
Chương 185~186
Chương 185
Manh mối mới
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hắt xuống gương mặt nam tử trẻ tuổi đang đứng chờ bên tường. Mồ hôi lấm tấm chảy từ trán xuống, ánh mắt hắn cảnh giác nhìn vào trong phủ, lại thoáng liếc ra cửa sau như sợ bỏ lỡ điều gì.
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu khe khẽ vang lên, hắn giật mình, vội đưa tay ra hiệu. Từ trong phủ, Cảnh Phi Yến thoáng liếc nhìn quanh, rồi mới khẽ gật đầu, nhẹ bước đi ra, động tác dè dặt, ánh mắt cũng lộ vẻ cảnh giác.
" Tỷ, mau! Nếu không... phụ thân phát hiện thì hỏng!" nam tử nhỏ giọng giục.
Cảnh Phi Yến gật đầu, vẫn không quên quay đầu dò xét viện tử phía sau, rồi mới cẩn thận bước nhanh. Đứng chờ bên tường hậu viện là một nam nhân đội nón vành, màn che nửa gương mặt. Thấy nàng ra, hắn vội bước tới, bàn tay nắm lấy tay nàng. Chỉ một cái nhìn, ánh mắt thanh lãnh ngày thường của Cảnh Phi Yến đã hóa mềm, nơi ấy giờ chỉ còn một thiếu nữ bên cạnh ái nhân.
Trong phủ, Cảnh Hoành đứng nấp sau bóng cột, thấy hai người tay trong tay thì hậm hực nhỏ giọng:
" Tỷ! Tỷ a!"
Cảnh Phi Yến quay đầu, nhỏ giọng đáp:
" Làm sao?"
Cảnh Hoành vừa canh chừng vừa thì thào:
" Các ngươi đi thì đi, nhưng sớm về một chút. Nếu phụ thân phát hiện... ta phải no đòn a!"
Nam nhân kia bật cười khẽ, giọng ôn tồn, lễ nghĩa như bậc huynh trưởng:
" Yên tâm, ta sẽ đưa A Yến trở về đúng giờ. Đa tạ A Hoành."
Cảnh Hoành xua tay, nở nụ cười hề hề:
" Cảnh ca, khách khí làm gì. Chúng ta dù sao cũng đều là người một nhà."
Cảnh Phi Yến nghe vậy, ngước nhìn nam nhân, ánh mắt ánh lên ý cười. Nam nhân đưa tay nhẹ vuốt ve ngón tay nàng, dịu dàng:
" Đi thôi, kẻo lão gia phát hiện thì không hay."
Cảnh Phi Yến gật đầu, căn dặn Cảnh Hoành mau trở vào để tránh bị nghi ngờ.
Cảnh Hoành gật đầu, đứng nhìn hai người thêm một lúc, trong lòng dâng lên mối bận tâm, nhưng rồi vẫn xoay người định trở vào. Nào ngờ vừa mới quay lưng, hắn kinh hoảng thất thố, suýt nữa kêu thành tiếng.
" Phụ... phụ thân?!"— hắn vội lấy tay vuốt ngực, gượng cười chột dạ — " Ngươi... đứng đây làm gì? Làm ta giật cả mình..."
Cảnh Sinh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, tay chắp sau lưng. Hắn lặng nhìn nhi tử một hồi lâu, đến khi ánh mắt kia dần trở nên nặng nề hơn, mới xoay người, giọng trầm thấp:
" Theo ta vào trong."
Cảnh Hoành lau vội mồ hôi trên trán, biết rõ đã bị phát hiện, cũng chẳng còn đường chối cãi. Bước vào thư phòng, hắn buột miệng:
" Phụ thân, Cảnh ca là người thế nào... người hẳn rõ hơn ai hết a..."
Nghe vậy, Cảnh Sinh khựng lại, ánh mắt lóe lên, giọng đanh cứng:
" Chính bởi vì ta biết hắn là người thế nào, cho nên Yến nhi không thể cùng hắn ở bên nhau!"
Câu nói ấy, Cảnh Hoành đã nghe đến trăm lần, nhưng vẫn nhịn không được, lớn tiếng:
" Vì cái gì? So với mấy công tử phù hoa ngoài kia, Cảnh ca chẳng phải tốt hơn gấp bội sao? Hắn cùng tỷ là thanh mai trúc mã..."
" Hoành nhi!"— Cảnh Sinh cắt ngang, tiếng như dao cắt — "Ngươi không hiểu. Ta chỉ muốn tốt cho Yến nhi mà thôi."
Cảnh Hoành theo sát phụ thân ngồi xuống thư án, cố kìm cơn giận, nhẹ giọng:
" Phụ thân, tỷ đã trưởng thành. Tam thư ngũ kinh đều thông, nàng tự biết chọn người. Ngươi quản mãi sao được?"
Cảnh Sinh chắp tay sau lưng, giọng trầm xuống, xen kẽ nặng nề:
"Trong mắt ta, nàng vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Trước khi ta nhắm mắt, ta phải tìm cho nàng một trượng phu môn đăng hộ đối, mới yên lòng..."
Cảnh Hoành càng nghe càng tức, ngực phập phồng:
" Phụ thân! Cảnh ca cũng là người một nhà. Gả tỷ cho hắn, chẳng phải càng tốt?"
Cảnh Sinh im lặng. Cảnh Hoành hạ giọng khuyên nhủ, ánh mắt kiên định:
" Hai người họ đã bên nhau mười mấy năm. Tình cảm ấy, bốn chữ thanh mai trúc mã há có thể miêu tả trọn? Chẳng lẽ phụ thân ghét Cảnh ca?"
"Ghét?"— Cảnh Sinh bật cười lạnh, ánh mắt phức tạp. — "Ta sớm đã biết Yến nhi cùng hắn lén lút qua lại. Nếu ta thực sự ghét hắn, ngay từ ngày đó ta đã đuổi hắn ra khỏi phủ!"
Câu nói vừa dứt, hơi thở ông đã dồn dập, như kìm nén quá lâu.
Cảnh Hoành khựng lại, biết phụ thân vốn không nỡ, giọng mềm xuống:
" Vậy thì phụ thân... tỷ nàng cần nhất là ngươi ủng hộ."
Nhưng Cảnh Sinh giơ tay chặn ngang, lạnh lùng:
" Đủ rồi! Lần trước Cố thái hậu đã đề cập Tống công tử, năm trước hắn đỗ trạng nguyên, nhân phẩm xuất chúng..."
" Phụ thân!"— Cảnh Hoành không nhịn nổi, lớn tiếng ngắt lời — "Người thôi đi! Tỷ nàng chỉ muốn được ở bên người nàng yêu, nhất sinh nhất thế. Xin người đừng... đừng để tỷ giống mẫu thân, gả cho kẻ nàng không hề yêu..."
"Bốp!"
Tiếng tát giòn vang, xé tan không khí trong thư phòng.
Cảnh Hoành nghiêng đầu, bên má hằn đỏ dấu tay. Hắn mở to mắt nhìn phụ thân.
Cảnh Sinh hai tay run rẩy, bàn tay còn vương nóng rát trong không trung. Hắn biết chính mình vừa thất thố... nhưng nhất thời tức giận, chẳng thể khống chế. Cuối cùng, hắn chậm rãi hạ tay, xoay đầu tránh ánh mắt nhi tử, giọng khàn đi:
" A Hoành... ngươi còn xem ta là phụ thân nữa sao?"
Cảnh Hoành mím môi, nhắm mắt lại, biết mình lỡ lời, khẽ thở ra:
" Phụ thân... ta xin lỗi..."
Cảnh Sinh phất tay, giọng nặng trĩu:
" Lui đi. Ta muốn yên tĩnh."
Cảnh Hoành khẽ gật đầu, mở cửa ra ngoài, chỉ kịp để lại một câu thì thào:
" Phụ thân, tỷ nàng... thật khó để mở lòng thêm một lần nữa..."
Tiếng cửa khép lại. Trong thư phòng rộng lớn, chỉ còn một mình Cảnh Sinh.
Hắn xoay người, ánh mắt dừng ở khung cửa sổ, bóng hình quá khứ như ập về. Nỗi đau cũ lại siết chặt lồng ngực.
Đúng vậy. Phi Yến và A Hoành là đồng phụ dị mẫu. Mẫu thân nàng mất khi nàng mới năm tuổi. Khoảng thời gian ấy, chính đứa nhỏ kia đã bầu bạn, nâng đỡ. Hơn mười năm bên nhau, ngay cả tình huynh muội giữa A Hoành và Yến nhi... cũng là nhờ hắn kết nối. Từng chút, từng chút, tình cảm trai gái nảy sinh vốn là điều không thể tránh.
Lửa gần rơm lâu ngày ắt bén. Mưa dầm thấm đất... rồi cũng thành sông.
Trong thư phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề, như thể chứa đựng tất cả giằng xé và bất lực của một người phụ thân.
____
Kỷ Vương phủ 
Tiếng bước chân vội vã vang lên dồn dập ngoài hành lang, càng gần càng nặng nề, như mang theo tin tức hệ trọng. Cửa thư phòng còn chưa kịp gõ, Tưởng Bình đã đẩy mạnh tiến vào, giọng dồn dập:
" Thuộc hạ... rốt cuộc đã tra ra!"
Trong phòng, Lôi Phong và Tô Tĩnh Lam đang bàn bạc liền đồng loạt quay đầu. Ánh mắt Lôi Phong thoáng trầm xuống, hỏi thẳng:
" Thế nào?"
Tưởng Bình tiến lên, đặt lên bàn một xấp giấy, trên đó ghi danh sách các hàng quán chợ đen khả nghi. Hắn nhanh chóng đáp:
"Thuộc hạ dựa theo danh sách này mà phái người điều tra. Người đó vốn quen thuộc với chợ đen như lòng bàn tay, quả nhiên chưa đến hai ngày đã có kết quả."
Hắn ngừng lại, liếc nhìn hai vị chủ tướng như dò xét, rồi mới tiếp lời:
" Theo lời hắn, khắp chợ đen đã lục soát, song tung tích về Tử Diên Hàn... hầu như không có."
Lôi Phong khẽ nhíu mày:
" Không có?"
Tô Tĩnh Lam nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng, giọng trầm ổn:
" Tử Diên Hàn, dù có kẻ biết xuất xứ hay công dụng, cũng không dễ gì mà lấy được."
Tưởng Bình gật đầu:
" Đúng vậy, hắn cũng nói lời gần như thế."
Lôi Phong gật nhẹ, trầm giọng:
" Sau đó thì sao?"
Khóe môi Tưởng Bình thoáng nhếch, giọng có chút khẩn thiết:
" Có lẽ lão thiên cũng muốn giúp chúng ta. Hắn tình cờ bắt gặp một lão nông đẩy xe cỏ khô đi đốt, trong đống ấy lại lẫn thứ trông rất giống Tử Diên Hàn."
Tô Tĩnh Lam chau mày, song vẫn im lặng lắng nghe.
Tưởng Bình tiếp:
" Hỏi ra mới biết, đống cỏ khô đó là do nhi tử nhờ lão đi thiêu bỏ. Người của ta đã dò hỏi nhi tử kia, ban đầu hắn chối cãi, sau khi vừa khuyên vừa ép, cuối cùng mới chịu thành thật."
Hắn lấy thêm vài tờ giấy, trải lên bàn:
"Hắn khai rằng, hai năm trước từng đến Tân Châu buôn bán, tình cờ biết được về Tử Diên Hàn. Biết rõ loại độc này giá trị trên chợ đen chẳng nhỏ, hắn liền liều mạng mang theo về kinh."
Tô Tĩnh Lam nhấc chén trà, ngón tay khẽ xoay, ánh mắt thâm sâu:
" Vậy là hắn cũng có chút gan, không dễ dàng mới đem được thứ đó về đây."
Lôi Phong cau mày nhìn nàng:
" Ý đại nhân là... có người đứng trong bóng tối trợ giúp?"
Tô Tĩnh Lam không đáp, chỉ nhướng mày, ánh mắt sáng rực nhưng không lộ ý tứ.
Tưởng Bình liền tiếp lời:
" Một tháng trước, có kẻ tìm đến hắn mua Tử Diên Hàn. Hắn vốn chỉ định bán vài nhánh hoa lấy hơn trăm lượng bạc, nhưng đối phương một lần đã tung ra năm trăm lượng."
Lôi Phong khoanh tay trước ngực, thần sắc càng trầm.
" Hôm qua là ngày hắn cuối cùng buôn bán ở chợ đen"— Tưởng Bình nói tiếp, — " hắn nghe tin quan trọng thần ba triều bỗng chết thảm, nguyên nhân do Tử Diên Hàn. Sợ triều đình lần ra, hắn hoảng hốt định chấm dứt, nhưng quá muộn rồi."
Ánh mắt Lôi Phong chợt lạnh như băng:
" Nếu đã sợ liên lụy gia môn, thì ngay từ đầu đừng làm."
Trong lúc ấy, Tô Tĩnh Lam bỗng rũ mắt trầm tư. Một lát sau, nàng khẽ cất tiếng, giọng mang theo tia sắc bén:
" Các ngươi không thấy điều gì bất thường sao?"
Lôi Phong và Tưởng Bình đồng loạt ngẩn ra:
" Bất thường?"
Tô Tĩnh Lam ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị, khí thế như che khuất cả ánh sáng trong phòng:
" Vì sao... kẻ mua Tử Diên Hàn lại không diệt khẩu hắn?"
Một câu, như xé tan màn sương mờ. Lôi Phong và Tưởng Bình cùng lúc khựng lại, mồ hôi lạnh lăn xuống sau gáy.
Lôi Phong trầm giọng:
" Ý đại nhân... có người cố tình để hắn sống?"
Tưởng Bình hít một hơi, chen vào:
" Chẳng lẽ... có kẻ trong tối ngấm ngầm muốn giúp chúng ta?"
Tô Tĩnh Lam chỉ khẽ lắc đầu, tay gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén lướt qua xấp giấy:
" Hoặc là... có người đang bày sẵn con đường, chờ chúng ta tự bước vào rọ."
Không khí trong phòng chợt lạnh hẳn. Tưởng Bình sống lưng run rẩy, tim cũng chùng xuống. Lôi Phong thì siết chặt nắm tay, ánh mắt u ám.
" Vậy... biết được kẻ mua là ai sao?"— Lôi Phong cất giọng nặng nề.
Tưởng Bình gật đầu, trịnh trọng:
" Đã tìm ra. Người đó trông giống..."
Lời chưa kịp dứt thì tiếng gõ cửa vọng đến. Ngoài cửa, gia đinh cung kính bẩm báo:
" Bẩm vương gia, có người tự xưng Hình Bộ, nói Thượng thư đại nhân muốn mời ngài qua một chuyến."
Ba người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nặng lòng. Lôi Phong chậm rãi đáp:
" Bản vương đã biết, bảo hắn trở về trước."
Gia đinh lĩnh mệnh, khom người rời đi.
Lôi Phong đứng dậy, sắc mặt như phủ một tầng băng:
" Hẳn vụ án đã có manh mối mới."
Tô Tĩnh Lam cũng đứng lên, thản nhiên:
" Ta cùng ngươi đi."
Lôi Phong gật đầu, dặn Tưởng Bình ở lại trấn giữ phủ, có biến thì lập tức báo tin.
Tô Tĩnh Lam cùng Lôi Phong rời phủ chưa được bao lâu, Nhất Ảnh đã vội vã trở về. Bóng áo đen thoáng lướt qua sân, chẳng kịp nghỉ ngơi đã lập tức tìm kiếm. Không thấy Lôi Phong, hắn đành đi thẳng đến chỗ Tưởng Bình.
Tưởng Bình đang thu xếp công việc, thoáng nhìn thấy sắc mặt Nhất Ảnh liền biết không phải chuyện thường, vội bước lên trước hỏi nhỏ:
" Có việc gấp sao?"
Nhất Ảnh gật đầu, giọng trầm thấp:
" Vương gia đâu?"
Tưởng Bình thoáng suy nghĩ, đáp:
" Vương gia vừa rời phủ, có việc phải đến Hình Bộ."
Nghe vậy, Nhất Ảnh chỉ khẽ nhíu mày, chậm rãi gật đầu, rồi nói từng chữ nặng nề:
" Ta sẽ đợi ở phủ. Chuyện này... không thể chậm trễ."
Hắn hơi ngừng một thoáng, giọng càng thấp hơn, dường như sợ kinh động đến cả hư không:
" Manh mối về chuyện lần trước... đã tìm được. Thái y từng chẩn bệnh cho tiên đế và cố đế năm ấy — tung tích đã lộ ra rồi."
**
Trong Hình Bộ, ngọn đèn dầu leo lét lay động, hắt bóng người trên án thư đổ dài lên bức tường lạnh lẽo. Đông Chính khoác trên mình quan bào đỏ sẫm, ngồi ngay ngắn sau bàn, ánh mắt chăm chú quét qua từng tờ giấy chất chồng. Những manh mối mới của vụ án, dù nhỏ bé, cũng khiến hắn nhíu chặt mày, như muốn mổ xẻ từng chi tiết. Không khí trong phòng đặc quánh mùi mực và sự căng thẳng.
Bỗng, ngoài cửa có người thông báo: "Nhiếp Chính Vương đã đến."
Ngòi bút trên tay Đông Chính khựng lại, hắn lập tức buông xuống, đứng dậy bước nhanh ra ngoài nghênh tiếp.
Từ đại đường đi vào, thân ảnh uy nghiêm của Lôi Phong đập vào mắt. Bên cạnh còn có Tô Tĩnh Lam. Ánh mắt Đông Chính thoáng dừng lại, bước chân hơi khựng, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên cung kính, không để lộ cảm xúc.
Nàng vốn đang bị đình chức, lẽ ra không được phép tùy tiện xuất nhập hoàng cung hay các nha môn, nhưng nàng xuất hiện bên cạnh Nhiếp Chính Vương thì hắn còn có thể nói gì được?
Hắn cúi người hành lễ:
" Hạ quan tham kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ."
" Miễn lễ."— Lôi Phong gọn gàng phất tay, ánh mắt thản nhiên.
Lôi Phong đi thẳng vào vấn đề, giọng trầm ổn mà uy nghi:
" Bản vương nghe nói vụ án có tiến triển mới?"
Đông Chính sực nhớ việc chính, vội trở lại thái độ nghiêm túc, dẫn hai người vào trong. Hắn hạ giọng, vừa đi vừa nói:
" Sau hai ngày gấp rút truy tra, hạ quan đã cho người lục soát kỹ từng ngóc ngách trong phủ, đồng thời âm thầm hỏi lại toàn bộ gia đinh nha hoàn."
Ba người ngồi xuống, Đông Chính chắp tay trước ngực, lông mày chau chặt:
" Rốt cuộc... cũng có chút phát hiện."
Hắn kể, giọng chậm rãi, từng câu như dội xuống nặng nề:
" Hôm ấy, có một gia đinh phụ trách chạy việc tang lễ. Hắn thường xuyên ra vào đại sảnh cùng linh cữu. Tình cờ, hắn nhìn thấy một trung niên nam nhân mặc trường bào, lặng lẽ đưa cho Thừa tướng một vật gì đó. Bóng dáng che khuất nên ban đầu không thấy rõ, hắn mới nán lại thêm một chút."
Đông Chính dừng lại, ngẩng mắt nhìn Lôi Phong. Thấy đối phương gật đầu trấn an, hắn mới tiếp:
" Khi ấy, gia đinh đã thấy rõ. Trong tay Thừa tướng chính là một chiếc túi gấm, mà trong túi ấy... đựng tử diên hàn. Vẻ mặt Thừa tướng lúc đó thần hồn phách lạc, rõ ràng bị dọa đến thất thần. Còn kẻ đưa túi gấm cho hắn..."
Giọng hắn hạ thấp, ngữ khí chậm như dao gõ vào đá:
" ... chính là Bành đại nhân — nói cách khác... là nhị cữu của Cố thái hậu."
Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng lập tức đông cứng. Lôi Phong và Tô Tĩnh Lam khựng lại, ánh mắt chạm nhau, đều thấy một tầng phức tạp khó tả.
Tô Tĩnh Lam nhíu mày, vô thức bật thốt:
" Nhưng... vì cớ gì?"
Đông Chính khẽ lắc đầu, thở ra nặng nề:
" Ta đã lén phái người theo dõi. Từ sau ngày đó đến nay, hành vi của Bành đại nhân có chút bất thường. Hắn thường có vẻ thấp thỏm, sắc mặt lúc nào cũng như kẻ có tật giật mình."
Lôi Phong đặt tay chống cằm, ánh mắt sâu như vực tối. Sau một hồi trầm mặc, hắn khẽ nói:
" Vậy thì bản vương sẽ thử hắn ngay trên đại điện, xem rốt cuộc hắn lộ ra được bao nhiêu."
Tô Tĩnh Lam khẽ nhăn mi, giọng thấp như gió lạnh:
" Cách này... liệu có ổn chăng?"
Lôi Phong lắc đầu, khóe môi thoáng nụ cười không mang ý cười:
" Ta không dám chắc. Nhưng ít nhất, nếu phía sau hắn còn có kẻ khác, ta sẽ khiến hắn hoảng sợ mà phải tự mình đi cầu cứu. Khi ấy... cá trong hang tất sẽ lộ."
Nghe vậy, Đông Chính nặng nề gật đầu, đôi mắt thoáng ánh lên tàn khốc. Tô Tĩnh Lam tuy lòng còn lo lắng, song cuối cùng vẫn chỉ im lặng chấp thuận.
Trong thư phòng, ánh nến lay động, không khí như phủ một tầng khói mờ, càng thêm ngột ngạt. Bên ngoài gió đêm rít qua hành lang, lạnh lẽo, như báo trước cơn sóng gió đang dần ập đến.
____ ____ ____ ____
Chương 186
Toan tính...
Bành Dung những ngày gần đây sống trong một trạng thái khó gọi thành tên. Một thứ bất an vô hình, như bàn tay lạnh lẽo siết chặt lấy tim gan hắn, khiến mỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Kể từ sau hôm trao túi gấm cho Lục Viễn, hắn còn chưa kịp thở phào thì tin dữ đã ập đến — Lục Viễn chết, mà nguyên nhân lại khởi từ chính vật trong túi gấm kia.
Ý nghĩ ấy giáng xuống như sét đánh ngang tai. Một túi gấm nhỏ bé, nhìn qua chẳng có gì, thế nhưng bên trong lại ẩn giấu độc dược lấy mạng người.
Đêm nay, bước chân hắn càng thêm vội vã. Cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, như thể bóng tối đang nuốt chửng từng khoảng không phía sau. Trán túa mồ hôi lạnh, từng giọt nhỏ xuống không ngừng, mặc cho đêm khuya gió lùa, hắn vẫn không cách nào áp chế run rẩy trong lòng.
Đi ngang qua ngã ba, hắn dừng lại chốc lát, ánh mắt đảo quanh dò xét bốn phía, rồi mới quay vào con hẻm nhỏ. Con đường càng đi càng tối, ánh trăng dường như cũng lẩn trốn sau tầng mây, để mặc hắn ngập trong bóng mờ dày đặc. Hơi thở trở nên dồn dập, từng sợi lông trên gáy dựng ngược — rõ ràng, có ai đó đang bám sát phía sau.
Bành Dung hoảng hốt tăng tốc, bước chân run rẩy, lòng bàn tay lạnh buốt mồ hôi. Đột nhiên, ngay khúc quẹo, một bóng đen ập tới chặn trước mặt. Chưa kịp phản ứng, miệng hắn đã bị bàn tay thô ráp bịt chặt, cả thân người bị kéo mạnh vào màn đêm.
Ngay khi ý nghĩ "mình sẽ chết" còn chưa kịp trọn vẹn dâng lên, trong tĩnh mịch u tối bỗng vang lên một tràng cười trầm thấp. Tiếng cười như nhọn dao khoét vào màng nhĩ, mang theo ý châm chọc, cũng mang theo mùi tử khí rét buốt:
" Đại nhân hoảng loạn thế này, sợ là người khác không biết ngươi vừa giết người a?"
Bành Dung run rẩy, cổ họng nghẹn cứng. Hắn gào lên, giọng như vỡ vụn:
"Không... không phải ta! Ta không có giết thừa tướng. Ta... ta chỉ là người truyền lời, là thay đại nhân các ngươi chuyển giao mà thôi..."
Từ trong hắc ám, một bóng người thong dong bước ra. Dưới lớp mặt nạ bạc, ánh mắt Lương lạnh lẽo như băng giá, tựa hồ ẩn giấu cái chết trong từng cái liếc nhìn. Hắn khoanh tay tựa vào tường, khóe môi cong cong, vừa cười vừa như khinh miệt:
" Đáp lời ngoan ngoãn như vậy, nếu một ngày Nhiếp chính vương thật sự ép cung ngươi, chẳng phải ngươi sẽ khai cả ta và chủ tử của ta ra sao?"
Bành Dung mặt cắt không còn giọt máu, vội vã lắp bắp phủ nhận, vừa hấp tấp chạy theo sau bóng lưng Lương vừa cố gắng thanh minh:
" Ngươi... ngươi đừng nói bậy. Ta... ta chưa từng khai ra gì hết. Bây giờ không, sau này cũng... cũng..."
Người kia chợt dừng lại, quay đầu liếc. Dưới ánh sáng mờ, đôi mắt lạnh như lưỡi dao mỏng:
" Cũng thế nào?"
Chỉ một cái liếc mắt hờ hững kia, mà Bành Dung như ngạt thở, lời nói nghẹn nơi cổ họng. Hắn muốn tiếp tục thanh minh, lại không dám. Lương cười nhạt, chẳng bận tâm, xoay người tiếp tục bước đi, giọng thản nhiên như gió thoảng:
" Lần sau đại nhân không cần trực tiếp mò tới tìm chủ tử thế này. Chẳng khác nào tự biến mình thành cái đuôi, kéo cả đàn rắn lộ ổ."
Mồ hôi trên trán Bành Dung túa ra như mưa. Hắn cuống quýt gật đầu, tay áo lau mặt, miệng chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Cả hai men theo con đường hẹp, tới một cánh cửa hậu viện gỗ mục, đã xám màu năm tháng. Lương khẽ đẩy cửa, nghiêng người nhường lối:
" Đại nhân, bên trong."
Trong lòng Bành Dung vừa thấp thỏm vừa sợ hãi, nhưng vẫn dè dặt bước vào. Hắn đi tới trước gian phòng, rướm cổ, giọng run run như mèo ướt:
" Đại... đại nhân, là Bành Dung..."
Một thoáng im lặng nặng nề. Rồi từ bên trong, vang ra tiếng nói khàn khàn, ôn hòa mà khó lường:
" Ừ, Bành đại nhân vào đi."
Dù giọng nói có vẻ bình thản, nhưng sống lưng Bành Dung vẫn lạnh buốt. Trong mắt hắn, người này không chỉ là một vị quyền thần. Bàn tay kia... đủ sức che lấp cả triều đình, thậm chí bao trùm thiên hạ.
Cửa mở, ánh đèn trong phòng mờ vàng. Người kia ngồi bên bàn trà, tay thong dong nâng chén, hơi nóng nhẹ bốc lên. Bành Dung thoáng rùng mình. Đêm hôm khuya khoắt, hắn pha trà? Hắn uống trà? Trong lòng Bành Dung muốn thốt ra tiếng cười run rẩy, nhưng chỉ dám khúm núm cúi người thật thấp:
" Đại nhân."
Người kia khẽ gật đầu, giọng ôn nhu mà đầy uy lực:
" Đại nhân tìm ta gấp như vậy, có chuyện gì?"
Bành Dung cắn răng, giọng run lẩy bẩy:
"Đại nhân... ta cảm thấy Nhiếp chính vương sắp tra đến ta. Túi gấm kia... túi gấm kia thật sự ta không biết bên trong có độc dược!"
Người kia không đáp ngay, chỉ thong thả nâng chén, nhấp một ngụm trà. Hơi nóng bốc lên, mờ che khóe môi đang khẽ cong. Rồi hắn mới cất giọng, như gió lạnh thổi qua:
" Độc... là ta bỏ vào."
Bành Dung như bị sét đánh ngang đầu. Hắn cứng người, hai mắt mở lớn, giọng khàn hẳn đi:
" Vì... vì sao?"
Người nọ đặt chén xuống, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bàn, mỗi tiếng gõ như đánh thẳng vào lòng Bành Dung:
" Sâu xa thế nào, ngươi không cần biết. Chỉ cần nhớ, ngươi sẽ không phải chết."
Nghe đến đó, hắn như vớ được chiếc phao cứu mạng, vội vàng quỳ thấp hơn, giọng khẩn cầu:
" Đại nhân, cứu ta... cứu ta..."
Hắn thiếu chút nữa muốn bám lấy vạt áo đối phương, nhưng người kia khẽ nghiêng người lùi lại, ánh mắt lộ rõ ghét bỏ, như thể sợ bị thứ dơ bẩn làm ô uế. Thanh âm lạnh nhạt vang lên:
" Ngươi chẳng phải còn có Cố thái hậu chống lưng sao? Chẳng lẽ mở miệng một lời, nàng lại bỏ mặc ngươi?"
Trong lòng Bành Dung như có ánh sáng lóe lên. Đúng vậy... hắn còn có Cố thái hậu! Bao năm qua hắn trung thành củng cố thế lực cho nàng, chẳng lẽ lúc này nàng không giúp lại hắn?
Ý niệm này khiến hắn run rẩy mà vẫn cố tự trấn an, song sợ hãi vẫn chưa buông tha. Hắn run giọng dò hỏi:
" Đại... đại nhân, vậy... việc này... thật sự sẽ ổn chứ?"
Người kia khẽ gật đầu, giọng trầm ổn mà chắc nịch:
"Tìm đến Cố thái hậu. Nàng sẽ không để hậu thuẫn của mình lộ sơ hở. Huống hồ, nếu ngươi xảy ra chuyện... nàng cũng chẳng được an ổn."
Nghe vậy, Bành Dung càng nghĩ càng thấy hợp lý, trong lòng dần dần an tĩnh hơn đôi chút. Hắn không dám nấn ná lâu, vội vàng cáo từ, gần như chạy trốn ra ngoài.
Trong gian phòng, Lương đứng im lặng hồi lâu, ánh mắt dõi theo bóng hắn biến mất, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười lạnh như lưỡi dao:
" Bành Dung... sống trong sợ hãi càng lâu, càng dễ để Cảnh Giai Kỳ nắm thóp."
Người kia nghe vậy, thần sắc không đổi, chỉ thong thả nhấp ngụm trà, bình thản nói:
"Trò hay vẫn còn ở phía sau. Hắn chỉ là một quân cờ. Giữ được thì tốt... mà không giữ được, cũng chứng minh chỉ xứng làm phế vật. Phế vật... thì chẳng cần tồn tại."
Trong ánh sáng leo lét, bàn tay đặt trên chén trà khẽ khựng, rồi buông lỏng ra. Lương liếc sang, nơi đáy mắt lóe lên tia cảm xúc phức tạp, chẳng rõ là tôn kính, hay là oán hận bị vùi sâu.
Ngoài kia, màn đêm lặng lẽ đè xuống. Gió lạnh thổi qua, tựa như báo hiệu một cơn giông tố đã bắt đầu dồn về.
____
Văn Uyển điện.
Tiếng lật sách vang khẽ, đều đặn trong tĩnh mịch. Cảnh Quân ngồi ngay ngắn trước án thư, đầu hơi nghiêng, đôi mắt chăm chú nhưng vương vẻ bối rối như đang cân nhắc một việc nan giải.
Ngay lúc ấy, giọng nữ nhân dịu dàng vang lên, ôn nhu như gió xuân:
"Quân nhi cảm thấy, việc này nên xử lý thế nào?"
Cảnh Quân thoáng trầm ngâm, rồi ngẩng đầu, ngữ khí ngập ngừng:
" Trẫm nghĩ... nếu giảm thuế, dân chúng đều được an vui, có lẽ thiên hạ sẽ ca tụng triều đình."
Nghe vậy, Cố thái hậu khẽ mỉm cười, nét ôn hòa nhưng trong ánh mắt lại sâu thẳm khó dò. Nàng thong thả bước đến gần, giọng nói ôn nhu như thủ thỉ, song từng chữ lại mang theo sức nặng vô hình:
" Quân nhi nghĩ vậy, quả thật là lòng nhân. Thế nhưng, dân chúng được an vui trong một sớm một chiều, há chẳng phải sẽ quên mất sự uy nghiêm của hoàng quyền? Một khi vương triều chỉ lấy lòng để trị thế, thì kẻ dưới sẽ dần dần xem nhẹ thiên tử. Khi ấy, thử hỏi còn ai kính sợ mệnh lệnh của bệ hạ?"
Nàng dừng lại, ngón tay khẽ gõ lên tấu sớ như nhấn mạnh từng lời:
" Kẻ làm quân vương, không chỉ ban ân, mà trước hết phải khiến người người biết sợ. Có sợ mới có kính, có kính mới giữ được thiên hạ."
Cảnh Quân thoáng giật mình, đôi mắt chớp động như vừa nghe thấy đạo lý mới lạ. Hắn lẩm nhẩm:
" Là như thế... thì trước tiên phải để họ sợ, sau mới khiến họ phục..."
Nét cười nơi khóe môi Cố thái hậu càng sâu, nhưng giọng nói vẫn thong thả, êm ái như đang giảng cho một hài tử:
" Quân nhi quả nhiên thông tuệ, nghĩ một lần đã thấu triệt. Vậy thì, về chuyện thuế má, thay vì giảm, không bằng tăng thêm chút ít, để dân chúng nhớ rằng phúc lợi đều do thánh thượng ban, không phải thứ vốn có sẵn. Có như thế, ân uy của hoàng triều mới không bị xói mòn."
Cảnh Quân hơi nghiêng đầu, gật gù như ngộ ra điều thâm ý:
" Trẫm hiểu rồi..."
Cố thái hậu mỉm cười hài lòng, bèn lấy thêm vài bản tấu sớ khác, tiếp tục chỉ điểm, từng bước từng bước như vẽ ra con đường sẵn, chỉ chờ hắn đi theo. Dưới ánh mắt nàng, Cảnh Quân chăm chú lắng nghe, từng nét bút phê phán sau đó đều phảng phất bóng dáng bàn tay vô hình của thái hậu.
Một lúc lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp của thái giám vang lên, cắt ngang bầu không khí:
" Khởi bẩm thái hậu, Bành đại nhân cầu kiến."
Nét mặt Cố thái hậu thoáng ngưng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt liền dãn ra. Nàng quay sang Cảnh Quân, cười dịu dàng như thường:
" Quân nhi trước hãy tự phê tấu. Nếu có chỗ nào chưa rõ, cứ đến cùng ta luận bàn sau, được không?"
"Vâng."— Cảnh Quân khẽ gật, giọng ngoan ngoãn.
Cố thái hậu khẽ vỗ vai hắn, rồi mới thong dong đứng dậy, bước đi vừa chậm vừa ổn định. Ra đến cửa, nàng dặn dò:
" Mời nhị cữu đến Quế Tâm điện đi."
Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng từng bước chân nàng rời khỏi Văn Uyển điện lại mang theo bóng dáng của kẻ đã cắm sâu móc câu vào chốn tranh đấu đoạt quyền.
**
Quế Tâm điện.
Khói trầm nhàn nhạt quẩn quanh, ánh sáng từ song cửa len vào hắt thành những vệt dài lặng lẽ. Cố thái hậu ngồi trên trường kỷ, tay nâng chén trà thanh sứ, động tác thong thả, mắt hờ khép hờ mở, như thể không hề để tâm đến kẻ đang thấp thỏm quỳ ngồi phía dưới.
"Cạch." Âm thanh khi chén đặt xuống bàn vang lên khẽ khàng nhưng lại khiến Bành Dung toàn thân run bắn.
Nàng lấy khăn tay chậm rãi chấm nhẹ khóe môi, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua hắn, giọng điệu ôn hòa nhưng lại khiến người ta khó nắm bắt:
" Nhị cữu đến tìm bản cung, chẳng lẽ là chuyện khi sáng trên triều?"
Trong nháy mắt, Bành Dung cảm thấy lưng mình như đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết rõ, nữ nhân trước mặt, dù chỉ là hậu cung mẫu nghi, nhưng tai mắt dày đặc, biết rõ việc triều chính là chuyện khó tránh. Giấu nàng là vô ích. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ép giọng nói không run:
" Đúng vậy... rõ ràng Cảnh Giai Kỳ muốn nhân cơ hội thử thăm dò vi thần."
Lời vừa ra, ánh mắt Cố thái hậu thoáng nhíu lại, tia sắc bén lóe lên giữa sự điềm đạm:
" Ý của nhị cữu... là sao?"
Bành Dung trong lòng chấn động, mới nhận ra bản thân lỡ lời. Hắn vốn chưa hề nói qua chuyện này với thái hậu. Giờ đã bước đến ngõ cụt, hắn chỉ có thể liều một lần, khai ra một phần sự thật để mong cầu nàng ra tay. Hắn cười gượng, ngón tay run run siết lấy vạt áo:
" Chuyện là thế này..."
Hắn hạ thấp giọng, từ từ kể lại từ lúc nhận lệnh đưa túi gấm cho Lục Viễn, đến khi Thừa tướng trúng độc mà chết. Nói tới đây, cổ họng hắn nghẹn lại, không dám tiếp tục.
Nghe xong, Cố thái hậu vốn điềm tĩnh, nay đồng tử thoáng chấn động, hơi thở cũng khựng lại. Nàng chậm rãi nghiêng đầu, giọng thấp xuống, từng chữ như dao:
" Ý ngươi... là ngươi đã gián tiếp mưu sát Thừa tướng?"
Bành Dung sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt nhìn quanh, như sợ ngay tường vách cũng mọc tai. Hắn vội xua tay, lắp bắp phủ nhận:
" Không... không phải! Vi thần chưa từng mưu hại! Vị kia nói... chỉ cần nương nương giúp đỡ, thì mọi hậu quả sau này đều do ngài ấy thu dọn sạch sẽ!"
Hắn run giọng, nhưng trong lòng lại giấu một tia tính toán. Lời "nhờ nương nương giúp" đúng là thật, còn việc kia gánh hết hậu quả, chính hắn tự thêm vào — hắn biết rõ nếu không đem Cố thái hậu buộc vào cùng, chính mình sẽ chết không chỗ chôn.
Cố thái hậu đứng dậy. Tà váy thêu hoa nhẹ xoè ra theo từng bước. Ánh mắt nàng tối dần, mày khẽ nhíu, tay cầm khăn xoắn nhẹ như đang nghiền nát suy tư. Đi được vài bước, nàng bỗng dừng lại, xoay đầu nhìn hắn, giọng trầm hẳn xuống:
" Vậy thì... ngươi phải nói cho bản cung biết, "vị kia" trong miệng ngươi rốt cuộc là ai?"
Bành Dung lập tức cúi gằm, cả người run rẩy. Hắn vò tóc, đôi mắt né tránh, giọng nghẹn lại:
" Ta... ta cũng muốn nói... nhưng... chính là không thể. Trước khi vị kia tự lộ diện, ta không thể tiết lộ bất cứ điều gì liên quan tới ngài ấy..."
Trong mắt Cố thái hậu thoáng hiện một tia âm lãnh. Nàng xoay người, dứt khoát ngồi lại xuống trường kỷ, giọng nói lạnh nhạt, ngắt lời hắn:
" Vậy thì... bản cung khó lòng giúp nhị cữu."
Bành Dung nghe vậy thì mặt cắt không còn giọt máu, thân người chao đảo, như bị đẩy vào tuyệt cảnh. Hắn cuống cuồng đứng dậy, ánh mắt đảo loạn, môi run run, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, gấp gáp thốt lên:
" Nương nương! Nương nương còn nhớ bản gia phả lần trước chứ?"
Cố thái hậu tay vừa nâng chén trà, nghe đến hai chữ "gia phả", động tác khựng lại. Ánh mắt nàng đột ngột sắc bén, khóa chặt lấy hắn.
Bành Dung thấy có hiệu quả, liền cắn răng dấn thêm:
" Chính là vị kia bảo ta đem giao cho nương nương! Ngài ấy còn nói... nếu nương nương biết dùng, át có thể trong nháy mắt lấy lại quyền bính, xoay chuyển càn khôn!"
Một tia run rẩy thoáng qua bàn tay đang siết chặt khăn tay dưới lớp tay áo của Cố thái hậu. Trong mắt nàng, sóng ngầm cuồn cuộn:
'Rốt cuộc... người này là ai? Vì sao lại nắm giữ bản gia phả? Thứ trọng yếu như vậy, lại có thể dễ dàng đem cho... là khiêu khích, hay là thử thách? Hắn... đang ẩn nấp ở đâu trong triều?'
Không khí trong điện dần dần nặng nề. Bành Dung mồ hôi lạnh đầm đìa, vẫn cắn chặt lấy hy vọng mong manh, giọng cầu khẩn khàn khàn:
" Nương nương... xin nể tình Bành gia bao năm nay trung thành tận lực, dốc sức vì nương nương, vì bệ hạ... mà cứu giúp ta!"
Hai chữ "bệ hạ" vừa thốt ra, đồng tử Cố thái hậu thoáng chấn động. Trong khoảnh khắc, nàng nghĩ đến đứa trẻ đang ngồi ở Văn Uyển điện, nghĩ đến hoàng quyền trong tay mình đang dần bị kìm hãm. Nếu... nếu có thể biến tử cục này thành sinh cục, kia chẳng phải là một ván cờ đại thắng?
Nàng chậm rãi đặt chén trà xuống, sắc mặt trở lại bình thản.
" Nhị cữu cứ trở về trước đi. Bản cung... sẽ suy nghĩ cách."
Giọng điệu ôn hòa, nhưng không có nửa điểm chắc chắn.
Bành Dung còn muốn nói thêm, nhưng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của nàng, liền nuốt nghẹn trở lại. Hắn chỉ biết cúi thấp người, do dự dập đầu hành lễ, rồi lảo đảo lui ra.
Trong điện chỉ còn lại một mình Cố thái hậu. Nàng ngồi yên, bóng tà dương từ ngoài chiếu vào, vẽ lên tường một đường sáng và tối rõ rệt. Khuôn mặt nàng, một nửa trong ánh sáng, một nửa chìm trong bóng tối — tựa như chính tâm cơ trong lòng, giằng co giữa toan tính và dã tâm, chuẩn bị cuộn thành cơn sóng dữ bao phủ triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro