
Chương 196~197
Chương 196
Nha hoàn... thị tẩm?
Thúc Tư Kỳ chau mày, hơi nghiêng đầu, giọng thấp và nặng:
" Ta... đi nhầm."
" Nhầm?"— Tần Tự Vân lặp lại, thanh âm như mũi dao mài trên đá, lạnh lẽo bén nhọn. — "Nếu để thánh thượng biết ngươi cả gan lẻn vào điện ta... tội này, ngươi có gánh nổi không?"
Khí lạnh trong gian điện càng đậm, gió đêm rít qua khe cửa như phụ hoạ cho lời nói kia. Thúc Tư Kỳ mím môi, chưa kịp lên tiếng, thì ngoài cửa lại truyền vào tiếng hạ nhân báo cáo: "Bẩm công chúa, có người tự xưng phụng mệnh Thánh thượng truy tìm thích khách, mong công chúa giúp phối hợp!"
Ngay tức khắc, trong điện im phăng phắc. Hai ánh mắt đối diện nhau, như hai lưỡi gươm vô hình giao nhau, sát khí lan tràn.
Khoé môi Tần Tự Vân khẽ cong, nửa cười nửa không, cúi đầu nghiêng sang thì thầm, giọng lướt qua tựa gió lạnh:
" Thì ra... chính là ngươi."
Thúc Tư Kỳ chợt thấy tim siết lại, ngực như bị một tảng đá đè nặng. Nàng đương nhiên biết rõ, Phó Nguyệt Hàn vốn không nhằm vào mình, nhưng nếu bị bắt gặp ngay tại điện công chúa, thân phận này sẽ vĩnh viễn khó lòng giải thích.
Một tiếng nuốt khẽ vang trong cổ họng, nàng cất lời, từng chữ chậm rãi, giọng mang nặng một chữ "sỉ":
" Ngươi... giúp ta một lần."
Đôi mắt Tần Tự Vân thoáng ánh lên tia sáng lạ, như có như không. Nét mặt vốn nghiêm lạnh lại xuất hiện chút hứng thú, nàng khẽ nghiêng đầu, môi mỏng hé mở, giọng nhẹ nhàng mà châm chọc:
" Vì cớ gì... ta phải giúp ngươi?"
Thúc Tư Kỳ trầm mặc một thoáng, hàng mi khẽ rũ, đôi môi cong nhẹ như cười, song trong mắt là sự bình tĩnh không chút dao động. Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nói, giọng chắc nịch:
" Bởi vì... ta biết bí mật của công chúa."
Lời vừa rơi xuống, bầu không khí liền chấn động. Tần Tự Vân im lặng, đôi mắt lạnh lẽo hẹp lại. Không khí ngưng đọng, như tấm lưới vô hình bao trùm cả gian phòng.
Thúc Tư Kỳ không nói thêm nửa chữ, chỉ nhàn nhạt hất cằm về phía hộc tủ nơi ống trúc được giấu kín.
Một khắc... rồi thêm một khắc nữa. Cuối cùng, Tần Tự Vân quay người, không nói một lời, chỉ chậm rãi khoác thêm y phục, kéo áo choàng phủ lên vai. Bước chân nàng vững vàng, thong thả tiến ra cửa.
Trước khi tay đặt lên then cửa, giọng nàng vang lên, chậm mà rõ, để lại dư âm lạnh lẽo trong không gian:
" Chỉ lần này thôi."
Bóng áo choàng trắng dần khuất sau cánh cửa, ánh sáng duy nhất còn lại là ngọn nến run rẩy, soi lên gương mặt Thúc Tư Kỳ.
Nàng đứng nguyên chỗ cũ, không động, nhưng khoé môi khẽ cong, nụ cười mỏng như sương, không lạnh lẽo, không nghiêm trọng, mà mang theo chút trêu ghẹo.
Tần Tự Vân thong thả bước ra ngoài, đôi mắt dường như còn vương chút buồn ngủ chưa tan. Sảnh điện thắp sáng, mấy thân ảnh mặc giáp phục đứng ngay ngắn, ánh đao lóe lạnh. Vừa thấy nàng, tất cả đồng loạt cúi người hành lễ.
Người đi đầu ôm quyền, giọng trầm vang:
" Thuộc hạ Chương Hán, thống lĩnh quân hoàng cung. Phụng mệnh thánh thượng truy soát thích khách, thỉnh công chúa phối hợp."
Tần Tự Vân nghiêng đầu, chớp mắt, giọng khẽ khàng như mơ hồ:
" Ngay cả điện của ta... cũng phải soát sao?"
Chương Hán gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị:
" Tình hình trọng yếu, một ngóc ngách nhỏ cũng không thể bỏ qua."
Tần Tự Vân vờ nhíu mày, môi mấp máy, ánh mắt thoáng hiện vẻ lúng túng:
" Chính là... chính là..."
Thấy nàng ấp a ấp úng, Chương Hán hơi nhíu mày, giọng trở nên cảnh giác:
" Công chúa có điều khó xử? Hay là... bên trong có người?"
Ánh mắt hắn liếc nhanh vào nội điện, sắc bén như lưỡi dao muốn xẻ toang từng lớp màn che.
Tần Tự Vân giật mình, ánh mắt hơi chột dạ, rũ xuống, giọng khẽ run:
" Nhưng ta... vẫn là nữ nhi khuê phòng. Các ngươi cứ vậy tự tiện tiến vào... há chẳng phải..."
Nghe vậy, Chương Hán hơi chững lại, giọng hạ thấp:
" Công chúa xin yên tâm. Chúng thần phụng mệnh thánh thượng, tuyệt không để thanh danh của người bị tổn hại."
Dù thế, hắn vẫn ra hiệu. Một nữ thị vệ từ phía sau bước lên, chắp tay hành lễ, đôi mắt trầm tĩnh không kém nam nhân.
Tần Tự Vân thoáng nhíu mày. Trong lòng thầm tặc lưỡi bọn họ chuẩn bị quá chu toàn — đến cả nữ thị vệ cũng mang đến, hiển nhiên quyết tâm lục soát tới cùng.
Nàng đảo mắt một vòng suy tư, bỗng sắc mặt ửng hồng, ánh mắt né tránh:
" Nhưng mà... các ngươi không thể vào..."
Nữ thị vệ liếc nhìn Chương Hán, như chờ lệnh. Hắn nghiêm giọng, từng chữ như đinh:
" Công chúa, chẳng lẽ bên trong... có thứ người không muốn chúng ta nhìn thấy?"
Hai má Tần Tự Vân đỏ hơn. Nàng ngẩng mặt, sống lưng giữ thẳng, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ bối rối:
" Nha hoàn... thị tẩm của ta còn ở trong."
Một câu này khiến mọi người bên ngoài đều ngẩn ra. Đám binh sĩ lén tròn mắt nhìn nhau, ngay cả tỳ nữ thân cận đứng cạnh nàng cũng sững sờ, khó tin mà ngẩng đầu, trong lòng âm thầm tự vấn: nàng điện hạ khi nào thì có nha hoàn thị tẩm a?!
Chương Hán thoáng mất tự nhiên, lắp bắp nhắc lại:
" Nha hoàn... thị tẩm?"
Tần Tự Vân hít sâu, gật đầu khẳng khái, cố giấu đi tia ngượng ngập trong mắt.
Mà ở tận bên trong, Thúc Tư Kỳ đang cúi nhặt dược thảo bỏ vội vào vạt áo. Nghe đến câu kia, tay nàng khựng lại, ánh mắt đầy bất lực:
"Vì sao... không phải nam hầu mà lại là nữ hầu a?"
Nàng hạ nhịp động tác, lắng nghe tiếng động bên ngoài. Tiếng giày giáp dồn dập ngày càng gần. Nhíu mày, Thúc Tư Kỳ vội buông màn che, lướt nhẹ lên giường, ẩn mình.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân đã lọt hẳn vào trong. Tần Tự Vân thấy màn giường khẽ động, liền hiểu ngay, bước lên đứng chắn phía trước.
Gương mặt nàng nghiêm lại, giọng lạnh đi một bậc:
" Các ngươi đây là xem thường Tây Cương ta sao?"
Nữ thị vệ thoáng khựng, song vẫn giữ nghiêm sắc, chắp tay:
"Xin công chúa thứ tội, nhưng nhiệm vụ này... chúng ta không thể không hoàn thành."
Lời vừa dứt, không gian bỗng đặc lại.
Nhưng lúc này ngay sau màn che, một giọng nữ khẽ vang lên, trầm mà mềm, như từ trong bóng tối truyền ra:
" Công chúa..."
Lời vừa dứt, không gian lần nữa như đông cứng.
Ngoài màn che, nữ thị vệ thoáng giật mình, ngẩng phắt đầu lên. Ngay cả Tần Tự Vân cũng khựng lại, bất giác quay đầu nhìn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy, hai má nữ thị vệ đỏ bừng, vội vàng né mắt, lắp bắp:
" Công... công chúa, ngài... ngài thị nữ..."
Tần Tự Vân còn chưa kịp đáp lại, bản thân nàng cũng sững sờ.
Sau màn, một bóng nữ nhân lười biếng ngồi tựa, bàn tay thon thả khẽ vén màn che. Từng lớp bóng sáng hắt xuống, để lộ vạt áo hơi xộc xệch, thấp thoáng bên trong là làn bạch lụa yếm.
Nữ tử kia chậm rãi đứng lên. Bàn chân trần bước trên nền gạch lạnh, dáng điệu nhàn nhã, chẳng vội vã, vừa bước vừa đưa tay thắt lại vạt áo, cứ như thể vừa mới bước ra từ diễm cảnh làm người đỏ mặt.
Ánh mắt Tần Tự Vân phút chốc dán chặt lấy bóng hình ấy. Mọi ngôn từ nàng muốn nói đều tắc nghẹn nơi cổ họng. Bởi nữ nhân trước mặt — so với nàng còn tà mị hơn mấy phần.
Nữ tử khẽ nghiêng mắt nhìn nàng, môi nhếch một tia cười khó đoán, sau đó quay sang nữ thị vệ, giọng ôn hoà:
" Xin lượng thứ. Công chúa nhà ta mệt mỏi. Vào thì các ngươi cũng đã vào rồi, hiện tại... nhanh chóng kiểm tra xong, chẳng phải tốt sao?"
Nữ thị vệ thoáng run, lặng lẽ đảo mắt một vòng như để chắc chắn nàng đã y phục chỉnh tề, rồi mới thở phào, chắp tay đáp:
" Công chúa, thuộc hạ xem bên trong cũng không có chỗ ẩn nấp. Kia... hiện tại thuộc hạ liền trở ra bẩm báo. Công chúa cứ nghỉ ngơi, thuộc hạ đã quấy rầy."
Nói xong, nàng nhanh chóng lui ra, nhưng trước khi bước khỏi cửa vẫn còn thoáng liếc lại thân ảnh mờ sau màn, như muốn xác nhận thêm một lần nữa, rồi mới cúi đầu rời đi.
Cánh cửa khép lại.
Khoảnh khắc yên lặng bao trùm.
Tần Tự Vân rốt cuộc mới chậm rãi quay lại, đối diện với nữ tử kia, trong lòng vẫn còn ngổn ngang, buột miệng hỏi:
" Ngươi là..."
Người kia chỉ mỉm cười, môi cong cong như chế giễu. Nàng xoay bước, vừa thắt lại vạt áo vừa thản nhiên đáp:
" Đa tạ công chúa đã giúp vội."
Nghe giọng, Tần Tự Vân chấn động, tim như hẫng một nhịp. Rõ ràng... đó là giọng của tiểu ngự y.
" Ngươi... là Lôi Lãng?!"
Nàng gần như thốt lên, ánh mắt đầy kinh hãi.
Nữ tử không quay đầu, chỉ cúi người kéo hắc y từ giường ra, phủ lên vai, vừa trầm giọng:
" Xem như... chúng ta trao đổi bí mật. Mong công chúa đừng nói với kẻ khác."
Nghe nàng thừa nhận, Tần Tự Vân mới dám tin. Nàng mở to mắt, nhìn chăm chăm khuôn mặt kia — tóc xõa hơi rối, dung nhan thật lộ ra dưới ánh nến. Không phải gương mặt nam tử lãnh đạm, mà là mỹ mạo của một nữ nhân. Một nữ nhân sống động, chân thực ngay trước mặt nàng.
Tần Tự Vân bước nhanh lại gần, như muốn nhìn rõ hơn, đôi mắt sáng long lanh:
" Nhưng rõ ràng... gương mặt này..."
Thúc Tư Kỳ thoáng nhăn mày, ánh mắt hiện vẻ bất đắc dĩ. Vừa rồi, nếu không gỡ bỏ lớp dịch dung, chỉ sợ sẽ bị nhận diện là "Lôi Lãng" ngay trong điện này. Đến khi ra ngoài, e khó mà thoát được con mắt của Phó Nguyệt Hàn. Vì vậy, nàng buộc phải dùng chính dung nhan thật của mình.
Nàng thở dài khe khẽ, khóe môi nhạt cong.
" Không ngờ... lại có ngày, ta phải lấy thân phận nữ nhi mà lộ diện trước người khác a."
Tần Tự Vân nghe vậy, lòng còn chưa bình tĩnh, ánh mắt lại lạc đi xuống... nơi vạt áo vừa khép vội của Thúc Tư Kỳ.
Thúc Tư Kỳ lập tức giơ tay che trước ngực, trừng mắt:
" Công chúa, liêm sỉ một chút!"
Bị mắng thẳng, vành tai Tần Tự Vân khẽ đỏ lên. Nàng ho khan, hắng giọng, cố chuyển đề tài:
" Kia... rốt cuộc ngươi là ai? Vì cớ gì lại nữ cải nam trang? Hay là... ngươi có mưu đồ bất minh?"
Thúc Tư Kỳ vừa buộc tóc vừa khẽ chau mày, trong lòng rầu rĩ: Vì cái gì nàng lắm chuyện thế chứ...
Nàng bình thản đáp:
" Việc đó, công chúa không cần bận tâm. Giống như ta... cũng sẽ không bận tâm đến chuyện công chúa có mưu đồ với vương vị kia."
Tần Tự Vân sắc mặt khựng lại, híp mắt, giọng chùng xuống:
" Ngươi đang uy hiếp ta?"
Thúc Tư Kỳ chắp tay, làm bộ quân tử:
" Không có, công chúa nghĩ nhiều rồi."
Nói rồi, nàng khẽ nghiêng người, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa. Khi mọi thứ đã quy trở về tĩnh lặng Thúc Tư Kỳ mới quay đầu, nhìn thẳng Tần Tự Vân, giọng ôn hoà:
" Việc hôm nay, là ta mạo phạm trước. Mong công chúa rộng lượng bỏ qua. Ngươi, ta... coi như chưa từng có gì xảy ra."
Nói xong, không đợi nàng kịp đáp, Thúc Tư Kỳ xoay người, nhanh chóng lách ra ngoài, biến mất vào màn đêm.
Để lại Tần Tự Vân ngẩn ngơ, môi hé mở mà lời chưa kịp thành tiếng.
Một lúc lâu, nàng mới nhíu mày, đưa tay xoa mi tâm, khẽ thở dài:
" Hôm nay... thật nhiều chuyện ngoài dự liệu a."
Nàng tháo áo choàng, chuẩn bị trở lại giường. Trong lòng, cái bóng lãnh đạm thái y kia lại hiện ra với dáng dấp nữ tử.
Khóe môi nàng vô thức cong nhẹ, đôi mắt thấp thoáng ý cười:
" Thật sự thật thú vị."
Bỗng nàng khựng lại. Ánh nhìn dừng trên đại gương chưa đóng. Bước tới, nàng mở ra, thoáng sững sờ. Vài loại dược thảo đã biến mất.
Tần Tự Vân bật cười khẽ, mắt nheo lại, ý vị khó lường:
" Chẳng những biết làm thích khách... lại còn là tiểu tặc đâu."
Nói xong, nàng khép gương, cởi áo choàng, trở về giường. Trong bóng tối, ánh mắt vẫn phảng phất tia hứng thú chưa tan.
____
Đêm vắng.
Sương lạnh từ ngoài thành ùa vào khe cửa, len lỏi như muốn chạm tận da thịt. Phòng nội yên ắng, ánh nến nơi giá sắt cũ kỹ đã sớm cháy tàn, chỉ còn mùi khói nhè nhẹ quẩn quanh, vương lại chút ấm áp mong manh.
Trên giường, bóng người xoay trở không yên. Thúc Tư Kỳ vốn vẫn luôn tự nhủ mình tâm định như nước, thế nhưng giờ khắc này lại chẳng tài nào yên giấc. Lông mày nàng hết nhíu lại giãn, hô hấp khi thì sâu, khi thì gấp, giống như trong lòng đang có ngàn mối quẩn quanh, tìm không ra lối gỡ.
Cuối cùng, nàng khẽ thở dài, dứt khoát ngồi thẳng dậy. Bàn tay thon dài vươn ra, tùy ý cầm lấy ngoại bào vắt hờ nơi ghế, khoác lên vai. Động tác gọn gàng, dứt khoát, dáng vóc nam tử càng thêm rõ ràng dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ có đường nét bờ vai mảnh khảnh vô tình khiến bóng hình kia mang theo vài phần nhu hòa khó phân rõ.
Trong thoáng chốc, bóng nàng xỏ xuyên qua song cửa sổ đổ xuống nền nhà, dài mà tĩnh lặng, như một nét mực loang trên tấm lụa lạnh.
Không một tiếng động, không một hơi thở dư thừa. Nàng bước ra ngoài, dáng dấp gọn gàng mà nhẹ nhàng, giống hệt như một tia bóng đêm tách ra khỏi màn trời, thoắt cái đã hòa vào sương mờ hun hút, biến mất không dấu vết.
**
Kinh Lạc Y cảm thấy chính mình như chìm trong một giấc mộng dài, mông lung chẳng rõ đâu là thật đâu là ảo. Chỉ có hơi thở nồng nặc mùi rượu cùng tiếng cười quẩn quanh nơi tâm trí khiến nàng dấy lên từng cơn buồn nôn, ghê tởm đến tận xương tủy.
Nhưng rồi, mùi hăng hắc kia bỗng chốc tan biến, thay bằng hương thảo mộc nhè nhẹ, thanh mát, hoàn toàn trái ngược.
Trong mơ hồ, nàng không kìm được hỏi khẽ:
— Là ai?
Không ai đáp. Chỉ đến hồi lâu sau, có một giọng nói trầm thấp, mang chút từ tính khẽ vang bên tai:
— Là ta, Thúc Tư Kỳ.
Cả cơ thể nàng chợt căng chặt, tim đập dồn dập, rồi chẳng hiểu vì sao, ngay sau câu nói ấy, sự căng thẳng lại dần dần tan biến, để mặc thân thể rơi vào trạng thái lơ lửng. Khi thì nóng rát, khi lại lạnh buốt, từng đợt khiến nàng khó chịu, hô hấp gấp gáp, rối loạn.
Bỗng, trong một thoáng choàng tỉnh, Kinh Lạc Y mở mắt, thoát khỏi giấc mộng.
Ánh mắt nàng vẫn còn mơ hồ, cơ thể không còn nóng ran khó chịu nhưng lại nặng chịch, rã rời đến từng khớp xương. Mệt mỏi bao trùm thể xác, song tâm trí dần thanh tĩnh. Nàng đảo mắt nhìn quanh, phát hiện đây là tẩm cung của Phó Nguyệt Hàn mới thở ra nhẹ nhõm. Ý định chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lát, nào ngờ giữa tĩnh mịch lại vang lên tiếng bước chân rất khẽ tiến lại gần.
Nàng đoán chỉ là nha hoàn đến chỉnh chăn, nên cũng không lên tiếng, càng không mở mắt.
Tiếng bước chân dừng lại ngay bên giường, nhưng chẳng có động tác nào tiếp nối. Chỉ có một tiếng thở dài thật khẽ, sau đó một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, như muốn thử nhiệt độ. Giọng nói khe khẽ vang lên, thấp trầm mà quen thuộc:
" Hạ nhiệt rồi a..."
Trái tim Kinh Lạc Y khẽ run, sóng ngầm lan dần trong lồng ngực. Giọng này... chính là giọng nói lúc đó, tuyệt không thể lẫn vào đâu. Nàng muốn mở mắt nhìn thẳng để xác nhận, nhưng lí trí lại kìm giữ. Hô hấp vẫn đều đặn như kẻ say ngủ, nàng muốn xem người này sẽ làm gì tiếp theo.
Yên lặng kéo dài. Rồi có tiếng nước rót, sau đó khăn ấm được đặt lên trán nàng, hơi nóng thấm xuống khiến cơ thể vốn mệt mỏi chậm rãi thả lỏng. Trong một thoáng, nàng có chút buồn cười: đêm hôm thế này lén lút tiến vào tẩm cung Nguyệt Hàn thì thôi, lại còn mang cả nước ấm theo? Ý nghĩ ấy suýt khiến khóe môi nàng cong lên, nhưng nàng vội siết tay kìm lại, che giấu rung động trong lòng.
Đột nhiên, bàn tay kia khẽ vén chăn, chậm rãi dò tìm. Khi chạm phải tay nàng, nó dừng lại, rồi nhẹ nhàng lật ngửa bàn tay nàng lên, đặt ngón tay vào mạch cổ tay.
Lần đầu tiên bị một ai đó cẩn trọng nắm lấy tay, dù chỉ là để bắt mạch, Kinh Lạc Y vẫn cảm thấy máu trong người rần rật, khó lòng giữ bình tĩnh. Đầu ngón tay kia lạnh lạnh, lại vừa vặn ấm, khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy lạ thường.
Một giọng nói khẽ vang lên, thấp, lạnh mà như tự thì thầm:
" Rốt cuộc là thứ dược gì... mạnh đến vậy."
Thúc Tư Kỳ cau mày nhìn gương mặt ngủ say kia, ánh mắt thoáng một tia trầm ngẫm. Nàng thở ra, đặt bàn tay ấy trở lại vị trí cũ, chuẩn bị rút lui.
Nhưng ngay khi những ngón tay sắp buông ra, đầu ngón tay Kinh Lạc Y khẽ giật giật, rồi như theo bản năng—móc ngược lại rồi... câu chặt lấy ngón tay nàng.
Thúc Tư Kỳ thoáng khựng lại, cả trái tim cũng theo đó chấn động, nhịp đập lỡ một nhịp, hệt như bị ai bóp nghẹt. Ánh mắt nàng lập tức rơi xuống gương mặt người đang nằm yên kia, nhìn chăm chú đến mức không dám chớp mắt. Nhưng Kinh Lạc Y vẫn im lìm, đôi mi khép chặt, sắc mặt tĩnh lặng như hồ thu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Một hơi thở chậm rãi buông ra, nhẹ nhõm nhưng xen lẫn bất an. Nhưng nàng cũng không lập tức rút tay lại. Khoảnh khắc ấy, bàn tay nhỏ mềm câu lấy đầu ngón tay nàng, mỏng manh mà kiên định, như một sợi tơ trói buộc vô hình. Thúc Tư Kỳ bỗng thấy bản thân cũng chẳng nỡ buông.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, dường như nhịp tim hai người hòa vào nhau. Tựa như có một sợi dây mong manh căng chặt giữa không trung, chỉ cần nàng dứt tay ra, tất cả sẽ tan biến.
Kinh Lạc Y nửa mơ nửa tỉnh, trong mê man lại cảm nhận rõ rệt hơi ấm kia đang bị giữ lấy. Tựa như bản năng, nàng không buông, bởi một phần sâu trong tâm khảm đang gào thét—nếu buông ra, nàng sẽ mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Nàng chưa từng cho phép ai tiến đến gần như thế, càng chưa từng nghĩ chính mình sẽ giữ lấy tay một kẻ nàng vẫn tự cho là "người ngoài". Nhưng vào giây phút ấy, kiêu ngạo của nàng lại không còn là bức tường chắn, mà hóa thành khe nứt.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Âm thanh ấy không lạnh nhạt như thường ngày, mà lại có chút bất lực, thậm chí thấm vào đó một tia thê lương khó gọi tên.
Sau đó, bàn tay kia thật chậm rãi thoát ra, nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng sợ làm vỡ đi sự yên bình mỏng manh này.
Thúc Tư Kỳ không để lại một tiếng động, chỉ lặng lẽ xoay người, bóng dáng dần khuất vào màn đêm.
Kinh Lạc Y khẽ hé mắt. Dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt qua song cửa, nàng chỉ nhìn thấy sống mũi cao, đường cằm kiên nghị, cùng bóng lưng lạnh nhạt kia. Cái bóng lưng ấy, từng khiến nàng thấy chướng mắt mà muốn chế giễu, giờ lại làm trái tim nàng run lên khe khẽ.
Khoé môi nàng run nhẹ, không rõ là cười hay là thở dài. Trong thẳm sâu, nàng đã khẳng định: người ấy—chính là Lôi Lãng.
Người kia rõ ràng lạnh nhạt xa cách, vậy mà từng động tác lại chậm rãi, cẩn trọng đến mức tưởng chừng sợ nàng động một chút sẽ tỉnh. Bàn tay nắm lấy tay nàng, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khiến tâm trí rối loạn.
Rốt cuộc, Kinh Lạc Y chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, để mặc cảm giác ấy trôi đi như một giấc mộng thoảng qua.
____ ____ ____ ____
Chương 197
Vô đề
Bên dưới phố lớn Thượng Uyên, ngọn đèn lồng đỏ trải dài theo từng nẻo đường, ánh sáng lay động trong màn sương mỏng. Người đi kẻ lại vẫn chưa chịu tan, váy lụa thướt tha, tiếng cười nói hoà cùng tiếng rao hàng, tựa như một bức tranh hội thị sống động.
Trong một trà lâu, hí kịch vẫn chưa hạ màn. Trên đài cao, tiếng trống dồn dập, lời ca ai oán — chính là đoạn kịch Thanh Xà Bạch Xà khi Bạch nương tử bị Pháp Hải trấn áp tại Lôi Phong tháp.
Sảnh lâu lặng đi, ánh nến lung linh hắt bóng. Giữa những hàng ghế, bạch y nữ tử khẽ nghiêng đầu, tựa lên vai nam nhân vận áo sẫm bào bên cạnh. Mắt nàng dõi theo vở diễn, tròng mắt ngân ngấn buồn thương, như thể chính mình cũng bị cuốn vào bi kịch trên đài.
Nam nhân kia khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống nàng. Bàn tay thon dài chậm rãi đưa lên, khẽ vuốt gương mặt nàng như muốn an ủi. Giọng nói trầm thấp mà ôn hoà:
" Hảo, đừng buồn. Chỉ là một vở tuồng mà thôi."
Cảnh Phi Yến nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt vẫn phủ một tầng u buồn, khẽ thì thầm:
" Chẳng lẽ chàng không cảm thấy Bạch nương tử thật đáng thương sao?"
A Cảnh không lập tức trả lời. Hắn đưa mắt nhìn lên đài, nơi nữ nhân trong bộ y phục trắng, nét mặt thống khổ, bị ép trấn vào Lôi Phong tháp. Giữa tiếng gào khóc, nàng còn cất lời thề: ta nguyện từ bỏ ngàn năm tu luyện, chỉ để đổi lấy một kiếp được làm phu thê cùng Hứa lang.
Phi Yến siết nhẹ tay hắn, giọng nghẹn:
" Thế mà Hứa Tiên... chỉ vì vài lời của Pháp Hải, lại quay lưng với chính ái nhân mình từng thề nguyền..."
Nghe đến đây, A Cảnh rũ mắt, ngón tay vô thức siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình. Khoé môi hắn khẽ cong, nụ cười nhạt như sương, thoáng buồn bã:
" A Yến không nghĩ... Hứa Tiên cũng có nổi khổ riêng sao?"
Nàng lắc đầu, kiên định:
" Nếu hắn thật lòng ái Bạch nương tử, thì làm sao mấy lời của người khác lại hơn được tình cảm của bao năm ái ân? Chẳng lẽ chỉ bởi Pháp Hải là cao tăng?"
Một thoáng trầm mặc buông xuống. A Cảnh khẽ nhắm mắt, vai hơi run, hít vào một hơi thật sâu. Hắn không đáp thêm, chỉ im lặng ngồi đó, để ánh đèn kịch hắt lên gương mặt, soi ra một tầng u ám không ai chạm tới được.
Trong lòng hắn, lại vô thức vang lên như vọng tưởng một đoạn dị bản xa xưa đã từng nghe qua:
"Người đời đều nói ta bạc tình. Họ chỉ thấy ta kinh hãi khi nàng hiện thân, thấy ta răm rắp nghe theo lời Pháp Hải, thấy ta bước đi giữa trăm hoa mà để mặc Bạch nương tử một mình chìm trong Lôi Phong tháp lạnh.
Nhưng nào ai hiểu — dưới lớp vỏ bội bạc ấy, là một trái tim từng vì nàng mà dập nát.
Từ lúc gặp nàng bên Tây Hồ, ta đã biết nụ cười kia không phải của phàm nhân. Ta thấy sự dịu dàng lẫn ưu tư trong ánh mắt ấy, thấy tình yêu vượt trên kiếp người. Nhưng càng biết rõ, ta càng sợ hãi. Sợ rằng tình duyên này sẽ khiến nàng chịu tai kiếp, khiến thiên hạ không dung tha.
Pháp Hải đến với ta, gieo vào tai những lời độc địa. Ta không phải bị lừa, mà là giả vờ để hắn tin ta đã ngả về phía hắn. Chỉ bằng cách đó, ta mới giữ được một cơ hội mong manh để nàng sống sót. Thà để thế nhân chửi rủa ta bạc tình, còn hơn nhìn nàng bị vạn tiễn xuyên tâm.
Cái đêm nàng bị giam dưới tháp, ta đứng đó. Trái tim như có ngàn dao cứa. Nước mắt ta không dám rơi, bởi chỉ cần một giọt rơi xuống, Pháp Hải sẽ biết lòng ta phản bội hắn. Ta đành cắn nát môi, để máu loang ra, giả làm sự vô tình lạnh nhạt.
Người đời cười ta, nguyền ta, khinh ta. Nhưng nào có ai biết rằng, dưới chân Lôi Phong tháp, mỗi canh ba, ta đều đến, thì thầm gọi tên nàng. Không phải cầu nàng thoát ra — bởi ta biết không thể. Mà là cầu cho nàng, trong bóng tối ngàn năm kia, vẫn nghe thấy tiếng ta, để không cảm thấy cô độc.
Ái một người, mà phải tự tay giam giữ nàng suốt một đời. Hối hận này, nỗi đau này, xin để ta gánh một mình. Đến tận khi tro tàn cát bụi, cũng chẳng mong ai hiểu..."
Lời trong ký ức quẩn quanh như dao cắt. A Cảnh mở mắt, ánh nhìn xa xăm phủ một tầng sầu bi.
Vở tuồng rốt cuộc cũng khép lại trong tiếng trống bi ai. Chỉ khi đó, hắn mới nghe thấy Phi Yến khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng:
" Nếu Bạch nương tử chưa từng gặp Hứa Tiên, có phải nhân sinh nàng đã chẳng thê lương đến vậy?"
A Cảnh khựng lại, hơi thở nghẹn trong lồng ngực. Bàn tay giấu trong vạt áo bấu chặt đến đau nhói. Hắn ngẩng đầu, nhìn ra ngoài khung cửa sáng đèn lồng, hồi lâu mới thì thầm, giọng run run, hòa vào tiếng gió:
"Đúng vậy... nếu nàng chưa từng gặp hắn, có lẽ... mọi thứ đã khác..."
Đường phố đã vãn người, ánh đèn lồng thưa thớt hắt xuống nền đá loang loáng bóng. Cảnh Phi Yến và A Cảnh men theo con đường nhỏ trở về, từng bước một như lặp lại nhịp cũ: đi thế nào, về thế ấy. Lần trước như vậy, lần này cũng không khác.
Về đến hậu viện, nàng đẩy cửa phòng, ngoái nhìn hắn còn đứng ngập ngừng trước ngưỡng cửa, bỗng bật cười khẽ, mày liễu hơi nhướng:
" Lại không phải lần đầu tiên vào phòng ta, chàng còn ngại ngùng gì chứ?"
A Cảnh ho khan một tiếng, cố giấu vẻ lúng túng, rồi thong thả bước vào. Nha hoàn quen việc, dâng trà nóng, hương khói mỏng lan nhẹ khắp phòng.
Trong lúc lời qua tiếng lại, khi thì dăm ba câu, khi thì chỉ là im lặng xen giữa, ánh mắt A Cảnh vô ý lại dừng thật lâu trên bức hoạ treo tường. Nàng đã quen cảnh ấy, thậm chí mỗi lần hắn đến đều như vậy — vừa chăm chú, vừa mang theo một nỗi hoài niệm không rõ tên.
Phi Yến ngả đầu, giọng như nửa đùa nửa thật:
" Chàng thích đến vậy, chẳng bằng ta tặng chàng đi?"
A Cảnh quay sang, khoé môi nhè nhẹ cong, lắc đầu từ chối:
" Không được. Đây là lão gia đích thân treo cho nàng. Vật quý thế, chỉ nên ở đây, bên cạnh A Yến thôi."
Lời nói bình thản, song trong mắt hắn ánh lên tia dịu dàng thâm sâu, khiến nàng bỗng thấy lòng ấm áp. Dù phụ thân nàng có lỗi với mẫu thân, song từ nhỏ đến lớn vẫn dành hết thương yêu cho nàng. Nhìn bức hoạ ấy, nàng như thấy một phần tình cảm gia đình còn sót lại, nay lại được nam nhân bên cạnh gìn giữ, bảo bọc.
A Cảnh ngồi thêm một lúc, chén trà nguội đi phân nửa, rồi đứng dậy cáo từ. Trước khi bước ra cửa, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng in một cái hôn lên trán nàng, êm như gió thoảng:
" Nghỉ ngơi sớm, A Yến."
Cảnh Phi Yến ngẩn ngơ trong chốc lát, khoé môi khẽ cong, tim lặng lẽ đập rộn. Từ nhỏ đến nay, nam nhân này chưa từng vượt qua giới hạn, từng cử chỉ đều ôn nhu mà trong sạch. Giây phút ấy, nàng chỉ thấy hạnh phúc giản đơn, đủ để trái tim mềm yếu của mình nương náu.
Mà sau lưng hắn, trong bóng nến run rẩy, bức hoạ kia vẫn im lặng treo nơi vách, như cất giấu điều gì chưa từng có người chạm tới.
____
Sớm mai, Khánh Ninh cung.
Ánh sáng đầu ngày dịu dàng rơi xuống, hòa cùng tiếng phi tần ríu rít thỉnh an, vốn tĩnh mịch nơi đây thoáng thêm phần sinh động.
Lão Phật gia cùng mọi người hàn huyên, đến hồi mệt mỏi liền khoát tay, ánh mắt hiền hoà:
" Các ngươi cũng trở về đi. Ai gia tuổi tác đã cao, chẳng cần các ngươi bồi tiếp mãi. Hồi cung của mình sinh hoạt, hoặc dạo Ngự hoa viên cũng được."
Vài vị phi tần vốn là thê thiếp của cố đế Cảnh Trường Cang liền làm nũng:
" Thần thiếp còn muốn nghe Lão Phật gia kể chuyện xưa..."
" Đúng vậy, đúng vậy!"
Lão Phật gia chỉ cười, gật đầu:
" Hảo, hôm khác ai gia sẽ cùng các ngươi nhắc lại chuyện khi xưa."
Được điểm, đám phi tần liền ngừng truy đuổi, hiểu ý đồng thanh đáp lời, rồi lần lượt cáo lui. Khánh Ninh cung dần yên tĩnh, chỉ còn lại hai bóng người: Thái hoàng thái hậu và Cố thái hậu.
Ánh nắng non rọi qua song cửa, rơi xuống mái tóc bạc lấp lánh. Thái hoàng thái hậu khẽ thở ra, ánh mắt mang theo ý cười:
" Gần cuối đời, còn có thể nhìn thấy hậu duệ tiên đế an lạc, bách tính thái bình, ai gia đã yên lòng."
Cố thái hậu dịu dàng gật đầu, nở nụ cười thuận theo:
" Đúng vậy mẫu hậu. Nay bách tính an khang, cơm no áo ấm, bệ hạ cũng có thể an giấc."
Lời nói vừa dứt, nàng khẽ chau mi, thở dài một hơi rất nhẹ, như vô tình, như hữu ý.
Thái hoàng thái hậu lập tức nhận ra, ánh mắt khẽ động:
" Thế nào? Bệ hạ gần đây không thể an miên hay sao?"
Cố thái hậu chậm rãi đáp, giọng nói đều đều, mềm mại mà không mất vẻ lo lắng:
" Cũng không có gì, bệ hạ vẫn an khang. Chỉ là... gần đây triều cục không mấy thuận lợi..."
Thái hoàng thái hậu ngả lưng tựa ghế, tay nâng chén trà, thong thả nhấp một ngụm, hờ hững nói:
" Nga? Dù sao cũng là chuyện triều cương, chúng ta nữ nhân vốn không nên can dự."
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng vào tai Cố thái hậu lại như một khe hở. Ngón tay nàng vô thức siết chặt. Đáy mắt loé tia âm trầm nhưng thoáng chốc biến mất, thay bằng nụ cười dịu:
" Mẫu hậu dạy phải. Nhưng thực ra dạo gần đây... vài vị trọng thần từng phò tá tiên đế, nay lại bị Nhiếp chính vương giao cho Hình bộ tra xét..."
Nàng nói đến đây, liếc nhanh sang, quả nhiên thấy Thái hoàng thái hậu chau mày. Cố thái hậu lập tức "sửa", giọng mềm nhũn:
" Ấy, Nhiếp chính vương sáng suốt, chắc chắn sẽ không xử oan. Thần thiếp cũng tin nàng."
Câu "tin nàng" rơi nhẹ như gấm, vừa như bênh vực, vừa như ngầm gieo thêm hạt giống nghi ngờ.
Thái hoàng thái hậu gật khẽ, nhưng trong ánh mắt đã hiện nét suy tư.
Lời vừa buông, nàng lại như lơ đãng hạ mắt, khoé môi khẽ cong. Nắm chắc được tâm lý đối phương, nàng thong thả nối tiếp:
" Ngoài cung, dân gian đã có lời đồn. Họ nói Nhiếp chính vương nắm quyền đã lâu, nếu sớm giao trả triều chính cho bệ hạ, mới hợp lòng trời."
"Cạch."
Chén trà trong tay Thái hoàng thái hậu khẽ rung. Bà trầm giọng:
" Người ngoài... cũng dám nói đến chuyện này?"
Cố thái hậu nghiêng đầu, giọng nói mềm như tơ lụa, nhưng từng chữ như giọt nước rỏ vào đá:
"Cũng chỉ là lời ong tiếng ve, mẫu hậu chớ quá bận lòng. Thần thiếp vẫn tin Nhiếp chính vương tận trung. Nhưng quyền lực... vốn dễ khiến lòng người lay động. Hơn nữa ... gần đây nàng cùng Tô cô nương kia, mối quan hệ ngày càng thân thiết... e rằng thiên hạ bàn tán càng thêm xôn xao."
Đúng lúc ấy, Thái hoàng thái hậu cau mày, đôi mắt thoáng hiện sự do dự:
" Ý ngươi là... nàng muốn thành thân?"
Cố thái hậu giật mình giả vờ, vội cúi đầu, giọng "ngây ngô":
" Thần thiếp nào dám nói vậy? Chỉ là... nàng có quyền lực trong tay. Nếu thật muốn thành thân, e rằng cũng chẳng cần người khác an bài. Đến khi ấy... lời khuyên can của mẫu hậu, nàng liệu còn nghe lọt sao?"
Câu nói như thuận miệng, nhưng rơi vào tai Thái hoàng thái hậu lại nặng tựa ngàn cân.
Bà đặt mạnh chén trà xuống, hơi run giọng:
" Nếu nàng có thể tự quyết hôn sự, vậy còn coi ai gia ra gì? Hơn nữa... nàng thân phận vốn đặc biệt, nếu quả thật chọn lựa hồ đồ... chẳng phải càng khiến thiên hạ sinh nghi hay sao?"
Cố thái hậu liền cúi đầu, giọng nhu thuận:
" Mẫu hậu nói chí phải. Thần thiếp cũng chỉ nghĩ vu vơ. Nhiếp chính vương trung nghĩa, chắc hẳn không quên bổn phận."
Trong mắt Thái hoàng thái hậu, một vết nứt loang dần. Bà biết bản thân không nên để ngoại nhân thổi gió bên tai, nhưng từng lời của Cố thái hậu, câu nào câu nấy đều hợp lý đến đáng sợ.
Giang sơn này là của Cảnh gia. Bóng dáng phu quân năm xưa đánh đổi máu xương dựng nên giang sơn thoáng hiện trong đầu, khiến lòng bà chấn động. Lại nói... lúc tiên đế băng hà, truyền ngai cho Trường Cang, lẽ nào bà không hiểu tâm ý hắn?
Cố thái hậu ngước mắt nhìn, thấy sắc diện Thái hoàng thái hậu dần biến đổi, lúc đầu còn kiên định, đến sau lại thoáng dao động. Khoé môi nàng khẽ nhếch, trong đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, như bóng rắn ẩn trong đêm tối, lặng lẽ thít chặt vòng vây.
____ ____
Để có một đoạn Hứa Tiên nội tâm đúng ý muốn, mình đã đầu tư vài giờ nghiên cứu bản tóm lược của Thanh xà Bạch xà=))
Nên upload trễ, kkk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro