Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 171~172



Nữ đế vô lại!



Mấy ngày sau đó, Thúc Tư Kỳ... chờ.

Chờ ngày Tây Cương đến hoàng đô.

Chờ ngày Tuyết Lang được đưa ra trình diễn.

Nhưng trên hết, nàng chờ Bạch Cầm.

Chờ suốt ba ngày, không thấy ai đến truyền khẩu dụ, không thấy ai đến gõ cửa, lại càng không thấy ai cẩn thận ôm cầm như ôm bảo vật đi về hướng Thái Y Viện.

Chờ đến ngày thứ tư, nàng bắt đầu sốt ruột, thậm chí còn mơ một giấc mộng kỳ quái — trong mộng có người gảy đàn trên lưng tuyết lang, nó tru một tiếng nàng ngã xuống, tỉnh lại thì lòng bàn tay... đầy mồ hôi.

Đến ngày thứ năm, nàng quyết định không thể chờ nữa.

Tối hôm đó, lúc mang dược đến Nghi Sương điện, thấy Xuân Thu đón ngoài cửa, nàng liền chắp tay hành lễ xong thì lấy hết can đảm hỏi:

" Xuân Thu cô nương, xin hỏi... không biết... Bạch Cầm của Thánh thượng khi nào sẽ mang đến cho thần luyện tập?"

Xuân Thu ánh mắt hơi nhướng lên, nhưng sắc mặt vẫn bình đạm như nước lạnh đầu thu, nhẹ giọng đáp:

"Đại nhân... nói đùa sao?"

Một câu hỏi ngược khiến Thúc Tư Kỳ sững lại. Nàng nhíu mày, nhẹ giọng phân trần:

"Không phải. Hôm đó thánh thượng rõ ràng bảo ta... luyện đàn..."

"Phải." – Xuân Thu gật đầu. "Nhưng cũng không nói ngài luyện bằng Bạch Cầm a?"

Một lời khiến Thúc Tư Kỳ á khẩu.

Nàng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Xuân Thu đã nhẹ nhàng nghiêng người, tay áo rũ xuống cung kính nói lời kết thúc:

"Đây là thử thách của đại nhân. Mong ngài... chuẩn bị tốt."

Dứt lời, Xuân Thu quay người vào nội điện, để lại Thúc Tư Kỳ một mình trong gió lặng, chỉ còn tiếng chân người khác lướt qua thềm đá như phủi sạch mọi hy vọng.

Thúc Tư Kỳ đứng yên thêm một lúc, lòng dậy sóng nhưng mặt không thể để lộ. Đợi không còn ai để ý, nàng mới chậm rãi quay người, từng bước từng bước đi xuống bậc thềm.

Đi được vài bước, nàng nghiến răng, nhỏ giọng mắng: "Vô lại! Nữ đế vô lại a!"

Cái gọi là "cho mượn cầm", thì ra chỉ là một cách nói chơi chữ?

Thúc Tư Kỳ ngồi trong gian phòng, trước mặt là một cái đàn cũ đến mức thân gỗ đã nứt nhẹ. Đó là nhạc cụ nàng vội vã mượn từ một thầy dạy lễ nhạc ở Thái Học Viện — chỉ vì hắn nghe nói nàng được nữ đế để mắt, sợ quá liền run run dâng bảo bối nhà tổ.

Nàng thử đặt tay lên dây đàn. "Rèèèng" — âm phát ra khiến chính nàng cũng nhăn mày.

"... Trấn áp Tuyết Lang bằng cái này?" — Nàng tự hỏi, mặt nhăn hơn cả người già bị đau răng.

Không khí trong phòng đặc quánh. Nến cháy nghiêng, bóng nàng đổ dài trên tường. Tay nàng lướt qua dây đàn thêm một lần nữa, lần này nhẹ hơn, nhưng vẫn không ra gì.

Nàng ngửa đầu, nhìn trần nhà một hồi lâu. Trong lòng nghĩ: Ngươi nói "luyện liền biết" là luyện cái gì a? Luyện đàn, hay luyện mạng?

Nhưng nếu đây là "thử thách", thì tức là... có đường sống?

Mắt nàng khẽ sáng lên.

Không được mượn cầm thật — thì tự luyện từ gốc.

Không có ai chỉ dạy — thì dựa vào trí nhớ và cảm giác.

Không có thời gian — vậy thì mỗi khắc đều tính.

Thúc Tư Kỳ đặt hai tay lại lên đàn, lần này rất chậm rãi, đầu ngón tay khẽ lướt như thử nước, vừa dò dẫm vừa lắng nghe. Mỗi âm vang lên tuy khô cứng, chát chúa, nhưng dần dà... đã có chút nhịp, có chút hòa.

**

"Soạt..."

Tiếng lật sách vang khẽ trong gian nội viện vốn đã vắng lặng. Ánh đèn dầu hắt lên mặt giấy ngả vàng, cũng nhuộm cả bóng người ngồi phía sau bàn.

"Phập."

Quyển sách bị gập lại, động tác không quá mạnh nhưng đủ để cho thấy chủ nhân của nó đang không hài lòng.

Thúc Tư Kỳ đặt quyển thư tịch dày cộm lên đống sách cao lừng lững bên trái, xoay người cầm một cuốn khác bên phải, tiếp tục lật nhanh — nhưng mắt vẫn lướt qua từng dòng, từng ký hiệu, từng nét chữ cổ như đang tra cứu bí mật của thiên hạ.

Không phải bí phương dược liệu.

Không phải ghi chép giải độc.

Mà là... về Tuyết Lang, và Bạch Cầm.

Tấm rèm che khẽ động, Triệu Cao ôm một chồng sách khác bước vào. Mặt hắn đầy bụi, ống tay áo còn dính mấy vệt mực, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền nhịn không được nhíu mày, thở ra một câu:

"... Tây Cương là không muốn sống nữa rồi đây này?"

Thúc Tư Kỳ nghe nhưng không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục lật sách, giọng đều đều:

"Quan hệ giữa Mạc Bắc và Tây Cương trước nay thế nào?"

Triệu Cao đặt sách xuống, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ đã mòn cạnh, suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Tây Cương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu đối chiếu bản đồ lãnh thổ thì chỉ được tính là tiểu vương quốc. Nhưng... lại là tiểu vương quốc tiến cống nhiều nhất cho Mạc Bắc."

Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp lời như giảng bài:

"Mỗi năm, các tiểu quốc lân cận đều phải tiến cống, thay phiên nhau, nhưng Tây Cương không chỉ đúng hạn mà còn dâng cống thêm ngoài phần bắt buộc. Cũng nhờ đó mà quan hệ bề mặt rất 'thân thiện'. Chưa kể... bọn họ cũng giỏi giao thương, kết nối tốt với các tiểu quốc xung quanh. Nói trắng ra: có tiền, biết điều, có mặt mũi."

Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu, cuối cùng ngẩng lên nhìn hắn, hỏi một câu thẳng thừng:

"Trong những món đồ tiến cống... ngươi từng nghe qua cái tên 'Bạch Cầm' chưa?"

Triệu Cao hơi sững, lắc đầu: "Chưa từng. Nếu là vật quý như vậy, hẳn người của chúng ta cài vào nội cung đã ghi chép lại. Nhưng ta vừa lật qua cả mục 'Kỳ vật' lẫn 'Vật tế', đều không có nhắc đến Bạch Cầm."

Thúc Tư Kỳ khẽ nhíu mày.

Không có trong sổ tiến cống. Không có trong thư tịch.

Nghĩa là... hoặc là nó không thuộc về Tây Cương, hoặc là — nó chưa từng được ghi lại, vì quá đặc biệt.

Triệu Cao chống cằm, nheo mắt nhìn nàng: "Điện hạ nghi ngờ cổ cầm đó... không phải vật của Mạc Bắc?"

"Không chắc." – nàng khẽ đáp. "Nhưng nếu là 'thiên địch của Tuyết Lang', thì khả năng xuất thân từ thảo nguyên là rất thấp. Vì thảo nguyên, từ khi nào lại tạo ra vật khiến chính giống loài của họ sợ hãi?"

Triệu Cao ngẫm nghĩ, rồi gật đầu như hiểu ra điều gì.

Lúc cả hai còn đang thảo luận, thì phía ngoài sảnh y quán vang lên tiếng lão bản đang trò chuyện với ai đó — giọng người kia trầm thấp, nghe rất quen.

Chưa đầy một khắc sau, rèm vải của nội viện khẽ bị vén lên.

Bước vào — là lão Vệ.

Vừa thấy Thúc Tư Kỳ đang ở đó, lão liền dừng bước, chắp tay nghiêm cẩn:

"Tham kiến điện hạ."

Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu, ra hiệu miễn lễ. Sau vài câu hàn huyên ngắn, nàng liền hỏi thẳng:

"Tình hình thế nào rồi?"

Lão Vệ là người trầm tính, lời nói trước sau luôn vững vàng. Lão chắp tay sau lưng, chậm rãi trả lời:

"Thần đã kiểm duyệt lại toàn bộ quân số ngầm quanh thành... Vừa vặn, chỉ đủ một ngàn người."

Thúc Tư Kỳ đưa tay day nhẹ mi tâm, giọng cũng chậm lại:

"Một ngàn a... vẫn còn ít."

Nàng không trách, chỉ như tự thở dài. Dù sao, cũng chẳng ai hiểu rõ tình hình hiện tại hơn bọn họ.
Ở Nguyên Lăng, quân số chưa từng vượt quá một vạn. Không phải do thiếu người nhập ngũ, mà là người Nguyên Lăng từ trước đến nay vốn có thể một địch ba, đấu với lũ Tây Di cao lớn thô bạo cũng chẳng hề nao núng.

Cả Triệu Cao lẫn lão Vệ đều hiểu ý nàng, liếc nhau một cái, không nói gì thêm.

Những chuyện như vậy, há có thể bàn tính chỉ trong một buổi?

Lát sau, lão Vệ mới để ý trên bàn chất đầy thư tịch, nét mặt Thúc Tư Kỳ rõ ràng không phải đang nghiên cứu quân sự. Lão liền hỏi:

"Không biết... điện hạ đang tìm kiếm điều gì?"

Thúc Tư Kỳ ngước mắt, sau chút chần chừ thì đáp:

"Là về Bạch Cầm."

Nghe vậy, ánh mắt lão Vệ khẽ động. Lão đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc, nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Tương truyền... dây đàn của Bạch Cầm được bện từ lông của Tuyết Lang Vương, mỗi một điệu, một nốt phát ra đều như mang theo ma âm, có thể giày xéo thần trí loài tuyết lang, khiến nó phát cuồng rồi tự diệt."

Triệu Cao đứng bên nghe mà sắc mặt dần trầm xuống. Thúc Tư Kỳ cũng hơi khựng người:

"Nguồn gốc... có thể tra ra không?"

Lão Vệ lắc đầu:

"Rất khó. Chỉ nghe đồn đã qua tay người Lỗ Bang, một tộc từng chuyên dùng tà thuật, bùa chú mà sinh sống. Truyền rằng Bạch Cầm có liên hệ với họ."

Thúc Tư Kỳ nhíu mày, như bị câu kia đánh trúng.

"Bùa chú... là thật sao?"

Lão Vệ đáp không chút do dự:

"Thật. Chỉ là... không được phép truyền rộng trong dân gian. Những gì dân chúng biết, chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngoài."

Thúc Tư Kỳ trầm mặc một lát, rồi như có điều nghĩ tới:

"Khúc đàn có thể chế ngự tuyết lang... đã từng có ai thực sự nghe qua chưa?"

Lần này, lão Vệ nhíu mày thật sâu, lắc đầu:

"Thần không rõ. Nhưng tương truyền là vậy, không phải ai cũng có thể đánh ra khúc đàn đó. Người nghe qua — đếm trên đầu ngón tay."

Trong khoảnh khắc, gió nhẹ từ hành lang lùa vào nội viện, thổi tung vài trang sách đang mở.

Thúc Tư Kỳ đưa tay kéo ống tay áo, ngón tay khẽ siết lại, thầm thở dài một tiếng trong lòng.

"Còn bốn ngày..."

Nàng nhớ rất rõ, còn đúng bốn ngày nữa là đoàn sứ thần Tây Cương chính thức yết kiến nữ đế.
Nếu lúc này gửi thư về Nam Uyên, kêu Lôi Phong lật tung toàn bộ thư tịch hoàng cung để tra cứu cũng không kịp.

Thời gian quá ngắn. Cơ hội thì mong manh.
Thúc Tư Kỳ đưa mắt nhìn về phía xấp sách đang mở dang dở — trong lòng chỉ còn một suy nghĩ:

"Nếu không thể đàn được khúc đó... thì lấy gì trấn tuyết lang đây?"


____



Thời gian vốn chẳng chờ đợi một ai, từng giờ từng khắc trôi qua nhanh như bóng câu qua khe cửa.
Tháng sáu mới đến chưa bao lâu, Mạc Bắc đã lại nghênh đón trận hàn phong tháng bảy.

Tuy chưa đến sơ đông, song công tử tiểu thư nơi hoàng đô đã khoác mũ hồ ly, vận trường bào lót lông ấm áp. Đường phố trải dài, phảng phất một nét yên tĩnh lạnh lẽo, riêng chỉ khí chất phương Bắc vẫn sắc sảo, rạng rỡ.

Hôm nay, như lệ thường, Thúc Tư Kỳ khoác lên tân quan bào— Lục phẩm, ôm khay ngọc tiến vào Vô Tịch điện dâng dược. Nhưng ngay từ khi bước qua bậc thềm, nàng đã nhận ra một điều khác lạ — không còn thứ âm trầm nặng nề bao trùm như mọi ngày, mà thay vào đó là khí tức thong thả, nhẹ như sương buổi sớm.

Nàng thoáng ngờ vực, lòng tự hỏi điều gì có thể khiến nữ đế hôm nay... dễ thở đến vậy.

Phó Nguyệt Hàn vẫn ngồi trên sập trầm, tay khẽ nâng chén dược, chờ nguội bớt mới uống. Thúc Tư Kỳ lặng lẽ đứng chờ bên cạnh, ánh mắt không rời từng cử động của người trên cao.

Bất chợt, tiếng bước chân vang lên từ cửa chính, thong dong nhưng tràn đầy tự tin. Không hề có tiếng thông báo trước — cả hoàng cung này, e rằng chỉ một người dám làm như thế.

Nàng ta bắt gặp ánh nhìn của cả hai, khóe môi cong khẽ, ý cười ẩn sâu trong mắt:
" Sao nào? Nhìn ra rồi chứ? Có phải hôm nay ta xinh đẹp hơn hôm qua?"

Lời nói bâng quơ, nhưng ánh mắt lại như có như không lướt qua Thúc Tư Kỳ. Nàng nhận ra, vội rũ hàng mi, khẽ hắng giọng, quay người lại, hành lễ đúng phép.

Kinh Lạc Y thoáng liếc nàng, thấy dáng vẻ hơi luống cuống kia liền cố ý nhoẻn cười, nhẹ nhàng bước ngang qua, hương trầm thoảng động.

Phó Nguyệt Hàn chỉ khẽ liếc sang, không tiếp lời, tiếp tục uống nốt chén dược rồi đặt vào khay ngọc trong tay Thúc Tư Kỳ.

Kinh Lạc Y nhướng mày, như đã biết trước, nhưng vẫn cố ý trêu ghẹo:
" Nguyệt Hàn, chẳng lẽ giờ đã không sợ vị đắng nữa sao?"

Nữ đế không đáp, chỉ khẽ vẫy tay:
" Lui xuống."

Thúc Tư Kỳ cúi người, cung kính nói:
" Thần cáo lui."

Nhưng chẳng hiểu vì sao, trước khi quay người, nàng vẫn khẽ liếc Kinh Lạc Y một cái.

Kinh Lạc Y bắt được tia nhìn ấy, môi khẽ nhếch, thản nhiên nói, giọng vừa đủ để người sắp bước qua đại môn còn nghe rõ:
" Nha~ thảo nào hôm nay Nguyệt Hàn lại dễ chịu như thế. Không phải ngày mai Mạc Kiêu sẽ trở về hoàng đô sao..."

Bước chân Thúc Tư Kỳ hơi khựng lại, mày ngài khẽ chau, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đành tiếp tục ôm khay mà đi, bóng dáng dần khuất nơi hành lang phủ ánh sương lạnh.

Phó Nguyệt Hàn nghe Kinh Lạc Y cố tình buông câu trêu ghẹo, chỉ khẽ nhấp mắt, giọng bình thản như gió thoảng:
" Nói vậy... ngươi nên cảm tạ hắn."

Kinh Lạc Y lập tức trợn mắt, môi cong lên đắc ý, ánh nhìn như muốn "kéo" đối phương xuống nước:
" Ngươi khi ta là ai? Vị trí của hắn trong lòng ngươi... còn không bằng ta đâu."

Một câu vừa kiêu vừa ngang, lại như có mấy phần thật lòng xen lẫn trêu chọc.

Phó Nguyệt Hàn không đáp, chỉ hơi cong môi, bưng chén trà hạt sen đưa lên môi, hương thanh mát tỏa ra, chậm rãi uống một ngụm. Đặt chén xuống, nàng mới thong thả hỏi:
" Vậy hôm nay tới... là vì chính sự, hay vì buồn chán?"

Kinh Lạc Y, vốn từ đầu chỉ giữ nửa dáng bỡn cợt, lúc này mới thu ý cười trong mắt lại, giọng chậm rãi hơn:
" Là chính sự. Người của ta đã tra xét ở thành Vân Dung. Ngươi nói... thành Vân Dung, quán xá nhiều nhất là cái gì?"

Phó Nguyệt Hàn khẽ nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn án, âm thanh trầm đều. Đối với nàng, Mạc Bắc chẳng khác gì bàn cờ đặt ngay trước mắt, mảnh nào, quân nào, vị trí nào đều nắm rõ. Vì thế nàng đáp ngay:
" Y quán, dược xá, hương liệu..."

" Hảo hảo, ta biết rồi"— Kinh Lạc Y giơ tay ngăn, như thể sợ nếu để yên thì Nữ đế sẽ liệt kê hết cả bản thống kê thương hội của thành Vân Dung ra trước mặt.

Phó Nguyệt Hàn liếc nhìn nàng, môi khẽ mím, rồi hỏi tiếp:
" Sau đó?"

Ánh mắt Kinh Lạc Y thoáng nheo lại, giọng hạ thấp:
" Ta hỏi như vậy... là bởi lần trước, khi truy đến Kha Lạc, ta chỉ còn thấy đống tro tàn hoang lạnh. Nhưng hiện trường ấy... lại là một căn nhà tranh, xung quanh toàn hương dược. Có thể thấy, người chúng ta tìm... rất có khả năng đã cải trang hành nghề y."

Nghe đến đây, Phó Nguyệt Hàn đã hiểu. Trước kia, dù nàng đã bố trí tai mắt dày đặc quanh Kha Lạc, vẫn giống như có màn sương che mắt, chẳng phát hiện ra điều gì khác thường. Mãi cho đến khi Đông Doanh bắt đầu rục rịch, nàng mới cảm thấy có kẻ đang tiếp cận mục tiêu.

Ngón tay nàng gõ bàn chậm hơn, sâu hơn, như thể từng tiếng là một mạch suy tính đang hình thành.

Kinh Lạc Y thấy nàng trầm ngâm, liền tiếp lời:
" Ta còn tra được... Lôi Lãng vốn từ Vân Dung đến."

Tiếng gõ bàn dừng lại. Phó Nguyệt Hàn ngẩng lên, mắt hơi nheo:
" Ngươi nghi ngờ nàng?"

Kinh Lạc Y bật cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười. Nàng nghiêng đầu, giọng êm như gió xuân nhưng ngầm giấu ý tứ:
" Chẳng phải... ngươi cũng giống ta?"

Phó Nguyệt Hàn giãn mày, khẽ "ừ" một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

Kinh Lạc Y thấy vậy liền mỉm cười:
" Thế thì... ngươi thử nàng xem."

Phó Nguyệt Hàn lập tức nhíu mày:
" Vì cái gì là trẫm?"

Kinh Lạc Y vẫn cười, tay khẽ chỉ xung quanh Vô Tịch điện, giọng hóm hỉnh:
" Đây cũng không phải Ngự Thư phòng của ta. Chẳng lẽ... ta phải mang nàng ta đến Kinh phủ, rồi mở địa đồ ra, sau đó giả vờ nói: "A! Chỉ là ta vô tình mở ra cho ngươi xem" hay sao?"

Phó Nguyệt Hàn ngẩng mặt, cuối cùng cũng không nhịn được mà trợn mắt:
" Như vậy... ngươi cũng nghĩ ra được?"

Kinh Lạc Y gật đầu, như thể đó là lẽ đương nhiên:
" Chuyện gì mà ta không thể nghĩ ra a~"

Nữ đế khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe môi lại cong nhẹ. Hai người, một kẻ quyền cao, một kẻ quen tùy hứng, cứ thế tiếp tục bàn sâu hơn về chuyện Vân Dung, câu chữ vừa mang trọng ý, vừa như trò đấu khẩu quen thuộc của hai kẻ chẳng ai chịu thua ai.


____ ____ ____ ____




Chương 172

Tình sâu bén rễ...


Kế tiếp nhật tử, Thúc Tư Kỳ vẫn đúng như thường lệ — Ngọ thiện dâng dược, hoàng hôn dâng dược.
Nhưng chính là... hôm nay, có một chút khác biệt.

Vô Tịch điện buổi chiều khoác lên mình dáng vẻ uy nghiêm sừng sững, mái ngói xanh sẫm lấp lánh ánh tà dương, cửa son đóng khẽ như chứa cả hơi thở cung đình. Thúc Tư Kỳ cúi đầu chào hai thị vệ gác đại môn, ánh mắt bình lặng nhưng trong lòng vẫn giữ vài phần cẩn trọng.

Thị vệ bước lên, khom người thông báo:
" Thánh thượng đang nghị sự cùng Định Quốc Công, chưa về tới. Đại nhân có thể vào trước đợi."

Thúc Tư Kỳ sững sờ. Phải biết... Ngự Thư phòng là nơi nào? Đâu phải chỗ để ngoại nhân tùy tiện đặt chân.

Như đoán được tâm tư nàng, thị vệ còn bổ sung:
" Chỉ được đứng yên một chỗ, không được ngó nghiêng."

Nàng gật đầu, bảo đã rõ, rồi theo sự dẫn dắt mà bước vào nội điện.

Bước chân nàng chậm rãi, không giống lúc vào những nơi nghiêm cẩn khác. Ánh mắt, ban đầu khiêm cung, nay lại hơi lướt quanh, như đang đánh giá từng góc, từng món. Trên tay, khay dược an tĩnh, mùi thuốc thoang thoảng. Nàng đặt nó lên bàn trà nhỏ, rồi im lặng chờ đợi.

Một khắc... hai khắc... mười lăm phút trôi qua, vẫn chưa thấy nữ đế trở lại. Thúc Tư Kỳ khẽ nhíu mày.
Chính sự vội vàng cũng tốt, nhưng sức khỏe mới là trọng yếu...

Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng dừng ở án thư phía xa. Trên mặt bàn, trải tràn một tấm địa đồ xưa cũ. Nàng bước tới, hít nhẹ một hơi.

" Là bản đồ Nguyên Lăng..." — giọng nàng nhỏ hơn cả tiếng gió lùa, mày hơi cau. Nữ đế có loại bản đồ địa trận này, nàng không lấy làm lạ — Nguyên Lăng từng hùng mạnh, há chẳng phải miếng mồi béo bở ai cũng dòm ngó.

Nhưng... bên cạnh tấm địa đồ ấy, lại còn một bản khác — chằng chịt ký hiệu, từng đường nét như ẩn chứa điều gì sâu xa. Thúc Tư Kỳ bỗng khựng người, đồng tử co lại, ngực hơi siết lại.

" Sao... sao có thể..." — lời bật ra mà bản thân còn chưa nhận ra.

Ngón tay nàng chạm khẽ lên mặt giấy, chưa kịp khom lưng nhìn kỹ hơn...

Một làn hơi mát lạnh phả sát vành tai, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, xen lẫn chút không vui vang lên:
" Ai cho phép ngươi đến gần án thư của trẫm?"

Thúc Tư Kỳ giật mình. Nãy giờ chìm trong cơn kinh ngạc, nàng nào hay biết từ vài khắc trước Phó Nguyệt Hàn đã đứng ngay sau lưng mình.

Nàng vội vàng lùi lại hai bước, xoay người — nhưng khoảng cách gần quá, không tránh khỏi chạm vào nhau.

Một khắc va chạm ấy, như có một sợi tơ mỏng kéo căng trong không khí. Phó Nguyệt Hàn rõ ràng không ngờ nàng phản ứng mạnh đến vậy, nhất thời cũng không kịp tránh.

Thân hình Nữ đế hơi chao về phía sau. Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Thúc Tư Kỳ không kịp nghĩ gì, tay đã đưa ra, ôm lấy eo nàng, kéo nhẹ một cái.

Hai người đổi vị trí trong nháy mắt — lưng Phó Nguyệt Hàn chạm nhẹ vào cạnh bàn, mà Thúc Tư Kỳ chống đỡ, che chắn để đầu nàng không va vào góc bàn.

Bàn tay Thúc Tư Kỳ vẫn đặt nơi eo đối phương, hơi ấm xuyên qua từng lớp y phục, như một thứ nhiệt khí vô tình mà lại khiến lòng bàn tay nàng tê dại.

Cách nhau chỉ một khoảng ngắn, đủ để thấy từng sợi tơ tóc buông lơi bên thái dương nữ đế, ánh sáng từ đỉnh đèn lưu ly hắt xuống, vẽ nên đường cong sống mũi tinh xảo, đôi môi như không cười nhưng vẫn khiến tim người chao đảo.

Hơi thở của Phó Nguyệt Hàn phả khẽ nơi gò má nàng, lành lạnh mùi hương quen thuộc của hạt sen và một chút hương gỗ trầm, trộn lẫn vào nhau, khiến đầu óc vốn đã căng của Thúc Tư Kỳ càng thêm hỗn loạn.

Khoảng cách gần đến mức, cả hai đều nghe rõ nhịp thở của đối phương. Từng hơi thở va vào nhau, nóng lạnh giao hòa.

Phó Nguyệt Hàn hơi sững người. Nàng — kẻ vốn luôn khống chế mọi tình thế — lại bị động rơi vào khoảng cách như thế này.

Nàng thoáng ngẩn, ánh mắt chạm vào ánh mắt kia — sâu và tối như mặt hồ ban đêm, phản chiếu chính mình trong đó. Nàng vốn định nghiêm giọng trách mắng, nhưng lời lên đến môi lại hóa thành một nhịp thở nén lại.

Thúc Tư Kỳ thì khác. Nàng cảm nhận rõ rệt nhịp tim của cả hai đang hòa vào nhau, nhanh hơn mức bình thường. Đôi mắt nữ đế... quá quen. Quen đến mức tim nàng khẽ thắt lại, như chạm vào một điều gì đã bị khóa chặt trong ký ức. Nhưng nàng càng cố, hình ảnh mơ hồ ấy lại càng lùi xa, chỉ để lại cảm giác bất an cùng một tia khao khát muốn nắm lấy.

Không khí giữa hai người như bị một tấm lụa mỏng bao phủ — trong suốt, không thể nắm, nhưng chỉ cần chạm nhẹ sẽ rung động.

Chính vào khoảnh khắc ấy —
Tiếng bước chân vang lên, chậm rãi mà chắc nịch, như gõ thẳng vào sàn đá cẩm thạch.
Một giọng nam trầm trầm, trộn lẫn tức giận kìm nén, bỗng cắt ngang không khí:

" Hỗn xược! Dám khi quân phạm thượng!"

Thúc Tư Kỳ vừa nghe tiếng quát, thân thể theo bản năng thu lại. Bước chân nàng lùi xuống dưới, từng động tác đều cẩn thận như sợ phạm thêm lỗi. Nàng cúi thấp đầu, hai tay chắp lại trước ngực, giọng hơi run:

" Thần... thần..."

Âm thanh lắp bắp ấy, ngay cả chính nàng cũng thấy xa lạ. Nàng chưa từng để bản thân tỏ ra hoảng loạn trước mặt ai, nhưng tình thế lúc này... muốn không diễn cũng không được.

Khác với vẻ luống cuống của Thúc Tư Kỳ, người bị nàng vô tình ôm giữ — Phó Nguyệt Hàn — lại thong dong như chẳng có gì vừa xảy ra. Nàng vuốt nhẹ nếp long bào, hất ống tay áo ra phía sau một cách tự nhiên, từng bước chậm rãi hạ mình xuống bậc, ánh mắt như liếc qua người đang khom lưng rồi mới dừng lại nhìn kẻ vừa xông vào, không vội không ồn.

Nam nhân ấy trẻ tuổi, làn da rám nắng của kẻ sống lâu ngày trong doanh trại. Thân hình không cao lớn đến mức lấn át người khác, nhưng trong khí chất lại có chút rắn rỏi, khác hẳn bọn thư sinh nơi triều đường. Hắn chắp tay, giọng nén giận nhưng vẫn không che giấu được sắc lạnh:

" Thánh thượng, kẻ này... để mạt tướng thay người xử trí."

Thúc Tư Kỳ nghe vậy, trong lòng khẽ nghiến răng mắng thầm: Chuyện gì đến lượt ngươi xen vào? Nữ đế còn chưa mở miệng, ngươi đã nhảy ra nhiều chuyện...

Nàng lập tức "kích hoạt" bản năng diễn kịch, đôi vai hơi run, ánh mắt cúi thấp hơn, ngay cả giọng nói cũng chuẩn bị sẵn để thấm đẫm vẻ yếu đuối cần thiết. Nhưng chưa kịp thể hiện, giọng Phó Nguyệt Hàn đã vang lên, trầm ổn mà lạnh nhạt:

" Không cần. Nàng là ngự y điều phương dược cho trẫm."

Lông mày Thúc Tư Kỳ giật nhẹ. Ngự y? Ta từ khi nào thành ngự y riêng của nàng a?

Mạc Kiêu sững lại, đôi mắt vốn chỉ còn hằn sự tức giận giờ ánh lên thoáng ngờ hoặc:

" Ngự y... riêng sao?"

Phó Nguyệt Hàn chỉ khẽ "ừ" một tiếng, mơ hồ như tiếng thở mũi, rồi không buồn giải thích thêm. Nàng bước tới bàn trà, cầm lấy chén dược đã nguội quá nửa, thong thả uống từng ngụm. Hành động ấy, tựa một tuyên ngôn: chính sự đã có thứ tự của nó.

Mạc Kiêu như đã hiểu tường tận với thói quen của nàng. Hắn quay mặt gọi lớn sang người hầu đứng ngoài:
" Mang vào chút mứt hoa quả!"

Lời vừa dứt, chén thuốc được đặt lại, Xuân Thu cung kính mang đi. Phó Nguyệt Hàn vẫy tay, giọng như gió thoảng:
" Không cần. Dược không đắng."

Lời này, qua tai hắn, lại giống như: Không cần, thuốc do nàng ấy sắc, một chút cũng không đắng.

Ngón tay Mạc Kiêu vô thức siết lại, tiếng khớp tay kẽo kẹt. Khoảng cách giữa hắn và Phó Nguyệt Hàn chỉ hai bước, nhưng dường như có thêm một bức tường vô hình khiến ngực hắn nặng trĩu. Giọng hắn hạ thấp, khàn khàn, pha chút khổ sở khó giấu:

" Thánh thượng... hiện tại ta đã trở về... để ta lại bồi người..."

Câu nói ban đầu lớn dần lại càng nhỏ, như sợ lời mình sẽ bị trả về bằng một nụ cười lạnh. Trong mắt Mạc Kiêu, có cả hy vọng, cả nỗi thấp thỏm — nhưng mọi thứ đều được nén vào cổ họng. Y biết rõ con đường để tiến vào lòng người không phải do hào quang xông pha mà có thể mua được.

Phó Nguyệt Hàn ngẩng mặt, đôi mắt lạnh như băng hồ cắt. Nàng không buông một lời thương xót, chỉ nói, giọng đều đều như phát tấu chương:

" Mạc Kiêu, ngươi nghĩ nhiều..."

Nàng bước lên án thư, mỗi bước như cắt đứt từng sợi hy vọng mỏng manh.

" Trẫm chưa bao giờ nói... muốn có người bồi trẫm."

Lời này không chỉ phủ nhận, mà còn là một rào kiên cố. Mạc Kiêu nghe như tim mình bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt — nhưng hắn không toan đổ.

Tiếng cười khẽ thoát ra từ môi Mạc Kiêu — không phải vui, mà là một thứ chua xót đã quen thuộc. Hắn biết rõ sự tàn nhẫn ấy, từng chữ như đã khắc trong tim từ nhiều năm trước.

Đều cho trẫm lui đi, — Phó Nguyệt Hàn rót một câu như từ lâu đã quyết.

Thúc Tư Kỳ chần chờ một giây rồi vẫn đứng thẳng, cung kính hành lễ:
" Thần cáo lui."

Nàng quay người, rảo vài bước, rồi bỗng chững lại như có tiếng gọi khẽ từ đâu đó trong lòng: nàng nghiêng đầu, giọng khẽ đến mức như sợ ai nghe thấy:
" Chính sự quan trọng, nhưng... long thể của thánh thượng càng quan trọng a."

Câu nói nhẹ như hơi thở khiến cả phòng như khựng lại. Phó Nguyệt Hàn cầm bút khựng lại, tay khẽ siết. Trong mắt nàng, một tia cảm xúc thoáng hiện, mỏng đến mức chỉ tồn tại trong một nhịp chớp mi.

Mạc Kiêu nghe rõ từng chữ, nhưng trong tai hắn, lời đó chẳng khác nào một sự quan tâm mập mờ cố ý nói cho hắn nghe? Lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng hắn chỉ có thể nắm chặt tay đến run rẩy, cắn răng nuốt xuống.

Mạc Kiêu nghe, như bị đâm thêm một nhát, lửa giận bốc lên trong lòng nhưng bị kìm nén bằng cả thân phận và thói quen. Hắn siết chặt tay đến run, hít sâu để không để tiếng gào thốt ra thành lời.

Khi Thúc Tư Kỳ đã khuất bóng, Mạc Kiêu mới thận trọng tiến một bước, gọi khẽ:
" Thánh thượng..."

Phó Nguyệt Hàn chưa nhúc nhích, chỉ lặng lẽ đáp:
" Trẫm còn nhiều tấu chương. Mạc Kiêu, ngày mai lại tới."

Mạc Kiêu dừng, cúi đầu, hành lễ bằng một động tác cũ kỹ — gọn, kín, và chứa đầy những điều không dám thành lời. Hắn quay lưng ra cửa. Trong khoảnh khắc đầu nghiêng, lưng hắn thẳng dưới ánh đèn tà vàng chợt dáng dấp vang vọng một thân ảnh khác...

Mà bóng dáng ấy... lại như mảnh trăng mờ ẩn trong đáy hồ ký ức, không hề phai nhạt suốt mười năm dài trong lòng Phó Nguyệt Hàn — một hình bóng, đã khắc vào tâm khảm, dẫu bể dâu xoay vần vẫn chẳng lay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro