
Chương 167~168
Một chén dược, một phân tâm ý
"CỘC!!"
Một tiếng va mạnh vang lên. Cả gian phòng tĩnh lại. Chén rượu trong tay Thúc Tư Kỳ đã bị đặt xuống bàn, rượu văng tung tóe.
Ánh mắt nàng sắc lạnh, giọng trầm xuống:
"Ta nể mặt các ngươi mới cùng ăn uống, nhưng không phải đến đây ôm ấp nữ nhân."
Tạ Chương và Mã Lý đều sững người.
Mã Lý cười khan giải hoà:
"Ai nha, chuyện gì đâu~ hiện tại... còn không phải đang ăn uống sao?"
Thúc Tư Kỳ mắt liếc sang, giọng đều đều:
"Chỉ ăn uống?"
Nàng cười khẽ, nhưng trong ánh mắt có lửa:
"Lần trước ta đã nói rõ — ta không thích rồi phải không?"
Tạ Chương hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút không hài lòng:
"Nam nhân mà, không có nữ nhân thì nhân sinh sao mà trọn vẹn? Ngươi như vậy... là muốn bẻ mặt huynh đệ?"
Thúc Tư Kỳ rũ mắt, cười nhẹ. Nhưng ánh mắt nàng khi ngẩng đầu lên đã lạnh tới tận xương:
"Huynh đệ?"
"Ta nể mặt các ngươi mà đến thanh lâu, nhưng các ngươi lại chẳng nể mặt ta."
Nói đoạn, nàng đứng lên, chỉnh nhẹ tay áo, giọng lạnh tanh như ngắt băng:
"Huynh đệ hai chữ... vẫn là nên dành cho người khác. Ta — bồi không nổi."
Câu nói dứt khoát. Trong phòng lập tức lạnh thêm mấy phần, như đầu đông tràn về giữa tháng sáu.
Tuyên Trạch sững người, rồi lập tức đứng dậy đi theo. Trong lòng hắn trào dâng cảm giác kính nể, thầm nghĩ:
"Quả nhiên... người ta chọn làm bằng hữu, không phải hạng tầm thường!"
Mà toàn bộ chuyện này... đều lọt vào mắt Kinh Lạc Y đứng bên ngoài.
Nàng lặng lẽ thu ánh mắt, tựa người vào vách hành lang. Lần đầu tiên nàng cảm thấy—có lẽ nàng đã nhìn nhầm người. Lôi Lãng... chẳng giống một viện sinh u trầm, càng không giống kẻ nhu nhược chịu gió xuôi chiều trong trung cung.
Ngón tay nàng xoắn nhẹ lọn tóc, suy nghĩ miên man.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên. Thúc Tư Kỳ vừa đẩy cửa ra, lập tức đối mặt với Kinh Lạc Y. Sắc mặt nàng thoáng cứng đờ, như thể bị bắt quả tang làm chuyện gì mờ ám, chính là... nàng cũng chẳng biết mình đang "bị bắt" cái gì!
Tuyên Trạch theo sau, cũng nhìn thấy Kinh đại tướng quân, hoảng hốt cúi đầu:
"Tham kiến tướng quân!"
Kinh Lạc Y nhìn gương mặt thoáng bàng hoàng của Thúc Tư Kỳ, trong lòng cười khẽ, giọng nhàn nhạt lười biếng:
"Nga~ Trùng hợp thật a~"
Thúc Tư Kỳ âm thầm cắn răng, trong lòng thầm mắng:
"Là trùng hợp cái quỷ, rõ ràng là ngươi nghe lén!"
Nàng hít sâu, nặn ra một câu:
"Là thật trùng hợp a."
Kinh Lạc Y nhếch môi, giọng lười biếng:
"Ta chỉ tình cờ đi ngang thôi, không phiền các ngươi ăn uống..."
Nói xong, nàng đứng hình nửa giây, lặng lẽ nghĩ:
Chết rồi, mới nói trùng hợp, giờ lại biết bọn họ ăn uống...
Tuyên Trạch ho nhẹ, giả vờ như không nghe gì, ánh mắt né sang góc tường.
Kinh Lạc Y nhận ra mình buột miệng, khẽ mím môi rồi cũng chẳng thèm giấu, khoát tay cười:
"Thôi, ta đi trước, còn có việc."
Nàng lướt ngang qua, tà áo lay động. Thúc Tư Kỳ cùng Tuyên Trạch cũng theo sau bước xuống, dáng vẻ y như nam nhân bị thê tử bắt quả tang tại thanh lâu.
Tới cửa, Kinh Lạc Y quay đầu, ánh mắt đầy trêu ghẹo:
"Không nghĩ Lôi viện sinh là cái hảo nam nhân nga~"
Thúc Tư Kỳ suýt nghẹn lời, cố nuốt lại lời mắng. Gương mặt nghiêm trang, nàng gật đầu lễ phép:
"Đại nhân quá khen. Ta còn chút việc, xin cáo từ trước."
Nói rồi phất tay áo, xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Tuyên Trạch cung kính cúi chào, rồi nhanh chóng theo sau.
Kinh Lạc Y đứng lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng kia. Trong lòng nàng hiện lên một suy nghĩ khó gọi tên. Cái ánh mắt bàng hoàng ban nãy, cái vẻ lạnh lùng lúc nãy, cả hai... đều là cùng một người?
Nàng khẽ bật cười, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc:
"Chẳng lẽ là... bị ta bắt gặp nên hoảng sợ đến vậy?"
Còn Thúc Tư Kỳ phía trước, không biết phía sau có người đang dệt nên bao ảo cảnh.
Lúc này, nàng chỉ mong—Kinh Lạc Y đừng để tâm đến sắc mặt khác thường của nàng khi nãy.
Chính là... có vài người, càng mong họ không nhìn, lại càng bị họ nhìn rõ hơn tất thảy.
Thúc Tư Kỳ rời thanh lâu trong vẻ lặng lẽ, tuy sắc mặt bình hòa nhưng bước chân lại lộ rõ vài phần lạnh lẽo, khiến người đi sau không dám gọi nàng. Nàng không nấn ná, chỉ thoáng từ biệt Tuyên Trạch rồi lập tức trở về hoàng cung.
Ánh nắng đã chuyển sắc, từ cái gay gắt của chính Ngọ sang sắc vàng êm ả cuối giờ Thân. Sau một hồi ồn ào hỗn loạn ở Tụ Hoa Lâu, bầu trời lúc này đã đổi canh—gần bước sang Dậu.
Thúc Tư Kỳ mang thuốc trong tay đi xuyên qua nội viện, trở lại Thái Y Viện. Vừa tới hành lang đá uốn quanh, liền trông thấy một người quen.
"Lý đại nhân?"
Nam tử trung niên ấy đang bước ra từ gian phòng phía đông, nghe tiếng gọi thì hơi dừng chân. Thấy rõ là nàng, liền hỏi lại: "Ngươi chưa về sao?"
Thúc Tư Kỳ thu tay áo, cúi mình hành lễ, giọng ôn hòa: "Đại nhân, học sinh mang mấy gói thuốc lên cất, sau đó sẽ trở về nghỉ ngơi."
Lý Tương gật đầu, không nói gì thêm, xoay người rời đi. Nhưng đi được vài bước lại bất ngờ dừng lại, quay đầu nói:
"Đừng quá lao lực."
Thúc Tư Kỳ sững người trong thoáng chốc, rồi khẽ cười, nhẹ gật đầu: "Đã biết."
Nói xong, nàng bước một mạch lên tầng ba.
Vừa đẩy cửa, một làn hương thuốc nhàn nhạt liền ùa ra, phả thẳng vào mũi. Là mùi hoắc hương trộn cùng cát căn và phục linh—hiển nhiên là ai đó đang sắc thuốc hoặc đang phân loại dược liệu.
Thúc Tư Kỳ đảo mắt nhìn quanh rồi gọi lớn: "Đại nhân?"
Không ai trả lời.
Nàng lại bước vào sâu thêm mấy bước, khẽ cất tiếng gọi một lần nữa, lần này có phần quen thuộc:
"Lão Bạch a?"
Từ đống lộn xộn của thư tịch, giấy tờ và các hộc gỗ ngổn ngang phía góc phòng, một bóng người chậm rãi trồi dậy, tóc tai rối bù, mắt vẫn dán vào một quyển sách rách gáy:
"Ta ở đây a!"
Thúc Tư Kỳ đặt mấy gói thuốc lên bàn, vừa bước đến gần vừa hỏi: "Ngươi đang tìm gì đó?"
Bạch Cẩn gãi đầu: "Một ít dược thảo hiếm. Nhưng hình như trong Đại Mạc chúng ta không có."
"Chẳng lẽ là... dược ngoại bang?"
"Ừm." Bạch Cẩn gật gù. "Hẳn là như vậy. Việc này ta sẽ tìm lúc thánh thượng rảnh để thưa lại."
Đang nói, lão liếc thấy mấy gói dược nàng vừa mang tới, bèn cầm lên ngửi thử:
"Thứ này dùng cho ai vậy?"
Thúc Tư Kỳ vừa sắp xếp mấy cuốn sách lão làm đổ xuống đất, vừa đáp:
"Tuyên lão phu nhân. Ta muốn thử vài vị để điều hòa gân cốt, tẩm bổ tâm tì trước."
Bạch Cẩn vuốt chòm râu lưa thưa, gật đầu liên tục.
"Bệnh của bà ta không thể trông mong một hai ngày là khá lên. Ta nghe nói ở Tây Cương có một loại linh thảo, dùng lâu ngày có thể làm tinh thần minh mẫn, trừ đờm loạn khí, chống suy suyển trí nhớ—cực kỳ quý."
Thúc Tư Kỳ khựng tay lại, ngẩng đầu nhìn lão:
"Tây Cương?"
"Phải." Bạch Cẩn đáp, như sực nhớ ra điều gì. "Xa thì xa thật, nhưng nếu tìm được, có thể là một đường sống."
Nàng cúi đầu, không đáp. Trong lòng lại dấy lên hàng loạt suy nghĩ: Tây Cương cách xa vạn dặm, hiểm trở và hỗn tạp, muốn đến được đã khó, huống gì phải tìm đúng loại thảo mộc ấy?
Vừa nghĩ, nàng vừa tiếp tục dọn dẹp bàn làm việc cho Bạch Cẩn. Tay sắp xếp từng bản thảo, nhưng mắt lại bị hút lấy bởi một vật nho nhỏ đặt bên lò thuốc—là ấm dược dành cho Phó Nguyệt Hàn, còn chưa nguội hẳn.
Nàng chợt khựng lại. Ánh mắt sâu thêm mấy phần.
"Dược quý thế này, cứ để phí hoài thật đáng tiếc. Công sức ta bỏ ra những ngày qua..."
Không do dự thêm, nàng cúi người đốt lửa, châm thêm một ít nước, cẩn thận hâm nóng lại dược trong ấm.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã chuyển dần sang chiều. Tầng mây xa chân trời nhuốm một lớp màu trầm nhẹ, như thể ai đó dùng mực nhạt vẽ thành từng lớp sương loang loáng. Những bóng cây ngoài viện kéo dài trên nền đất, chậm rãi ngả về phía tây, đổ xuống hàng ngói uốn cong ánh lên chút hoàng kim, chút tịch mịch—giống như nàng, lúc này, lặng lẽ mà kiên quyết.
____
"Ngươi nói xem, nàng đã đi qua đi lại bao nhiêu lần rồi?"
Một giọng nữ tử trẻ, vừa thấp vừa gấp, khẽ nói với người bên cạnh trong khi nấp sau cột trụ đá khắc mây trước hiên.
Người kia cũng không kém phần tò mò, liếc mắt nhìn về phía sân viện rồi khẽ đáp: "Hẳn là... năm bảy lượt gì đó?"
Nữ tử trẻ lắc đầu, vẻ mặt như thể vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên: "Nửa canh giờ a!"
"...Không phải chứ?" Người kia giật mình: "Nàng có bệnh sao?"
Nữ tử đầu tiên híp mắt, nghiêm túc gật đầu như thầy lang chẩn mạch: "Quá khả nghi, ta đi bẩm Quý công công."
Nói xong, nàng nhanh chân chạy về phía Vô Tịch điện.
Mà người bị cho là "đầu óc có vấn đề" kia, không ai khác chính là... Thúc Tư Kỳ.
Trở lại lúc trước đó, Thúc Tư Kỳ cẩn thận hâm nóng lại bát dược, nếm thử nhiệt độ, rót ra chén, phủ vải gấm giữ ấm, đặt lên khay gỗ tử đàn, sau đó cúi đầu, hai tay bưng ra khỏi dược thất.
Bạch Cẩn trông thấy thì há hốc miệng: "Ngươi mang đi đâu vậy?"
Thúc Tư Kỳ không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng đáp, thanh âm như mang theo bất đắc dĩ: "Mang thuốc cho thánh thượng."
Bạch Cẩn trợn tròn mắt, nhưng chưa kịp nói gì thì nàng đã lướt đi.
Chỉ là... bước chân Thúc Tư Kỳ khi tới gần Vô Tịch điện lại đột nhiên khựng lại. Nàng không vào, cũng không quay về, cứ đứng đó, gió sớm sơ đông lạnh đến mức tê da, nhưng không lạnh bằng sự mâu thuẫn đang xâu xé trong đầu nàng.
Trong lòng nàng có hai giọng nói bắt đầu cãi nhau kịch liệt:
Giọng thứ nhất – Lạnh lùng Thúc Tư Kỳ:
Quay về đi. Nữ đế nói không cần, ngươi còn cố chấp làm gì?
Giọng thứ hai – Thiện lương Thúc Tư Kỳ:
Nhưng mà... dù sao nàng cũng là bệnh nhân của ta. Bỏ thuốc giữa chừng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.
Lạnh lùng Thúc Tư Kỳ:
Thì sao? Nếu ngươi mặt dày mang thuốc vào, chẳng may khiến nàng nổi giận, bị tội kháng chỉ thì làm thế nào?
Thiện lương Thúc Tư Kỳ:
Nàng... nàng đâu phải người vô lý như vậy... chắc là không đâu ha?
Lạnh lùng Thúc Tư Kỳ (cười nhạt):
A? Không vô lý? Ở cái đất Mạc Bắc này, nàng chính là ngang ngược tàn bạo đệ nhất người đâu.
Thiện lương Thúc Tư Kỳ (lúng túng):
...Ờ thì... cũng có hơi nóng tính... nhưng bệnh nhân mà...
Thúc Tư Kỳ khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng, cảm giác như mình bị chính bản thân làm cho choáng váng. Mỗi khi giọng lạnh lùng thắng thế, nàng lại quay đầu đi, nhưng chỉ cần giọng thiện lương phản bác, bước chân lại vô thức xoay về hướng điện các.
Cứ như vậy, một bước đi, một bước về. Lại một bước, lại một lần quay lại.
Bởi vậy, trong mắt hai cung nữ kia, mới có hình ảnh một nam nhân vóc dáng tuấn dật, gương mặt lạnh tanh, nhưng lại đi tới đi lui như dở người, loanh quanh trước Vô Tịch điện suốt nửa canh giờ, tựa như đang luyện công tâm pháp... hoặc mắc chứng lưỡng cực.
Ánh nến u tĩnh, trầm hương lan tỏa khắp nội điện. Phó Nguyệt Hàn nghiêng đầu tựa tay lên thái dương, ngón tay cầm bút đã nhuốm mực, hàng chân mày khẽ cau vì đống tấu chương phiền nhiễu vẫn chưa xử lý hết.
Ngoài điện, tiếng bước chân khe khẽ.
Quý công công cúi người bước vào, giọng khẽ như gió:
"Bẩm thánh thượng, bên ngoài có người đi qua đi lại... nhìn có chút khả nghi."
Phó Nguyệt Hàn vừa gạch một nét bút dứt khoát xuống tờ tấu, ánh mắt vốn đang không vui vì đám đại thần chỉ biết dâng mấy chuyện mèo cào, lúc này chậm rãi ngẩng lên:
"Người khả nghi?"
Quý công công lắp bắp:
"Đúng... đúng vậy, thánh thượng."
Nữ đế cúi đầu, tiếp tục phê tấu, giọng nhàn nhạt:
"Đi ra xem là ai."
Quý công công vội cúi rạp người, mũ sa lệch hẳn sang một bên, hấp tấp lui ra.
Hai khắc sau, lão ta lại chạy chậm vào, hơi thở gấp gáp, vừa quỳ xuống đã nói ngay:
"Bẩm thánh thượng... là Lôi tiểu thái y."
Hai cung nữ Xuân Nghi và Xuân Thu đang đứng hầu bên liền liếc mắt nhìn nhau, gương mặt không giấu nổi vẻ sửng sốt.
Phó Nguyệt Hàn khựng tay, ánh mắt ngẩng lên mang theo tia bất ngờ mơ hồ:
"Lỗi Lãng?"
Nàng nghiêng người hơi thẳng dậy, ánh mắt thoáng lạnh:
"Nàng ở ngoài làm gì?"
Quý công công gãi đầu, mũ lệch càng thêm lệch:
"Nô tài... nô tài cũng không rõ..."
Thấy vẻ mặt thánh thượng hơi trầm xuống, lão lập tức lớn giọng chen vào, nói thật nhanh như sợ bị đuổi đầu:
"Chính là... chính là nô tài thấy nàng bưng khay, hình như... hình như là dược của thánh thượng..."
Nét mặt Phó Nguyệt Hàn hơi sững lại.
Chỉ một khắc sau nàng đã hỏi, giọng khẽ trầm hơn thường lệ:
"Chẳng phải trẫm đã dặn ngươi truyền lời sáng nay, nói nàng không cần đưa tới?"
Quý công công nghe xong liền run như cầy sấy, đầu gần dính sát mặt đất:
"Bẩm thánh thượng! Nô tài thật sự đã truyền lời rồi! Không sót chữ nào a!"
Phó Nguyệt Hàn hơi giãn mày, môi mím khẽ như đang nghiền ngẫm điều gì. Đôi mắt ấy lặng mờ ánh nến, không rõ là giận hay là suy tư.
Chỉ nghe nàng nhẹ giọng:
"Gọi nàng vào."
Quý công công như được đại xá, lật đật bò dậy chạy vội ra ngoài.
Vài khắc sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến. Quý công công bước trước, dáng đi có phần vội vã. Theo sau là Thúc Tư Kỳ – thân hình thẳng thắn, bước chân vững chãi, hai tay cẩn thận nâng khay thuốc. Nàng cúi đầu, không hề tỏ vẻ sợ sệt, ánh mắt điềm nhiên như thể việc này hoàn toàn chính đáng.
Đến gần án thư, nàng cùng Quý công công dừng lại, giọng trầm ổn vang lên trong bầu không khí trầm uất của Vô Tịch điện:
"Học sinh tham kiến Thánh thượng."
Phó Nguyệt Hàn vừa nghe tiếng đã khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm quét qua một lượt, phẩy tay ra hiệu cho Quý công công lui xuống. Sau đó mới dừng ánh nhìn trên khay thuốc trong tay nàng, giọng bình thản cất lên:
"Có chuyện gì tìm Trẫm?"
Thúc Tư Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lay động nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
"Bẩm, học sinh mang dược đến cho Thánh thượng."
Phó Nguyệt Hàn khẽ nhướng mày, liếc nhìn nàng một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục phê tấu, giọng không gắt cũng chẳng mềm:
"Trẫm chẳng phải đã bảo không cần mang đến rồi sao?"
Thúc Tư Kỳ gật đầu, thần sắc nghiêm cẩn:
"Quý công công đã truyền lại lời của Thánh thượng. Chính là... học sinh cảm thấy vẫn nên đưa đến."
Nói đến đây, nàng dường như sợ bị hiểu nhầm, liền nhanh miệng nói thêm, giọng càng lúc càng nhỏ:
"Dược này cần uống đều mỗi ngày để điều hoà khí huyết... nếu bỏ một bữa thì..."
Phó Nguyệt Hàn dừng bút, khóe miệng khẽ nhếch như cười mà không rõ có thật sự vui. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng hàm ý không rõ, hỏi:
"Ngươi không sợ Trẫm tuyên ngươi tội kháng chỉ?"
____ ____ ____ ____
Chương 168
Thần tử mãi mãi là thần tử!
Thúc Tư Kỳ là người giỏi quan sát. Nàng nghe trong giọng nói kia không có chút sát khí nào, liền dạn hơn nửa phần:
"Học sinh biết Thánh thượng là người nhìn xa trông rộng, nhân... nhân đức độ lượng, cho nên mới cả gan dâng dược."
"Nhân đức độ lượng?"
Phó Nguyệt Hàn bật cười, tiếng cười vang nhẹ giữa không khí yên tĩnh như dòng suối lạnh róc rách, thanh mà lãnh, không mang chế giễu, cũng không mặn chát.
"Từ trước đến giờ... chưa từng có ai dùng bốn chữ này để nói về Trẫm."
Hai cung nữ Xuân Nghi – Xuân Thu giật mình quay nhìn nhau. Một tiếng cười không mang sát ý, lại còn nhu hòa, quả thật rất hiếm có nghe được từ Vô Tịch điện.
Thúc Tư Kỳ cũng sững người. Tiếng cười kia... không lạnh lùng, không sắc nhọn như trong tưởng tượng. Trái lại, khiến lòng người bỗng khẽ rung. Nàng ngây ra một khắc rồi vội hoàn hồn, cúi đầu đáp:
"Là người khác chưa hiểu Thánh thượng mà thôi."
Chưa dứt lời đã bị ngắt ngang.
"Vậy ngươi hiểu gì về Trẫm?"
Một câu hỏi thẳng, không cao giọng, nhưng lại khiến lòng người giật mình.
Thúc Tư Kỳ cứng họng. Nàng không lường được nữ đế lại truy đến tận nơi như vậy. Nghĩ một chút, ánh mắt dần hiện tia suy tư, nàng chậm rãi đáp:
"Người khác không nhìn thấy Thánh thượng đêm khuya vẫn còn phê duyệt tấu chương... cũng không thấy Thánh thượng vì quốc sự mà làm việc đến tổn thân hao thể..."
Giọng nàng mỗi lúc một nhỏ, như chính nàng cũng cảm nhận được câu trả lời kia không đủ thuyết phục.
Phó Nguyệt Hàn lặng đi một khắc, ánh mắt ngưng trên người nàng như đang suy ngẫm điều gì sâu xa. Một lúc sau mới thản nhiên nói:
"Trẫm sẽ không phụ tâm ý của ngươi. Lui ra đi thôi."
Giọng nàng không sắc lạnh như thường, trái lại, phảng phất một chút dịu dàng khó tả.
Thúc Tư Kỳ đứng nguyên, trong lòng dậy lên một tia lo ngại: "Nếu mình đi rồi, nàng lại đổ bỏ thuốc thì chẳng phải công cốc sao?"
Đang chần chờ, Phó Nguyệt Hàn ngước mắt nhìn nàng, giọng mang chút giễu cợt mơ hồ:
"Ngươi chưa đi... là muốn nhìn Trẫm uống sao?"
Thúc Tư Kỳ hoảng hốt. Một bên là thật sự muốn chắc chắn nàng uống, một bên lại sợ mình bị xem là vô lễ. Đang lúc khó xử, lại nghe giọng nữ đế vang lên:
"Đưa đến đây."
Nàng giật mình, một phần vì nữ đế hôm nay thật dễ nói chuyện, phần khác là vì nàng chưa hề ra lệnh cho Xuân Nghi – Xuân Thu mang dược, vậy mà nàng lại gọi... chính nàng.
Thúc Tư Kỳ chỉ tay vào mình:
"Ta...?"
Phó Nguyệt Hàn liếc nàng, ánh mắt như gió lạnh thổi qua núi tuyết, nhàn nhạt:
"Nếu không phải ngươi thì ai?"
Nàng câm nín, lật đật bước tới, hai tay dâng khay thuốc lên. Không dám nhìn thẳng, nhưng trong lúc Phó Nguyệt Hàn đưa tay cầm chén dược, mắt nàng vẫn vô thức liếc nhìn. Những ngón tay thon dài trắng ngần, đầu ngón có vết chai mờ... hẳn là do luyện đàn.
Ánh mắt lại trượt lên... không phải để nhìn nhan sắc đế vương, mà chỉ muốn xem nàng biểu cảm ra sao khi uống thuốc.
Và quả thật không thất vọng.
Chưa đưa chén lên miệng, Phó Nguyệt Hàn đã cau mày, vẻ mặt như thể chuẩn bị uống độc dược. Thúc Tư Kỳ mím môi cố nhịn cười, cúi đầu thật thấp.
Nhưng vừa uống, Phó Nguyệt Hàn thoáng sững lại. Không như thường lệ – đắng như nhân sinh, dược hôm nay có một tia ngọt thanh nhẹ.
Nàng uống xong, hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ động:
"Hôm nay sao thuốc lại có vị ngọt?"
Thúc Tư Kỳ bình thản đáp:
"Học sinh thêm vào một ít Lô Vân hoa, có thể giảm đắng mà không ảnh hưởng dược tính."
Phó Nguyệt Hàn khẽ gật đầu, nét mặt hiếm hoi hiện một tia tán thưởng. Sau đó đặt chén lại lên khay, giọng lãnh đạm:
"Tốt. Dược Trẫm đã uống xong, ngươi có thể lui."
Thúc Tư Kỳ thi lễ, vừa định lui, lại như nhớ đến điều gì, khựng lại nửa bước:
"Chính là... Thánh thượng nên sớm nghỉ ngơi. Long thể mới là trọng yếu."
Phó Nguyệt Hàn ngẩn ra trong chốc lát, ánh mắt hạ xuống, không rõ là vui hay không, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, mũi phát âm rất khẽ.
Thúc Tư Kỳ chắp tay hành lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Vô Tịch điện lại chìm vào tĩnh lặng. Phó Nguyệt Hàn tiếp tục phê tấu, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại ngưng trên nét mực nhòe. Trong đầu không ngừng hiện lên giọng nói nhẹ như gió kia:
"...long thể quan trọng..."
Chẳng phải lần đầu có người dâng dược, cũng chẳng phải lần đầu nàng bị trái ý, nhưng lần này... lại có chút khác.
Một tia khác... rất nhẹ, nhưng lại không xua đi được.
____
Dưới cái nắng hanh khô tháng Sáu, gió thổi nhẹ qua cánh trường săn rộng lớn, quét qua cỏ dại và bụi đất. Một tiếng "phốc" khẽ vang lên, mũi tên bay vút rồi ghim thẳng vào tâm bia, chuẩn xác đến lạnh người. Tiếng ngựa hí lên, móng cào đất khi bị ghì cương bất ngờ, bụi tung lên theo nhịp vó.
Cảnh Quân nhảy xuống ngựa. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, hơi thở khẽ gấp nhưng ánh mắt lại sáng lên không giấu được vẻ hào hứng. Dưới lớp mồ hôi và bụi đất, khuôn mặt còn vương nét trẻ thơ đã thấp thoáng hiện ra cốt cách của một quân vương — nét cương nghị chưa trọn vẹn nhưng đã bắt đầu thành hình qua từng ngày đăng cơ, từng trận luyện cung, từng giờ đọc chính sử.
Hắn lau qua trán, bước về phía Cảnh Sinh đang đứng gần đó, giọng ôn hòa mà không mất đi khí thế:
" So với hôm qua, trẫm vẫn thấy còn chưa đủ tốt."
Cảnh Sinh vuốt râu, ánh mắt thản nhiên mang theo chút tán thưởng mà đáp:
"Bệ hạ bây giờ đã rất khá rồi. Thần thật không biết còn có thể dạy gì thêm nữa."
Hắn giả vờ than thở, giọng điệu có chút ủ rũ, ánh mắt lại không giấu nổi niềm vui. Cảnh Quân thấy vậy ngượng ngùng cười, giọng nói mang theo vài phần chững chạc, không còn là tiểu hài tử mười phần non nớt thuở trước:
" Hoàng thúc phụ quá lời. Trẫm còn phải học tập ở người nhiều lắm."
Cảnh Sinh lại cười vang, đôi mắt đầy ý cười, liên tục khen vài câu. Hai người cứ thế trò chuyện qua lại một lúc, đến khi Cảnh Quân chắp tay nói:
" Hoàng thúc phụ, trẫm phải trở lại Ngự Thư Phòng, tấu chương hôm qua còn chưa phê xong, không thể bồi người lâu hơn."
Cảnh Sinh phất tay cười:
" Không sao không sao, chính sự quan trọng. Thấy bệ hạ chăm lo triều cương, ta vui mừng không xuể."
Lão vừa nói vừa vuốt râu, ánh mắt thoáng qua vài phần tiếc nuối mà bảo:
" Ta cũng phải đi tìm Nhiếp Chính vương một chút a. Gần đây nàng rõ ràng trốn ta, không chịu cùng ta đánh cờ đối ẩm nữa rồi..."
Cảnh Quân nghe vậy cười, gật đầu lễ phép rồi xoay người rời đi trước.
Chỉ còn Cảnh Sinh đứng lại giữa nắng, nhìn bóng dáng chưa hoàn toàn trưởng thành của vị tân quân kia dần xa khuất, ánh mắt thâm sâu khó lường. Trong lòng hắn thoáng một tia cảm khái:
"Bệ hạ... quả là đã trưởng thành. Chỉ tiếc... vẫn quá dễ bị người khác lợi dụng..."
Hắn khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên chẳng rõ là cười hay chua chát, đoạn cũng xoay người rời khỏi trường săn.
**
Ngự Thư Phòng 
Dưới ánh sáng dịu của đèn long phượng treo cao, bên trong Ngự thư phòng tĩnh mịch đến lạ thường.
Một hài tử chưa đầy mười tuổi khoác long bào ngồi ngay ngắn phía sau án thư, gương mặt non nớt lộ nét nghiêm túc không hợp tuổi. Dáng ngồi thẳng lưng, bàn tay nhỏ nhắn cầm bút lông viết ngoáy vài nét xiêu xiêu vẹo vẹo lên góc tấu chương, nhưng ánh mắt đen láy kia lại sáng ngời như soi thấu được đôi phần càn khôn. Tuy thân ảnh nhỏ bé gần như bị bao phủ bởi chiếc bàn rộng và chồng tấu cao ngất, nhưng khí chất quân vương của hắn lại không thể che lấp.
Cảnh Quân nhíu chặt mày, ngón tay khẽ gõ lên trang sớ ghi về nạn hạn tại Linh Châu – điều hắn chẳng thể hiểu rõ: "Vì sao trời không mưa lại là lỗi của thần dân?" Hắn đọc đi đọc lại, trong lòng càng thêm mờ mịt. Chính hắn cũng biết mình chỉ là hoàng đế trên danh nghĩa – mọi chuyện triều chính đều do "hoàng bá" xử lý. Hắn cũng nghe không ít đại thần thì thầm rằng: "Thiên tử nhỏ, chỉ là cái bóng của Nhiếp chính vương mà thôi."
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng tới. Một làn hương thơm dịu thoảng qua, ngay sau đó là giọng nữ nhân dịu dàng mà ôn nhu cất lên:
"Quân nhi."
Cảnh Quân ngẩng đầu. Ánh mắt hắn sáng lên đôi chút khi thấy người đến, vui mừng gọi:
"Mẫu hậu!"
Cố thái hậu chậm rãi tiến đến, áo bào lụa nhẹ như mây, mỗi bước đều đoan trang quý phái. Ánh mắt nàng dịu dàng như nước, trên môi là nụ cười từ ái. Nhưng còn chưa kịp mở lời, nụ cười kia khựng lại khi Cảnh Quân bất ngờ nhíu mày nói:
"Sao người lại tới đây?"
Câu hỏi chẳng khác gì một lời chất vấn.
Cố thái hậu giật mình, nhất thời nghẹn giọng:
"Tại... tại sao ư?"
Cảnh Quân ngẩng đầu, ánh mắt có phần nghiêm túc:
"Hoàng bá nói, ngoại nhân không được tùy tiện vào Ngự thư phòng."
Câu "ngoại nhân" từ miệng hài tử mình dứt ruột sinh ra khiến đáy mắt Cố thái hậu thoáng trầm xuống. Tay dưới vạt áo khẽ siết khăn tay, rồi nàng mỉm cười gượng, giọng vẫn ôn hòa:
"Nhưng ta là mẫu hậu của Quân nhi, sao lại là ngoại nhân?"
Cảnh Quân chớp mắt, gật gù như thấu hiểu. Cố thái hậu thấy hắn dễ nghe, thuận theo lời mình liền tiếp lời:
"Quân nhi là thiên tử của Nam Uyên, là rồng nơi chín tầng mây, sau này việc gì cũng phải có chánh kiến riêng. Không thể cái gì cũng 'hoàng bá nói', hiểu chứ?"
Nàng dịu dàng nói, nhưng đáy mắt lộ rõ một tia bất mãn khó thấy. Nàng đã bắt đầu thấy ghê sợ cái câu "hoàng bá" ấy xuất hiện quá thường trong miệng hài tử của mình. Nhất là khi Nhiếp chính vương kia mưu lược thâm sâu, kẻ duy nhất có thể một tay che trời trong triều hiện nay – cứ như thể đã thay thế nàng làm người mà Quân nhi ngưỡng vọng nhất.
Cảnh Quân thoáng trầm tư. Hắn nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng không còn hoàn toàn ngây thơ:
"Chính là... chẳng phải khi thượng triều, các đại nhân đều đưa tấu sớ cho hoàng bá? Cũng là hoàng bá phê trước rồi mới tới tay trẫm..."
"Cho nên người mới nghĩ quyền là của nàng?" – Cố thái hậu đột ngột hỏi, giọng rất nhẹ, nhưng mỗi từ như lưỡi dao sắc bén.
Cảnh Quân thoáng giật mình, không biết trả lời sao. Cố thái hậu cúi người, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng vào đôi mắt con trai:
"Nhiếp chính vương... dù có tài đức đến đâu, cũng chỉ là vương gia. Một thần tử. Còn Quân nhi... là thiên tử, là người có chân mệnh thiên tử, người sinh ra để nắm vận mệnh thiên hạ này."
Nàng cố tình nhấn mạnh từng chữ "thần tử" và "thiên tử".
"Nàng ấy chỉ tạm thời thay ngươi xử lý quốc sự khi ngươi còn nhỏ, nhưng đừng quên, ngai vàng là của ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể quyết định ai sống ai chết, ai trung ai gian trong thiên hạ này."
Giọng nàng trầm lại, mang theo vài phần thâm trầm ẩn nhẫn, từng câu đều như rót mật mà lưỡi kiếm.
"Quân nhi là đế vương. Một ngày kia sẽ không cần dựa vào bất kỳ ai, càng không cần nghe ai dạy ngươi nên làm gì. Kể cả hoàng bá cũng thế."
Cảnh Quân mím môi, dường như đã bắt đầu có chút dao động. Hắn nhỏ giọng:
"Nhưng... hoàng bá dạy trẫm rất nhiều..."
"Dạy?" – Cố thái hậu cười nhẹ, nụ cười ấy không hề lan tới đáy mắt, lạnh như băng đá tháng chạp – "Chẳng phải những gì ngươi cần học đã có các vị Thái Phó trong Thái học viện, các quan thượng thư, và mẫu hậu sắp xếp đủ cả rồi sao? Sao phải chỉ nghe một mình nàng?"
"Hoàng bá..." – Hắn ngập ngừng.
"Nhiếp chính vương," – nàng nhấn mạnh lại thân phận – "sớm muộn gì cũng phải giao trả quyền về cho ngươi. Nàng ấy là vương gia, vĩnh viễn không thể làm thiên tử. Đừng để tình cảm làm mờ tâm trí."
Giọng nàng vẫn nhẹ như gió, nhưng mùi máu lại như len lỏi từng khe chữ.
Cảnh Quân nghe tới đây không còn đáp lại. Trong lòng hắn có cái gì đó mơ hồ nứt vỡ. Từ khi hắn có thể nhớ, hoàng bá luôn là người ở cạnh hắn, chỉ dạy từng chút lễ nghĩa, xử trí... Cũng là người duy nhất kiên nhẫn cầm tay hắn dạy viết chữ, luyện võ. Trong mắt hắn, hoàng bá giống như bầu trời – rộng lớn và vững vàng.
Nhưng hôm nay, mẫu hậu lại nói... nàng cũng chỉ là một thần tử.
Một thần tử... thì phải cúi đầu trước đế vương.
Cảnh Quân cụp mắt, cánh tay nhỏ cầm bút run run.
Cố thái hậu quan sát từng biến hoá nhỏ nơi gương mặt nhi tử. Khi thấy hắn không phản bác nữa, nàng mới chậm rãi đứng dậy, dịu dàng phủi nhẹ bụi áo, vỗ vai hắn một cái, như thể thật sự là mẫu thân hiền từ dạy con cách trở thành đế vương.
"Mẫu hậu chỉ mong... Quân nhi của ta sẽ là một minh quân. Không phải là con rối trong tay bất kỳ ai."
Nàng khẽ cúi người, nói khẽ bên tai hắn như rắn độc thè lưỡi:
"Dù là ai... cũng không thể cướp thứ nên thuộc về ngươi."
Rồi không đợi hắn phản ứng, nàng quay người rời đi, tà váy dài thướt tha lướt qua thềm ngọc, lặng lẽ như khói sương. Chỉ còn Cảnh Quân ngồi lại đó, ánh mắt mờ mịt nhìn vào trang tấu trước mặt, trong lòng bắt đầu sinh ra một ý niệm đầu tiên:
"Quyền... là của trẫm. Không phải của bất kỳ ai khác."
Từ ngày hôm đó, trong lòng hắn, một hạt mầm – của nghi ngờ, ghen tị và khao khát kiểm soát – đã âm thầm gieo xuống, đâm rễ...
Còn Cố thái hậu bước ra khỏi Ngự thư phòng, môi khẽ cong lên, trong mắt lóe qua tia lạnh lẽo như sương đêm.
Nàng lẩm bẩm:
"Nhiếp chính vương... nếu ngươi không tự lui, vậy thì... phải để người khác giúp một tay rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro