thản nhiên, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thúc Tư Kỳ hơi ngẩn người, quả thật mấy ngày qua nàng chưa chạm đến cổ cầm. Nàng cúi đầu, ngón tay khẽ xoay mép chén trà.
Kinh Lạc Y nhìn thấy, trong lòng khẽ mềm, bèn cười, tay vô thức chạm nhẹ đai lưng, định nói đôi câu trấn an.
Ai ngờ cả hai lại cùng lúc lên tiếng:
" Yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt."
Giọng nói hòa làm một.
Cả gian điện lặng đi.
Thúc Tư Kỳ khựng lại, rồi nhìn sang.
Kinh Lạc Y cũng im, khóe môi cong lên thành một nụ cười khó đoán.
Một giây, hai giây, không ai nói gì thêm. Chỉ có ánh nhìn vờ như bình thản mà lại chạm nhau quá lâu.
Rốt cuộc, Kinh Lạc Y hắng giọng, xoay người:
" Chuẩn bị tốt, ta đi trước."
Thúc Tư Kỳ đáp nhẹ, giọng khàn đi không rõ lý do:
" Ừ."
Tiếng đáp lại nhẹ như gió, nhưng khi lọt vào tai, Kinh Lạc Y lại thấy cổ họng khẽ siết. Nàng không quay đầu, chỉ lặng lẽ bước đi, khóe môi vẫn còn vương nụ cười chẳng ai rõ là yêu hay ghét.
**
Tiếng chiêng trống trên võ đài vang lên dồn dập, từng tiếng hô reo của quần thần và khách sứ hòa vào nhau, sôi trào như sóng lớn.
Tần Tự Vân vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm, khóe môi thoáng cong như có như không, vừa vặn đủ lễ khi cùng sứ thần Tây Cương bàn luận dăm câu về kỹ nghệ và thế trận, lời nói nhu hòa, giọng cười nhẹ tựa gió xuân.
Chỉ là, giữa những khoảng trống của lời nói, ánh mắt nàng lại bất động thanh sắc mà nhiều lần khẽ quét quanh một lượt.
Không biết vì sao, kể từ lần trông thấy dung mạo thật của Lôi Lãng, hình ảnh ấy cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí nàng — nữ nhân chân trần khẽ bước tới, ánh nhìn lười biếng mà sắc sảo, dáng người thong dong như gió nhẹ, rồi khẽ nghiêng người tựa sát bên cạnh, rất có một loại yêu phi mê hoặc hôn quân cảm giác, mà nàng lại chính là cái kia bị mê hoặc hôn quân.
Tần Tự Vân thu hồi ánh mắt, chậm rãi hớp một ngụm trà. Hơi nước phả ra, ấm, nhưng lòng bàn tay nàng lại lạnh.
Nàng tự nhận bản thân không phải là kẻ háo sắc, thế nhưng mỗi lần vô thức nhớ tới người nọ, tim lại chẳng hiểu sao mà khẽ loạn nửa nhịp.
Nàng đưa tay day tâm mi, thở nhẹ một hơi, ánh mắt liếc sang phía Tần Hãn đang cười nói rôm rả, trong lòng âm thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ... háo sắc có thể di truyền?"
Nghĩ đến đây, Tần Tự Vân khẽ nheo mắt, vẻ mặt điềm tĩnh như cũ, chỉ là trong lòng lặng lẽ ghi cho Tần Hãn một bút nợ — không biết vì sao, nhưng nhất định phải đổ cho hắn.
Bên này Tần Hãn đang cùng mấy người trong đoàn sứ bàn luận về thế đánh của đấu sĩ trên đài, vẻ ngoài vẫn là phong độ, tuấn dật như thường.
Nhưng giữa câu nói, hắn bỗng khựng nhẹ — cảm giác như có ánh nhìn nào đó đang bám theo mình.
Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, khóe môi vẫn cười nhưng đáy mắt đã lạnh. Tần Hãn chậm rãi nghiêng đầu, liếc xung quanh, qua hàng quan khách, qua cả hàng võ tướng Mạc Bắc đang đứng chầu — song chẳng thấy điều gì khác lạ.
Hắn thu lại ánh nhìn, đầu ngón tay nhẹ gõ nhịp lên thành ghế, thần sắc dần âm u.
"Lẽ nào có kẻ đang theo dõi ta?" — ý nghĩ ấy lóe lên, khiến mạch suy tư của hắn quay về đêm đó.
Đêm trăng mờ, men rượu, hơi thở nữ nhân vương bên cổ — mọi thứ đều trong tầm tay.
Chỉ cần thêm một bước, hắn đã có thể khiến vị tướng quân kiêu ngạo kia phải khuất phục dưới thân, đồng thời khiến Mạc Bắc mất mặt trước Tây Cương.
Chỉ là... giữa chừng, một kẻ không biết từ đâu nhảy ra, đánh gãy toàn bộ kế hoạch.
Tần Hãn nheo mắt, ánh nhìn tối sầm. Trong đầu thoáng hiện lại lời Tần Tự Vân thuật sáng hôm sau — binh lính tìm thấy hắn trong tình trạng thê thảm: quần áo tả tơi, mặt mũi lấm lem, thắt lưng bị gai xương cào rách để lại vết thâm.
Nỗi nhục ấy nghĩ lại vẫn như lửa âm ỉ đốt ngực. Hắn siết chặt nắm tay, móng tay khẽ cắm vào da, mùi tanh máu loang nhẹ trong lòng bàn tay.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn — đường đường Đại vương tử Tây Cương — còn mặt mũi nào đứng trước triều đình?
Tần Hãn cụp mi, khóe môi nhếch nhẹ, nụ cười vừa vặn nhưng lạnh thấu.
'Cái kẻ dám phá chuyện của ta...' — hắn thầm nghĩ, ánh mắt dần trở nên u ám như đêm không trăng.
Nhưng trong lòng Tần Hãn vẫn âm âm có chút bồn chồn: nếu đêm đó hắn thực sự chiếm được Kinh Lạc Y, thì dù bị lộ chuyện, hắn vẫn có thể đường hoàng đem nàng về Tây Cương; còn giờ đây chẳng những chẳng đạt được gì, nếu lại còn bị vạch trần... hậu quả sẽ rắc rối và không dễ gỡ.
'Dù là ai, nhất định phải khiến kẻ đó sống không bằng chết.'
Tần Hãn như chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chợt loé, thoáng hiện tia giảo hoạt. Hắn nhanh chóng thu lại biểu tình, thần sắc khôi phục lại vẻ ôn hòa như gió xuân.
Thoáng nhìn về đài thượng, thấy trận tỷ thí cũng vừa kết thúc, hắn bèn hắng giọng, đứng dậy chắp tay hướng về phía long ỷ, giọng trầm vang mà nho nhã lễ nghĩa:
"Được cùng Mạc Bắc giao bang tỷ thí, với Tây Cương ta mà nói — là một phen đại hội long phượng gặp gỡ. Mạc Bắc võ nghệ tinh thuần, nhân tài xuất chúng, khiến bản vương tử tâm phục khẩu phục. Hôm nay được mở rộng nhãn giới, thật là hân hoan vô cùng."
Nói rồi, hắn nâng ly rượu, động tác thong dong mà tiêu sái, ánh mắt mang ba phần cung kính, bảy phần ý vị:
"Xin lấy chén này, kính Thánh thượng — cũng kính Mạc Bắc hào kiệt."
Quan viên hai bên cũng đồng loạt nâng chén đáp lại, không khí trong điện tạm thời an hòa, tiếng cười nói xen lẫn tiếng khánh ngọc khẽ va.
Tần Hãn liếc quanh, thấy bầu không khí đã thuận, liền nhân cơ hội tiến thêm một bước, giọng trầm nhưng rõ ràng:
"Hiện tại hai bên chênh lệch chỉ còn một trận..."
Hắn cố ý dừng một chút, để lời nói có sức nặng hơn, sau đó tiếp:
"Nếu vậy, sao chúng ta không làm một trận quyết phân thắng bại? Không biết ý Thánh thượng thế nào?"
Phó Nguyệt Hàn nhướng mày. Nàng sớm đoán được hắn đang đợi chỗ này — mà chẳng riêng hắn, cả trăm ánh mắt ở đây đều chờ đợi màn kịch kế tiếp.
"...Hảo." — Phó Nguyệt Hàn khẽ gật đầu, giọng thản nhiên mà vang vọng.
Tưởng như hắn sẽ cho Tuyết Lang ra trận để phô uy, ai ngờ Tần Hãn lại chậm rãi nói:
"Chỉ là... thần cảm thấy nếu chỉ đấu lang, thì có phần tầm thường."
Không khí trong điện thoáng chùng xuống.
Phó Nguyệt Hàn ngón tay khẽ gõ lên tay vịn long ỷ, ánh mắt lạnh tựa băng:
"Kia, quý quốc muốn thi thế nào?"
Tần Hãn khẽ cười, khóe môi cong nhẹ, giọng điềm đạm như không:
"Cũng không có gì khác... chỉ là muốn hai bên cá cược một chút."
Lời vừa thốt ra, chưa đợi nữ đế phản ứng, đại chúng đã xôn xao.
Quan nhân nhao nhao nhìn nhau, sắc mặt giận dữ mà không dám lên tiếng. Cá cược với ai? Với chính thánh thượng của họ sao?
Một kẻ ngoại bang, lại dám mở miệng thách thức chẳng khác nào giẫm lên long uy!
Phó Nguyệt Hàn mắt vẫn lạnh, nhưng giọng đã trầm hơn:
"Cái gì gọi là cá cược?"
Tần Hãn mỉm cười, giọng trở nên mềm như tơ, lại chan chứa vẻ thành kính hiếm thấy:
"Thần... từ Tây Cương xa xôi, sớm đã nghe danh Kinh tướng quân. Nữ trung hào kiệt, văn võ song toàn, thanh danh như tuyết phủ đỉnh sơn. Lần nay được gặp, quả nhiên phong tư trác tuyệt, thần bội phục vô cùng."
Cả đại điện lặng đi một nhịp, chờ đợi điều tiếp theo. Tần Hãn dừng lại, mỉm cười như thể đang nói ra điều tự nhiên nhất trên đời:
"Vì vậy, thần xin lấy trận này làm vinh, nếu thắng — nguyện cầu thú Kinh tướng quân."
Một câu như sấm nổ giữa trời quang.
Toàn trường lập tức oanh động, tiếng xì xào, tiếng hít khí lạnh vang dậy khắp nơi. Quan tướng Mạc Bắc ai nấy mặt tái mét, có người nắm chặt tay, răng nghiến ken két.
Ngay cả trầm ổn Kinh lão tướng quân nghe xong đều tức giận thổi phừng râu, cho dù Tần Hãn quý vì vương tử kia thì thế nào? Nữ nhi hắn nhưng là Mạc Bắc kiêu dũng tướng quân đâu!
Kinh Lạc Y ánh mắt chợt thâm, ngón tay ve vuốt nhuyễn kiếm bên hông như thể bất cứ lúc nào hàn khí mũi kiếm cũng dễ dàng xuất vỏ mà ra, khí thế như gió tuyết đầu đông.
Mà Phó Nguyệt Hàn trong thoáng chốc ánh mắt cũng lạnh đi vài độ, sát khí quanh thân như lưỡi dao vô hình bắn thẳng đến kẻ đang nói.
Nhưng Tần Hãn lại chỉ cúi đầu, bộ dáng cung kính, khóe môi khẽ giật lên một đường cong kín đáo. Trong mắt hắn, ánh sáng u tối như hồ sâu không đáy.
Nếu nữ đế từ chối, Mạc Bắc sẽ thành trò cười cho thiên hạ — đại quốc tự xưng hùng mạnh lại e ngại trước lời thách thức. Nếu đồng ý... hắn đã chuẩn bị sẵn nước đi tiếp theo.
Nhân sinh này, không có gì tuyệt đối cả.
Ngay cả khi đêm ấy Kinh Lạc Y thực sự nằm dưới thân hắn, mọi thứ cũng không thể hoàn hảo, nàng ta cũng không hề hao tổn mà thoát thân.
Ánh mắt hắn cụp xuống, bị vài lọn tóc đen xoăn che đi, chỉ còn lại nụ cười mờ mịt như sương — vừa nhu hòa, vừa độc địa.
Hắn đã sớm tính được: hôm nay, dù thế nào, Tây Cương cũng phải thắng một bước.
Và giữa khi không khí nặng nề đến cực điểm, bỗng từ góc điện vang lên một giọng nói trầm thấp, ung dung, mang theo chút từ tính lười nhác — không lớn, cũng chẳng nhỏ, nhưng đủ khiến toàn trường đồng loạt ngoảnh đầu tìm kiếm người lên tiếng.
Từng ánh nhìn hội tụ lại, xuyên qua tầng tầng quan lại, dừng nơi thân ảnh một người vận cẩm bào lễ hội sắc đỏ, thêu hoa văn tinh tế, dáng vẻ thong dong như chẳng hề bị uy nghi của bầu không khí áp chế.
Thúc Tư Kỳ thong thả bước ra, tay chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh như hồ nước đầu đông. Giọng nói nàng không lạnh, không nóng, từng chữ như ngọc va xuống đất:
"Hảo, ta chấp nhận cá cược."
____ ____ ____ ____
Chương 207
Giông phủ Kỷ vương điện.
Tiếng bàn tán lập tức nổi lên. Mấy lão thần từng bị nàng mắng trong Vô Tịch Điện đồng loạt sa sầm mặt, trong mắt đều hiện ý tức giận cùng khó tin.
Thúc Tư Kỳ cũng không phải kẻ bồng bột. Trong lòng nàng có một loại dự cảm mơ hồ mà kiên định — tuy chưa từng thấy qua Tuyết Lang, nhưng nàng chắc chắn mình có thể trấn phục nó.
Một thứ trực giác như từ sâu trong huyết mạch truyền đến, khiến nàng dù đứng giữa muôn người vẫn vững như tảng đá giữa dòng lũ.
Tần Hãn nghe vậy, khóe môi hơi nhếch, ánh mắt híp lại như thú săn thấy mồi:
"Tốt, tốt..."
Giọng hắn trầm xuống, mang theo ý vị như xà độc trườn qua lớp da. Hắn vừa lòng xoay người định ra lệnh mang Tuyết Lang lên, thì phía sau lại vang lên giọng nam tử kia, không lớn nhưng rõ ràng, đanh thép mà mang theo khí độ khiến người nghe không thể coi thường:
"Chính là... đại vương tử nói nếu Tây Cương thắng. Vậy nếu như — Mạc Bắc ta thắng, thì thế nào đâu?"
Tần Hãn khựng tay, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt dần nheo lại, giọng điệu mang vẻ cười mà không cười:
"Đương nhiên, Mạc Bắc quý quốc có thể ra điều kiện."
Nhưng trong lòng hắn ngầm cười lạnh — điều kiện? Chỉ sợ ngươi chẳng còn mạng để mà đòi.
Hắn chưa từng nghe qua thứ gọi là "Trấn Lang Cầm", càng chưa tin có ai có thể dùng tiếng đàn khuất phục mãnh thú Tuyết Lang — vương giả trong bão tuyết của thảo nguyên.
Thúc Tư Kỳ không đáp ngay. Nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt hướng lên bậc cao. Phó Nguyệt Hàn trên long tọa khẽ nghiêng mặt, nửa khuôn dung dung hoa bị ánh sáng chiếu lên lạnh như băng tuyết.
Một ánh nhìn ngắn ngủi, nhưng đủ để hiểu ý.
Phó Nguyệt Hàn hơi gật đầu, như ban lệnh.
Thúc Tư Kỳ nhẹ thở ra một hơi. Nàng bước lên nửa bước, sống lưng thẳng tắp, giọng nói ôn tồn mà mỗi chữ đều sắc như đao:
"Nếu ta thắng, Tây Cương từ đây liền đối Mạc Bắc cúi đầu xưng thần. Hơn nữa... phẩm vật cống nạp phải cần gấp bội dâng lên."
"——!!!"
Một khắc, Thiên Nhật điện sân rúng động.
Mặt các quan Mạc Bắc biến sắc, phía Tây Cương thì đồng loạt nổi giận, tiếng bàn đập ầm ầm:
"Cuồng ngôn!"
"Vô lễ đến thế là cùng!"
Ngay cả vài trọng thần của Mạc Bắc cũng hít vào một hơi lạnh.
Nàng... lại dám nói thế giữa bách quan hai bên?
Tần Hãn nụ cười cứng đờ, con ngươi tối sầm lại, giọng trầm thấp mang theo hàn ý:
"Ngươi đây là khinh thường bản vương Tây Cương sao?"
Nói đoạn, ánh mắt hắn liếc lên long tọa, dõi về phía nữ đế Mạc Bắc — muốn xem Phó Nguyệt Hàn phản ứng ra sao.
Nhưng làm hắn thất vọng, vị nữ đế kia chẳng hề có chút nổi giận. Nàng vẫn chống tay lên thái dương, đôi mắt phượng hơi cụp xuống, khóe môi cong nhẹ, tựa như đang xem một trò diễn thú vị giữa triều.
Tần Hãn nghiến răng quay đầu, chờ xem Thúc Tư Kỳ biện bạch thế nào.
Nàng nghe xong, thần sắc vẫn bất động, chỉ hơi nghiêng đầu, giọng nói thong thả vang lên:
"Khinh thường? Sao có thể dùng từ 'khinh thường'?"
Một vị đặc sứ Tây Cương không nhịn được nữa, đứng bật dậy, giận dữ quát:
"Còn không phải khinh thường? Ngươi xem quốc uy của Tây Cương là gì mà dám đem ra cá cược như trò đùa?"
Thúc Tư Kỳ khẽ nheo mắt — chính là chờ câu này.
Nàng bước lên nửa bước, khí thế đột nhiên chuyển mạnh như gió lật sóng.
Giọng nói nàng vang lên, trầm mà dội, mang theo khí thế ép người:
"Kia các vị có biết Kinh tướng quân là ai sao?"
"Là đại tướng quân Mạc Bắc ta, nàng một mình giữ vững biên cương trong bão tuyết. Các vị đem uy nghiêm quốc gia của chúng ta ra làm trò cười, lại còn dám dùng hạnh phúc cả đời của Kinh tướng quân đặt cược trên một trận tỷ thí — các vị bảo, kẻ khinh thường là ai? Là ta, hay chính các ngươi?"
Một câu cuối rơi xuống, tựa như lưỡi gươm chém tan bầu không khí.
Toàn trường lặng ngắt.
Tiếng hít khí lạnh rải rác vang lên.
Phó Nguyệt Hàn vốn đang tựa nghiêng, nay ngồi thẳng dậy. Ngón tay nàng rời khỏi thái dương, ánh mắt phủ một tầng sáng sâu như mặt hồ gợn nước đêm trăng. Tia sáng trong đồng tử ấy thoáng chốc trở nên khác lạ.
Trong mắt nàng lóe lên tia sáng, không còn là sự mơ hồ hứng thú, mà là thứ gì đó đã dần rõ ràng — hơn cả tán thưởng, hơn cả rung động..
Khóe môi nàng cong lên rất nhẹ, chẳng rõ là mỉm cười hay thở dài.
Kinh Lạc Y trầm mặc ngồi phía dưới, từ đầu đến cuối đều im lặng. Nhưng khi nghe đến bốn chữ "hạnh phúc cả đời", mi mắt nàng khẽ động. Một sợi cảm xúc mềm mại, mỏng như sương sớm, lặng lẽ len qua lớp băng dày nơi đáy lòng. Ánh mắt nàng dừng trên người Thúc Tư Kỳ — ánh nhìn ấy như cất giấu một tầng ý vị mà từ trước đến nay nàng chính mình vẫn chưa hề phô bày ra bên ngoài.
Tần Tự Vân bên kia nhịn không nổi, khẽ cong môi, ánh nhìn lấp lánh ý cười, thấp giọng lẩm bẩm:
"Quả nhiên, nàng ta... không phải kẻ tầm thường a~."
Ngay lúc ấy, giữa bầu không khí im phăng phắc, một giọng thô tục bỗng buột ra từ đâu đó:
"Mẹ nó! Nàng là cái nào hảo hán a! Lão tử muốn cùng nàng kết bái!"
Một câu tuy chẳng lớn, nhưng trong khung cảnh im lặng như tờ, lại như viên đá ném vào mặt hồ — gợn sóng tung bay khắp điện.
Giữa ánh nhìn dồn dập ấy, Thúc Tư Kỳ vẫn đứng đó, dáng người thẳng tắp, ánh mắt thản nhiên, cằm khẽ nâng — một thân đỏ rực, tựa ngọn lửa giữa bão tuyết, ung dung mà bất khuất.
____ ____
" Ẩn Tử Đăng Cơ" là bộ khai bút chính thức đầu tiên của mình nên còn chưa có kinh nghiệm chia đều độ dài các chương, nên có ngắn, có dài. Các bồ thông cảm nha~ bộ sau sẽ rút kinh nghiệm nè (nếu có bộ sau).
Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro