
Chương 169~170
Tử Diên Hàn
Tĩnh Minh đại điện
Chuông đồng vừa ngân đủ tám lượt, tiếng trống canh vừa dứt, đã vang lên tiếng bước chân đều đều, chỉnh tề của các quan viên tiến điện. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi triều sớm, bách quan đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh bái lạy cửu ngũ chí tôn đang ngồi trên long ỷ cao ngất.
Đại triều hôm nay thoạt nhìn chẳng khác những ngày thường—vẫn là triều cục do tiểu hoàng đế đích thân nghe tấu, học tập xử lý chính sự, đưa ra quyết định trước bá quan văn võ. Nhiếp chính vương dường như vẫn duy trì thái độ không can dự sâu, an toạ bên tay phải, như cái bóng lười nhác nhưng vẫn phủ trùm lên khắp điện.
Lôi Phong tựa nghiêng trên tay vịn, tay nâng cằm, đôi mắt hờ hững lướt qua từng người phía dưới như đang xem một ván cờ cũ. Bỗng, ánh mắt hắn khựng lại. Hắn ngồi thẳng hơn một chút, thanh âm không cao không thấp, vừa vặn đủ để cả bảy tám hàng quan phía dưới nghe thấy rõ ràng:
"Hôm nay, vì sao Thừa tướng không thượng triều?"
Lời vừa ra, cả đại điện khẽ xao động. Nếu là người khác hỏi, câu này chẳng khác gì ngu xuẩn—ai chẳng biết Thừa tướng vừa chôn cốt tiểu nữ, xin nghỉ thượng triều là chuyện thường tình. Nhưng người mở lời lại là Nhiếp chính vương. Và ai ai trong triều cũng hiểu, Thừa tướng chưa từng vắng mặt dù khi thê tử qua đời, dù từng mất hai người con. Đau đến mấy, hắn vẫn là cột trụ triều cương—luôn đến, luôn đứng đó, đầu bạc nhưng lưng không còng.
Vậy mà hôm nay... không thấy hắn.
Các quan nhìn nhau dò xét, trong lòng lờ mờ có dự cảm chẳng lành, chưa ai kịp mở miệng, thì một người mặc quan bào xanh thẫm hốt hoảng chạy thẳng vào chính điện, thần sắc rối loạn. Hắn nhào xuống giữa điện, trán dập sát đất, giọng hoảng loạn:
"Bẩm... bệ hạ, bẩm Nhiếp Chính Vương, không... không hay rồi! Thừa tướng... Thừa tướng ngài ấy—"
Lôi Phong lông mày lập tức nhíu chặt, thân hình vốn dựa nghiêng nay bật thẳng dậy, giọng trầm xuống:
"Thừa tướng làm sao?"
Nam nhân kia run bắn, nói như đứt hơi:
"Thừa tướng... ngài ấy... ngài ấy đã chết rồi!"
Tĩnh mịch. Một khoảng khắc dài như đông lại.
Lời ấy như búa nện giữa điện, đóng thẳng vào đáy lòng mỗi người có mặt. Không ít quan viên thất sắc, ánh mắt đầy khiếp sợ. Trên long ỷ, gương mặt tiểu hoàng đế cũng cứng đờ.
Lôi Phong như có linh cảm, ánh mắt xoáy quét khắp điện, vô thức chạm phải ánh nhìn của Tô Tĩnh Lam—đôi mắt kia không nói lời nào, nhưng sâu trong đó là rõ ràng: "Chuyện này... không ổn."
Lôi Phong lập tức hỏi dồn:
"Rốt cuộc là sao?"
Người kia vẫn quỳ rạp, đầu run như muốn rơi khỏi cổ:
"Hạ quan... hạ quan không rõ! Tin này là do đại phu nhân của Thừa tướng sai người hỏa tốc trình báo bệ hạ và Vương gia..."
Lôi Phong sắc mặt sa sầm, không hỏi thêm, một tay hất tung vạt áo, không quay đầu, cũng chẳng đi từ lối sau như thường lệ mà trực tiếp bước xuống chính điện. Giọng hắn vang lớn, quyết đoán, không chứa một khe hở:
"Hôm nay bãi triều tại đây."
Chỉ một câu, dứt khoát như dao cắt. Quan viên tuy rối loạn trong lòng nhưng vẫn biết rõ: chuyện lớn rồi. Họ lục tục đứng dậy vái chào tiểu hoàng đế rồi từ tốn lui ra, không ai dám làm chậm.
Tô Tĩnh Lam theo chân Lôi Phong rời điện, nhưng lúc ngoái đầu lại, nàng khẽ cau mày. Trên ngai vàng, Cảnh Quân đang cúi đầu, hai tay siết chặt thành quyền, mười đầu ngón tay trắng bệch như muốn cắm vào da thịt.
Nàng thở dài, thầm nghĩ: "Bệ hạ tuổi nhỏ, nghe tin trụ cột quốc gia đột tử, sợ hãi cũng là lẽ thường."
Nàng không hề biết—trên long ỷ, mười tuổi hài tử ánh mắt không chỉ run rẩy... mà còn đang trợn to. Trong đáy mắt non nớt kia, ba phần là kinh hoảng, nhưng bảy phần còn lại—lại là thứ cảm xúc khác: không cam lòng.
Tiểu thái giám bên cạnh thấy thế thì hoảng hốt cúi xuống hỏi:
"Bệ... bệ hạ, ngài... ngài không sao chứ?"
Cảnh Quân không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ đứng dậy, từng bước bước xuống bậc cấp long ỷ, đôi mắt vẫn trừng lớn, sắc mặt trắng bệch như sáp nến, miệng khẽ lẩm bẩm như tự hỏi chính mình:
"...Vì sao? Rõ ràng trẫm còn chưa cho lui triều... sao lại có thể..."
Câu hỏi rơi vào khoảng không, không ai đáp. Chỉ có dư âm giọng nói non nớt kia vang vọng khắp đại điện trống trải, mang theo một nỗi bất an u uất.
Trong đầu hắn, đột nhiên hiện lên câu nói của cố Thái hậu năm nào:
"Người là thiên tử. Văn võ bá quan đều nghe người."
Nghe trẫm?
Hắn đứng khựng giữa điện, bàn tay siết chặt, đầu cúi xuống như sắp vỡ ra. Giọng hắn vang lên lần nữa, khe khẽ như hơi thở nhưng đầy tủi hận:
"...Nhưng bọn họ đâu có nghe trẫm."
**
Thừa tướng phủ
Còn chưa tới gần đại môn, âm thanh hỗn loạn đã ùa vào tai. Người vây quanh trước phủ mỗi lúc một đông—kẻ tò mò, người hiếu kỳ, tất cả đều đứng rì rầm, mắt dán chặt vào cửa lớn như chỉ cần liếc mắt là biết được thiên cơ. Tuy vậy, dù ồn ào đến mấy, chẳng ai dám đặt chân qua bậc ngạch—nơi có chiếc đèn lồng thêu chữ 'Lục' đang cháy leo lét giữa trời âm u.
Lôi Phong cau mày, ánh mắt lạnh băng quét qua đám đông như lưỡi dao vô hình. Hắn phất tay ra hiệu, lập tức thị vệ tản ra giải tán dân chúng. Tiếng la hét dần thưa, chỉ còn lại tiếng gió lùa cùng những tiếng khóc từ bên trong vọng ra—ngắt quãng, ai oán, nghe mà lòng nghẹn lại.
Vừa bước qua cổng chính, bên tai hắn liền vang lên một tiếng kêu thất thanh:
"Là... trùng tang a! Trùng tang!!"
Một giọng nam khàn khàn, mang theo nỗi kinh hoàng lẫn mê tín. Lôi Phong dừng bước trong chớp mắt, ánh mắt sắc như đao thoáng hiện tia sắc lạnh, nhưng hắn không phản ứng, chỉ siết chặt bàn tay trong tay áo rồi lặng lẽ bước vào phủ.
So với tang lễ lệnh thiên kim mấy hôm trước, lần này khóc than càng thống thiết, nức nở như đứt ruột. Hắn chưa kịp nhìn kỹ thi thể thì ánh mắt đã bắt gặp một đôi mẫu tử đang quỳ rạp bên linh sàng. Đại phu nhân cả người run rẩy, đôi mắt sưng húp gần như không thể mở nổi. Bên cạnh bà là một nam tử trẻ tuổi, cánh tay ôm lấy vai bà, mắt đỏ như máu, gương mặt cũng tái đi vì đau đớn—đó là Nhị công tử, người con còn lại của Thừa tướng.
Lôi Phong tiến lại gần, định cất lời chia buồn thì Nhị công tử đã đứng dậy hành lễ. Hắn giơ tay cản lại, khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn:
"Thừa tướng... rốt cuộc là thế nào?"
Vừa nghe nhắc đến cái chết của phụ thân, nam tử trẻ tuổi liền lắc đầu liên tục, vành mắt hoe đỏ, nói không thành lời. Đại phu nhân nấc lên, như thể nuốt nước mắt xuống tận cổ rồi nghẹn đắng mà kể:
"Là thần phụ... Vào canh Mão, thần phụ giúp lão gia thay quan bào chuẩn bị thượng triều... thì đột nhiên hắn ôm ngực, đau đớn không chịu nổi... rồi... rồi phun ra máu... mà ngã xuống...!"
Giọng bà đứt quãng, khóc đến mức không thở nổi, thân hình như muốn ngã xuống nền đất. Nhị công tử vội đỡ bà, bàn tay cũng run không kém, thì thào:
"Mẫu thân, mẫu thân đừng như vậy... không phải lỗi của người..."
Lúc này, một lão nhân mặc áo dài xám cũ, dáng người khom khom bước tới, cúi đầu hành lễ, giọng trầm ổn mà đầy e ngại:
"Bẩm Vương gia, hạ dân đã khám sơ. Dấu hiệu là khí huyết công tâm, khó thở dẫn đến đột quỵ. Nhưng... với thể trạng của Thừa tướng, triệu chứng ấy... không đến mức mất mạng."
Một câu nói như ném đá xuống giếng sâu, làm lòng người vốn đang rối loạn càng thêm nghi hoặc.
Lôi Phong cau mày, ánh mắt tối đi, trầm giọng hỏi:
"Ý ngươi là... cái chết này không đơn giản?"
Lão nhân không dám gật cũng chẳng dám lắc, chỉ cúi đầu im lặng. Đại phu nhân bỗng chốc khóc to, tiếng nức nở biến thành tiếng gào:
"Lão thiên a! Vài ngày trước thần phụ còn tưởng hắn chỉ là đau buồn mệt mỏi... Nếu khi đó thần phụ để ý kỹ hơn... Nếu biết trước thì..."
Nỗi đau dồn dập như thủy triều. Nhị công tử ôm bà chặt hơn, cả hai thân ảnh quấn lấy nhau như thể cố giữ chút ấm áp cuối cùng.
Lúc này, lão khám nghiệm móc ra một túi gấm nhỏ, cung kính đưa tới:
"Hạ dân... tìm thấy thứ này trong người Thừa tướng."
Lôi Phong mở ra, ánh mắt chạm phải một đóa hoa tím đã khô héo. Cánh hoa mỏng tang, hương thơm nhè nhẹ nhưng dị thường, thoáng cái đã khiến lòng người lạnh sống lưng.
Hắn khựng lại. Một loại quen thuộc.
Sau lưng bỗng truyền đến một giọng nữ bình thản nhưng mang theo độ trầm đáng ngờ:
"Là Tử Diên Hàn. Hoa có hương thơm dễ chịu nhưng chứa độc. Loại độc... không phải ai cũng biết."
Lôi Phong xoay người, bắt gặp ánh mắt Tô Tĩnh Lam. Không ngạc nhiên.
"Ngươi cũng nhận ra?"
Tô Tĩnh Lam gật đầu, sắc mặt nghiêm túc:
"Độc tính ngấm chậm. Nếu dùng ít, chỉ khiến người mỏi mệt, khó thở, giống bệnh tim tái phát. Nhưng khi đủ liều... một hơi hít cũng có thể lấy mạng."
Lôi Phong nhìn đóa hoa trong tay như nhìn một mảnh giấu kín, ánh mắt trầm lắng dần:
"Loại hoa này... vốn không nên xuất hiện ở nơi này."
Nhị công tử nghe tới đó, cả người như hóa đá. Hắn run rẩy, miệng lắp bắp không thành tiếng:
"Nghĩa... nghĩa là có người muốn phụ thân thần chết?"
Một câu nói làm không khí trong đại sảnh đặc quánh lại như sương lạnh.
Đại phu nhân nghe tới đó thì ngất xỉu trong lòng con trai. Mọi người hốt hoảng, kẻ gọi người dìu, cả phủ rối như tơ vò.
Lôi Phong mặt không đổi sắc, chỉ lặng lẽ nhìn đám người trước mặt, rồi lạnh giọng căn dặn thị vệ:
"Chuyện này... lập tức chuyển giao Hình bộ. Không để lỡ dù một khắc."
Cả ngày hôm ấy, hắn và Tô Tĩnh Lam ở lại thừa tướng phủ, cùng tra xét mọi dấu vết. Từ thư phòng đến phòng nghỉ, từ hòm tấu chương đến bàn trà, họ rà soát từng chi tiết. Trò chuyện với đầy tớ, hỏi han lão bộc, xem từng vật dụng—không bỏ sót một manh mối nhỏ.
Hắn thậm chí đứng rất lâu trước thư án của Thừa tướng—nơi mực còn chưa khô hết, bút vẫn đặt ngược trong nghiên—như thể Lục Viễn chỉ vừa mới đứng dậy rời đi mà thôi.
Hoàng hôn buông chậm, ánh tà dương nhuộm đỏ cả nền đất phủ đầy hoa trắng. Lôi Phong cùng Tô Tĩnh Lam bước ra khỏi cổng lớn thì mưa bắt đầu lất phất rơi. Không gian se lại như có ai đang thở dài từ nơi rất xa.
May mắn thay, Tưởng Bình từ sớm đã chuẩn bị ô, che cho cả hai. Dưới ô, hai người không nói gì, chỉ bước thật chậm giữa màn mưa mỏng.
Lôi Phong ngẩng đầu nhìn lên trời xám xịt, mưa bụi rơi lạnh buốt lưng áo. Mắt hắn trầm xuống, lòng như có cơn sóng đang cuộn trào, nhưng chẳng thành tên gọi.
Hắn khẽ thốt một câu, như lẩm bẩm với chính mình:
"Người chết rồi... nhưng màn cờ này, mới chỉ vừa bắt đầu thôi... đúng không?"
____
Trên con đường lát đá bên hồ, mưa đột ngột rơi như một trò đùa của trời cao. Không báo trước, không gió đưa, cũng chẳng có áng mây nào ngầm ngả sắc xám. Mưa đến, từng giọt nhỏ lạnh lạnh rơi lộp bộp trên mái ngói cong và mặt hồ trong vắt.
Thúc Tư Kỳ thở dài một tiếng, dáng người gầy gò đang núp dưới mái đình nhỏ, tay cầm một chiếc ô đen tuyền. Ánh mắt nàng nhìn trời, lòng không khỏi oán thầm:
"Như thế nào đang yên đang lành thì mưa a? May mắn là chính mình mang ô, nếu không thì..."
Ý niệm còn chưa dứt, bên cạnh đã có tiếng nữ tử vang lên, giọng điệu mềm mại nhưng hơi biếng nhác, pha thêm vài phần oán than câu nhân:
"Như thế nào đang yên đang lành thì trời mưa a~ Xui xẻo, chúng ta lại quên mang ô rồi~"
Thúc Tư Kỳ khẽ nhíu mày, mí mắt giật nhẹ — báo hiệu có thể sắp gặp chuyện phiền toái. Nàng hơi nghiêng đầu, tay giơ cao ô che cho tầm nhìn được rõ hơn. Quả nhiên... là Kinh Lạc Y, đang cùng A Khương đứng nép một bên tiểu đình, dáng vẻ có chút ủ rũ, như một tiểu miêu ướt sủng, ánh mắt ngắm màn mưa như thể đang oán trách cả thế gian.
Một thân áo mỏng theo gió lay động, khiến tướng quân Mạc Bắc giờ phút này càng giống một tiểu thư khuê các đang than thở vì dầm mưa hơn là một kẻ từng giẫm xác địch mà tiến lên trong sa trường.
Vừa nhìn thấy, Kinh Lạc Y lập tức nhận ra người trước mặt. Nàng khẽ nheo mắt, nhấc tay chỉ chỉ:
"Lôi Lãng?"
Thúc Tư Kỳ không thay đổi vẻ mặt, trong lòng âm thầm nhủ:
"Không phải ta chẳng lẽ ai?"
Nàng khẽ gật đầu, đáp gọn:
"Là ta. Chiếc ô này, đại nhân cầm dùng đi."
Kinh Lạc Y thoáng ngạc nhiên, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, song còn chưa kịp lên tiếng, A Khương đã nhanh hơn một bước tiến đến, nhận lấy ô từ tay Thúc Tư Kỳ, giọng lãnh đạm nhưng không thiếu lễ độ:
" Đa tạ."
Kinh Lạc Y trừng mắt, ánh nhìn như thể đang nói "Không biết xấu hổ cũng phải có giới hạn chứ!"
Thúc Tư Kỳ cũng chẳng bận tâm, nhẹ gật đầu, nhìn về phía Kinh Lạc Y, ngữ khí nhàn nhạt:
" Kia, đại nhân, ta cáo từ trước. Ta còn có việc."
____ ____ ____ ____
Chương 170
Tâm nóng — tâm lạnh
Nàng vừa mới nhấc chân một bước, cánh tay áo liền bị kéo nhẹ lại. Nàng xoay đầu, đối diện ánh mắt vô tội của Kinh Lạc Y:
" Ngươi đưa ta ô, chẳng phải là định đội mưa trở về sao?"
Thúc Tư Kỳ khẽ liếc ra ngoài đình, mưa từ lúc nào đã nặng hạt, xối xả như trút. Trong lòng nàng âm thầm nuốt nước bọt:
"Khi nãy chỉ là mưa phùn... Lão thiên thật muốn chỉnh chết ta a!"
Sau đó nhìn Kinh Lạc Y bằng ánh mắt bất đắc dĩ:
"Nếu không thì làm sao?"
Kinh Lạc Y nghiêng đầu, cười khẽ:
"Nếu không... thì cùng đi a~"
Thúc Tư Kỳ suýt ho sặc. A Khương đứng bên mắt cũng hơi trợn lên — kinh ngạc tột độ.
Thúc Tư Kỳ chắp tay sau lưng, cố lấy vẻ chính trực nghiêm trang:
"Nam nữ thụ thụ bất thân... vẫn là không tiện."
Kinh Lạc Y nhướng mày:
"Đừng nói với ta mấy thứ lễ nghi đó. Ta với ngươi đều là người phương Bắc, không trọng lễ hình. Huống hồ..."
Giọng nói nàng kéo dài, ánh mắt nhìn sâu như thể xuyên thấu nội tâm người đối diện.
Thúc Tư Kỳ có cảm giác mình sắp bị thôi miên. Nàng hắng giọng:
"Không phải như vậy..."
Chưa kịp nói hết, Kinh Lạc Y đã chen vào, mặt mày tươi cười:
"Vậy đi thôi a~ Ta muốn đến Hàn Ỷ Lâu phía kia."
Vừa nói vừa cầm lấy chiếc ô từ A Khương, thản nhiên nhét lại vào tay Thúc Tư Kỳ.
A Khương khẽ cau mày, nhắc nhở:
"Tiểu thư... dù này chỉ đủ che hai người..."
Kinh Lạc Y mỉm cười, quay đầu nhìn nàng, giọng ngọt như mật:
"Ta biết a. Cho nên ngươi đứng đây đợi, ta sẽ quay lại đón ngươi mà~"
Cả Thúc Tư Kỳ và A Khương đều cảm thấy thế giới vừa lệch trục.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Kinh Lạc Y đã nhấc chân ra khỏi mái đình. Thúc Tư Kỳ đành nhanh chóng bước theo, nghiêng ô che cho cả hai, gương mặt như đưa đám:
"Cái ngày gì mà xui xẻo a..."
Mà A Khương... đành trơ mắt đứng nhìn tiểu thư nhà mình sánh vai cùng một "nam nhân xa lạ", gió mưa bủa vây mà lòng thì cuồn cuộn.
Đi bên nhau dưới mưa, không khí có phần trầm mặc. Kinh Lạc Y khẽ liếc nhìn người bên cạnh, giọng mềm mại:
" Ta nhớ... mẫu thân của ngươi hình như không phải người Mạc Bắc?"
Thúc Tư Kỳ khựng lại một nhịp, mắt nghiêng liếc nhìn:
"Vì sao đại nhân biết? Ta cũng chưa từng nói."
Kinh Lạc Y mỉm cười, ánh mắt cong cong:
"Ta có cách của ta a~"
Câu trả lời không đầu không đuôi, nhưng lại đầy thần bí. Thúc Tư Kỳ khẽ gật đầu, coi như chấp nhận.
Ngay lúc không khí đang tạm ổn định, thì một chiếc xe hàng rong bất ngờ từ xa lao tới, người đẩy xe chẳng buồn né tránh, nước bùn văng tung tóe theo bánh xe.
Kinh Lạc Y đứng gần rìa, biết sẽ không tránh kịp, trong lòng chỉ kịp thầm nghĩ: "Xong rồi a..."
Nhưng khoảnh khắc ấy, một lực đạo từ hông kéo nàng về phía sau, cùng lúc là một cánh tay choàng lấy eo, bảo vệ nàng trong vòng ô.
Nước bẩn văng đầy một bên áo, nhưng không phải nàng bị ướt—mà là Thúc Tư Kỳ.
Chiếc ô trong tay nàng vẫn nghiêng về phía Kinh Lạc Y, bảo vệ toàn vẹn. Mà bản thân nàng thì như một tấm chắn sống.
Kinh Lạc Y mở mắt, ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt dừng lại giây lát, rồi bật cười.
"Ngươi... thật ngốc."
Giọng nói nhẹ như nước.
Thúc Tư Kỳ lạnh mặt, đưa tay lau mưa trên mặt, vẻ như đang chấp nhận số phận khổ mệnh hôm nay.
Bỗng dưng, hai người đều im lặng. Khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe được nhịp thở của nhau. Thúc Tư Kỳ như tỉnh mộng, vội thu tay về, hắng giọng:
"Đã đến Hàn Ỷ Lâu. Đại nhân vào đi thôi, ta về."
Kinh Lạc Y gật đầu, vẫn chưa hoàn hồn. Thúc Tư Kỳ nhanh chóng xoay người rời đi.
Mưa vẫn rơi sau lưng.
Kinh Lạc Y đứng dưới hiên, nhìn theo bóng lưng kia. Trong lòng không hiểu sao chợt nảy lên một nhịp.
"Cái cảm giác quái lạ gì vậy chứ..."
Nàng cúi đầu, khẽ cười khổ.
Còn Thúc Tư Kỳ, sau khi đi được một đoạn, tay bất giác đặt lên ngực. Tim đập có chút nhanh hơn bình thường. Nàng lẩm bẩm:
"Yên lặng lại xem nào... Có gì mà nảy cơ chứ?!"
Rồi thở dài:
"Không đúng... Mạc Bắc nữ tử có dùng tà thuật đi? Nếu không sao mỗi người đều làm ta rối loạn tâm thần như vậy?"
Đúng lúc nàng đang ngẫm nghĩ, phía sau bỗng có tiếng gọi như sấm rền vang:
"Lôi Lôi a!"
Cả người nàng cứng lại, gương mặt như tro tàn quay đầu lại:
"Quả nhiên... giọng như lôi như sấm, chỉ có thể là — Phùng tỷ!"
Khoé môi giật giật, nàng cười khổ, nghĩ thầm:
"Không phải Mạc Bắc nữ nhân nào cũng dùng yêu thuật, mà có vài người là thiên địch của tà chú—cái loại mà dù có yểm bao nhiêu cũng chẳng ai dám... trúng a."
Nàng khẽ bật cười, sải bước quay về hướng hoàng cung. Chính là đi được vài bước, nàng đột ngột dừng lại, mắt sáng lên như phát hiện kỳ trân dị bảo:
— Tà thuật?! Không đúng! Là thôi miên?! Đúng rồi! Sao ta không nghĩ tới! Dùng thôi miên tiềm thức để chữa bệnh... Không phải là cách hay nhất sao?!
Gió mưa vần vũ, mà trong lòng nàng lúc này, như sáng bừng ánh mặt trời.
**
Suốt mấy ngày liền sau đó, Thúc Tư Kỳ cứ đi đi về về giữa hoàng cung và hoàng đô, không phải vì công vụ, cũng chẳng vì hứng thú nhàn tản... mà chỉ để tìm một thứ duy nhất — đồng hồ quả lắc mini.
Vâng, thứ đồ hiện đại đến phi lý kia, nàng lại dốc tâm tìm kiếm giữa một thế giới mà người ta còn xem "đốt nhang ngó bóng" là thời gian chính xác nhất. Một hành trình phi thực tế, mà càng đi, nàng lại càng không dừng được.
Hơn một tuần trôi qua, Thúc Tư Kỳ đã lật tung không dưới mười cửa tiệm — từ những hiệu đồ cổ lớn trong chợ chính, đến những tiệm nhỏ nép mình trong ngõ ngách, miễn là có treo biển "mạ vàng", "gốm sứ", hay "Tây Cương dị vật", nàng đều ghé qua.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Vừa xong việc trong cung, nàng không kịp nghỉ chân liền lên xe thẳng tiến. Lần này là cửa hàng thứ sáu, thứ bảy gì đó rồi — đến mức nàng đã toan bỏ cuộc, thì ánh mắt bỗng quét thấy một tiệm nhỏ nằm khuất cuối con phố cũ. Tiệm trông đơn sơ, không mấy thu hút, chỉ lác đác vài ba khách nhân ăn mặc thường dân, chẳng phải hàng quan quý gì... Nhưng điều khiến nàng dừng chân lại — chính là thứ ấy.
Trên chiếc kệ gỗ cũ kỹ, lẫn giữa những món đồ gốm và vài cái hộp mạ thiếc, là một vật nhỏ mạ vàng đã hơi xỉn màu. Hình dáng tròn trịa quen thuộc ấy làm tim Thúc Tư Kỳ lập tức khẽ rung lên — rất giống đồng hồ bỏ túi của Tây Dương mà nàng từng thấy ở thế giới hiện đại.
Không chút chần chừ, nàng bước nhanh đến, định vươn tay cầm lấy...
Nhưng.
Ngay khoảnh khắc tay nàng còn cách vật kia một khoảng gang, một bàn tay khác từ đâu vươn tới, thản nhiên nhấc món đồ lên. Giọng nói lười biếng lại mang vẻ khoái chí vang lên ngay sau đó:
" A nha~ Cuối cùng cũng tìm được món đồ thú vị rồi đây."
Thúc Tư Kỳ nhíu mày quay lại, ánh mắt chạm vào người kia thì nhất thời hơi sững.
Y phục của đối phương rõ ràng không giống người bản địa Bắc địa, lại càng chẳng giống dân Nam lưu lạc. Quần ống bó, vạt áo dài thêu đơn sắc mà tinh xảo, bên ngoài còn khoác một thứ trông rất giống áo gile — theo ký ức hiện đại của Thúc Tư Kỳ. Trong hoàn cảnh này, phong cách ấy quả thực khác biệt đến mức kỳ dị.
Ngẩng mặt nhìn lên, da dẻ người nọ hồng hào, môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú, ánh mắt linh động... Thúc Tư Kỳ trong lòng thầm "à" một tiếng — nữ cải nam trang.
Song, nàng vẫn lễ độ ôn hòa mà nói:
" Thứ lỗi, vị cô... công tử này. Món đồ đó, là ta nhìn thấy trước. Không biết công tử có thể nhượng lại cho ta?"
Người nọ xoay cổ tay chơi đùa với chiếc đồng hồ trong tay, khóe môi cong lên có chút khiêu khích:
" Là ngươi thấy trước, nhưng là ta cầm trước. Như vậy, chẳng phải nó nên là của ta?"
Thúc Tư Kỳ giấu đi vẻ không hài lòng, vẫn nhẹ nhàng mà nói:
" Vật ấy với ta rất quan trọng. Nếu được, mong công tử..."
" Không được."— Đối phương ngắt lời không chút khách khí, ngữ điệu thậm chí còn có phần hả hê. " Những gì ta để mắt tới, thì nhất định phải có cho bằng được."
Chẳng còn cách nào, nàng đành đi theo người kia đến chỗ lão bản, hy vọng tìm thêm món tương tự. Nhưng lão bản vừa gãi đầu vừa áy náy:
"Công tử thứ lỗi, cái này là cổ vật cha ta để lại, chỉ có một chiếc duy nhất a..."
Nàng ta cũng không tức giận mà nói:
" Cái này bao nhiêu? Ta trả gấp ba."
Thúc Tư Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé miệng khẽ giật.
Lão bản vốn đang ngần ngừ, nhưng vừa nghe đến "gấp ba" thì mắt sáng rực như vừa thấy linh thạch vạn lượng, vội vã gật đầu:
" A, được được được! Công tử thật là hào phóng!"
Thúc Tư Kỳ nhướng nhẹ chân mày, trong lòng thầm thở dài một hơi.
"Cổ vật cha ông để lại mà chỉ vì chút bạc hèn mọn đã vội bán — đạo đức nhà ngươi, e là cũng nằm dưới đáy hồ a."
Nàng rầu rĩ xoay người rời đi, chưa bước ra khỏi cửa đã cảm thấy sau lưng có một ánh nhìn. Quay đầu, quả nhiên—người kia đang nhìn nàng, ánh mắt như cười như không, vừa sâu vừa sắc, chẳng rõ là đùa giỡn hay khiêu khích.
Tên người nọ?
Người ấy cười khẽ, nâng đồng hồ lên lắc nhẹ trong tay, thong thả giới thiệu như thể đọc được suy nghĩ nàng:
"Ta tên là Tần Tự Vân, nhớ kỹ nhé. Lần sau nếu còn muốn tranh cái gì với ta... thì nên nhanh tay hơn chút."
Thúc Tư Kỳ: "..." (Muốn đánh người)
**
Sau cuộc săn lùng cổ vật kéo dài suốt mấy ngày nhưng trắng tay trở về, Thúc Tư Kỳ ủ rũ như miêu bị cắt mất râu, cảm giác rõ ràng "mỡ dâng đến miệng miêu" lại không ăn được một miếng, quả thực khiến lòng nàng chẳng yên.
Thế nhưng, cho dù tâm trạng có ủ ê đến đâu, thì cái bóng uy nghiêm của câu nói "nếu có sai sót, trẫm liền treo đầu ngươi trước Ngọ Môn" vẫn quanh quẩn trong đầu, lạnh lẽo như tuyết rơi đầu đông. Nghĩ đến đây, nàng rùng mình một cái, lập tức thu liễm tinh thần, nghiêm túc sắc thuốc như thường.
Dược nấu xong, như bao lần trước, Thúc Tư Kỳ che đậy kỹ lưỡng, lựa giờ yên tĩnh mang thuốc đến Nghi Sương điện. Vừa tới trước cổng, nàng chưa kịp cất lời thì đã bị ngăn lại bởi hai nữ thị vệ: "Thánh thượng không ở nội điện."
Thúc Tư Kỳ thoáng sửng sốt, còn chưa kịp quay gót thì thị vệ phía bên kia lại bổ sung: "Thánh thượng căn dặn, thuốc hôm nay đưa đến Chánh Tâm đình."
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, hoàng hôn đã lặn từ lúc nào, trời đen đang từ từ lan rộng, gió đêm khẽ động tán cây. Chánh Tâm đình... vào giờ này? Nữ đế không phê tấu ở thư phòng, lại một mình ra đình ban đêm?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lệnh đã ban, nào dám trái. Thúc Tư Kỳ nhanh chóng men theo con đường nhỏ từ Đông Nguyệt cung hướng về phía Chánh Tâm đình, bóng dáng dần lẫn vào làn sương đêm mỏng.
Càng đến gần, tiếng đàn lại văng vẳng truyền đến. Giai điệu khi trầm khi bổng, như gió lướt trên mặt hồ, lạnh đến rợn người. Thúc Tư Kỳ theo thói quen thả nhẹ bước chân. Khi còn cách đình khoảng hai mươi bước, nàng dừng lại, khom người hành lễ.
"Tham kiến Thánh thượng."
Tiếng đàn ngừng. Giọng Phó Nguyệt Hàn nhàn nhạt vang lên: "Bình thân."
Thúc Tư Kỳ đứng thẳng người, vẫn giữ ánh mắt thấp, nhẹ giọng: "Học sinh đã mang dược đến."
Nữ đế tựa như không vội, bàn tay vẫn đặt hờ trên cổ cầm, mắt liếc qua nàng, khẽ nói: "Sau này không cần xưng hô như vậy. Ngày mai, người Lại Bộ sẽ đến tìm ngươi."
Thúc Tư Kỳ hơi ngẩng đầu, lòng nghi hoặc chưa kịp thốt ra thì giọng Phó Nguyệt Hàn đã bình thản cất lời:
"Trẫm phong ngươi vì Thái y Lục phẩm."
Câu nói rơi xuống như hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh. Thúc Tư Kỳ ngỡ ngàng, không kịp cân nhắc liền buột miệng hỏi: "Vì cái gì?"
Phó Nguyệt Hàn hơi nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm: "Còn chưa có ai dám hỏi trẫm lý do đâu."
Nàng giật mình cúi gập người: "Thần không dám."
Dù vậy, một khắc sau, nàng đã đổi xưng hô theo lễ, động tác không nhanh không chậm nhưng rất tự nhiên.
Phó Nguyệt Hàn thu ánh mắt, khóe môi khẽ nhướng như không hề giận, lại chuyển chủ đề, giọng mang theo một tia đùa cợt lạnh nhạt:
"Ngươi có biết người mà ban sáng ngươi đụng phải là ai sao?"
Thúc Tư Kỳ sững lại, môi hơi mấp máy: "Thần đoán... hẳn là người ngoại bang?"
Nữ đế rũ mắt nhìn Bạch Cầm, thong thả đáp: "Nàng là Tam công chúa Tây Cương."
Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong mắt Thúc Tư Kỳ. Nàng sớm đoán người kia không tầm thường, nhưng là công chúa thật sự... thì vẫn có chút không ngờ.
"Ngươi đang tìm cái gì?" – Phó Nguyệt Hàn đột ngột hỏi tiếp.
Thúc Tư Kỳ khẽ đáp: "Là một loại... đồng hồ."
Nói tới đó lại hơi khựng, không biết nên diễn tả thế nào để nữ đế hiểu được vật hiện đại như đồng hồ quả lắc mini là gì.
Thế nhưng, Phó Nguyệt Hàn chỉ liếc nàng một cái, ánh mắt như mang theo chút suy đoán. Khẽ nheo mắt, nàng cất lời:
"Trẫm có thể giúp ngươi lấy được thứ đó từ tay Tam công chúa."
Thúc Tư Kỳ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng. Nhưng vừa nhận ra mình thất lễ, nàng vội cúi đầu, tuy vậy không giấu nổi một tia vui mừng.
Phó Nguyệt Hàn chậm rãi nói tiếp: "Chính là... trẫm có một điều kiện."
Ánh mắt Thúc Tư Kỳ căng thẳng, trực giác mách bảo phía sau là một cái bẫy. Nữ đế không để nàng chờ lâu:
"Tây Cương lần này đến không đơn thuần. Một trong những lễ vật mang theo... là Tuyết Lang."
Tâm mạch Thúc Tư Kỳ như bị siết lại. Mồ hôi lạnh túa ra nơi sống lưng. "Tuyết Lang"... chỉ hai chữ thôi đã khiến nàng muốn quay đầu. Truyền thuyết về chúng dày đặc như lớp băng phủ kín thảo nguyên, khát máu, tàn nhẫn, chẳng khác gì sát thần sinh ra từ gió tuyết.
Thúc Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi, dù trong lòng không muốn nghe câu trả lời: "Ý của Thánh thượng là..."
Phó Nguyệt Hàn không chớp mắt, giọng nói vẫn bình thản như đọc một trang kinh thư: "Ngươi giúp trẫm... trấn áp Tuyết Lang."
Câu nói ấy rơi xuống khiến cả người Thúc Tư Kỳ cứng lại. Nàng nhìn chằm chằm Phó Nguyệt Hàn, tưởng chừng nữ đế đang nói đùa, nhưng không — vẻ mặt kia, không một tia trêu chọc.
"Đừng lo," nữ đế tiếp lời, tay vuốt ve cổ cầm bên cạnh, "trẫm cho ngươi mượn Bạch Cầm. Tương truyền, tiếng đàn của nó là thiên địch của Tuyết Lang."
Thúc Tư Kỳ nhìn xuống Bạch Cầm — cổ cầm bóng như ngọc, hiện lên dưới ánh trăng như một món binh khí mỹ lệ. Nàng suýt bật cười: đàn để đối phó với mãnh thú? Đây là hoàng cung, hay kịch viện?
"Thánh thượng..." nàng run run mở miệng, "thần... không thể đàn."
Phó Nguyệt Hàn không thèm nhìn nàng, chỉ lạnh nhạt phẩy tay: "Luyện liền biết."
"Vậy nếu thần... không trấn áp được?" – nàng hỏi, môi hơi mím chặt.
Nữ đế nghiêng đầu tựa tay vào thái dương, nhắm mắt dưỡng thần, đáp nhẹ như mây trôi:
"Mạc Bắc lớn như vậy, mất đi một thái y... cũng không có gì đáng tiếc."
Một câu, như dội gáo nước lạnh thẳng vào ngực. Thúc Tư Kỳ hít sâu một hơi, mắt nhắm chặt, rồi mở ra, ánh nhìn sắc như lưỡi kiếm.
"Thần... sẽ toàn lực ứng phó."
Lúc nàng nói câu đó, Phó Nguyệt Hàn bất ngờ ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt kiên nghị kia. Trong khoảnh khắc, nàng như thấy một điều gì đó quen thuộc. Không phải nịnh bợ, cũng chẳng phải sợ hãi — mà là thẳng thắn, là dũng khí... là một kẻ ngang tầm.
Ánh mắt nàng khẽ trầm xuống. Một tia cảm xúc lướt qua rất nhẹ, không đủ gọi thành thân thiết, nhưng cũng không thể là xa lạ.
" lui đi." — Nàng phất tay, giọng không đổi.
Thúc Tư Kỳ khom mình lui xuống. Khi bóng nàng khuất sau lùm trúc, Phó Nguyệt Hàn vẫn chưa rời mắt khỏi hướng đó.
Gió đêm se lạnh. Bạch Cầm khẽ rung, phát ra âm thanh như tiếng ngân khe khẽ giữa hai nhịp tim đập. 
____ ____
Quá tải!!! Deadline dí, đuối xĩu~ 
Update cho mai nè, mai ngủ thêm vài phút~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro