
Chương 191~193
Chương 191
Cao lương mĩ vị
Thúc Tư Kỳ men theo hành lang dài lát gạch, bước chân thong thả mà tâm trí còn mải cuộn xoay những mảnh vụn khi nãy cùng lão Vệ trao đổi. Bỗng nàng khựng lại, bàn tay vỗ mạnh vào thái dương, giọng khe khẽ bật ra:
" A... vì cớ gì khi nãy lão nhắc đến Quốc sư, ta lại quên không đề cập đến bản vẽ kỳ lạ kia?!"
Nàng bật cười khẽ, tiếng cười vừa như tự giễu vừa như thở dài, đầu lắc nhẹ:
" Đành để lần tới vậy."
Nói rồi, bước chân lại tiếp tục, không ngoài thói quen, nàng rẽ sang Lôi phủ nhận tin tức từ Nam Uyên.
Hành lang dài, gió nhẹ thổi qua, nàng đi trước, giọng trầm ổn vang lên:
" Có tin tức mới từ Nam Uyên chăng?"
Nam thư đồng cúi người kính cẩn đáp:
" Đại nhân, ba ngày trước nhận được một phong, hôm qua lại thêm một phong nữa."
Thúc Tư Kỳ đẩy cửa thư phòng, động tác quen thuộc như nước chảy mây trôi. Ngồi xuống án thư, nàng nhận thư từ tay hắn, thuận tay tách niêm phong, ánh mắt trầm ngâm rơi trên từng hàng chữ.
Đọc qua vài dòng, chân mày lập tức cau lại. Nàng lại cúi xuống, đọc thêm lần nữa, nhưng càng đọc càng thấy nặng nề, mi gian nhăn khít như ẩn chứa mưa giông.
Trong thư viết: vụ án của Thừa tướng đã lộ thêm manh mối. Nhưng Tô đại nhân lại bị liệt vào diện tình nghi, liên quan đến cái chết của Lục Viễn; tiểu hoàng đế đã hạ chỉ đình chức, giao Hình bộ thẩm tra.
Ngón tay nàng kẹp chặt góc giấy, ánh mắt lạnh xuống, khóe môi mím chặt như nhẫn nại một cơn sóng dâng. Giọng nói thấp khẽ bật ra, sắc bén như lưỡi dao rạch ngang màn đêm:
" Chuyện này... thì liên quan gì đến Tĩnh Lam?"
Hai chữ cố nhân trong lời Thừa tướng, thiên hạ này ai chẳng có? Đồng liêu cũ có thể gọi cố nhân, bằng hữu xưa cũng là cố nhân. Vì cớ gì, thiên hạ bao người, mà bọn họ cứ nhất mực quy hướng đến phụ thân nàng?
Đáy mắt thoáng ánh lên một tia nguy hiểm, nhưng Thúc Tư Kỳ nhanh chóng ghìm xuống. Nàng khẽ hừ lạnh:
" Hình bộ... quả nhiên qua loa làm việc. Một chút suy nghĩ cũng chẳng chịu dùng."
Giọng nói ấy bình thản, nhưng trong tầng sâu thẳm, chính là thiên vị nàng không muốn lộ ra.
Song có một việc khác khiến Thúc Tư Kỳ lặng lẽ xiết chặt bút trong tay: Cảnh Quân. Hài tử này, từ nhỏ vốn nhút nhát, mỗi lần ngồi trước trăm quan đều rụt rè như chim non run cánh. Vậy mà nay dám hạ chỉ đình chức Tĩnh Lam, còn mạnh dạn không hề thoái lui trước Lôi Phong lời nói.
Đó... tuyệt đối không phải dáng dấp hắn vốn có.
Nàng nheo mắt, nụ cười nhạt bật ra, nhưng trong cười mang sát khí:
" Có người đã dạy hắn. Thao túng tâm trí hắn."
Nàng nghiêng người, ánh sáng từ cửa sổ hắt nửa mặt sáng tối. Giọng nói trầm hẳn xuống, vừa như giễu cợt vừa như cảnh cáo:
" Hoàng tẩu... ngươi duỗi cánh tay còn chưa đủ dài sao? Hậu cung chưa đủ, nay còn muốn can thiệp triều cương. Là ngươi cho rằng bản vương không đủ sức uy hiếp... vẫn là ngươi tự tin cho rằng chính mình đủ khả năng khống chế trăm quan?"
Câu hỏi ấy không có người đáp, nhưng dư âm như lưỡi dao lặng lẽ cắm xuống nền đất.
Nàng ngồi yên hồi lâu, chỉ có nhịp gõ đầu ngón tay trên mặt án vọng lại — từng tiếng, từng tiếng, đều nặng như chuông đồng.
Khoảnh khắc ấy, khí thế không còn là dáng vẻ một ngự y bất đắc dĩ hôm qua, mà chính là bóng dáng Nhiếp Chính Vương năm nào phủ bóng trên thiên hạ: uy quyền từ hơi thở tràn ra, bức bách đến mức cả nam thư đồng đứng hầu cũng không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh rơi chậm chạp xuống gò má.
Thúc Tư Kỳ đọc tiếp những dòng về Bành Dung và manh mối "có sẵn". Lông mày nàng chau lại, một đường mực trầm tư hằn trên gương mặt:
" Cái gì càng dễ dàng, càng ẩn chứa nhiều cạm bẫy. Có kẻ muốn dắt mũi ta đi theo đường hắn dựng a."
Nghĩ đến đây, nàng cầm bút, phẩy mạnh vài nét, chữ như gươm chém thẳng:
"Cố Thái hậu đã muốn nhúng tay vào triều cương.
Cần thăm hỏi bệ hạ nhiều hơn.
Bí mật mang nam hầu cận thân của thái y chẩn bệnh năm đó trở về."
Mực khô, nàng đặt bút xuống. Ánh mắt thâm trầm chiếu lên ngọn đèn dầu chập chờn, như nhìn xuyên qua ánh lửa, thấy rõ một ván cờ đang giăng giữa triều đình.
Gác lại phong thư trước, Thúc Tư Kỳ lại với tay mở phong thứ hai. Vừa thấy nét bút, tim nàng như khựng lại một nhịp.
Bàn tay vừa nâng chén trà, định nhuận cổ họng cho nhẹ, thoáng nhìn liền suýt phun ra ngoài. Nam thư đồng giật thót, mặt biến sắc, nhưng Thúc Tư Kỳ đã vội vẫy tay, ý bảo "không sao", rồi chậm rãi đưa khăn lên lau khóe môi.
Thanh tú, mềm mại, nhưng từng nét đều dứt khoát, không hề do dự. Chữ ấy... nàng nhận ra ngay, dẫu nhắm mắt cũng chẳng thể nhầm.
Mí mắt nàng khẽ giật, khóe môi run rẩy như chẳng dám tin. Trong lòng dậy lên một dòng nước ấm:
" Tĩnh... Tĩnh Lam... nàng... viết thư tay cho ta?"
Trái tim vốn mang đầy nặng trĩu, giờ phút này như được phủ thêm một tầng hơi ấm. Thúc Tư Kỳ ngả nhẹ người vào lưng ghế, thả lỏng đến từng ngón tay.
Nội dung thư không phải lời vấn vương hay ân ái. Chỉ là vài câu hỏi thăm giản đơn: dạo này có khỏe chăng, sinh hoạt nơi đất khách có yên ổn không, mọi sự có thuận lợi không. Sau đó, nàng còn dặn đừng quá lo lắng cho nàng — nơi đây dù tạm bị đình chức, song sớm muộn gì vụ án cũng sẽ được làm sáng tỏ.
Thúc Tư Kỳ bật cười khẽ, một nụ cười không ai nghe được, chỉ khe khẽ rung nơi lồng ngực. Đầu ngón tay nàng miết theo từng nét chữ, như thể đang chạm vào chính bàn tay Tô Tĩnh Lam.
Đến dòng cuối, ánh mắt nàng khựng lại. Chữ viết phảng phất run rẩy, như có một chút ngượng ngập hiếm hoi:
"Chỉ nguyện nàng chớ để lưu tâm nơi tha hương dị thổ."
Một câu, mà tựa như rút cả gan ruột.
Thúc Tư Kỳ nhìn, khóe môi vô thức cong lên, nụ cười dịu dàng đến mức chính nàng cũng chẳng hay mình đã để lộ. Nhưng ngay sau đó, nụ cười vụt tắt, để lại nơi đáy mắt một tầng sương mỏng mờ mịt.
Nàng buông tay, bức thư rơi nhẹ trên án, gió lay mép giấy khẽ run, như chính lồng ngực nàng đang run rẩy. Ánh mắt dần chuyển thành bảy phần tự trách, ba phần thê lương tự giễu.
Bởi lẽ... tâm nàng, từ lâu đã chẳng chỉ còn thuộc về một người nữa.
Mà ngay cả chính nàng, cũng chẳng rõ rốt cuộc bản thân còn xứng đáng giữ lấy sự chân thành kia hay không. Nỗi nhớ hóa chua xót, tình ý lại hóa thành gánh nặng, để rồi giữa đêm đông nào đó, nàng chợt thấy mình giống kẻ phụ tình hơn bất cứ ai khác...
**
Mặc dù trong đầu Thúc Tư Kỳ lúc này còn chất chồng trăm mối âu lo, cái nào cũng to như núi Thái Sơn, chẳng cái nào chịu nhỏ lại, nhưng nàng vẫn không dám để lỡ giờ hồi cung—vở thì phải dâng đúng khắc, dược thì phải dâng đúng giờ, chậm một chút thôi là thể nào cũng bị liệt vào hạng "thái y bất cẩn", mà cái mũ này đội lên thì còn nặng hơn cả mũ miện thiên tử.
Cận giờ chiều, nắng ấm ban trưa dần dịu xuống, thay bằng cơn gió se lạnh như lời chào của thái dương sắp lặn. Trên đường trở lại Thái y viện, Thúc Tư Kỳ đang tính bước nhanh thì chợt thấy phía trước một nhóm thị vệ khiêng mấy cái gương lớn. Có lẽ người kiểm tra trước đó sơ ý không khóa chặt, nên nắp gương khẽ rung, hé ra một khe nhỏ. Chỉ vậy thôi cũng đủ để ánh mắt Thúc Tư Kỳ thoáng thấy được thứ cất bên trong.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng đã thấy rất rõ một gốc thảo được cất bên trong, thứ thảo mộc nàng từng đọc qua trong thư tịch, cũng chính là vị thuốc phụ trợ từng dùng để chữa bệnh cho Tuyên lão phu nhân. Loại dược liệu hiếm này, nàng nhớ rất rõ, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Ý niệm vừa lóe, Thúc Tư Kỳ vội rảo bước lên, giọng cao hơn thường lệ:
" Làm phiền công công một chút..."
Thái giám đi đầu nghe gọi liền dừng lại xoay người, cả nhóm thị vệ phía sau cũng ngừng bước. Nhìn thấy nàng vận quan bào thái y, thái giám kia vội mỉm cười cung kính:
" Đại nhân."
Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu, thần sắc ôn hòa, cử chỉ đúng mực:
" Không biết công công mang những đại gương này đến kho lưu sao?"
Thái giám nghe vậy ngoái lại nhìn, đoạn thành thật đáp:
" Bẩm đại nhân, gương vật phẩm Tây Cương tiến cống đã sớm được cất giữ. Còn những cái này... là Tây Cương công chúa sai nô tài đưa đến điện của nàng."
Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu, thần thái nhàn nhã:
" Đa tạ công công đã giải thích."
" Kia, nô tài xin phép đi trước."
" Làm phiền công công rồi."
Lời nói nhẹ, nụ cười ôn nhu, phong thái nàng vốn dĩ đã mang vài phần trầm ổn khác biệt. Thái giám khách khí thêm mấy câu, rồi lại vội vàng giục người di chuyển.
Thúc Tư Kỳ đứng nhìn một thoáng, tay khẽ chỉnh lại ống tay áo, ánh mắt bình tĩnh nhưng nơi đáy lòng đã ngầm dấy lên sóng động: "Tối nay... liền đi nhìn thử."
Nghĩ thế, nàng liền xoay người bước nhanh về phía Thái y viện. Bóng dáng thẳng tắp, phong thái vẫn nho nhã ung dung—chỉ có điều bước chân thoáng nhanh hơn thường lệ, như thể chính nàng cũng sợ nếu chậm thêm một khắc, trăm mối phiền lòng kia sẽ chạy đua nhau kéo xuống, chẳng chừa cho nàng một khe thở.
____
Canh giờ vừa điểm, Thúc Tư Kỳ tay bưng khay dược thẳng tiến Nghi Sương điện. Chỉ có điều, khi vừa đặt chân đến đại môn liền bị thị vệ ngăn lại, cung kính bẩm báo: Thánh thượng vẫn chưa hồi tẩm cung.
Nàng hơi sững người, khẽ nhíu mày, trong lòng thì thầm:
"Vẫn chưa trở về sao?"
Sắc mặt nhanh chóng thu lại, Thúc Tư Kỳ mỉm cười gật đầu cảm tạ, xoay bước mà đi. Nhưng bản năng lại dẫn dắt nàng rẽ hướng đến Vô Tịch điện, bước chân vô thức thoáng gấp gáp hơn thường ngày.
Thấy nàng từ xa, lính gác liền quen thuộc chào hỏi, kế đó vào trong bẩm báo. Chưa đến một khắc, Xuân Nghi đã theo sau bước ra, hành lễ chào nàng. Chưa đợi Xuân Nghi mở miệng, Thúc Tư Kỳ đã hỏi thăm dò:
" Xuân Nghi cô nương, Thánh thượng... vẫn còn nghị sự sao?"
Xuân Nghi lắc đầu, giọng hạ thấp:
" Nghị sự đã kết thúc nửa canh giờ trước. Hiện tại Thánh thượng đang phê duyệt tấu chương."
Thúc Tư Kỳ nghe vậy, ánh mắt thoáng trầm: Từ sớm đã nghị sự, vậy mà đến tận nửa canh giờ trước mới xong? Là có chuyện cấp bách sao...?
Một khắc do dự, nàng lại không nhịn được, hỏi khẽ:
" Thánh thượng đã dùng bữa chưa?"
Xuân Nghi thoáng chau mày, nét bất lực hiện rõ. Nàng lắc đầu:
" Vẫn chưa. Nô tỳ đã nhiều lần khuyên, nhưng Thánh thượng nhất quyết phải xử lý xong hết tấu chương rồi mới..."
Lời chưa nói hết, nhưng Thúc Tư Kỳ đã hiểu. Nàng khẽ gật đầu, đưa khay dược cho Xuân Nghi:
"Ta đã rõ. Vậy phiền Xuân Nghi cô nương thay ta dâng thuốc."
Xuân Nghi nhận lấy, cảm tạ rồi quay người đi vào. Đại môn khép lại, hành lang trước điện liền trở về tĩnh mịch.
Thúc Tư Kỳ đứng yên thêm chốc lát, gió chiều lùa qua vạt áo, thổi lên ý niệm không yên trong lòng. Rõ ràng nàng có thể trở về gian phòng, nhưng bước chân lại theo một hướng khác: Ngự thiện phòng.
Trời đã về chiều muộn, vậy mà nơi ấy vẫn còn ồn ào khói lửa, đầu bếp bận rộn, tiếng dao thớt chan chát. Một tiểu sai vặt vừa thoáng thấy nàng vận thái y quan bào thì vội bước đến cung kính:
" Đại nhân muốn tìm chi?"
Giọng hắn mang đậm thổ âm, khác biệt với những người trong cung. Thúc Tư Kỳ nhoẻn môi cười, nhẹ nhàng đáp:
" Ta muốn mượn một góc bếp, làm
ít điểm tâm."
Tiểu sai vặt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng hiểu. Thái y muốn dùng bếp, phần lớn là nấu dược thiện. Hắn dẫn nàng vào trong, gọi với một đầu bếp mập mạp:
" Sư phó, có vị thái y muốn dùng bếp a~"
Đầu bếp kia nghe vậy quay đầu, gật gù:
" Hảo, đằng kia, chỗ đó không ai dùng, ngài cứ tùy tiện. Ngại quá, ta không có rảnh tay giúp đỡ..."
Thúc Tư Kỳ phẩy tay:
" Không cần, ngươi làm việc của ngươi."
Nói rồi, Thúc Tư Kỳ tự tìm lấy góc bếp nhỏ. Trước khi quay đi, nàng thuận miệng hỏi:
" Nhưng mà... ngày mai có cung yến sao?"
Đầu bếp lắc đầu, vừa đảo chảo vừa đáp:
" Không phải mai, mà là đêm nay. Nghe nói Thánh thượng mở tiểu dạ yến."
" Dạ yến?"— Thúc Tư Kỳ thoáng sững. " Nhưng chẳng phải Thánh thượng còn chưa xong việc sao?"
Đầu bếp lập tức nghiêm giọng:
" Đúng vậy, nghe đâu Thánh thượng không dự, chỉ có Định Quốc Công thay mặt."
Nàng khẽ gật đầu, không hỏi thêm. Sau đó đi thẳng đến một góc bếp, tự mình xắn tay áo, tay chân quen thuộc tìm dụng cụ. Vừa chọn dao, vừa tự lẩm nhẩm:
" Người khác dự yến thì cao lương mỹ vị, còn nàng... cả ngày chưa vào bụng thứ gì... thế nào cũng phải ăn chút gì chứ..."
Giọng nói chỉ mình nàng nghe thấy, thậm chí chính bản thân cũng không nhận ra, trong từng lời đều chứa đầy sự lo lắng để tâm.
Ngọn lửa bập bùng soi rõ nét mặt chuyên chú. Tay áo nàng xắn gọn, động tác thành thục, từng nhát dao vững vàng, từng muỗng gia vị chuẩn xác.
Bàn tay từng nắm chắc đao thương, lúc này lại cẩn trọng trong từng nhát dao, mùi thơm dần lan tỏa. Thúc Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn khói bếp mờ mờ, môi cong nhẹ:
"Tay ta có thể cầm gươm, cầm bút... nhưng cầm dao nấu ăn, e là mới là lúc ta tự tin nhất. Hôm nay, nàng hẳn cũng không nên để bụng rỗng nữa."
Hương vị từ nồi niêu nơi góc nhỏ khiến vài đầu bếp xung quanh bất giác ngoái lại. Bọn họ nhìn Thúc Tư Kỳ, rồi nhìn nồi thức ăn bốc khói, ánh mắt không tin nổi: một vị thái y, lại có thể nấu ra mùi hương này ư?
Còn Thúc Tư Kỳ, chỉ mỉm cười rất nhẹ, trong đáy mắt có chút dịu dàng mà chính nàng cũng không hay mình để lộ.
____ ____ ____ ____
Chương 192
Dạ Yến
Vô Tịch điện.
Tiếng lật tấu chương vang đều đều trong khoảng không im phăng phắc, từng trang từng trang như tiếng gõ vào mặt hồ lạnh lẽo. Ban đầu thong thả, sau dần dồn dập, gấp gáp, như trút cả bực dọc không nơi phát tiết.
"Bộp!"
Một xấp tấu bị gập lại dứt khoát, đặt mạnh xuống án thư. Âm thanh khô khốc vang vọng cả điện rộng, sắc lạnh như lưỡi dao.
Không khí trong điện trong thoáng chốc đặc quánh lại, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng, đến cả hô hấp cũng nặng nề.
Trên long tọa, Phó Nguyệt Hàn thần sắc trầm lạnh, ánh mắt phủ một tầng băng giá. Từng chữ nàng cất ra, nặng tựa ngàn cân:
" Rốt cuộc là cái cẩu quan nào dâng cho trẫm bản sớ này?"
Tất cả đều im phăng phắc, không ai dám thở mạnh, huống chi là mở miệng.
Một lát sau, nàng khẽ nhắm mắt, tựa lưng ra ghế. Bàn tay thon dài đưa lên xoa nhẹ ấn đường, cử chỉ tưởng như tuỳ ý lại lộ ra mệt mỏi khó giấu. Nhưng chính cái mệt mỏi ấy lại khiến bầu không khí càng thêm đè nén, như sóng ngầm chực bùng phát.
Cửa điện chợt xao động. Một thị vệ vội vã chạy vào, vừa định quỳ xuống bẩm trực tiếp thì bị ánh mắt nghiêm khắc của Xuân Nghi quét qua, bàn chân khựng lại, lập tức cắn răng ngừng lời.
Sau đó, Xuân Nghi khom người bước ra ngoài nghe, hồi lâu sau nàng mới quay trở lại. Trong tay nâng một khay điểm tâm được che đậy cẩn thận, từng bước đi đều hết sức dè dặt, dường như sợ một giọt khí lạnh trong điện cũng khiến khay trên tay chao nghiêng.
Đứng cách Phó Nguyệt Hàn ba bước, Xuân Nghi thoáng do dự, cuối cùng hít sâu như lấy hết can đảm, cúi đầu rụt rè:
" Thánh thượng..."
Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Nguyệt Hàn nghiêng qua, chỉ một cái liếc, Xuân Nghi đã cảm thấy da đầu tê dại, cả người run lên.
" Ngài... nên ăn chút gì đó. Ngự thiện phòng đã dâng lên điểm tâm."
Trong lòng Phó Nguyệt Hàn thoáng khựng lại: Ngự thiện phòng? Nàng nào có căn dặn...? Nhưng sắc mặt nàng vẫn không đổi, chỉ nhíu mày, giọng lạnh như băng:
" Trẫm khi nào bảo ngươi dặn ngự thiện phòng dâng điểm tâm?"
Xuân Nghi nghe vậy, sống lưng như có kim châm, vội vàng lắp bắp thanh minh:
" Thánh thượng, nô tỳ... nô tỳ không dám tự tiện căn dặn. Đây là..."
Nàng cúi mắt, thoáng ấp úng, rồi cắn răng như hạ quyết tâm:
" Bẩm thánh thượng, điểm tâm... là Lôi thái y đưa tới, bảo nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa."
Ngón tay Phó Nguyệt Hàn thoáng siết lại, ánh mắt khẽ rung, giọng buột ra không kịp nghĩ:
" Lôi... Lãng?"
Xuân Nghi lập tức gật đầu chắc nịch:
" Đúng vậy, thánh thượng. Chính Lôi thái y."
Trong mắt Phó Nguyệt Hàn hiện lên tia nghi hoặc. Nàng nhìn xuống chiếc khay nhỏ kia — chỉ đôi ba món được che đậy đơn giản, chẳng có nửa phần xa hoa cung đình. Không giống thức ăn chuẩn bị cho đế vương chút nào.
Nàng khẽ phất tay:
" Mang tới đây."
Xuân Nghi như bắt được cơ hội, lập tức bưng khay đến, đặt lên bàn, rồi chậm rãi mở từng chiếc nắp.
Hơi nóng còn bốc nghi ngút, hương thơm thanh đạm nhưng quyện vào nhau một cách kỳ lạ, không phải mùi vị cầu kỳ của mỹ thực, mà lại khiến dạ dày trống rỗng của người nghe như được an ủi.
Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng ọc rất rất khẽ vang lên. Chỉ mình Phó Nguyệt Hàn nghe thấy, nhưng gò má nàng bỗng nóng lên. Một tia xấu hổ thoáng vụt qua, nhanh đến mức ngay chính nàng cũng ngỡ như ảo giác.
Nàng cầm đũa, gắp miếng đầu tiên, đưa vào miệng. Vị thanh đạm, không dầu mỡ, lại ấm áp khó tả. Mùi gừng nhè nhẹ xua đi lạnh giá, vị rau củ tươi ngon hòa quyện như ôn nhu trấn an, còn có chút ngọt nhạt của nước xương, như thể đang thì thầm: Ăn đi, có người nhớ ngài đã mệt.
Đôi mắt nàng khẽ giật, thoáng kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu, nhìn mâm đồ ăn, rồi lại nhìn Xuân Nghi:
" Đây là... ai trong Ngự thiện phòng làm?"
Xuân Nghi nuốt nước bọt, nhỏ giọng:
" Không phải Ngự thiện phòng, mà... Lôi thái y... đích thân làm."
Đũa trong tay Phó Nguyệt Hàn khựng lại giữa không trung. Đôi mắt vốn băng lãnh không kìm được hiện rõ kinh ngạc:
" Nàng... tự mình?"
Xuân Nghi cúi thấp hơn, run giọng:
" Đúng vậy thánh thượng. Lôi thái y thấy ngài cả ngày chưa dùng bữa, nên mới... tự tay chế biến. Thánh thượng... đồ ăn có vấn đề sao?"
Phó Nguyệt Hàn khẽ lắc đầu, không đáp. Nàng chỉ cúi mắt, tiếp tục gắp miếng nữa. Nhưng trong lòng, có một sợi dây nào đó bị khẽ chạm tới, rung động lan ra từng hồi.
Đúng vậy. Từ khi đăng cơ đến nay, nàng chưa từng cần ai quan tâm. Đối với nàng, quyền lực là duy nhất, trong tay nắm binh quyền, điều khiển thiên hạ, chẳng cần kẻ nào thương hại.
Thế nhưng, đã bao lâu rồi... không ai hỏi nàng có mệt không, có ăn uống gì chưa? Bao lâu rồi, không ai nhớ đến nàng cũng chỉ là một thân xác bằng xương bằng thịt?
Ngoài hoàng cữu, ngoài Lạc Y, ngoài hai nha hoàn hầu cận, chẳng ai từng để tâm.
Mà nay, chỉ một mâm cơm giản dị... lại khiến tim nàng thoáng mềm đi.
Đũa trong tay nàng siết chặt, ngón tay hơi run. Ánh mắt rũ xuống, như muốn để mặc cho xúc cảm mềm yếu thoát ra, lại như sợ bị chính thứ tình cảm ấy giam cầm.
Xuân Nghi cùng Xuân Thu ở bên cạnh, kinh ngạc đến không tin nổi. Từ khi tiên quân mất, đã hơn mười năm, các nàng chưa từng thấy chủ tử của mình "ngoan ngoãn" như thế.
Xuân Nghi nhanh nhẹn thêm lời:
" Thánh thượng, Lôi thái y còn dặn nô tỳ hâm nóng dược, ngài dùng sau bữa."
Lời vừa dứt, Xuân Thu thầm rùng mình: vị thái y kia... trong lòng Thánh thượng, quả nhiên không hề tầm thường.
Nghe đến đó, Phó Nguyệt Hàn khựng tay, môi mím chặt. Nàng không nói gì, chỉ khe khẽ "ừ" một tiếng. Nhưng ngay sau đó, bờ môi lại khẽ cong, một nụ cười mỏng như thoảng qua. Cười... chính mình. Cười vì bỗng dưng lại để tâm.
Rồi ánh mắt nàng dần tối lại, ẩn chứa tia lo lắng khó giấu. Bất giác, nàng ngẩng đầu, giọng trầm thấp:
" Dặn Chương Hán, hôm Tuyết Lang xuất hiện, phải tăng cường canh gác. Tuyệt đối không được sơ suất... cho dù... chỉ là một cái thái y nho nhỏ đi chăng nữa thì..."
Câu cuối nhẹ dần, tựa như hòa tan trong hơi ấm khói thức ăn. Nhưng Xuân Nghi, Xuân Thu nghe rõ từng chữ. Hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đầy kinh hãi:
Thánh thượng... là đang lo lắng cho người khác sao?
Phó Nguyệt Hàn không để tâm đến biểu tình của họ, chỉ cúi xuống, tiếp tục gắp một miếng nữa. Hương vị đơn giản, nhưng trong mắt nàng, đó đã là "cao lương mỹ vị".
**
Mà Thúc Tư Kỳ sau khi dâng điểm tâm liền ung dung rời đi, trong lòng mỹ mãn như vừa hoàn thành đại sự kinh thiên động địa. Bước chân nhẹ hẫng, ngay cả bóng nàng kéo dài trên hành lang cũng phảng phất mấy phần... đắc ý.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, nàng bỗng khựng lại, nhíu mày, lẩm bẩm một mình:
" Giống như hôm nay... ta còn có chuyện gì rất quan trọng chưa làm thì phải? Nhưng là chuyện gì nhỉ?"
Nàng đứng đó vò đầu bứt tai, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng nàng thở dài, nhún vai, tự an ủi:
" Thôi kệ đi. Hẳn không phải chuyện gấp gáp gì, bằng không thì ta đã nhớ ra rồi."
Nói xong liền nghiễm nhiên xoay người, tiếp tục trở về Thái y viện, cả đường nhẹ nhàng tự tại, như thể vừa thoát khỏi một tai kiếp nào đó.
Về đến nơi, nàng lại bị kéo đi làm mấy chuyện lặt vặt, còn cùng Lý Tương chịu tra tấn bởi một khoá bắt mạch dài lê thê.
Đến khi thả người ngồi xuống ghế, Thúc Tư Kỳ nhìn Lý Tương hì hục bận rộn mà nghiêm túc suy nghĩ:
" Cũng thật kỳ quái, rõ ràng ta mới vào Thái y viện chưa bao lâu, thời gian làm việc thực sự còn ít hơn Lý Tương gấp mấy lần. Vậy mà đến nay chẳng ai khiếu nại ta một câu?"
Nàng chống cằm, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Trong đầu vang lên một suy đoán táo bạo:
" Chẳng lẽ sau lưng ta... có đại thần che chở? Có người âm thầm dung túng, nên ta mới được "ưu đãi đặc biệt" thế này?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thúc Tư Kỳ sáng rỡ, tựa như phát hiện bí mật kinh thiên động địa. Nhưng chỉ một thoáng sau, nàng lại rầu rĩ gãi đầu:
" Rốt cuộc là vị đại nhân nào có lòng bao dung ta thế chứ? Hay là... ngự y viện này chính là nơi ta có quý nhân?"
Nghĩ mãi, vẫn không thông. Thúc Tư Kỳ chỉ đành buông xuôi, quyết định tạm thời... tiếp tục hưởng thụ.
____
Cùng lúc đó, ở Vĩnh Xương đại điện bên kia, ca múa rộn ràng, văn tửu huyên náo đến mức gần như che kín cả mái vòm. Tiếng đàn sáo hòa cùng tiếng cười nói ầm ĩ, từng lớp từng lớp rượu thịt phồn hoa trộn lẫn, không khí nóng bỏng đến mức có thể làm người ta quên mất mình đang ở nơi nào.
Thế nhưng, giữa cái náo động ấy, Kinh Lạc Y vẫn chỉ một dáng vẻ lười nhác, ngồi dựa nửa bên ghế. Nàng nâng ly rượu, môi đỏ thoáng dính ánh men, uống cũng chẳng phải uống, đặt cũng chẳng phải đặt, ngón tay chỉ khẽ xoay xoay thành ly. Mắt phượng hơi nhướng, ánh nhìn hững hờ quét qua mấy vị quan lớn đang cười ha hả.
" Nếu không phải đêm nay cha ta không tiện đến..."— giọng nàng thản nhiên, lạnh nhạt mà sắc bén như mũi kiếm, — "ta tuyệt đối sẽ không dự loại yến hội ô hợp quan nhân như này."
Một câu thốt ra, mấy quan viên ngồi cạnh lập tức khựng lại, nụ cười đông cứng giữa không trung. Có kẻ vội vàng giả vờ ho khan, có kẻ sắc mặt hơi tái, nhưng không ai dám bắt bẻ, càng không dám chọc giận vị nữ tướng quân này.
Đúng lúc ấy, tiếng cười sang sảng vang lên át cả tiếng nhạc. Tần Hãn đứng bật dậy, chén ngọc trong tay lấp lánh ánh rượu sóng sánh. Hắn bước ra một chút, ngẩng cao đầu, dáng vẻ vừa hào sảng vừa khéo léo.
" Chư vị!"— hắn cười nói, giọng vang như chuông đồng, — " lần này bản vương đến đây không chỉ để bàn việc giao bang đã gián đoạn bấy lâu, mà còn muốn thưởng thức phong cảnh hữu tình của phương Bắc."
Nhắc đến Mạc Bắc, hắn cố ý hạ giọng, tỏ vẻ thông cảm:
" Bản vương nghe nói, đất Mạc Bắc quanh năm lạnh giá, mà nơi lạnh giá thì rượu chính là linh hồn."
Lời lẽ vừa khiêm tốn vừa khéo nịnh, khiến không ít quan viên gật gù tán thưởng. Hảo cảm trong mắt họ không hề che giấu, như thể chỉ một câu nói đã khiến vị vương tử này bớt xa lạ mấy phần.
Tần Hãn thu hết biểu cảm của họ vào đáy mắt, khóe môi hơi nhếch, nụ cười ấy tuy ôn hòa nhưng ẩn chứa tia sắc bén khó tả. Hắn vung tay, hạ nhân lập tức tiến lên, từng vò rượu mới lạ được khui ra, mùi hương ngọt dịu lan tỏa khắp sảnh.
" Đây là rượu đặc sản của Tây Cương." — Hắn cười, rót đầy cho từng vị, " Mong được cùng chư vị chén giao hữu."
Lời vừa dứt, hắn nâng chén uống cạn một hơi. Tiếng "cạn!" lan theo, các quan viên cũng đồng loạt đưa chén lên môi, men ngọt len dần vào cổ họng.
Tần Hãn nhìn một vòng, ánh mắt xoay đến Kinh Lạc Y thì chợt dừng lại. Trong thoáng khắc ấy, thần sắc hắn không còn là vương giả hào sảng, mà ẩn ẩn lóe lên tia lửa nóng bỏng đến mức gần như lộ liễu.
" Bản vương từng nghe nhiều về đại danh của Kinh tướng quân."— Hắn nâng chén, giọng hạ thấp, từng chữ như rót thẳng vào tai nàng:
" Nay được gặp mặt, quả thật là vinh hạnh. Tướng quân chẳng những tài hoa hơn người, mà dung mạo lại càng kinh diễm."
Ánh mắt hắn dán chặt lên dáng ngồi nửa uể oải của nàng, như một con sói rình mồi, ngoài mặt lại cố che giấu bằng nụ cười phong nhã.
" Không biết rượu này... có hợp khẩu vị tướng quân chăng?"
Kinh Lạc Y hơi ngửa đầu, nhấp một ngụm nhỏ. Hương rượu lan ra, ngọt dịu, mềm mại như mật ong. Nàng khẽ liếm môi, đôi mắt vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, đáp lời:
" Rượu khá tốt. Nhưng ta vẫn thích loại cay nồng, xé rát cuống họng hơn."
Nói xong, nàng lại đặt chén xuống, dường như chẳng mấy bận tâm đến sự chờ mong trong ánh mắt hắn.
Tần Hãn nhìn chằm chằm, từ đầu ngón tay đến dáng môi của nàng, bất cứ động tác nhỏ nào cũng khiến lòng hắn dậy sóng. Dù câu trả lời kia rõ ràng không mặn mà, thậm chí như muốn gạt sang một bên, nhưng hắn lại cười, tiếng cười dồn nén, ẩn ẩn mang chút hưng phấn khó che giấu.
" Tướng quân nói đúng. Lần này chưa làm thỏa mãn khẩu vị của tướng quân, ấy là sơ suất của bản vương. Nhưng lần sau... "— hắn cố ý ngừng lại, ánh mắt tối đi, khoé môi chậm rãi kéo lên, — " bản vương nhất định sẽ khiến ngươi vừa lòng."
Một lời rơi xuống, tựa như mặt hồ đang lặng sóng bỗng có gợn lạnh rùng mình.
Trong sảnh yến, người khác chỉ nghe ra vẻ khách khí đùa vui. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ thấy ánh mắt Tần Hãn dừng quá lâu trên người Kinh Lạc Y, lâu đến mức như muốn khắc ghi từng đường nét. Dưới vẻ phong nhã kia, có thứ gì đó hun hút, tối tăm, khó lường.
Kinh Lạc Y hơi nhướng mày, thoáng kinh nghi, nhưng vẫn không nghĩ sâu. Nàng chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục dựa ghế, lười nhác như cũ.
Còn ánh mắt Tần Hãn thì đã lặng lẽ rút về, nụ cười bên môi càng thêm thâm thúy.
Dạ yến mới chưa qua nửa chừng, Kinh Lạc Y đã chịu không nổi cái không khí ngột ngạt nóng bức bên trong, liền nhấc chén rượu uống cạn, đứng dậy thong dong:
" Ta ra ngoài hóng chút gió."
A Khương lập tức cũng đứng theo, còn chưa kịp hành lễ đã nghiêm giọng:
" Nô tỳ theo cạnh mới yên tâm."
Kinh Lạc Y khẽ cười, khóe môi cong cong, đôi mắt liếc qua với vài phần trêu ghẹo:
" Ngươi vẫn là lo cho Diêu tướng quân của ngươi thì hơn."
Nói đoạn, nàng khẽ hất cằm về phía Diêu Quảng. Quả nhiên hắn đang đỏ mặt tía tai, lời lẽ hăng hái thao thao bất tuyệt với mấy vị đồng liêu, bộ dạng khác hẳn thường ngày nghiêm túc như tạc đá.
A Khương thoáng sững, không nhịn được nhìn sang, vừa nhìn liền để lộ sơ hở. Nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nhưng đôi tai lại khẽ ửng đỏ, giọng nhỏ đi một chút:
" Đại nhân..."
Còn chưa kịp nói hết câu, Kinh Lạc Y đã khoát tay, quay lưng cười nhạt:
" Được rồi, chỉ là hóng gió thôi, đâu phải đi ra chiến trường."
Nói xong đã ung dung sải bước đi ra ngoài.
A Khương tuy lòng còn lo, nhưng thấy nàng nói vậy, rốt cuộc cũng không dám đi theo, chỉ lặng lẽ dõi mắt nhìn theo bóng lưng Kinh Lạc Y, đáy mắt lo lắng vẫn chưa tan đi.
Mà vẫn luôn ngồi gần cạnh Tần Hãn từ khi nhập yến vẫn chưa nhiều nói chuyện Tần Tự Vân ánh mắt khẽ liếc nhìn huynh trưởng rồi lại nhìn sang Kinh Lạc Y, khoé môi lúc này như có như không nhẹ nhếch.
____ ____ ____ ____
Chương 193
Sa bẫy
Trăng đêm nay như cố ý lẩn trốn sau tầng mây dày, cả hành lang lát đá vốn sáng ngời liền trở nên tối tăm mơ hồ. Kinh Lạc Y bước từng bước thong thả, gió thu mang theo hàn ý quét qua, nhưng lại chẳng xua nổi hơi nóng cứ dâng lên không ngừng trong cơ thể nàng.
Nàng ngửa mặt, để gió lùa qua mái tóc, phả vào gương mặt đã nóng ran. Lông mày hơi nhíu lại, khóe môi khẽ lẩm bẩm:
" Rượu này... mạnh đến vậy sao? Khi nãy còn chẳng thấy gì, giờ lại lâng lâng thế này..."
Ban đầu, nàng chỉ nghĩ là tửu lượng bản thân hôm nay không ổn. Nhưng càng đi, ánh trăng càng thưa thớt, bóng đêm càng dày, và cơ thể nàng lại càng trở nên dị thường. Máu trong mạch như đang sôi, gò má đỏ bừng, hơi thở dồn dập khó kìm, còn ánh mắt dần phủ một tầng mơ hồ mỏng manh.
Một tia lạnh buốt bất chợt siết chặt đáy lòng, Kinh Lạc Y dừng lại, bàn tay siết chặt chuôi nhuyễn kiếm bên hông, thì thầm gần như không thở nổi:
" Chẳng lẽ... rượu kia có vấn đề?"
Trong im lặng như chết chóc, câu hỏi ấy đáng lẽ không có hồi đáp. Nhưng ngay sau lưng, lại vang lên một tiếng cười khẽ, thấp trầm mà nhẫn nhịn, như thể chờ đợi đã lâu:
" Ha... tướng quân là đang nghi ngờ rượu của bản vương sao?"
Giọng nói ôn tồn, mềm mại, lại khiến lòng người lạnh toát.
Thân thể Kinh Lạc Y căng thẳng trong nháy mắt. Nàng lập tức quay phắt lại, bóng áo đen của Tần Hãn từ trong u tối hiện ra. Dưới mảng trời mờ mịt, gương mặt hắn nửa sáng nửa tối, không thể nhìn rõ, chỉ có đôi mắt loé sáng như dã thú trong màn đêm, chăm chú dán vào nàng.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Kinh Lạc Y "đông" một tiếng vang dội, rét lạnh lan khắp sống lưng. Ý nghĩ chợt loé lên như một nhát gươm sắc:
" Tần Hãn... từ khi nào đã theo sát ta đến tận đây?"
Tần Hãn dáng vẻ thong dong, vai lưng thẳng, tay chắp sau lưng như thể đang đi dạo thưởng nguyệt, thế nhưng trong mắt hắn lại tối sâu một tầng, ánh sáng thâm thúy ẩn nhẫn mà rình rập, vừa nhìn đã khiến người ta rợn sống lưng.
" Bản vương thấy tướng quân có chút say, sợ ngươi đi một mình gặp chuyện... nên liền đi theo thôi."
Giọng hắn ôn hòa, chậm rãi, từng chữ nhả ra như thể đầy quan tâm. Nhưng Kinh Lạc Y nghe được, lông mày lạnh buốt, giọng trầm thấp:
" Không cần. Vương tử có thể quay lại tiếp tục tham yến."
Nói thì sắc lạnh, nhưng chính nàng cũng hiểu — gương mặt nóng đỏ, ánh mắt phủ sương mờ mịt, hơi thở lại dồn dập — tất cả đang phản bội sự uy nghiêm vốn có.
Ánh mắt Tần Hãn lóe lên, tim như bị đàn kiến bò qua, ngứa ngáy không chịu nổi. Hắn tiến thêm vài bước, khoảng cách rút ngắn, khí thế ép sát, nhưng giọng nói vẫn lễ độ đến giả dối:
" Bản vương... chỉ là quan tâm tướng quân thôi."
Lời chưa dứt, Kinh Lạc Y đã quát, giọng khàn khàn:
" Ngươi cho rằng ta là nữ nhân, liền dễ bị khinh thường sao?"
Bàn tay nàng run run đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, từng ngón tay siết chặt, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Tần Hãn nhìn rõ động tác ấy, không hề chột dạ, trái lại khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, nụ cười đầy khinh bạc:
" Khinh thường? Không... bản vương chưa từng coi thường tướng quân. Trái lại, là bội phục. Chính là..."
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh trăng mờ phủ lên gương mặt tuấn tú, lại làm khí chất hắn càng ám trầm. Hắn cười nhẹ, giọng thấp như ma mị:
" Chính là bản vương cảm thấy... tuyệt sắc giai nhân như tướng quân, vẫn nên trút bỏ gai nhọn, làm một bông hoa mềm mại để nam nhân nâng niu, càng đẹp."
" Hừ!"— Kinh Lạc Y cười lạnh, khóe môi run run, giọng như dao bén: " Chuyện đó... không cần ngươi dạy."
Dứt lời, nàng xoay người muốn đi, nhưng mỗi bước chân lại nặng như đeo chì. Cơn nóng từ trong máu dâng lên, thái dương nhỏ mồ hôi, lưng áo mỏng cũng ướt. Hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng, môi mím chặt đến tái nhợt.
Phía sau, Tần Hãn vẫn thong dong theo sau. Hắn nhìn bóng lưng nàng lảo đảo mà không đỡ, đôi môi nhếch thành một nụ cười thèm khát, ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Giọng nói kéo dài, thấp trầm, như dã thú rít bên tai:
" Tướng quân... vẫn nên giữ chút sức lực đi. Nếu không, chỉ e lát nữa... ngươi không còn đủ sức để cùng bản vương làm chuyện chính sự đâu."
Câu cuối hắn cố ý nhấn nhá, giọng điệu ẩn chứa tà khí.
Kinh Lạc Y khựng lại. Nàng biết rõ hắn nói đúng — nếu còn tiếp tục bước đi, thể lực nàng càng cạn, càng rơi vào đúng ý đồ hắn. Môi nàng bật ra từng chữ, giọng run mà lạnh:
" Ngươi... rốt cuộc đã bỏ thứ gì vào rượu?"
Tần Hãn không che giấu, khóe môi cong thành nụ cười như kẻ thắng trận:
" Là đặc sản Tây Cương thật đấy. Nhưng thứ này... hai người cùng dùng, hiệu quả mới càng tuyệt vời."
Hắn dừng một chút rồi nói nhanh:
" Nhưng nếu tướng quân hỏi làm cách nào cho dược vào rượu của ngươi mà không người hay biết... suỵt! Không thể nói, kia là bản vương bí mật."
Kinh Lạc Y hít mạnh, đôi mắt lóe sát ý, cắn chặt răng để không ngã xuống:
" Tần Hãn... ngươi không sợ mọi người biết bộ mặt thật của ngươi sao?"
" Ha!" — Hắn bật cười, trầm thấp, mang theo khoái trá đắc ý. " Càng nhiều người biết càng tốt chứ sao. Đến lúc đó, bản vương có thể đường đường chính chính rước Kinh tướng quân về Tây Cương, làm trắc phi."
Máu nóng dồn lên não, Kinh Lạc Y nghiến răng, trong lòng mắng hắn mặt người dạ thú. Thế nhưng cơ thể nàng càng ngày càng không nghe lệnh. Nàng thử một lần cuối:
" Nếu thánh thượng biết ngươi hạ dược ta... ngươi nghĩ có thể yên ổn rời Nam Uyên sao?"
Tần Hãn cười nhạt, giọng càng thêm ngông cuồng:
" Tướng quân vừa là tuyệt sắc giai nhân, vừa là chiến thần của Mạc Bắc. Nếu bản vương có thể rước ngươi về, chẳng những môn đăng hộ đối, còn làm giao bang hai quốc thêm bền chặt. Ngươi nghĩ... thánh thượng sẽ thật sự trách phạt bản vương sao?"
Từng chữ hắn nói ra, thong thả, không vội, như thể đã nằm trong tính toán từ lâu. Nụ cười kia, ánh mắt kia, sự bình tĩnh kia — tất cả như dao sắc cắt vào tâm trí Kinh Lạc Y, khiến nàng nhận ra tình thế lúc này thật sự hung hiểm.
Trong lòng nàng lạnh ngắt, chỉ còn một ý nghĩ: phải thoát ra, nếu không... sẽ không còn cơ hội.
Nàng gượng quay người, bước chân loạng choạng, hơi thở dồn dập như vừa chạy ngàn dặm. Nhưng lần này, Tần Hãn không cho nàng cơ hội nữa.
" Đủ rồi."
Hắn bước nhanh, cánh tay dài vươn ra, nắm chặt lấy cánh tay nàng. Kinh Lạc Y phản xạ rút nhuyễn kiếm, nhưng lực tay đã chẳng còn. Lưỡi kiếm nâng lên, run rẩy trong không trung, rốt cuộc không thể hạ xuống.
" ...!"— Đồng tử nàng co rút, tim như bị bóp nghẹt. Đây là lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy sợ hãi.
Tần Hãn cười khẽ, ánh mắt lóe sáng, nuốt khan một ngụm, lưỡi liếm nhẹ khóe môi. Chỉ thấy hắn dùng một tay, thô bạo gạt văng nhuyễn kiếm sang một bên, rồi bế thốc nàng lên như không.
" Kinh tướng quân... nhẹ như vậy, mềm như vậy... bản vương quả thật, thụ sủng nhược kinh."
Hắn vừa nói, vừa bật cười lớn, tiếng cười dội khắp hành lang u tối, càng nghe càng khiến tim người run sợ.
Kinh Lạc Y vùng vẫy, nắm tay yếu ớt đấm vào ngực hắn, từng cú đều vô lực. Trong mắt nàng lần đầu tiên hiện lên hận ý sâu nặng, sát khí lạnh băng hòa cùng bất lực, đau đớn. Đôi môi nàng cắn chặt đến bật máu, mùi tanh nơi đầu lưỡi càng khiến thần trí thêm tản mác.
Thế nhưng tất cả... đều vô ích. Tần Hãn vẫn ôm nàng, từng bước chắc nịch, sải dài về phía tẩm điện của hắn, như một con dã thú mang theo con mồi đã trúng bẫy.
____ ____
Góc giải bày:
Mình update lâu sẽ có 2 lí do:
1. Bận việc/ chạy deadline ( mình sẽ thông báo trc vs các bồ)
2. Chèn chươnggg.
Đợi tuy có lâu nhưng sẽ ko làm các bồ thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro