Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181~182



Chương 181


Bão Tuyết...





Bão tuyết cuồng nộ, trắng xóa ngút ngàn thảo nguyên. Gió rít gầm qua tai, tựa lưỡi dao lạnh lẽo xé nát càn khôn. Một bóng lưng nữ nhân khoác áo hồ cừu trắng, từng bước gian nan lầm lũi tiến về phía trước. Một tay nàng gắng che chắn gương mặt, một tay lại nắm chặt chuôi kiếm, từng bước như dằn xuống hơi thở.

"Chết tiệt..." Nàng nghiến răng khẽ rít, hơi thở hóa thành sương trắng mịt mờ. Đôi mắt gượng hé, gian nan tìm kiếm giữa bão tuyết mịt mùng. Chợt đồng tử khẽ rung, tựa hồ bắt gặp vật gì trong bóng tuyết xa xa. Nàng thì thầm, thanh âm gần như bị gió nuốt mất:
" Hang động..."

Thanh kiếm trong tay nàng liền ghim xuống nền tuyết, từng nhát làm điểm tựa, thúc thân hình tiến nhanh hơn. Không mấy khắc sau, nàng đã kề cận cửa động u ám trước mặt. Tuyết phủ trên vai, trên áo, nàng vung tay gạt đi, thân ảnh hiện rõ.

Thiếu nữ chỉ chừng hai mươi, thân khoác giáp đỏ trầm, khí thế oai hùng, bên ngoài lại choàng hồ bào quý giá. Tuổi hãy còn non, nhưng nét phượng mục sâu xa, môi mỏng khẽ mím, mơ hồ báo trước dung nhan tương lai sẽ thành tuyệt sắc khó bề che giấu.

Phó Nguyệt Hàn thở hắt ra một làn khí trắng, ngón tay siết chặt chuôi kiếm. Nàng cẩn trọng, từng bước dò xét mà bước vào hang tối.

Lối hang hẹp hòi, chỉ đủ cho một người khom lưng đi qua. Chưa đến một khắc, cửa động liền mở rộng hơn chút ít. Bước chân nàng bỗng khựng lại.

"Tách... tách..."
Tiếng củi lửa nổ lách tách vang vọng, truyền ra từ sâu trong động. Phó Nguyệt Hàn chau mày, cả cơ thể theo đó căng chặt. Giữa cơn bão tuyết ngập trời, kẻ nào lại dám đơn độc xuất hiện nơi này? Trừ phi... là một toán quân nhân ẩn náu.

Ý nghĩ ấy vừa khởi, mạch nàng bất giác siết chặt. Kiếm thuật nàng tuy chẳng kém kẻ nào, song nếu chạm trán bảy tám tên lính cùng lúc, e là khó tránh hiểm nguy. Nghĩ đoạn, bước chân nàng khẽ lùi nửa nhịp. Nào ngờ sơ suất đá phải hòn sỏi nhỏ, nó lăn đi, vang ra tiếng động khẽ khàng trong tĩnh mịch.

Trong lòng nàng tức thì khẽ hô: Nguy rồi!

Lời chưa dứt, từ sâu trong bóng tối, liền vọng ra một thanh âm trầm thấp, dứt khoát, như lưỡi gươm rút khỏi vỏ:

" Ai?"

Phó Nguyệt Hàn cắn chặt răng, bàn tay vô thức siết chuôi kiếm, trong lòng lặng lẽ tính toán đường lui. Nhưng thanh âm của người bên trong lại không cho nàng cơ hội cân nhắc.

" Đừng để ta nói lần thứ hai."

Tiếng nói ấy lạnh lùng, mang theo vài phần sát khí, như lưỡi dao vô hình cắt vào màng tai. Ngay sau đó, nàng nghe rất rõ một tiếng kim loại khẽ ma sát, tựa hồ lưỡi kiếm đang từ từ được rút ra khỏi vỏ.

Mày ngọc khẽ nhíu, trong lòng Phó Nguyệt Hàn thầm biết: kẻ này tuyệt đối không dễ đối phó. Huống hồ nàng vẫn chưa nắm được bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người.

Hít sâu một hơi, nàng cố ép tâm thần bình ổn, thầm nghĩ: Không còn cách nào khác, trước tiên cứ đi ra, rồi sẽ tính tiếp.

Ý đã quyết, nàng cất giọng, âm điệu trầm ổn nhưng tay vẫn đặt chặt trên chuôi kiếm, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào. Bước chân nàng chậm rãi dịch chuyển, mang theo khí thế dè chừng:

" Hảo."

Không gian thoáng chốc lắng đọng, chỉ còn lại tiếng hít thở mơ hồ trong màn căng thẳng tựa tơ giăng, một động tác khẽ khàng thôi cũng có thể châm ngòi cho đao kiếm sáng loáng.

Tuy chưa rõ bên trong ra sao, nhưng càng đến gần, hơi ấm từ ánh lửa càng rõ rệt. Người vừa từ bão tuyết thoát ra như nàng, cả thân mình lạnh lẽo, y phục ướt sũng, dĩ nhiên càng khát cầu một tia ấm áp.

Rốt cuộc, Phó Nguyệt Hàn cũng thấy rõ cảnh trong hang, song điều khiến nàng sững sờ chẳng phải một toán quân như phỏng đoán, mà chỉ có một người. Không sai, một người mà thôi.

Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn nhỏ hơn nàng vài tuổi, chỉ chừng mười bảy, mười tám, song khí thế lại chẳng để kẻ khác xem thường. Thiếu niên ngồi tựa lưng vách đá, hắc bào cùng giáp đen hiện vẻ uy nghiêm lãnh khốc. Thanh kiếm bên cạnh vẫn an phận trong vỏ, chẳng rõ là do tin tưởng vào bản lĩnh chính mình, hay bởi kiêu ngạo quá mức. Nhưng chỉ thoáng nhìn lớp vỏ kiếm sáng loáng kia cũng đủ khiến lưng người khác lạnh buốt. Ánh lửa hắt lên gương mặt nàng, ánh mắt sắc bén như đao, môi mỏng mũi cao, khí chất anh hùng hiển lộ, từng đường nét đều khiến người đối diện khó lường sâu cạn.

Thiếu niên khẽ liếc nàng, môi động mà chẳng nở cười. Trong khoảnh khắc, không gian như lắng xuống, chỉ còn ánh mắt nàng mang theo mấy phần dò xét. Rồi chợt, nàng nhíu mày, giọng lạnh lẽo cất lên, cằm khẽ hất về phía bàn tay nàng:

" Ngươi muốn chết, cũng đừng kéo ta theo."

Phó Nguyệt Hàn ngẩn ra, theo ánh mắt nam tử cúi nhìn, mới phát hiện mu bàn tay mình đã rướm máu. Không nhiều, nhưng mùi tanh đã lặng lẽ lan ra. Lời nói vừa rồi lại khiến nàng giật mình nhớ tới: Tuyết Lang vốn nổi danh khát máu trên thảo nguyên, bão tuyết có lớn đến đâu, chỉ một giọt máu thôi cũng đủ để chúng tìm đến.

Đang suy nghĩ, bất chợt có vật gì ném tới. Phản xạ theo bản năng, Phó Nguyệt Hàn vươn tay bắt lấy. Nhìn kỹ, hóa ra là một cuộn vải trắng dùng để băng bó. Nàng chưa kịp mở lời, liền nghe thanh âm hơi mang châm chọc:

" Nếu như đó là độc dược, e là ngươi vừa rồi đã chết ngay tại chỗ rồi."

Mày ngài nhíu lại, Phó Nguyệt Hàn trừng mắt. Từ trước đến nay, nào có ai dám dùng giọng điệu ấy với nàng? Thân phận nàng dù gì cũng là công chúa Mạc Bắc! Nghĩ vậy, nàng hừ lạnh, ném trả cuộn vải cho thiếu niên, gằn giọng:

" Không cần."

Nam tử duỗi tay bắt lấy, khóe môi hơi nhướng, ánh mắt lộ ý cười nhàn nhạt:

" Trước khi ngươi đến, khả năng ta gặp hiểm nguy chỉ năm phần. Hiện giờ có thêm ngươi cùng vết thương kia... chỉ sợ hai ta có thể cùng nhau đi gặp Diêm Vương."

Phó Nguyệt Hàn nghe vậy, chau mày, có chút không hiểu:

" Ý ngươi là gì?"

Nam tử lại ném cuộn vải về phía nàng, chậm rãi đáp:

" Ngươi không nhận ra cửa hang rất thấp sao? Chỉ vừa đủ cho một người khom lưng chui vào."

Hắn dừng lại giây lát, rồi nhàn nhạt bổ sung:

" Mà vốn dĩ, kia chẳng phải lối vào cho người... mà là cho Tuyết tộc."

Nghe đến đây, thân thể Phó Nguyệt Hàn lập tức cứng lại. Thì ra nơi này là hang ổ của chúng. Nếu đàn lang kia trở về... hôm nay chính là ngày tận số.

Ý nghĩ vừa lóe lên, ánh mắt nàng lại rơi xuống cuộn vải trong tay, nhất thời do dự. Nam tử đối diện nhướng mày, giọng không nhanh không chậm vang lên:

" Còn chần chừ gì nữa? Nhanh băng bó đi. Ta không rảnh ở đây đợi ngươi chết."

Phó Nguyệt Hàn cắn răng, tháo vải ra, bắt đầu băng vết thương. Thế nhưng động tác của nàng rõ ràng không được khéo, vải quấn vòng nọ nối vòng kia, khi lỏng khi chặt, thoạt nhìn chẳng khác nào đang gói một cuộn bánh chứ chẳng phải băng bó vết thương.

Nam tử ngồi bên vách nhìn một hồi, khóe môi khẽ cong, thanh âm trầm thấp như gió thoảng:

" Nếu ngươi băng bó cho ta, thà ta đưa cổ cho Tuyết Lang cắn còn hơn."

Phó Nguyệt Hàn ngẩng phắt lên, đôi mắt sáng lóe hàn quang. Nhưng gương mặt nàng thoáng hồng, không rõ do giận dữ, hay bởi bị thiếu niên chế giễu trúng chỗ đau.


Không rõ thời gian đã trôi bao lâu, chỉ biết cơn bão tuyết ngoài kia vẫn gào thét chẳng chút buông tha, từng đợt gió rít ùa vào khe đá, mang theo cái lạnh thấu tận xương tủy, như muốn nuốt trọn cả mảnh thiên địa.

Phó Nguyệt Hàn khẽ giật mình tỉnh lại. Nàng mở mắt, theo bản năng trước tiên nhìn về phía cửa động, rồi mới chuyển ánh mắt qua nam tử ngồi đối diện. Ý thức chậm rãi hồi tỉnh, nàng liền chau mày, thầm tự trách bản thân sơ suất: thế nào lại có thể an tâm nhắm mắt dưỡng thần ngay trước mặt một kẻ vốn đáng là địch thủ?

Đúng vậy. Nàng nhận ra rõ ràng, thân phận người kia tuyệt không nhỏ. Chỉ bằng bộ hắc giáp hắn khoác trên mình, đủ để so sánh ngang hàng với nàng. Lại càng khỏi nói, kiểu giáp ấy vốn chẳng hề thuộc về doanh trại Mạc Bắc. Trong thời buổi Nam Uyên cùng Mạc Bắc giao tranh không ngớt, huyết chiến lớn nhỏ liên miên, sự xuất hiện của hắn ở đây đã là lời khẳng định hiển nhiên: nam tử này, ắt là tướng lĩnh của Nam Uyên.

Ý nghĩ lóe qua, ngón tay nàng liền siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt cũng dán chặt lên thân ảnh trước mặt.

Nam tử kia dường như có sở cảm, mi mắt khẽ động, từ từ mở ra. Thấy ánh nhìn căng thẳng từ nàng, khóe môi thoáng cong lên, nhàn nhạt cất lời:

" Ngươi khẩn trương như thế làm gì? Ta lại đâu có động đến ngươi."

Giọng điệu hời hợt, phảng phất một tia đùa cợt, càng khiến lòng nàng lạnh đi.

Phó Nguyệt Hàn nhíu mày, thanh âm cứng rắn như băng tuyết:

" Thì đã sao? Dù gì, ta và ngươi chẳng phải kẻ thù ư?"

Nụ cười trong mắt nam tử liền tắt, nàng cụp mi, nhìn vào ánh lửa đang leo lét cháy, giọng bình thản song nghe ra mơ hồ phức tạp:

" Ta thì không."

Nàng thoáng sững người, khẽ bật thốt:

" Ngươi nói gì?"

Nam tử ngẩng mắt, ánh nhìn bình lặng nhưng giọng điệu ngang ngang, không rõ vui buồn:

" Ta thì không coi Mạc Bắc là kẻ thù."

Phó Nguyệt Hàn chấn động, từng lời thiếu niên nói tựa như đánh thẳng vào tâm khảm nàng. Bản năng khiến nàng phản bác:

" Chiến sự bao năm, quân ngươi giết con dân Bắc địa, ta thù. Còn bên ta, tay lính Bắc phương cũng từng đoạt mạng dân Nam Uyên. Chẳng lẽ ngươi không hận?"

Nam tử khẽ cười, nhưng nụ cười kia chẳng chút vui vẻ, ngược lại như một nhát dao lạnh. Nàng ta tùy tay nhặt mảnh củi, ném vào đống lửa đang kêu lách tách:

" Hận chứ. Vì sao lại không hận? Nhưng... ta hận càng nhiều chính là bản thân ta — bất lực, vô quyền. Ngươi đã từng nghe câu này chưa: nếu không thể thay đổi kẻ khác, thì chỉ còn cách thay đổi chính mình."

Giọng nam tử thấp, chậm rãi, từng chữ như dằn vặt.

" Không riêng gì Nam Uyên, Mạc Bắc. Tây Di, Đông Triệu, thiên hạ này, tất thảy đều giống nhau. Trong mắt bọn họ chỉ có mở rộng lãnh thổ, bành trướng thế lực. Giết chóc, đoạt đất, phơi thây vạn dặm... cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ để thỏa mãn lòng dạ một người."

Dừng một thoáng, cười khẩy. Nụ cười tắt đi nhanh chóng, trong mắt chỉ còn ánh lửa đỏ bập bùng phản chiếu, hằn lên vẻ kiên quyết lạnh lùng:

" Nhưng ta không phải như vậy. Ta không muốn như bọn họ."

Phó Nguyệt Hàn lặng đi. Cổ họng nàng khẽ rung, nhưng không thể thốt ra lời. Nàng bỗng nhận ra, đây là lần đầu tiên trong đời, nàng được nghe một kẻ thuộc hàng đối địch nói ra những lời này. Tựa hồ chân thành đến mức khiến nàng không dám lập tức phủ nhận. Ngay cả phụ hoàng nàng, cũng chưa từng dạy nàng một tư tưởng như thế.

Trong lòng, chỉ còn vang vọng một ý niệm mơ hồ: Người này... thật khác biệt.

Hai người, không ai mở lời nữa. Không gian dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng củi lửa nổ tách tách, hòa cùng tiếng bão tuyết ngoài kia gào thét như muốn xé rách bầu trời.



Thời gian lại từng chút trôi qua, cả hai người vẫn lặng im, mỗi kẻ tự giam mình trong vòng suy tư riêng. Trong tĩnh lặng ấy, bỗng từ cửa động truyền đến một tiếng sột soạt khe khẽ. Âm thanh tuy nhẹ, lại đủ để hai kẻ nhạy bén đồng loạt mở mắt, hàn quang nơi đáy mắt lóe lên.

Cả hai thoáng nhìn nhau, dường như đã chuẩn bị đồng loạt liên thủ, thì bất chợt, từ ngoài cửa động vang vào tiếng gọi gấp gáp:

" Điện hạ! Điện hạ! Ngài có ở trong đó chăng?"

Âm thanh kia rõ ràng là gọi "điện hạ", nhưng Phó Nguyệt Hàn lại đứng sững. Thuộc hạ đi theo bên cạnh nàng nhưng không gọi nàng như thế. Chẳng lẽ...

Chỉ có một lời giải thích.

Ánh mắt nàng vô thức chuyển sang kẻ đối diện. Chỉ thấy nam tử kia khi nghe tiếng gọi, thân thể vốn căng như dây cung liền thả lỏng, đường kiếm trong tay cũng thuận thế cắm xuống đất, rồi thong thả đứng dậy. Dưới ánh lửa chập chờn, bóng dáng nàng vươn dài trên vách đá, trầm tĩnh, thản nhiên như thể việc vừa rồi vốn chẳng có gì đáng đề phòng.

Thiếu niên quay mình, tay nắm lấy vật gì đó lớn bằng nửa thân người, quấn chặt trong vải bố sẫm màu. Chỉ lúc này, Phó Nguyệt Hàn mới chú ý tới khối vật kia — dường như đã hiện diện từ đầu, vậy mà nàng lại sơ sót không phát hiện. Trong lòng chợt khẽ rùng mình:

"Quả nhiên, bản thân vẫn chưa đủ cẩn trọng."

Nam tử chậm rãi bước ngang qua nàng, hơi thở phảng phất hương gió lạnh, khi đến gần lối ra, nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại:

" Ta ở, không cần vào. Ta sẽ ra."

Âm sắc của nàng trầm ổn, mang theo mệnh lệnh trời sinh, khiến người bên ngoài lập tức dừng bước.

Phó Nguyệt Hàn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng nam tử. Bóng dáng ấy đứng thẳng, từng bước một đều thong dong, dần che khuất quầng sáng nơi cửa động. Trong tim nàng, một đáp án lạnh lẽo thoáng hiện ra:

"Kia... chẳng lẽ chính là đích trưởng tử hoàng đế Nam Uyên được nhắc đến trong tình báo?"

Nghĩ chưa xong, tiếng bước chân lại vang lên. Phó Nguyệt Hàn lập tức siết chặt trường kiếm, toàn thân căng thẳng như sắp đối địch.

Nhưng người quay lại vẫn là nàng. Không nhiều lời, nàng chỉ mang vật được bọc trong vải bố nặng nề đặt xuống bên vách đá. Động tác thong dong, dường như không hề xem nàng là mối uy hiếp. Sau đó, giọng nói từ tính, thấp trầm lại vang lên:

" Đây là Bạch Cầm. Tương truyền cầm âm của nó là thiên khắc của Tuyết Lang."

Phó Nguyệt Hàn thoáng ngẩn người. Tâm trí nàng vốn trầm ổn, vậy mà cổ họng bất giác khẽ lăn, bật ra câu hỏi:

" Vì cớ gì...?"

Nam tử chỉ khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt tựa như gió đêm thoáng qua mặt nước. Không một lời giải thích, rồi xoay người định đi, giọng trầm ổn lại một lần nữa vọng khắp hang động:

" Công chúa, ngươi nợ ta một ân tình."

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Phó Nguyệt Hàn run lên dữ dội. Nàng bất giác đứng lặng, tim như bị chấn động.

"Nàng ta... biết ta?!"

Ngoài kia, gió đêm rít gào, từng cơn như muốn cuốn phăng ngọn lửa nơi hang động. Ánh sáng lay động dữ dội, soi lên vách đá những bóng hình chập chờn. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, bóng lưng kia đã biến mất, chỉ còn khoảng trống lạnh lẽo phủ xuống.




____ ____ ____ ____



Chương 182

Các bằng bản lĩnh~




Tiếng Xuân Nghi từ ngoài đại môn vọng lại, khẽ khàng như sợ kinh động làn nước:

" Thánh thượng, Kinh đại nhân đã đến."

Phó Nguyệt Hàn tựa nghiêng nơi bể, mái tóc dài đen mướt rũ tràn theo đường cong tấm lưng trắng như ngọc. Hơi nước vương vấn, mỏng manh tựa sương khói, khiến đôi má vốn lạnh nhạt nay thoáng ửng hồng. Dung nhan ấy, chẳng phải chỉ là "khuynh quốc khuynh thành", mà còn như có chút gì mềm ra, vỡ vụn ra, khiến lòng người chẳng dám nhìn lâu.

Nàng khẽ hé mắt, ánh nhìn như mệt mỏi lại như còn vướng vất điều gì chưa dứt, giọng khàn nhẹ, mềm như tơ sợi:

" Vào đi."

Đôi tay trắng ngần chậm rãi buông xuống mặt nước, để mặc gợn sóng loang loáng tan dần. Trên thành bể, nàng xoay người, để cho làn lưng áp vào lạnh lẽo gạch đá, còn tâm trí thì vẫn trôi dạt trong dòng hồi ức. Hôm ấy, nàng giấu mình trong động hồi lâu, chờ đợi đến độ hơi thở cũng trở nên mỏng manh, vậy mà Tuyết Lang chẳng thấy quay về, một con cũng không.

Trái tim Phó Nguyệt Hàn khẽ se thắt. Lý lẽ bảo nàng rằng việc ấy khó có thể, song trực giác lại thì thầm, dịu mà chắc: nguyên do... tất bởi người kia.

Giai Kỳ...

Tên gọi như một nhát chạm khẽ, làm gợn sóng trong tận sâu đáy lòng nàng, nơi vốn dĩ xưa nay tưởng chẳng ai có thể chạm tới.

Tiếng sột soạt của lớp y phục khẽ vang sau bình phong, nhẹ đến mức tưởng như ảo giác, nhưng đủ khiến mặt nước trong bể run rẩy gợn sóng. Rồi tiếng bước chân thong thả tiến lại gần, hòa cùng giọng Kinh Lạc Y, êm ả như gió xuân mà hàm chứa ba phần trêu chọc, bảy phần thấu rõ:

" Tây Cương còn đang say sưa dạ yến, vậy mà thánh thượng vẫn nhàn nhã ngâm mình a~"

Phó Nguyệt Hàn khẽ phẩy nước, ngón tay lướt trên làn da trắng như ngọc. Đôi mắt nàng hờ hững, giọng trầm tĩnh nhưng tựa hồ mang một tầng mỏi mệt khó lường:

" Bọn họ có hay không... cũng chẳng ảnh hưởng đến việc trẫm muốn ngâm mình."

Kinh Lạc Y từ từ bước xuống, làn nước ôm lấy thân thể, khiến từng đường nét tuyệt mỹ mờ ảo trong hơi sương. Nàng nghiêng đầu cười, thanh âm vừa như thật vừa như thử:

" Phải không? Ta lại nghĩ... mỗi khi ngươi nhớ đến người kia, liền sẽ tìm nơi này để tĩnh tâm."

Phó Nguyệt Hàn nghe thế, bàn tay đang xoa cánh tay bỗng khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng rồi lập tức tiếp tục động tác, ánh mắt vẫn nhàn nhạt, giọng khàn lạnh mà cố giữ thản nhiên:

" Trẫm... không có."

Chính sự chối bỏ quá nhanh ấy, trong tai Kinh Lạc Y lại hóa thành một lời thừa nhận. Đôi mắt nàng lóe tia ý vị sâu xa, song chẳng truy đến cùng, chỉ mỉm cười chuyển hướng:

" Ngươi nâng niu Bạch Cầm như sinh mệnh, xưa nay chưa từng để kẻ nào chạm đến. Thế mà lần này... vì cớ gì?"

Phó Nguyệt Hàn không lập tức đáp. Hơi nước vờn quanh mí mắt nàng, bóng dáng phản chiếu trong mặt bể như chập chờn giữa thật và hư. Một lát sau, nàng mới thong thả cất lời, từng chữ nặng trĩu:

" Người nhìn thấy Bạch Cầm vốn chẳng nhiều. Kẻ có thể chạm vào nó... càng ít. Huống chi, có thể đàn lên mà không khiến nó đoạn gãy... lại càng hiếm."

Nói đoạn, khóe mắt nàng nghiêng sang Kinh Lạc Y, mũi kiếm ánh nhìn lướt nhẹ, vừa như dò xét vừa như trầm ngâm:

" Trẫm chỉ muốn thử một lần. Nếu nàng thật sự có thể chế ngự Tuyết Lang bằng cầm âm, kia... chẳng phải là câu trả lời trẫm đã tìm kiếm bấy lâu sao?"

Kinh Lạc Y khẽ chớp mắt, giọng như nửa đùa nửa thật:

" Nếu... không phải thì sao?"

Phó Nguyệt Hàn khép hờ mắt, miệng nở nụ cười nhạt không tới đáy, giọng điệu như bàn về điều bình thường nhất:

" Trẫm chưa từng cho phép kẻ khác chạm vào vật mình yêu thích. Nhưng... nếu đã chết, thì cũng chẳng cần truy cứu thêm."

Kinh Lạc Y nghe xong, không kinh ngạc, chỉ khe khẽ cười "nga~", nơi đáy mắt ánh lên tia hiểu rõ. Không ai hiểu Phó Nguyệt Hàn tàn nhẫn thế nào hơn nàng. Nhưng Phó Nguyệt Hàn cũng chẳng buông tha nàng dễ dàng, lần này khẽ nghiêng người, nhướng mày hỏi:

" Vậy còn ngươi? Có gì khác trẫm?"

Kinh Lạc Y khựng lại, lông mày hơi chau:

" Ý gì chứ?"

Phó Nguyệt Hàn ngắm nàng, đôi mắt sâu như mặt hồ đêm, giọng trầm mà sắc:

" Rõ ràng ngươi có cơ hội xác nhận... xem nàng có phải là người đêm đó cùng ngươi giao đấu hay không. Cớ sao lại bỏ lỡ?"

Ánh mắt Kinh Lạc Y thoáng tối, rồi bất chợt ngửa cổ, để mặc dòng nước chảy dọc theo cần cổ trắng ngần, trôi xuống xương quai xanh. Giờ phút này, nàng không giống một vị tướng quân lừng lẫy chiến công, mà như hóa thành một mị ảnh giai nhân, mỗi cử chỉ đều câu người đến mê loạn. Đôi mắt khép hờ, hơi thở vương mùi hương thảo mộc, mãi lâu sau nàng mới khẽ đáp, giọng trầm như cười như thở:

" Biết quá sớm... thì còn gì thú vị nữa?"

Phó Nguyệt Hàn nhướng mày, đáy mắt lóe một tia sắc bén:

" Phải không? Trẫm lại chưa từng thấy ngươi đem việc công lẫn với việc tư."

Kinh Lạc Y hơi giật mình, đôi môi thoáng run, như bị chạm đúng chỗ mềm yếu. Nàng xoay người, tựa đầu lên hai cánh tay, hừ nhẹ trong mũi để che đi một thoáng chột dạ.

Phó Nguyệt Hàn thu hết biểu tình ấy vào mắt, đáy lòng dấy lên một ý niệm. Nàng khẽ nheo mắt, thả giọng như là gió lướt qua mặt hồ:

" Nàng... là ngoại lệ của ngươi, đúng không?"

Kinh Lạc Y thoáng sững lại, ánh mắt rối loạn trong chớp mắt. Câu hỏi nghe như xác nhận, nhưng nàng hiểu rõ, Phó Nguyệt Hàn không hề hỏi nàng để mong câu trả lời. Đôi môi mím chặt, nàng lựa chọn im lặng.

Không khí giữa hai người chợt lắng xuống, như hơi nước ngưng thành sương. Rồi bỗng, Kinh Lạc Y quay phắt đầu, đáy mắt bừng lên tia giảo hoạt, giọng nàng khẽ nhưng đủ khiến tim người khác run rẩy:

" Nếu như... ta chỉ nói nếu như thôi. Nếu như Lôi Lãng chính là người ngươi vẫn luôn tưởng niệm... mà ta lại động tâm với nàng. Khi ấy... ngươi có nhường ta sao?"

Phó Nguyệt Hàn thoáng ngây người, ánh mắt trầm xuống, song không có nửa điểm giận dữ. Giọng nàng bình thản, dứt khoát như lưỡi kiếm lạnh:

" Chuyện trẫm muốn làm, người trẫm muốn có... há có thể nhường kẻ khác? Ngai vị còn không, huống chi..."

Nói đến đây, nàng ngừng, khóe môi run khẽ, như có lời muốn nuốt vào trong. Sau cùng lại buông một câu chậm rãi, bình thản đến mức làm người khác khó phân thật giả:

" Trẫm... không tưởng niệm nàng ta."

Kinh Lạc Y bĩu môi, thì thầm như nũng nịu:

" Ở đó mà mạnh miệng..."

Nàng khẽ cười, nụ cười kiêu hãnh như đoá hoa giữa tuyết:

" Vậy thì... để xem bằng bản lĩnh. Ngươi không nhường ta, ta cũng chẳng nhường ngươi."

Phó Nguyệt Hàn im lặng. Chính sự im lặng ấy, như một lời đồng thuận không cần ngôn từ.

Trong làn hơi nước quẩn quanh, hai người tiếp tục chuyện trò đôi câu về Tây Cương, về biên cương xa thẳm.



Trăng đêm nay đã treo vằng vặc chính giữa trời, ánh bạc rải khắp Vĩnh Xương điện, dạ yến cũng dần tan. Tần Tự Vân ngồi lâu có chút mỏi mệt, liền gọi hoàng huynh cùng hồi điện. Tần Hãn vẫn còn cùng vài vị trọng thần trẻ tuổi luận bàn, nghe tiếng Tần Tự Vân gọi, lúc này mới thoáng ngoái nhìn. Điện trong đã chẳng còn vũ ca, chỉ còn tàn khúc tỳ bà thưa nhặt, hắn bèn gật đầu đáp ứng.

Hành lang gió đêm se lạnh, vách son gạch biếc còn vương dư vị rượu nồng. Một đôi khách sứ ngoại quốc, kẻ trẻ tuổi tuấn tú, kẻ trung niên râu rậm, bước chân hơi lảo đảo, vừa đi vừa thấp giọng cười nói. Công công dẫn đường vẫn một bộ trầm mặc, chỉ khi Tần Tự Vân hỏi đôi câu mới khẽ mỉm cười đáp lời.

Đi được một đoạn, đến khúc ngoặt, công công bỗng lỡ va phải một người. Đang định răn mình cẩn trọng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy, sắc mặt liền đổi, vội khom người hành lễ:
" Nô tài tham kiến Kinh đại nhân."

Kinh Lạc Y khi ấy vừa từ chỗ Phó Nguyệt Hàn lui về, định hồi phủ. Sương đêm còn vương trên mái tóc, từng giọt nước mỏng manh chảy theo đuôi tóc xuống cổ áo. Má hồng thoáng nhuận, dung nhan như hoa sau tắm, ánh mắt mang vài phần lười biếng, vài phần lãnh đạm, lại vô tình hớp mất hồn người.

Tần Hãn thoáng nhìn, men say trên người liền tan sạch. Một khắc ấy, dường như có thứ rượu khác xông thẳng lên tâm trí, càng uống càng mê, càng mê càng say. Hắn đứng lặng nhìn theo, đến khi nàng chỉ khẽ gật đầu, áo choàng lay động, thong thả bước ngang qua, để lại một vệt hương thảo mộc nhàn nhạt.

Hương ấy theo gió quẩn quanh, khiến tim hắn như rơi vào vực sâu chẳng thoát. Trong lòng Tần Hãn dâng lên một niệm tưởng, vốn mơ hồ như sương, nay lại dần ngưng tụ, càng lúc càng mãnh liệt, không cách nào ngăn cản.


____



Bỏ qua một bên những toan tính chốn nữ nhân — kẻ nọ tranh đoạt, kẻ kia thử thăm dò — mà bản thân lại bị mang lên bàn cân đem ra trao đổi, Thúc Tư Kỳ hoàn toàn không hề hay biết.

Những ngày kế tiếp, sau khi trải qua trận chiến kịch liệt đêm ấy, lúc tỉnh lại nàng có ảo giác rằng tai mắt xung quanh dường như vơi đi đáng kể. Nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc. Nếu không nhờ sự nhạy bén mà vô tình phát hiện: lão phu bán bánh bao đối diện Lôi phủ ánh mắt tinh quái khác thường, thiếu niên chạy vặt của y quán đầu ngõ cứ lấy cớ sang mua thuốc để rình xem động tĩnh... nàng thật sự đã phải tin rằng nữ đế cùng Kinh Lạc Y đã hết nghi ngờ nàng.

Quả nhiên, hai nữ nhân kia — quả thật thâm!
Chỉ là... đổi từ loại thâm "giết ngay lập tức" sang loại thâm "nuôi cá cảnh trong chum, thỉnh thoảng rắc mấy hạt cám rồi ngồi ngắm".

Bởi thế mấy ngày liền, Thúc Tư Kỳ cứ dựng bộ mặt băng sương, nhìn ai cũng chướng mắt, nhất là hai cái bóng quen thuộc ngày nào cũng lượn tới chỗ nữ đế. Người thì hệt như chó săn tranh công, kẻ lại chẳng khác chim khách hót líu lo, đến cả việc nàng dâng dược cũng bị quấy nhiễu đến mức chẳng còn chút trang nghiêm nào.

Tựa như thường lệ, sáng nay Thúc Tư Kỳ dậy từ sớm, sắc một thang thuốc mới rồi cẩn thận bưng theo. Đến giờ Ngọ thiện, nàng lại hướng thẳng Vô Tịch điện mà đi. Quả nhiên, vừa đặt chân tới trước đại môn, còn chưa kịp bước vào, tai nàng đã nghe loáng thoáng bên trong vọng ra tiếng người tranh cãi.

Mày liễu khẽ chau, trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần. Vốn dĩ mỗi ngày nàng đều thay thuốc, lẽ ra cung nhân phải sớm thông báo cho vào. Thế nhưng nay còn chưa thấy bóng dáng Xuân Nghi hai người, bên trong đã nghe tiếng náo nhiệt...

Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu,, ánh mắt hơi ra hiệu, thị vệ hiểu ý mà gật đầu đáp lại.

Cửa điện khẽ mở, nàng bước vào, quả nhiên cảnh tượng trước mắt khiến nàng thầm thở dài: hai nam nhân một người khoanh tay, một người thong thả, giọng điệu đều cứng rắn, tranh luận như muốn biến cả cung điện thành nơi bàn cờ.

Mạc Kiêu sắc mặt âm trầm, ánh mắt quét về phía nam nhân tóc xoăn, dung mạo tuấn lãng nhưng chẳng có nửa phần khí khái của một nam nhân đại trượng phu.

Mạc Kiêu khoanh tay, giọng nghiêm nghị:
" Vương tử, ngài liên tục quấy rầy thánh thượng như vậy, e là bất kính."

Tần Hãn mỉm cười ôn tồn, đôi mắt cong cong:
" Quấy rầy? Ồ, ta chỉ mang tấm lòng thành của một phiên bang, lo lắng thánh thượng bận rộn quá độ. Chẳng lẽ trong mắt tướng quân, thánh thượng lại mỏng manh đến mức không chịu nổi chút quan tâm sao?"

Mạc Kiêu lập tức nghiêm mặt, ấn tay xuống chuôi kiếm bên hông:
" Thánh thượng bận việc quốc sự, không có thì giờ ứng phó với kẻ rảnh rỗi."

Tần Hãn hơi cúi đầu, giọng như cười như không:
" Quốc sự? Vậy việc giữ gìn thân thể của thánh thượng, chẳng phải cũng là chuyện lớn của xã tắc sao?"

Câu nói kia khiến Mạc Kiêu đỏ mặt, nghiến răng gằn giọng:
" Láo xược!"

Tần Hãn ung dung xua tay, vẫn giữ điệu cười nhàn nhạt, ánh mắt lại thoáng ánh sắc bén:
" Tướng quân nóng nảy như vậy... ngươi càng thế, ta lại càng tin rằng sự quan tâm của ta đến thánh thượng không hề thừa."

Thúc Tư Kỳ chết lặng nhìn hai kẻ điên kia khẩu chiến kịch liệt, rồi lại đưa mắt sang nữ nhân đang ngồi sau án thư, vừa phê tấu chương vừa khẽ day day tâm mi. Trong lòng nàng thầm trợn mắt: Nữ đế là đổi tính đổi nết đi rồi sao? Nếu không, vì cái gì để mặc bị hai kẻ này quấy rầy, mà còn không mang đầu chúng dạo quanh Ngọ môn cho xong việc?!

Nàng nhìn chằm chằm Phó Nguyệt Hàn đến xuất thần, như muốn tìm xem trên dung nhan ấy ẩn giấu điều gì. Dường như có cảm giác, Phó Nguyệt Hàn ngẩng mắt lên, ánh mắt lãnh đạm đảo qua, lại vô tình chạm đúng đôi mắt kia.

Thúc Tư Kỳ giật mình, vội hoàn hồn, hắng giọng cung kính:
" Thần, tham kiến thánh thượng."

Phó Nguyệt Hàn nhìn thấy nàng đến, khóe mắt tựa như có chút dịu xuống, hơi gật đầu, dường như một phần mệt mỏi cũng được xua tan.

Thúc Tư Kỳ chắp tay hành lễ, rồi mới chuyển sang chào hai kẻ kia:
" Vương tử, tướng quân."

Mạc Kiêu đang nén cơn giận bừng bừng, ánh mắt vừa chạm phải Thúc Tư Kỳ, lập tức nhớ lại cảnh lần trước nàng và thánh thượng... ôm nhau! Trong lòng hắn như bị lửa đốt, mối hận tình địch dâng trào. Nhưng trước mặt nữ đế, hắn không thể phát tác, chỉ đành nghiêm giọng quét mắt:
" Vô Tịch điện là nơi nào? Ngươi vào ra tùy tiện như thế, ta chưa nghe hạ nhân thông báo."

Lời vừa rơi xuống, vài nha hoàn, thái giám bên cạnh liền cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.

Thúc Tư Kỳ bình tĩnh đáp, giọng cung kính nhưng hàm ý như mũi dao:
" Là thánh thượng hạ lệnh cho phép. Tướng quân chớ bận tâm."

Câu nói nghe vào tựa như thuận theo, nhưng thực chất lại là lời thị uy rõ rệt.

Mạc Kiêu càng nhíu chặt mày, định mở miệng thì Tần Hãn đã chen lời, tiếng cười ôn hòa mà lại đầy ẩn ý:
" Quả nhiên bất phàm. Một thái y, lời lẽ trầm ổn như vậy, khó trách lại được thánh thượng... ưu ái."

Hai chữ ưu ái rơi ra, trong đại điện như nổi thêm vài phần mờ ám.

Phó Nguyệt Hàn cuối cùng cũng nhíu mày, trầm giọng:
" Được rồi."

Nàng day tâm mi, giọng nói nghe vẫn lạnh lẽo, nhưng trong tai Thúc Tư Kỳ lại phảng phất chút mỏi mệt. Nhìn kỹ, nàng thoáng phát hiện sắc mặt nữ đế nhợt nhạt, khác hẳn thường ngày.

Trong lòng đột nhiên có chút nóng nảy mà ngay cả nàng cũng chưa phát hiện: Hai tên hồ đồ kia còn không biết dừng, ép nữ đế thành ra thế này, quả thực muốn hại chết ta đi?!

Thúc Tư Kỳ đảo mắt, rồi nhân lúc Phó Nguyệt Hàn vô tình liếc qua, nàng liền vội nháy mắt ra hiệu, một bộ dạng trịnh trọng "xin người hãy phối hợp".

Nhưng nữ đế kia, vậy mà khóe môi khẽ cong cong.

Thúc Tư Kỳ cứng người: Cười? Ngươi còn cười được sao?!

Xuân Nghi, Xuân Thu đứng bên nhìn mà suýt bật cười thành tiếng, chỉ có thể cúi gằm mặt, vai run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro