
Chương 173~174
Chương 173
Kẻ xuyên việt thứ hai...
Thúc Tư Kỳ vẫn còn cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, dư âm từ khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt kia của Phó Nguyệt Hàn — một ánh nhìn quá đỗi quen thuộc, như đã từng xuyên qua giấc mơ nàng vô số lần. Nhưng càng cố lục tìm trong trí nhớ, nàng càng rơi vào khoảng trống trắng xóa, không sao chạm đến được mảnh ký ức nào rõ ràng.
Nàng cắn nhẹ môi, đầu ngón tay vô thức siết lại góc tay áo, như muốn mượn một chút sức lực từ mảnh lụa mỏng. Ánh mắt nàng, vốn chỉ thoáng dao động, giờ lại càng trĩu nặng, rời khỏi ý nghĩ về ánh mắt ấy để dừng lại ở một thứ khác — thứ còn khiến lòng nàng nặng hơn nhiều: bản vẽ.
Tấm bản vẽ với những đường nét chằng chịt, ký hiệu lạ lẫm đến mức không giống bất cứ tàng đồ nào trong các triều đường. Với người cổ đại, đó hẳn chỉ là thứ nguệch ngoạc vô nghĩa. Dù có lật hết trăm quyển cổ tịch, mời mười vị đại nho ngồi luận, cũng chẳng ai dịch ra nổi một chữ. Nhưng Thúc Tư Kỳ biết... nàng biết quá rõ. Những ký hiệu đó không thuộc về thế giới này. Chúng — đến từ tương lai.
Ý thức được điều ấy, tim nàng chợt siết lại như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Một luồng bất an lành lạnh len lỏi, bủa vây từng khúc xương tấc thịt. Nàng hít sâu, nhưng hơi thở lại chẳng thể kéo đầy lồng ngực. Bởi sự thật này có nghĩa là... đã từng có kẻ khác, cũng từ tương lai mà đến. Và đáng sợ hơn, người đó... có thể đã đặt chân tới đây trước nàng hàng thập niên.
Bước chân nàng trên hành lang bỗng nặng hẳn, song lại gấp gáp hơn, như thể muốn thoát khỏi bóng đêm đang cố nuốt dần lấy mình. Trên trán, mồ hôi lạnh rịn ra dù gió đêm đang lùa từng cơn. Nàng sợ. Sợ rằng sợi dây tơ mỏng kia, khi đã khẽ chạm, sẽ kéo nàng vào một mạng lưới âm mưu rộng lớn, nơi mọi nút thắt đều bắt nguồn từ kẻ xuyên việt ấy.
Thúc Tư Kỳ hiểu quá rõ — kẻ từ tương lai đến, không chỉ mang theo kiến thức hiện đại mà đến. Họ còn nắm trong tay những bản thiết kế vĩ mô, những cơ cấu máy móc, công trình mà cổ nhân chưa từng tưởng tượng nổi. Thâu tóm thiên hạ? Không dễ. Nhưng ẩn mình phía sau, thao túng từng thế cục, từng nhân vật... thì lại chẳng khó chút nào.
Nàng khẽ rùng mình. Ánh mắt tối lại, hàng mi dài run lên như muốn che giấu thứ sóng ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt. Bước chân gấp gáp nối liền từng nhịp, cho đến khi cánh cửa gian phòng quen thuộc hiện ra, nàng mới cảm thấy đôi chân mình như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nàng không nói gì thêm đẩy nhẹ cửa, rồi thong thả bước đến bên bàn trà. Mỗi bước đi nhẹ nhàng như không hề đạp trên đất, nhưng lại mang theo thứ khí thế khó ai xâm phạm. Nắp ấm nghiêng, dòng trà nguội lạnh chảy vào chén, sắc nước đã sẫm lại như tàn dư của một cơn mưa lâu ngày không ai để ý.
Ngón tay nàng khẽ xoay chén, men gốm mát lạnh áp vào lòng bàn tay. Nâng lên, nàng uống một hơi, vị đắng nhạt xen chút chát mơ hồ nơi đầu lưỡi. Ánh mắt chỉ khép hờ, tia sáng từ ánh đèn lồng hắt qua khe cửa sổ rọi lên gò má, soi rõ vẻ trầm tư chưa từng hé lộ cho bất kỳ ai.
Bàn tay đặt trên chén trà của nàng siết chặt theo từng nhịp thở, như thể sợ nếu buông ra thì ý chí cũng sẽ tan theo làn khói mỏng. Trong đầu nàng vang lên một tiếng nói, sắc lạnh và kiên quyết: Không được. Thời gian ở Mạc Bắc đã quá lâu... Phải nhanh chóng tìm thấy quốc sư.
Nghĩ vậy, nàng đặt chén xuống, âm thanh va chạm nhẹ nhàng nhưng nặng hơn cả tiếng chiêng trận. Thúc Tư Kỳ xoay người, bước đến chiếc bàn chải tóc đặt sát tủ gỗ — nơi mỗi sáng nàng vẫn ngồi sửa soạn. Ngón tay khẽ móc vào ngăn khóa nhỏ ở hộc tủ, động tác tự nhiên đến mức như đã diễn đi diễn lại trăm ngàn lần.
Tiếng lẫy khóa bật lên rất khẽ. Ánh mắt nàng thoáng rơi vào thứ nằm gọn bên trong, rồi sau đó lập tức đóng lại, như thể sợ ánh sáng sẽ tiết lộ điều gì không nên nói ra.
Khóe môi nàng hơi mím, ý niệm đã thành hình: Chi bằng... đêm nay liền hành động. Không thể chờ đợi thêm nữa.
Ngoài cửa, gió phương Bắc vẫn thổi đều, lạnh đến mức tưởng chừng có thể đóng băng cả ý nghĩ. Nhưng trong đôi mắt nàng lúc này, lại ánh lên một tia lửa — nhỏ thôi, nhưng đủ để thiêu rụi bất cứ thứ gì cản đường.
**
"Cẩn thận củi lửa, đề phòng cắp vặt..."
Tiếng mõ gõ từng nhịp đều đều, vọng xa giữa đêm khuya tĩnh mịch nơi hoàng đô. Gió đêm lùa qua khe tường, luồn vào ống tay áo người đánh canh, khiến hắn khẽ rùng mình.
"Mẹ nó... còn chưa vào tháng tám đâu mà lạnh đến mức này ư?" — hắn lẩm bẩm, rồi lại lắc đầu, tự nhủ dân Bắc địa đã quen thứ lạnh lạ lùng này, chỉ là hắn không hiểu sao vẫn thấy gai sống lưng.
Trong gian phòng tối tịch, ánh sáng đèn lồng bên ngoài chỉ lọt qua vài sợi mỏng manh, mờ nhòe như sương sớm. Người trên giường vẫn nằm yên, hô hấp nhẹ mà đều, hai tay đặt ngay ngắn trước bụng, như thể đang thật sự yên ổn trong một giấc mộng sâu.
Nhưng... một tiếng "soạt" khẽ khàng, nhẹ đến mức tưởng như ảo giác, đã khiến bầu không khí đổi khác. Cùng lúc, hơi thở của ai đó biến mất hoàn toàn. Người nằm trên giường lúc này mới chậm rãi mở mắt. Thúc tư kỳ ánh mắt sáng như như lưỡi kiếm trong vỏ nào giống kẻ say giấc nồng ban nãy?
Nàng chống tay, chậm rãi ngồi dậy. Không đốt đèn. Bóng tối như một tấm màn quen thuộc, che chở từng động tác của nàng. Khom người, từ đáy giường kéo ra một tay nải. Từng động tác đều vững vàng, tiết kiệm đến từng nhịp hít thở. Mở ra — bên trong là một bộ dạ hành y, đen như mực, mềm mại mà bền chắc.
Nàng thay y phục nhanh gọn, rồi bước đến bàn chải tóc. Ánh sáng ít ỏi phản chiếu qua gương đồng, soi gương mặt quen thuộc nhưng lại xa lạ với chính nàng. Ngón tay chạm khẽ mép gương, ánh mắt thoáng chùng xuống.
Nếu dùng gương mặt này hành sự, lỡ xui xẻo bị bắt... thì sau này lấy thân phận Lôi Lãng, ta còn có thể tiếp tục ở lại sao?
Hàng mi nàng khẽ run, rồi rũ hẳn xuống. Không chần chừ, nàng mở ngăn khóa nhỏ ở bàn, lấy ra vật được cất giấu cẩn thận— một thanh chuỷ thủ. Lưỡi thép lạnh ngắt, ánh lên một tia sáng sắc như băng.
Rút ra khỏi vỏ, nàng lại đối diện với chính mình trong gương. Không chút do dự, mũi nhọn chuỷ thủ áp lên làn da dưới cằm.
"Rắc... rắc..." — tiếng khe khẽ của lớp da bị tách ra. Mỗi đường rạch, mắt nàng vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng, như đang bóc bỏ một lớp vỏ không cần thiết. Chưa đến hai khắc sau, một tiếng "roẹt" rất nhỏ vang lên. Trong tay nàng, mảnh da lớn đã rời hẳn. Nhìn nó, khó mà phân biệt được đây là da người thật hay là da giả tinh xảo.
Khi ngẩng lên lần nữa, gương mặt trong gương đã thay đổi. Không còn gò má cao và ánh mắt u trầm, mà thay vào đó là mắt phượng anh khí, ánh lên thần thái câu nhân khi khẽ hờ, lại càng uy hiếp khi híp lại. Một gương mặt dung hòa cả nhu và cương, mang khí thế khiến kẻ khác vô thức kiêng dè.
Khóe môi nàng cong lên thật nhẹ, tiếng cười khẽ hơn cả tiếng gió:
"Đã bao lâu rồi... ta chưa soi thấy chính mình trong gương?"
Nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua. Ánh mắt nàng nhanh chóng lạnh xuống, sắc bén đến mức như có thể xuyên thủng màn đêm. Nàng kéo tấm bịt mặt, che kín tất cả, chỉ để lộ một đôi con ngươi tĩnh mà lạnh.
Bước đến bên cửa sổ, nàng khẽ nghiêng người, lắng nghe từng âm thanh ngoài kia. Chỉ khi chắc chắn mọi thứ ngoài hành lang vẫn yên ắng, nàng mới đẩy nhẹ cửa. Cử động nhẹ đến mức cánh cửa không phát ra một tiếng kẽo kẹt nào.
Một bóng người lướt ra, nhẹ như sương, nhanh như gió. Chạm đất không để lại dấu vết, rồi lập tức tan biến vào bóng đêm.
Nàng không hề hay biết — ngay khi thân ảnh vừa khuất, từ lùm cây xa xa, một bóng đen khác đã lặng lẽ rời chỗ ẩn, bám theo sát như hình với bóng. Còn một bóng đen khác... lại phi thẳng về phía bên ngoài hoàng cung, như mang tin khẩn.
•
Ánh trăng mờ đục như bị phủ một lớp sương mỏng, bóng đêm quấn quanh những mái ngói cong vút như vảy rồng. Trên nền trời, quầng sáng nhợt nhạt đang dần bị bóng tối nuốt chửng — nguyệt thực.
Bước chân Thúc Tư Kỳ lướt nhanh qua từng mái ngói, nhẹ như gió, không để lại một tiếng động. Lớp dạ hành y ôm sát lấy thân hình thon dài, theo từng nhịp di chuyển mà phập phồng khẽ, như thể chính nàng là một phần của màn đêm.
Hôm nay, trời đất im ắng, trăng bị che khuất, và... nàng cũng đã quyết định hành động. Một trùng hợp, hay một sự an bài? Nàng ngẩng mắt liếc lên quầng trăng đang tối dần, khóe môi cong khẽ, nhưng nụ cười ấy chỉ tồn tại trong một nhịp tim, không ai nghe được tiếng cười không âm thanh ấy ngoài chính nàng.
Lướt qua vài hàng cây rậm rạp, nàng dừng lại ở phía sau Nghi Sương điện. Không phải nàng chưa từng tới nơi này — trái lại, mỗi lần dâng dược, nàng đều vô tình mà hữu ý quan sát kỹ lối đi, những ngõ nhỏ, từng khe hẹp khuất tầm mắt. Tẩm điện của nữ đế... không có chỗ nào nàng không muốn nhìn thấu.
Và rồi, một lần, nàng rốt cuộc đã phát hiện — sau điện cung là một mảnh rừng rậm rạp, tưởng chừng chỉ để làm cảnh cho thú vui tiêu khiển của các đời hoàng đế trước. Nhưng từ khi tiến cung, nàng chưa từng thấy nữ đế bước vào đó dạo chơi. Chính sự bất thường này khiến lòng nàng như có gai, thôi thúc phải tìm hiểu.
Đêm nay, nàng muốn đi sâu vào. Nàng muốn biết, phía sau đó rốt cuộc giấu thứ gì... hay là giấu một ai?
Bóng nàng luồn qua những thân cây, hơi thở nhẹ, nhịp tim đều. Nhưng sự tĩnh mịch của rừng khiến mọi giác quan của nàng căng ra đến cực hạn. Từ khi đặt chân vào nội cung, nàng luôn cảm giác lão thiên không muốn để nàng tháo gỡ những nút thắt của âm mưu này.
Chưa đầy nửa canh giờ, nàng biết mình đã gần chạm đến nơi sâu nhất. Nhưng đúng lúc ấy —
"Vút!"
Một luồng sát khí lạnh buốt xé tan bầu không khí. Mũi tên từ phía sau lao thẳng tới, mang theo lực đạo đủ xuyên gãy xương sống. Không kịp nghĩ, nàng xoay người, thân hình nghiêng đi như một cánh én, mũi tên chỉ sượt qua mép áo.
Nàng chưa kịp ổn định thì bóng kiếm từ trên cao giáng xuống, ánh thép lóe lên trong bóng tối như một nhát chém của tử thần. Bàn tay nàng lật nhanh, nhuyễn kiếm giấu trong đai lưng được rút ra, kịp thời chống đỡ. "Keng!" — lực va chạm khiến cổ tay nàng tê rần, bước chân trượt nhẹ trên mặt đất ẩm.
Ánh mắt nàng nâng lên — và lập tức chấn động. Người đứng trước mặt không mặc hắc y, mà là một bộ sẫm y dùng khi luyện săn bắn ở bãi săn, tóc buộc cao gọn gàng, ánh mắt lạnh đến mức không chứa một tia ấm áp. Không còn dáng vẻ cợt nhả, lười biếng thường ngày, mà là sự nghiêm túc của người đối diện với kẻ thù sống chết.
Kinh Lạc Y.
Nội tâm Thúc Tư Kỳ siết chặt. Không chỉ nữ đế để tai mắt bên cạnh nàng... ngay cả Kinh Lạc Y cũng từ lúc nào đã âm thầm chú ý đến từng cử động của nàng?
Nàng không kịp nghĩ thêm. Kinh Lạc Y đã lao tới, chiêu kiếm nhanh và sắc, liên tục ép nàng lùi lại.
*
Mà bên ngoài, gian phòng của Thúc Tư Kỳ vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng vọt lay động theo từng cơn gió đêm lùa qua khe cửa, như thể bên trong vẫn có người an tĩnh ngồi uống trà. Ba tên lính canh đứng thẳng tắp, áo giáp lạnh lẽo phản chiếu ánh đuốc, hơi thở phả ra từng làn khói trắng mỏng.
Bên trong, A Khương đứng chắp tay sau lưng, từng bước chậm rãi nhưng mang sức nặng đè lên tấm ván sàn. Ánh mắt nàng đảo khắp gian phòng — tủ gỗ đóng im lìm, bàn trà trên mặt còn sót lại một vòng nước, mùi trà nguội lẫn thoang thoảng hương phấn gỗ như muốn gợi ý rằng chủ nhân vừa rời đi chưa lâu. Cả gian phòng tĩnh lặng đến mức, ngay cả tiếng mạch đập của nàng cũng như nghe được.
Khóe môi A Khương khẽ nhếch, không hẳn là cười, nàng giọng trầm xuống:
"Quả nhiên... không có nàng."
Nàng xoay người, giọng khàn trầm như lệnh chém:
"Đi! Lục soát xung quanh."
Tiếng giáp trụ va nhau "loảng xoảng" vang lên trong đêm, như từng nhát búa gõ vào sự tĩnh mịch. Binh lính lập tức tản ra, chia nhóm lục soát từng gian phòng. A Khương vẫn đứng nguyên, mắt nheo lại, tựa như đã đoán trước kết quả: giờ này dù lật tung cả viện, cũng không thể thấy Thúc Tư Kỳ. Nhưng để buộc sự việc thành chứng cứ không thể chối, nàng vẫn cần diễn trọn vai kẻ tìm kiếm công minh, để mai này khi mọi thứ bày ra trước mắt, thánh thượng sẽ không còn chút do dự.
Tiếng bước chân rộn ràng xen lẫn tiếng đẩy cửa, tiếng lật đồ, lan ra khắp các dãy nhà, khiến nhiều người trong viện giật mình, hé mắt nhìn ra từ sau màn cửa, rồi lại vội rụt vào, giả vờ không thấy. Đến gian phòng thứ năm, một nam nhân cao gầy — tiểu sai vặt của Thái Y viện, vốn quen biết Thúc Tư Kỳ — khẽ mở cửa, dáng vẻ còn nguyên hơi men của giấc ngủ.
Nghe binh lính hỏi về Lôi Lãng, hắn khựng lại một thoáng, đôi mắt mơ hồ rồi "à" lên một tiếng như vừa nhớ ra:
"Tiểu Lãng nha? Không ở phòng... thì chắc là bên Lâm Thanh viện sinh của Nội Học viện thôi."
A Khương nghiêng đầu, ánh mắt sắc như mũi kim:
"Vì sao ngươi dám chắc?"
Hắn gãi đầu, đôi vai run nhẹ vì lạnh, mắt vẫn còn vướng cơn buồn ngủ:
"Trước nàng có nói, nếu tìm gấp mà không thấy thì cứ tới chỗ Lâm viện sinh tìm."
Ánh mắt A Khương càng tối lại, mày nhíu sâu như muốn khắc hằn thành vết. Nàng quay người, gót giày nện mạnh xuống đất:
"Đi! Ta muốn xem Nội Học viện rốt cuộc có nàng hay không."
Binh lính lập tức theo sau, để lại cả dãy nhà dần chìm trở lại trong bóng tối, chỉ còn tiếng bước chân xa dần hòa vào tiếng gió đêm hun hút.
Quay trở lại trận chiến trong rừng rậm ẩn sau Nghi Sương điện cung. Lúc này hơi hở Thúc Tư Kỳ bắt đầu sâu hơn, ngực phập phồng dưới lớp vải đen. Nàng chọn cách thủ nhiều hơn công, chờ một khe hở để phản đòn. Nhưng dường như đối phương nhận ra, mỗi chiêu càng nhanh, càng hiểm, từng đường kiếm đều như muốn đoạt mạng.
Một đòn chém ngang, nàng nghiêng người tránh, nhuyễn kiếm vung lên cắt vào khoảng trống, liền lập tức xoay cổ tay tung ra một chiêu mạnh mẽ nhằm đánh bật đối phương ra xa, giữ khoảng cách để tẩu thoát.
Nhưng —
____ ____ ____ ____
Chương 174
Đoạt mạng!
Ánh mắt nàng mở lớn, bất ngờ. Kinh Lạc Y không đỡ kiếm theo cách thông thường. Thay vào đó, nàng ta nghiêng nhẹ lưỡi kiếm, cố ý để mũi kiếm của Thúc Tư Kỳ lao thẳng vào ngực mình. Khoảng cách chỉ còn một gang tay.
Ánh mắt Kinh Lạc Y không hề có hoảng hốt — chỉ là sự tính toán lạnh lùng. Nàng đang cá cược. Cá rằng Thúc Tư Kỳ sẽ không để lưỡi kiếm ghim vào tim mình.
Nếu lúc này Thúc Tư Kỳ nghe được suy nghĩ ấy, có lẽ nàng sẽ nghiến răng mắng thầm: Ngươi lấy đâu ra tự tin đó?!
Nhưng thực tế — Kinh Lạc Y thắng cược.
Ngay khi mũi kiếm chỉ còn cách trái tim nàng ta một ngón tay, Thúc Tư Kỳ dừng lại. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Kinh Lạc Y lóe lên sát ý, không hề chần chừ, tung ra một cước thẳng vào ngực Thúc Tư Kỳ.
Cú đá ấy nặng và hiểm, đủ sức làm gãy xương sườn. Trên đất Mạc Bắc, chưa ai từng chịu nổi cước này của nàng ta. Nếu không thổ huyết bất tỉnh thì cũng chỉ còn con đường nằm dưới mộ.
Thúc Tư Kỳ bị hất bay ra xa, chân trượt dài trên đất ẩm, nhưng nàng nghiến răng giữ vững thế đứng. Cơn đau buốt lan khắp ngực, nàng ôm ngực, máu tràn ra ướt tấm bịt mặt. Ánh mắt tối lại, lạnh và sâu hơn bóng đêm.
Tà áo Kinh Lạc Y tung bay, từng bước tiến đến gần như một tử thần nơi chiến trường. Lưỡi kiếm giơ cao, như chuẩn bị giáng xuống đòn kết liễu.
Ngay khoảnh khắc Thúc Tư Kỳ gần như tin mình sẽ bỏ mạng tại đây — "Véo!" — một phi tiêu từ trong bóng đêm lao tới, lướt qua, cắt một vệt máu trên cánh tay Kinh Lạc Y.
Nàng cau mày, phản xạ lùi lại một bước, kiếm xoay thành thế thủ. Nhưng chưa kịp ổn định, phi tiêu thứ hai, thứ ba đã lao đến gần như cùng lúc. Nàng vung kiếm đỡ, tiếng kim loại chạm nhau chan chát, ánh lửa lóe lên giữa bóng tối.
Một làn khói mù đột ngột tỏa ra, đặc quánh, mùi hăng xộc vào mũi.
Ánh mắt Kinh Lạc Y lạnh xuống, giọng trầm khẽ rít: " Không tốt... bị đánh lừa!"
Nàng xoay người, lao tới vị trí Thúc Tư Kỳ vừa đứng. Nhưng — không còn ai. Chỉ còn lại hơi ấm phảng phất trên nền đất.
Kinh Lạc Y siết chặt chuôi kiếm, trầm giọng, rồi lập tức phi thân ra ngoài, bóng hình biến mất giữa tán cây, như một mũi tên vừa được bắn đi.
•
Hành lang tĩnh mịch trải dài, ánh đèn lồng treo dọc hai bên lay động nhẹ theo làn gió khuya, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt như càng tô đậm cái lạnh lẽo thấm vào da thịt. Mùi gỗ ẩm và hương dầu đèn trộn vào nhau, nặng nề đè xuống từng hơi thở. Tiếng bước chân nện trầm, xen lẫn tiếng giáp trụ khẽ rung, vang vọng trong không gian hẹp dài như tiếng trống thúc giục.
Kinh Lạc Y đi trước, tấm lưng thẳng như kiếm, bước chân dứt khoát song mang theo chút gấp gáp khó nhận ra. Gương mặt nàng phẳng lặng, không một tia cảm xúc thừa, đôi mắt đen lạnh tựa hồ có thể xuyên qua bóng tối. Dưới tay áo rộng, mu bàn tay vẫn còn dính vệt máu khô, lạnh ngắt. Phía sau, A Khương cùng mấy binh lính lặng lẽ theo sát, không ai dám lên tiếng, đội hình chỉnh tề, hướng thẳng về phía Nội Học viện.
Tiếng động đoàn người khiến vài viện sinh còn thức giấc ngó ra. Có kẻ hé cửa định nhìn trộm, nhưng chỉ thoáng chạm vào ánh mắt của Kinh Lạc Y đã lập tức rụt đầu vào, tim đập dồn dập như vừa bị một thanh đao kề sát cổ.
Không buồn gõ cửa, nàng một cước đạp tung cửa phòng Lâm Thanh. Âm thanh nặng nề vang vọng, mảnh gỗ rung bần bật trên bản lề. "Rầm!" — tiếng gỗ nứt vang vọng cả dãy, mấy viện sinh lân cận hoảng hồn, vội kéo rèm, chẳng ai dám lộ diện.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, trước mắt họ là cảnh tượng kỳ quái.
Trong phòng, Lâm Thanh mặt mày nhăn nhúm như đang chịu cực hình, một tay che chặt tai, một tay xua lia lịa về phía người đang ngồi trước bàn đàn:
"Dừng lại! Dừng lại! Ngươi đây là đàn cho người nghe sao?!"
Bên bàn đàn, gương mặt Lôi Lãng — nhưng ánh mắt lại mang nét bất đắc dĩ của Thúc Tư Kỳ — khẽ nhướng, nhẹ thở ra:
"Không phải đàn cho người a... ta là đàn cho lang nghe mới đúng."
Cả hai đồng thời giật bắn khi cánh cửa sau lưng bị đá văng. Áp lực từ Kinh Lạc Y ùa vào phòng như cơn gió lạnh cắt da. Hai người vội vàng cúi đầu:
" Tham kiến đại nhân."
Ánh mắt nàng không hề chớp, khóa chặt Thúc Tư Kỳ như muốn nhìn xuyên qua lớp da thịt. Lâm Thanh, mồ hôi đã rịn nơi thái dương, cố lấy giọng bình tĩnh:
" Không... không biết đại nhân đêm hôm tìm đến là... có việc gì?"
Kinh Lạc Y liếc hắn, rồi ánh nhìn hạ xuống tiểu cầm trên bàn:
"Giờ này các ngươi đang làm gì?"
"Là... là đang..."— Lâm Thanh ấp úng, chưa kịp nói hết, Thúc Tư Kỳ đã chen vào.
Nàng đứng thẳng, giọng điềm tĩnh nhưng vương chút mệt mỏi, như người đã kiệt sức vì tập luyện:
"Đại nhân, ta biết Lâm Thanh trước kia tinh thông đôi chút cầm nghệ, nên đến nhờ hắn chỉ bảo..."
A Khương trong giọng rõ ràng là không tin, nhíu mày:
" Nhưng vì sao giờ này mới luyện?"
Thúc Tư Kỳ không vội, giọng mềm xuống:
Đại nhân cũng biết, ban ngày ta không có thời gian... ngoài việc ở Thái Y viện, còn sắc thuốc cho thánh thượng, dược cho Tuyên lão phu nhân... ban đêm chỉ còn lúc này để luyện đàn, lại phải trấn an tuyết lang..."
Tiếng nàng nhỏ dần, pha lẫn chút mỏi mệt, như một lời giải thích vừa bất lực vừa thật tình.
Kinh Lạc Y lặng lẽ nghe, ánh mắt lướt trên từng đường nét sắc mặt, từng cử chỉ của Thúc Tư Kỳ. Nàng không hề giống kẻ vừa lĩnh trọn một cú đá nội lực. Chỉ có làn da hơi nhợt nhạt như một người cả ngày bận bịu rồi lại mất ngủ.
Dù từ khi bước vào đến giờ Kinh Lạc Y chưa nói đến hai câu nhưng khí thế của nàng vẫn không hề suy giảm, chỉ cần đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Bầu không khí căng ra, như sợi dây đàn sắp đứt. Cuối cùng, Kinh Lạc Y rời mắt, xoay người ra cửa. Đột nhiên ánh mắt nàng bất chợt dừng lại — một vệt đỏ mờ như máu ẩn dưới cổ áo của Thúc Tư Kỳ. Bước chân Kinh Lạc Y khựng lại, nàng giơ tay:
"Khoan đã."
A Khương cùng binh lính lập tức dừng, cả phòng chìm vào một tầng áp lực mới. Sau lưng, Lâm Thanh mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, như chỉ chờ một thanh kiếm rút ra để liều chết ứng chiến.
Kinh Lạc Y chậm rãi quay lại, tiến từng bước về phía Lôi Lãng, ánh mắt nheo lại, giọng ẩn sát khí:
"Cái gì kia?"
Trái ngược với sự căng cứng của Lâm Thanh. Thúc Tư Kỳ không hề hoảng hốt, cúi mắt, khẽ vén cổ áo, đưa lòng bàn tay ra trước mặt nàng, giọng tự giễu:
" Đại nhân, là ta vô dụng. Đàn chưa tiến bộ, nhưng vết thương thì chẳng ít."
Đầu ngón tay nàng trắng ngần, chỉ có 2-3 ngón vương máu tươi — dấu vết của dây đàn cứa vào da.
Nàng thản nhiên nói:
"Có lẽ khi nãy đại nhân đá cửa làm chúng ta hoảng, không để ý quệt vào cổ áo."
Nói rồi, nàng thong thả đưa tay gạt nhẹ vết bẩn ấy, động tác bình thản đến mức khiến lời nói của mình trở nên hợp lý một cách đáng sợ.
Ánh mắt Kinh Lạc Y khẽ tối lại, nhưng trước mặt nàng, Lôi Lãng vẫn nguyên vẹn, không thương tích. Nàng không thể khép tội chỉ bằng một vệt máu.
Không nói thêm lời nào, Kinh Lạc Y quay lưng, sải bước ra ngoài. Lâm Thanh cúi gập người tiễn, chờ bóng họ khuất hẳn mới dám khép cửa lại...
Bóng đêm ngoài hành lang phủ dày như mực, tiếng giày giẫm lên nền gạch xanh vang khẽ khàng. Đoàn người vừa rời khỏi phòng Lâm Thanh chưa được bao xa, tiếng hít thở của mọi người vẫn còn nhuốm chút căng thẳng sau cuộc soát xét.
A Khương đi ngay sau lưng chủ tử, trong lòng cứ ngứa ngáy như có con kiến bò. Nàng đã nhẫn cả nửa ngày, nhưng ý nghĩ kia vẫn cứ trồi lên, rốt cuộc không chịu nổi, bèn len lén tiến lên một bước, nghiêng người, khẽ cúi sát tai Kinh Lạc Y thì thầm:
" Đại nhân... rõ ràng nô tỳ thấy ngài cũng rất có hứng thú với nàng, nhưng vì cớ gì..."
Nói tới đây, giọng nàng chợt nhỏ hẳn, nuốt phần cuối vào cổ họng. A Khương ánh mắt nhẹ rũ, như sợ chính mình lỡ lời sẽ chạm vào vảy ngược.
Bước chân Kinh Lạc Y khẽ khựng lại giữa hành lang tối, trong thoáng chốc, cả khoảng không trước mặt dường như cũng đông cứng. Nàng không quay đầu, chỉ hơi nghiêng mặt, ánh nhìn trong bóng đêm lấp lên tia sáng lạnh, tựa như lưỡi dao mỏng lướt qua da thịt.
Giọng nàng vang lên nhẹ đến mức gió đêm cũng khó phân biệt, nhưng từng chữ lại như ấn hằn vào tai người nghe:
" Hứng thú... thì thế nào?"
Khoé môi nàng hơi nhếch, nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp, chỉ càng khiến người đối diện thấy sống lưng lạnh buốt.
" Chỉ cần để ta biết... có kẻ dám tiếp cận Thánh thượng mà ngầm mưu tính kế..."
Kinh Lạc Y chậm rãi quay đầu lại một chút, ánh mắt ấy trong bóng tối tựa như băng tuyết vùi lấp mọi tia ấm, khiến A Khương lập tức cúi gằm đầu.
" ... thì dù cho là kẻ ta thấy hứng thú... hắn cũng phải trả giá... bằng mạng."
Tiếng "bằng mạng" rơi xuống, nặng nề như chiếc búa đóng vào đinh, làm A Khương cứng người, sống lưng rịn mồ hôi lạnh. Không ai dám thốt thêm nửa chữ, đoàn người tiếp tục bước đi, bóng họ dần hòa tan vào màn đêm tĩnh lặng như chưa từng có cuộc đối thoại ấy.
Mà quay lại bên Thúc Tư Kỳ — Lâm Thanh.
Khi đoàn người vừa khuất bóng, Lâm Thanh mới khẽ dựa lưng vào cánh cửa, như thể toàn bộ sức lực trong khoảnh khắc đều rút sạch, thân hình chậm rãi trượt xuống nền gỗ lạnh. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng chỉ đến lúc này mới rơi thành từng giọt, lăn chậm xuống thái dương.
Hắn ngẩng đầu, nhìn người vẫn đang đứng trước mặt — đôi mắt không hề run sợ, bóng dáng thẳng tắp như chưa từng trải qua hiểm cảnh ban nãy. Trong lòng Lâm Thanh chợt dâng lên một tia kính sợ khó gọi tên. Lâm Thanh không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
•
Sau khi màn khói mù đục đặc bùng lên, che khuất hẳn bóng hình của Kinh Lạc Y, Thúc Tư Kỳ cảm giác có một lực đạo mạnh mẽ và dứt khoát kéo mình khỏi tâm vòng vây. Không một lời, người ấy xiết chặt cánh tay nàng, lướt đi giữa rừng rậm tối đặc như một bóng chớp xé ngang màn đêm.
Khi hơi thở trở nên vững hơn, nàng nghiêng mắt nhìn — kẻ cứu mình, quả nhiên, là Lâm Thanh. Trong đáy mắt Thúc Tư Kỳ không có vẻ ngạc nhiên, chỉ một tia tĩnh lặng như đã liệu trước. Nàng biết, lần xuất hành này hiểm nguy, nên trước khi đi đã để lại ký hiệu cho hắn.
Thân hình cả hai liên tục phóng qua những tán cây rậm rạp, nhưng sức lực của nàng vốn đã bị hao mòn dữ dội sau cú đá đầy nội lực của Kinh Lạc Y. Giờ đây, từng nhịp vận công để giữ thân pháp ổn định như xé rách cơ bắp, mạch máu. Mồ hôi lạnh bám kín sống lưng, sắc mặt dần nhợt nhạt.
"Điện hạ, ngài ổn chứ?" Giọng Lâm Thanh hạ thấp, nhưng không giấu được sự căng thẳng. Đôi mắt hắn thoáng lóe tia lo lắng, còn tay thì siết chặt hơn, như sợ chỉ một khắc buông lỏng sẽ để nàng rơi vào tay kẻ khác.
"Không... vấn đề." Nàng cố ép giọng, ngắn gọn và bình thản, như thể chỉ cần mở miệng thêm một chữ cũng sẽ để lộ sự yếu ớt. "Chúng ta phải trở lại phòng của ngươi ngay lập tức."
Hắn nhíu mày, nghi hoặc: "Vì sao?"
Khóe môi Thúc Tư Kỳ khẽ nhướng, một tia hài hước mỏng tang hiện lên trong ánh mắt, dù sắc diện vẫn trắng bệch: "Bởi ta đã căn dặn tiểu sai vặt ở Thái Y viện... nếu không tìm thấy ta trong phòng, thì cứ tới phòng ngươi."
Lâm Thanh thoáng sững sờ, tròng mắt mở lớn, miệng mấp máy như muốn hỏi thêm nhưng rồi nghẹn lại. Chỉ còn tiếng gió rít bên tai.
Nhờ tốc độ phi thân gấp gáp, cả hai vừa kịp trở về phòng Lâm Thanh trước khi Kinh Lạc Y đá tung cửa một khắc. Vừa bước vào, Thúc Tư Kỳ lập tức thay bỏ dạ hành y, mặc lại y phục đã được hắn chuẩn bị sẵn, ngay cả thủ pháp dịch dung thuật cũng bị nàng thuần thục đến mức như thể luyện tập hằng ngàn lần. Lâm Thanh, trong khi ấy, nhanh chóng bày biện mọi thứ như thể họ vừa say sưa tập đàn.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt — một khoảnh khắc quá nhanh, gần như không tưởng, rồi ngay sau đó, tiếng cửa gỗ bị đá bật vang lên.
Hồi ức ấy tan dần, Lâm Thanh hoàn hồn, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt người trước mặt — người nắm giữ cả vận mệnh tái sinh của Nguyên Lăng trong tương lai, và cũng là người mà hắn cho dù có vứt bỏ cả tính mạng cũng không thể để mất.
Nhưng Thúc Tư Kỳ lúc này, cũng như hắn, đã bị rút cạn sức lực. Bước chân nàng lảo đảo, lùi về phía sau rồi va mạnh vào thành giường. Màu máu trên môi nhanh chóng bị sắc trắng nuốt trọn, đôi tay mảnh mai ôm chặt ngực, từng hơi thở như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Lông mày khẽ chau, thân thể nàng khom xuống theo bản năng chống đỡ cơn đau đang dồn ép từng tấc xương tấc thịt.
Đột nhiên — máu phụt ra, đỏ tươi, rơi xuống nền lạnh như một bông hoa nở trong bóng đêm. Ánh mắt nàng thoáng mờ, mí mắt trĩu nặng. Chỉ kịp thấy Lâm Thanh lao tới, gương mặt đầy hoảng loạn, giọng như bị xé rách:
"Điện hạ!"
Rồi tất cả chìm vào khoảng tối.
____ ____
Thông báo!!
Từ 13/8-17/8 tg đc nghỉ lễ đi du lịch. Nên tạm thời mấy ngày này mình ko thể tiếp tục thi đua phấn đấu cho các bác đọc ròi. Nhưng sẽ tranh thủ viết 1 chương để trong kỳ lễ có cái cho các bác đọc.
Thân gửi!
*Chương này căng thẳng nhỉ các bác, mình viết cũng muốn nổ não.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro